Sở Quân Việt nói xong thì không đếm xỉa đến Liên Tu Cận nữa.
Nếu như không phải tự bản thân phớt lờ, không muốn quan tâm, Sở Quân Việt tin tưởng, lấy năng lực của Liên tam thiếu thì làm sao có thể không điều tra được những chuyện kia.
Trong quá khứ, ông ta muốn chọn cuộc sống thế nào, anh không muốn xen vào, cũng không trông nom.
Nhưng bây giờ có liên quan đến Đường Bội, anh sẽ không bỏ mặc.
Ánh mắt của anh dừng lại trên mặt Liên Tu Cận chốc lát, rồi lạnh nhạt quét qua Liên Thiên Duệ.
“Còn nữa….” Sở Quân Việt nói tiếp: “Đường Tử Thái là một người độc lập có chủ kiến của riêng mình, chứ không phải là con rối của Liên gia, cũng không phải là dụng cụ để bắt Liên tam thiếu quay đầu.”
Sở Quân Việt không tin, trong thời gian Liên gia tìm Đường Tử Thái về sẽ không điều tra thân thế của cậu. Để chắc chắn trăm phần trăm cậu là giọt máu duy nhất bên ngoài của Liên Tu Cận, chỉ sợ ngay cả chuyện từ bé đến lớn của cậu cũng bị tra sạch.
Bọn họ điều tra, nhưng lại gạt Liên Tu Cận.
Mục đích của ông cụ Liên thật sự quá rõ ràng, chính là muốn dùng đứa con duy nhất này, kích thích trách nhiệm của một người cha của Liên Tu Cận.
Có lẽ ông ta không hài lòng về mẹ của Đường Tử Thái, nhưng người đã chết, thì ông ta vô cùng tình nguyện nhận đứa cháu trai này.
Nhưng chuyện năm đó, cũng không cần nói ra.
Điều Liên gia muốn, là Liên tam thiếu phấn khởi một lần nữa.
Mà không phải là một Liên tam thiếu sau khi biết được chân tướng, không biết sẽ biến thành hình dạng gì.
Liên Thiên Duệ trầm mặt xuống, muốn nói gì đó.
Nhưng Sở Quân Việt lên tiếng trước một bước.
Anh nhìn Liên Thiên Duệ, từ tốn nói: “Hơn nữa, cậu ấy còn là đứa em trai mà người phụ nữ của tôi quan tâm nhất.”
Ý uy hiếp trong lời nói rõ rành rạnh, làm người ta muốn khinh thường cũng khó.
Sắc mặt của hai người đàn ông xuất sắc nhất Liên gia lúc này cũng trở nên khó coi.
Sở Quân Việt chỉ lạnh nhạt lườm bọn họ, xoay người đi tới thang máy.
Trong phòng bệnh vẫn là một mảnh ấm áp.
Đường Tử Thái nằm trên giường bệnh, Đường Bội đang đọc truyện cho cậu nghe. Cô nói rất nhanh, trong mắt là nụ cười gian xảo.
“Dưới đáy biển sâu, không có công chúa, mà là Vu nữ. Cô ấy bảo vệ bảo vật của Long Vương, không để cho bất kỳ ai mang nó đi, đợi Long Vương chuyển thế trở về.”
Đường Bội kể xong, ‘bụp’ một tiếng khép sách lại, cười nói: “Câu chuyện đến đây là kết thúc, chị nói cho em biết rồi mà, hoàng tử và công chúa không nhất định sẽ hạnh phúc bên nhau.”
Cô chớp mắt, cười nói: “Em còn không chịu tin chị, bây giờ đã tin chưa hả?”
Đường Tử Thái bất mãn lầm bầm một tiếng, đưa tay muốn cướp quyển sách tranh: “Vừa rồi em mới xem có một nửa, nhưng câu chuyện không phải là như vậy mà.”
“Chị nói phải là phải.” Đường Bội cười tránh tay của cậu.
Cô vừa dịu dàng nhét tay Đường Tử Thái vào trong chăn, vừa gõ nhẹ lên trán cậu: “Em là một thằng con trai, sao không thích manga võ hiệp, mà lại thích chuyện cổ tích hoàng tử và công chúa chứ? Như vậy là không được đâu, sẽ bị người khác cười đó!”
“Chị…..” Đường Tử Thái ngoan ngoãn nằm trên giường, miệng vẫn nói: “Kết cục tốt chẳng lẽ không được sao?”
“Vậy quá giả.” Đường Bội hé miệng cười khẽ, nói: “Nếu hoàng tử luôn thành đôi với công chúa, vậy cô bé lọ lem phải làm sao đây?”
