Xe càng ngày càng tiến gần tới lân cận thành phố Y, Mặc Sở Minh mở bản đồ mà mình có sẵn ra, nghiên cứu một chút đường đi bên trong thành phố để có thể dự đoán những chỗ tang thi có thể tập trung nhiều, giúp cho đội ngũ không gặp phải nguy hiểm quá mức. Dù là năng lực của sáu thành viên trong đội ngũ đều rất mạnh, đặc biệt là hai vị ‘đội trưởng’ trên danh nghĩa có thực lực phi nhân loại - Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh, thế nhưng vẫn không thể không đề phòng xảy ra sơ xuất. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Mặc Sở Minh có thể không bằng Nam Cung Lãnh Dạ ở khoản lãnh đạo quyết đoán thế nhưng riêng về vấn để tỉ mỉ cẩn thận thì chắc chắn có thể so sánh bằng.
“Chúng ta chỉ có thể đi xe vào tới khu vực ngoại ô của thành phố Y mà thôi. Tiến sâu hơn thì không ổn, bởi vì từ khu vực nội thành trước đây số lượng người sinh sống rất nhiều.” Mặc Sở Minh nhíu mày nói.
Nơi trước kia càng nhiều người ở thì sau mạt thế những nơi đó sẽ chẳng khác nào là tương đương với ổ tang thi. Có thể tránh tốt nhất là tránh, có thể đi đường vòng thì nên đi đường vòng, không cần cậy mạnh lấy cứng đối cứng. Cố Diệp Ninh cũng hiểu vì sao Mặc Sở Minh lại ra quyết định như vậy, vì vậy cô không cần suy nghĩ nhiều gật đầu đồng ý, cũng giải thích nguyên nhân với tất cả mọi người khác trong đội ngũ.
“Tang thi mấy ngày nay đã dần tiến hóa, tốc độ nhạy cảm với thanh âm cũng tăng lên vài phần. Hiện tại nếu chúng ta đi bằng xe vào sẽ dẫn tới chú ý của tang thi.”
“Đi bộ tuy mất nhiều thời gian hơn nhưng chỉ cần chú ý thì sẽ dễ dàng chạy trốn hơn. Tuy nhiên mọi người cần phải để ý lẫn nhau, nếu gặp tang thi phải đi theo mọi người, đừng để thất lạc mất ai.” Mục Hoằng lấy kinh nghiệm trước đây của mình khi chiến đấu trên chiến trường ra để nhắc nhở. Ở thời điểm loạn lạc như bây giờ, một khi thất lạc sẽ rất dễ gặp phải nguy hiểm.
“Biết rồi.” Nam Cung Lãnh Dạ lạnh nhạt gật đầu.
“Nhất là tiểu Tu và tiểu Phong, hai đứa còn nhỏ rất dễ bị phân tán tư tưởng nếu bị căng thẳng quá mức. Nhớ phải nhìn mọi người có biết chưa.” Ánh mắt chuyển qua hai đứa nhỏ ngồi ở hàng ghế cuối xe, Mặc Sở Minh nhắc nhở.
“Vâng. Mọi người an tâm, bọn em sẽ cẩn thận.” Minh Tu và Hạ Kỳ Phong gật gật đầu.
“Vậy chúng ta phải cất kĩ xe ở đâu đó rồi mới đi bộ lẻn vào trong nội thành, có phải hay không?” Mục Hoằng điêu luyện chuyển tay lái, cười cười quay qua hỏi Mặc Sở Minh.
Mọi người ở đây đều là dị năng giả, sức khỏe và thể lực đã được nâng cao rất nhiều so với người thường, không cần phải lo lắng tới vấn đề đi bộ hay chạy trốn nhiều có hay không bị kiệt sức. Càng là người có tinh thần lực cấp độ cao thì các tế bào càng được cải tạo. Mà ở đây có tới hai người là tinh thần lực cấp đỉnh, một người tinh thần lực cấp sát đỉnh và hai người là tinh thần lực cấp giữa cấp mạnh và cấp đỉnh. Toàn bộ đều là nhân trung long phượng, nhân tài khó kiếm trong loài người.
Chỉ có duy nhất người bình thường là Hạ Kỳ Phong thì hơi yếu một chút so với mọi người trong đội ngũ. Thế nhưng trước đây khi còn chưa tới mạt thế, Hạ Kỳ Phong vẫn thường đi leo núi cùng với cha mẹ cho đều đặn vào cuối tuần, cũng tham gia các câu lạc bộ thể thao trên trường. Sau khi mạt thế tới thì vẫn liên tục cố gắng tự mình rèn luyện chém giết tang thi không ngừng nghỉ, sức mạnh lẫn thể lực tăng lên gấp đôi. Vì vậy cho nên đi bộ liên tục cả một ngày thì cũng không làm khó được cậu đâu.
“Ừ, cần phải tìm nơi để giấu xe.” Xe là thứ quan trọng nhất đi lại của bọn họ, tuyệt đối không thể để mất.
Kì thực thì Cố Diệp Ninh hoàn toàn có thể thu hồi chiếc xe này vào trong không gian dự trữ của cô, chẳng qua là hiện tại cô chưa muốn để ai biết được mình có không gian dự trữ. Đó cũng là lý do mà cho dù đội ngũ hiện tại lương thực đồ ăn không còn nhưng cô cũng chưa vội lấy ra đồ ở trong không gian dự trữ. Bởi vì cô biết được Mặc Sở Minh đã có kế hoạch, nhất định sẽ không để cho đội ngũ bọn họ toàn bộ chết đói.
Không gian dự trữ cùng với dị năng hệ thủy là hai con bài tẩy của cô. Cô cũng có sự tín nhiệm nhất định đối với những người đồng đội này của mình, thế nhưng không có nghĩa là cái gì cô cũng kể ra. Sau một đời trước với biết bao nhiêu bài học, bài học xương máu nhất đó chính là hai chữ ‘cẩn thận’. Bây giờ Cố Diệp Ninh không thể tùy tiện để lộ mà không suy nghĩ trước, trừ phi vạn bất đắc dĩ.
“Đây là sao…?” Cố Diệp Ninh khẽ nhíu mày, thấp giọng tự hỏi, trong đôi mắt màu bạc xinh đẹp hiện lên một tia thâm trầm suy tư. Không hiểu vì cái gì mà càng tới gần thành phố Y, không hiểu vì sao cô lại có một cảm giác… rất không tốt. Trực giác của cô đã được trui rèn qua ba năm ở mạt thế, bình thường rất chính xác.
“Sao thế?” Nam Cung Lãnh Dạ ngồi cạnh cô trên xe là người tinh nhạy nhất phát hiện ra sự khác thường của Cố Diệp Ninh. Anh quay sang nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của cô, thanh âm vốn lạnh lùng bất giác hạ thấp xuống một chút, mang theo ân cần.
“Tôi có cảm giác… không tốt lắm.”
Mấy ngày gần đây đều kề cận cùng chiến đấu, cô đối với anh cũng sinh ra một sự thân cận nhất định, quan hệ từ người hợp tác tới đồng bạn và hiện giờ đã có thể nói là bạn bè sánh vai. Mặc Sở Minh và Mục Hoằng tuyệt đối không được cô coi trọng bằng anh. Cho nên thi thoảng cô sẽ đem ý kiến hoặc cảm giác của mình nói cho Nam Cung Lãnh Dạ biết. Nếu là người khác, chưa chắc đã tin tưởng cô. Thế nhưng Nam Cung Lãnh Dạ không nói thêm nửa câu, lập tức nghe theo thậm chí nhiều khi còn giúp cô phân tích không ít tình hình.
“Không tốt? Không tốt như thế nào?” Mọi người khác nghe thấy vậy cũng vội vàng đem lực chú ý hướng về phía Cố Diệp Ninh. Mấy ngày nay trực giác của cô cứu đội ngũ bọn họ không ít lần đâu, cho nên không ai dám coi thường cảm giác của cô hết.
“Không rõ lắm. Nhưng mà tôi cảm giác được ở thành phố Y kia có đối thủ khá khó chơi đấy.” Đưa tay vuốt vuốt cằm, cô cố gắng nói ra hình dung về cảm giác của mình cho Mặc Sở Minh “Tôi cảm nhận được một nguồn tinh thần lực lẫn lộn hoãn loạn mơ hồ không rõ cho lắm. Vì đối phương cố ý che giấu, thêm cả về khoảng cách, rất khó đoán ra được cấp bậc đối phương.”
“Là tang thi? Tang thi cấp 1 sao?” Anh hơi nghiêng đầu, thấp giọng hỏi.
“Tang thi cấp 1 sao?” Hạ Kỳ Phong kêu rên, sắc mặt có chút trắng. Không phải chứ?! Như thế nào mà tang thi cấp 1 nhanh như vậy đã xuất hiện rồi?!
“Cũng có thể là người bị mắc kẹt không chạy thoát được trước khi thành phố bị phong tỏa. Nếu họ trốn được, không bị tang thi xâu xé thì chắc vẫn còn sống ở đâu đó bên trong thành phố Y.” Minh Tu lại suy nghĩ theo một hướng khác.
“Dù là người hay tang thi thì hiện tại chúng ta không rõ lắm đối thủ là loại đối thủ như thế nào. Chúng ta trực tiếp xông vào bên trong, có quá nguy hiểm không?” Mục Hoằng cau mày nhìn về hướng thành phố Y cách không còn xa, khe khẽ mở miệng hỏi.
“Dạ, theo cậu thì có nên vào nữa không?” Nheo mắt lại, Mặc Sở Minh cuối cùng vẫn là hỏi ý kiến của Nam Cung Lãnh Dạ. Không biết vì sao, đối với quyết định của anh, y luôn có cảm giác an toàn và đáng tin tưởng hơn so với tự bản thân mình quyết định bừa.
“Tiểu Ninh, cô thì nghĩ sao?” Anh lại không đáp câu hỏi của y, ngược lại lại quay sang hỏi cô.
“Tôi nghĩ là cứ tới thành phố Y đi. Cũng chỉ là cảm giác linh tính của tôi mà thôi. Kể cả có chút nguy hiểm thế nhưng mà không tới mức chúng ta không thể đối phó.” Không đoán ra được cấp bậc của đối thủ nhưng cho dù thế nào thì giỏi lắm cũng không thể vượt qua được cấp 2. Vẫn trong phạm vi bọn họ đối phó được.
