Sau khi gọi điện cho Cố Liệt Hạo xong, Cố Diệp Ninh mới có thể an tâm làm việc của mình. Mặc dù biết yêu cầu của mình là vô lý nhưng cô biết vì ba chữ ‘tin tưởng em’ kia chắc chắn có thể ép được anh hai đồng ý. Hơn nữa đã là chuyện liên quan tới cô, Cố Liệt Hạo chắc chắn sẽ phải nói qua với Cố Diệp Phi. Mà ông anh ba nhà cô thì tuyệt đối không bao giờ trái ý của cô hết. Chỉ cần cô muốn, y có thể làm tất cả để đáp ứng hoàn thành. Cho nên chắc chắn y sẽ giúp cô đả động thêm vào tâm tư của anh hai.
Lợi dụng lòng yêu thương của Cố Liệt Hạo và Cố Diệp Phi thế này tuy rằng có hơi vô sỉ tuy nhiên Cố Diệp Ninh một chút áy náy cũng không có. Đã nói rồi mà, chỉ cần có thể bảo toàn được mạng sống của ba người Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ thì thủ đoạn gì cô cũng có thể làm.
Cố Diệp Ninh đút điện thoại di động vào túi sau đó quay người đi ra khỏi phòng ngủ. Từ phòng ngủ của cô rẽ sang trái liền tới phòng bếp. Vốn cô có tính sạch sẽ cho nên lúc nào dụng cụ trong nhà bếp cũng sạch sẽ và gọn gàng. Chỉ cần nhìn qua cũng có thể biết được các vật dụng đặt ở đâu, khi cần sử dụng thì vô cùng tiện lợi.
Đôi mắt phượng khẽ đảo một vòng, không nhanh không chậm đi tới kệ đựng dao, Cố Diệp Ninh rút từ trong đó ra một con dao hoa quả. Lưỡi dao dưới ánh đèn phản ra tia sáng sắc bén.
Không chút lưỡng lự dùng dao rạch ở đầu ngón tay trái trơn mịn của mình một đường, máu từ vết thương lập tức trào ra. Có chút dùng lực nên vết cắt hơi sâu tuy nhiên Cố Diệp Ninh một cái nhíu mày cũng không có. Từ đầu tới cuối, khuôn mặt xinh đẹp giữ nguyên vẻ lạnh nhạt, tựa như vết thương kia, máu kia… không phải xuất hiện trên người mình.
Tách, tách… cô giơ ngón tay bị thương lên giữa không trung, sau đó lại chìa ra ngón tay đeo nhẫn của mình ở bên tay phải, để cho máu đỏ từng giọt từng giọt nhỏ lên viên đá mặt nhẫn. Viên đá vốn có màu xanh biếc xinh đep như nước biển ngay lúc chạm vào máu lại giống như một vật sống không ngừng hấp thụ. Màu xanh dần dần nhiễm thêm màu đỏ, tỏa ra ánh sáng tím chói mắt vô cùng quỷ dị.
“… ư…”
Cố Diệp Ninh chỉ có thể cảm nhận trong nháy mắt, một cơn đau buốt từ đầu ngón tay đeo nhẫn của mình chạy dọc về phía não bộ. Toàn bộ cơ thể giống như bị ngàn vạn mũi kim châm vào khiến cho chiếc áo ngủ của cô nhanh chóng bị thấm ướt mồ hôi lạnh. Hai mắt nhắm nghiền, đầu hơi gục xuống, cô cắn chặt môi dưới nhẫn nại kiềm chế không kêu lên.
Run rẩy tựa người vào bồn rửa bát để không cho mình gục xuống, mãi phải tới gần 5 phút sau Cố Diệp Ninh mới thấy cơn đau kia dần tan đi. Chỉ là 5 phút ngắn ngủi nhưng bị người cơn đau kia tra tấn liền cảm thấy thời gian giống như kéo dài ra gấp cả chục lần.
Cho tới khi lấy lại được tinh thần, ngay lúc mở mắt ra cô liền thấy ngón tay vốn đang chảy ròng ròng máu của cô cũng dùng tốc độ cực nhanh mà khép miệng vết thương. Nếu như không phải vẫn còn máu đỏ đang dần đông lại dính bên trên làn da trắng nõn và kệ bếp, cô còn tưởng rằng lúc nãy mình cầm dao tự cắt một đường trên đầu ngón tay chỉ là bản thân nằm mộng.
Đối với việc vết thương tự lành một cách nhanh như vậy, Cố Diệp Ninh cũng vô cùng kinh ngạc. Nhưng mà còn chưa kịp mở miệng cảm thán vài câu thì cô phát hiện ngón tay mình trống trơn. Chiếc nhẫn hoàn toàn biến mất không chút vết tích, tựa như bốc hơi vậy.
“Sao lại có thể như vậy được chứ?” Hàng lông mày lập tức cau chặt lại, tâm tình lập tức trầm xuống.
Kì thực hành động cắt tay mình của Cố Diệp Ninh hoàn toàn không phải đột nhiên nổi điên mà làm ra. Hết thảy đều là vì cô có mục đích riêng của mình. Chiếc nhẫn mà anh hai tặng cô tặng sinh nhật là một chiếc nhẫn mang sức mạnh bí ẩn nghịch thiên, là con át chủ bài của cô. Ẩn chứa trong viên đá ở mặt nhẫn có chứa một không gian dự trữ đồ đạc. Bí mật này là ở kiếp trước cô phát hiện ra. Đó là lý do vì sao ban nãy không thấy chiếc nhẫn làm cho cô không khỏi có chút hoang mang.
Ở kiếp trước, vào lúc thân thể của cô vì bị đồng bạn phản bội tính kế mà tổn thương tới cực hạn, năng lực chiến đấu cũng vì thế mà không còn, Cố Diệp Ninh rơi vào khổ sở đói khát tới khôn cùng. Cô không còn cách nào khác, đành phải sửa soạn xem trong balo của mình có còn đồ vật gì đáng giá một chút để xin đổi thức ăn hay không. Dù sao cô cũng cách thủ đô không quá xa, chỉ cần kiên cường một chút cô tin mình có thể tới được mục tiêu.
Không ngờ ông trời vẫn chiếu cô, khiến cho cô tìm thấy được chiếc nhẫn bản thân đã bỏ quên từ lâu này. Cố Diệp Ninh cũng không biết vì sao chiếc nhẫn lại ở trong balo của mình, có lẽ là tại thời điểm vội vã chạy trốn cô đã tiện tay gom vào. Máu từ vết thương trên tay của cô nhỏ xuống mặt viên đá xanh biếc khiến cho viên đá tỏa ra quang mang sáng rực, thành công kích hoạt nhận chủ. Sau đó cô phát hiện ra bí mật của chiếc nhẫn.
Tại thời kì mạt thế, người có không gian dự trữ không thể nghi ngờ chính là một bảo bối được các căn cứ cùng các đội ngũ chiến đấu săn lùng. Cố Diệp Ninh cũng nhờ may mắn tìm ra được bí mật của chiếc nhẫn mà có được không gian dự trữ. Sau đó cô cũng không cần phải vật vã cầu cạnh đi xin đổi thức ăn nữa, dù không còn năng lực chiến đấu nhưng vẫn được một đội ngũ thu nhận an toàn tới được thủ đô.
Vốn tưởng tới được thủ đô rồi, gặp được cha mình rồi thì cô có thể được sống an ổn. Không ngờ người mà mình vẫn gọi là cha kia lại là một kẻ lãnh huyết tới cùng cực. Ông ta thấy cô thân thể đã bị tán phá, sức khỏe suy sụp không còn chút gì để ông ta lợi dụng nữa cho nên dùng bạo lực đuổi cô đi. Mặt khác khi ông ta biết được chuyện chiếc nhẫn của cô thì lại dung túng để cho em gái của cô cướp đi chiếc nhẫn, thứ duy nhất mà cô có thể dựa vào để sinh tồn, ép cô vào chỗ chết.
