Cố Diệp Ninh ngồi trên giường, vươn ra hai bàn tay trắng nõn sạch sẽ, ngẩn ngơ không cách nào tin tưởng được. Trong đôi mắt xinh đẹp đen láy như thạch anh nồng đậm hoang mang và hoảng hốt. Bàn tay này đáng nhẽ phải gầy guộc trơ xương, da vàng như sáp nến, móng tay đen xì bẩn thỉu mới đúng chứ.
Nâng đầu nhìn bốn phía xung quanh đồ đạc tinh xảo ngăn nắp, Cố Diệp Ninh nhanh chóng từ trong ký ức mờ mịt nhận ra đây chính là phòng ngủ trong căn hộ của mình.
Dường như vẫn không thể nào chấp nhận sự thực, cô cố chấp quay lại nhìn tờ lịch treo ở bên cạnh đầu giường… ngày 19 tháng 12 năm 2012?! Là ngày 19? Thực sự là ngày 19 tháng 12 năm 2012 thật sao?
Cô nhớ rất rõ vào, tất cả mọi việc bắt đầu chính vào mười hai giờ trưa ngày 20 tháng 12 năm 2012.
Vốn ngày hôm đó mọi người vẫn thoải mái tiếp tục sinh hoạt thường ngày, đột nhiên bầu trời trong xanh đầy nắng chợt tối sầm lại. Kế tiếp dị tượng bắt đâu xuất hiện. Khắp mọi nơi trên toàn thế giới nổi lên động đất, sóng thần, mưa lũ… Thiên tai ập tới bất ngờ kéo dài suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ.
Tại thời điểm ấy, tất cả mọi phương tiện đều bị trì trệ, rất nhiều thành phố bị phá hủy nặng nề, người chết vô số. Sau đó thiên tai dần dần lui đi thế nhưng loài người còn chưa kịp vui mừng thì tiếp tục phải gánh chịu một nguy hiểm nghiêm trọng, thứ chân chính đẩy loài người vào tuyệt cảnh sinh tồn - virut bệnh độc.
Nguồn gốc của loại virut bệnh độc này không ai có thể tìm ra, chỉ biết nó xuất hiện vào ngày 21 tháng 12 năm 2012, ngay sau khi mọi thiên tai kết thúc.
Virut bệnh độc phát tán trong không khí, nhanh chóng lây lan. Những người bị nhiễm virut lập tức bị biến thành những cái xác sống quái vật thích cắn nuốt máu thịt con người. Chúng không biết đau, không có cảm xúc, có sức mạnh hơn con người rất nhiều. Muốn giết được chúng, chỉ có một cách đó là phá hủy đầu của chúng. Mọi người gọi những con quái vật như chúng là tang thi.
Tang thi xuất hiện, đồng thời cũng là bước ngoặt lịch sử, mở ra một thời kỳ mới - kỷ nguyên mạt thế.
Mạt thế bắt đầu, con người vừa phải tìm mọi cách giãy dụa chật vật để mà tìm đường sống, vừa phải chiến đấu lại tang thi. Tại kỷ nguyên mạt thế, không có đạo đức tồn tại, nhân quyền chỉ là phù du. Mọi quy luật đều bị phá vỡ, luật lệ duy nhất đó chính là kẻ mạnh luôn là kẻ đúng.
Cố Diệp Ninh sống tới năm thứ ba mạt thế thì chết. Nực cười chính là… cô chết không phải bởi vì mình yếu đuối, không phải vì mình không có năng lực, cũng không phải vì bị tang thi cắn xé. Cô chết, đó là bởi vì cô bị chính bạn bè mà mình tín nhiệm phản bội, bị chính cha ruột vô tình của mình bỏ rơi, bị em gái của mình tham lam hãm hại.
Bọn họ tham lam, bọn họ ích kỉ, bọn họ vì quyền lợi của mình mà tước đi quyền được sống của cô, chà đạp lên lòng tốt của cô.
Chỉ cần nghĩ tới những gì mình bị đối xử, mình phải chịu đựng, Cố Diệp Ninh cảm thấy thống hận tới run người. Bàn tay nhịn không được xiết chặt cái gối, cô ném mạnh nó xuống sàn nhà lạnh băng.
Hít một hơi thật sâu, Cố Diệp Ninh nhanh chóng điều chỉnh lại tinh thần, khóe miệng nâng lên thành một nụ cười châm chọc.
Đúng, cô sống lại rồi, sống lại ngay trước khi mạt thế xảy ra.
Cô hiện tại không còn là cô gái ngây thơ, khờ khạo trước kia nữa rồi. Ba năm cố gắng sống sót trong mạt thế đã dạy cho cô rất nhiều điều, những bài học mà cô phải dùng chính máu thịt và tính mạng mới học được.
Mặc dù Cố Diệp Ninh tuyệt đối không thích thú gì với việc phải sống trong kỷ nguyên mạt thế, cũng chả thích thú với việc ngày ngày phải chém giết giành giật mạng sống với tang thi kinh khủng kia. Nhưng mà, mạt thế tới, đây không phải là việc cô có thể ngăn cản được. Nếu đã không thể thay đổi được sự thực, vậy thì cô sẽ chấp nhận cố gắng mà nghênh đón mạt thế mà thôi.
Kiếp này, cô nhất định sẽ càng phải trở nên mạnh mẽ hơn, sẽ tuyệt đối không để bất kì ai có cơ hội tổn thương mình nữa!!! Cô cũng sẽ bảo vệ được những người mà mình quan tâm!!!
.
Nếu đã xác định được mục tiêu của mình, Cố Diệp Ninh đương nhiên không thể tiếp tục ngồi ngốc một chỗ. Mặc dù cô sống lại, thế nhưng cũng chỉ trước mạt thế có hai ngày mà thôi. Hai ngày, nghe thì có vẻ dư dả thời gian tuy nhiên công việc cần làm thì lại rất nhiều.
Cuộc sống trong kỷ nguyên mạt thế vô cùng tàn khốc và khổ sở. Đặc biệt khoảng thời gian đầu, có thể dùng hai chữ ‘địa ngục’ để mà hình dung. Muốn sống sót thôi cũng đã là vô cùng khó khăn rồi.
Thế nhưng, Cố Diệp Ninh không chỉ muốn mình có thể sống sót, cô còn muốn mình phải được sống một cách thật tốt, cô thậm chí còn muốn người thân của mình cũng được sống thoải mái. Việc sống lại này giúp cho cô rất nhiều lợi thế, cô biết mình cần tranh thủ chuẩn bị những gì cho bản thân. Chuẩn bị càng tốt tức là càng có nhiều cơ hội có thể sinh tồn.
Cô đứng dậy khỏi giường, đi tới trước bàn trang điểm, kéo ra ngăn tủ thứ hai. Trong ngăn tủ đựng rất nhiều vòng lắc linh tinh. Cố Diệp Ninh lục lọi một hồi nhanh chóng tìm ra được một chiếc nhẫn bạc vô cùng tinh xảo. Ở trên mặt nhẫn được đính một viên đá nhỏ màu xanh biếc. Dưới ánh đèn, viên đá lóe lên một tia sáng xinh đẹp.
Cố Diệp Ninh nhìn chiếc nhẫn, trong giây lát ánh mắt dâng lên một tia ưu thương. Chiếc nhẫn này vốn cô rất yêu thích nó, đây là anh hai đặc biệt tự mình thiết kế để tặng cô sinh nhật 15 tuổi. Thế nhưng mà hơn một năm trước sau khi gây sự nổi loạn một trận, cô vì giận anh hai cho nên liền ném qua một bên không thèm đeo nữa.
“Anh hai…” Đôi môi mấp máy, cô khẽ gọi.
Dứt khoát đeo nhẫn lên ngón tay của mình, trong đôi mắt đen vốn tràn ngập lạnh nhạt lúc này lóe lên một tia nhu hòa dịu dàng.
Từ nhỏ tới lớn, quả thực cô vẫn không tài nào hiểu được anh hai. Anh cứ luôn dùng khuôn mặt lạnh lùng ngăn cấm cô đủ mọi chuyện. Cho tới lúc cô nghe được hung tin tử nạn của anh hai, cô mới hiểu ra được anh hai bảo bọc mình ra sao. Chỉ là anh hai che giấu cảm xúc quá tốt, làm cho cô không biết được mình đã được yêu thương tới mức nào.
Cầm lên di động, Cố Diệp Ninh chần chừ một hồi không dám liên lạc. Nghĩ tới mình hơn một năm trước náo loạn gây sự một trận liền xách hành lý bỏ đi, cắt đứt liên lạc với người nhà, chắc hẳn đã làm anh hai vô cùng giận dữ. Nhăn nhăn đôi lông mày, nói thực, trong nhà cô sợ nhất chính là anh hai. Lúc anh hai nổi nóng quả thực rất đáng sợ. Tự động viên một hồi, cuối cùng cô cũng quyết tâm ấn nút gọi cho anh hai.
“Xin chào, xin hỏi ai đấy?” Bên kia đầu dây lập tức được kết nối, thanh âm trầm thấp của người đàn ông vang lên.
“… anh… anh hai…”
“Ninh nhi, là em đấy sao?” Giọng của anh hai cô - Cố Liệt Hạo bẩm sinh đã rất trầm lạnh, khiến cho người ta nghe không ra được cảm xúc của anh. Nhưng rõ ràng lúc này, cô có thể cảm nhận được sự kích động của anh cho dù anh đã cố che giấu.
“Anh hai… anh hai… hức…”
Vốn tưởng bản thân đủ kiên cường, đủ tỉnh táo rồi, nhưng ngay khi nghe được tiếng nói quen thuộc của anh hai, Cố Diệp Ninh nhịn không được mà xúc động chảy nước mắt. Đối với anh hai, lần cuối cùng họ nói chuyện với nhau chính là từ hơn một năm trước. Thế nhưng, sự thực, đối với cô mà nói, đã là năm năm. Cô đã ngỡ rằng mình vĩnh viễn không thể nghe được tiếng nói của anh hai nữa.
Trái tim đập thình thịch, cô trong lòng không ngừng hiện lên hình ảnh của Cố Liệt Hạo, không ngừng thầm gọi anh hai… anh hai…
.
Cố Liệt Hạo mới kết thúc công việc ở công tỷ trở về nhà, vốn định đi tắm không ngờ nhận được một cuộc điện thoại. Nhìn hàng số trên điện thoại, anh hơi nhíu mày, tay có chút run run kích động nhanh chóng bắt máy. Là Diệp Ninh, là đứa em gái ngốc nghếch kia của anh gọi tới.
Nói tới Cố Liệt Hạo, đường đường là một tinh anh nổi tiếng trên thương trường, thậm chí trong giới chính trị và quân sự cũng không ít người nể phục anh. Anh ở thủ đô này, không nói tới Cố gia ở sau lưng, chỉ riêng bằng tài năng của mình đã có thể khiến cho rất nhiều người ngưỡng mộ ghen tị. Trước bất cứ người nào, anh cũng không e ngại, cũng không ai có thể làm anh dao động. Thế nhưng đối với cô em gái duy nhất Cố Diệp Ninh, Cố Liệt Hạo chỉ có thể cảm thán: “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, cô chính là thiên địch của anh.
Từ sau khi Cố Diệp Ninh bỏ nhà đi, anh mỗi lần nghĩ tới cô liền vừa giận lại vừa thương. Mặc dù biết em gái là vì bị người xấu kích động nên mới ngang ngược như vậy nhưng lại không dám cưỡng ép bắt cô trở về.
Cố Diệp Ninh nói đi liền đi một mạch, rời khỏi thủ đô, cũng thay đổi luôn số điện thoại, cắt đứt mọi liên lạc với người nhà.
Em gái từ nhỏ được anh cùng hai đứa em trai bảo bọc cẩn thận, nay một thân một mình bỏ đi, anh không có cách nào an tâm được. Cố Liệt Hạo chỉ còn cách nhờ thám tử điều tra, theo dõi rồi báo cáo tình hình cuộc sống hàng ngày của cô cho mình.
Một mặt anh lo lắng có người bắt nạt cô, một mặt lại lo lắng cô biết việc mình ngầm theo dõi. Phải biết là cô vẫn đang trong trạng thái mâu thuẫn với bọn anh. Giờ nếu chọc vào tính bướng bỉnh của cô, chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, rất có thể sẽ khiến cô hoàn toàn đoạn tuyệt với bọn anh, không cách nào vãn hồi. Cố Liệt Hạo sao có thể để cho mọi chuyện trở nên như vậy.
Suy đi tính lại, cuối cùng anh chỉ có thể chọn cách thoái nhượng một bước, đành giả như không quan tâm nhưng sau lưng ngầm khống chế quan tâm từ xa cuộc sống của cô. Anh tin Cố Diệp Ninh được thoải mái tự do vài năm sau đại học liền sẽ nghĩ thông biết lỗi mà trở về nhà thôi.
Cố Liệt Hạo ngay cả bạn bè của Cố Diệp Ninh còn biết rõ tên tuổi từng người, cho nên đương nhiên anh cũng biết địa chỉ của cô hiện tại, biết cô đang ở thành phố D. Số điện thoại mới của cô từ lâu anh đã lưu trong danh bạ nhưng không dám gọi. Chỉ là anh ngàn vạn lần không nghĩ tới em gái lại bất ngờ chủ động liên lạc. Không lẽ lần này cô nhóc kia lại hiểu chuyện nhanh như vậy?
