Editor: Mặc Doanh RF, Diệp gia quán
Sở Dực Thành đã mỉm cười đứng lên nghênh đón.
Đường Bội kinh ngạc liếc nhìn Sở Dực Thành, lẽ nào, Sở Dực Thành không biết người này sao?
Phía sau người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện ở trường quay, chính là một người đàn ông trung niên cao lớn cường tráng.
Tuy bây giờ trời không nắng, nhưng ông ấy lại đội mũ lưỡi trai. Vành nón bị kéo thấp xuống, khuôn mặt bị che khuất một nửa, khiến người ta không nhìn rõ.
Nhưng cho dù không cần nhìn, Đường Bội cũng biết, người đàn ông trung niên này, nhất định là có đôi mắt sắc bén như chim ưng, sóng mũi cao thẳng và linh hồn lạnh lùng bình tĩnh như băng tuyết.
Lúc này hai người đã đi tới gần.
Không chỉ Đường Bội mà Sở Dực Thành, nhân viên của đoàn phim cũng bị hai người họ hấp dẫn sự chú ý.
Bọn họ không chỉ đẹp trai, mà khí thế cũng hơn người.
Phó đạo diễn Sư Học Lâm phụ trách kiểm tra phong cảnh đã quay xong cảnh mình muốn, lúc này thấy hai người kia, cũng cười, đưa cuốn tài liệu trong tay cho người bên cạnh, bước về phía bọn người Sở Dực Thành, nghênh đón hai người kia.
Chỉ có Đường Bội, vẫn ngồi yên tại chỗ.
Sở Dực Thành và Sư Học Lâm chào người đàn ông trẻ tuổi, ba người nói với nhau mấy câu.
Nhưng ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi lại nhanh chóng chuyển đến Đường Bội.
Khóe môi của anh giương cao hơn khi nói chuyện với Sở Dực Thành, trong mắt cũng có thêm ý cười thản nhiên. Ý cười tràn ra từ khóe mắt, vốn đã đẹp trai đến mức làm người ta không thể chịu nổi, bây giờ đứng dưới ánh nắng mặt trời lại càng thêm rực rỡ, khiến người ta không thể nào rời mắt.
Rốt cuộc Đường Bội cũng đứng lên.
Hình như Sở Dực Thành và Sư Học Lâm đã phát hiện ra hai người Đường Bội có hơi lạ. Hai người liếc nhau một cái, tò mò nhìn Đường Bội.
Người đàn ông trẻ tuổi nhíu mày, chủ động đi về phía Đường Bội.
Hình như lần này anh ta đã cường tráng hơn lần trước một chút, hoặc có lẽ là vừa đi qua gió tanh mưa máu, anh đã lột xác từ một cậu bé thành một người đàn ông.
Tóc của anh ta ngắn hơn lần trước một chút, nhìn gọn gàng và thoải mái hơn nhiều.
Ánh mắt vẫn cong cong, nhưng chứa nhiều tang thương, không còn cái dáng vẻ tuổi trẻ ngông cuồng không coi ai ra gì như trước kia nữa.
Anh ta cao hơn Đường Bội nửa cái đầu, lúc khom lưng, hơi thở vừa vặn phun bên tai Đường Bội.
“Bội Bội…” Giọng của Âu Dương Lạc khác với Sở Quân Việt, nhưng lại vô cùng êm tai, mang theo sự từ tính, gợi cảm khó diễn tả: “Từ nay về sau, anh sẽ không để em chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.” (D: tui rất thích ông này.)
Anh ta khẽ nói.
Âm thanh chỉ có anh ta và Đường Bội nghe được.
Âu Dương Lạc nhanh chóng đứng thẳng người lên, như một quý tộc Anh, nâng tay Đường Bội lên, cúi đầu, dịu dàng hôn xuống.
Anh ta ngước đầu lên nhìn Đường Bội, cười vui vẻ, lúc mở miệng lần nữa thì giọng đã to hơn một chút, chí ít cũng để Sở Dực Thành và Sư Học Lâm nghe được: “Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Sở Dực Thành nghi ngờ liếc nhìn Âu Dương Lạc, cười nhìn Đường Bội nói: “Đây chính là Âu Dương Lạc, là nam phụ chúng ta đang chờ… Cũng chính là chồng sau này của Bạch An, Nghiêm Minh Lãng.”