Khi sống lại một lần nữa, sau khi gọi điện cho Cố Liệt Hạo xong việc tiếp theo Cố Diệp Ninh làm chính là tìm chiếc nhẫn. Có chiếc nhẫn, có không gian dự trữ, hành trình của cô tới thủ đô sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng mà cô không ngờ lại xảy ra dị biến. Chiếc nhẫn cứ như vậy mà biến mất sao?!
“Cái này… là sao?” Tuy nhiên không để cô buồn bực lâu, ngay sau đó Cố Diệp Ninh phát hiện ra cổ tay của mình xuất hiện dị trạng.
Ở chỗ cổ tay của cô vốn trắng trơn không có gì lúc này lại xuất hiện một viên đá lớn bằng một nửa móng tay. Viên đá màu xanh biếc xanh đẹp giống như được khảm sâu vào da thịt của cô. Mặc dù hình dáng và kích thước thay đổi, nhưng Cố Diệp Ninh vẫn rất dễ dàng nhận ra được… đây không phải là viên đá được đính ở trên mặt nhẫn của cô đó sao?!
Trong lúc cô còn xoắn xuýt đột nhiên viên đá phát ra ánh sáng mãnh liệt, tỏa ra khắp bốn phía. Ánh sáng màu xanh nhanh chóng ngưng tụ lại thành một hình khối lơ lửng giữa không trung.
“Một chiếc hộp?!”
Ánh sáng dần dần tán đi, cô theo bản năng vươn tay đỡ lấy chiếc hộp. Ôm chiếc hộp gỗ trong tay, cô cảm thấy cũng không nặng lắm, ánh mắt tỉ mỉ quan sát. Chiếc hộp này có hình vuông, dài rộng khoảng hơn 30 centimet, được làm bằng gỗ rất rắn chắc. Sự xuất hiện của chiếc hộp này làm Cố Diệp Ninh giật mình không thôi. Cô nhớ rõ ràng kiếp trước chiếc hộp này rõ ràng không hề xuất hiện.
Đè nén những nghi hoặc còn sót lại trong lòng xuống, cô đưa tay mở nắp chiếc hộp ra, ánh mắt mang theo vài phần chờ mong. Không rõ vì sao cô có cảm giác những thứ trong chiếc hộp này sẽ giúp ích cho cô rất nhiều. Nhìn bên trong chiếc hộp chỉ có một hòn đá màu đen to cỡ nắm tay, một bình đựng nước phong cách cổ xưa cùng với cuốn sổ mỏng.
Không vội vàng đụng tới hòn đá đen cùng bình nước kia, cô mở cuốn sổ ra đọc trước. Ngón tay thanh mảnh lật nhanh từng trang từng trang, cuốn sổ cũng chỉ có chưa tới mười trang rất nhanh được cô đọc xong. Khép lại trang cuối cùng, Cố Diệp Ninh thở ra một hơi.
Hóa ra là như vậy sao…?
Trong cuốn sổ gần như đá giải thích hầu hết những thắc mắc cùng nghi hoặc của cô. Thì ra viên đá xanh ở trên mặt nhẫn vốn là một viên đá mang linh khí cách đây rất lâu được một vị cao tăng là tổ tiên của Cố gia gia tộc dùng pháp lực để cải tạo. Vị cao tăng tiên đoán được trong tương lai có một thiên kiếp giáng xuống khiến cho hậu nhân của mình gặp họa diệt môn, cho nên ông tạo ra không gian dự trữ này để hi vọng ít nhất có thể cứu được một người mang huyết mạch của Cố gia.
Theo căn dặn của vị cao tăng, người của Cố gia đem viên đá truyền từ đời này sang đời khác, do tộc trưởng gia tộc mỗi đời nắm giữ. Nhưng thời gian qua đi, khiến cho bí mật của viên đá bị phai mờ cũng không còn ai nhớ tới lời tiên tri kia. Cho tới hiện tại, viên đá chỉ còn mang tính chất vật gia truyền bảo hộ tượng trưng chứ không ai biết ý nghĩa ban đầu của nó là gì.
Năm Cố Diệp Ninh 15 tuổi, Cố Liệt Hạo lúc đó mới 19 nhưng đã đủ tư cách để nhận chức tộc trưởng gia tộc. Khi ấy anh đang vô cùng đau đầu không biết nên tặng sinh nhật em gái quà gì thì chợt nhớ ra viên đá gia truyền nghe nói là viên đá mang tới bình an. Ngay lập tức Cố Liệt Hạo không thèm để ý quan tâm quy tắc ‘chỉ truyền cho tộc trưởng’ gì gì đó của gia tộc, quyết định đem viên đá này làm thành mặt nhẫn để tặng cô. Cho nên hiện tại cô mới có thể sở hữu không gian dự trữ thần kỳ như thế này.
Kiếp trước chiếc hộp không xuất hiện là bởi vì thân thể của cô đã bị tàn phá quá nặng, tinh thần của cô cũng cạn kiệt tới đáy không đủ khả năng phóng thích chiếc hộp. Mà kiếp này lúc cô nhỏ máu để làm cho viên đá nhận chủ thì toàn thân lành lặn khỏe mạnh cho nên chiếc hộp mới xuất hiện. Đồng thời vì tinh thần rất tốt cho nên mới có dung hòa viên đá kia nhập vào cơ thể.
Vốn có cảnh báo từ kiếp trước, Cố Diệp Ninh không khỏi lo lắng lỡ mình làm rơi hoặc ai đó cướp mất chiếc nhẫn của mình thì phải làm sao. Nhưng giờ cô yên tâm rồi. Nhìn viên đá ở cổ tay đã trở thành máu thịt của mình, cô trong mắt lóe lên một tia sắc bén. Thực muốn coi ai có khả năng cướp đi không gian dự trữ này của Cố Diệp Ninh cô!
Nghĩ tới những gì mình đọc trong cuốn sổ kia, Cố Diệp Ninh cúi đầu hé ra cười khổ. Thiên kiếp giáng xuống hẳn là mạt thế đi. Còn họa diệt môn… kiếp trước lúc cô tới được thủ đô, khi ấy cô là người cuối cùng mang dòng máu Cố gia. Nhưng sau đó cô cũng chết. Xem ra vị cao tăng tổ tiên của cô thực sự đã tiên đoán đúng rồi.
May mắn là cô đã sống lại, hiện tại cô đã có khả năng thay đổi mọi chuyện bằng không Cố gia diệt môn quả thực quá oan ức. Lần này cô sẽ không phụ hi vọng của vị cao tăng tổ tiên kia, sẽ không để cho bất cứ ai trong Cố gia phải chết nữa!
.
.
.
Cố Diệp Ninh thu thập qua loa phòng bếp một phen rồi mang theo chiếc hộp gỗ kia trở về trong phòng ngủ của mình. Không gian dự trữ đã có, tiếp theo đương nhiên là phải tích lương thực và vật phẩm. Nếu có thể Cố Diệp Ninh đương nhiên cũng muốn từ từ thu thập từng chút một. Nhưng đáng tiếc, hiện tại cô đã không còn bao nhiêu thời gian.
Thay quần áo ngủ trên người mình bằng một bộ thể thao rộng rãi thoải mái, Cố Diệp Ninh mang theo thẻ quẹt tiền cùng ví tiền và điện thoại di động của mình rời khỏi căn hộ. Cô tính toán một chút sau đó bắt taxi đi tới trung tâm thương mại.
Mục đích cô chọn trung tâm thương mại là bởi vì trung tâm thương mại ở thành phố D mở cửa tới 12 giờ mới đóng. Hơn nữa vì trung tâm thương mại nằm ở chính giữa khu mua sắm cho nên quanh đó cũng có rất nhiều các quầy hàng shopping. Tại đó cô có thể mua được bất cứ vật dụng nào mình cần với số lượng lớn, bớt được rất nhiều phiền phức cũng như tiết kiệm không ít thời gian của bản thân.