Khi bắt máy, anh còn muốn giả vờ một chút để hù dọa cô nhưng nghe thấy tiếng em gái khóc, vẻ mặt băng sơn vạn năm của Cố Liệt Hạo liền lập tức bị vỡ tan thành trăm mảnh.
“Ninh nhi, em khóc? Sao vậy? Làm sao lại khóc?” Hàng lông mày của anh cau chặt lại, tâm tình trầm xuống, lo lắng vô cùng.
“Anh… em, em…” Tiếng khóc nức nở đầy ủy khuất vẫn không ngừng vang bên tai khiến Cố Liệt Hạo không khỏi giận dữ. Là ai? Là kẻ nào dám làm cho Ninh nhi của anh khóc?
“Ninh nhi, là ai khinh dễ em?”
Cố Liệt Hạo không phải là người giỏi thể hiện cảm xúc, cho nên mặc dù anh rất muốn dỗ dành em gái thế nhưng lời tới cổ họng chỉ có thể nghẹn lại. Cuối cùng, anh chỉ có thể cứng ngắc phun ra từng câu hỏi. Trong lòng của Cố Liệt Hạo lúc này đã hung hăng thầm nghĩ xem nên xử lý kẻ dám làm cho cô khóc như thế nào. Khinh dễ ai chứ khinh dễ em gái của anh, anh nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đâu!!!
“Không có, không có…” Mãi một lúc sau, Cố Diệp Ninh mới có thể ngừng khóc, khàn khàn mang theo giọng mũi đáp lời anh “Anh hai, em nhớ anh… em nhớ cả anh ba, nhớ cả tiểu Hạ… em muốn gặp mọi người…” Nói tới từ cuối cùng, thanh âm như nghẹn lại.
Cố Diệp Ninh không phải là người dễ khóc, kể cả trước mặt người thân là anh và hai đứa em trai, cô cũng không dễ dàng rơi nước mắt. Khi còn nhỏ nếu như cô bị bắt nạt, Cố Diệp Ninh thường chỉ thu người che giấu chứ tuyệt đối không bao giờ mách bọn anh. Kiên cường tới mức làm cho anh đau lòng. Vậy mà lúc này, cô mặc kệ tất cả, nén không được thương tâm và nhớ nhung trong lòng, nói ra cảm xúc của mình với anh. Cố Liệt Hạo không khỏi nghi hoặc tự hỏi chuyện gì có thể làm em gái mình kích động tới mức này.
Nhưng mà cũng không sao, cô vĩnh viễn là em gái mà anh thương yêu nhất. Bất luận xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, có anh hai anh đây thay cô chống đỡ.
Mặc kệ cô tùy hứng gây sự, mặc kệ cô ngang ngược không hiểu chuyện làm anh giận dữ bao nhiêu, anh vẫn không thể nào mắng cô được. Vì cô là Cố Diệp Ninh, cho nên anh có thể tha thứ cho cô tất cả, bao dung cho cô tất cả.
Nghe em gái bày tỏ, Cố Liệt Hạo cảm thấy lòng như bị ai đó hung hăng nhéo thực đau. Dù không biết được xảy ra chuyện gì làm cho thái độ của Cố Diệp Ninh thay đổi như vậy, nhưng nếu cô đã nói nhớ bọn anh… vậy thì đương nhiên, đã tới lúc bọn anh nên đón cô trở về rồi. Nguyên nhân sự việc cô không muốn nói anh cũng không bắt ép cô nói, anh sẽ có cách để tìm hiểu sau.
“Ninh nhi, trở về… có được không?”
Hiếm hoi nhẹ giọng nỉ non, nắm tay hơi xiết chặt điện thoại di động trong tay. Bất luận ra sao, Cố Liệt Hạo tin tưởng chỉ có ở bên cạnh anh cùng hai đứa em trai Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ, Ninh nhi của bọn anh mới được bảo vệ an toàn nhất.
Từ bên kia đầu dây, thanh âm thanh thanh của Cố Diệp Ninh dịu ngoan khẽ đáp: “Vâng… anh hai…”
Kiếp trước, cô vĩnh viễn không thể nào gặp lại được người thân của mình. Anh hai, anh ba và cả em trai, tất cả bọn họ là vì sự bướng bỉnh của cô mà táng mạng oan uổng. Nếu không phải khi mạt thế xảy ra, bọn họ lo lắng đi tìm cô mà rời khỏi thủ đô thì làm sao họ có thể chết dưới tay tang thi được cơ chứ.