Cảm giác của Sở Dực Thành đối với nhân vật này, vô cùng mâu thuẫn.
Một mặt, người đàn ông này ở bên Bạch An, cũng chính là thời kỳ khó khăn nhất của Thích Bạch Phong, không xa không rời mà ở cạnh cô, giúp Thích Bạch Phong gần như sa sút đến cực độ đứng lên lần nữa. Sau khi Thích Bạch Phong về nước, cũng là người này cùng cô, trải qua giai đoạn bấp bênh của Thích gia, kiên cường vượt qua.
Có thể nói, nếu không có người này, sẽ không có Thích Bạch Phong hiện tại.
Mặt khác, người này cũng là tình địch lớn nhất trong đời Sở Dực Thành.
Cũng vì sự xuất hiện của người này, nên Sở Dực Thành không hề có chút xíu cơ hội nào để có thể tiếp cận Thích Bạch Phong, chiếu cố Thích Bạch Phong. Thậm chí cũng vì vậy mà làm ông cụ Sở tức giận, đuổi anh ra khỏi Sở gia.
Sở Dực Thành vẫn không biết, nếu thật sự đối mặt với chồng của Thích Bạch Phong, mình sẽ như thế nào.
Sau đó không phải họ không chạm mặt lúc hoạt động thương nghiệp, nhưng khoảnh khắc đó cả hai đều cảm thấy hơi xấu hổ, nên chỉ vội vã gật đầu liền đi khỏi, chưa từng chính thức chào hỏi. (D: ta có một ý nghĩ hơi ích kỷ, nếu, chỉ nếu thôi nhé, ông chồng của bà TBP hiện tại là gay thì hay quá =))))
Lúc đầu Đường Bội cho rằng, đối với tình địch lớn nhất đồng thời là chồng hiện tại của Thích Bạch Phong này, trong phim, Sở Dực Thành sẽ không để người này được vui vẻ, cũng sẽ không quá coi trọng đối với nhân vật của người này.
Nhưng sau khi đọc hết kịch bản, cô biết mình sai rồi. Diệp gia quán.
Trong phim, Nghiêm Minh Lãng, không chỉ là một người nghiêm túc chính trực trên thương trường, vả lại còn yêu Bạch An đến cuồng dại, dùng sự dịu dàng và bao dung mạnh mẽ cùng lồng ngực ấm áp của mình, che gió che mưa cho Bạch An. Không chỉ dẫn cô ra khỏi bóng ma thất tình, mà còn dẫn cô đi tới đỉnh cao của sự huy hoàng.
Sở Dực Thành, hẳn là tôn trọng người này, thậm chí còn là cảm kích khi đắp nặn lên nhân vật này.
Giới thiệu Âu Dương Lạc xong, Sở Dực Thành lại giới thiệu Đường Bội với Âu Dương Lạc rồi nói: “Buổi chiều mới tới phân cảnh của hai người, cậu Âu Dương gia nhập đoàn phim hơi trễ, đúng lúc để hai người nhân dịp này mà làm quen với nhau luôn.”
Sở Dực Thành vỗ vai Âu Dương Lạc, cười nói: “Tôi đi sắp xếp cảnh quay tiếp theo, có vấn đề gì không hiểu thì cứ tìm tôi.”
Nói xong, gật đầu với Đường Bội rồi cùng Sư Học Lâm đi qua chỗ khác.
“Chúng ta…” Đường Bội thấy Sở Dực Thành và Sư Học Lâm đã đi xa, buồn cười chỉ vào Âu Dương Lạc rồi chỉ vào mình, cười hỏi: “Làm quen với đối phương?”
Bọn họ có thể nói là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, là người hiểu rõ đối phương nhất.
Âu Dương Lạc chưa đáp, người đàn ông trung niên bên cạnh đột nhiên ho nhẹ một cái, bả vai khẽ run lên, trầm giọng nói: “Biết người biết mình, mới có thể biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Lẽ nào hai đứa đều quên lời chú dạy rồi?”