Căn hộ mà cô đang sống nằm trong khu chung cư bình dân ở cách trường học cùng khu mua sắm của thành phố D không quá xa, cho nên rất nhanh taxi liền chở cô tới trước tòa nhà trung tâm thương mại. Cố Diệp Ninh trả tiền sau đó nhanh chóng bắt đầu mua sắm điên cuồng của mình.
Một năm nay ở thành phố D, cô đều là dùng tiền làm thêm của mình để trả tiền nhà và trang trải học phí cùng phí sinh hoạt vì vậy cô vốn không dư dả bao nhiêu. Thế nhưng hiện tại đã làm hòa với anh hai, cô còn ngại gì mà không dùng thẻ quẹt tiền mà Cố gia cấp cho.
Cô biết chắc là mặc dù cô bỏ nhà đi như vậy nhưng Cố Liệt Hạo mỗi tháng vẫn gửi tiền đều đặn vào tài khoản cho cô. Cho nên cô vung tiền mua đồ một chút cũng không e ngại. Hơn nữa không gian dự trữ của cô là vô hạn, cho nên cô không cần lo lắng việc mua quá nhiều mà không đủ chỗ để chứa.
Cố Diệp Ninh trước hết ở trong siêu thị của trung tâm thương mại gần như càn quét sạch đồ đông lạnh, đồ hộp, mì tôm, bánh kẹo, đồ uống, gia vị,… các loại. Thậm chí cả bát đũa, xoong nồi, ly chén, khăn mặt, khăn tắm, chăn gối,… cũng không buông tha. Tới khi cô đi ra quầy thanh toán cũng phải đẩy theo ít nhất cả chục xe đựng hàng. Trước cái nhìn quái dị của toàn bộ nhân viên siêu thị cùng với khách mua hàng, chìa ra thẻ quẹt tiền của mình.
Kế tiếp cô đi lòng vòng quanh trung tâm thương mại, cũng mua thêm được không ít vật dụng. Ví dụ như quần áo, giày dép, balo du lịch, bếp ga du lịch, dây thừng, bật lửa, đèn pin, ống nhòm, thuốc men, băng bông… cho tới khi trong thẻ gần như cạn tiền cô mới chịu thôi.
Vì đồ mua quá nhiều phải dùng xe tải chở cho nên Cố Diệp Ninh quyết định ghi địa chỉ căn hộ của mình, nhờ nhân viên của trung tâm thương mại chở đồ về hộ.
Rời khỏi trung tâm thương mại, Cố Diệp Ninh chưa muốn về ngay mà loanh quanh đi dạo khu mua sắm. Dù sao cũng chuẩn bị xong những thứ cần thiết hết rồi, cô cũng không còn áp lực nữa. Bây giờ việc duy nhất có thể làm chỉ là… chờ đợi mạt thế tới.
Nhìn những cửa hiệu đèn trang trí nhấp nháy rực rỡ cùng người qua đường đang vui vẻ đi lại, trong mắt cô xoẹt qua một tia ảm đạm. Rất nhanh thôi, nơi phồn hoa rực rỡ này sẽ trở thành thành phố chết. Con người dãy dụa trong mạt thế không còn biết tới bình yên, mỗi ngày đều phải đối mặt với tang thương và mệt mỏi.
“Có lẽ… đi dạo một chút, tận hưởng những phút giây thong thả cuối cùng cũng không tệ…” Cố Diệp Ninh trong phút chốc cảm thấy… có chút tiếc nuối. Cô thì thầm tự nói với bản thân.
“A!!! Tiểu Ninh!!!”
Cố Diệp Ninh dừng chân trước một quán đồ ăn khuya ven đường, đang muốn mua một cái bánh mì kẹp thịt thì đột nhiên có hai bóng người xuất hiện trong tầm mắt. Cô vốn cũng không quá để ý, không ngờ một trong số hai người đó nhìn thấy cô liền hốt hoảng kêu lên, vẻ mặt e sợ giống như là chuột gặp phải mèo.
Tới lúc này, cô có muốn coi như không quen biết cũng không được, đành bất đắc dĩ quay qua đánh giá hai người bọn họ. Trước mặt là một đôi nam nữ trẻ tuổi trông cũng khá quen mắt. Cố Diệp Ninh cố gắng lục lọi từ trong trí nhớ của mình, qua một hồi mới có thể nhớ ra được tên của hai người này.
“Triệu Thiên Nam. Khúc Miêu Miêu.”
Người vừa gọi cô khi nãy chính là Khúc Miêu Miêu. Lúc này Khúc Miêu Miêu đang tựa ở trong lòng một người thanh niên trẻ tuổi, kề sát tới mức kẻ mù cũng nhìn ra quan hệ của bọn họ thân mật ra sao. Hắn có khuôn mặt sáng sủa khôi ngô, phối với một Khúc Miêu Miêu tinh tế nhỏ xinh như búp bê quả thực là một đôi nam thanh nữ tú đẹp đôi vừa ý. Người thanh niên này không ai khác là Triệu Thiên Nam.
Mà điều đáng nực cười ở đây chính là… Khúc Miêu Miêu là người bạn thân nhất của Cố Diệp Ninh cô ở thành phố D này. Còn Triệu Thiên Nam lại là bạn trai của cô.
Nói tới Cố Diệp Ninh và Khúc Miêu Miêu thì chỉ có thể tóm lại rằng: đây là một đôi bạn thân, cùng học một khoa của trường đại học, cùng rất được các bạn nam hâm mộ. Thế nhưng, rõ ràng hai người họ lại là hai kiểu con gái hoàn toàn khác nhau.
Cố Diệp Ninh là một cô gái xinh đẹp, điều này không thể nào phủ nhận được. Một mái tóc dài đen mượt như tơ, làn da trắng mịn như ngọc, đôi mắt phượng tinh tế, hàng mi cong vút như quạt, đôi môi không cần đánh son cũng cong mọng mang theo màu hồng nhạt dụ nhân. Toàn bộ mọi đường nét của Cố Diệp Ninh đều tinh xảo như được tỉ mỉ họa ra.
Cô rất đẹp, vẻ đẹp tới nổi bật. Bất cứ ai đi ngang qua cô đều không cách nào có thể bỏ qua, chỉ cần nhìn một lần liền không sao quên đi được. Hơn nữa Cố Diệp Ninh rất xuất sắc, không chỉ trong học tập mà là cả trong thể thao. Thành tích của cô luôn luôn đứng đầu trường. Thế nhưng chính vì quá hoàn mỹ như vậy nên thường những người thích cô chỉ dám đứng từ xa hâm mộ chứ không dám lại gần.
Trái ngược lại, Khúc Miêu Miêu có ngoại hình nhỏ bé xinh xắn, khuôn mặt thanh tú cho nên rất dễ khiến người ta sinh ra suy nghĩ muốn bảo bọc lại được hoan nghênh hơn rất nhiều. Bởi vậy cô ta cũng thường hay giả bộ đáng thương, yếu đuối để lấy lòng người khác. Nữ nhân như thế đặc biệt rất được đám đàn ông con trai yêu thích, bởi vì cô ta khiến cho lòng hư vinh của bọn họ được thỏa mãn.
Triệu Thiên Nam vốn là đàn anh ở cùng Hội sinh viên với cô. Hắn có thể coi là ‘hoàng tử trong mơ’ được hâm mộ nhất trường đại học của Cố Diệp Ninh. Ban đầu cô với hắn chỉ là quan hệ đàn anh đàn em bình thường, thế nhưng sau đó hắn lại đối với cô tỏ tình theo đuổi bởi vì hắn có tự tin mình đủ khả năng xứng đôi với một người như Cố Diệp Ninh. Theo đuổi nửa năm cô mới đồng ý nhận lời hẹn hò với hắn.