Cố Diệp Ninh đáp lại câu hỏi của Nam Cung Lãnh Dạ, đồng thời nêu ra ý kiến cá nhân của mình. Chỉ là, từ đầu tới cuối cô không hề quên trừng mắt nhìn cái người nào đó luôn treo lên vẻ mặt vẫn lạnh tanh nhưng lại xấu xa vứt nan đề cho cô. Hừ! Không phải anh là Lôi đế sao? Không phải anh là Nam Cung đại thiếu có khả năng lãnh đạo trời sinh sao? Vậy mà lúc gặp vấn đề khó quyết định thì lại ném qua để cho một thiếu nữ chân yếu tay mềm như cô giải quyết, không biết ngại sao!!! Nếu như cô không có kinh nghiệm của đời trước, không hiểu là sự tùy hứng đột ngột này của Nam Cung Lãnh Dạ có hay không khiến cho đội ngũ gặp nguy hiểm!!!
Thực muốn quát vào mặt anh rằng: “Bản lãnh lãnh đạo cùng quyết đoán của anh bay đi đâu hết rồi hả?”
“…”
Nam Cung Lãnh Dạ thân người thẳng tắp, hai tay khoanh trước ngực, lưng hơi hơi tựa về phía đệm dựa của ghế. Vốn đang nhìn thẳng về phía trước bỗng lại cảm nhận được tầm nhìn nóng bỏng mang theo oán giận của người bên cạnh, anh hơi nghiêng nghiêng đầu. Đôi mắt khẽ chuyển một cái lập tức khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp tinh xảo như thiên sứ kia chiếu vào trong đáy con ngươi. Khóe miệng vốn mím chặt hơi hơi gợi lên một chút, đôi mắt màu café sâu thẳm ánh lên một tia ôn hòa cùng ý cười khó thấy.
“Tiểu Ninh, cô biết lúc này cô giống gì không?” Người vốn luôn kiệm lời như vàng đột nhiên lại mở miệng hỏi cô một câu không đầu không đuôi.
“Hả?” Thấy anh nhìn ngược lại mình đúng lúc mình đang oán giận, Cố Diệp Ninh có chút mất tự nhiên. Vốn đã hơi cúi đầu tránh đi ánh mắt của anh để không bị anh nhận ra bất mãn của mình rồi, không ngờ được là Nam Cung Lãnh Dạ lại bất ngờ đặt câu hỏi như vậy, vì thế cô theo bản năng lại ngẩng lên, chống ngược lại đối mắt café kia “Giống gì?” Cô ngơ ngẩn buột miệng hỏi.
“Giống một con mèo nhỏ đang giận rỗi làm nũng.” Nói tới đây, từ cổ họng của anh phát ra tiếng cười, độ cong của môi càng tăng thêm vài phần.
“…” Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng nhìn biểu cảm trên mặt của anh, há hốc mồm.
“Rất… đáng yêu…” Không thèm quan tâm tới suy nghĩ cùng với đả kích của hai người Mặc Sở Minh và Mục Hoằng, anh nheo lại hai mắt đánh giá từng đường nét trên khuôn mặt của Cố Diệp Ninh, chậm rãi mở miệng tán thưởng, thanh âm lạnh nhạt trầm thấp pha chút lười biếng thế nhưng cực kỳ quyến rũ thu hút, khiến người khác rung động
Cái… cái người lộ ra vẻ cười xấu xa cùng ngôn từ tán tỉnh đong đẩy này… là Nam Cung Lãnh Dạ sao????
“…” Hai người họ Mục và họ Mặc nào đó đã hóa đá tập thể rồi.
“… anh, đang trêu chọc tôi đấy hả?” Cô híp mắt. Vì cái gì mà lại có cảm giác người vốn luôn treo vẻ lạnh lùng này lên mặt đang giở trò chọc ghẹo lưu manh với mình vậy?! Ảo giác à?!
“Không có, tôi chỉ đang khen cô mà thôi.” Anh nhún nhún vai, nụ cười nhàn nhạt vẫn chưa thu lại “Nhân cách của tôi tốt như vậy, sao có thể trêu chọc thiên kim tiểu thư nhà lành được cơ chứ.” Dùng tay vuốt vuốt lại phần tóc mái rủ xuống mắt mình, thản nhiên trả lời câu hỏi tràn ngập nghi hoặc của Cố Diệp Ninh.
“À… cũng phải ha…”
Cố suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng đúng. Một người nổi tiếng gia giáo như Nam Cung Lãnh Dạ sao có thể có mấy hành động lưu manh. Chỉ là, không biết vì sao Cố Diệp Ninh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm. Nhưng mà không đúng chỗ nào thì cô lại không nói rõ được. Kỳ quái, gần đây sao cứ hay gặp ảo giác quá vậy.
“Đúng không. Tôi đâu phải người như vậy.” Ý cười trong mắt của anh càng thêm đậm, hàng lông mày rậm anh tuấn hơi nhướng lên, thanh âm thủ thỉ như muốn thôi miên người khác. Vươn một tay lên xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, vẻ mặt cực kỳ đứng đắn công khai ăn đậu hũ trước mặt toàn bộ đội viên đội ngũ, mặc kệ ghế sau có hai đứa nhỏ còn chưa trưởng thành.
Aiz ~ tuy nhiên, Nam Cung Lãnh Dạ cười lên quả thực rất đẹp mắt nha. Từ ngày cùng trở thành đồng bạn tới giờ, cô đã nhìn thấy anh cười rất nhiều, như thế nào lại bị người khác đồn thổi là tính cách lạnh lùng ít nói nhỉ?! Chả lẽ là do khuôn mặt bình thường luôn không thể hiển cảm xúc sao?! Quả nhiên là Nam Cung Lãnh Dạ là bị người khác hiểu nhầm như lời anh nói rồi. Chứ Cố Diệp Ninh thì lại thấy người này rất tốt, rất ân cần cùng rất ôn nhu, hoàn toàn không hề như lời đồn bên ngoài.
Bỗng cô nhớ tới em trai Cố Phong Hạ của mình. Cố Phong Hạ cũng giống như vậy, là người không biết thể hiện cảm xúc ra ngoài mặt nên toàn bị gọi là mặt than hoặc là mặt robot. Không ai biết em trai của cô đáng yêu và dễ thương như thế nào đâu. Tại mọi người không chịu tiếp cận và tìm hiểu đã vội phán đoán người khác qua vẻ bên ngoài lạnh lùng. Vì thế cứ cho rằng Cố Phong Hạ hay kể cả là Nam Cung Lãnh Dạ là người khó gần.
Có lẽ vì liên hệ tới em trai cho nên Cố Diệp Ninh đột nhiên vào lúc này nữa cảm tình lần nữa đối với Nam Cung Lãnh Dạ lại tăng thêm vài phần.
Nhưng mà, thực ra chân tướng chân thực… cô tuyệt đối không đoán ra đâu, nhỉ?
“Tiểu Ninh quả thực là ngây thơ mà…” Mục Hoằng cắn chặt răng, thông qua gương chiếu, nhìn vẻ ngơ ngác rồi từ từ bị Nam Cung Lãnh Dạ lừa gạt của Cố Diệp Ninh, cố ngăn cản nước mắt lưng tròng của bản thân trào ra. Hắn quả thực có một cảm xúc muốn làm anh hùng giải cứu ‘tiểu công chúa’ Cố Diệp Ninh khỏi tay tên ác ma họ Nam Cung nào đó kia.
Mặc Sở Minh cũng cúi gằm đầu che đi vẻ mặt thất kinh của mình. Quả nhiên… anh đối với Cố Diệp Ninh không bình thường. Ngày hôm nay công khai tới mức này còn nhìn không ra thì y không xứng làm bạn từ nhỏ của anh rồi. Chỉ là… tại sao Cố Diệp Ninh đối với chuyện khác thông minh và nhanh nhạy, như thế nào mà lại dễ dàng bị cái tên phúc hắc gian xảo Nam Cung Lãnh Dạ đơn giản vài câu liền bị lừa vậy?!
“Dạ, cậu ta biến chất rồi.” Y lắc nhẹ đầu, thì thầm.
Tiểu Ninh, phải tỉnh táo, tỉnh táo!!! Phải cố gắng giữ chặt phòng tuyến đó nha!!! Thực muốn trực tiếp cảnh cáo báo Cố Diệp Ninh như vậy, nhưng mà dù là Mặc Sở Minh hay Mục Hoằng thì đều không có cái lá gan đó đâu. Dám chen vào kế hoạch của Nam Cung Lãnh Dạ sao? Bọn họ gan còn chưa đủ lớn tới như vậy.
Nam Cung Lãnh Dạ từ nhỏ tới lớn chưa từng có rung động với người khác bao giờ, khó khăn lắm để ý một cô gái, anh sao có thể dễ dàng tha thứ cho ai dám xen vào kế hoạch cưa cẩm của anh cơ chứ. Dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được thảm trạng nếu bọn họ dám phá rối. Ở đây, hai người bọn họ có ai là chưa từng bị anh chỉnh qua cơ chứ.
Tuy không biết vì sao Nam Cung Lãnh Dạ hai mươi năm vô tình vô cảm hiện tại lại sinh ra cảm tình với Cố Diệp Ninh, nhưng hai người Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng cũng chẳng dám đào sâu tìm hiểu. Quả nhiên là kẻ hơn người ánh mắt tuyệt đối cũng là hơn người khác một đẳng cấp. Trước giờ không thèm để ý tới ai, vừa rung động liền bắt ngay được đối tượng là Cố Diệp Ninh.
Đối với một cô gái giống như là Cố Diệp Ninh, cho dù là đơn thuần giản dị như Mục Hoằng hay là thích bắt bẻ soi mói như Mặc Sở Minh thì cả hai người bọn họ là rất rất hài lòng. Đừng nói tới gia thế môn đăng hộ đối, dù là năng lực hay ngoại hình hay trí thông minh cô đều không hề thua kém Nam Cung Lãnh Dạ nửa phân.
Hiện tại tìm một cô gái nào đủ sánh ngang, đứng cạnh mà không bị anh chèn ép dễ lắm sao? Chưa nói tới Cố Diệp Ninh tính cách cũng đủ sảng khoái, không giống mấy vị tiểu thư bị chiều tới hư, đụng một cái là đổ trách nhiệm lên đầu người khác, không biết tự lượng sức mình. Dám cá chắc rằng nếu như mấy vị trưởng bối của Nam Cung gia tộc có mặt ở đây lúc này nhất định sẽ mừng phát khóc bởi vì Nam Cung Lãnh Dạ đã có đối tượng để theo đuổi, hơn nữa đối tượng này lại là một người không chê vào đâu được.
