Cô đứng lên, nhìn Liên Tu Cận đột nhiên biến sắc, cười nói: Hy vọng Liên tam thiếu, sẽ không có một ngày như vậy.
Âu Dương Lạc cũng đứng lên.
Từ đầu tới cuối, anh ta không nói gì cả, giống như một kỵ sĩ trung thành, không chút sơ xuất đứng cạnh Đường Bội, tràn đầy phòng bị Liên Tu Cận.
Đường Bội! Liên Tu Cận không nhúc nhích, nhưng lạnh lùng gọi Đường Bội - người đang muốn đi khỏi phòng tiếp khách.
Đường Bội ngừng lại, nhưng không quay đầu.
Sau khi Tử Thái phẩu thuật xong, sẽ sửa thành họ Liên. Từ nay về sau, nó không còn là em trai cô nữa. Liên Tu Cận chậm rãi, trấn định nói: Nếu như cô có thể khuyên nó đồng ý chuyện này, như vậy, tôi sẽ phối hợp với cô, ít nhất là ở trước mặt nó, tôi sẽ thân thiện hơn một chút.
Ông ta đứng lên, nhìn bóng lưng cao gầy hơi đơn bạc của Đường Bội, nói tiếp: Muốn làm người Liên gia, làm con tôi, có quyền thừa kế của tôi, thì tuyệt đối không thể có một người chị họ Đường. (D: đệt cụ... Ông tự phụ vãi ra....)
Đường Bội cười khẽ.
Liên tam thiếu, trên đời này không phải ai cũng toan tính tranh đoạt quyền thế và tiền tài.
Cũng không phải tất cả mọi người, đều vì những thứ đó mà thay đổi.
Mẹ sẽ không!
Tử Thái cũng sẽ không!
Hốc mắt của cô hơi nóng lên, nhưng vẫn không quay đầu lại nhìn Liên Tu Cận, chỉ lạnh nhạt nói: Chờ sau khi Tử Thái hoàn toàn khỏe lại, ông có thể tự mình hỏi nó, hỏi nó có chịu làm con của ông, làm người Liên gia hay không!
Cô kéo cửa ra, tạm thời nuốt xuống tất cả thù hận và không cam lòng, nói tiếp: Tôi không thể thay Tử Thái quyết định cuộc đời của nó. Trên thế giới này, không phải cứ có tiền có quyền thì có thể muốn làm gì thì làm.
Trên hành lang bệnh viện không có một bóng người, trống trải và yên tĩnh.
Bước chân Đường Bội càng lúc càng nhanh, cuối cùng gần như là chạy như bay đẩy cửa thoát hiểm ở cuối hành lang ra.
Cô mới bước vào trong mấy bước, đã bị Âu Dương Lạc đuổi kịp nắm vai, có chút cường ngạnh xoay người cô lại.
Âu Dương Lạc không nói gì, chỉ dùng một tay đè đầu cô lên vai mình, lo lắng gọi: Bội Bội....
Đường Bội chống trán trên vai Âu Dương Lạc, hốc mắt nóng rát, nhưng lại không rơi một giọt nước mắt nào.
Bội Bội? Âu Dương Lạc vỗ nhẹ lên lưng cô, ngón tay mơn trớn tóc cô, thấp giọng an ủi: Muốn khóc, thì cứ khóc đi!
Đường Bội lắc đầu.
Cô không phải là người thích khóc.
Trên thực tế, những năm qua cô sống rất khổ.
Nhưng lại rất ít khi rơi nước mắt.
Em chỉ không cam lòng. Cô lẩm bẩm nói: Nhìn thấy ông ta như vậy, em rất hận, hận muốn chết. Nhưng Tử Thái....
Anh biết, anh đều biết.... Âu Dương Lạc thu hồi vẻ mặt cợt nhã binh thường, khẽ vuốt tóc cô, nói: Nếu em không cam lòng, chúng ta sẽ đưa Tử Thái đi. Cậu ấy nhất định muốn làm em trai em hơn, chứ không phải là làm con trai Liên tam thiếu.
Đường Bội khẽ lắc đầu một cái.
Tử Thái là con trai Liên Tu Cận, đây là sự thật không thể nào thay đổi được.
Sau khi phẩu thuật thành công, sẽ phải tịnh dưỡng một thời gian.
Cô chưa từng được ba thương yêu, nên cũng không biết, trong lòng Tử Thái, Liên Tu Cận có địa vị như thế nào.
Khi cậu suy yếu nhất, lúc cần người ở cạnh nhất, nếu như có ba ruột bên cạnh, có được sự quan tâm chăm sóc của ba ruột, Tử Thái có cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng hay không?
Dẫu sao Liên gia, cũng chăm sóc Tử Thái rất tốt.