Đương nhiên không phải vì Cố Diệp Ninh thích hay bị vẻ khôi ngô của Triệu Thiên Nam mê hoặc. Người khác có thể bị hắn thu hút bởi vẻ ngoài, nhưng rõ ràng là điều này không có tác dụng đối với một người vừa sinh ra đã được vây quanh toàn siêu mỹ nam như Cố Diệp Ninh. Mặc dù Triệu Thiên Nam không tồi, nhưng nếu mà để so sánh với ba người anh em của cô thì đúng quả thực là một trò cười. Cô đồng ý hẹn hò với hắn, chẳng qua là bị sự chân thành của hắn làm cho cảm động mà thôi.
Đáng tiếc là quen nhau chưa tới hai tháng, Triệu Thiên Nam lại không kiềm chế được mình trước những khiêu khích và quyến rũ của Khúc Miêu Miêu…
Vốn Cố Diệp Ninh chưa từng quan tâm về vấn đề hâm mộ hay được các bạn nam yêu thích này nọ bởi vì cô cảm thấy những việc đó không đáng để phí tâm để ý. Nhưng cô không ngờ là người bạn thân Khúc Miêu Miêu của mình lại không có suy nghĩ giống thế, cô ta ngoài mặt thân mật nhưng trong lòng vẫn luôn không cam tâm thua kém cô.
Cho nên, Khúc Miêu Miêu mới luôn tìm mọi cách để thu hút Triệu Thiên Nam. Bởi vì trong thâm tâm của Khúc Miêu Miêu, có thể đoạt được bạn trai của cô, cô ta mới có cảm giác mình chiến thắng.
“Tiểu Ninh, tớ và Nam… không phải như cậu nghĩ đâu…” Khúc Miêu Miêu thấy được ánh mắt của cô lạnh nhạt của cô đang nhìn mình liền vội vã muốn giải thích. Thế nhưng từ đầu tới cuối cô ta cũng không buông bàn tay đang ôm chặt lấy cánh tay của Triệu Thiên Nam ra.
“Ồ ~” Cố Diệp Ninh nhướng mi, hờ hững phát ra một tiếng.
“Tiểu Ninh, sao em lại ở đây? Sao em không nói trước cho anh biết?” Sắc mặt của Triệu Thiên Nam từ lúc nhìn thấy Cố Diệp Ninh vẫn luôn tái nhợt, không biết nên phản ứng ra sao. Lúc này nghe thấy tiếng ồ của cô, trong lòng không khỏi chột dạ, mặc kệ ánh mắt bất mãn của Khúc Miêu Miêu, vội vàng dứt tay mình tay ra khỏi tay của cô ta. Cố gắng nhếch môi nở một nụ cười cứng nhắc, hỏi cô.
“Chả lẽ giờ tôi đi dạo đêm cũng phải thông báo cho anh biết sao?”
“Cái này…” Triệu Thiên Nam cứng họng.
“Tiểu Ninh, cậu sao lại như thế…?” Khuôn mặt tinh tế nhỏ xinh như đóa hoa nhỏ của Khúc Miêu Miêu xụ xuống mang tới cho người ta một cảm giác thương tiếc, cô ta thấp giọng hơi trách móc Cố Diệp Ninh “Nam là bạn trai của cậu, cậu không nên dùng giọng điệu như vậy với anh ấy…”
“Hóa ra cô còn biết anh ta là bạn trai tôi cơ à, Khúc Miêu Miêu?” Dùng ánh mắt theo khinh thường nhìn Khúc Miêu Miêu, cô nhẹ giọng nói. Vốn Cố Diệp Ninh cao hơn Khúc Miêu Miêu nửa cái đầu, mà bản thân cô sinh ra đã luôn mang theo một khí chất cao quý hơn người, cho nên lúc này càng làm cho khí thế của cô áp đảo cô ta.
“Tiểu Ninh… không phải… mình, mình…” Khúc Miêu Miêu có chút giật mình không dám nhìn vào mắt của người đối diện, tròng mắt ửng đỏ lên đáng thương vô cùng.
Cô ta vẫn luôn như thế, không chút thay đổi gì cả, Cố Diệp Ninh cười lạnh trong lòng nghĩ.
“Miêu Miêu, Miêu Miêu, em đừng khóc…” Triệu Thiên Nam thấy Khúc Miêu Miêu khóc lóc, trong lòng mềm nhũn một mảnh “Tiểu Ninh, em cũng không nên nặng lời với Miêu Miêu…”
“Tôi nặng lời với cô ta? Lúc nào? Sao tôi không nhớ? Không phải chỉ hỏi cô ta là còn nhớ rằng anh là bạn trai của tôi thôi sao?” Cô cười nhạt một tiếng, trong mắt không có một tia cảm xúc nào hỏi ngược lại “Triệu Thiên Nam, làm người thì phải biết liêm sỉ một chút. Hôm nay tôi không mắng chửi oán giận hai người các người là đã nể mặt nể mũi lắm rồi.”
“Tiểu Ninh…!!!” Cả Triệu Thiên Nam và Khúc Miêu Miêu không ngờ phản ứng của Cố Diệp Ninh lại lạnh lùng và sắc bén như vậy, không khỏi kêu lên một tiếng.
“Sau này gọi tôi là Cố Diệp Ninh, không cần gọi tiểu Ninh, chúng ta không quen thuộc tới như vậy.” Khoanh tay trước ngực, cô nhàn nhạt nói “Sau này tôi không có một người bạn trai tên Triệu Thiên Nam, cũng không dám nhận một cô bạn thân ‘tốt bụng’ như Khúc Miêu Miêu. Tạm biệt!”
Kiếp trước tới lúc mạt thế tới, cô còn cùng Triệu Thiên Nam và Khúc Miêu Miêu tin tưởng đồng hành chạy trốn khỏi thành phố D. Nhưng vừa mới tới ngoại ô thành phố D, vì balo đồ ăn của cô mà hai người bọn họ hợp lại tính kế bỏ rơi cô. Tới lúc ấy cô mới biết hóa ra Triệu Thiên Nam cùng Khúc Miêu Miêu từ lâu đã bí mật quan hệ với nhau ở sau lưng cô rồi. Quả thực là bị lừa tới đáng thương!
Dù sao cũng không có tình cảm đặc biệt với Triệu Thiên Nam, nên khi ấy ngoại trừ thất vọng ra thì cô cũng chẳng đau lòng gì đối với việc hắn ngoại tình. Chỉ là không khỏi bị tổn thương bởi vì bạn tốt Khúc Miêu Miêu mà thôi.
Tất nhiên, đấy là cảm xúc của cô kiếp trước. Chứ hiện tại, đối với cô, Khúc Miêu Miêu hay là Triệu Thiên Nam cũng chỉ là kẻ xa lạ không đáng để cô bận tâm mà thôi.
Kiếp này không ngờ vì cô sống lại cho nên mọi thứ thay đổi, cô lại sớm như vậy tình cờ gặp được hai người bọn họ lén lút hẹn hò. Như vậy cũng tốt, vạch mặt nhau sớm, coi như cắt đứt quan hệ.
Triệu Thiên Nam và Khúc Miêu Miêu bỏ rơi cô xong thì sau đó cô cũng không còn gặp lại hai người bọn họ. Nhưng rõ ràng, sự phản bội của hai người bọn họ là lần bị phản bội đầu tiên của Cố Diệp Ninh, cũng là bắt đầu cho một chuỗi bi kịch bị phản bội của cô sau đó. Cho nên, sống lại lần nữa, cô tuyệt đối không muốn dính dáng gì tới hai người này. Mạt thế tới, sinh tồn tự chịu.