Thế nhưng mà, cái gì cũng có giá của nó. Giờ Nam Cung Lãnh Dạ có thể tranh thủ như vậy thôi, chờ tới lúc về thủ đô thì sẽ khác ngay. Nghĩ tới mấy vị nổi tiếng cuồng em gái / chị gái nào đó hiện tại đang ở thủ đô, Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng không phúc hậu cười thầm trong bụng. Cho dù là Nam Cung Lãnh Dạ lợi hại thì làm sao chứ, ba người Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ tuyệt đối không phải là đối thủ đơn giản dễ qua mặt đâu.
Con đường của Nam Cung Lãnh Dạ ấy à… xa thực xa lắm ~
‘Tiểu công chúa’ của nhà họ Cố, muốn tóm được vào trong tay cũng phải có can đảm để mà truy đuổi đó chứ bộ… (*´∇`*)
.
.
.
Trước khi vào thành phố Y, tiểu Nha lần nữa bị Cố Diệp Ninh giấu ở trên xe. Cô không thể để cho tiểu Nha đi vào cùng được, thứ nhất là rất nguy hiểm, thứ hai có tiểu Nha bên cạnh sẽ khiến cô cùng mọi người dễ bị phân tâm. Cho nên, chỉ có thể tiểu Nha… ủy khuất mày ở lại trong xe trông đồ mà thôi… Tiểu Nha đáng thương dù ngàn vạn lần không muốn rời xa cô chủ của mình nhưng cũng không còn cách nào khác.
Đội ngũ bọn họ chọn một chỗ cất xe sau đó dọc theo một con ngõ nhỏ để đi vào bên trong thành phố Y. Con ngõ bọn họ đi khá nhỏ, ẩm ướt và âm ư, hai bên là hai dọc tòa nhà cao tầng cao chót vót. Thi thoảng còn nghe được vài tiếng nước chảy tong tóc cùng ngửi được mùi ẩm mốc đặc trưng. Cả dọc đường đi, bọn họ an an bình bình tiến bước, cực kỳ thuận lợi.
Có lẽ là bởi vì ở thời bình, không có ai đi lại một mình trong con ngõ nhỏ này vì thế cho nên hiện tại trong mạt thế, mặc kệ thành phố Y có tiếng là nhiều tang thi thế nào thì tại con ngõ này một bóng dáng tang thi cũng không có. Thực không rõ Mặc Sở Minh như thế nào có phát hiên được ra con ngõ này không biết. Quả nhiên làm việc rất tốt, rất hiệu quả, không hổ cánh tay đắc lực của Nam Cung Lãnh Dạ.
Tuy nhiên việc vận may của bọn họ cũng nhanh chóng kết thúc sau khi bọn họ đi tới cuối con ngõ.
Mục Hoằng là người tiên phong đi đầu bước chân chậm rãi ngưng lại, thân thể vạm vỡ to lớn nhưng không hề chậm chạm. Động tác của hắn linh hoạt hơi nghiêng về sau, đối với những người theo ở sau làm ra dấu hiệu im lặng. Những người trong đội ngũ cũng lập tức nghe theo, thân thể chững lại, không làm ra bất luận động tác nào khác. Nam Cung Lãnh Dạ cùng với Cố Diệp Ninh đi cuối cùng, trên mặt lộ ra vẻ mặt ý muốn hỏi Mục Hoằng xảy ra chuyện gì.
“Suỵt…” Mục Hoằng không mở miệng trả lời vội, hắn nép sát vào một bên tường, đưa ngón tay chỉ chỉ ra ngoài ngõ.
Ngoài cùng với trong ngõ tạo thành hai mảng sáng tối rõ rệt. Ở đầu ngõ còn có không ít thùng sắt bị đá tung tóe khiến cho cho đội ngũ bọn họ có một chỗ ẩn nấp cực kỳ thuận lợi. Nếu hiện tại có người đi lại trên phố, nếu không phải người tinh mắt thì chắc chắn cũng không phát hiện được sự hiện diện của đội ngũ sáu người đang trốn ở bên trong trong ngõ nhỏ này.
“Mẹ ơi, sao lại có thể nhiều tang thi như vậy???” Hạ Kỳ Phong hóng hớt cùng Mặc Sở Minh ngó ngó đầu ra nhìn theo phương hướng Mục Hoằng, lập tức cậu nhóc hít một hơi lạnh.
“Tiểu Phong, nói nhỏ thôi.” Minh Tu nhàn nhạt liếc mắt nhắc nhở.
“Cái thằng nhãi này, dám gọi anh thế à?” Trừng mắt nhìn thằng nhóc con thua mình tới 5 tuổi nhưng lúc nào cũng vênh váo gọi thẳng mình là ‘tiểu Phong’ kia, Hạ Kỳ Phong bĩu bĩu môi lầm bầm. Đối với bực tức của Hạ Kỳ Phong, Minh Tu ném cho cậu một cái nhìn khinh bỉ.
Cốp!!! Cốp!!!
“Cả hai đứa nhóc đều im mồm cho anh mới đúng đấy!” Mặc Sở Minh cốc đầu hai thằng nhóc Hạ Kỳ Phong và Minh Tu.
Nghe Cố Diệp Ninh nói là Minh Tu khi bị sốt là do Hạ Kỳ Phong cứu. Hai đứa nhóc này khoảng vài ngày đầu rất thoải mái nói chuyện với nhau. Vậy mà chẳng hiểu vì sao tới hiện tại lúc nào cũng phải tranh qua tranh lại vài câu. Đương nhiên, đây không phải tình cảm hai đứa nhóc này không tốt… chỉ là cách thể hiện trở nên đặc biệt hơn, từ nói chuyện bình thường chuyển qua tranh cãi nhau. Chứ bình thường nếu đánh tang thi, Hạ Kỳ Phong mà gặp nguy hiểm thì lúc nào cậu nhóc Minh Tu nhỏ bé này cũng là người ra tay giúp đỡ đầu tiên đấy.
Hơn nữa không rõ vì sao Minh Tu đặc biệt rất thích mỉa đểu hoặc gọi thẳng tên của Hạ Kỳ Phong, nhất quyết không chịu gọi Hạ Kỳ Phong là anh. Hẳn là do mỗi lần Hạ Kỳ Phong bị chọc tức, vẻ mặt rất đáng yêu chăng?! Tính cách ác liệt sau một tuần của Minh Tu đã hoàn toàn bộc lộ, ném cái hình tượng ngoan ngoãn ban đầu ra đằng sau rồi.
Hiện tại ngay cả Mặc Sở Minh và Mục Hoằng lắm lúc cũng không kiềm chế được nó nữa. Trong đội ngũ bây giờ chỉ có khi nào Nam Cung Lãnh Dạ mở miệng thì Minh Tu còn nghe. Đặc biệt riêng Cố Diệp Ninh thì gần như là ‘vua’ trong lòng của Minh Tu rồi, cô nói một thì tuyệt đối nó không nói hai, bảo đông thì chắc chắn là nó không bảo tây. Dự tính Minh Tu sẽ trở thành nhân vật kế tiếp trở thành ‘trung khuyển’ của Cố Diệp Ninh sau ba anh em của Cố gia.
“Xì…” Minh Tu bĩu môi, quay mặt đi nhưng cũng không tiếp tục trêu tức Hạ Kỳ Phong nữa.
“Ngoan.” Cố Diệp Ninh nhìn vẻ mặt trẻ con của Minh Tu, trong lòng không biết vì sao nảy sinh ra một tia thú vị. Đời trước chỉ thấy được sự thâm trầm của Minh Tu, lúc đó đã trải qua quá nhiều chuyện, Minh Tu cũng đã mất đi vẻ trẻ con thoải mái, cho dù khi nó thả lỏng thì cũng không được tự nhiên như hiện tại.
“Vâng…” Cảm nhận được bàn tay ấm áp của Cố Diệp Ninh xoa xoa cái đầu nhỏ bù xù của mình, nó hơi đỏ mặt, cúp mắt xuống, lí nhí ngại ngùng đáp.
Mặc Sở Minh câm nín nhìn Minh Tu như con mèo con dụi dụi đầu vào bàn tay của cô để làm nũng… quả nhiên vẫn là Cố Diệp Ninh mới trị được thằng nhóc láo toét này mà…
Bên ngoài ngõ, tang thi tụ thành từng đám từng đám đi lại lảng vảng. Dù khu vực này chưa phải là khu vực dân cư đông nhất thế nhưng số lượng khá là đông. Hầu hết những con tang thi này trên người đều mặc những đồng y phục rách nát thống nhất một kiểu, có lẽ là nhân viên của một công xưởng nào đó trước khi bị biến thành tang thi đang tổ chức sự kiện nên tụ tập lại. Tang thi tới hiện tại hành động rất nhanh nhẹn, không còn ù ịch chậm chạp như lúc ban đầu. Thế nhưng chưa có con nào tiến hóa trở thành tang thi cấp 1, dù hơi đông một chút nhưng vẫn nằm trong khả năng có thể kiểm soát và tiêu diệt được của đội ngũ bọn họ.
Chỉ là đám người Cố Diệp Ninh không người nào có ý định trực tiếp xông ra. Thời điểm trước trên đường đi, bọn họ có thể không e ngại nhảy vào giữa đàn tang thi chém chém giết giết. Nhưng lúc này không thể hành động như vậy. Bọn họ đang ở giữa thành phố Y, xung quanh ở các khu vực khác tập trung rất rất nhiều tang thi, chỉ cần gây ra tiếng động lớn thì rất có thể tang thi ở khu vực xung quanh sẽ kéo về đây. Thời điểm ấy, đối thủ của bọn họ sẽ không còn chỉ là vài chục con tang thi lảng vảng bên ngoài trước mắt nữa đâu mà có thể sẽ lên tới hàng trăm, thậm chí là nghìn con. Cho dù đội ngũ bọn họ có Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh hiện tại mới chỉ là dị năng giả cấp 1 trung giai cộng thêm Minh Tu là dị năng giả cấp 1 sơ giai với thiên phú vượt trội đi chăng nữa cũng không thể nào giết đang trăm nghìn con tang thi.
“Phải làm sao?” Mục Hoằng hướng mắt về phía Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh, muốn hai người họ đưa ra ý kiến một chút. Tang thi nhiều như vậy, không thể trực tiếp xông ra đánh giết, nhưng cũng không còn cách nào khác để đi ra ngoài mà không bị phát hiện.