Vừa rồi khi Liên Tu Cận xuất hiện, Tử Thái khẩn trương.
Nếu như không quan tâm, thì tại sao lại phải khẩn trương?
Tất cả chờ Tử Thái khỏe lại rồi nói sau. Đường Bội hít thở sâu nhiều lần, miễn cưởng bản thân tỉnh táo lại.
Vậy, vì Tử Thái, em sẽ tha thứ cho Liên tam thiếu sao? Âu Dương Lạc đột nhiên hỏi.
Đường Bội xâm nhập hệ thống an toàn của Liên gia để điều tra về Liên Tu Cận, tất nhiên Âu Dương Lạc biết.
Cho dù không hiểu rõ nguyên nhân, nhưng từ biểu hiện của Đường Bội cũng có thể thấy được, cô đối với Liên tam thiếu này, có địch ý rất sâu đậm, không thể nào hóa giải.
Cả người Đường Bội cứng đờ.
Mẹ đã qua đời.
Nếu thật sự sẽ thương tổn đến Tử Thái, vậy trả thù Liên tam thiếu.....
Em không biết... Cô lẩm bẩm nói: Em thật sự không biết, nếu như Tử Thái.....
Nếu như Tử Thái muốn..... Muốn người ba này, muốn hưởng thụ tình cảm ba con, được ba yêu thương chăm sóc, vậy cô thật sự có thể phá hủy hạnh phúc mà khó khăn lắm em trai mới lấy được sao?
Không sao hết, không sao hết.... Âu Dương Lạc trách bản thân đường đột, vội vàng trấn an cô: Tất cả chờ Tử Thái khỏe lại rồi nói sau.
Ừ.... Hồi lâu sau, Đường Bội mới thấp giọng đáp.
Trả thù Đường gia và Tôn gia, cô không chút kiêng kỵ, dù Đường Phong Ngôn là ba ruột của cô.
Nhưng khi dính dấp đến hạnh phúc của Tử Thái.....
Cô nghĩ đến đứa em trai nhỏ, gầy yếu, nhớ tới từ nhỏ cậu đã khôn khóe hiểu chuyện, cố gắng không để mẹ lo lắng....
Cậu luôn an tĩnh như thế, cũng tịch mịch như thế.
Thế giới của cậu chỉ có một mảnh trời nhỏ qua khung cửa sổ.
Bây giờ khó khăn lắm Liên gia mới tìm được cậu.
Ba ruột của cậu, có thể cho cậu một bầu trời rộng lớn, còn có thể cho cậu giương cánh bay lượn.
Nếu như cô cứ khăng khăng làm theo ý mình, trả thù Liên tam thiếu, thì hạnh phúc của em trai, có phải cũng sẽ bị cô phá hủy hay không?
Đường Bội đau khổ nhắm hai mắt lại.
Bờ vai của Lạc rất rộng rãi, nhưng không biết tại sao, lúc này, cô càng muốn có Sở Quân Việt ở bên cạnh mình hơn.
Cô nhớ tới vòm ngực rộng rãi của anh, nhớ đôi tay dịu dàng hữu lực, nhớ đôi mắt xinh đẹp nhuốm đầy lo lắng.....
Có lẽ thật sự có thần giao cách cảm, ngay lúc này, điện thoại của Đường Bội đột nhiên vang lên.
Cô vừa nhận điện thoại, giọng nói to rõ của Sở Quân Việt lập tức truyền vào tai: Em đang ở đâu?
Đường Bội còn chưa kịp trả lời, đã nghe Sở Quân Việt nói tiếp: Anh đến Thụy Sĩ rồi.
Sắc mặt Âu Dương Lạc trầm xuống.
Anh ta thấy rõ, chỉ bằng một cuộc gọi, Đường Bội vốn vô cùng sốt ruột và bất an, đã bình tĩnh lại---- ----.
Cuộc gọi đó còn có tác dụng hơn sự an ủi của anh ta, đó là sự ấm áp mà một người đàn ông khác mang tới cho Đường Bội.
Ở bệnh viện. Đường Bội thấp giọng đáp: Tử Thái sẽ lập tức phẩu thuật.
Ừ. Sở Quân Việt không hỏi nhiều, cũng không trách Đường Bội thất hứa, chỉ nói với cô: Anh sẽ tới ngay.
Sở Quân Việt cúp điện thoại.
Văn Tư Miểu tìm người tới, đã xác định được vị trí của Đường Bội.
Xe lập tức xông ra, mặc dù chỉ là mấy câu đơn giản, nhưng Sở Quân Việt vẫn phát hiện, giọng của Đường Bội hơi khác thường.
Đó không phải là giọng điệu mừng rỡ khi tìm được em trai.