“Không phải cô bé lọ lem đã có chàng phù thủy đẹp trai bảo vệ rồi sao?” Đường Tử Thái lẩm bẩm hỏi.
“Ặc…. Cái này hả……”
Chắc Đường Bội cũng không nghĩ ra, khi còn bé mình vì muốn dỗ em trai ngủ mà bịa ra những chuyện cổ tích ngây thơ buồn cười, không ngờ em trai lại nhớ tất cả.
Cô nghiêng đầu nhìn Đường Tử Thái, dưới ánh đèn, ngũ quan của em trai vô vùng hoàn mỹ, thật sự rất giống Liên Tu Cận, nhưng lại dịu dàng và ấm áp hơn nhiều.
Cô cười một tiếng, nói tiếp: “Cho nên, không phải là tất cả các câu chuyện đều do hoàng tử và công chúa làm nhân vật chính, câu chuyện của cô bé lọ lem và chàng phù thủy cũng rất đẹp không phải sao?”
“Ừ.” Đường Tử Thái gật đầu.
Thật ra bọn họ đã sớm qua khỏi cái tuổi xem truyện thiếu nhi, nhưng kỷ niệm tuổi thơ thật sự quá ít, ít đến mức cho dù là bây giờ, bọn họ cũng không nhịn được mà muốn tìm lại những thiếu xót của thuở bé.
“Chị….” Đường Tử Thái khẽ nói: “Dù Sở thiếu không phải hoàng tử, chỉ cần anh ấy đối xử tốt với chị, em cũng sẽ rất thích anh ấy.”
“Ha ha…” Đường Bội cười to, cúi đầu sửa chăn lại cho Đường Tử Thái, dịu dàng nói: “Anh ấy chính là hoàng tử chân chính. Ngủ đi, không còn sớm nữa.”
“Ừ.” Đường Tử Thái gật đầu.
Đường Bội tắt hết đèn, chỉ để lại đèn ngủ nhỏ. Diệp Gia Quán.
Cô vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy Sở Quân Việt đứng dựa tường trên hành lang.
Bởi vì là buổi tối, nên đèn hành lang bệnh viện được mở hết, trông rất ám áp và yên tĩnh.
Ánh sáng vòng quanh cánh mũi thẳng tắp của Sở Quân Việt, cùng với chiếc càm cương nghị, còn có đôi lông mi thật dài.
Áo sơ mi suôn thẳng, cà vạt bị anh nới lỏng một tí, nhìn anh lúc này có hơi hoang dã.
“Trở lại lúc nào thế?” Đường Bội cười khẽ, đóng cửa lại rồi đi tới bên cạnh anh.
Cô đưa tay chạm vào má Sở Quân Việt, dưới ánh đèn gò má của anh càng hoàn mỹ và nhu hòa hơn nhiều.
“Cũng được một lúc rồi.” Sở Quân Việt bắt được tay Đường Bội, kéo đến môi rồi hôn một cái, thấp giọng nói: “Khi em nói đến cái kết của câu chuyện kia.”
Trong mắt của anh cũng xuất hiện lên ý cười tự nhiên, nhớ tới kết cục mà Đường Bội kể, rồi lời giải thích đúng lý hợp tình của cô, không nhịn được nói: “Em rất thích bắt nạt em trai em.”
“Khi còn nhỏ, vì sức khỏe của Tử Thái không tốt, tiền kiếm được, mẹ đều dùng để lo cơm áo, còn lại đều để chữa bệnh cho nó, lúc ấy đâu có tiền để mua những thứ này.” Đường Bội cười híp mắt nói: “Sau đó, ở kế bên nhà có một dì dạy trẻ, dì ấy cho bọn em mấy cuốn sách cũ mà nhà trẻ không cần nữa. Mặc dù đã cũ, nhưng đối với Tử Thái quanh năm không thể bước ra khỏi cửa mà nói, có mấy cuốn sách đó, đã giúp nó đỡ buồn hơn.”
Sở Quân Việt nắm chặt tay cô.
Hai người giống như học sinh lần đầu tiên nói chuyện yêu đương, tay nắm tay đi về phía thang máy.
Đường Bội tiếp tục nói: “Nhưng cũng không quá thuận lợi, tại vì truyện trên sách tranh quá đơn giản, nên em đành phải kể những câu truyện trước kia em nghe cho Tử Thái nghe.”
Cô suy nghĩ một chút, lại nói: “Từ nhỏ Tử Thái đã vô cùng thông minh, trí nhớ hơn người. Chuyện từng nghe một lần, nó luôn nhớ rất kỹ. Có lần mẹ đã ôm nó khóc rất lâu…..”
Nói tới đây, trong lòng Đường Bội đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Cô có chút nghẹn lời.