“Tiểu Ninh, dị năng hệ phong của cô hiện tại sử dụng được tới mức nào?” Nam Cung Lãnh Dạ ánh mắt thâm trầm suy tư, một lúc sau nghiêng đầu qua hỏi Cố Diệp Ninh.
“Anh là muốn… làm gì?” Cô nhíu nhíu mày, cũng nhìn ngược lại anh.
“Sử dụng dị năng hệ phong của cô, để đi một con đường đặc biệt.” Trước ánh mắt nghi hoặc của cô, anh nhướng nhướng hàng lông mày, vươn một ngón tay chỉ chỉ lên phía bên trên.
“…” Cố Diệp Ninh theo bản năng, ngẩng đầu lên nhìn theo hướng ngón tay Nam Cung Lãnh Dạ chỉ. Trầm mặc khoảng 5 giây, cô thở hắt ra một tiếng “Tôi chỉ có thể nói, đầu óc của anh quả thực cấu tạo vô cùng đặc biệt đấy, Nam Cung Lãnh Dạ.” Cô thực sự muốn tôn bái anh luôn rồi. Kế sách như vậy mà cũng nghĩ ra được sao?!
“Cảm ơn…” Nhún nhún vai, mặt không đổi sắc, gật đầu nhận lấy ‘lời khen’ nào đó của cô.
“Dạ, chúng ta… có thể thương lượng một chút được không?” Mặc Sở Minh cùng những người khác đương nhiên ở thời điểm Nam Cung Lãnh Dạ đang nói chuyện với Cố Diệp Ninh cũng ngẩng lên nhìn. Sau khi nhìn xong, y cũng rất giống cô, thực sự muốn quỳ lạy người bạn thân của mình luôn mất rồi. Cái con đường này… đúng là đủ đặc biệt…
“Nam Cung đại thiếu, phương án của cậu không khỏi có chút… khó thực hiện đi?” Mục Hoằng len lén lôi ra khăn tay lau lau cái trán mướt mồ hôi của mình.
“…” Hạ Kỳ Phong cùng Minh Tu mặt đã đen xì lại rồi, không nói không rằng chỉ chằm chằm nhìn Nam Cung Lãnh Dạ tựa như muốn anh làm ơn làm phước giải thích một chút về ý tưởng không tưởng kia với bọn họ.
“Bây giờ xông ra ngoài nếu gây ra động tĩnh lớn như vậy chúng ta chết chắc, nhưng nếu cứ ở mãi ở đây thì mục đích vào thành phố Y của chúng ta không thể hoàn thành, có phải hay không?” Nam Cung Lãnh Dạ cũng không bị ánh mắt của những người khác làm cho hoảng hốt e dè, anh không nhanh không chậm mở miệng hỏi.
“Ừ.” Mọi người khác gật gật đầu.
“Bởi vì vậy, chúng ta bắt buộc phải lựa chọn một con đường khác.” Anh chốt lại một câu, không tiếp tục nói thêm nữa.
“Nhưng mà cái đường này…” Hạ Kỳ Phong lần nữa ngẩng đầu lên. Đúng thế, con đường mới mà Nam Cung Lãnh Dạ muốn bọn họ đi chính là… trên nóc nhà. Không sai! Nam Cung Lãnh Dạ chọn đi trên nóc nhà, hơn nữa, toàn bộ đều là nóc nhà cao tầng!!!
“Chúng ta đi lên bằng cách nào đây?” Mặc Sở Minh day day thái dương, thều thào hỏi.
“Không phải ban nãy tôi đã nói qua rồi sao?” Nói xong anh lại quay sang nhìn Cố Diệp Ninh chằm chằm “Tiểu Ninh, dị năng hệ phong…”
“Được rồi, được rồi, dị năng hệ phong của tôi có thể sử dụng được. Tuy nhiên, nâng một lúc sáu người với độ cao từ đất lên nóc nhà cao khoảng 6 tầng như thế này quả thực là có hơi chút quá sức.” Cố Diệp Ninh vươn tay ra trước mặt anh, chủ động cắt ngang tự mình trả lời trước.
Nam Cung Lãnh Dạ quả nhiên tài quan sát không lường được. Chỉ có cùng cô sát vai chiến đấu vài ngày thôi nhưng đã có thể ước lượng được năng lượng dị năng mà cô có thể sử dụng. Dị năng hệ phong đã được Cố Diệp Ninh khai thác không ít, trong đó cô phát hiện mình ngoại trừ đem gió thực thể hóa thành vũ khí tấn công tầm xa ra thì có thể lợi dụng sức gió để bay lượn hoặc là nâng vật thể nhẹ lên cao. Cho tới khi trở thành dị năng giả cấp 1 sơ giai thì cô có thể nâng được người hoặc những vật thế khá nặng, thay vì là các vật chỉ nhẹ khoảng hơn chục kilogam như trước đó. Tới lúc lên được dị năng giả cấp 1 trung gia, cô có thể tối đa nâng được từ 5 tới 6 người một lúc.
“An tâm.” Khẽ mỉm cười một cái, thanh âm lạnh lùng luôn pha trộn một chút lười biếng thẩm thấu vào lòng người, mang theo ma lực tả thì thầm bên tai của cô. Trong đáy mắt của anh, đong đầy tình cảm ấm áp “Tôi sẽ bảo vệ cô.”
“…” Nhưng tôi không cần cũng không muốn được anh bảo vệ, có được hay không?!
Đối với Nam Cung Lãnh Dạ tình cảm dào dạt, Cố Diệp Ninh vốn là người khá ngốc trong chuyện tình cảm, lại là một cô gái kiên cường không thích quá dựa dẫm vào người khác, quả thực không cách nào phát giác và hiểu được một tấm chân chính nhu tình của anh…ㄟ( ▔∀▔ )ㄏ
Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng nhìn vẻ nửa bất mãn nửa mơ hồ của Cố Diệp Ninh, thông cảm bày tỏ: Không ngờ Dạ / Nam Cung đại thiếu cũng có ngày này, quá đáng thương rồi…
“Như vậy, tiểu Ninh, chúng ta có thành công lấy được vật tư hay không, đều nhờ vào cô hết rồi.” Trái ngược với thương cảm của hai người bạn thân dành cho mình, anh đối với thái độ mơ mơ màng màng không hiểu chuyện của Cố Diệp Ninh một chút cũng không để ý. Vươn tay xoa xao mái tóc mát lạnh mềm mại như tơ của cô, anh lần nữa chuyển trở về chủ đề chính.
“Anh quả thực rất thích đẩy trọng trách lên tôi.” Cô cũng không thèm nghĩ nhiều tới mấy câu nói hơi mờ ám của anh, đầu óc cũng nhanh chóng hướng về việc thu góp vật tư trong thành phố Y. Nheo nheo hai mắt, giọng điệu oán trách đối với Nam Cung Lãnh Dạ.
Người này thực thường xuyên thích ném việc khó sang cho cô làm!!!
“Hết cách, cả đội ngũ chúng ta chỉ có cô là dị năng giả hệ phong…” Anh đối với sự oán giận của cô, sủng nịnh dỗ dành “Hơn nữa, người tài giỏi tu luyện nhanh như tiểu Ninh của chúng ta, đâu phải dễ dàng gặp được…”
“Hừ!” Cố Diệp Ninh trừng anh thêm một cái nữa rồi quay mặt đi, coi như chịu chấp nhận đồng ý với kế hoạch cả đội ngũ sẽ di chuyển bằng con đường trên nóc nhà của anh. Cô vô ý đã không để ý và phát hiện tới cụm từ ‘tiểu Ninh của chúng ta’ được anh nhấn mạnh cực kỳ kia.
Nam Cung Lãnh Dạ đối với sự chậm hiểu của cô thực ra là khá hài lòng, anh cũng không hề hi vọng cô nhận ra sớm tình cảm của mình. Lý do cho việc này thì rất là đơn giản, đó là tại vì Cố Diệp Ninh là một cô gái nhỏ tuổi nhưng rất mạnh mẽ, tính cách vô cùng độc lập. Đối với người như cô, nếu như cô biết người khác có tình cảm với mình, mà bản thân chính cô lại chẳng hề có rung động gì với người ta thì nhất định cô sẽ nhanh chóng không hề do dự lập tức chọn phương án tránh thật xa đối phương, để đối phương không còn hi vọng gì.
Hiện tại cô chỉ xem anh như bạn bè sánh vai chiến đấu, hay nói thẳng ra là Nam Cung Lãnh Dạ anh đây hoàn toàn bị cô xếp vào hàng ngũ friendzone, không hề có chút tình cảm nam nữ nào vượt quá. Nam Cung Lãnh Dạ cũng không ngu ngốc tới mức ở thời điểm bây giờ mong bị cô phát hiện tình cảm của mình sớm. Anh hoàn toàn có thể đoán được nếu như Cố Diệp Ninh biết anh thích cô, cô sẽ làm gì điều gì. Chẳng hạn như… tách khỏi đội ngũ này, tự mình đem Hạ Kỳ Phong và Minh Tu xông pha, mặc kệ ba người bọn anh. Cố Diệp Ninh chắc chắn sẽ làm như vậy đấy!
Tương lai cứ nghĩ tới phải đối đầu với mấy vị ‘thần giữ cửa’ ở Cố gia là anh đã cảm thấyđau đầu lắm khó khăn lắm rồi, nếu ngay cả ‘vợ tương lai’ cũng không ủng hộ mình, cắt đứt sự tiếp cận của anh, không phải con đường truy thê sẽ càng thêm vô vọng sao?! Nam Cung Lãnh Dạ tự nhủ với bản thân phải tranh thủ thời gian này, trước khi về tới thủ đô, khiến cho cô cảm giác với mình, lúc ấy anh mới có thể tính tới bước tiếp theo đó là… tỏ tình.
Anh không gấp gáp, càng không lo lắng. Người tốt hơn anh, rất khó tìm, anh có tự tin vào sức quyến rũ cùng khả năng và sức mạnh của mình. Kiên nhẫn, đó là điều quan trọng nhất khi mà đi săn, không phải sao?! Mà anh thì rất rất rất thừa sự kiên nhẫn để chờ đợi Cố Diệp Ninh đón nhận mình.
Hơn nữa, không phải Nam Cung Lãnh Dạ anh đây đã đem Cố Diệp Ninh cô luôn luôn đặt bên người, dưới tầm mắt của bản thân rồi sao. Dưới sự áp bách canh gác đề phòng của anh, anh cũng muốn thử xem có tên ngu xuẩn nào dám tơ tưởng muốn nhúng chàm cô hay không. Nếu có, nhất định dị năng hệ lôi của anh sẽ cho tên đó biết mùi vị ngửi thịt nướng của chính mình.
