Trương Tấn Bình đi rồi, Tô Thần về cửa hàng, nói lại chuyện qui hoạch khu này cho Tô Kiến Quân. Tô Kiến Quân nghe xong, cũng hiểu nên tính toán cẩn thận chuyện này. Hai cha con tỉ mỉ bàn bạc một chút.
Không bằng dứt khoát dọn nhà đi. Dù sao bọn họ cũng không phải dựa vào cửa hàng này kiếm tiền. Nếu tiếc chỗ này, vậy chờ phòng ốc mới xây dựng xong xuôi lại về mở một chi nhánh là được.
“Cha, con nghĩ rồi, cứ dọn Tô ký lên lầu trên Hương Mãn Đường đi. Lầu đó bình thường không đầy khách, Tô ký dọn lên đó cũng không ảnh hưởng đến kinh doanh. Hơn nữa hai kiểu phối hợp làm cũng tiện.” Kì thực lúc thiết kế và lắp đặt Hương Mãn Đường là tính toán dựa theo cấu trúc hai tầng. Ban đầu lầu hai Tô Thần định thiết kế thành phòng ăn cho khách tự tay thiêu nướng, nhưng hiện tại thời tiết quá nóng, khách ăn thiêu nướng không nhiều nên vẫn gác chuyện này lại, chỉ bố trí ghế dựa ở đó, phục vụ khách ăn. Thế nhưng từ lúc khai trương Hương Mãn Đường tới nay, khách chủ yếu chỉ đứng ở lầu một cho tiện, ăn xong đi luôn. Lầu hai thường xuyên vắng khách. Hiện tại Tô ký cần nới chuyển tới, Tô Thần nghĩ hay cứ trực tiếp hợp hai nhà thành một, như vậy không cần vất vả tìm đia điểm mà quản lí cũng tiện hơn.
“Cũng được” Tô Kiến Quân gật đầu, như vậy có thể bớt chuyện tìm cửa hàng mới. Hai cha con nhất trí, vấn đề này thế là giải quyết xong.
Chuyện còn lại là tìm chỗ ở. Ý Tô Thần là tìm ở khhu phố trung tâm, như vậy tiện cho Tô Kiến Quân đi lại, lúc rảnh rỗi có thể đi dạo đây đó. Tô Kiến Quân không đồng ý, kiên trì muốn tìm nơi nào gần trường học của Tô Thần. Tô Thần không thuyết phục được ông, hai người đành lấy biện pháp trung gian, tìm một nhà kiểu cũ ở ngoại ô, hai sân, bốn phòng ở, trong sân có một cây dương cổ thụ. Tô Kiến Quân xem qua, rất hài lòng, chỗ này cách Hương Mãn Đường tầm hơn hai chục phút đi đường, cách trường học của Tô Thần cũng không xa, lại có trạm xe bus tốc hành.
Tìm được phòng ở như ý rồi, công văn yêu cầu di dân cũng vừa phát xuống, may mà cha con Tô Kiến Quân có chuẩn bị, không như những nhà khác trở tay không kịp. Mất vài ngày đóng gói một đống đồ đạc xong, hai cha con bắt tay vào chuyển nhà. Lưu Hà và Từ Quyên đã thuê phòng ở ngoài, nhà hai cậu phụ bếp lại ở ngay Bắc Kinh, kết quả nhà mới chỉ có hai cha con ở.
Ngày đầu dọn vào nhà mới, Lưu Hà và Từ Quyên hai người xắn tay áo, quét sạch bốn gian phòng một lượt. Tô Kiến Quân đau lòng hai cô bé, chờ dọn dẹp xong liền xuống bếp làm một bàn thức ăn, khiến cho ngay cả hai cô bé cũng hí hửng mà hăm hở ăn, cho dù tối về ngủ thắt lưng mỏi bắp chân đau, xuýt xoa cả đêm, sáng hôm sau đi làm mắt còn quầng lên khiến cho Tô Thần thấy ngại ngùng, bảo sẽ mua cho các cô mỗi người một chiếc váy mới làm quà.
Chờ dọn nhà xong xuôi, Tô Thần liền tập trung tinh lực vào kinh doanh Hương Mãn Đường và Tô ký. Hương Mãn Đường khai trương được hơn một tháng, doanh thu rất khả quan, có điều hiện tượng lãng phí lại quá phổ biến, mỗi ngày nhân viên đều thu dọn được một đống lớn đồ ăn thừa.
“Cậu chủ à, cậu xem xem, mấy người này cũng thật là, không thể ăn hết mà vẫn lấy nhiều như vậy, chẳng phải là giày xéo người ta sao?” Tiểu Vương phụ trách dọn rác mỗi ngày lúc đóng cửa đều phải than phiền một câu như vậy. “Đồ ăn ngon như vậy, trong thôn bọn tôi, ngày tết chưa chắc đã có a, thế mà mấy người này còn lãng phí, thật là!”
Tô Thần cũng biết tiệc đứng luôn có loại lãng phí này, có điều cho dù là ngày sau cũng chưa tìm ra phương pháp giải quyết, chỉ là dán qui định phạt những người phí phạm đồ ăn như thế nào thôi. Nhưng thực sự có thể đòi tiền phạt khách sao? Có còn muốn kinh doanh nữa không đó?
“Thế này vậy, Tiểu Vương, ngày mai cậu cùng bếp trưởng Lưu dán một thông báo lên tường, ai dùng hết đồ ăn sẽ trả lại năm đồng.”
“Hả?”Tiểu Vương sửng sốt, buông túi rác, “Thế được không? Vốn giá cả của chúng ta đã không cao, hai hôm trước phố đối diện khai trương nhà hàng Phúc Tụ Lai, người ta còn thu mỗi suất 30 đồng kìa.”
“Cứ làm theo lời tôi đi.”
“Haizzz” Tiểu Vương ngẫm lại, cậu chủ này vốn khôn khéo, chắc chắn sẽ không làm chuyện lỗ lã, nếu cậu ta đã nói thế, vậy cứ làm theo là được.
Tô Kiến Quân biết chuyện, tìm riêng Tô Thần, từ khi Tô ký chuyển tới sảnh trên của Hương Mãn Đường, bình thường Tô Kiến Quân vẫn đứng trong nhà hàng hỗ trợ, tuy trong bếp bây giờ không cần ông giúp nhưng con người ông bận rộn quen rồi, rảnh rỗi lại không biết nên làm gì bây giờ.
“Con à, làm thế không lỗ vốn chứ?”
“Sao lỗ được ạ?” Tô Thần lắc đầu, dìu Tô Kiến Quân ngồi xuống, “Một người no nứt bụng rồi có thể ăn được bao nhiêu? Ta cứ tính thử chút, lượng đồ ăn bị bỏ đi, tính ra cũng là một món lớn, so với chuyện cứ thế vứt không chẳng bằng dùng phương pháp này giảm thiểu lãng phí. Hơn nữa, đối diện không phải mới mở một nhà Phúc Tụ Lai lấy 30 đồng một người hay sao? Vài ngày nữa chúng ta cũng tăng giá lên, sẽ không chịu thiệt.”
“Ừ, cũng có lí.”
Thực tế chứng minh, phương pháp này của Tô Thần có hiệu quả nhất định, tuy không phải ai cũng sẽ không lãng phí đồ ăn nhưng tình hình trong nhà hàng đã tốt hơn nhiều mà lợi nhuận không hề giảm.
“Cậu chủ, tôi phục cậu thật đấy!”
“Đúng, cậu chủ, sao cậu nghĩ được cách hay như thế?”
Tô Thần cười cười, “Tôi chỉ là gặp may thôi.”
“Gặp may gì chứ?” Từ Quyên buông khăn lau, quay đầu lại nhìn Tô Thần, “Nói thật nhé, anh Thần, em thường nghĩ, ngoại trừ sinh em bé, còn có cái gì anh không làm được?”
Một câu này khiến mọi người trong nhà hàng đều cười, Tô Thần vui cũng không phải mà tức cũng không được, chỉ có thể nghiêm mặt lại gõ đầu cô bé mấy cái.