Mặc kệ lúc này Triệu Thiên Nam cùng Khúc Miêu Miêu có tâm tình gì, suy nghĩ gì, cô cũng không rảnh để phụng bồi bọn họ tiếp tục diễn vở kịch tay ba nhạt thếch kia. Không để hai người kia nói thêm một câu giả dối nào khác, Cố Diệp Ninh phẩy tay, cứ thế sải bước mà đi.
Lợi dụng lòng yêu thương của Cố Liệt Hạo và Cố Diệp Phi thế này tuy rằng có hơi vô sỉ tuy nhiên Cố Diệp Ninh một chút áy náy cũng không có. Đã nói rồi mà, chỉ cần có thể bảo toàn được mạng sống của ba người Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ thì thủ đoạn gì cô cũng có thể làm.
Cố Diệp Ninh đút điện thoại di động vào túi sau đó quay người đi ra khỏi phòng ngủ. Từ phòng ngủ của cô rẽ sang trái liền tới phòng bếp. Vốn cô có tính sạch sẽ cho nên lúc nào dụng cụ trong nhà bếp cũng sạch sẽ và gọn gàng. Chỉ cần nhìn qua cũng có thể biết được các vật dụng đặt ở đâu, khi cần sử dụng thì vô cùng tiện lợi.
Đôi mắt phượng khẽ đảo một vòng, không nhanh không chậm đi tới kệ đựng dao, Cố Diệp Ninh rút từ trong đó ra một con dao hoa quả. Lưỡi dao dưới ánh đèn phản ra tia sáng sắc bén.
Không chút lưỡng lự dùng dao rạch ở đầu ngón tay trái trơn mịn của mình một đường, máu từ vết thương lập tức trào ra. Có chút dùng lực nên vết cắt hơi sâu tuy nhiên Cố Diệp Ninh một cái nhíu mày cũng không có. Từ đầu tới cuối, khuôn mặt xinh đẹp giữ nguyên vẻ lạnh nhạt, tựa như vết thương kia, máu kia… không phải xuất hiện trên người mình.
Tách, tách… cô giơ ngón tay bị thương lên giữa không trung, sau đó lại chìa ra ngón tay đeo nhẫn của mình ở bên tay phải, để cho máu đỏ từng giọt từng giọt nhỏ lên viên đá mặt nhẫn. Viên đá vốn có màu xanh biếc xinh đep như nước biển ngay lúc chạm vào máu lại giống như một vật sống không ngừng hấp thụ. Màu xanh dần dần nhiễm thêm màu đỏ, tỏa ra ánh sáng tím chói mắt vô cùng quỷ dị.
“… ư…”
Cố Diệp Ninh chỉ có thể cảm nhận trong nháy mắt, một cơn đau buốt từ đầu ngón tay đeo nhẫn của mình chạy dọc về phía não bộ. Toàn bộ cơ thể giống như bị ngàn vạn mũi kim châm vào khiến cho chiếc áo ngủ của cô nhanh chóng bị thấm ướt mồ hôi lạnh. Hai mắt nhắm nghiền, đầu hơi gục xuống, cô cắn chặt môi dưới nhẫn nại kiềm chế không kêu lên.
Run rẩy tựa người vào bồn rửa bát để không cho mình gục xuống, mãi phải tới gần 5 phút sau Cố Diệp Ninh mới thấy cơn đau kia dần tan đi. Chỉ là 5 phút ngắn ngủi nhưng bị người cơn đau kia tra tấn liền cảm thấy thời gian giống như kéo dài ra gấp cả chục lần.
Cho tới khi lấy lại được tinh thần, ngay lúc mở mắt ra cô liền thấy ngón tay vốn đang chảy ròng ròng máu của cô cũng dùng tốc độ cực nhanh mà khép miệng vết thương. Nếu như không phải vẫn còn máu đỏ đang dần đông lại dính bên trên làn da trắng nõn và kệ bếp, cô còn tưởng rằng lúc nãy mình cầm dao tự cắt một đường trên đầu ngón tay chỉ là bản thân nằm mộng.
Đối với việc vết thương tự lành một cách nhanh như vậy, Cố Diệp Ninh cũng vô cùng kinh ngạc. Nhưng mà còn chưa kịp mở miệng cảm thán vài câu thì cô phát hiện ngón tay mình trống trơn. Chiếc nhẫn hoàn toàn biến mất không chút vết tích, tựa như bốc hơi vậy.
“Sao lại có thể như vậy được chứ?” Hàng lông mày lập tức cau chặt lại, tâm tình lập tức trầm xuống.
Kì thực hành động cắt tay mình của Cố Diệp Ninh hoàn toàn không phải đột nhiên nổi điên mà làm ra. Hết thảy đều là vì cô có mục đích riêng của mình. Chiếc nhẫn mà anh hai tặng cô tặng sinh nhật là một chiếc nhẫn mang sức mạnh bí ẩn nghịch thiên, là con át chủ bài của cô. Ẩn chứa trong viên đá ở mặt nhẫn có chứa một không gian dự trữ đồ đạc. Bí mật này là ở kiếp trước cô phát hiện ra. Đó là lý do vì sao ban nãy không thấy chiếc nhẫn làm cho cô không khỏi có chút hoang mang.
Ở kiếp trước, vào lúc thân thể của cô vì bị đồng bạn phản bội tính kế mà tổn thương tới cực hạn, năng lực chiến đấu cũng vì thế mà không còn, Cố Diệp Ninh rơi vào khổ sở đói khát tới khôn cùng. Cô không còn cách nào khác, đành phải sửa soạn xem trong balo của mình có còn đồ vật gì đáng giá một chút để xin đổi thức ăn hay không. Dù sao cô cũng cách thủ đô không quá xa, chỉ cần kiên cường một chút cô tin mình có thể tới được mục tiêu.
Không ngờ ông trời vẫn chiếu cô, khiến cho cô tìm thấy được chiếc nhẫn bản thân đã bỏ quên từ lâu này. Cố Diệp Ninh cũng không biết vì sao chiếc nhẫn lại ở trong balo của mình, có lẽ là tại thời điểm vội vã chạy trốn cô đã tiện tay gom vào. Máu từ vết thương trên tay của cô nhỏ xuống mặt viên đá xanh biếc khiến cho viên đá tỏa ra quang mang sáng rực, thành công kích hoạt nhận chủ. Sau đó cô phát hiện ra bí mật của chiếc nhẫn.
Tại thời kì mạt thế, người có không gian dự trữ không thể nghi ngờ chính là một bảo bối được các căn cứ cùng các đội ngũ chiến đấu săn lùng. Cố Diệp Ninh cũng nhờ may mắn tìm ra được bí mật của chiếc nhẫn mà có được không gian dự trữ. Sau đó cô cũng không cần phải vật vã cầu cạnh đi xin đổi thức ăn nữa, dù không còn năng lực chiến đấu nhưng vẫn được một đội ngũ thu nhận an toàn tới được thủ đô.
Vốn tưởng tới được thủ đô rồi, gặp được cha mình rồi thì cô có thể được sống an ổn. Không ngờ người mà mình vẫn gọi là cha kia lại là một kẻ lãnh huyết tới cùng cực. Ông ta thấy cô thân thể đã bị tán phá, sức khỏe suy sụp không còn chút gì để ông ta lợi dụng nữa cho nên dùng bạo lực đuổi cô đi. Mặt khác khi ông ta biết được chuyện chiếc nhẫn của cô thì lại dung túng để cho em gái của cô cướp đi chiếc nhẫn, thứ duy nhất mà cô có thể dựa vào để sinh tồn, ép cô vào chỗ chết.
Khi sống lại một lần nữa, sau khi gọi điện cho Cố Liệt Hạo xong việc tiếp theo Cố Diệp Ninh làm chính là tìm chiếc nhẫn. Có chiếc nhẫn, có không gian dự trữ, hành trình của cô tới thủ đô sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng mà cô không ngờ lại xảy ra dị biến. Chiếc nhẫn cứ như vậy mà biến mất sao?!