Ông vừa nói vừa đưa tay lấy cái mũ lưỡi trai trên đầu xuống để lộ mái tóc màu đen hơi rối.
Dưới cằm là râu được cạo sạch nhưng vẫn còn sắc xanh, gương mặt đã trãi qua nhiều gió sương, nhưng không hề già, ngược lại lại có chút tang thương.
Ông nhìn Đường Bội, khóe môi giương lên, ngay cả trong đôi mắt nâu cũng mang theo nụ cười nhạt.
“Chậc chậc…” Người đàn ông trung niên than nhẹ mấy tiếng, nhìn Đường Bội từ trên xuống dưới mấy lần, nói: “Con gái lớn mười tám thay đổi, đúng là nói không sai! Con nhóc năm đó giờ đã trổ mã đẹp thế này rồi đây, đúng là không thể tưởng tượng được mà.”
“Chú Lợi!” Đường Bội bước lên trước, ôm lấy người đàn ông trung niên.
“Chú già rồi!” Cô nhìn ông từ trên xuống dưới, cười nói: “Nhưng mà cũng bình thường, con và Lạc đều lớn cả rồi!”
Cô hơi khó tin nhìn hai người, hỏi: “Nói mới nhớ, sao hai người lại đi cùng nhau thế?”
“Gần đây chú nhận một vụ, nói là bảo vệ người quan trọng nào đó, kỳ kèo qua lại, đối phương lại chỉ rõ muốn chú đi làm nhiệm vụ.” Chú Lợi cười nói: “Chú còn có chút ngạc nhiên, rốt cuộc là ông chủ nào nhìn trúng chú, kết quả lúc nhận được tư liệu, khuôn mặt, ánh mắt kia, không phải chính là Đường Bội nhỏ sao?! Tất nhiên chú không nói hai lời liền đồng ý.”
Nói đến đây ông nhìn Đường Bội mấy lần, cười nói: “Nhưng phải nói là nếu không còn tư liệu và hình của con trước, lúc gặp nhau, chắc chú sẽ không dám nhận con rồi.”
“Chú Lợi…” Đường Bội làm nũng kêu.
“Ha ha ha…” Chú Lợi cười, nói: “Ai ngờ lúc trên đường tới đây, lại đụng phải thằng nhóc này. Aizz, chú nói mấy đứa, sao đứa nào cũng bước chân vào giới giải trí hết vậy? Bày đặt, làm lính đánh thuế không làm, lại đi đóng phim…”
Ông vừa nói vừa nhìn nhóm nhân viên bận rộn đằng xa, nói: “Làm diễn viên chơi vui lắm hả?”
“Rất thú vị.” Đường Bội cười, không giải thích gì thêm.
Có lẽ chú Lợi không còn nhớ rõ, năm đó lần đầu tiên chú dẫn mình theo làm nhiệm vụ, đã từng cứu thiếu niên kia.
Thật ra năm đó dựa vào lý lịch của Đường Bội, vẫn chưa có tư cách nhận nhiệm vụ. Nhưng có lẽ chú Lợi không biết, vì hành động to gan vô tâm lần đó của chú, mà tạo thành đoạn lương duyên hôm nay.
Nếu như năm đó không xảy ra chuyện kia, Đường Bội cũng không xác định, mình và Sở Quân Việt, diệp gia quán, rốt cuộc có thể đi đến ngày hôm nay hay không.
Có thể, sẽ không dễ dàng như vậy…
Cho nên có lẽ Sở Quân Việt vì chuyện này, mới tìm chú ấy, thậm chí đưa chú ấy tới bên cạnh Đường Bội!
Cô cười nhìn chú Lợi, thấy tóc mai của chú đã có vài sợi bạc, không kiềm được mà lại ôm ông thêm một cái, cười hỏi: “Sao thế? Chú Lợi vẫn chưa định nghỉ hưu sao? Hay chú định sau khi nghỉ hưu, mua một quốc gia để dưỡng lão?”
“Tiền thì chú không thiếu rồi.” Chú Lợi nói: “Chỉ là không ngồi yên được, chậc…”
Ông xúc động thở dài một hơi, nói: “Một người rảnh rỗi, rất nhàm chán.”