Sở Thiên Dương biết chuyện Tô ký chuyển địa điểm, như thường lệ tới ăn cơm, cho dù không đến được cũng sẽ gọi điện đặt cơm mang tới. Mà Tô Thần mỗi lần thấy Sở Thiên Dương lại nhớ tới đoạn đối thoại với Sheenna lần đó, thường không nín cười nổi, này không thể trách cậu, dù sao trong ấn tượng của cậu, Sở Thiên Dương vẫn là con cá sấu bự của tài chính luôn cao cao tại thượng, quyết định sách lược kinh tế. Hôm nay biết người này cũng có đôi khi làm chuyện vớ vẩn, có thể không khiến Tô Thần buồn cười sao? Đồng thời, cũng vì việc này mà cậu hiện tại thấy Sở Thiên Dương sẽ không căng người đề phòng như trước, chí ít, trong mắt cậu lúc này, Sở Thiên Dương chỉ là một người thường nhưng thông minh hơn người mà thôi.
Sở Thiên Dương buông điện thoại, cuối cùng đã rõ vì sao gần đây Tô Thần nhìn thấy anh thì vẻ mặt luôn là muốn cười mà không cười. Thì ra là bởi chuyện kia. Kì thực chính anh ngẫm lại cũng thấy buồn cười, sống gần 30 năm, vậy mà lại vì ăn cố đến bội thực phải vào viện.
Ben cầm gậy golf đi tới, thấy Sở Thiên Dương đang cười đến quái gở, “Thiên Dương, cậu lại nghĩ gì thế? Đến lượt cậu kìa.”
“À” Sở Thiên Dương lấy lại tinh thần, cầm gậy golf, “Đang nghĩ đến một người.”
“Nghĩ đến ai? Người thế nào có thể khiến Sở đại boss của chúng ta lòng dạ rối bời thế?” Ben nổi hứng tò mò, bởi bình thường người có thể khiến Sở Thiên Dương để mắt quá ít.
“Người đẹp a?” Sở Thiên Dương nheo mắt nhìn mặt trời, “Cũng không tính là người đẹp, nhưng lại khiến người ta yêu thích.” Nói xong, vung gậy golf, khiến người xung quang trầm trồ thán phục.
Không bằng dứt khoát dọn nhà đi. Dù sao bọn họ cũng không phải dựa vào cửa hàng này kiếm tiền. Nếu tiếc chỗ này, vậy chờ phòng ốc mới xây dựng xong xuôi lại về mở một chi nhánh là được.
“Cha, con nghĩ rồi, cứ dọn Tô ký lên lầu trên Hương Mãn Đường đi. Lầu đó bình thường không đầy khách, Tô ký dọn lên đó cũng không ảnh hưởng đến kinh doanh. Hơn nữa hai kiểu phối hợp làm cũng tiện.” Kì thực lúc thiết kế và lắp đặt Hương Mãn Đường là tính toán dựa theo cấu trúc hai tầng. Ban đầu lầu hai Tô Thần định thiết kế thành phòng ăn cho khách tự tay thiêu nướng, nhưng hiện tại thời tiết quá nóng, khách ăn thiêu nướng không nhiều nên vẫn gác chuyện này lại, chỉ bố trí ghế dựa ở đó, phục vụ khách ăn. Thế nhưng từ lúc khai trương Hương Mãn Đường tới nay, khách chủ yếu chỉ đứng ở lầu một cho tiện, ăn xong đi luôn. Lầu hai thường xuyên vắng khách. Hiện tại Tô ký cần nới chuyển tới, Tô Thần nghĩ hay cứ trực tiếp hợp hai nhà thành một, như vậy không cần vất vả tìm đia điểm mà quản lí cũng tiện hơn.
“Cũng được” Tô Kiến Quân gật đầu, như vậy có thể bớt chuyện tìm cửa hàng mới. Hai cha con nhất trí, vấn đề này thế là giải quyết xong.