Cũng không phải là giọng điệu lo lắng khi em trai sắp lên bàn mổ.
Sở Quân Việt nhíu mày, lạnh lùng nói: Nhanh hơn.
Dạ. Văn Tư Miểu không dám hỏi nhiều, cố hết sức, tăng tốc.
Bốn mươi phút sau, tầng cuối của bệnh viện dưới cờ Liên gia, cuối cùng Sở Quân Việt cũng sắp được gặp Đường Bội đã mười ngày không gặp.
Sắc mặt Đường Bội có chút tái nhợt.
Sở Quân Việt cau mày quan sát cô từ trên xuống dưới, khẽ vươn tay ôm lấy vai cô, hỏi: Tử Thái đâu?
Vào phòng phẩu thuật. Đường Bội nói.
Vừa rồi, cô cùng đám người Liên Thiên Duệ, đưa em trai vào phòng phẩu thuật.
Liên Tu Cận nói được làm được, trước mặt Tử Thái, ông ta đã thu liễm địch ý với cô.
Ít nhất, bề ngoài ông ta vẫn bình thản.
Ừ. Sở Quân Việt cạ càm trên đỉnh đầu Đường Bội, an ủi: Cậu ấy sẽ không có chuyện gì.
Anh ôm Đường Bội chặt hơn, cảm thấy người trong ngực đang dựa sát vào người mình hơn.
Trong mắt Sở Quân Việt, lộ ra ý cười thản nhiên.
Anh rũ mắt xuống nhìn Đường Bội, thấy sự giãy giụa dưới đáy mắt và sắc mặt tái nhợt của cô, lòng đau xót, chân mày nhíu chặt hơn.
Sở Quân Việt nói với cô: Bây giờ, em cần phải nghỉ ngơi một chút. Chờ sau khi Tử Thái phẩu thuật xong, cậu ấy muốn gặp, là một người chị có tinh thần tốt.
Anh không đợi Đường Bội nói chuyện đã ôm cô xoay người bước đi.
Văn Tư Miểu hỏi được phòng cho thân nhân nghĩ ngơi, Sở Quân Việt đưa Đường Bội đến thẳng trên giường, đắp chăn cho cô, rồi như trấn an, cúi người hôn lên trán cô, thấp giọng nói: Ngủ đi, sau khi ca phẩu thuật kết thúc, anh sẽ gọi em.
Ừ. Đường Bội gật đầu.
Cô có không ít lời muốn nói với Sở Quân Việt.
Chuyện bỏ qua cầu hôn.
Chuyện Liên tam thiếu và Tử Thái.
... .....
Nhưng nếu thật sự giống như lời Sở Quân Việt nói, Tử Thái hy vọng được nhìn thấy, nhất định không phải là một người chị gái khí sắc nhợt nhạt.
Đường Bội hiếm khi nghe lời nhắm mắt lại.
Sở Quân Việt ngồi xuống bên cạnh, im lặng nhìn Đường Bội ngủ, cho đến khi hô hấp của cô dần có quy luật, anh mới im lặng đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi.
Trên hành lang bên ngoài phòng nghỉ ngơi, Âu Dương Lạc đang đứng dựa lên tường.
Đèn trên hành lang không quá sáng, Âu Dương Lạc hơi cúi đầu, tóc trên trán rủ xuống, trông anh ta lúc này hoàn toàn im lặng, giống như một người đàn ông bình thường.
Nghe tiếng bước chân, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Sở Quân Việt.
Chỉ một cái nhìn, ánh sắc bén, rồi lập tức bình thường, trở lại thành người thừa kế thế lực ngầm mạnh nhất Châu Âu.
Trong đôi mắt tràn đầy địch ý, nhìn người chỉ vừa xuất hiện trong một thời gian ngắn ngủi, mà đã trở thành người trong lòng Đường Bội, chiếm lấy vị trí người đàn ông quan trọng của cô. Một chút cũng không muốn thừa nhận, người này, thậm chí sẽ vượt qua vị trí của mình trong lòng Đường Bội.
Cô ấy ngủ rồi? Âu Dương Lạc thản nhiên hỏi.
Ánh mắt Sở Quân Việt như đao gió cắt lên mặt Âu Dương Lạc.
Anh lạnh lùng nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, qua rất lâu, mới chậm rãi nói: Tôi nói rồi, tôi không muốn đối phó anh, bởi vì anh là người bạn thân thiết nhất của cô ấy. Mà tôi, không muốn làm cho cô ấy đau lòng.
Âu Dương Lạc nhếch môi, không chút nhượng bộ nói: Tôi không đụng vào anh, cũng là vì cô ấy rất quan tâm anh.
A..... Sở Quân Việt cười lạnh: Yêu một người, đừng bao giờ dùng thủ đoạn để lừa đối và tổn thương người đó.
Anh thong thả từng bước đi tới bên cạnh Âu Dương Lạc, lạnh nhạt hỏi: Anh có biết tại sao anh thất bại không?
Âu Dương Lạc không nói gì.
Nhưng động tác mím chặt môi của anh ta đã bán đứng anh ta.
Anh ngăn cản được một lần, nhưng có thể ngăn cản được bao nhiêu lần nữa đây? Sở Quân Việt nói tiếp: “Chỉ cần trái tim Đường Bội nằm ở chỗ tôi, cho dù không cầu hôn thì thế nào?
Sở Quân Việt đi tới cạnh Âu Dương Lạc.
Bọn họ đều là những người đàn ông anh tuấn cao lớn, trong tay là thế lực lớn mạnh, đủ để bọn họ hô mưa gọi gió.
Nhưng lúc yêu một người, cho dù bạn đứng ở đỉnh cao thế giới, cho dù bạn có thể một tay che trời, thì khi yêu một người, bạn cũng chỉ là một con người bình thường như bao con người khác, có hỉ nộ ái ố.
Khi anh dùng thủ đoạn hèn hạ đê tiện để mưu cầu tình yêu, anh đã thất bại thảm hại, mất đi tư cách chạm vào cô ấy.
Sở Quân Việt không nhìn Âu Dương Lạc, anh đang nhìn Liên Thiên Duệ đứng cuối hành lang không biết xuất hiện từ lúc nào, lạnh nhạt hỏi: Tôi nói đúng không? Liên tổng.
Bọn họ chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày như thế này, ba người hội tụ ở trong một bệnh viện, bởi vì một người, đứng đối diện nhau ở trên hành lang mờ ảo.
Biểu cảm Liên Thiên Duệ cũng không đẹp đẽ gì.
Nhưng hắn vẫn không tránh né ánh mắt của Sở Quân Việt.
Hắn im lặng trong chốc lát, cuối cùng cũng lên tiếng: Chúng ta đều là thương nhân, tự biết phải dùng nguồn tài nguyên trong tay như thế nào, mưu cầu lợi ích lớn nhất cho mình. Chúng tôi như vậy, Sở thiếu cũng như vậy thôi.
Liên Thiên Duệ đi về phía bọn họ, nói tiếp: Anh có thể lợi dụng Minh Hiên và Hạ Tử Diệu, dẫn Đường Bội từng bước từng bước đi vào cuộc sống của anh, vậy tại sao tôi không thể lợi dụng Đường Tử Thái, làm cô ấy bước vào cuộc sống của tôi?
Hắn không chút nhượng bộ nhìn Sở Quân Việt, lạnh lùng nói: Ai cũng có thủ đoạn của riêng mình, có ai quang minh lỗi lạc hơn ai?
Ít nhất tôi chưa bao giờ tổn thương cô ấy. Sở Quân Việt nhìn vào mắt Liên Thiên Duệ, lạnh giọng nói: Ít nhất, tôi sẽ không bỉ ổi, làm cô ấy rơi vào đau khổ và cắn rứt.
Ha ha ha... Âu Dương Lạc vẫn luôn im lặng, lúc này giống như nghe được chuyện cười, cười châm chọc.
Chưa bao giờ tổn thương cô ấy? Âu Dương Lạc trào phúng nói: Khổ nhục kế của Sở thiếu, đúng là dày công tôi luyện. Ở trường đua Vân Tiêu, trên địa bàn của anh, một huấn luyện viên nho nhỏ, có thể động tay động chân dưới mắt Sở thiếu sao?! Lại vừa vặn là, Sở thiếu vì hứng thú của mình, làm Bội Bội suýt chút xảy ra chuyện?! Còn đúng lúc ra tay làm anh hùng cứu mỹ nhân.... Tôi không tin số mạng.... Anh ta quay đầu nhìn Liên Thiên Duệ, cười nhạo hỏi: Anh tin không?
Sở Quân Việt lạnh lùng nhìn Âu Dương Lạc một cái, đột nhiên nói: Vậy thì như thế nào?
Anh chậm rãi híp mắt lại, đôi mắt lạnh lùng như dao: Chân chính có thể tổn thương cô ấy là cái gì, anh thật sự không biết?
Bội Bội kiên cường tỉnh táo, thứ quan tâm nhất là gì e là hai người rất rõ ràng! Nhưng hai người vẫn lợi dụng thân tình đó để toan tính, làm ra chuyện như vậy, làm cô ấy đau lòng khổ sở, tuyệt đối....
Sở Quân Việt lạnh lùng quét qua Âu Dương Lạc và Liên Thiên Duệ, nói từng chữ một: Không! Thể! Tha! Thứ!