Sở Quân Việt siết chặt tay cô hơn, dịu dàng hỏi: “Sao đó thì sao?”
Mười ngón tay đan vào nhau, ngón tay Sở Quân Việt thon dài có lực, lòng bàn tay ấm áp làm Đường Bội cảm thấy an toàn, cô quay đầu cười với anh, thấp giọng tiếp tục nói: “Khi còn nhỏ em không hiểu chuyện, thấy mẹ khóc thảm như vậy, em nghĩ rằng mẹ phải đưa em trai đi, hoặc bệnh của em trai không thể chữa khỏi. Sau này lớn lên mới hiểu ra, khi đó, chắc là mẹ cảm thấy có lỗi với Tử Thái, bởi vì bà không có cách cho chúng em một cuộc sống tốt, cũng không có cách cho chúng em học hành. Tài năng của Tử Thái, chắc sẽ bị mai một.”
Nói đến phần sau, giọng cô hơi khàn khàn.
Sở Quân Việt đau xót trong lòng.
Thang máy nhanh chóng xuống tới bãi đậu xe, anh ôm Đường Bội vào lòng, càm đặt trên đầu cô, nói: “Sở gia có một hạng mục, tài trợ cho trẻ em không có điều kiện học hành.”
Anh biết mọi thứ đã thay đổi, nhưng vẫn trầm giọng nói: “Anh sẽ bảo bọn họ gia tăng đầu tư, hy vọng sau này, sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa.”
“Ừ.” Đường Bội dựa vào ngực anh, cảm nhận nhịp đập trái tim, cảm nhận sự ấm áp của anh, lại cười: “Chờ Tử Thái khỏe lại, nó muốn học cái gì, sẽ học được cái đó.”
“Ừ.” Sở Quân Việt không chậm chút trễ trả lời.
Anh ôm Đường Bội ngồi vào xe, tài xế lái xe đưa bọn họ tới một căn nhà ở trung tâm thành phố Zurich.
Mặc dù Sở Quân Việt rất ít tới đây, nhưng trong căn hộ cái gì cũng có, thậm chí còn có nguyên liệu nấu ăn tươi mới.
Anh mở tủ lạnh ra, quay đầu hỏi Đường Bội: “Buổi tối không ăn gì, có đói bụng không?”
Đường Bội cười đi tới cạnh anh, khom người nhìn vào tủ lạnh, hỏi: “Sở thiếu muốn đích thân xuống bếp hả?”
Trên mặt Sở Quân Việt xuất hiện một chút ngại ngùng, từ tốn nói: “Nấu cháo nhồi bột mì thì làm được.”
Đường Bội cười khẽ, cúi đầu nhìn một chút, cười nói: “Để em.”
Người trải qua huấn luyện dã ngoại tàn khốc, có thể giải quyết vấn đề no ấm cơ bản nhất.
Cô nhanh chóng làm xong món cơm chiên trứng, lại làm hai món ăn đơn giản, sau đó nghiêng đầu nhìn Sở Quân Việt, cười nói: “Chỉ có canh trứng cà chua thôi.”
Lúc bưng đồ ăn lên bàn, Đường Bội thật sự không thể tưởng tượng được, cô sẽ cùng gia chủ Sở gia, ngồi đối diện nhau trong căn hộ nằm ở trung tâm thành phố Zurich – tất đất tất vàng, cùng nhau ăn một bữa cơm đơn giản.
Sở Quân Việt ăn uống có chế độ từ nhỏ sợ rằng chưa từng ăn những món này.
“Sao hả?” Đường Bội lấy muỗng gõ nhẹ lên vành chén của anh.
Động tác này có chút không lễ phép, ít nhất là hoàn toàn trái ngược với những lễ nghi Sở Quân Việt học từ nhỏ, nhưng anh chỉ cảm thấy ấm áp và thân mật, không chút để ý gật đầu, nói: “Rất ngon.”
Hai người ăn xong thì tắm rữa.
Một ngày ngắn ngủi, lại xảy ra rất nhiều chuyện.
Lúc đặt lưng lên giường, Đường Bội không nhịn được mà thở dài thỏa mãn.
Sở Quân Việt khẽ vươn tay, kéo cô vào ngực, cái chăn lông vũ mềm mại bao bọc lấy bọn họ.
Cô tựa vào ngực Sở Quân Việt, nhưng thực tế là đang đưa tay chống đở cơ thể mình, tay trái nhẹ nhàng sờ cằm anh, cười hỏi: “Vậy bây giờ Sở thiếu có thể nói cho em biết, hôm nay anh đã nói gì với Liên tam thiếu không?”