Chuyện còn lại là tìm chỗ ở. Ý Tô Thần là tìm ở khhu phố trung tâm, như vậy tiện cho Tô Kiến Quân đi lại, lúc rảnh rỗi có thể đi dạo đây đó. Tô Kiến Quân không đồng ý, kiên trì muốn tìm nơi nào gần trường học của Tô Thần. Tô Thần không thuyết phục được ông, hai người đành lấy biện pháp trung gian, tìm một nhà kiểu cũ ở ngoại ô, hai sân, bốn phòng ở, trong sân có một cây dương cổ thụ. Tô Kiến Quân xem qua, rất hài lòng, chỗ này cách Hương Mãn Đường tầm hơn hai chục phút đi đường, cách trường học của Tô Thần cũng không xa, lại có trạm xe bus tốc hành.
Tìm được phòng ở như ý rồi, công văn yêu cầu di dân cũng vừa phát xuống, may mà cha con Tô Kiến Quân có chuẩn bị, không như những nhà khác trở tay không kịp. Mất vài ngày đóng gói một đống đồ đạc xong, hai cha con bắt tay vào chuyển nhà. Lưu Hà và Từ Quyên đã thuê phòng ở ngoài, nhà hai cậu phụ bếp lại ở ngay Bắc Kinh, kết quả nhà mới chỉ có hai cha con ở.
Ngày đầu dọn vào nhà mới, Lưu Hà và Từ Quyên hai người xắn tay áo, quét sạch bốn gian phòng một lượt. Tô Kiến Quân đau lòng hai cô bé, chờ dọn dẹp xong liền xuống bếp làm một bàn thức ăn, khiến cho ngay cả hai cô bé cũng hí hửng mà hăm hở ăn, cho dù tối về ngủ thắt lưng mỏi bắp chân đau, xuýt xoa cả đêm, sáng hôm sau đi làm mắt còn quầng lên khiến cho Tô Thần thấy ngại ngùng, bảo sẽ mua cho các cô mỗi người một chiếc váy mới làm quà.
Chờ dọn nhà xong xuôi, Tô Thần liền tập trung tinh lực vào kinh doanh Hương Mãn Đường và Tô ký. Hương Mãn Đường khai trương được hơn một tháng, doanh thu rất khả quan, có điều hiện tượng lãng phí lại quá phổ biến, mỗi ngày nhân viên đều thu dọn được một đống lớn đồ ăn thừa.
“Cậu chủ à, cậu xem xem, mấy người này cũng thật là, không thể ăn hết mà vẫn lấy nhiều như vậy, chẳng phải là giày xéo người ta sao?” Tiểu Vương phụ trách dọn rác mỗi ngày lúc đóng cửa đều phải than phiền một câu như vậy. “Đồ ăn ngon như vậy, trong thôn bọn tôi, ngày tết chưa chắc đã có a, thế mà mấy người này còn lãng phí, thật là!”
Tô Thần cũng biết tiệc đứng luôn có loại lãng phí này, có điều cho dù là ngày sau cũng chưa tìm ra phương pháp giải quyết, chỉ là dán qui định phạt những người phí phạm đồ ăn như thế nào thôi. Nhưng thực sự có thể đòi tiền phạt khách sao? Có còn muốn kinh doanh nữa không đó?
“Thế này vậy, Tiểu Vương, ngày mai cậu cùng bếp trưởng Lưu dán một thông báo lên tường, ai dùng hết đồ ăn sẽ trả lại năm đồng.”
“Hả?”Tiểu Vương sửng sốt, buông túi rác, “Thế được không? Vốn giá cả của chúng ta đã không cao, hai hôm trước phố đối diện khai trương nhà hàng Phúc Tụ Lai, người ta còn thu mỗi suất 30 đồng kìa.”
“Cứ làm theo lời tôi đi.”
“Haizzz” Tiểu Vương ngẫm lại, cậu chủ này vốn khôn khéo, chắc chắn sẽ không làm chuyện lỗ lã, nếu cậu ta đã nói thế, vậy cứ làm theo là được.
Tô Kiến Quân biết chuyện, tìm riêng Tô Thần, từ khi Tô ký chuyển tới sảnh trên của Hương Mãn Đường, bình thường Tô Kiến Quân vẫn đứng trong nhà hàng hỗ trợ, tuy trong bếp bây giờ không cần ông giúp nhưng con người ông bận rộn quen rồi, rảnh rỗi lại không biết nên làm gì bây giờ.