Âu Dương Lạc cũng đứng lên.
Từ đầu tới cuối, anh ta không nói gì cả, giống như một kỵ sĩ trung thành, không chút sơ xuất đứng cạnh Đường Bội, tràn đầy phòng bị Liên Tu Cận.
Đường Bội! Liên Tu Cận không nhúc nhích, nhưng lạnh lùng gọi Đường Bội - người đang muốn đi khỏi phòng tiếp khách.
Đường Bội ngừng lại, nhưng không quay đầu.
Sau khi Tử Thái phẩu thuật xong, sẽ sửa thành họ Liên. Từ nay về sau, nó không còn là em trai cô nữa. Liên Tu Cận chậm rãi, trấn định nói: Nếu như cô có thể khuyên nó đồng ý chuyện này, như vậy, tôi sẽ phối hợp với cô, ít nhất là ở trước mặt nó, tôi sẽ thân thiện hơn một chút.
Ông ta đứng lên, nhìn bóng lưng cao gầy hơi đơn bạc của Đường Bội, nói tiếp: Muốn làm người Liên gia, làm con tôi, có quyền thừa kế của tôi, thì tuyệt đối không thể có một người chị họ Đường. (D: đệt cụ... Ông tự phụ vãi ra....)
Đường Bội cười khẽ.
Liên tam thiếu, trên đời này không phải ai cũng toan tính tranh đoạt quyền thế và tiền tài.
Cũng không phải tất cả mọi người, đều vì những thứ đó mà thay đổi.
Mẹ sẽ không!
Tử Thái cũng sẽ không!
Hốc mắt của cô hơi nóng lên, nhưng vẫn không quay đầu lại nhìn Liên Tu Cận, chỉ lạnh nhạt nói: Chờ sau khi Tử Thái hoàn toàn khỏe lại, ông có thể tự mình hỏi nó, hỏi nó có chịu làm con của ông, làm người Liên gia hay không!
Cô kéo cửa ra, tạm thời nuốt xuống tất cả thù hận và không cam lòng, nói tiếp: Tôi không thể thay Tử Thái quyết định cuộc đời của nó. Trên thế giới này, không phải cứ có tiền có quyền thì có thể muốn làm gì thì làm.
Trên hành lang bệnh viện không có một bóng người, trống trải và yên tĩnh.
Bước chân Đường Bội càng lúc càng nhanh, cuối cùng gần như là chạy như bay đẩy cửa thoát hiểm ở cuối hành lang ra.
Cô mới bước vào trong mấy bước, đã bị Âu Dương Lạc đuổi kịp nắm vai, có chút cường ngạnh xoay người cô lại.
Âu Dương Lạc không nói gì, chỉ dùng một tay đè đầu cô lên vai mình, lo lắng gọi: Bội Bội....
Đường Bội chống trán trên vai Âu Dương Lạc, hốc mắt nóng rát, nhưng lại không rơi một giọt nước mắt nào.
Bội Bội? Âu Dương Lạc vỗ nhẹ lên lưng cô, ngón tay mơn trớn tóc cô, thấp giọng an ủi: Muốn khóc, thì cứ khóc đi!
Đường Bội lắc đầu.
Cô không phải là người thích khóc.
Trên thực tế, những năm qua cô sống rất khổ.
Nhưng lại rất ít khi rơi nước mắt.
Em chỉ không cam lòng. Cô lẩm bẩm nói: Nhìn thấy ông ta như vậy, em rất hận, hận muốn chết. Nhưng Tử Thái....
Anh biết, anh đều biết.... Âu Dương Lạc thu hồi vẻ mặt cợt nhã binh thường, khẽ vuốt tóc cô, nói: Nếu em không cam lòng, chúng ta sẽ đưa Tử Thái đi. Cậu ấy nhất định muốn làm em trai em hơn, chứ không phải là làm con trai Liên tam thiếu.
Đường Bội khẽ lắc đầu một cái.
Tử Thái là con trai Liên Tu Cận, đây là sự thật không thể nào thay đổi được.
Sau khi phẩu thuật thành công, sẽ phải tịnh dưỡng một thời gian.
Cô chưa từng được ba thương yêu, nên cũng không biết, trong lòng Tử Thái, Liên Tu Cận có địa vị như thế nào.
Khi cậu suy yếu nhất, lúc cần người ở cạnh nhất, nếu như có ba ruột bên cạnh, có được sự quan tâm chăm sóc của ba ruột, Tử Thái có cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng hay không?
Dẫu sao Liên gia, cũng chăm sóc Tử Thái rất tốt.
Vừa rồi khi Liên Tu Cận xuất hiện, Tử Thái khẩn trương.