“Cái này… là sao?” Tuy nhiên không để cô buồn bực lâu, ngay sau đó Cố Diệp Ninh phát hiện ra cổ tay của mình xuất hiện dị trạng.
Ở chỗ cổ tay của cô vốn trắng trơn không có gì lúc này lại xuất hiện một viên đá lớn bằng một nửa móng tay. Viên đá màu xanh biếc xanh đẹp giống như được khảm sâu vào da thịt của cô. Mặc dù hình dáng và kích thước thay đổi, nhưng Cố Diệp Ninh vẫn rất dễ dàng nhận ra được… đây không phải là viên đá được đính ở trên mặt nhẫn của cô đó sao?!
Trong lúc cô còn xoắn xuýt đột nhiên viên đá phát ra ánh sáng mãnh liệt, tỏa ra khắp bốn phía. Ánh sáng màu xanh nhanh chóng ngưng tụ lại thành một hình khối lơ lửng giữa không trung.
“Một chiếc hộp?!”
Ánh sáng dần dần tán đi, cô theo bản năng vươn tay đỡ lấy chiếc hộp. Ôm chiếc hộp gỗ trong tay, cô cảm thấy cũng không nặng lắm, ánh mắt tỉ mỉ quan sát. Chiếc hộp này có hình vuông, dài rộng khoảng hơn 30 centimet, được làm bằng gỗ rất rắn chắc. Sự xuất hiện của chiếc hộp này làm Cố Diệp Ninh giật mình không thôi. Cô nhớ rõ ràng kiếp trước chiếc hộp này rõ ràng không hề xuất hiện.
Đè nén những nghi hoặc còn sót lại trong lòng xuống, cô đưa tay mở nắp chiếc hộp ra, ánh mắt mang theo vài phần chờ mong. Không rõ vì sao cô có cảm giác những thứ trong chiếc hộp này sẽ giúp ích cho cô rất nhiều. Nhìn bên trong chiếc hộp chỉ có một hòn đá màu đen to cỡ nắm tay, một bình đựng nước phong cách cổ xưa cùng với cuốn sổ mỏng.
Không vội vàng đụng tới hòn đá đen cùng bình nước kia, cô mở cuốn sổ ra đọc trước. Ngón tay thanh mảnh lật nhanh từng trang từng trang, cuốn sổ cũng chỉ có chưa tới mười trang rất nhanh được cô đọc xong. Khép lại trang cuối cùng, Cố Diệp Ninh thở ra một hơi.
Hóa ra là như vậy sao…?
Trong cuốn sổ gần như đá giải thích hầu hết những thắc mắc cùng nghi hoặc của cô. Thì ra viên đá xanh ở trên mặt nhẫn vốn là một viên đá mang linh khí cách đây rất lâu được một vị cao tăng là tổ tiên của Cố gia gia tộc dùng pháp lực để cải tạo. Vị cao tăng tiên đoán được trong tương lai có một thiên kiếp giáng xuống khiến cho hậu nhân của mình gặp họa diệt môn, cho nên ông tạo ra không gian dự trữ này để hi vọng ít nhất có thể cứu được một người mang huyết mạch của Cố gia.
Theo căn dặn của vị cao tăng, người của Cố gia đem viên đá truyền từ đời này sang đời khác, do tộc trưởng gia tộc mỗi đời nắm giữ. Nhưng thời gian qua đi, khiến cho bí mật của viên đá bị phai mờ cũng không còn ai nhớ tới lời tiên tri kia. Cho tới hiện tại, viên đá chỉ còn mang tính chất vật gia truyền bảo hộ tượng trưng chứ không ai biết ý nghĩa ban đầu của nó là gì.
Năm Cố Diệp Ninh 15 tuổi, Cố Liệt Hạo lúc đó mới 19 nhưng đã đủ tư cách để nhận chức tộc trưởng gia tộc. Khi ấy anh đang vô cùng đau đầu không biết nên tặng sinh nhật em gái quà gì thì chợt nhớ ra viên đá gia truyền nghe nói là viên đá mang tới bình an. Ngay lập tức Cố Liệt Hạo không thèm để ý quan tâm quy tắc ‘chỉ truyền cho tộc trưởng’ gì gì đó của gia tộc, quyết định đem viên đá này làm thành mặt nhẫn để tặng cô. Cho nên hiện tại cô mới có thể sở hữu không gian dự trữ thần kỳ như thế này.
Kiếp trước chiếc hộp không xuất hiện là bởi vì thân thể của cô đã bị tàn phá quá nặng, tinh thần của cô cũng cạn kiệt tới đáy không đủ khả năng phóng thích chiếc hộp. Mà kiếp này lúc cô nhỏ máu để làm cho viên đá nhận chủ thì toàn thân lành lặn khỏe mạnh cho nên chiếc hộp mới xuất hiện. Đồng thời vì tinh thần rất tốt cho nên mới có dung hòa viên đá kia nhập vào cơ thể.
Vốn có cảnh báo từ kiếp trước, Cố Diệp Ninh không khỏi lo lắng lỡ mình làm rơi hoặc ai đó cướp mất chiếc nhẫn của mình thì phải làm sao. Nhưng giờ cô yên tâm rồi. Nhìn viên đá ở cổ tay đã trở thành máu thịt của mình, cô trong mắt lóe lên một tia sắc bén. Thực muốn coi ai có khả năng cướp đi không gian dự trữ này của Cố Diệp Ninh cô!
Nghĩ tới những gì mình đọc trong cuốn sổ kia, Cố Diệp Ninh cúi đầu hé ra cười khổ. Thiên kiếp giáng xuống hẳn là mạt thế đi. Còn họa diệt môn… kiếp trước lúc cô tới được thủ đô, khi ấy cô là người cuối cùng mang dòng máu Cố gia. Nhưng sau đó cô cũng chết. Xem ra vị cao tăng tổ tiên của cô thực sự đã tiên đoán đúng rồi.
May mắn là cô đã sống lại, hiện tại cô đã có khả năng thay đổi mọi chuyện bằng không Cố gia diệt môn quả thực quá oan ức. Lần này cô sẽ không phụ hi vọng của vị cao tăng tổ tiên kia, sẽ không để cho bất cứ ai trong Cố gia phải chết nữa!
.
.
.
Cố Diệp Ninh thu thập qua loa phòng bếp một phen rồi mang theo chiếc hộp gỗ kia trở về trong phòng ngủ của mình. Không gian dự trữ đã có, tiếp theo đương nhiên là phải tích lương thực và vật phẩm. Nếu có thể Cố Diệp Ninh đương nhiên cũng muốn từ từ thu thập từng chút một. Nhưng đáng tiếc, hiện tại cô đã không còn bao nhiêu thời gian.
Thay quần áo ngủ trên người mình bằng một bộ thể thao rộng rãi thoải mái, Cố Diệp Ninh mang theo thẻ quẹt tiền cùng ví tiền và điện thoại di động của mình rời khỏi căn hộ. Cô tính toán một chút sau đó bắt taxi đi tới trung tâm thương mại.
Mục đích cô chọn trung tâm thương mại là bởi vì trung tâm thương mại ở thành phố D mở cửa tới 12 giờ mới đóng. Hơn nữa vì trung tâm thương mại nằm ở chính giữa khu mua sắm cho nên quanh đó cũng có rất nhiều các quầy hàng shopping. Tại đó cô có thể mua được bất cứ vật dụng nào mình cần với số lượng lớn, bớt được rất nhiều phiền phức cũng như tiết kiệm không ít thời gian của bản thân.
