Bây giờ Ninh Oản không mệt nữa, nhưng ý niệm kia cứ quanh quẩn trong đầu khiến nàng không ngủ được. Do dự hồi lâu, cuối cùng nàng thở dài một hơi, sau đó sờ sờ cầm lấy tay của Bùi Khuyết đưa đến trước ngực mình.
Dưới bàn tay đột nhiên trở nên mềm mại, cả người Bùi Khuyết nhất thời run lên, hô hấp dồn dập, cất tiếng khàn khàn: “Oản Oản?”
Nàng đang làm cái gì vậy?!
“A Khuyết, chàng nắn ngực giúp thiếp được không?”
Thanh âm của Ninh Oản nũng nịu, khiến cả người y ngứa ngáy, tuy biết ý của nàng chỉ là mượn tay y để sờ thôi, nhưng lời này khi vào tai Bùi Khuyết thì trở thành dẫn dụ khiêu khích. Bùi Khuyết bất động, hít sâu một hơi, cố nói: “Đừng hồ đồ nữa, mau ngủ đi!”
Nhưng mà không từ chối được, y lại dần mềm lòng.
Ninh Oản cầm lấy tay y đặt lên ngực mình, nhỏ giọng nói: “A Khuyết, chàng giúp thiếp đi. Không thì… không nó cứ nhỏ mãi như vầy thì sao đây?” Giọng Ninh Oản nỉ non như muốn khóc.
Nghe nàng nói vậy, Bùi Khuyết biết mình vừa mới hiểu lầm nàng, hóa ra… hóa ra nàng tưởng…
“Mới lúc nãy nàng…” Bùi Khuyết nhất thời bừng tỉnh.
Ninh Oản cọ cọ vào tay y, nói: “Chàng hung dữ với thiếp như vậy, còn không muốn đụng vào thiếp, thế nên… Thiếp ăn đu đủ hầm vú bò nhiều như thế, không muốn kiếm củi ba năm thiêu mất một giờ đâu!” Giọng nói của nàng lại cao thêm một bậc, giả vờ uy hiếp nói: “Nếu như bây giờ chàng không giúp thì sau này đừng mong chạm vào nữa.”
Phương thức uy hiếp này thật là… Y muốn cười mà cười không nổi.
Ninh Oản tưởng là y không đáp ứng, trong lòng tức giận nhưng cũng biết vừa rồi mình hơi quá đáng. Làm sao nàng lại quên mất thân phận của mình lúc này chỉ là một thiếp thân theo hầu? Sao có thể tùy tiện để A Khuyết cưng chiều nàng giống như trước kia?
Nghĩ vậy, một lát sau, Ninh Oản mới dần dần bình tĩnh, rồi từ từ buông tay Bùi Khuyết ra.
———— Quên đi, không sờ thì thôi, cùng lắm khi trở về, mỗi ngày nàng ăn nhiều đu đủ hầm nhũ bò là được chứ gì.
Ninh Oản đang muốn ngủ, đột nhiên nhận thấy nơi mềm mại của mình truyền đến một cảm giác quen thuộc.
A a a a!!!
Là tay của A Khuyết…
“A Khuyết…” Ninh Oản ngẩng đầu, chớp mắt vài cái, ngạc nhiên gọi tên Bùi Khuyết.
Mặt của Bùi Khuyết đỏ hết lên, lòng bàn tay càng lúc càng nóng cực kỳ, lại thêm nghe được tiếng của nàng, y liền hắng giọng một cái, nghiêm chỉnh nói một câu: “Đừng nói chuyện!”
“Ừ.” Ninh Oản rất thỏa mãn, nhanh chóng cất tiếng, sau đó hôn mạnh lên mặt Bùi Khuyết một cái rồi thu người lại, nhắm mắt ngủ trong lòng y.
Chỉ là… được A Khuyết nắn cho thật thích. Ninh Oản nhắm mắt lại, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
Mau to lên nhanh đi!
Chỉ lát sau, cô nương nằm trong lòng y đã ngủ ngon lành, nhưng Bùi Khuyết cũng không dừng tay. Y cúi đầu nhìn khuôn mặt đang say ngủ của nàng, cũng xác định là mình sẽ không thể ngủ lại được nữa. Dưới tay là cảm giác mềm mại, buổi tối mùa đông lại nóng như thiêu đốt.
Lửa nóng khiến cả người y bức bối, nóng nực.
Xem chừng, tối nay y khỏi cần ngủ nữa. Bùi Khuyết than nhẹ một tiếng.
Thoáng nhíu mày, miệng khẽ cười cười, không kìm được cúi xuống hôn lên môi nàng một cái. Nghĩ thầm: Sao y lại có thể cùng ngớ ngẩn với nàng vậy chứ?
•
Ninh Oản ngủ được một đêm an giấc trong quân doanh, không bị bất kỳ tiếng động nào đánh thức, không bị quấy rầy như những ngày trước, cứ như vậy mà an tâm rúc mình trong lòng phu quân thưởng thức mộng đẹp.
Khi Ninh Oản tỉnh lại, Bùi Khuyết bên cạnh vẫn còn chưa tỉnh, trong doanh trướng âm u, nàng tham lam, quyến luyến vươn tay vuốt ve mặt y, sau đó hôn nhẹ lên cằm y như thói quen.