Nếu như không quan tâm, thì tại sao lại phải khẩn trương?
Tất cả chờ Tử Thái khỏe lại rồi nói sau. Đường Bội hít thở sâu nhiều lần, miễn cưởng bản thân tỉnh táo lại.
Vậy, vì Tử Thái, em sẽ tha thứ cho Liên tam thiếu sao? Âu Dương Lạc đột nhiên hỏi.
Đường Bội xâm nhập hệ thống an toàn của Liên gia để điều tra về Liên Tu Cận, tất nhiên Âu Dương Lạc biết.
Cho dù không hiểu rõ nguyên nhân, nhưng từ biểu hiện của Đường Bội cũng có thể thấy được, cô đối với Liên tam thiếu này, có địch ý rất sâu đậm, không thể nào hóa giải.
Cả người Đường Bội cứng đờ.
Mẹ đã qua đời.
Nếu thật sự sẽ thương tổn đến Tử Thái, vậy trả thù Liên tam thiếu.....
Em không biết... Cô lẩm bẩm nói: Em thật sự không biết, nếu như Tử Thái.....
Nếu như Tử Thái muốn..... Muốn người ba này, muốn hưởng thụ tình cảm ba con, được ba yêu thương chăm sóc, vậy cô thật sự có thể phá hủy hạnh phúc mà khó khăn lắm em trai mới lấy được sao?
Không sao hết, không sao hết.... Âu Dương Lạc trách bản thân đường đột, vội vàng trấn an cô: Tất cả chờ Tử Thái khỏe lại rồi nói sau.
Ừ.... Hồi lâu sau, Đường Bội mới thấp giọng đáp.
Trả thù Đường gia và Tôn gia, cô không chút kiêng kỵ, dù Đường Phong Ngôn là ba ruột của cô.
Nhưng khi dính dấp đến hạnh phúc của Tử Thái.....
Cô nghĩ đến đứa em trai nhỏ, gầy yếu, nhớ tới từ nhỏ cậu đã khôn khóe hiểu chuyện, cố gắng không để mẹ lo lắng....
Cậu luôn an tĩnh như thế, cũng tịch mịch như thế.
Thế giới của cậu chỉ có một mảnh trời nhỏ qua khung cửa sổ.
Bây giờ khó khăn lắm Liên gia mới tìm được cậu.
Ba ruột của cậu, có thể cho cậu một bầu trời rộng lớn, còn có thể cho cậu giương cánh bay lượn.
Nếu như cô cứ khăng khăng làm theo ý mình, trả thù Liên tam thiếu, thì hạnh phúc của em trai, có phải cũng sẽ bị cô phá hủy hay không?
Đường Bội đau khổ nhắm hai mắt lại.
Bờ vai của Lạc rất rộng rãi, nhưng không biết tại sao, lúc này, cô càng muốn có Sở Quân Việt ở bên cạnh mình hơn.
Cô nhớ tới vòm ngực rộng rãi của anh, nhớ đôi tay dịu dàng hữu lực, nhớ đôi mắt xinh đẹp nhuốm đầy lo lắng.....
Có lẽ thật sự có thần giao cách cảm, ngay lúc này, điện thoại của Đường Bội đột nhiên vang lên.
Cô vừa nhận điện thoại, giọng nói to rõ của Sở Quân Việt lập tức truyền vào tai: Em đang ở đâu?
Đường Bội còn chưa kịp trả lời, đã nghe Sở Quân Việt nói tiếp: Anh đến Thụy Sĩ rồi.
Sắc mặt Âu Dương Lạc trầm xuống.
Anh ta thấy rõ, chỉ bằng một cuộc gọi, Đường Bội vốn vô cùng sốt ruột và bất an, đã bình tĩnh lại---- ----.
Cuộc gọi đó còn có tác dụng hơn sự an ủi của anh ta, đó là sự ấm áp mà một người đàn ông khác mang tới cho Đường Bội.
Ở bệnh viện. Đường Bội thấp giọng đáp: Tử Thái sẽ lập tức phẩu thuật.
Ừ. Sở Quân Việt không hỏi nhiều, cũng không trách Đường Bội thất hứa, chỉ nói với cô: Anh sẽ tới ngay.
Sở Quân Việt cúp điện thoại.
Văn Tư Miểu tìm người tới, đã xác định được vị trí của Đường Bội.
Xe lập tức xông ra, mặc dù chỉ là mấy câu đơn giản, nhưng Sở Quân Việt vẫn phát hiện, giọng của Đường Bội hơi khác thường.
Đó không phải là giọng điệu mừng rỡ khi tìm được em trai.
Cũng không phải là giọng điệu lo lắng khi em trai sắp lên bàn mổ.