Căn hộ mà cô đang sống nằm trong khu chung cư bình dân ở cách trường học cùng khu mua sắm của thành phố D không quá xa, cho nên rất nhanh taxi liền chở cô tới trước tòa nhà trung tâm thương mại. Cố Diệp Ninh trả tiền sau đó nhanh chóng bắt đầu mua sắm điên cuồng của mình.
Một năm nay ở thành phố D, cô đều là dùng tiền làm thêm của mình để trả tiền nhà và trang trải học phí cùng phí sinh hoạt vì vậy cô vốn không dư dả bao nhiêu. Thế nhưng hiện tại đã làm hòa với anh hai, cô còn ngại gì mà không dùng thẻ quẹt tiền mà Cố gia cấp cho.
Cô biết chắc là mặc dù cô bỏ nhà đi như vậy nhưng Cố Liệt Hạo mỗi tháng vẫn gửi tiền đều đặn vào tài khoản cho cô. Cho nên cô vung tiền mua đồ một chút cũng không e ngại. Hơn nữa không gian dự trữ của cô là vô hạn, cho nên cô không cần lo lắng việc mua quá nhiều mà không đủ chỗ để chứa.
Cố Diệp Ninh trước hết ở trong siêu thị của trung tâm thương mại gần như càn quét sạch đồ đông lạnh, đồ hộp, mì tôm, bánh kẹo, đồ uống, gia vị,… các loại. Thậm chí cả bát đũa, xoong nồi, ly chén, khăn mặt, khăn tắm, chăn gối,… cũng không buông tha. Tới khi cô đi ra quầy thanh toán cũng phải đẩy theo ít nhất cả chục xe đựng hàng. Trước cái nhìn quái dị của toàn bộ nhân viên siêu thị cùng với khách mua hàng, chìa ra thẻ quẹt tiền của mình.
Kế tiếp cô đi lòng vòng quanh trung tâm thương mại, cũng mua thêm được không ít vật dụng. Ví dụ như quần áo, giày dép, balo du lịch, bếp ga du lịch, dây thừng, bật lửa, đèn pin, ống nhòm, thuốc men, băng bông… cho tới khi trong thẻ gần như cạn tiền cô mới chịu thôi.
Vì đồ mua quá nhiều phải dùng xe tải chở cho nên Cố Diệp Ninh quyết định ghi địa chỉ căn hộ của mình, nhờ nhân viên của trung tâm thương mại chở đồ về hộ.
Rời khỏi trung tâm thương mại, Cố Diệp Ninh chưa muốn về ngay mà loanh quanh đi dạo khu mua sắm. Dù sao cũng chuẩn bị xong những thứ cần thiết hết rồi, cô cũng không còn áp lực nữa. Bây giờ việc duy nhất có thể làm chỉ là… chờ đợi mạt thế tới.
Nhìn những cửa hiệu đèn trang trí nhấp nháy rực rỡ cùng người qua đường đang vui vẻ đi lại, trong mắt cô xoẹt qua một tia ảm đạm. Rất nhanh thôi, nơi phồn hoa rực rỡ này sẽ trở thành thành phố chết. Con người dãy dụa trong mạt thế không còn biết tới bình yên, mỗi ngày đều phải đối mặt với tang thương và mệt mỏi.
“Có lẽ… đi dạo một chút, tận hưởng những phút giây thong thả cuối cùng cũng không tệ…” Cố Diệp Ninh trong phút chốc cảm thấy… có chút tiếc nuối. Cô thì thầm tự nói với bản thân.
“A!!! Tiểu Ninh!!!”
Cố Diệp Ninh dừng chân trước một quán đồ ăn khuya ven đường, đang muốn mua một cái bánh mì kẹp thịt thì đột nhiên có hai bóng người xuất hiện trong tầm mắt. Cô vốn cũng không quá để ý, không ngờ một trong số hai người đó nhìn thấy cô liền hốt hoảng kêu lên, vẻ mặt e sợ giống như là chuột gặp phải mèo.
Tới lúc này, cô có muốn coi như không quen biết cũng không được, đành bất đắc dĩ quay qua đánh giá hai người bọn họ. Trước mặt là một đôi nam nữ trẻ tuổi trông cũng khá quen mắt. Cố Diệp Ninh cố gắng lục lọi từ trong trí nhớ của mình, qua một hồi mới có thể nhớ ra được tên của hai người này.
“Triệu Thiên Nam. Khúc Miêu Miêu.”
Người vừa gọi cô khi nãy chính là Khúc Miêu Miêu. Lúc này Khúc Miêu Miêu đang tựa ở trong lòng một người thanh niên trẻ tuổi, kề sát tới mức kẻ mù cũng nhìn ra quan hệ của bọn họ thân mật ra sao. Hắn có khuôn mặt sáng sủa khôi ngô, phối với một Khúc Miêu Miêu tinh tế nhỏ xinh như búp bê quả thực là một đôi nam thanh nữ tú đẹp đôi vừa ý. Người thanh niên này không ai khác là Triệu Thiên Nam.
Mà điều đáng nực cười ở đây chính là… Khúc Miêu Miêu là người bạn thân nhất của Cố Diệp Ninh cô ở thành phố D này. Còn Triệu Thiên Nam lại là bạn trai của cô.
Nói tới Cố Diệp Ninh và Khúc Miêu Miêu thì chỉ có thể tóm lại rằng: đây là một đôi bạn thân, cùng học một khoa của trường đại học, cùng rất được các bạn nam hâm mộ. Thế nhưng, rõ ràng hai người họ lại là hai kiểu con gái hoàn toàn khác nhau.
Cố Diệp Ninh là một cô gái xinh đẹp, điều này không thể nào phủ nhận được. Một mái tóc dài đen mượt như tơ, làn da trắng mịn như ngọc, đôi mắt phượng tinh tế, hàng mi cong vút như quạt, đôi môi không cần đánh son cũng cong mọng mang theo màu hồng nhạt dụ nhân. Toàn bộ mọi đường nét của Cố Diệp Ninh đều tinh xảo như được tỉ mỉ họa ra.
Cô rất đẹp, vẻ đẹp tới nổi bật. Bất cứ ai đi ngang qua cô đều không cách nào có thể bỏ qua, chỉ cần nhìn một lần liền không sao quên đi được. Hơn nữa Cố Diệp Ninh rất xuất sắc, không chỉ trong học tập mà là cả trong thể thao. Thành tích của cô luôn luôn đứng đầu trường. Thế nhưng chính vì quá hoàn mỹ như vậy nên thường những người thích cô chỉ dám đứng từ xa hâm mộ chứ không dám lại gần.
Trái ngược lại, Khúc Miêu Miêu có ngoại hình nhỏ bé xinh xắn, khuôn mặt thanh tú cho nên rất dễ khiến người ta sinh ra suy nghĩ muốn bảo bọc lại được hoan nghênh hơn rất nhiều. Bởi vậy cô ta cũng thường hay giả bộ đáng thương, yếu đuối để lấy lòng người khác. Nữ nhân như thế đặc biệt rất được đám đàn ông con trai yêu thích, bởi vì cô ta khiến cho lòng hư vinh của bọn họ được thỏa mãn.
Triệu Thiên Nam vốn là đàn anh ở cùng Hội sinh viên với cô. Hắn có thể coi là ‘hoàng tử trong mơ’ được hâm mộ nhất trường đại học của Cố Diệp Ninh. Ban đầu cô với hắn chỉ là quan hệ đàn anh đàn em bình thường, thế nhưng sau đó hắn lại đối với cô tỏ tình theo đuổi bởi vì hắn có tự tin mình đủ khả năng xứng đôi với một người như Cố Diệp Ninh. Theo đuổi nửa năm cô mới đồng ý nhận lời hẹn hò với hắn.