Sở Quân Việt nhìn cô không chớp mắt, chỉ cảm thấy cơ thể mềm mại trên người, Đường Bội cười tươi như hoa, làm tim anh nóng lên theo.
Anh khẽ ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên cổ tay Đường Bội.
Đó là chỗ nhạy cảm, Đường Bội cũng cười khúc khích, nhẹ nhàng rút tay lại.
Tay Sở Quân Việt trượt từ lưng Đường Bội xuống, lúc đi qua eo cô, tay thoáng dùng lực, kéo cô áp lên người mình.
“Ê….” Đường Bội bất mãn liếc nhìn anh một cái, dứt khoát bắt lấy cổ tay anh, kéo cao kên đỉnh đầu, cười nói: “Đừng hòng lấp liếm cho qua nhé.”
Sở Quân Việt thả lỏng cơ thể, mặc cho cô kiềm chế hai tay, ngực hơi phập phồng, hồi lâu mới nó: “Em nghĩ anh sẽ nói gì?”
“Ừm…..” Đường Bội đảo tròng mắt, cười nói: “Chắc là uy hiếp Liên tam thiếu, để ông ta không đánh chủ ý lên người Tử Thái, muốn ông ta biết khó mà lui, không nên cướp Tử Thái với em?”
Sở Quân Việt vẫn không trả lời, đôi mắt thâm thúy nhìn Đường Bội không chớp, giống như muốn hút linh hồn của cô vào chỗ sâu nhất trong mắt mình.
Sau khi Đường Bội nói xong câu đó, nụ cười trên mặt cũng tắt.
Cô chống đở cơ thể, nhìn vào mắt Sở Quân Việt, hồi lâu sau khẽ thở dài, cúi đầu chủ động hôn lên môi anh, nói: “Cám ơn anh.”
Uy hiếp người khác như vậy, thật sự không giống tác phong của Sở đại thiếu.
Anh vì ai, tất nhiên Đường Bội biết.
Cô tách ra, nhìn vào mắt Sở Quân Việt. Bởi vì muốn tạo hình tượng giống như nhân vật trong phim của Sở Dực Thành, nên cô để tóc dài, mái tóc mềm mượt lướt qua gò má Sở Quân Việt.
Đường Bội cũng không buông cổ tay anh ra, cúi đầu nhìn một chút, rồi lại hôn lên môi anh lần nữa.
Truyện được đăng chính thức ở Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép! Diệp Gia Quán. Truyện được cập nhật trước ở Diệp Gia Quán 1-3 ngày so với diễn đàn Lê Quý Đôn. Ngoài ra, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép, phi chính chủ!
Đầu lưới mềm mại nhẹ nhàng lướt qua môi anh, sau đó thoáng dùng sức, tách đôi môi anh ra.
Đường Bội hôn vô cùng chuyên tâm, nụ hôn của cô còn mang theo chút trẻ con.
Nhưng sự trẻ con này, làm cho lòng Sở đại thiếu ngứa ngáy.
“Bội Bội….” Khi tách ra lần nữa, hơi thở của anh cũng trở nên nặng nề.
“Ừ?” Đường Bội cười buông cổ tay anh ra.
Sở Quân Việt nhẹ nhàng vén tóc cô lên, lòng bàn tay ấm áp xẹt qua gò má trắng nõn.
Tay anh trượt đến gáy cô, kéo cô sát vào ngực mình hơn.
…..
Sáng hôm sau, Đường Bội dậy rất sớm.
Tối hôm qua Sở Quân Việt cũng không quá đáng.
Nhưng đợi khi cô kéo rèm cửa sổ ra, tia nắng sáng sớm mùa hè chiếu vào thì Sở Quân Việt còn nheo mắt.
Nắng ban mai chiếu lên Đường Bội, trên người cô đang mặc áo sơ mi của anh.
Mặc dù cô cao gầy, nhưng nếu so sánh với Sở Quân Việt thì vẫn nhỏ hơn nhiều. Ít nhất, áo sơ mi của anh mặc trên người cô, vạt áo cũng đủ để che kín một nửa đùi của cô.
Nút áo trên cùng không cài lại, lộ ra xương quai xanh như ẩn như hiện.
Lúc này, Đường Bội quay đầu cười với anh.
Ánh mắt trời rọi vào mặt cô, làm nụ cười của cô càng thêm rực rỡ và ấm áp.
Trong nháy mắt đó, Sở Quân Việt cảm thấy trái tim giống như bị cái gì đó đánh trúng, đập chậm mất một nhịp, làm anh có chút mê mang, cổ họng cũng hơi khô.
“Chào buổi sáng.” Đường Bội nhảy lên giường, mổ lên môi anh một cái, nói: “Em phải đến bệnh viện.”
Nếu như không phải tự bản thân phớt lờ, không muốn quan tâm, Sở Quân Việt tin tưởng, lấy năng lực của Liên tam thiếu thì làm sao có thể không điều tra được những chuyện kia.
Trong quá khứ, ông ta muốn chọn cuộc sống thế nào, anh không muốn xen vào, cũng không trông nom.
Nhưng bây giờ có liên quan đến Đường Bội, anh sẽ không bỏ mặc.
Ánh mắt của anh dừng lại trên mặt Liên Tu Cận chốc lát, rồi lạnh nhạt quét qua Liên Thiên Duệ.
“Còn nữa….” Sở Quân Việt nói tiếp: “Đường Tử Thái là một người độc lập có chủ kiến của riêng mình, chứ không phải là con rối của Liên gia, cũng không phải là dụng cụ để bắt Liên tam thiếu quay đầu.”
Sở Quân Việt không tin, trong thời gian Liên gia tìm Đường Tử Thái về sẽ không điều tra thân thế của cậu. Để chắc chắn trăm phần trăm cậu là giọt máu duy nhất bên ngoài của Liên Tu Cận, chỉ sợ ngay cả chuyện từ bé đến lớn của cậu cũng bị tra sạch.
Bọn họ điều tra, nhưng lại gạt Liên Tu Cận.
Mục đích của ông cụ Liên thật sự quá rõ ràng, chính là muốn dùng đứa con duy nhất này, kích thích trách nhiệm của một người cha của Liên Tu Cận.
Có lẽ ông ta không hài lòng về mẹ của Đường Tử Thái, nhưng người đã chết, thì ông ta vô cùng tình nguyện nhận đứa cháu trai này.
Nhưng chuyện năm đó, cũng không cần nói ra.
Điều Liên gia muốn, là Liên tam thiếu phấn khởi một lần nữa.
Mà không phải là một Liên tam thiếu sau khi biết được chân tướng, không biết sẽ biến thành hình dạng gì.
Liên Thiên Duệ trầm mặt xuống, muốn nói gì đó.
Nhưng Sở Quân Việt lên tiếng trước một bước.
Anh nhìn Liên Thiên Duệ, từ tốn nói: “Hơn nữa, cậu ấy còn là đứa em trai mà người phụ nữ của tôi quan tâm nhất.”
Ý uy hiếp trong lời nói rõ rành rạnh, làm người ta muốn khinh thường cũng khó.
Sắc mặt của hai người đàn ông xuất sắc nhất Liên gia lúc này cũng trở nên khó coi.
Sở Quân Việt chỉ lạnh nhạt lườm bọn họ, xoay người đi tới thang máy.
Trong phòng bệnh vẫn là một mảnh ấm áp.
Đường Tử Thái nằm trên giường bệnh, Đường Bội đang đọc truyện cho cậu nghe. Cô nói rất nhanh, trong mắt là nụ cười gian xảo.
“Dưới đáy biển sâu, không có công chúa, mà là Vu nữ. Cô ấy bảo vệ bảo vật của Long Vương, không để cho bất kỳ ai mang nó đi, đợi Long Vương chuyển thế trở về.”
Đường Bội kể xong, ‘bụp’ một tiếng khép sách lại, cười nói: “Câu chuyện đến đây là kết thúc, chị nói cho em biết rồi mà, hoàng tử và công chúa không nhất định sẽ hạnh phúc bên nhau.”
Cô chớp mắt, cười nói: “Em còn không chịu tin chị, bây giờ đã tin chưa hả?”
Đường Tử Thái bất mãn lầm bầm một tiếng, đưa tay muốn cướp quyển sách tranh: “Vừa rồi em mới xem có một nửa, nhưng câu chuyện không phải là như vậy mà.”
“Chị nói phải là phải.” Đường Bội cười tránh tay của cậu.
Cô vừa dịu dàng nhét tay Đường Tử Thái vào trong chăn, vừa gõ nhẹ lên trán cậu: “Em là một thằng con trai, sao không thích manga võ hiệp, mà lại thích chuyện cổ tích hoàng tử và công chúa chứ? Như vậy là không được đâu, sẽ bị người khác cười đó!”
“Chị…..” Đường Tử Thái ngoan ngoãn nằm trên giường, miệng vẫn nói: “Kết cục tốt chẳng lẽ không được sao?”
“Vậy quá giả.” Đường Bội hé miệng cười khẽ, nói: “Nếu hoàng tử luôn thành đôi với công chúa, vậy cô bé lọ lem phải làm sao đây?”
“Không phải cô bé lọ lem đã có chàng phù thủy đẹp trai bảo vệ rồi sao?” Đường Tử Thái lẩm bẩm hỏi.
“Ặc…. Cái này hả……”
Chắc Đường Bội cũng không nghĩ ra, khi còn bé mình vì muốn dỗ em trai ngủ mà bịa ra những chuyện cổ tích ngây thơ buồn cười, không ngờ em trai lại nhớ tất cả.
Cô nghiêng đầu nhìn Đường Tử Thái, dưới ánh đèn, ngũ quan của em trai vô vùng hoàn mỹ, thật sự rất giống Liên Tu Cận, nhưng lại dịu dàng và ấm áp hơn nhiều.
Cô cười một tiếng, nói tiếp: “Cho nên, không phải là tất cả các câu chuyện đều do hoàng tử và công chúa làm nhân vật chính, câu chuyện của cô bé lọ lem và chàng phù thủy cũng rất đẹp không phải sao?”
“Ừ.” Đường Tử Thái gật đầu.
Thật ra bọn họ đã sớm qua khỏi cái tuổi xem truyện thiếu nhi, nhưng kỷ niệm tuổi thơ thật sự quá ít, ít đến mức cho dù là bây giờ, bọn họ cũng không nhịn được mà muốn tìm lại những thiếu xót của thuở bé.
“Chị….” Đường Tử Thái khẽ nói: “Dù Sở thiếu không phải hoàng tử, chỉ cần anh ấy đối xử tốt với chị, em cũng sẽ rất thích anh ấy.”
“Ha ha…” Đường Bội cười to, cúi đầu sửa chăn lại cho Đường Tử Thái, dịu dàng nói: “Anh ấy chính là hoàng tử chân chính. Ngủ đi, không còn sớm nữa.”
“Ừ.” Đường Tử Thái gật đầu.
Đường Bội tắt hết đèn, chỉ để lại đèn ngủ nhỏ. Diệp Gia Quán.
Cô vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy Sở Quân Việt đứng dựa tường trên hành lang.
Bởi vì là buổi tối, nên đèn hành lang bệnh viện được mở hết, trông rất ám áp và yên tĩnh.
Ánh sáng vòng quanh cánh mũi thẳng tắp của Sở Quân Việt, cùng với chiếc càm cương nghị, còn có đôi lông mi thật dài.
Áo sơ mi suôn thẳng, cà vạt bị anh nới lỏng một tí, nhìn anh lúc này có hơi hoang dã.
“Trở lại lúc nào thế?” Đường Bội cười khẽ, đóng cửa lại rồi đi tới bên cạnh anh.
Cô đưa tay chạm vào má Sở Quân Việt, dưới ánh đèn gò má của anh càng hoàn mỹ và nhu hòa hơn nhiều.
“Cũng được một lúc rồi.” Sở Quân Việt bắt được tay Đường Bội, kéo đến môi rồi hôn một cái, thấp giọng nói: “Khi em nói đến cái kết của câu chuyện kia.”
Trong mắt của anh cũng xuất hiện lên ý cười tự nhiên, nhớ tới kết cục mà Đường Bội kể, rồi lời giải thích đúng lý hợp tình của cô, không nhịn được nói: “Em rất thích bắt nạt em trai em.”
“Khi còn nhỏ, vì sức khỏe của Tử Thái không tốt, tiền kiếm được, mẹ đều dùng để lo cơm áo, còn lại đều để chữa bệnh cho nó, lúc ấy đâu có tiền để mua những thứ này.” Đường Bội cười híp mắt nói: “Sau đó, ở kế bên nhà có một dì dạy trẻ, dì ấy cho bọn em mấy cuốn sách cũ mà nhà trẻ không cần nữa. Mặc dù đã cũ, nhưng đối với Tử Thái quanh năm không thể bước ra khỏi cửa mà nói, có mấy cuốn sách đó, đã giúp nó đỡ buồn hơn.”
Sở Quân Việt nắm chặt tay cô.
Hai người giống như học sinh lần đầu tiên nói chuyện yêu đương, tay nắm tay đi về phía thang máy.
Đường Bội tiếp tục nói: “Nhưng cũng không quá thuận lợi, tại vì truyện trên sách tranh quá đơn giản, nên em đành phải kể những câu truyện trước kia em nghe cho Tử Thái nghe.”
Cô suy nghĩ một chút, lại nói: “Từ nhỏ Tử Thái đã vô cùng thông minh, trí nhớ hơn người. Chuyện từng nghe một lần, nó luôn nhớ rất kỹ. Có lần mẹ đã ôm nó khóc rất lâu…..”
Nói tới đây, trong lòng Đường Bội đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Cô có chút nghẹn lời.