Ông nhìn Đường Bội, lại nhìn Âu Dương Lạc, cười nói: “Hai đứa thì tốt rồi, thanh mai trúc mã, đến bây giờ cũng có chỗ để nương tựa. Ai ai, không nói nữa, ông đây là một lính đánh thuê thẳng thắn cương nghị, không thể bị hai đứa nhóc này dẫn đi làm chuyện không đàng hoàng.”
Nói xong, chú Lợi chỉ tay về phía xa, nói: “Chú đi hút điếu thuốc rồi trở lại.”
Dứt lời, ông liền xoay người bước đi.
Đường Bội và Âu Dương Lạc nhìn theo, bóng lưng ông vẫn to lớn như trước, nhưng mười năm trôi qua, ông đã không còn trẻ nữa.
Không chỉ tóc mai bị bạc, mà ngay cả phía sau tóc bạc cũng lấm tấm rồi.
Đường Bội xúc động thở dài, nói: “Không ngờ lại có thể gặp được chú Lợi ở đây.”
“Cũng không ngờ, có một ngày lại gặp chú ấy với thân phận hiện tại!” Âu Dương Lạc nói.
Đường Bội nhìn anh ta, chưa kịp đáp, Lục Tử Mặc đã lạnh mặt đi tới.
“Ăn cơm, cô Đường.” Giọng nói của Lục Tử Mặc lạnh lẽo.
Lục Tử Mặc là người của Sở Quân Việt, tất nhiên biết Âu Dương Lạc, vả lại cũng đã gặp nhiều lần.
Mỗi lần thấy người đàn ông này, Sở Quân Việt không hề vui, mặc dù Lục Tử Mặc không biểu hiện trực tiếp là mình vui hay giận, nhưng ánh mắt khi nhìn Âu Dương Lạc cũng lạnh như băng.
“Được.” Đường Bội nhìn Lục Tử Mặc, gật đầu.
Cho dù cô quay ở ngoài, nhưng cơm mỗi ngày đều là do Sở Quân Việt sai người chuẩn bị.
Vì không muốn để cô bị người ta nói này nói kia, nên Sở Quân Việt cũng sai người đưa cơm cho cả đoàn phim, ngay cả Sở Dực Thành cũng nửa đùa nửa thật nhìn cô, nói: “Mời con làm nữ chính, chú đúng là kiếm bội tiền rồi.”
Lúc này trong xe bảo mẫu (là kiểu xe limouse đầy đủ tiện nghi), là đồ ăn đầy đủ sắc hương vị, dinh dưỡng phong phú.
Âu Dương Lạc nhìn thấy những món ăn kia, ánh sáng lạnh chợt lóe lên trong mắt, nhưng không nói gì.
Đường Bội không chút ngần ngại nhìn anh ta, cười mời: “Ăn cùng nhé?”
“Anh ăn rồi mới tới.” Âu Dương Lạc khoanh hai tay trước ngực, không chút để ý nói: “Hơn nữa cơm chuẩn bị riêng cho em, anh sợ, anh mà ăn, sẽ bị người nào đó ghim cái mác tiểu nhân sau lưng.”
Vừa nói, Âu Dương Lạc vừa ý vị nhìn Lục Tử Mặc.
Đường Bội cũng không miễn cưỡng, ngồi xuống ăn.
Như bình thường, lúc ăn xong thì sẽ ngồi nghỉ một chút.
Đường Bội khoanh tay trước ngực, nhìn Âu Dương Lạc đã thay đồ xong, còn đeo thêm một cái mắt kính, nhìn anh ta lúc này càng hào hoa phong nhã hơn, khóe môi khẽ nhếch, cười nói: “Trước giờ em chưa từng thấy anh như thế này.”
Âu Dương Lạc cúi đầu nhìn trang phục trên người mình, ngẩng đầu nhìn Đường Bội, cười nói: “Anh cũng là lần đầu tiên thấy mình như vậy.”
Cảnh chiều họ phải quay, là cảnh của nữ chính Bạch An và nam phụ. