Editor: Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán
Trên hành lang lầu hai, Đường Tử Thái ra ngoài cùng Liên Tu Cận và Liên Thiên Duệ, sau khi ra khỏi cửa thư phòng liền chào Liên Thiên Duệ rồi chuẩn bị đi tìm Đường Bội.
“Tử Thái.” Khi cậu muốn đi thì Liên Tu Cận kêu.
Đường Tử Thái dừng bước.
Cậu từ từ xoay người lại, sắc mặt có hơi không được tự nhiên.
Tô Hải Dao dạy dỗ hai chị em Đường Bội quá tốt, thù hận bọn họ tất nhiên sẽ không quên, nhưng ân tình, họ cũng chưa bao giờ quên.
Hôm nay, Liên Tu Cận đứng ra bảo vệ Đường Bội trước mặt mọi người, Đường Tử Thái đều thấy.
Nếu như là người xa lạ, cậu bằng lòng làm bất cứ chuyện gì để báo đáp.
Nhưng người này lại là Liên Tu Cận…
“Tử… Tử Thái…” Liên Tu Cận nhanh chóng hiểu được sự khó xử của Đường Tử Thái.
Nói không thất vọng là giả, nhưng ông nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, mỉm cười nói với con trai mình: “Mấy hôm nay nếu con có rảnh thì nhớ ở cùng chị con nhiều một chút. Con bé kiên cường, thông minh, nhưng dù gì cũng chỉ là một cô gái, xảy ra chuyện như thế chắc con bé cũng không dễ chịu.”
Ông dừng một chút rồi nói tiếp: “Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, ba và anh con chỉ giúp được bên ngoài, còn con là em ruột của Bội Bội, có thể an ủi con bé.”
Liên Tu Cận quá hạ mình, hời hợt bỏ qua tác dụng mà mình đã tạo ra lúc nãy, làm cho Đường Tử Thái càng thêm khó xử.
Cậu cũng không phải là người không biết điều, địa vị của Liên tam thiếu trong mắt những vị khách ở đây, cậu rất rõ ràng.
Có thể nói nếu hôm nay không phải Liên Tu Cận ra mặt giúp Đường Bội, sợ rằng những lời nói dèm pha về Đường Bội sẽ còn khó nghe hơn.
Đường Tử Thái im lặng một lúc lâu mới khẽ nói: “Cảm ơn.”
Liên Tu Cận kích động tay run run, mặt mày giãn ra, tim đập nhanh, hiếm khi thấy con ông không đối xử lạnh nhạt với ông…
Ông kích động bước lên trước một bước, vừa muốn đưa tay ra nắm lấy tay Đường Tử Thái thì bị Liên Thiên Duệ chặn lại.
Liên tam thiếu có chút bất mãn quay lại nhìn Liên Thiên Duệ, chỉ thấy cháu trai lắc đầu, trầm giọng nói: “Chú ba, chúng ta phải đi. Tử Thái và cô Đường, chắc là có rất nhiều điều muốn nói.”
Rốt cuộc Liên Tu Cận cũng bình tĩnh lại.
Dục tốc thì bất đạt.
Liên Thiên Duệ là người lý trí.
Ông bình tĩnh lại, mỉm cười hiền hoài: “Nhanh đi tìm chị con đi, lúc này, mặc dù ngoài miệng nó không nói gì, nhưng chắc trong lòng rất hy vọng có con bên cạnh.”
Nói xong, giống như một trưởng bối bình thường, ông vỗ vai Đường Tử Thái một cái.
Mắt Đường Tử Thái tối xuống, nhưng vẫn gật đầu, xoay người đi lên lầu ba.
Chỗ quẹo lên cầu thang, không có đèn sáng như ở hành lang.
Cửa sổ thật to mang tới ánh mặt trời sáng rỡ, dưới ánh nắng, cô gái có làn da màu mật đứng hai tay ôm ngực, trông rất mạnh mẽ.
Ánh mặt trời như đang nhảy múa trong mắt cô, đôi mắt trong suốt sáng ngời, có một ánh sáng giảo hoạt không cách nào diễn tả.
Lúc này Đường Tử Thái đã cách cô rất gần, nhìn từ góc của cậu, có thể thấy rõ đôi mi dài cong vút, sóng mũi cao, diệp gia quán, đôi môi nhỏ đang nhếch lên cùng gò má cong cong.
Có lẽ cô gái này không cao gầy như Đường Bội, nhưng làn da màu mật, bắp tay bắp chân thon dài, làm cô càng thêm quyến rũ.
Đường Tử Thái híp mắt, không vui nhìn cô gái trước mặt.
Ngay khi cậu định coi cô gái này như không khí và tiếp tục đi lên, Văn Thụy Hân lại cứ hiên ngang nghiêng đầu, cười với Đường Tử Thái, nói: “Chúng ta nói chuyện một chút đi?”
“Giữa chúng ta, có gì để nói?”
Bình thường, Đường Tử Thái cũng là một quý ông.
Nhưng người trước mặt là cô gái vừa nãy đã làm chị cậu buồn, làm chị cậu bị người ta nói xấu, cậu rất bất mãn, rất khó có thể lịch sự với người này.
Cậu nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Nếu cô tới thị uy…”
“Tôi không tới thị uy!” Văn Thụy Hân đột nhiên cười nói.
Cô buông hai tay xuống, thoải mái đi về phía Đường Tử Thái.
“Từ lúc bắt đầu, tôi đã biết mình chỉ là vai phụ, tôi chưa từng nghĩ muốn tu hú chiếm tổ chim khách. Tình yêu của Sở thiếu đối với chị cậu, đã có trước khi cậu biết, cũng sâu hơn những gì cậu thấy.” Văn Thụy Hân mỉm cười, nói: “Có lẽ trong tình yêu anh ấy hơn ngốc một chút, yêu sai cách. Nhưng tấm lòng anh ấy dành cho chị cậu, chúng ta đều không nên hoài nghi.”
“Đó là cô!” Đường Tử Thái nhíu chặt mày: “Chị tôi cũng rất yêu anh ta, thậm chí còn vì anh ta mà bằng lòng gánh vác tất cả cùng anh ta. Nhưng không ngờ, anh ta lại hành xử như vậy!”
“Chàng trai trẻ…” Văn Thụy Hân bước tới gần hơn, cười khẽ nói: “Trước giờ cậu chưa từng yêu ai?”
“Không có thì thế nào?!” Mặt Đường Tử Thái nóng lên.
“Vậy thì đúng rồi!” Văn Thụy Hân cười buông tay ra, nói: “Khó trách cậu lại không biết, khi yêu, chỉ số thông minh luôn bị tuột xuống số âm.”
“Cô thì biết…” Đường Tử Thái phản bác theo bản năng.
“Hồi trước tôi cũng không biết…” Văn Thụy Hân cười càng thêm quyến rũ.
Cô sát tới gần hơn, hơi thở phun lên tai Đường Tử Thái.
Sau đó, Văn Thụy Hân cười nói: “Nhưng hôm nay, đột nhiên tôi muốn thử một chút.”
Nhìn rái tai Đường Tử Thái đỏ lên, cười khanh khách nói: “Bởi vì, tôi gặp được một người khiến cho tôi vừa thấy đã yêu!”
Văn Thụy Hân nói xong, không cho Đường Tử Thái cơ hội từ chối, chỉ cười tươi rói rồi xoay người bước đi.
Tấm lưng gầy gợi cảm, đôi vai lộ ra bên ngoài, hình xăm con bướm đang vỗ cánh bay, mỗi bước đi của cô đều vô cùng quyến rũ.
Chỗ đặc biệt nhất của Văn Thụy Hân chính là lúc cô nói chuyện và lúc cô cười, lúc ấy, cô giống với Đường Bội hai ba phần.
Hai người đều cởi mở và tự nhiên, không giống những cô gái khác, giả vờ yếu đuối để được người ta yêu thích, nhưng khó có thể làm cho người ta vừa nhìn thấy đã có hảo cảm, tràn đầy sinh lực, cảm giác như mùa xuân đến.
Mặt của Đường Tử Thái nóng lên.