Không thể không nói, Nam Cung Lãnh Dạ khi lạnh thì cực lạnh, nhưng bá đạo thì cũng tuyệt đối là bá đạo bức người!
Mặc Sở Minh có thể không bằng Nam Cung Lãnh Dạ ở khoản lãnh đạo quyết đoán thế nhưng riêng về vấn để tỉ mỉ cẩn thận thì chắc chắn có thể so sánh bằng.
“Chúng ta chỉ có thể đi xe vào tới khu vực ngoại ô của thành phố Y mà thôi. Tiến sâu hơn thì không ổn, bởi vì từ khu vực nội thành trước đây số lượng người sinh sống rất nhiều.” Mặc Sở Minh nhíu mày nói.
Nơi trước kia càng nhiều người ở thì sau mạt thế những nơi đó sẽ chẳng khác nào là tương đương với ổ tang thi. Có thể tránh tốt nhất là tránh, có thể đi đường vòng thì nên đi đường vòng, không cần cậy mạnh lấy cứng đối cứng. Cố Diệp Ninh cũng hiểu vì sao Mặc Sở Minh lại ra quyết định như vậy, vì vậy cô không cần suy nghĩ nhiều gật đầu đồng ý, cũng giải thích nguyên nhân với tất cả mọi người khác trong đội ngũ.
“Tang thi mấy ngày nay đã dần tiến hóa, tốc độ nhạy cảm với thanh âm cũng tăng lên vài phần. Hiện tại nếu chúng ta đi bằng xe vào sẽ dẫn tới chú ý của tang thi.”
“Đi bộ tuy mất nhiều thời gian hơn nhưng chỉ cần chú ý thì sẽ dễ dàng chạy trốn hơn. Tuy nhiên mọi người cần phải để ý lẫn nhau, nếu gặp tang thi phải đi theo mọi người, đừng để thất lạc mất ai.” Mục Hoằng lấy kinh nghiệm trước đây của mình khi chiến đấu trên chiến trường ra để nhắc nhở. Ở thời điểm loạn lạc như bây giờ, một khi thất lạc sẽ rất dễ gặp phải nguy hiểm.
“Biết rồi.” Nam Cung Lãnh Dạ lạnh nhạt gật đầu.
“Nhất là tiểu Tu và tiểu Phong, hai đứa còn nhỏ rất dễ bị phân tán tư tưởng nếu bị căng thẳng quá mức. Nhớ phải nhìn mọi người có biết chưa.” Ánh mắt chuyển qua hai đứa nhỏ ngồi ở hàng ghế cuối xe, Mặc Sở Minh nhắc nhở.
“Vâng. Mọi người an tâm, bọn em sẽ cẩn thận.” Minh Tu và Hạ Kỳ Phong gật gật đầu.
“Vậy chúng ta phải cất kĩ xe ở đâu đó rồi mới đi bộ lẻn vào trong nội thành, có phải hay không?” Mục Hoằng điêu luyện chuyển tay lái, cười cười quay qua hỏi Mặc Sở Minh.
Mọi người ở đây đều là dị năng giả, sức khỏe và thể lực đã được nâng cao rất nhiều so với người thường, không cần phải lo lắng tới vấn đề đi bộ hay chạy trốn nhiều có hay không bị kiệt sức. Càng là người có tinh thần lực cấp độ cao thì các tế bào càng được cải tạo. Mà ở đây có tới hai người là tinh thần lực cấp đỉnh, một người tinh thần lực cấp sát đỉnh và hai người là tinh thần lực cấp giữa cấp mạnh và cấp đỉnh. Toàn bộ đều là nhân trung long phượng, nhân tài khó kiếm trong loài người.
Chỉ có duy nhất người bình thường là Hạ Kỳ Phong thì hơi yếu một chút so với mọi người trong đội ngũ. Thế nhưng trước đây khi còn chưa tới mạt thế, Hạ Kỳ Phong vẫn thường đi leo núi cùng với cha mẹ cho đều đặn vào cuối tuần, cũng tham gia các câu lạc bộ thể thao trên trường. Sau khi mạt thế tới thì vẫn liên tục cố gắng tự mình rèn luyện chém giết tang thi không ngừng nghỉ, sức mạnh lẫn thể lực tăng lên gấp đôi. Vì vậy cho nên đi bộ liên tục cả một ngày thì cũng không làm khó được cậu đâu.
“Ừ, cần phải tìm nơi để giấu xe.” Xe là thứ quan trọng nhất đi lại của bọn họ, tuyệt đối không thể để mất.
Kì thực thì Cố Diệp Ninh hoàn toàn có thể thu hồi chiếc xe này vào trong không gian dự trữ của cô, chẳng qua là hiện tại cô chưa muốn để ai biết được mình có không gian dự trữ. Đó cũng là lý do mà cho dù đội ngũ hiện tại lương thực đồ ăn không còn nhưng cô cũng chưa vội lấy ra đồ ở trong không gian dự trữ. Bởi vì cô biết được Mặc Sở Minh đã có kế hoạch, nhất định sẽ không để cho đội ngũ bọn họ toàn bộ chết đói.
Không gian dự trữ cùng với dị năng hệ thủy là hai con bài tẩy của cô. Cô cũng có sự tín nhiệm nhất định đối với những người đồng đội này của mình, thế nhưng không có nghĩa là cái gì cô cũng kể ra. Sau một đời trước với biết bao nhiêu bài học, bài học xương máu nhất đó chính là hai chữ ‘cẩn thận’. Bây giờ Cố Diệp Ninh không thể tùy tiện để lộ mà không suy nghĩ trước, trừ phi vạn bất đắc dĩ.
“Đây là sao…?” Cố Diệp Ninh khẽ nhíu mày, thấp giọng tự hỏi, trong đôi mắt màu bạc xinh đẹp hiện lên một tia thâm trầm suy tư. Không hiểu vì cái gì mà càng tới gần thành phố Y, không hiểu vì sao cô lại có một cảm giác… rất không tốt. Trực giác của cô đã được trui rèn qua ba năm ở mạt thế, bình thường rất chính xác.
“Sao thế?” Nam Cung Lãnh Dạ ngồi cạnh cô trên xe là người tinh nhạy nhất phát hiện ra sự khác thường của Cố Diệp Ninh. Anh quay sang nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của cô, thanh âm vốn lạnh lùng bất giác hạ thấp xuống một chút, mang theo ân cần.
“Tôi có cảm giác… không tốt lắm.”
Mấy ngày gần đây đều kề cận cùng chiến đấu, cô đối với anh cũng sinh ra một sự thân cận nhất định, quan hệ từ người hợp tác tới đồng bạn và hiện giờ đã có thể nói là bạn bè sánh vai. Mặc Sở Minh và Mục Hoằng tuyệt đối không được cô coi trọng bằng anh. Cho nên thi thoảng cô sẽ đem ý kiến hoặc cảm giác của mình nói cho Nam Cung Lãnh Dạ biết. Nếu là người khác, chưa chắc đã tin tưởng cô. Thế nhưng Nam Cung Lãnh Dạ không nói thêm nửa câu, lập tức nghe theo thậm chí nhiều khi còn giúp cô phân tích không ít tình hình.
“Không tốt? Không tốt như thế nào?” Mọi người khác nghe thấy vậy cũng vội vàng đem lực chú ý hướng về phía Cố Diệp Ninh. Mấy ngày nay trực giác của cô cứu đội ngũ bọn họ không ít lần đâu, cho nên không ai dám coi thường cảm giác của cô hết.
“Không rõ lắm. Nhưng mà tôi cảm giác được ở thành phố Y kia có đối thủ khá khó chơi đấy.” Đưa tay vuốt vuốt cằm, cô cố gắng nói ra hình dung về cảm giác của mình cho Mặc Sở Minh “Tôi cảm nhận được một nguồn tinh thần lực lẫn lộn hoãn loạn mơ hồ không rõ cho lắm. Vì đối phương cố ý che giấu, thêm cả về khoảng cách, rất khó đoán ra được cấp bậc đối phương.”
“Là tang thi? Tang thi cấp 1 sao?” Anh hơi nghiêng đầu, thấp giọng hỏi.
“Tang thi cấp 1 sao?” Hạ Kỳ Phong kêu rên, sắc mặt có chút trắng. Không phải chứ?! Như thế nào mà tang thi cấp 1 nhanh như vậy đã xuất hiện rồi?!
“Cũng có thể là người bị mắc kẹt không chạy thoát được trước khi thành phố bị phong tỏa. Nếu họ trốn được, không bị tang thi xâu xé thì chắc vẫn còn sống ở đâu đó bên trong thành phố Y.” Minh Tu lại suy nghĩ theo một hướng khác.
“Dù là người hay tang thi thì hiện tại chúng ta không rõ lắm đối thủ là loại đối thủ như thế nào. Chúng ta trực tiếp xông vào bên trong, có quá nguy hiểm không?” Mục Hoằng cau mày nhìn về hướng thành phố Y cách không còn xa, khe khẽ mở miệng hỏi.
“Dạ, theo cậu thì có nên vào nữa không?” Nheo mắt lại, Mặc Sở Minh cuối cùng vẫn là hỏi ý kiến của Nam Cung Lãnh Dạ. Không biết vì sao, đối với quyết định của anh, y luôn có cảm giác an toàn và đáng tin tưởng hơn so với tự bản thân mình quyết định bừa.
“Tiểu Ninh, cô thì nghĩ sao?” Anh lại không đáp câu hỏi của y, ngược lại lại quay sang hỏi cô.
“Tôi nghĩ là cứ tới thành phố Y đi. Cũng chỉ là cảm giác linh tính của tôi mà thôi. Kể cả có chút nguy hiểm thế nhưng mà không tới mức chúng ta không thể đối phó.” Không đoán ra được cấp bậc của đối thủ nhưng cho dù thế nào thì giỏi lắm cũng không thể vượt qua được cấp 2. Vẫn trong phạm vi bọn họ đối phó được.