“Con à, làm thế không lỗ vốn chứ?”
“Sao lỗ được ạ?” Tô Thần lắc đầu, dìu Tô Kiến Quân ngồi xuống, “Một người no nứt bụng rồi có thể ăn được bao nhiêu? Ta cứ tính thử chút, lượng đồ ăn bị bỏ đi, tính ra cũng là một món lớn, so với chuyện cứ thế vứt không chẳng bằng dùng phương pháp này giảm thiểu lãng phí. Hơn nữa, đối diện không phải mới mở một nhà Phúc Tụ Lai lấy 30 đồng một người hay sao? Vài ngày nữa chúng ta cũng tăng giá lên, sẽ không chịu thiệt.”
“Ừ, cũng có lí.”
Thực tế chứng minh, phương pháp này của Tô Thần có hiệu quả nhất định, tuy không phải ai cũng sẽ không lãng phí đồ ăn nhưng tình hình trong nhà hàng đã tốt hơn nhiều mà lợi nhuận không hề giảm.
“Cậu chủ, tôi phục cậu thật đấy!”
“Đúng, cậu chủ, sao cậu nghĩ được cách hay như thế?”
Tô Thần cười cười, “Tôi chỉ là gặp may thôi.”
“Gặp may gì chứ?” Từ Quyên buông khăn lau, quay đầu lại nhìn Tô Thần, “Nói thật nhé, anh Thần, em thường nghĩ, ngoại trừ sinh em bé, còn có cái gì anh không làm được?”
Một câu này khiến mọi người trong nhà hàng đều cười, Tô Thần vui cũng không phải mà tức cũng không được, chỉ có thể nghiêm mặt lại gõ đầu cô bé mấy cái.
Sở Thiên Dương biết chuyện Tô ký chuyển địa điểm, như thường lệ tới ăn cơm, cho dù không đến được cũng sẽ gọi điện đặt cơm mang tới. Mà Tô Thần mỗi lần thấy Sở Thiên Dương lại nhớ tới đoạn đối thoại với Sheenna lần đó, thường không nín cười nổi, này không thể trách cậu, dù sao trong ấn tượng của cậu, Sở Thiên Dương vẫn là con cá sấu bự của tài chính luôn cao cao tại thượng, quyết định sách lược kinh tế. Hôm nay biết người này cũng có đôi khi làm chuyện vớ vẩn, có thể không khiến Tô Thần buồn cười sao? Đồng thời, cũng vì việc này mà cậu hiện tại thấy Sở Thiên Dương sẽ không căng người đề phòng như trước, chí ít, trong mắt cậu lúc này, Sở Thiên Dương chỉ là một người thường nhưng thông minh hơn người mà thôi.
Sở Thiên Dương buông điện thoại, cuối cùng đã rõ vì sao gần đây Tô Thần nhìn thấy anh thì vẻ mặt luôn là muốn cười mà không cười. Thì ra là bởi chuyện kia. Kì thực chính anh ngẫm lại cũng thấy buồn cười, sống gần 30 năm, vậy mà lại vì ăn cố đến bội thực phải vào viện.
Ben cầm gậy golf đi tới, thấy Sở Thiên Dương đang cười đến quái gở, “Thiên Dương, cậu lại nghĩ gì thế? Đến lượt cậu kìa.”
“À” Sở Thiên Dương lấy lại tinh thần, cầm gậy golf, “Đang nghĩ đến một người.”
“Nghĩ đến ai? Người thế nào có thể khiến Sở đại boss của chúng ta lòng dạ rối bời thế?” Ben nổi hứng tò mò, bởi bình thường người có thể khiến Sở Thiên Dương để mắt quá ít.
“Người đẹp a?” Sở Thiên Dương nheo mắt nhìn mặt trời, “Cũng không tính là người đẹp, nhưng lại khiến người ta yêu thích.” Nói xong, vung gậy golf, khiến người xung quang trầm trồ thán phục.
/75
|