Đương nhiên không phải vì Cố Diệp Ninh thích hay bị vẻ khôi ngô của Triệu Thiên Nam mê hoặc. Người khác có thể bị hắn thu hút bởi vẻ ngoài, nhưng rõ ràng là điều này không có tác dụng đối với một người vừa sinh ra đã được vây quanh toàn siêu mỹ nam như Cố Diệp Ninh. Mặc dù Triệu Thiên Nam không tồi, nhưng nếu mà để so sánh với ba người anh em của cô thì đúng quả thực là một trò cười. Cô đồng ý hẹn hò với hắn, chẳng qua là bị sự chân thành của hắn làm cho cảm động mà thôi.
Đáng tiếc là quen nhau chưa tới hai tháng, Triệu Thiên Nam lại không kiềm chế được mình trước những khiêu khích và quyến rũ của Khúc Miêu Miêu…
Vốn Cố Diệp Ninh chưa từng quan tâm về vấn đề hâm mộ hay được các bạn nam yêu thích này nọ bởi vì cô cảm thấy những việc đó không đáng để phí tâm để ý. Nhưng cô không ngờ là người bạn thân Khúc Miêu Miêu của mình lại không có suy nghĩ giống thế, cô ta ngoài mặt thân mật nhưng trong lòng vẫn luôn không cam tâm thua kém cô.
Cho nên, Khúc Miêu Miêu mới luôn tìm mọi cách để thu hút Triệu Thiên Nam. Bởi vì trong thâm tâm của Khúc Miêu Miêu, có thể đoạt được bạn trai của cô, cô ta mới có cảm giác mình chiến thắng.
“Tiểu Ninh, tớ và Nam… không phải như cậu nghĩ đâu…” Khúc Miêu Miêu thấy được ánh mắt của cô lạnh nhạt của cô đang nhìn mình liền vội vã muốn giải thích. Thế nhưng từ đầu tới cuối cô ta cũng không buông bàn tay đang ôm chặt lấy cánh tay của Triệu Thiên Nam ra.
“Ồ ~” Cố Diệp Ninh nhướng mi, hờ hững phát ra một tiếng.
“Tiểu Ninh, sao em lại ở đây? Sao em không nói trước cho anh biết?” Sắc mặt của Triệu Thiên Nam từ lúc nhìn thấy Cố Diệp Ninh vẫn luôn tái nhợt, không biết nên phản ứng ra sao. Lúc này nghe thấy tiếng ồ của cô, trong lòng không khỏi chột dạ, mặc kệ ánh mắt bất mãn của Khúc Miêu Miêu, vội vàng dứt tay mình tay ra khỏi tay của cô ta. Cố gắng nhếch môi nở một nụ cười cứng nhắc, hỏi cô.
“Chả lẽ giờ tôi đi dạo đêm cũng phải thông báo cho anh biết sao?”
“Cái này…” Triệu Thiên Nam cứng họng.
“Tiểu Ninh, cậu sao lại như thế…?” Khuôn mặt tinh tế nhỏ xinh như đóa hoa nhỏ của Khúc Miêu Miêu xụ xuống mang tới cho người ta một cảm giác thương tiếc, cô ta thấp giọng hơi trách móc Cố Diệp Ninh “Nam là bạn trai của cậu, cậu không nên dùng giọng điệu như vậy với anh ấy…”
“Hóa ra cô còn biết anh ta là bạn trai tôi cơ à, Khúc Miêu Miêu?” Dùng ánh mắt theo khinh thường nhìn Khúc Miêu Miêu, cô nhẹ giọng nói. Vốn Cố Diệp Ninh cao hơn Khúc Miêu Miêu nửa cái đầu, mà bản thân cô sinh ra đã luôn mang theo một khí chất cao quý hơn người, cho nên lúc này càng làm cho khí thế của cô áp đảo cô ta.
“Tiểu Ninh… không phải… mình, mình…” Khúc Miêu Miêu có chút giật mình không dám nhìn vào mắt của người đối diện, tròng mắt ửng đỏ lên đáng thương vô cùng.
Cô ta vẫn luôn như thế, không chút thay đổi gì cả, Cố Diệp Ninh cười lạnh trong lòng nghĩ.
“Miêu Miêu, Miêu Miêu, em đừng khóc…” Triệu Thiên Nam thấy Khúc Miêu Miêu khóc lóc, trong lòng mềm nhũn một mảnh “Tiểu Ninh, em cũng không nên nặng lời với Miêu Miêu…”
“Tôi nặng lời với cô ta? Lúc nào? Sao tôi không nhớ? Không phải chỉ hỏi cô ta là còn nhớ rằng anh là bạn trai của tôi thôi sao?” Cô cười nhạt một tiếng, trong mắt không có một tia cảm xúc nào hỏi ngược lại “Triệu Thiên Nam, làm người thì phải biết liêm sỉ một chút. Hôm nay tôi không mắng chửi oán giận hai người các người là đã nể mặt nể mũi lắm rồi.”
“Tiểu Ninh…!!!” Cả Triệu Thiên Nam và Khúc Miêu Miêu không ngờ phản ứng của Cố Diệp Ninh lại lạnh lùng và sắc bén như vậy, không khỏi kêu lên một tiếng.
“Sau này gọi tôi là Cố Diệp Ninh, không cần gọi tiểu Ninh, chúng ta không quen thuộc tới như vậy.” Khoanh tay trước ngực, cô nhàn nhạt nói “Sau này tôi không có một người bạn trai tên Triệu Thiên Nam, cũng không dám nhận một cô bạn thân ‘tốt bụng’ như Khúc Miêu Miêu. Tạm biệt!”
Kiếp trước tới lúc mạt thế tới, cô còn cùng Triệu Thiên Nam và Khúc Miêu Miêu tin tưởng đồng hành chạy trốn khỏi thành phố D. Nhưng vừa mới tới ngoại ô thành phố D, vì balo đồ ăn của cô mà hai người bọn họ hợp lại tính kế bỏ rơi cô. Tới lúc ấy cô mới biết hóa ra Triệu Thiên Nam cùng Khúc Miêu Miêu từ lâu đã bí mật quan hệ với nhau ở sau lưng cô rồi. Quả thực là bị lừa tới đáng thương!
Dù sao cũng không có tình cảm đặc biệt với Triệu Thiên Nam, nên khi ấy ngoại trừ thất vọng ra thì cô cũng chẳng đau lòng gì đối với việc hắn ngoại tình. Chỉ là không khỏi bị tổn thương bởi vì bạn tốt Khúc Miêu Miêu mà thôi.
Tất nhiên, đấy là cảm xúc của cô kiếp trước. Chứ hiện tại, đối với cô, Khúc Miêu Miêu hay là Triệu Thiên Nam cũng chỉ là kẻ xa lạ không đáng để cô bận tâm mà thôi.
Kiếp này không ngờ vì cô sống lại cho nên mọi thứ thay đổi, cô lại sớm như vậy tình cờ gặp được hai người bọn họ lén lút hẹn hò. Như vậy cũng tốt, vạch mặt nhau sớm, coi như cắt đứt quan hệ.
Triệu Thiên Nam và Khúc Miêu Miêu bỏ rơi cô xong thì sau đó cô cũng không còn gặp lại hai người bọn họ. Nhưng rõ ràng, sự phản bội của hai người bọn họ là lần bị phản bội đầu tiên của Cố Diệp Ninh, cũng là bắt đầu cho một chuỗi bi kịch bị phản bội của cô sau đó. Cho nên, sống lại lần nữa, cô tuyệt đối không muốn dính dáng gì tới hai người này. Mạt thế tới, sinh tồn tự chịu.
Mặc kệ lúc này Triệu Thiên Nam cùng Khúc Miêu Miêu có tâm tình gì, suy nghĩ gì, cô cũng không rảnh để phụng bồi bọn họ tiếp tục diễn vở kịch tay ba nhạt thếch kia. Không để hai người kia nói thêm một câu giả dối nào khác, Cố Diệp Ninh phẩy tay, cứ thế sải bước mà đi.
/83
|