Hiện tại, cô không muốn như vậy. Bất luận có thế nào, Cố Diệp Ninh cũng vẫn muốn anh em bốn người bọn họ có thể sống với nhau, dựa vào nhau, bảo vệ lẫn nhau mà cùng tồn tại trong thời kỳ mạt thế.
Nâng đầu nhìn bốn phía xung quanh đồ đạc tinh xảo ngăn nắp, Cố Diệp Ninh nhanh chóng từ trong ký ức mờ mịt nhận ra đây chính là phòng ngủ trong căn hộ của mình.
Dường như vẫn không thể nào chấp nhận sự thực, cô cố chấp quay lại nhìn tờ lịch treo ở bên cạnh đầu giường… ngày 19 tháng 12 năm 2012?! Là ngày 19? Thực sự là ngày 19 tháng 12 năm 2012 thật sao?
Cô nhớ rất rõ vào, tất cả mọi việc bắt đầu chính vào mười hai giờ trưa ngày 20 tháng 12 năm 2012.
Vốn ngày hôm đó mọi người vẫn thoải mái tiếp tục sinh hoạt thường ngày, đột nhiên bầu trời trong xanh đầy nắng chợt tối sầm lại. Kế tiếp dị tượng bắt đâu xuất hiện. Khắp mọi nơi trên toàn thế giới nổi lên động đất, sóng thần, mưa lũ… Thiên tai ập tới bất ngờ kéo dài suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ.
Tại thời điểm ấy, tất cả mọi phương tiện đều bị trì trệ, rất nhiều thành phố bị phá hủy nặng nề, người chết vô số. Sau đó thiên tai dần dần lui đi thế nhưng loài người còn chưa kịp vui mừng thì tiếp tục phải gánh chịu một nguy hiểm nghiêm trọng, thứ chân chính đẩy loài người vào tuyệt cảnh sinh tồn - virut bệnh độc.
Nguồn gốc của loại virut bệnh độc này không ai có thể tìm ra, chỉ biết nó xuất hiện vào ngày 21 tháng 12 năm 2012, ngay sau khi mọi thiên tai kết thúc.
Virut bệnh độc phát tán trong không khí, nhanh chóng lây lan. Những người bị nhiễm virut lập tức bị biến thành những cái xác sống quái vật thích cắn nuốt máu thịt con người. Chúng không biết đau, không có cảm xúc, có sức mạnh hơn con người rất nhiều. Muốn giết được chúng, chỉ có một cách đó là phá hủy đầu của chúng. Mọi người gọi những con quái vật như chúng là tang thi.
Tang thi xuất hiện, đồng thời cũng là bước ngoặt lịch sử, mở ra một thời kỳ mới - kỷ nguyên mạt thế.
Mạt thế bắt đầu, con người vừa phải tìm mọi cách giãy dụa chật vật để mà tìm đường sống, vừa phải chiến đấu lại tang thi. Tại kỷ nguyên mạt thế, không có đạo đức tồn tại, nhân quyền chỉ là phù du. Mọi quy luật đều bị phá vỡ, luật lệ duy nhất đó chính là kẻ mạnh luôn là kẻ đúng.
Cố Diệp Ninh sống tới năm thứ ba mạt thế thì chết. Nực cười chính là… cô chết không phải bởi vì mình yếu đuối, không phải vì mình không có năng lực, cũng không phải vì bị tang thi cắn xé. Cô chết, đó là bởi vì cô bị chính bạn bè mà mình tín nhiệm phản bội, bị chính cha ruột vô tình của mình bỏ rơi, bị em gái của mình tham lam hãm hại.
Bọn họ tham lam, bọn họ ích kỉ, bọn họ vì quyền lợi của mình mà tước đi quyền được sống của cô, chà đạp lên lòng tốt của cô.
Chỉ cần nghĩ tới những gì mình bị đối xử, mình phải chịu đựng, Cố Diệp Ninh cảm thấy thống hận tới run người. Bàn tay nhịn không được xiết chặt cái gối, cô ném mạnh nó xuống sàn nhà lạnh băng.
Hít một hơi thật sâu, Cố Diệp Ninh nhanh chóng điều chỉnh lại tinh thần, khóe miệng nâng lên thành một nụ cười châm chọc.
Đúng, cô sống lại rồi, sống lại ngay trước khi mạt thế xảy ra.
Cô hiện tại không còn là cô gái ngây thơ, khờ khạo trước kia nữa rồi. Ba năm cố gắng sống sót trong mạt thế đã dạy cho cô rất nhiều điều, những bài học mà cô phải dùng chính máu thịt và tính mạng mới học được.