Trước giờ cậu chưa từng gặp cô gái nào lớn gan như vậy.
Phải nói là trong hai mươi năm cuộc đời của cậu, cậu chưa bao giờ gặp được cô gái nào cùng lứa như vậy.
Khi cậu gõ cửa phòng Đường Bội, trong lòng vẫn còn chút hoảng hốt.
Đường Bội đang sắp xếp đồ đạc, quay đầu thì thấy Đường Tử Thái có hơi hoảng hốt, cười nói: “Sao vậy?”
Đường Tử Thái lắc đầu, muốn ném Văn Thụy Hân lớn gan kia ra khỏi đầu.
Nhưng có lẽ thật sự như lời Văn Thụy Hân nói, cậu chỉ là một chàng trai chưa từng yêu đương.
Mặc dù cố gắng thử, nhưng mặt của Đường Tử Thái vẫn nóng lên.
Tất cả biến hóa đều không chạy khỏi mắt Đường Bội, cô cười gian xảo.
Khóe môi nhếch lên, nhìn thật sự có hơi giống với Văn Thụy Hân ban nãy.
Làm cho Đường Tử Thái khó khăn lắm mới quăng Văn Thụy Hân ra khỏi đầu được, lại đỏ mặt. Diệp Gia quán.
“Hôm nay có rất nhiều thiếu nữ…” Đường Bội cười nhìn Đường Tử Thái, nói: “Xem ra Tử Thái của chúng ta đã gặp được một cô gái xinh đẹp khiến người ta không dời mắt được rồi.”
Đường Tử Thái hít thở sâu, miễn cưỡng làm cho mình bình tĩnh lại, vừa nghe chị mình nói vừa đi tới, hỏi: “Chị, chị đang làm gì vậy?”
“Thu dọn đồ.” Đường Bội để một bộ đồ vào va li, lúc này mới nhìn cậu, cười nói: “Ngày mai chị sẽ về.”
Xem ra tâm trạng của cô không tệ lắm, có thể nói đùa với Đường Tử Thái, còn dọn đồ được, thậm chí còn vừa dọn vừa hát.
Đường Tử Thái nhìn cô mấy lần, lại không kiềm được mà hỏi: “Chị, chị thật sự không định tha thứ cho… Sở thiếu sao?”
“Tạm thời không nói tới tha thứ hay không.” Đường Bội khẽ thở dài, đứng thẳng người lên: “Anh ấy tốt với chị, chị hiểu. Thế nhưng, hiểu và tiếp nhận nó không giống nhau.”
Cô nhìn Đường Tử Thái, phát hiện em trai đang nghiêm túc nhìn mình, không nhịn được cười nói: “Được rồi, thoải mái một chút đi. Vừa rồi mặc dù rất khó chịu, nhưng bây giờ đã ổn hơn nhiều rồi. Đây không phải là chuyện lớn gì, đừng căng thẳng như vậy!”
“Chị!” Đường Tử Thái đi lên trước mấy bước, ôm lấy Đường Bội từ phía sau: “Không sao cả, cho dù chị quyết định rời khỏi anh ta, chị vẫn còn có em. Cả đời này, em đều sẽ ở bên chị.”
“Chị biết em rất hiểu chuyện…” Đường Bội không giãy giụa, trở tay nhẹ véo mặt Đường Tử Thái một cái, cười nói: “Nhưng sớm muộn gì em cũng phải lấy vợ. Nhưng mà Tử Thái…”
Cô dừng một chút, mới nói: “Sau này, không thể đối xử với vợ của em như vậy. Coi chừng người ta chạy mất, lúc ấy không tìm lại được đâu.”
“Chị.” Đường Tử Thái nũng nịu dựa đầu vào vai Đường Bội, khẽ nói: “Sau khi về, chúng ta dọn ra ngoài ở nhé.”
“Ừ.” Đường Bội cười một tiếng: “Cho nên ngày mai chị phải về, tiết mục lần trước chị tham gia em còn nhớ không? Nữ chính chắc chắn là chị. Vừa rồi Minh thiếu gọi cho chị, mọi chuyện đã được quyết định xong rồi, có lẽ không tới ba ngày sẽ mở họp báo.”