Ninh Oản định đứng lên đi rửa mặt, nhẹ nhấc người mới phát hiện một bàn tay ấm áp vẫn đặt trên ngực mình liền nhớ tới yêu cầu hôm qua của nàng với Bùi Khuyết. Nàng khựng lại, suy nghĩ: Không phải là do hôm qua nhờ A Khuyết xoa à nàng mới ngủ ngon như vậy chứ?
Đường đường là hoàng đế Đại Chiêu mà lại giúp nàng làm loại chuyện này, cũng may bọn họ là phu thê danh chính ngôn thuận, nàng thật không có ý tứ. Không hiểu sao, đầu óc tối qua như bị hỏng mất, cứ lo ngực nhỏ sẽ làm A Khuyết chán ghét mình…
Quên đi, không phải lúc sau chính A Khuyết đã xoa cho nàng sao? Ninh Oản lặng lẽ lấy bàn tay kia, nhìn Bùi Khuyết cau mày lại không hài lòng, cứ như trẻ con vậy…
Ninh Oản cười cười, cúi người đến bên tai y thủ thỉ: “Ngủ thêm đi, nghe lời.”
——Nghe lời thì buổi tối sẽ cho chàng sờ.
Nói xong nàng hôn A Khuyết thêm một cái, hàng lông mày uốn nếp của Bùi Khuyết cũng từ từ giãn ra, thấy vậy nàng nhoẻn miệng cười, bắt đầu mặc quần áo lại.
Cúi đầu nhìn, lại nghĩ tới những gì hôm qua Bùi Khuyết nói, Ninh Oản do dự một hồi rồi lấy vải bó ngực lại. Đề phòng là trên hết, nếu để bị phát hiện mình là một cô nương sẽ gây cho Bùi Khuyết không ít phiền phức, nàng thật không muốn mang lại rắc rối nào nữa.
Dù A Khuyết là hoàng thượng nhưng nếu vì trầm mê nữ sắc, ngự giá thân chinh cũng không quên mang theo nữ nhân, lại còn cả hoàng hậu Đại Chiêu không chịu ở trong cung chờ đợi mà cứ nhất nhất chạy đến quân doanh làm người hầu… Dù người trước không nói nhưng vẫn còn kẻ sau nói, truyền ra ngoài sẽ cực kì không tốt.
Bó ngực xong, Ninh Oản vội mặc quần áo rồi rời giường.
Lúc đi ra khỏi doanh trướng, Ninh Oản thấy phần lớn binh sĩ đều đang dùng cơm, nàng vươn tay vặn vặn cho giãn gân cốt.
Tiết Dịch hành quân đã nhiều năm nên luôn có thói quen dậy sớm, y mang đồ ăn sáng tới doang trướng của hoàng thượng thì nhìn thấy vóc dáng nhỏ bé của tiểu thái giám. Mấy ngày nay bên người hoàng thượng không có ai hầu hạ, y thay hoàng thượng chuẩn bị thức ăn cũng là dĩ nhiên. Hôm nay có tiểu thái giám ở đây, vậy mà giờ này mới chịu dậy khiến thói quen của hoàng thượng bị gián đoạn.
Tiết Dịch bất mãn nhíu mày.
“Tiết tướng quân, chào buổi sớm!”, Ninh Oản nhiệt tình chào hỏi, thấy tay y đang bưng đồ ăn sáng tới liền đưa tay ra đón, nói: “Hoàng thượng còn chưa dậy, để ta đi chuẩn bị nước rửa mặt rồi sẽ gọi dậy sau.”
Tiết Dịch mím môi khiến cho người khác cảm thấy y rất lạnh lùng, nghiêm nghị. Tuy trong lòng Ninh Oản chỉ có phu quân nhà mình nhưng mà cũng thuộc dạng thích ngắm cái đẹp, thế nên vẫn không kiềm chế được mà nhìn Tiết Dịch, trong lòng cảm khái: Nàng vẫn thích A Khuyết thì hơn.
Tiết tướng quân này với ca ca của nàng cùng thể loại, vậy nên đối với thái độ không thân mật của y nàng cũng có chút thông cảm, vì rong ruổi trên chiến trường nên các tướng sĩ đều là một dạng với nhau, không thích tiếp xúc với người ngoài.
“Tiết tướng quân, nếu như không có chuyện gì, ta đi vào trước.”
“Ừ.” Tiết Dịch vẫn duy trì thái độ dửng dưng đó, lạnh nhạt gật đầu.
Khi Ninh Oản đi vào, Bùi Khuyết vẫn còn ngủ, nàng đặt đồ ăn sáng lên bàn, đi chuẩn bị nước rửa mặt cho y.
Tình cờ lúc đi ra lại gặp Mạnh Nguyên.
Mạnh Nguyên vừa nhìn thấy Ninh Oản thì hai mắt sáng ngời mừng rỡ, vội vàng đi tới vỗ vai nàng một cái, cười sang sảng nói: “Ta còn tưởng cậu không cẩn thận nên bị lạc mất, hôm qua cậu đi cùng ai thế?”
Ninh Oản không thể nói thật với Mạnh đại ca, nên nhanh miệng: “Hôm qua gặp được Tiết tướng quân, ngài ấy nhìn thấy ta nhỏ con, nhìn qua cũng chẳng giúp được gì, bên cạnh hoàng thượng lại không có người hầu hạ nên đưa ta đến chỗ hoàng thượng…Mạnh đại ca, xin lỗi đã làm cho huynh lo lắng rồi.”
Hóa ra là vậy.
Vốn Mạnh Nguyên cũng lo A Cửu gầy gò, ốm yếu, nếu ở trong quân doanh lâu ngày có lẽ sẽ không chịu nổi. Hôm nay thấy y có thể ở bên hoàng thượng hầu hạ người thì đó chính là may mắn rất lớn, Mạnh Nguyên cũng cảm thấy cực kì vui vẻ. Mạnh Nguyên mặt đầy ý cười, nói: “Không sao, cứ hầu hạ hoàng thượng cho tốt, chuyện này cũng giống như tham gia quân ngũ đánh trận, có tiền đồ!”
Thấy Mạnh Nguyên không nghi ngờ gì, Ninh Oản có chút chột dạ, thầm nghĩ sau này trở về cung nhất định phải nói A Khuyết khen thưởng y mới được.
•
Bùi Khuyết tỉnh lại thì đã không thấy người đâu, vội bật người dậy, nhớ hôm qua, hơi ấm trên chăn nệm bên cạnh vẫn chưa tan hết, y thở dài một hơi: Không phải là mơ.
Y nghiêng đầu nhìn đồ ăn nóng hổi trên bàn, ánh mắt sáng
bừng, khóe môi cũng cong lên hạnh phúc.
“A Khuyết.” Ninh Oản đi đến, thấy Bùi Khuyết đã tỉnh thì cười: “Dậy rồi sao?”
Nàng vắt khô khăn tay rồi lau mặt ình khiến Bùi Khuyết được chiều mà hoảng.Y không quen với việc được nàng hầu hạ như thế, liền đưa tay lên ngăn lại, mở miệng nói: “Để ta tự lau được không?”
Ninh Oản gật đầu, đưa khăn cho rồi yên lặng nhìn y lau mặt.
“Lúc nãy vừa đi đâu vậy?” Bùi Khuyết liếc mắt nhìn nàng, làm như vô tình hỏi.
Ninh Oản thật thà: “Lúc đi ra gặp được Mạnh đại ca.” Nàng vừa không muốn Bùi Khuyết biết Mạnh Nguyên, nhưng lại vừa muốn y ban thưởng cho người kia, liền giải thích: “Mạnh đại ca là một bằng hữu thiếp quen được khi ở đây, rất chiếu cố thiếp…”
Nàng thấy Bùi Khuyết thờ ơ, không có biểu hiện gì, tiếp tục nói: “Ban ngày đi lại mệt mỏi, huynh ấy để thiếp ngồi trên xe lương, buổi tối trời lạnh, huynh ấy còn đắp chăn giúp, A Khuyết… lần sau nếu có luận công ban thưởng, chàng có thể thưởng huynh ấy một chút được không?”
Để có thể đạt được mục đích, Ninh Oản rất vô sỉ dùng đôi mắt chớp chớp tội nghiệp của mình.
Nàng nghĩ thái độ của A Khuyết đêm qua với nàng đã có chuyển biến, sáng nay nàng lại ngoan như vậy, y nhất định sẽ đáp ứng nàng thôi.
Thế nhưng…không hiểu là có chuyện gì xảy ra, ban đầu A Khuyết nhíu nhíu chân mày, mặt càng ngày càng nhăn, hình như…nàng nói sai điều gì à.
Ninh Oản theo bản năng rụt người lại.
Không phải chứ? Ninh Oản nhíu mày, kiểm tra lại những gì mình vừa nói, nghĩ xem có chỗ nào không đúng.
Sáng sớm vừa tỉnh lại đã có thể thấy ngay người mình thương mến nhất, tâm tình của Bùi Khuyết đang vô cùng tốt, nhìn nàng ân cần chăm sóc y như vậy, lòng y càng cảm thấy ấm áp hơn… Thế nhưng nàng lại một tiếng Mạnh đại ca, hai tiếng Mạnh đại ca, gọi ngọt ngào như vậy khiến ai kia cực kì không thoải mái.
Hôm qua y thấy nàng, tâm tình quá mức kích động nên cũng không suy nghĩ gì nhiều, hôm nay vừa nghe nàng nói thế, y cũng chẳng thèm nghĩ gì nữa. Y nên sớm hiểu, Oản Oản giả trang thành binh sĩ xen lẫn vào quân doanh, tất nhiên sẽ ở cùng với những người khác, buổi tối… Còn ngủ…
Biết rõ ràng là không có xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến nương tử của mình và nam nhân khác ngủ cùng một chỗ, mặc dù lấy thân phận là nam nhưng y cũng đủ khó chịu rồi.
Cô nương ngu ngốc này, nàng không nghĩ tới y sao?
Lại còn tự mình khen ngợi tên nam nhân kia…
May là còn chưa xảy ra chuyện gì, không thì y sẽ tự trách mình không dứt mất. Bùi Khuyết thở dài một hơi.
“Việc này đừng nhắc lại nữa, chuyện luận công ban thưởng hay khen ngợi đối với người khác phải công bằng, nàng hiểu chưa?”
Tuy nghe ra giọng Bùi Khuyết có ý không hài lòng, nhưng những lời này rất có đạo lý. Ninh Oản gãi gãi chóp mũi, cảm giác mình đã gây ra chuyện rất khó xử cho A Khuyết, sau này để nàng tự mình lén cảm tạ Mạnh đại ca cũng được.
Bùi Khuyết thoáng nghiêng đầu, thấy Ninh Oản đang cong miệng cười, y gõ nhẹ nàng, bây giờ nàng không nhìn y, tất nhiên không phải vì y mà cười. Ánh mắt Bùi Khuyết nhất thời co lại, nghĩ thầm: Như thế…có phải vì cái người Mạnh đại ca kia không?
Nghĩ như vậy, trong ngực y bỗng cảm thấy chua xót, buồn bực rồi ghen tức.
Ninh Oản thật sự không biết mình sai cái gì, sai chỗ nào, nàng cũng không biết Bùi Khuyết đang ghen, cứ thế mà tủi thân. Haizz…Sao A Khuyết lại không để ý nàng nữa.
•
Mấy ngày nay, mỗi ngày Ninh Oản đều dậy thật sớm, hầu hạ Bùi Khuyết rửa mặt, cố gắng làm thật tốt chức vị thiếp thân bên người y.
Ninh Oản chăm sóc cực kỳ cẩn thận khiến người ngay từ đầu có thành kiến cho là nàng chỉ là một “Tiểu thái giám” như Tiết Dịch cũng không coi thường nàng nữa, thái độ thay đổi không ít.
Buổi tối, tuy rằng ngủ cùng giường, nhưng Bùi Khuyết không hề nắn ngực giúp nàng nữa, chính bản thân nàng cũng không dám làm vậy, sợ Bùi Khuyết sẽ nói nàng dẫn dụ y, mà y cũng không ôm nàng ngủ, uất ức đến mức chỉ có thể len lén lau nước mắt, sau đó ngủ thiếp đi.
Không giúp nàng nắn ngực còn chưa tính, lại còn không chịu ôm nàng.
Thế nhưng mỗi sáng thức dậy, nàng phát hiện mình lúc nào cũng ôm chặt lấy thắt lưng của Bùi Khuyết, cả người rúc vào lồng ngực ấm áp của y, dán chặt vào y, thân thiết không khẽ hở.
—— Từ đấy đến nay, thái độ của A Khuyết đối với nàng vẫn lãnh đạm như vậy, Ninh Oản rất chắc chắn điều này.
Một ngày kia, Bùi Khuyết thức giấc, tiểu cô nương trong lòng vẫn đang say giấc, y có chút kinh ngạc.
Bây giờ y đã có thói quen được nàng chăm sóc, giống như từ đầu nàng đã nói, không những quan tâm tới mình mà cũng có thể chăm sóc tốt cho y.
Bùi Khuyết nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nghĩ ngay đến cảm giác “trong nhà có con gái lớn.” thì không khỏi bật cười, tâm trạng cũng khá hơn trước nhiều.
Mà thôi, với tính tình của nàng, chắc chắn là không biết y đang ghen, nếu y cứ tiếp tục ăn giấm chua thế này, chỉ sợ tới khi hồi cung, gương mặt nàng có lẽ vẫn còn oan ức.
Bùi Khuyết vừa định hôn nhẹ lên mặt nàng thì thấy lông mi nàng hơi động, hình như tỉnh rồi. Thấy vậy, y lại nằm xuống, nhắm mắt, giả vờ ngủ.
Đợi một hồi lâu, cảm thấy cơ thể đang ôm vẫn chưa nhúc nhích, Bùi Khuyết nghi ngờ mở mắt ra. Hai mắt nàng vẫn còn nhập nhèm đập vào mắt y, nhìn cứ ngu ngu ngơ ngơ.
Có khác chăng là sắc mặt hơi tái đi một ít. Y nhíu mày.
“Làm sao thế?” Bùi Khuyết lo lắng liền hỏi.
Ninh Oản lắc đầu, môi hơi tái, lí nhí nói: ” Thiếp… thiếp không sao.”
Bùi Khuyết vẫn không yên lòng, định đứng dậy gọi quân y, vừa vén chăn lên liền thấy trên tiết khố mình một vết máu đỏ tươi.
Đây là…
Sắc mặt Bùi Khuyết trong nháy mắt trắng bệch, vội xoay người tình hỏi nàng bị thương chỗ nào, chỉ thấy tiểu cô nương đang tội nghiệp nhìn y, đôi mắt tỏ vẻ do dự như muốn nói lại thôi.
“A Khuyết… thiếp tới ngày…”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tác giả: Thật là phiền phức, nhanh nhanh hết đi ( mặt ghét bỏ ╮(╯▽╰)╭)
Oản Oản: Ta biết ngươi đố kỵ A Khuyết nắn ngực cho ta nên mới viết ta tới kỳ kinh nguyệt! Công tư không phân minh! Đố kỵ ta ngực to (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tác giả: ←_←
Dưới bàn tay đột nhiên trở nên mềm mại, cả người Bùi Khuyết nhất thời run lên, hô hấp dồn dập, cất tiếng khàn khàn: “Oản Oản?”
Nàng đang làm cái gì vậy?!
“A Khuyết, chàng nắn ngực giúp thiếp được không?”
Thanh âm của Ninh Oản nũng nịu, khiến cả người y ngứa ngáy, tuy biết ý của nàng chỉ là mượn tay y để sờ thôi, nhưng lời này khi vào tai Bùi Khuyết thì trở thành dẫn dụ khiêu khích. Bùi Khuyết bất động, hít sâu một hơi, cố nói: “Đừng hồ đồ nữa, mau ngủ đi!”
Nhưng mà không từ chối được, y lại dần mềm lòng.
Ninh Oản cầm lấy tay y đặt lên ngực mình, nhỏ giọng nói: “A Khuyết, chàng giúp thiếp đi. Không thì… không nó cứ nhỏ mãi như vầy thì sao đây?” Giọng Ninh Oản nỉ non như muốn khóc.
Nghe nàng nói vậy, Bùi Khuyết biết mình vừa mới hiểu lầm nàng, hóa ra… hóa ra nàng tưởng…
“Mới lúc nãy nàng…” Bùi Khuyết nhất thời bừng tỉnh.
Ninh Oản cọ cọ vào tay y, nói: “Chàng hung dữ với thiếp như vậy, còn không muốn đụng vào thiếp, thế nên… Thiếp ăn đu đủ hầm vú bò nhiều như thế, không muốn kiếm củi ba năm thiêu mất một giờ đâu!” Giọng nói của nàng lại cao thêm một bậc, giả vờ uy hiếp nói: “Nếu như bây giờ chàng không giúp thì sau này đừng mong chạm vào nữa.”
Phương thức uy hiếp này thật là… Y muốn cười mà cười không nổi.
Ninh Oản tưởng là y không đáp ứng, trong lòng tức giận nhưng cũng biết vừa rồi mình hơi quá đáng. Làm sao nàng lại quên mất thân phận của mình lúc này chỉ là một thiếp thân theo hầu? Sao có thể tùy tiện để A Khuyết cưng chiều nàng giống như trước kia?
Nghĩ vậy, một lát sau, Ninh Oản mới dần dần bình tĩnh, rồi từ từ buông tay Bùi Khuyết ra.
———— Quên đi, không sờ thì thôi, cùng lắm khi trở về, mỗi ngày nàng ăn nhiều đu đủ hầm nhũ bò là được chứ gì.
Ninh Oản đang muốn ngủ, đột nhiên nhận thấy nơi mềm mại của mình truyền đến một cảm giác quen thuộc.
A a a a!!!
Là tay của A Khuyết…
“A Khuyết…” Ninh Oản ngẩng đầu, chớp mắt vài cái, ngạc nhiên gọi tên Bùi Khuyết.
Mặt của Bùi Khuyết đỏ hết lên, lòng bàn tay càng lúc càng nóng cực kỳ, lại thêm nghe được tiếng của nàng, y liền hắng giọng một cái, nghiêm chỉnh nói một câu: “Đừng nói chuyện!”
“Ừ.” Ninh Oản rất thỏa mãn, nhanh chóng cất tiếng, sau đó hôn mạnh lên mặt Bùi Khuyết một cái rồi thu người lại, nhắm mắt ngủ trong lòng y.
Chỉ là… được A Khuyết nắn cho thật thích. Ninh Oản nhắm mắt lại, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
Mau to lên nhanh đi!
Chỉ lát sau, cô nương nằm trong lòng y đã ngủ ngon lành, nhưng Bùi Khuyết cũng không dừng tay. Y cúi đầu nhìn khuôn mặt đang say ngủ của nàng, cũng xác định là mình sẽ không thể ngủ lại được nữa. Dưới tay là cảm giác mềm mại, buổi tối mùa đông lại nóng như thiêu đốt.
Lửa nóng khiến cả người y bức bối, nóng nực.
Xem chừng, tối nay y khỏi cần ngủ nữa. Bùi Khuyết than nhẹ một tiếng.
Thoáng nhíu mày, miệng khẽ cười cười, không kìm được cúi xuống hôn lên môi nàng một cái. Nghĩ thầm: Sao y lại có thể cùng ngớ ngẩn với nàng vậy chứ?
•
Ninh Oản ngủ được một đêm an giấc trong quân doanh, không bị bất kỳ tiếng động nào đánh thức, không bị quấy rầy như những ngày trước, cứ như vậy mà an tâm rúc mình trong lòng phu quân thưởng thức mộng đẹp.
Khi Ninh Oản tỉnh lại, Bùi Khuyết bên cạnh vẫn còn chưa tỉnh, trong doanh trướng âm u, nàng tham lam, quyến luyến vươn tay vuốt ve mặt y, sau đó hôn nhẹ lên cằm y như thói quen.