Mặc dù Cố Diệp Ninh tuyệt đối không thích thú gì với việc phải sống trong kỷ nguyên mạt thế, cũng chả thích thú với việc ngày ngày phải chém giết giành giật mạng sống với tang thi kinh khủng kia. Nhưng mà, mạt thế tới, đây không phải là việc cô có thể ngăn cản được. Nếu đã không thể thay đổi được sự thực, vậy thì cô sẽ chấp nhận cố gắng mà nghênh đón mạt thế mà thôi.
Kiếp này, cô nhất định sẽ càng phải trở nên mạnh mẽ hơn, sẽ tuyệt đối không để bất kì ai có cơ hội tổn thương mình nữa!!! Cô cũng sẽ bảo vệ được những người mà mình quan tâm!!!
.
Nếu đã xác định được mục tiêu của mình, Cố Diệp Ninh đương nhiên không thể tiếp tục ngồi ngốc một chỗ. Mặc dù cô sống lại, thế nhưng cũng chỉ trước mạt thế có hai ngày mà thôi. Hai ngày, nghe thì có vẻ dư dả thời gian tuy nhiên công việc cần làm thì lại rất nhiều.
Cuộc sống trong kỷ nguyên mạt thế vô cùng tàn khốc và khổ sở. Đặc biệt khoảng thời gian đầu, có thể dùng hai chữ ‘địa ngục’ để mà hình dung. Muốn sống sót thôi cũng đã là vô cùng khó khăn rồi.
Thế nhưng, Cố Diệp Ninh không chỉ muốn mình có thể sống sót, cô còn muốn mình phải được sống một cách thật tốt, cô thậm chí còn muốn người thân của mình cũng được sống thoải mái. Việc sống lại này giúp cho cô rất nhiều lợi thế, cô biết mình cần tranh thủ chuẩn bị những gì cho bản thân. Chuẩn bị càng tốt tức là càng có nhiều cơ hội có thể sinh tồn.
Cô đứng dậy khỏi giường, đi tới trước bàn trang điểm, kéo ra ngăn tủ thứ hai. Trong ngăn tủ đựng rất nhiều vòng lắc linh tinh. Cố Diệp Ninh lục lọi một hồi nhanh chóng tìm ra được một chiếc nhẫn bạc vô cùng tinh xảo. Ở trên mặt nhẫn được đính một viên đá nhỏ màu xanh biếc. Dưới ánh đèn, viên đá lóe lên một tia sáng xinh đẹp.
Cố Diệp Ninh nhìn chiếc nhẫn, trong giây lát ánh mắt dâng lên một tia ưu thương. Chiếc nhẫn này vốn cô rất yêu thích nó, đây là anh hai đặc biệt tự mình thiết kế để tặng cô sinh nhật 15 tuổi. Thế nhưng mà hơn một năm trước sau khi gây sự nổi loạn một trận, cô vì giận anh hai cho nên liền ném qua một bên không thèm đeo nữa.
“Anh hai…” Đôi môi mấp máy, cô khẽ gọi.
Dứt khoát đeo nhẫn lên ngón tay của mình, trong đôi mắt đen vốn tràn ngập lạnh nhạt lúc này lóe lên một tia nhu hòa dịu dàng.
Từ nhỏ tới lớn, quả thực cô vẫn không tài nào hiểu được anh hai. Anh cứ luôn dùng khuôn mặt lạnh lùng ngăn cấm cô đủ mọi chuyện. Cho tới lúc cô nghe được hung tin tử nạn của anh hai, cô mới hiểu ra được anh hai bảo bọc mình ra sao. Chỉ là anh hai che giấu cảm xúc quá tốt, làm cho cô không biết được mình đã được yêu thương tới mức nào.
Cầm lên di động, Cố Diệp Ninh chần chừ một hồi không dám liên lạc. Nghĩ tới mình hơn một năm trước náo loạn gây sự một trận liền xách hành lý bỏ đi, cắt đứt liên lạc với người nhà, chắc hẳn đã làm anh hai vô cùng giận dữ. Nhăn nhăn đôi lông mày, nói thực, trong nhà cô sợ nhất chính là anh hai. Lúc anh hai nổi nóng quả thực rất đáng sợ. Tự động viên một hồi, cuối cùng cô cũng quyết tâm ấn nút gọi cho anh hai.
“Xin chào, xin hỏi ai đấy?” Bên kia đầu dây lập tức được kết nối, thanh âm trầm thấp của người đàn ông vang lên.