Sở Quân Việt nhíu mày, lạnh lùng nói: Nhanh hơn.
Dạ. Văn Tư Miểu không dám hỏi nhiều, cố hết sức, tăng tốc.
Bốn mươi phút sau, tầng cuối của bệnh viện dưới cờ Liên gia, cuối cùng Sở Quân Việt cũng sắp được gặp Đường Bội đã mười ngày không gặp.
Sắc mặt Đường Bội có chút tái nhợt.
Sở Quân Việt cau mày quan sát cô từ trên xuống dưới, khẽ vươn tay ôm lấy vai cô, hỏi: Tử Thái đâu?
Vào phòng phẩu thuật. Đường Bội nói.
Vừa rồi, cô cùng đám người Liên Thiên Duệ, đưa em trai vào phòng phẩu thuật.
Liên Tu Cận nói được làm được, trước mặt Tử Thái, ông ta đã thu liễm địch ý với cô.
Ít nhất, bề ngoài ông ta vẫn bình thản.
Ừ. Sở Quân Việt cạ càm trên đỉnh đầu Đường Bội, an ủi: Cậu ấy sẽ không có chuyện gì.
Anh ôm Đường Bội chặt hơn, cảm thấy người trong ngực đang dựa sát vào người mình hơn.
Trong mắt Sở Quân Việt, lộ ra ý cười thản nhiên.
Anh rũ mắt xuống nhìn Đường Bội, thấy sự giãy giụa dưới đáy mắt và sắc mặt tái nhợt của cô, lòng đau xót, chân mày nhíu chặt hơn.
Sở Quân Việt nói với cô: Bây giờ, em cần phải nghỉ ngơi một chút. Chờ sau khi Tử Thái phẩu thuật xong, cậu ấy muốn gặp, là một người chị có tinh thần tốt.
Anh không đợi Đường Bội nói chuyện đã ôm cô xoay người bước đi.
Văn Tư Miểu hỏi được phòng cho thân nhân nghĩ ngơi, Sở Quân Việt đưa Đường Bội đến thẳng trên giường, đắp chăn cho cô, rồi như trấn an, cúi người hôn lên trán cô, thấp giọng nói: Ngủ đi, sau khi ca phẩu thuật kết thúc, anh sẽ gọi em.
Ừ. Đường Bội gật đầu.
Cô có không ít lời muốn nói với Sở Quân Việt.
Chuyện bỏ qua cầu hôn.
Chuyện Liên tam thiếu và Tử Thái.
... .....
Nhưng nếu thật sự giống như lời Sở Quân Việt nói, Tử Thái hy vọng được nhìn thấy, nhất định không phải là một người chị gái khí sắc nhợt nhạt.
Đường Bội hiếm khi nghe lời nhắm mắt lại.
Sở Quân Việt ngồi xuống bên cạnh, im lặng nhìn Đường Bội ngủ, cho đến khi hô hấp của cô dần có quy luật, anh mới im lặng đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi.
Trên hành lang bên ngoài phòng nghỉ ngơi, Âu Dương Lạc đang đứng dựa lên tường.
Đèn trên hành lang không quá sáng, Âu Dương Lạc hơi cúi đầu, tóc trên trán rủ xuống, trông anh ta lúc này hoàn toàn im lặng, giống như một người đàn ông bình thường.
Nghe tiếng bước chân, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Sở Quân Việt.
Chỉ một cái nhìn, ánh sắc bén, rồi lập tức bình thường, trở lại thành người thừa kế thế lực ngầm mạnh nhất Châu Âu.
Trong đôi mắt tràn đầy địch ý, nhìn người chỉ vừa xuất hiện trong một thời gian ngắn ngủi, mà đã trở thành người trong lòng Đường Bội, chiếm lấy vị trí người đàn ông quan trọng của cô. Một chút cũng không muốn thừa nhận, người này, thậm chí sẽ vượt qua vị trí của mình trong lòng Đường Bội.
Cô ấy ngủ rồi? Âu Dương Lạc thản nhiên hỏi.
Ánh mắt Sở Quân Việt như đao gió cắt lên mặt Âu Dương Lạc.
Anh lạnh lùng nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, qua rất lâu, mới chậm rãi nói: Tôi nói rồi, tôi không muốn đối phó anh, bởi vì anh là người bạn thân thiết nhất của cô ấy. Mà tôi, không muốn làm cho cô ấy đau lòng.
Âu Dương Lạc nhếch môi, không chút nhượng bộ nói: Tôi không đụng vào anh, cũng là vì cô ấy rất quan tâm anh.
A..... Sở Quân Việt cười lạnh: Yêu một người, đừng bao giờ dùng thủ đoạn để lừa đối và tổn thương người đó.