Ninh Oản định đứng lên đi rửa mặt, nhẹ nhấc người mới phát hiện một bàn tay ấm áp vẫn đặt trên ngực mình liền nhớ tới yêu cầu hôm qua của nàng với Bùi Khuyết. Nàng khựng lại, suy nghĩ: Không phải là do hôm qua nhờ A Khuyết xoa à nàng mới ngủ ngon như vậy chứ?
Đường đường là hoàng đế Đại Chiêu mà lại giúp nàng làm loại chuyện này, cũng may bọn họ là phu thê danh chính ngôn thuận, nàng thật không có ý tứ. Không hiểu sao, đầu óc tối qua như bị hỏng mất, cứ lo ngực nhỏ sẽ làm A Khuyết chán ghét mình…
Quên đi, không phải lúc sau chính A Khuyết đã xoa cho nàng sao? Ninh Oản lặng lẽ lấy bàn tay kia, nhìn Bùi Khuyết cau mày lại không hài lòng, cứ như trẻ con vậy…
Ninh Oản cười cười, cúi người đến bên tai y thủ thỉ: “Ngủ thêm đi, nghe lời.”
——Nghe lời thì buổi tối sẽ cho chàng sờ.
Nói xong nàng hôn A Khuyết thêm một cái, hàng lông mày uốn nếp của Bùi Khuyết cũng từ từ giãn ra, thấy vậy nàng nhoẻn miệng cười, bắt đầu mặc quần áo lại.
Cúi đầu nhìn, lại nghĩ tới những gì hôm qua Bùi Khuyết nói, Ninh Oản do dự một hồi rồi lấy vải bó ngực lại. Đề phòng là trên hết, nếu để bị phát hiện mình là một cô nương sẽ gây cho Bùi Khuyết không ít phiền phức, nàng thật không muốn mang lại rắc rối nào nữa.
Dù A Khuyết là hoàng thượng nhưng nếu vì trầm mê nữ sắc, ngự giá thân chinh cũng không quên mang theo nữ nhân, lại còn cả hoàng hậu Đại Chiêu không chịu ở trong cung chờ đợi mà cứ nhất nhất chạy đến quân doanh làm người hầu… Dù người trước không nói nhưng vẫn còn kẻ sau nói, truyền ra ngoài sẽ cực kì không tốt.
Bó ngực xong, Ninh Oản vội mặc quần áo rồi rời giường.
Lúc đi ra khỏi doanh trướng, Ninh Oản thấy phần lớn binh sĩ đều đang dùng cơm, nàng vươn tay vặn vặn cho giãn gân cốt.
Tiết Dịch hành quân đã nhiều năm nên luôn có thói quen dậy sớm, y mang đồ ăn sáng tới doang trướng của hoàng thượng thì nhìn thấy vóc dáng nhỏ bé của tiểu thái giám. Mấy ngày nay bên người hoàng thượng không có ai hầu hạ, y thay hoàng thượng chuẩn bị thức ăn cũng là dĩ nhiên. Hôm nay có tiểu thái giám ở đây, vậy mà giờ này mới chịu dậy khiến thói quen của hoàng thượng bị gián đoạn.
Tiết Dịch bất mãn nhíu mày.
“Tiết tướng quân, chào buổi sớm!”, Ninh Oản nhiệt tình chào hỏi, thấy tay y đang bưng đồ ăn sáng tới liền đưa tay ra đón, nói: “Hoàng thượng còn chưa dậy, để ta đi chuẩn bị nước rửa mặt rồi sẽ gọi dậy sau.”
Tiết Dịch mím môi khiến cho người khác cảm thấy y rất lạnh lùng, nghiêm nghị. Tuy trong lòng Ninh Oản chỉ có phu quân nhà mình nhưng mà cũng thuộc dạng thích ngắm cái đẹp, thế nên vẫn không kiềm chế được mà nhìn Tiết Dịch, trong lòng cảm khái: Nàng vẫn thích A Khuyết thì hơn.
Tiết tướng quân này với ca ca của nàng cùng thể loại, vậy nên đối với thái độ không thân mật của y nàng cũng có chút thông cảm, vì rong ruổi trên chiến trường nên các tướng sĩ đều là một dạng với nhau, không thích tiếp xúc với người ngoài.
“Tiết tướng quân, nếu như không có chuyện gì, ta đi vào trước.”
“Ừ.” Tiết Dịch vẫn duy trì thái độ dửng dưng đó, lạnh nhạt gật đầu.
Khi Ninh Oản đi vào, Bùi Khuyết vẫn còn ngủ, nàng đặt đồ ăn sáng lên bàn, đi chuẩn bị nước rửa mặt cho y.
Tình cờ lúc đi ra lại gặp Mạnh Nguyên.
Mạnh Nguyên vừa nhìn thấy Ninh Oản thì hai mắt sáng ngời mừng rỡ, vội vàng đi tới vỗ vai nàng một cái, cười sang sảng nói: “Ta còn tưởng cậu không cẩn thận nên bị lạc mất, hôm qua cậu đi cùng ai thế?”