“… anh… anh hai…”
“Ninh nhi, là em đấy sao?” Giọng của anh hai cô - Cố Liệt Hạo bẩm sinh đã rất trầm lạnh, khiến cho người ta nghe không ra được cảm xúc của anh. Nhưng rõ ràng lúc này, cô có thể cảm nhận được sự kích động của anh cho dù anh đã cố che giấu.
“Anh hai… anh hai… hức…”
Vốn tưởng bản thân đủ kiên cường, đủ tỉnh táo rồi, nhưng ngay khi nghe được tiếng nói quen thuộc của anh hai, Cố Diệp Ninh nhịn không được mà xúc động chảy nước mắt. Đối với anh hai, lần cuối cùng họ nói chuyện với nhau chính là từ hơn một năm trước. Thế nhưng, sự thực, đối với cô mà nói, đã là năm năm. Cô đã ngỡ rằng mình vĩnh viễn không thể nghe được tiếng nói của anh hai nữa.
Trái tim đập thình thịch, cô trong lòng không ngừng hiện lên hình ảnh của Cố Liệt Hạo, không ngừng thầm gọi anh hai… anh hai…
.
Cố Liệt Hạo mới kết thúc công việc ở công tỷ trở về nhà, vốn định đi tắm không ngờ nhận được một cuộc điện thoại. Nhìn hàng số trên điện thoại, anh hơi nhíu mày, tay có chút run run kích động nhanh chóng bắt máy. Là Diệp Ninh, là đứa em gái ngốc nghếch kia của anh gọi tới.
Nói tới Cố Liệt Hạo, đường đường là một tinh anh nổi tiếng trên thương trường, thậm chí trong giới chính trị và quân sự cũng không ít người nể phục anh. Anh ở thủ đô này, không nói tới Cố gia ở sau lưng, chỉ riêng bằng tài năng của mình đã có thể khiến cho rất nhiều người ngưỡng mộ ghen tị. Trước bất cứ người nào, anh cũng không e ngại, cũng không ai có thể làm anh dao động. Thế nhưng đối với cô em gái duy nhất Cố Diệp Ninh, Cố Liệt Hạo chỉ có thể cảm thán: “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, cô chính là thiên địch của anh.
Từ sau khi Cố Diệp Ninh bỏ nhà đi, anh mỗi lần nghĩ tới cô liền vừa giận lại vừa thương. Mặc dù biết em gái là vì bị người xấu kích động nên mới ngang ngược như vậy nhưng lại không dám cưỡng ép bắt cô trở về.
Cố Diệp Ninh nói đi liền đi một mạch, rời khỏi thủ đô, cũng thay đổi luôn số điện thoại, cắt đứt mọi liên lạc với người nhà.
Em gái từ nhỏ được anh cùng hai đứa em trai bảo bọc cẩn thận, nay một thân một mình bỏ đi, anh không có cách nào an tâm được. Cố Liệt Hạo chỉ còn cách nhờ thám tử điều tra, theo dõi rồi báo cáo tình hình cuộc sống hàng ngày của cô cho mình.
Một mặt anh lo lắng có người bắt nạt cô, một mặt lại lo lắng cô biết việc mình ngầm theo dõi. Phải biết là cô vẫn đang trong trạng thái mâu thuẫn với bọn anh. Giờ nếu chọc vào tính bướng bỉnh của cô, chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, rất có thể sẽ khiến cô hoàn toàn đoạn tuyệt với bọn anh, không cách nào vãn hồi. Cố Liệt Hạo sao có thể để cho mọi chuyện trở nên như vậy.
Suy đi tính lại, cuối cùng anh chỉ có thể chọn cách thoái nhượng một bước, đành giả như không quan tâm nhưng sau lưng ngầm khống chế quan tâm từ xa cuộc sống của cô. Anh tin Cố Diệp Ninh được thoải mái tự do vài năm sau đại học liền sẽ nghĩ thông biết lỗi mà trở về nhà thôi.
Cố Liệt Hạo ngay cả bạn bè của Cố Diệp Ninh còn biết rõ tên tuổi từng người, cho nên đương nhiên anh cũng biết địa chỉ của cô hiện tại, biết cô đang ở thành phố D. Số điện thoại mới của cô từ lâu anh đã lưu trong danh bạ nhưng không dám gọi. Chỉ là anh ngàn vạn lần không nghĩ tới em gái lại bất ngờ chủ động liên lạc. Không lẽ lần này cô nhóc kia lại hiểu chuyện nhanh như vậy?
Khi bắt máy, anh còn muốn giả vờ một chút để hù dọa cô nhưng nghe thấy tiếng em gái khóc, vẻ mặt băng sơn vạn năm của Cố Liệt Hạo liền lập tức bị vỡ tan thành trăm mảnh.