Sở Quân Việt siết chặt tay cô hơn, dịu dàng hỏi: “Sao đó thì sao?”
Mười ngón tay đan vào nhau, ngón tay Sở Quân Việt thon dài có lực, lòng bàn tay ấm áp làm Đường Bội cảm thấy an toàn, cô quay đầu cười với anh, thấp giọng tiếp tục nói: “Khi còn nhỏ em không hiểu chuyện, thấy mẹ khóc thảm như vậy, em nghĩ rằng mẹ phải đưa em trai đi, hoặc bệnh của em trai không thể chữa khỏi. Sau này lớn lên mới hiểu ra, khi đó, chắc là mẹ cảm thấy có lỗi với Tử Thái, bởi vì bà không có cách cho chúng em một cuộc sống tốt, cũng không có cách cho chúng em học hành. Tài năng của Tử Thái, chắc sẽ bị mai một.”
Nói đến phần sau, giọng cô hơi khàn khàn.
Sở Quân Việt đau xót trong lòng.
Thang máy nhanh chóng xuống tới bãi đậu xe, anh ôm Đường Bội vào lòng, càm đặt trên đầu cô, nói: “Sở gia có một hạng mục, tài trợ cho trẻ em không có điều kiện học hành.”
Anh biết mọi thứ đã thay đổi, nhưng vẫn trầm giọng nói: “Anh sẽ bảo bọn họ gia tăng đầu tư, hy vọng sau này, sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa.”
“Ừ.” Đường Bội dựa vào ngực anh, cảm nhận nhịp đập trái tim, cảm nhận sự ấm áp của anh, lại cười: “Chờ Tử Thái khỏe lại, nó muốn học cái gì, sẽ học được cái đó.”
“Ừ.” Sở Quân Việt không chậm chút trễ trả lời.
Anh ôm Đường Bội ngồi vào xe, tài xế lái xe đưa bọn họ tới một căn nhà ở trung tâm thành phố Zurich.
Mặc dù Sở Quân Việt rất ít tới đây, nhưng trong căn hộ cái gì cũng có, thậm chí còn có nguyên liệu nấu ăn tươi mới.
Anh mở tủ lạnh ra, quay đầu hỏi Đường Bội: “Buổi tối không ăn gì, có đói bụng không?”
Đường Bội cười đi tới cạnh anh, khom người nhìn vào tủ lạnh, hỏi: “Sở thiếu muốn đích thân xuống bếp hả?”
Trên mặt Sở Quân Việt xuất hiện một chút ngại ngùng, từ tốn nói: “Nấu cháo nhồi bột mì thì làm được.”
Đường Bội cười khẽ, cúi đầu nhìn một chút, cười nói: “Để em.”
Người trải qua huấn luyện dã ngoại tàn khốc, có thể giải quyết vấn đề no ấm cơ bản nhất.
Cô nhanh chóng làm xong món cơm chiên trứng, lại làm hai món ăn đơn giản, sau đó nghiêng đầu nhìn Sở Quân Việt, cười nói: “Chỉ có canh trứng cà chua thôi.”
Lúc bưng đồ ăn lên bàn, Đường Bội thật sự không thể tưởng tượng được, cô sẽ cùng gia chủ Sở gia, ngồi đối diện nhau trong căn hộ nằm ở trung tâm thành phố Zurich – tất đất tất vàng, cùng nhau ăn một bữa cơm đơn giản.
Sở Quân Việt ăn uống có chế độ từ nhỏ sợ rằng chưa từng ăn những món này.
“Sao hả?” Đường Bội lấy muỗng gõ nhẹ lên vành chén của anh.
Động tác này có chút không lễ phép, ít nhất là hoàn toàn trái ngược với những lễ nghi Sở Quân Việt học từ nhỏ, nhưng anh chỉ cảm thấy ấm áp và thân mật, không chút để ý gật đầu, nói: “Rất ngon.”
Hai người ăn xong thì tắm rữa.
Một ngày ngắn ngủi, lại xảy ra rất nhiều chuyện.
Lúc đặt lưng lên giường, Đường Bội không nhịn được mà thở dài thỏa mãn.
Sở Quân Việt khẽ vươn tay, kéo cô vào ngực, cái chăn lông vũ mềm mại bao bọc lấy bọn họ.
Cô tựa vào ngực Sở Quân Việt, nhưng thực tế là đang đưa tay chống đở cơ thể mình, tay trái nhẹ nhàng sờ cằm anh, cười hỏi: “Vậy bây giờ Sở thiếu có thể nói cho em biết, hôm nay anh đã nói gì với Liên tam thiếu không?”