Cố Diệp Ninh đáp lại câu hỏi của Nam Cung Lãnh Dạ, đồng thời nêu ra ý kiến cá nhân của mình. Chỉ là, từ đầu tới cuối cô không hề quên trừng mắt nhìn cái người nào đó luôn treo lên vẻ mặt vẫn lạnh tanh nhưng lại xấu xa vứt nan đề cho cô. Hừ! Không phải anh là Lôi đế sao? Không phải anh là Nam Cung đại thiếu có khả năng lãnh đạo trời sinh sao? Vậy mà lúc gặp vấn đề khó quyết định thì lại ném qua để cho một thiếu nữ chân yếu tay mềm như cô giải quyết, không biết ngại sao!!! Nếu như cô không có kinh nghiệm của đời trước, không hiểu là sự tùy hứng đột ngột này của Nam Cung Lãnh Dạ có hay không khiến cho đội ngũ gặp nguy hiểm!!!
Thực muốn quát vào mặt anh rằng: “Bản lãnh lãnh đạo cùng quyết đoán của anh bay đi đâu hết rồi hả?”
“…”
Nam Cung Lãnh Dạ thân người thẳng tắp, hai tay khoanh trước ngực, lưng hơi hơi tựa về phía đệm dựa của ghế. Vốn đang nhìn thẳng về phía trước bỗng lại cảm nhận được tầm nhìn nóng bỏng mang theo oán giận của người bên cạnh, anh hơi nghiêng nghiêng đầu. Đôi mắt khẽ chuyển một cái lập tức khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp tinh xảo như thiên sứ kia chiếu vào trong đáy con ngươi. Khóe miệng vốn mím chặt hơi hơi gợi lên một chút, đôi mắt màu café sâu thẳm ánh lên một tia ôn hòa cùng ý cười khó thấy.
“Tiểu Ninh, cô biết lúc này cô giống gì không?” Người vốn luôn kiệm lời như vàng đột nhiên lại mở miệng hỏi cô một câu không đầu không đuôi.
“Hả?” Thấy anh nhìn ngược lại mình đúng lúc mình đang oán giận, Cố Diệp Ninh có chút mất tự nhiên. Vốn đã hơi cúi đầu tránh đi ánh mắt của anh để không bị anh nhận ra bất mãn của mình rồi, không ngờ được là Nam Cung Lãnh Dạ lại bất ngờ đặt câu hỏi như vậy, vì thế cô theo bản năng lại ngẩng lên, chống ngược lại đối mắt café kia “Giống gì?” Cô ngơ ngẩn buột miệng hỏi.
“Giống một con mèo nhỏ đang giận rỗi làm nũng.” Nói tới đây, từ cổ họng của anh phát ra tiếng cười, độ cong của môi càng tăng thêm vài phần.
“…” Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng nhìn biểu cảm trên mặt của anh, há hốc mồm.
“Rất… đáng yêu…” Không thèm quan tâm tới suy nghĩ cùng với đả kích của hai người Mặc Sở Minh và Mục Hoằng, anh nheo lại hai mắt đánh giá từng đường nét trên khuôn mặt của Cố Diệp Ninh, chậm rãi mở miệng tán thưởng, thanh âm lạnh nhạt trầm thấp pha chút lười biếng thế nhưng cực kỳ quyến rũ thu hút, khiến người khác rung động
Cái… cái người lộ ra vẻ cười xấu xa cùng ngôn từ tán tỉnh đong đẩy này… là Nam Cung Lãnh Dạ sao????
“…” Hai người họ Mục và họ Mặc nào đó đã hóa đá tập thể rồi.
“… anh, đang trêu chọc tôi đấy hả?” Cô híp mắt. Vì cái gì mà lại có cảm giác người vốn luôn treo vẻ lạnh lùng này lên mặt đang giở trò chọc ghẹo lưu manh với mình vậy?! Ảo giác à?!
“Không có, tôi chỉ đang khen cô mà thôi.” Anh nhún nhún vai, nụ cười nhàn nhạt vẫn chưa thu lại “Nhân cách của tôi tốt như vậy, sao có thể trêu chọc thiên kim tiểu thư nhà lành được cơ chứ.” Dùng tay vuốt vuốt lại phần tóc mái rủ xuống mắt mình, thản nhiên trả lời câu hỏi tràn ngập nghi hoặc của Cố Diệp Ninh.
“À… cũng phải ha…”
Cố suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng đúng. Một người nổi tiếng gia giáo như Nam Cung Lãnh Dạ sao có thể có mấy hành động lưu manh. Chỉ là, không biết vì sao Cố Diệp Ninh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm. Nhưng mà không đúng chỗ nào thì cô lại không nói rõ được. Kỳ quái, gần đây sao cứ hay gặp ảo giác quá vậy.
“Đúng không. Tôi đâu phải người như vậy.” Ý cười trong mắt của anh càng thêm đậm, hàng lông mày rậm anh tuấn hơi nhướng lên, thanh âm thủ thỉ như muốn thôi miên người khác. Vươn một tay lên xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, vẻ mặt cực kỳ đứng đắn công khai ăn đậu hũ trước mặt toàn bộ đội viên đội ngũ, mặc kệ ghế sau có hai đứa nhỏ còn chưa trưởng thành.
Aiz ~ tuy nhiên, Nam Cung Lãnh Dạ cười lên quả thực rất đẹp mắt nha. Từ ngày cùng trở thành đồng bạn tới giờ, cô đã nhìn thấy anh cười rất nhiều, như thế nào lại bị người khác đồn thổi là tính cách lạnh lùng ít nói nhỉ?! Chả lẽ là do khuôn mặt bình thường luôn không thể hiển cảm xúc sao?! Quả nhiên là Nam Cung Lãnh Dạ là bị người khác hiểu nhầm như lời anh nói rồi. Chứ Cố Diệp Ninh thì lại thấy người này rất tốt, rất ân cần cùng rất ôn nhu, hoàn toàn không hề như lời đồn bên ngoài.
Bỗng cô nhớ tới em trai Cố Phong Hạ của mình. Cố Phong Hạ cũng giống như vậy, là người không biết thể hiện cảm xúc ra ngoài mặt nên toàn bị gọi là mặt than hoặc là mặt robot. Không ai biết em trai của cô đáng yêu và dễ thương như thế nào đâu. Tại mọi người không chịu tiếp cận và tìm hiểu đã vội phán đoán người khác qua vẻ bên ngoài lạnh lùng. Vì thế cứ cho rằng Cố Phong Hạ hay kể cả là Nam Cung Lãnh Dạ là người khó gần.
Có lẽ vì liên hệ tới em trai cho nên Cố Diệp Ninh đột nhiên vào lúc này nữa cảm tình lần nữa đối với Nam Cung Lãnh Dạ lại tăng thêm vài phần.
Nhưng mà, thực ra chân tướng chân thực… cô tuyệt đối không đoán ra đâu, nhỉ?
“Tiểu Ninh quả thực là ngây thơ mà…” Mục Hoằng cắn chặt răng, thông qua gương chiếu, nhìn vẻ ngơ ngác rồi từ từ bị Nam Cung Lãnh Dạ lừa gạt của Cố Diệp Ninh, cố ngăn cản nước mắt lưng tròng của bản thân trào ra. Hắn quả thực có một cảm xúc muốn làm anh hùng giải cứu ‘tiểu công chúa’ Cố Diệp Ninh khỏi tay tên ác ma họ Nam Cung nào đó kia.
Mặc Sở Minh cũng cúi gằm đầu che đi vẻ mặt thất kinh của mình. Quả nhiên… anh đối với Cố Diệp Ninh không bình thường. Ngày hôm nay công khai tới mức này còn nhìn không ra thì y không xứng làm bạn từ nhỏ của anh rồi. Chỉ là… tại sao Cố Diệp Ninh đối với chuyện khác thông minh và nhanh nhạy, như thế nào mà lại dễ dàng bị cái tên phúc hắc gian xảo Nam Cung Lãnh Dạ đơn giản vài câu liền bị lừa vậy?!
“Dạ, cậu ta biến chất rồi.” Y lắc nhẹ đầu, thì thầm.
Tiểu Ninh, phải tỉnh táo, tỉnh táo!!! Phải cố gắng giữ chặt phòng tuyến đó nha!!! Thực muốn trực tiếp cảnh cáo báo Cố Diệp Ninh như vậy, nhưng mà dù là Mặc Sở Minh hay Mục Hoằng thì đều không có cái lá gan đó đâu. Dám chen vào kế hoạch của Nam Cung Lãnh Dạ sao? Bọn họ gan còn chưa đủ lớn tới như vậy.
Nam Cung Lãnh Dạ từ nhỏ tới lớn chưa từng có rung động với người khác bao giờ, khó khăn lắm để ý một cô gái, anh sao có thể dễ dàng tha thứ cho ai dám xen vào kế hoạch cưa cẩm của anh cơ chứ. Dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được thảm trạng nếu bọn họ dám phá rối. Ở đây, hai người bọn họ có ai là chưa từng bị anh chỉnh qua cơ chứ.
Tuy không biết vì sao Nam Cung Lãnh Dạ hai mươi năm vô tình vô cảm hiện tại lại sinh ra cảm tình với Cố Diệp Ninh, nhưng hai người Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng cũng chẳng dám đào sâu tìm hiểu. Quả nhiên là kẻ hơn người ánh mắt tuyệt đối cũng là hơn người khác một đẳng cấp. Trước giờ không thèm để ý tới ai, vừa rung động liền bắt ngay được đối tượng là Cố Diệp Ninh.
Đối với một cô gái giống như là Cố Diệp Ninh, cho dù là đơn thuần giản dị như Mục Hoằng hay là thích bắt bẻ soi mói như Mặc Sở Minh thì cả hai người bọn họ là rất rất hài lòng. Đừng nói tới gia thế môn đăng hộ đối, dù là năng lực hay ngoại hình hay trí thông minh cô đều không hề thua kém Nam Cung Lãnh Dạ nửa phân.
Hiện tại tìm một cô gái nào đủ sánh ngang, đứng cạnh mà không bị anh chèn ép dễ lắm sao? Chưa nói tới Cố Diệp Ninh tính cách cũng đủ sảng khoái, không giống mấy vị tiểu thư bị chiều tới hư, đụng một cái là đổ trách nhiệm lên đầu người khác, không biết tự lượng sức mình. Dám cá chắc rằng nếu như mấy vị trưởng bối của Nam Cung gia tộc có mặt ở đây lúc này nhất định sẽ mừng phát khóc bởi vì Nam Cung Lãnh Dạ đã có đối tượng để theo đuổi, hơn nữa đối tượng này lại là một người không chê vào đâu được.