Cô nghiêng đầu nhìn Đường Tử Thái, nửa đùa nửa thật nói: “Cho nên vẫn phải cố gắng kiếm tiền thôi, quả nhiên tự tay nắm giữ số mạng của mình, vẫn tốt hơn.”
“Chị muốn nhận phim mới?” Đường Tử Thái có chút hiếu kỳ hỏi.
“Ừ.” Đường Bội gật đầu, giải thích:”Thật ra đóng phim rất thú vị, chị không ghét mà còn cảm thấy thích. Hơn nữa…” Đường Bội vừa nói vừa cười gian xảo: “Chuyến đi này, làm xong cũng kiếm được khá nhiều.”
Cô buông lỏng tựa vào ngực em trai mình, hơi ngẩng đầu lên, cười nói: “Chờ chị kiếm đủ tiền, chúng ta cũng mua một căn biệt thự lớn để ở.”
Cô nhìn ra bờ biển xanh ngoài cửa sổ, xa xa là vô số mây trắng, những con chim biển bay lượn trên bầu trời.
Ánh mặt trời chiếu xuống mặt biển, giống như là kim sa.
Trên bờ là hàng dừa xanh mát.
Đường Bội có chút tiếc nuối nói: “Nhưng đảo nhỏ, muốn mua cũng hơi khó.”
“Chúng ta cùng nhau cố gắng.” Đường Tử Thái ôm Đường Bội chặt hơn.
Cơ thể Đường Bội mềm mại, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, nhưng Đường Tử Thái chỉ cảm thấy Đường Bội thật gầy, còn gầy hơn cậu hồi lúc còn bệnh.
“Nhưng mà chị đừng để mình mệt quá.” Đường Tử Thái lại nói: “Mọi chuyện cứ giao cho em là được rồi.”
“Được.” Đường Bội cười mặt mày cong cong.
“Vậy hôn sự của chị và anh… Sở thiếu…” Trước đó Đường Tử Thái rất thích người ‘anh rể’ này, tiếng gọi ‘anh hai Sở’ tạm thời chưa đổi được.
“Tạm thời chị không…” Cô còn chưa nói hết câu, cửa phòng đi bị người ta mở ra.
Sắc mặt Sở Quân Việt khó coi, những lúc mở miệng, lại không nghe ra chút bất mãn: “Tử Thái, cậu ra ngoài trước, anh muốn nói chuyện với Bội Bội một chút.”
Đường Tử Thái muốn nói gì đó, Đường Bội vỗ lên vai cậu, nói: “Em đi ra ngoài trước đi. Yên tâm, chị không sao.”
Cô chỉ vào cơ của mình, làm cho Đường Tử Thái suýt chút cười ra tiếng, miễn cưỡng gật đầu một cái rồi đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Đường Bội lưu loát đóng va li lại, nhìn Sở Quân Việt, cười nói: “Nói đi, muốn nói gì?”
“Bội Bội… Anh…”
“Nếu muốn giải thích hoặc xin lỗi, thì không cần nói gì hết.” Sở Quân Việt vừa mở miệng đã bị Đường Bội ngắt ngang.
Cô khoanh tay trước ngực, diệp gia quán, cô bây giờ, giống như nữ vương cao cao tại thượng, ngạo nghễ cười nói: “Em cảm thấy anh đã nghĩ sai một chuyện.”
Cô lại nói: “Em nên sớm nghĩ ra, chú anh nói trong đầu anh đều là công việc, hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là yêu, giải quyết chuyện gì cũng dùng thái độ khi giải quyết việc trên thương trường, đúng là không nói sai chút nào.”
“Bội Bội…” Sắc mặt Sở Quân Việt tái nhợt, quả thật, anh giống như lời Sở Dực Thành nói, nếu không cũng sẽ không cần phải xem phim tình cảm.
“Cho nên em quyết định!” Đường Bội cười khẽ, ngạo nghễ nói: “Nếu như còn muốn kết hôn với em, thì gả cho em đi, em sẽ cưới anh vào nhà em.”