Sở Quân Việt nhìn cô không chớp mắt, chỉ cảm thấy cơ thể mềm mại trên người, Đường Bội cười tươi như hoa, làm tim anh nóng lên theo.
Anh khẽ ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên cổ tay Đường Bội.
Đó là chỗ nhạy cảm, Đường Bội cũng cười khúc khích, nhẹ nhàng rút tay lại.
Tay Sở Quân Việt trượt từ lưng Đường Bội xuống, lúc đi qua eo cô, tay thoáng dùng lực, kéo cô áp lên người mình.
“Ê….” Đường Bội bất mãn liếc nhìn anh một cái, dứt khoát bắt lấy cổ tay anh, kéo cao kên đỉnh đầu, cười nói: “Đừng hòng lấp liếm cho qua nhé.”
Sở Quân Việt thả lỏng cơ thể, mặc cho cô kiềm chế hai tay, ngực hơi phập phồng, hồi lâu mới nó: “Em nghĩ anh sẽ nói gì?”
“Ừm…..” Đường Bội đảo tròng mắt, cười nói: “Chắc là uy hiếp Liên tam thiếu, để ông ta không đánh chủ ý lên người Tử Thái, muốn ông ta biết khó mà lui, không nên cướp Tử Thái với em?”
Sở Quân Việt vẫn không trả lời, đôi mắt thâm thúy nhìn Đường Bội không chớp, giống như muốn hút linh hồn của cô vào chỗ sâu nhất trong mắt mình.
Sau khi Đường Bội nói xong câu đó, nụ cười trên mặt cũng tắt.
Cô chống đở cơ thể, nhìn vào mắt Sở Quân Việt, hồi lâu sau khẽ thở dài, cúi đầu chủ động hôn lên môi anh, nói: “Cám ơn anh.”
Uy hiếp người khác như vậy, thật sự không giống tác phong của Sở đại thiếu.
Anh vì ai, tất nhiên Đường Bội biết.
Cô tách ra, nhìn vào mắt Sở Quân Việt. Bởi vì muốn tạo hình tượng giống như nhân vật trong phim của Sở Dực Thành, nên cô để tóc dài, mái tóc mềm mượt lướt qua gò má Sở Quân Việt.
Đường Bội cũng không buông cổ tay anh ra, cúi đầu nhìn một chút, rồi lại hôn lên môi anh lần nữa.
Truyện được đăng chính thức ở Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép! Diệp Gia Quán. Truyện được cập nhật trước ở Diệp Gia Quán 1-3 ngày so với diễn đàn Lê Quý Đôn. Ngoài ra, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép, phi chính chủ!
Đầu lưới mềm mại nhẹ nhàng lướt qua môi anh, sau đó thoáng dùng sức, tách đôi môi anh ra.
Đường Bội hôn vô cùng chuyên tâm, nụ hôn của cô còn mang theo chút trẻ con.
Nhưng sự trẻ con này, làm cho lòng Sở đại thiếu ngứa ngáy.
“Bội Bội….” Khi tách ra lần nữa, hơi thở của anh cũng trở nên nặng nề.
“Ừ?” Đường Bội cười buông cổ tay anh ra.
Sở Quân Việt nhẹ nhàng vén tóc cô lên, lòng bàn tay ấm áp xẹt qua gò má trắng nõn.
Tay anh trượt đến gáy cô, kéo cô sát vào ngực mình hơn.
…..
Sáng hôm sau, Đường Bội dậy rất sớm.
Tối hôm qua Sở Quân Việt cũng không quá đáng.
Nhưng đợi khi cô kéo rèm cửa sổ ra, tia nắng sáng sớm mùa hè chiếu vào thì Sở Quân Việt còn nheo mắt.
Nắng ban mai chiếu lên Đường Bội, trên người cô đang mặc áo sơ mi của anh.
Mặc dù cô cao gầy, nhưng nếu so sánh với Sở Quân Việt thì vẫn nhỏ hơn nhiều. Ít nhất, áo sơ mi của anh mặc trên người cô, vạt áo cũng đủ để che kín một nửa đùi của cô.
Nút áo trên cùng không cài lại, lộ ra xương quai xanh như ẩn như hiện.
Lúc này, Đường Bội quay đầu cười với anh.
Ánh mắt trời rọi vào mặt cô, làm nụ cười của cô càng thêm rực rỡ và ấm áp.
Trong nháy mắt đó, Sở Quân Việt cảm thấy trái tim giống như bị cái gì đó đánh trúng, đập chậm mất một nhịp, làm anh có chút mê mang, cổ họng cũng hơi khô.
“Chào buổi sáng.” Đường Bội nhảy lên giường, mổ lên môi anh một cái, nói: “Em phải đến bệnh viện.”
/131
|