Anh thong thả từng bước đi tới bên cạnh Âu Dương Lạc, lạnh nhạt hỏi: Anh có biết tại sao anh thất bại không?
Âu Dương Lạc không nói gì.
Nhưng động tác mím chặt môi của anh ta đã bán đứng anh ta.
Anh ngăn cản được một lần, nhưng có thể ngăn cản được bao nhiêu lần nữa đây? Sở Quân Việt nói tiếp: “Chỉ cần trái tim Đường Bội nằm ở chỗ tôi, cho dù không cầu hôn thì thế nào?
Sở Quân Việt đi tới cạnh Âu Dương Lạc.
Bọn họ đều là những người đàn ông anh tuấn cao lớn, trong tay là thế lực lớn mạnh, đủ để bọn họ hô mưa gọi gió.
Nhưng lúc yêu một người, cho dù bạn đứng ở đỉnh cao thế giới, cho dù bạn có thể một tay che trời, thì khi yêu một người, bạn cũng chỉ là một con người bình thường như bao con người khác, có hỉ nộ ái ố.
Khi anh dùng thủ đoạn hèn hạ đê tiện để mưu cầu tình yêu, anh đã thất bại thảm hại, mất đi tư cách chạm vào cô ấy.
Sở Quân Việt không nhìn Âu Dương Lạc, anh đang nhìn Liên Thiên Duệ đứng cuối hành lang không biết xuất hiện từ lúc nào, lạnh nhạt hỏi: Tôi nói đúng không? Liên tổng.
Bọn họ chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày như thế này, ba người hội tụ ở trong một bệnh viện, bởi vì một người, đứng đối diện nhau ở trên hành lang mờ ảo.
Biểu cảm Liên Thiên Duệ cũng không đẹp đẽ gì.
Nhưng hắn vẫn không tránh né ánh mắt của Sở Quân Việt.
Hắn im lặng trong chốc lát, cuối cùng cũng lên tiếng: Chúng ta đều là thương nhân, tự biết phải dùng nguồn tài nguyên trong tay như thế nào, mưu cầu lợi ích lớn nhất cho mình. Chúng tôi như vậy, Sở thiếu cũng như vậy thôi.
Liên Thiên Duệ đi về phía bọn họ, nói tiếp: Anh có thể lợi dụng Minh Hiên và Hạ Tử Diệu, dẫn Đường Bội từng bước từng bước đi vào cuộc sống của anh, vậy tại sao tôi không thể lợi dụng Đường Tử Thái, làm cô ấy bước vào cuộc sống của tôi?
Hắn không chút nhượng bộ nhìn Sở Quân Việt, lạnh lùng nói: Ai cũng có thủ đoạn của riêng mình, có ai quang minh lỗi lạc hơn ai?
Ít nhất tôi chưa bao giờ tổn thương cô ấy. Sở Quân Việt nhìn vào mắt Liên Thiên Duệ, lạnh giọng nói: Ít nhất, tôi sẽ không bỉ ổi, làm cô ấy rơi vào đau khổ và cắn rứt.
Ha ha ha... Âu Dương Lạc vẫn luôn im lặng, lúc này giống như nghe được chuyện cười, cười châm chọc.
Chưa bao giờ tổn thương cô ấy? Âu Dương Lạc trào phúng nói: Khổ nhục kế của Sở thiếu, đúng là dày công tôi luyện. Ở trường đua Vân Tiêu, trên địa bàn của anh, một huấn luyện viên nho nhỏ, có thể động tay động chân dưới mắt Sở thiếu sao?! Lại vừa vặn là, Sở thiếu vì hứng thú của mình, làm Bội Bội suýt chút xảy ra chuyện?! Còn đúng lúc ra tay làm anh hùng cứu mỹ nhân.... Tôi không tin số mạng.... Anh ta quay đầu nhìn Liên Thiên Duệ, cười nhạo hỏi: Anh tin không?
Sở Quân Việt lạnh lùng nhìn Âu Dương Lạc một cái, đột nhiên nói: Vậy thì như thế nào?
Anh chậm rãi híp mắt lại, đôi mắt lạnh lùng như dao: Chân chính có thể tổn thương cô ấy là cái gì, anh thật sự không biết?
Bội Bội kiên cường tỉnh táo, thứ quan tâm nhất là gì e là hai người rất rõ ràng! Nhưng hai người vẫn lợi dụng thân tình đó để toan tính, làm ra chuyện như vậy, làm cô ấy đau lòng khổ sở, tuyệt đối....
Sở Quân Việt lạnh lùng quét qua Âu Dương Lạc và Liên Thiên Duệ, nói từng chữ một: Không! Thể! Tha! Thứ!
/131
|