“Ninh nhi, em khóc? Sao vậy? Làm sao lại khóc?” Hàng lông mày của anh cau chặt lại, tâm tình trầm xuống, lo lắng vô cùng.
“Anh… em, em…” Tiếng khóc nức nở đầy ủy khuất vẫn không ngừng vang bên tai khiến Cố Liệt Hạo không khỏi giận dữ. Là ai? Là kẻ nào dám làm cho Ninh nhi của anh khóc?
“Ninh nhi, là ai khinh dễ em?”
Cố Liệt Hạo không phải là người giỏi thể hiện cảm xúc, cho nên mặc dù anh rất muốn dỗ dành em gái thế nhưng lời tới cổ họng chỉ có thể nghẹn lại. Cuối cùng, anh chỉ có thể cứng ngắc phun ra từng câu hỏi. Trong lòng của Cố Liệt Hạo lúc này đã hung hăng thầm nghĩ xem nên xử lý kẻ dám làm cho cô khóc như thế nào. Khinh dễ ai chứ khinh dễ em gái của anh, anh nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đâu!!!
“Không có, không có…” Mãi một lúc sau, Cố Diệp Ninh mới có thể ngừng khóc, khàn khàn mang theo giọng mũi đáp lời anh “Anh hai, em nhớ anh… em nhớ cả anh ba, nhớ cả tiểu Hạ… em muốn gặp mọi người…” Nói tới từ cuối cùng, thanh âm như nghẹn lại.
Cố Diệp Ninh không phải là người dễ khóc, kể cả trước mặt người thân là anh và hai đứa em trai, cô cũng không dễ dàng rơi nước mắt. Khi còn nhỏ nếu như cô bị bắt nạt, Cố Diệp Ninh thường chỉ thu người che giấu chứ tuyệt đối không bao giờ mách bọn anh. Kiên cường tới mức làm cho anh đau lòng. Vậy mà lúc này, cô mặc kệ tất cả, nén không được thương tâm và nhớ nhung trong lòng, nói ra cảm xúc của mình với anh. Cố Liệt Hạo không khỏi nghi hoặc tự hỏi chuyện gì có thể làm em gái mình kích động tới mức này.
Nhưng mà cũng không sao, cô vĩnh viễn là em gái mà anh thương yêu nhất. Bất luận xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, có anh hai anh đây thay cô chống đỡ.
Mặc kệ cô tùy hứng gây sự, mặc kệ cô ngang ngược không hiểu chuyện làm anh giận dữ bao nhiêu, anh vẫn không thể nào mắng cô được. Vì cô là Cố Diệp Ninh, cho nên anh có thể tha thứ cho cô tất cả, bao dung cho cô tất cả.
Nghe em gái bày tỏ, Cố Liệt Hạo cảm thấy lòng như bị ai đó hung hăng nhéo thực đau. Dù không biết được xảy ra chuyện gì làm cho thái độ của Cố Diệp Ninh thay đổi như vậy, nhưng nếu cô đã nói nhớ bọn anh… vậy thì đương nhiên, đã tới lúc bọn anh nên đón cô trở về rồi. Nguyên nhân sự việc cô không muốn nói anh cũng không bắt ép cô nói, anh sẽ có cách để tìm hiểu sau.
“Ninh nhi, trở về… có được không?”
Hiếm hoi nhẹ giọng nỉ non, nắm tay hơi xiết chặt điện thoại di động trong tay. Bất luận ra sao, Cố Liệt Hạo tin tưởng chỉ có ở bên cạnh anh cùng hai đứa em trai Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ, Ninh nhi của bọn anh mới được bảo vệ an toàn nhất.
Từ bên kia đầu dây, thanh âm thanh thanh của Cố Diệp Ninh dịu ngoan khẽ đáp: “Vâng… anh hai…”
Kiếp trước, cô vĩnh viễn không thể nào gặp lại được người thân của mình. Anh hai, anh ba và cả em trai, tất cả bọn họ là vì sự bướng bỉnh của cô mà táng mạng oan uổng. Nếu không phải khi mạt thế xảy ra, bọn họ lo lắng đi tìm cô mà rời khỏi thủ đô thì làm sao họ có thể chết dưới tay tang thi được cơ chứ.
Hiện tại, cô không muốn như vậy. Bất luận có thế nào, Cố Diệp Ninh cũng vẫn muốn anh em bốn người bọn họ có thể sống với nhau, dựa vào nhau, bảo vệ lẫn nhau mà cùng tồn tại trong thời kỳ mạt thế.
/83
|