Trên hành lang lầu hai, Đường Tử Thái ra ngoài cùng Liên Tu Cận và Liên Thiên Duệ, sau khi ra khỏi cửa thư phòng liền chào Liên Thiên Duệ rồi chuẩn bị đi tìm Đường Bội.
“Tử Thái.” Khi cậu muốn đi thì Liên Tu Cận kêu.
Đường Tử Thái dừng bước.
Cậu từ từ xoay người lại, sắc mặt có hơi không được tự nhiên.
Tô Hải Dao dạy dỗ hai chị em Đường Bội quá tốt, thù hận bọn họ tất nhiên sẽ không quên, nhưng ân tình, họ cũng chưa bao giờ quên.
Hôm nay, Liên Tu Cận đứng ra bảo vệ Đường Bội trước mặt mọi người, Đường Tử Thái đều thấy.
Nếu như là người xa lạ, cậu bằng lòng làm bất cứ chuyện gì để báo đáp.
Nhưng người này lại là Liên Tu Cận…
“Tử… Tử Thái…” Liên Tu Cận nhanh chóng hiểu được sự khó xử của Đường Tử Thái.
Nói không thất vọng là giả, nhưng ông nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, mỉm cười nói với con trai mình: “Mấy hôm nay nếu con có rảnh thì nhớ ở cùng chị con nhiều một chút. Con bé kiên cường, thông minh, nhưng dù gì cũng chỉ là một cô gái, xảy ra chuyện như thế chắc con bé cũng không dễ chịu.”
Ông dừng một chút rồi nói tiếp: “Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, ba và anh con chỉ giúp được bên ngoài, còn con là em ruột của Bội Bội, có thể an ủi con bé.”
Liên Tu Cận quá hạ mình, hời hợt bỏ qua tác dụng mà mình đã tạo ra lúc nãy, làm cho Đường Tử Thái càng thêm khó xử.
Cậu cũng không phải là người không biết điều, địa vị của Liên tam thiếu trong mắt những vị khách ở đây, cậu rất rõ ràng.
Có thể nói nếu hôm nay không phải Liên Tu Cận ra mặt giúp Đường Bội, sợ rằng những lời nói dèm pha về Đường Bội sẽ còn khó nghe hơn.
Đường Tử Thái im lặng một lúc lâu mới khẽ nói: “Cảm ơn.”
Liên Tu Cận kích động tay run run, mặt mày giãn ra, tim đập nhanh, hiếm khi thấy con ông không đối xử lạnh nhạt với ông…
Ông kích động bước lên trước một bước, vừa muốn đưa tay ra nắm lấy tay Đường Tử Thái thì bị Liên Thiên Duệ chặn lại.
Liên tam thiếu có chút bất mãn quay lại nhìn Liên Thiên Duệ, chỉ thấy cháu trai lắc đầu, trầm giọng nói: “Chú ba, chúng ta phải đi. Tử Thái và cô Đường, chắc là có rất nhiều điều muốn nói.”
Rốt cuộc Liên Tu Cận cũng bình tĩnh lại.
Dục tốc thì bất đạt.
Liên Thiên Duệ là người lý trí.
Ông bình tĩnh lại, mỉm cười hiền hoài: “Nhanh đi tìm chị con đi, lúc này, mặc dù ngoài miệng nó không nói gì, nhưng chắc trong lòng rất hy vọng có con bên cạnh.”
Nói xong, giống như một trưởng bối bình thường, ông vỗ vai Đường Tử Thái một cái.
Mắt Đường Tử Thái tối xuống, nhưng vẫn gật đầu, xoay người đi lên lầu ba.
Chỗ quẹo lên cầu thang, không có đèn sáng như ở hành lang.
Cửa sổ thật to mang tới ánh mặt trời sáng rỡ, dưới ánh nắng, cô gái có làn da màu mật đứng hai tay ôm ngực, trông rất mạnh mẽ.
Ánh mặt trời như đang nhảy múa trong mắt cô, đôi mắt trong suốt sáng ngời, có một ánh sáng giảo hoạt không cách nào diễn tả.