Ninh Oản không thể nói thật với Mạnh đại ca, nên nhanh miệng: “Hôm qua gặp được Tiết tướng quân, ngài ấy nhìn thấy ta nhỏ con, nhìn qua cũng chẳng giúp được gì, bên cạnh hoàng thượng lại không có người hầu hạ nên đưa ta đến chỗ hoàng thượng…Mạnh đại ca, xin lỗi đã làm cho huynh lo lắng rồi.”
Hóa ra là vậy.
Vốn Mạnh Nguyên cũng lo A Cửu gầy gò, ốm yếu, nếu ở trong quân doanh lâu ngày có lẽ sẽ không chịu nổi. Hôm nay thấy y có thể ở bên hoàng thượng hầu hạ người thì đó chính là may mắn rất lớn, Mạnh Nguyên cũng cảm thấy cực kì vui vẻ. Mạnh Nguyên mặt đầy ý cười, nói: “Không sao, cứ hầu hạ hoàng thượng cho tốt, chuyện này cũng giống như tham gia quân ngũ đánh trận, có tiền đồ!”
Thấy Mạnh Nguyên không nghi ngờ gì, Ninh Oản có chút chột dạ, thầm nghĩ sau này trở về cung nhất định phải nói A Khuyết khen thưởng y mới được.
•
Bùi Khuyết tỉnh lại thì đã không thấy người đâu, vội bật người dậy, nhớ hôm qua, hơi ấm trên chăn nệm bên cạnh vẫn chưa tan hết, y thở dài một hơi: Không phải là mơ.
Y nghiêng đầu nhìn đồ ăn nóng hổi trên bàn, ánh mắt sáng
bừng, khóe môi cũng cong lên hạnh phúc.
“A Khuyết.” Ninh Oản đi đến, thấy Bùi Khuyết đã tỉnh thì cười: “Dậy rồi sao?”
Nàng vắt khô khăn tay rồi lau mặt ình khiến Bùi Khuyết được chiều mà hoảng.Y không quen với việc được nàng hầu hạ như thế, liền đưa tay lên ngăn lại, mở miệng nói: “Để ta tự lau được không?”
Ninh Oản gật đầu, đưa khăn cho rồi yên lặng nhìn y lau mặt.
“Lúc nãy vừa đi đâu vậy?” Bùi Khuyết liếc mắt nhìn nàng, làm như vô tình hỏi.
Ninh Oản thật thà: “Lúc đi ra gặp được Mạnh đại ca.” Nàng vừa không muốn Bùi Khuyết biết Mạnh Nguyên, nhưng lại vừa muốn y ban thưởng cho người kia, liền giải thích: “Mạnh đại ca là một bằng hữu thiếp quen được khi ở đây, rất chiếu cố thiếp…”
Nàng thấy Bùi Khuyết thờ ơ, không có biểu hiện gì, tiếp tục nói: “Ban ngày đi lại mệt mỏi, huynh ấy để thiếp ngồi trên xe lương, buổi tối trời lạnh, huynh ấy còn đắp chăn giúp, A Khuyết… lần sau nếu có luận công ban thưởng, chàng có thể thưởng huynh ấy một chút được không?”
Để có thể đạt được mục đích, Ninh Oản rất vô sỉ dùng đôi mắt chớp chớp tội nghiệp của mình.
Nàng nghĩ thái độ của A Khuyết đêm qua với nàng đã có chuyển biến, sáng nay nàng lại ngoan như vậy, y nhất định sẽ đáp ứng nàng thôi.
Thế nhưng…không hiểu là có chuyện gì xảy ra, ban đầu A Khuyết nhíu nhíu chân mày, mặt càng ngày càng nhăn, hình như…nàng nói sai điều gì à.
Ninh Oản theo bản năng rụt người lại.
Không phải chứ? Ninh Oản nhíu mày, kiểm tra lại những gì mình vừa nói, nghĩ xem có chỗ nào không đúng.
Sáng sớm vừa tỉnh lại đã có thể thấy ngay người mình thương mến nhất, tâm tình của Bùi Khuyết đang vô cùng tốt, nhìn nàng ân cần chăm sóc y như vậy, lòng y càng cảm thấy ấm áp hơn… Thế nhưng nàng lại một tiếng Mạnh đại ca, hai tiếng Mạnh đại ca, gọi ngọt ngào như vậy khiến ai kia cực kì không thoải mái.
Hôm qua y thấy nàng, tâm tình quá mức kích động nên cũng không suy nghĩ gì nhiều, hôm nay vừa nghe nàng nói thế, y cũng chẳng thèm nghĩ gì nữa. Y nên sớm hiểu, Oản Oản giả trang thành binh sĩ xen lẫn vào quân doanh, tất nhiên sẽ ở cùng với những người khác, buổi tối… Còn ngủ…
Biết rõ ràng là không có xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến nương tử của mình và nam nhân khác ngủ cùng một chỗ, mặc dù lấy thân phận là nam nhưng y cũng đủ khó chịu rồi.
Cô nương ngu ngốc này, nàng không nghĩ tới y sao?
Lại còn tự mình khen ngợi tên nam nhân kia…
May là còn chưa xảy ra chuyện gì, không thì y sẽ tự trách mình không dứt mất. Bùi Khuyết thở dài một hơi.
“Việc này đừng nhắc lại nữa, chuyện luận công ban thưởng hay khen ngợi đối với người khác phải công bằng, nàng hiểu chưa?”
Tuy nghe ra giọng Bùi Khuyết có ý không hài lòng, nhưng những lời này rất có đạo lý. Ninh Oản gãi gãi chóp mũi, cảm giác mình đã gây ra chuyện rất khó xử cho A Khuyết, sau này để nàng tự mình lén cảm tạ Mạnh đại ca cũng được.
Bùi Khuyết thoáng nghiêng đầu, thấy Ninh Oản đang cong miệng cười, y gõ nhẹ nàng, bây giờ nàng không nhìn y, tất nhiên không phải vì y mà cười. Ánh mắt Bùi Khuyết nhất thời co lại, nghĩ thầm: Như thế…có phải vì cái người Mạnh đại ca kia không?
Nghĩ như vậy, trong ngực y bỗng cảm thấy chua xót, buồn bực rồi ghen tức.
Ninh Oản thật sự không biết mình sai cái gì, sai chỗ nào, nàng cũng không biết Bùi Khuyết đang ghen, cứ thế mà tủi thân. Haizz…Sao A Khuyết lại không để ý nàng nữa.
•
Mấy ngày nay, mỗi ngày Ninh Oản đều dậy thật sớm, hầu hạ Bùi Khuyết rửa mặt, cố gắng làm thật tốt chức vị thiếp thân bên người y.
Ninh Oản chăm sóc cực kỳ cẩn thận khiến người ngay từ đầu có thành kiến cho là nàng chỉ là một “Tiểu thái giám” như Tiết Dịch cũng không coi thường nàng nữa, thái độ thay đổi không ít.
Buổi tối, tuy rằng ngủ cùng giường, nhưng Bùi Khuyết không hề nắn ngực giúp nàng nữa, chính bản thân nàng cũng không dám làm vậy, sợ Bùi Khuyết sẽ nói nàng dẫn dụ y, mà y cũng không ôm nàng ngủ, uất ức đến mức chỉ có thể len lén lau nước mắt, sau đó ngủ thiếp đi.
Không giúp nàng nắn ngực còn chưa tính, lại còn không chịu ôm nàng.
Thế nhưng mỗi sáng thức dậy, nàng phát hiện mình lúc nào cũng ôm chặt lấy thắt lưng của Bùi Khuyết, cả người rúc vào lồng ngực ấm áp của y, dán chặt vào y, thân thiết không khẽ hở.
—— Từ đấy đến nay, thái độ của A Khuyết đối với nàng vẫn lãnh đạm như vậy, Ninh Oản rất chắc chắn điều này.
Một ngày kia, Bùi Khuyết thức giấc, tiểu cô nương trong lòng vẫn đang say giấc, y có chút kinh ngạc.
Bây giờ y đã có thói quen được nàng chăm sóc, giống như từ đầu nàng đã nói, không những quan tâm tới mình mà cũng có thể chăm sóc tốt cho y.
Bùi Khuyết nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nghĩ ngay đến cảm giác “trong nhà có con gái lớn.” thì không khỏi bật cười, tâm trạng cũng khá hơn trước nhiều.
Mà thôi, với tính tình của nàng, chắc chắn là không biết y đang ghen, nếu y cứ tiếp tục ăn giấm chua thế này, chỉ sợ tới khi hồi cung, gương mặt nàng có lẽ vẫn còn oan ức.
Bùi Khuyết vừa định hôn nhẹ lên mặt nàng thì thấy lông mi nàng hơi động, hình như tỉnh rồi. Thấy vậy, y lại nằm xuống, nhắm mắt, giả vờ ngủ.
Đợi một hồi lâu, cảm thấy cơ thể đang ôm vẫn chưa nhúc nhích, Bùi Khuyết nghi ngờ mở mắt ra. Hai mắt nàng vẫn còn nhập nhèm đập vào mắt y, nhìn cứ ngu ngu ngơ ngơ.
Có khác chăng là sắc mặt hơi tái đi một ít. Y nhíu mày.
“Làm sao thế?” Bùi Khuyết lo lắng liền hỏi.
Ninh Oản lắc đầu, môi hơi tái, lí nhí nói: ” Thiếp… thiếp không sao.”
Bùi Khuyết vẫn không yên lòng, định đứng dậy gọi quân y, vừa vén chăn lên liền thấy trên tiết khố mình một vết máu đỏ tươi.
Đây là…
Sắc mặt Bùi Khuyết trong nháy mắt trắng bệch, vội xoay người tình hỏi nàng bị thương chỗ nào, chỉ thấy tiểu cô nương đang tội nghiệp nhìn y, đôi mắt tỏ vẻ do dự như muốn nói lại thôi.
“A Khuyết… thiếp tới ngày…”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tác giả: Thật là phiền phức, nhanh nhanh hết đi ( mặt ghét bỏ ╮(╯▽╰)╭)
Oản Oản: Ta biết ngươi đố kỵ A Khuyết nắn ngực cho ta nên mới viết ta tới kỳ kinh nguyệt! Công tư không phân minh! Đố kỵ ta ngực to (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tác giả: ←_←
/86
|