Thế nhưng mà, cái gì cũng có giá của nó. Giờ Nam Cung Lãnh Dạ có thể tranh thủ như vậy thôi, chờ tới lúc về thủ đô thì sẽ khác ngay. Nghĩ tới mấy vị nổi tiếng cuồng em gái / chị gái nào đó hiện tại đang ở thủ đô, Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng không phúc hậu cười thầm trong bụng. Cho dù là Nam Cung Lãnh Dạ lợi hại thì làm sao chứ, ba người Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ tuyệt đối không phải là đối thủ đơn giản dễ qua mặt đâu.
Con đường của Nam Cung Lãnh Dạ ấy à… xa thực xa lắm ~
‘Tiểu công chúa’ của nhà họ Cố, muốn tóm được vào trong tay cũng phải có can đảm để mà truy đuổi đó chứ bộ… (*´∇`*)
.
.
.
Trước khi vào thành phố Y, tiểu Nha lần nữa bị Cố Diệp Ninh giấu ở trên xe. Cô không thể để cho tiểu Nha đi vào cùng được, thứ nhất là rất nguy hiểm, thứ hai có tiểu Nha bên cạnh sẽ khiến cô cùng mọi người dễ bị phân tâm. Cho nên, chỉ có thể tiểu Nha… ủy khuất mày ở lại trong xe trông đồ mà thôi… Tiểu Nha đáng thương dù ngàn vạn lần không muốn rời xa cô chủ của mình nhưng cũng không còn cách nào khác.
Đội ngũ bọn họ chọn một chỗ cất xe sau đó dọc theo một con ngõ nhỏ để đi vào bên trong thành phố Y. Con ngõ bọn họ đi khá nhỏ, ẩm ướt và âm ư, hai bên là hai dọc tòa nhà cao tầng cao chót vót. Thi thoảng còn nghe được vài tiếng nước chảy tong tóc cùng ngửi được mùi ẩm mốc đặc trưng. Cả dọc đường đi, bọn họ an an bình bình tiến bước, cực kỳ thuận lợi.
Có lẽ là bởi vì ở thời bình, không có ai đi lại một mình trong con ngõ nhỏ này vì thế cho nên hiện tại trong mạt thế, mặc kệ thành phố Y có tiếng là nhiều tang thi thế nào thì tại con ngõ này một bóng dáng tang thi cũng không có. Thực không rõ Mặc Sở Minh như thế nào có phát hiên được ra con ngõ này không biết. Quả nhiên làm việc rất tốt, rất hiệu quả, không hổ cánh tay đắc lực của Nam Cung Lãnh Dạ.
Tuy nhiên việc vận may của bọn họ cũng nhanh chóng kết thúc sau khi bọn họ đi tới cuối con ngõ.
Mục Hoằng là người tiên phong đi đầu bước chân chậm rãi ngưng lại, thân thể vạm vỡ to lớn nhưng không hề chậm chạm. Động tác của hắn linh hoạt hơi nghiêng về sau, đối với những người theo ở sau làm ra dấu hiệu im lặng. Những người trong đội ngũ cũng lập tức nghe theo, thân thể chững lại, không làm ra bất luận động tác nào khác. Nam Cung Lãnh Dạ cùng với Cố Diệp Ninh đi cuối cùng, trên mặt lộ ra vẻ mặt ý muốn hỏi Mục Hoằng xảy ra chuyện gì.
“Suỵt…” Mục Hoằng không mở miệng trả lời vội, hắn nép sát vào một bên tường, đưa ngón tay chỉ chỉ ra ngoài ngõ.
Ngoài cùng với trong ngõ tạo thành hai mảng sáng tối rõ rệt. Ở đầu ngõ còn có không ít thùng sắt bị đá tung tóe khiến cho cho đội ngũ bọn họ có một chỗ ẩn nấp cực kỳ thuận lợi. Nếu hiện tại có người đi lại trên phố, nếu không phải người tinh mắt thì chắc chắn cũng không phát hiện được sự hiện diện của đội ngũ sáu người đang trốn ở bên trong trong ngõ nhỏ này.
“Mẹ ơi, sao lại có thể nhiều tang thi như vậy???” Hạ Kỳ Phong hóng hớt cùng Mặc Sở Minh ngó ngó đầu ra nhìn theo phương hướng Mục Hoằng, lập tức cậu nhóc hít một hơi lạnh.
“Tiểu Phong, nói nhỏ thôi.” Minh Tu nhàn nhạt liếc mắt nhắc nhở.
“Cái thằng nhãi này, dám gọi anh thế à?” Trừng mắt nhìn thằng nhóc con thua mình tới 5 tuổi nhưng lúc nào cũng vênh váo gọi thẳng mình là ‘tiểu Phong’ kia, Hạ Kỳ Phong bĩu bĩu môi lầm bầm. Đối với bực tức của Hạ Kỳ Phong, Minh Tu ném cho cậu một cái nhìn khinh bỉ.
Cốp!!! Cốp!!!
“Cả hai đứa nhóc đều im mồm cho anh mới đúng đấy!” Mặc Sở Minh cốc đầu hai thằng nhóc Hạ Kỳ Phong và Minh Tu.
Nghe Cố Diệp Ninh nói là Minh Tu khi bị sốt là do Hạ Kỳ Phong cứu. Hai đứa nhóc này khoảng vài ngày đầu rất thoải mái nói chuyện với nhau. Vậy mà chẳng hiểu vì sao tới hiện tại lúc nào cũng phải tranh qua tranh lại vài câu. Đương nhiên, đây không phải tình cảm hai đứa nhóc này không tốt… chỉ là cách thể hiện trở nên đặc biệt hơn, từ nói chuyện bình thường chuyển qua tranh cãi nhau. Chứ bình thường nếu đánh tang thi, Hạ Kỳ Phong mà gặp nguy hiểm thì lúc nào cậu nhóc Minh Tu nhỏ bé này cũng là người ra tay giúp đỡ đầu tiên đấy.
Hơn nữa không rõ vì sao Minh Tu đặc biệt rất thích mỉa đểu hoặc gọi thẳng tên của Hạ Kỳ Phong, nhất quyết không chịu gọi Hạ Kỳ Phong là anh. Hẳn là do mỗi lần Hạ Kỳ Phong bị chọc tức, vẻ mặt rất đáng yêu chăng?! Tính cách ác liệt sau một tuần của Minh Tu đã hoàn toàn bộc lộ, ném cái hình tượng ngoan ngoãn ban đầu ra đằng sau rồi.
Hiện tại ngay cả Mặc Sở Minh và Mục Hoằng lắm lúc cũng không kiềm chế được nó nữa. Trong đội ngũ bây giờ chỉ có khi nào Nam Cung Lãnh Dạ mở miệng thì Minh Tu còn nghe. Đặc biệt riêng Cố Diệp Ninh thì gần như là ‘vua’ trong lòng của Minh Tu rồi, cô nói một thì tuyệt đối nó không nói hai, bảo đông thì chắc chắn là nó không bảo tây. Dự tính Minh Tu sẽ trở thành nhân vật kế tiếp trở thành ‘trung khuyển’ của Cố Diệp Ninh sau ba anh em của Cố gia.
“Xì…” Minh Tu bĩu môi, quay mặt đi nhưng cũng không tiếp tục trêu tức Hạ Kỳ Phong nữa.
“Ngoan.” Cố Diệp Ninh nhìn vẻ mặt trẻ con của Minh Tu, trong lòng không biết vì sao nảy sinh ra một tia thú vị. Đời trước chỉ thấy được sự thâm trầm của Minh Tu, lúc đó đã trải qua quá nhiều chuyện, Minh Tu cũng đã mất đi vẻ trẻ con thoải mái, cho dù khi nó thả lỏng thì cũng không được tự nhiên như hiện tại.
“Vâng…” Cảm nhận được bàn tay ấm áp của Cố Diệp Ninh xoa xoa cái đầu nhỏ bù xù của mình, nó hơi đỏ mặt, cúp mắt xuống, lí nhí ngại ngùng đáp.
Mặc Sở Minh câm nín nhìn Minh Tu như con mèo con dụi dụi đầu vào bàn tay của cô để làm nũng… quả nhiên vẫn là Cố Diệp Ninh mới trị được thằng nhóc láo toét này mà…
Bên ngoài ngõ, tang thi tụ thành từng đám từng đám đi lại lảng vảng. Dù khu vực này chưa phải là khu vực dân cư đông nhất thế nhưng số lượng khá là đông. Hầu hết những con tang thi này trên người đều mặc những đồng y phục rách nát thống nhất một kiểu, có lẽ là nhân viên của một công xưởng nào đó trước khi bị biến thành tang thi đang tổ chức sự kiện nên tụ tập lại. Tang thi tới hiện tại hành động rất nhanh nhẹn, không còn ù ịch chậm chạp như lúc ban đầu. Thế nhưng chưa có con nào tiến hóa trở thành tang thi cấp 1, dù hơi đông một chút nhưng vẫn nằm trong khả năng có thể kiểm soát và tiêu diệt được của đội ngũ bọn họ.
Chỉ là đám người Cố Diệp Ninh không người nào có ý định trực tiếp xông ra. Thời điểm trước trên đường đi, bọn họ có thể không e ngại nhảy vào giữa đàn tang thi chém chém giết giết. Nhưng lúc này không thể hành động như vậy. Bọn họ đang ở giữa thành phố Y, xung quanh ở các khu vực khác tập trung rất rất nhiều tang thi, chỉ cần gây ra tiếng động lớn thì rất có thể tang thi ở khu vực xung quanh sẽ kéo về đây. Thời điểm ấy, đối thủ của bọn họ sẽ không còn chỉ là vài chục con tang thi lảng vảng bên ngoài trước mắt nữa đâu mà có thể sẽ lên tới hàng trăm, thậm chí là nghìn con. Cho dù đội ngũ bọn họ có Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh hiện tại mới chỉ là dị năng giả cấp 1 trung giai cộng thêm Minh Tu là dị năng giả cấp 1 sơ giai với thiên phú vượt trội đi chăng nữa cũng không thể nào giết đang trăm nghìn con tang thi.
“Phải làm sao?” Mục Hoằng hướng mắt về phía Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh, muốn hai người họ đưa ra ý kiến một chút. Tang thi nhiều như vậy, không thể trực tiếp xông ra đánh giết, nhưng cũng không còn cách nào khác để đi ra ngoài mà không bị phát hiện.
“Tiểu Ninh, dị năng hệ phong của cô hiện tại sử dụng được tới mức nào?” Nam Cung Lãnh Dạ ánh mắt thâm trầm suy tư, một lúc sau nghiêng đầu qua hỏi Cố Diệp Ninh.
“Anh là muốn… làm gì?” Cô nhíu nhíu mày, cũng nhìn ngược lại anh.
“Sử dụng dị năng hệ phong của cô, để đi một con đường đặc biệt.” Trước ánh mắt nghi hoặc của cô, anh nhướng nhướng hàng lông mày, vươn một ngón tay chỉ chỉ lên phía bên trên.
“…” Cố Diệp Ninh theo bản năng, ngẩng đầu lên nhìn theo hướng ngón tay Nam Cung Lãnh Dạ chỉ. Trầm mặc khoảng 5 giây, cô thở hắt ra một tiếng “Tôi chỉ có thể nói, đầu óc của anh quả thực cấu tạo vô cùng đặc biệt đấy, Nam Cung Lãnh Dạ.” Cô thực sự muốn tôn bái anh luôn rồi. Kế sách như vậy mà cũng nghĩ ra được sao?!
“Cảm ơn…” Nhún nhún vai, mặt không đổi sắc, gật đầu nhận lấy ‘lời khen’ nào đó của cô.
“Dạ, chúng ta… có thể thương lượng một chút được không?” Mặc Sở Minh cùng những người khác đương nhiên ở thời điểm Nam Cung Lãnh Dạ đang nói chuyện với Cố Diệp Ninh cũng ngẩng lên nhìn. Sau khi nhìn xong, y cũng rất giống cô, thực sự muốn quỳ lạy người bạn thân của mình luôn mất rồi. Cái con đường này… đúng là đủ đặc biệt…
“Nam Cung đại thiếu, phương án của cậu không khỏi có chút… khó thực hiện đi?” Mục Hoằng len lén lôi ra khăn tay lau lau cái trán mướt mồ hôi của mình.
“…” Hạ Kỳ Phong cùng Minh Tu mặt đã đen xì lại rồi, không nói không rằng chỉ chằm chằm nhìn Nam Cung Lãnh Dạ tựa như muốn anh làm ơn làm phước giải thích một chút về ý tưởng không tưởng kia với bọn họ.
“Bây giờ xông ra ngoài nếu gây ra động tĩnh lớn như vậy chúng ta chết chắc, nhưng nếu cứ ở mãi ở đây thì mục đích vào thành phố Y của chúng ta không thể hoàn thành, có phải hay không?” Nam Cung Lãnh Dạ cũng không bị ánh mắt của những người khác làm cho hoảng hốt e dè, anh không nhanh không chậm mở miệng hỏi.
“Ừ.” Mọi người khác gật gật đầu.
“Bởi vì vậy, chúng ta bắt buộc phải lựa chọn một con đường khác.” Anh chốt lại một câu, không tiếp tục nói thêm nữa.
“Nhưng mà cái đường này…” Hạ Kỳ Phong lần nữa ngẩng đầu lên. Đúng thế, con đường mới mà Nam Cung Lãnh Dạ muốn bọn họ đi chính là… trên nóc nhà. Không sai! Nam Cung Lãnh Dạ chọn đi trên nóc nhà, hơn nữa, toàn bộ đều là nóc nhà cao tầng!!!
“Chúng ta đi lên bằng cách nào đây?” Mặc Sở Minh day day thái dương, thều thào hỏi.
“Không phải ban nãy tôi đã nói qua rồi sao?” Nói xong anh lại quay sang nhìn Cố Diệp Ninh chằm chằm “Tiểu Ninh, dị năng hệ phong…”
“Được rồi, được rồi, dị năng hệ phong của tôi có thể sử dụng được. Tuy nhiên, nâng một lúc sáu người với độ cao từ đất lên nóc nhà cao khoảng 6 tầng như thế này quả thực là có hơi chút quá sức.” Cố Diệp Ninh vươn tay ra trước mặt anh, chủ động cắt ngang tự mình trả lời trước.
Nam Cung Lãnh Dạ quả nhiên tài quan sát không lường được. Chỉ có cùng cô sát vai chiến đấu vài ngày thôi nhưng đã có thể ước lượng được năng lượng dị năng mà cô có thể sử dụng. Dị năng hệ phong đã được Cố Diệp Ninh khai thác không ít, trong đó cô phát hiện mình ngoại trừ đem gió thực thể hóa thành vũ khí tấn công tầm xa ra thì có thể lợi dụng sức gió để bay lượn hoặc là nâng vật thể nhẹ lên cao. Cho tới khi trở thành dị năng giả cấp 1 sơ giai thì cô có thể nâng được người hoặc những vật thế khá nặng, thay vì là các vật chỉ nhẹ khoảng hơn chục kilogam như trước đó. Tới lúc lên được dị năng giả cấp 1 trung gia, cô có thể tối đa nâng được từ 5 tới 6 người một lúc.
“An tâm.” Khẽ mỉm cười một cái, thanh âm lạnh lùng luôn pha trộn một chút lười biếng thẩm thấu vào lòng người, mang theo ma lực tả thì thầm bên tai của cô. Trong đáy mắt của anh, đong đầy tình cảm ấm áp “Tôi sẽ bảo vệ cô.”
“…” Nhưng tôi không cần cũng không muốn được anh bảo vệ, có được hay không?!
Đối với Nam Cung Lãnh Dạ tình cảm dào dạt, Cố Diệp Ninh vốn là người khá ngốc trong chuyện tình cảm, lại là một cô gái kiên cường không thích quá dựa dẫm vào người khác, quả thực không cách nào phát giác và hiểu được một tấm chân chính nhu tình của anh…ㄟ( ▔∀▔ )ㄏ
Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng nhìn vẻ nửa bất mãn nửa mơ hồ của Cố Diệp Ninh, thông cảm bày tỏ: Không ngờ Dạ / Nam Cung đại thiếu cũng có ngày này, quá đáng thương rồi…
“Như vậy, tiểu Ninh, chúng ta có thành công lấy được vật tư hay không, đều nhờ vào cô hết rồi.” Trái ngược với thương cảm của hai người bạn thân dành cho mình, anh đối với thái độ mơ mơ màng màng không hiểu chuyện của Cố Diệp Ninh một chút cũng không để ý. Vươn tay xoa xao mái tóc mát lạnh mềm mại như tơ của cô, anh lần nữa chuyển trở về chủ đề chính.
“Anh quả thực rất thích đẩy trọng trách lên tôi.” Cô cũng không thèm nghĩ nhiều tới mấy câu nói hơi mờ ám của anh, đầu óc cũng nhanh chóng hướng về việc thu góp vật tư trong thành phố Y. Nheo nheo hai mắt, giọng điệu oán trách đối với Nam Cung Lãnh Dạ.
Người này thực thường xuyên thích ném việc khó sang cho cô làm!!!
“Hết cách, cả đội ngũ chúng ta chỉ có cô là dị năng giả hệ phong…” Anh đối với sự oán giận của cô, sủng nịnh dỗ dành “Hơn nữa, người tài giỏi tu luyện nhanh như tiểu Ninh của chúng ta, đâu phải dễ dàng gặp được…”
“Hừ!” Cố Diệp Ninh trừng anh thêm một cái nữa rồi quay mặt đi, coi như chịu chấp nhận đồng ý với kế hoạch cả đội ngũ sẽ di chuyển bằng con đường trên nóc nhà của anh. Cô vô ý đã không để ý và phát hiện tới cụm từ ‘tiểu Ninh của chúng ta’ được anh nhấn mạnh cực kỳ kia.
Nam Cung Lãnh Dạ đối với sự chậm hiểu của cô thực ra là khá hài lòng, anh cũng không hề hi vọng cô nhận ra sớm tình cảm của mình. Lý do cho việc này thì rất là đơn giản, đó là tại vì Cố Diệp Ninh là một cô gái nhỏ tuổi nhưng rất mạnh mẽ, tính cách vô cùng độc lập. Đối với người như cô, nếu như cô biết người khác có tình cảm với mình, mà bản thân chính cô lại chẳng hề có rung động gì với người ta thì nhất định cô sẽ nhanh chóng không hề do dự lập tức chọn phương án tránh thật xa đối phương, để đối phương không còn hi vọng gì.
Hiện tại cô chỉ xem anh như bạn bè sánh vai chiến đấu, hay nói thẳng ra là Nam Cung Lãnh Dạ anh đây hoàn toàn bị cô xếp vào hàng ngũ friendzone, không hề có chút tình cảm nam nữ nào vượt quá. Nam Cung Lãnh Dạ cũng không ngu ngốc tới mức ở thời điểm bây giờ mong bị cô phát hiện tình cảm của mình sớm. Anh hoàn toàn có thể đoán được nếu như Cố Diệp Ninh biết anh thích cô, cô sẽ làm gì điều gì. Chẳng hạn như… tách khỏi đội ngũ này, tự mình đem Hạ Kỳ Phong và Minh Tu xông pha, mặc kệ ba người bọn anh. Cố Diệp Ninh chắc chắn sẽ làm như vậy đấy!
Tương lai cứ nghĩ tới phải đối đầu với mấy vị ‘thần giữ cửa’ ở Cố gia là anh đã cảm thấyđau đầu lắm khó khăn lắm rồi, nếu ngay cả ‘vợ tương lai’ cũng không ủng hộ mình, cắt đứt sự tiếp cận của anh, không phải con đường truy thê sẽ càng thêm vô vọng sao?! Nam Cung Lãnh Dạ tự nhủ với bản thân phải tranh thủ thời gian này, trước khi về tới thủ đô, khiến cho cô cảm giác với mình, lúc ấy anh mới có thể tính tới bước tiếp theo đó là… tỏ tình.
Anh không gấp gáp, càng không lo lắng. Người tốt hơn anh, rất khó tìm, anh có tự tin vào sức quyến rũ cùng khả năng và sức mạnh của mình. Kiên nhẫn, đó là điều quan trọng nhất khi mà đi săn, không phải sao?! Mà anh thì rất rất rất thừa sự kiên nhẫn để chờ đợi Cố Diệp Ninh đón nhận mình.
Hơn nữa, không phải Nam Cung Lãnh Dạ anh đây đã đem Cố Diệp Ninh cô luôn luôn đặt bên người, dưới tầm mắt của bản thân rồi sao. Dưới sự áp bách canh gác đề phòng của anh, anh cũng muốn thử xem có tên ngu xuẩn nào dám tơ tưởng muốn nhúng chàm cô hay không. Nếu có, nhất định dị năng hệ lôi của anh sẽ cho tên đó biết mùi vị ngửi thịt nướng của chính mình.
Không thể không nói, Nam Cung Lãnh Dạ khi lạnh thì cực lạnh, nhưng bá đạo thì cũng tuyệt đối là bá đạo bức người!
/83
|