Lúc này Đường Tử Thái đã cách cô rất gần, nhìn từ góc của cậu, có thể thấy rõ đôi mi dài cong vút, sóng mũi cao, diệp gia quán, đôi môi nhỏ đang nhếch lên cùng gò má cong cong.
Có lẽ cô gái này không cao gầy như Đường Bội, nhưng làn da màu mật, bắp tay bắp chân thon dài, làm cô càng thêm quyến rũ.
Đường Tử Thái híp mắt, không vui nhìn cô gái trước mặt.
Ngay khi cậu định coi cô gái này như không khí và tiếp tục đi lên, Văn Thụy Hân lại cứ hiên ngang nghiêng đầu, cười với Đường Tử Thái, nói: “Chúng ta nói chuyện một chút đi?”
“Giữa chúng ta, có gì để nói?”
Bình thường, Đường Tử Thái cũng là một quý ông.
Nhưng người trước mặt là cô gái vừa nãy đã làm chị cậu buồn, làm chị cậu bị người ta nói xấu, cậu rất bất mãn, rất khó có thể lịch sự với người này.
Cậu nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Nếu cô tới thị uy…”
“Tôi không tới thị uy!” Văn Thụy Hân đột nhiên cười nói.
Cô buông hai tay xuống, thoải mái đi về phía Đường Tử Thái.
“Từ lúc bắt đầu, tôi đã biết mình chỉ là vai phụ, tôi chưa từng nghĩ muốn tu hú chiếm tổ chim khách. Tình yêu của Sở thiếu đối với chị cậu, đã có trước khi cậu biết, cũng sâu hơn những gì cậu thấy.” Văn Thụy Hân mỉm cười, nói: “Có lẽ trong tình yêu anh ấy hơn ngốc một chút, yêu sai cách. Nhưng tấm lòng anh ấy dành cho chị cậu, chúng ta đều không nên hoài nghi.”
“Đó là cô!” Đường Tử Thái nhíu chặt mày: “Chị tôi cũng rất yêu anh ta, thậm chí còn vì anh ta mà bằng lòng gánh vác tất cả cùng anh ta. Nhưng không ngờ, anh ta lại hành xử như vậy!”
“Chàng trai trẻ…” Văn Thụy Hân bước tới gần hơn, cười khẽ nói: “Trước giờ cậu chưa từng yêu ai?”
“Không có thì thế nào?!” Mặt Đường Tử Thái nóng lên.
“Vậy thì đúng rồi!” Văn Thụy Hân cười buông tay ra, nói: “Khó trách cậu lại không biết, khi yêu, chỉ số thông minh luôn bị tuột xuống số âm.”
“Cô thì biết…” Đường Tử Thái phản bác theo bản năng.
“Hồi trước tôi cũng không biết…” Văn Thụy Hân cười càng thêm quyến rũ.
Cô sát tới gần hơn, hơi thở phun lên tai Đường Tử Thái.
Sau đó, Văn Thụy Hân cười nói: “Nhưng hôm nay, đột nhiên tôi muốn thử một chút.”
Nhìn rái tai Đường Tử Thái đỏ lên, cười khanh khách nói: “Bởi vì, tôi gặp được một người khiến cho tôi vừa thấy đã yêu!”
Văn Thụy Hân nói xong, không cho Đường Tử Thái cơ hội từ chối, chỉ cười tươi rói rồi xoay người bước đi.
Tấm lưng gầy gợi cảm, đôi vai lộ ra bên ngoài, hình xăm con bướm đang vỗ cánh bay, mỗi bước đi của cô đều vô cùng quyến rũ.
Chỗ đặc biệt nhất của Văn Thụy Hân chính là lúc cô nói chuyện và lúc cô cười, lúc ấy, cô giống với Đường Bội hai ba phần.
Hai người đều cởi mở và tự nhiên, không giống những cô gái khác, giả vờ yếu đuối để được người ta yêu thích, nhưng khó có thể làm cho người ta vừa nhìn thấy đã có hảo cảm, tràn đầy sinh lực, cảm giác như mùa xuân đến.
Mặt của Đường Tử Thái nóng lên.
Trước giờ cậu chưa từng gặp cô gái nào lớn gan như vậy.
Phải nói là trong hai mươi năm cuộc đời của cậu, cậu chưa bao giờ gặp được cô gái nào cùng lứa như vậy.
Khi cậu gõ cửa phòng Đường Bội, trong lòng vẫn còn chút hoảng hốt.
Đường Bội đang sắp xếp đồ đạc, quay đầu thì thấy Đường Tử Thái có hơi hoảng hốt, cười nói: “Sao vậy?”
Đường Tử Thái lắc đầu, muốn ném Văn Thụy Hân lớn gan kia ra khỏi đầu.
Nhưng có lẽ thật sự như lời Văn Thụy Hân nói, cậu chỉ là một chàng trai chưa từng yêu đương.
Mặc dù cố gắng thử, nhưng mặt của Đường Tử Thái vẫn nóng lên.
Tất cả biến hóa đều không chạy khỏi mắt Đường Bội, cô cười gian xảo.
Khóe môi nhếch lên, nhìn thật sự có hơi giống với Văn Thụy Hân ban nãy.
Làm cho Đường Tử Thái khó khăn lắm mới quăng Văn Thụy Hân ra khỏi đầu được, lại đỏ mặt. Diệp Gia quán.
“Hôm nay có rất nhiều thiếu nữ…” Đường Bội cười nhìn Đường Tử Thái, nói: “Xem ra Tử Thái của chúng ta đã gặp được một cô gái xinh đẹp khiến người ta không dời mắt được rồi.”
Đường Tử Thái hít thở sâu, miễn cưỡng làm cho mình bình tĩnh lại, vừa nghe chị mình nói vừa đi tới, hỏi: “Chị, chị đang làm gì vậy?”
“Thu dọn đồ.” Đường Bội để một bộ đồ vào va li, lúc này mới nhìn cậu, cười nói: “Ngày mai chị sẽ về.”
Xem ra tâm trạng của cô không tệ lắm, có thể nói đùa với Đường Tử Thái, còn dọn đồ được, thậm chí còn vừa dọn vừa hát.
Đường Tử Thái nhìn cô mấy lần, lại không kiềm được mà hỏi: “Chị, chị thật sự không định tha thứ cho… Sở thiếu sao?”
“Tạm thời không nói tới tha thứ hay không.” Đường Bội khẽ thở dài, đứng thẳng người lên: “Anh ấy tốt với chị, chị hiểu. Thế nhưng, hiểu và tiếp nhận nó không giống nhau.”
Cô nhìn Đường Tử Thái, phát hiện em trai đang nghiêm túc nhìn mình, không nhịn được cười nói: “Được rồi, thoải mái một chút đi. Vừa rồi mặc dù rất khó chịu, nhưng bây giờ đã ổn hơn nhiều rồi. Đây không phải là chuyện lớn gì, đừng căng thẳng như vậy!”
“Chị!” Đường Tử Thái đi lên trước mấy bước, ôm lấy Đường Bội từ phía sau: “Không sao cả, cho dù chị quyết định rời khỏi anh ta, chị vẫn còn có em. Cả đời này, em đều sẽ ở bên chị.”
“Chị biết em rất hiểu chuyện…” Đường Bội không giãy giụa, trở tay nhẹ véo mặt Đường Tử Thái một cái, cười nói: “Nhưng sớm muộn gì em cũng phải lấy vợ. Nhưng mà Tử Thái…”
Cô dừng một chút, mới nói: “Sau này, không thể đối xử với vợ của em như vậy. Coi chừng người ta chạy mất, lúc ấy không tìm lại được đâu.”
“Chị.” Đường Tử Thái nũng nịu dựa đầu vào vai Đường Bội, khẽ nói: “Sau khi về, chúng ta dọn ra ngoài ở nhé.”
“Ừ.” Đường Bội cười một tiếng: “Cho nên ngày mai chị phải về, tiết mục lần trước chị tham gia em còn nhớ không? Nữ chính chắc chắn là chị. Vừa rồi Minh thiếu gọi cho chị, mọi chuyện đã được quyết định xong rồi, có lẽ không tới ba ngày sẽ mở họp báo.”
Cô nghiêng đầu nhìn Đường Tử Thái, nửa đùa nửa thật nói: “Cho nên vẫn phải cố gắng kiếm tiền thôi, quả nhiên tự tay nắm giữ số mạng của mình, vẫn tốt hơn.”
“Chị muốn nhận phim mới?” Đường Tử Thái có chút hiếu kỳ hỏi.
“Ừ.” Đường Bội gật đầu, giải thích:”Thật ra đóng phim rất thú vị, chị không ghét mà còn cảm thấy thích. Hơn nữa…” Đường Bội vừa nói vừa cười gian xảo: “Chuyến đi này, làm xong cũng kiếm được khá nhiều.”
Cô buông lỏng tựa vào ngực em trai mình, hơi ngẩng đầu lên, cười nói: “Chờ chị kiếm đủ tiền, chúng ta cũng mua một căn biệt thự lớn để ở.”
Cô nhìn ra bờ biển xanh ngoài cửa sổ, xa xa là vô số mây trắng, những con chim biển bay lượn trên bầu trời.
Ánh mặt trời chiếu xuống mặt biển, giống như là kim sa.
Trên bờ là hàng dừa xanh mát.
Đường Bội có chút tiếc nuối nói: “Nhưng đảo nhỏ, muốn mua cũng hơi khó.”
“Chúng ta cùng nhau cố gắng.” Đường Tử Thái ôm Đường Bội chặt hơn.
Cơ thể Đường Bội mềm mại, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, nhưng Đường Tử Thái chỉ cảm thấy Đường Bội thật gầy, còn gầy hơn cậu hồi lúc còn bệnh.
“Nhưng mà chị đừng để mình mệt quá.” Đường Tử Thái lại nói: “Mọi chuyện cứ giao cho em là được rồi.”
“Được.” Đường Bội cười mặt mày cong cong.
“Vậy hôn sự của chị và anh… Sở thiếu…” Trước đó Đường Tử Thái rất thích người ‘anh rể’ này, tiếng gọi ‘anh hai Sở’ tạm thời chưa đổi được.
“Tạm thời chị không…” Cô còn chưa nói hết câu, cửa phòng đi bị người ta mở ra.
Sắc mặt Sở Quân Việt khó coi, những lúc mở miệng, lại không nghe ra chút bất mãn: “Tử Thái, cậu ra ngoài trước, anh muốn nói chuyện với Bội Bội một chút.”
Đường Tử Thái muốn nói gì đó, Đường Bội vỗ lên vai cậu, nói: “Em đi ra ngoài trước đi. Yên tâm, chị không sao.”
Cô chỉ vào cơ của mình, làm cho Đường Tử Thái suýt chút cười ra tiếng, miễn cưỡng gật đầu một cái rồi đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Đường Bội lưu loát đóng va li lại, nhìn Sở Quân Việt, cười nói: “Nói đi, muốn nói gì?”
“Bội Bội… Anh…”
“Nếu muốn giải thích hoặc xin lỗi, thì không cần nói gì hết.” Sở Quân Việt vừa mở miệng đã bị Đường Bội ngắt ngang.
Cô khoanh tay trước ngực, diệp gia quán, cô bây giờ, giống như nữ vương cao cao tại thượng, ngạo nghễ cười nói: “Em cảm thấy anh đã nghĩ sai một chuyện.”
Cô lại nói: “Em nên sớm nghĩ ra, chú anh nói trong đầu anh đều là công việc, hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là yêu, giải quyết chuyện gì cũng dùng thái độ khi giải quyết việc trên thương trường, đúng là không nói sai chút nào.”
“Bội Bội…” Sắc mặt Sở Quân Việt tái nhợt, quả thật, anh giống như lời Sở Dực Thành nói, nếu không cũng sẽ không cần phải xem phim tình cảm.
“Cho nên em quyết định!” Đường Bội cười khẽ, ngạo nghễ nói: “Nếu như còn muốn kết hôn với em, thì gả cho em đi, em sẽ cưới anh vào nhà em.”
/172
|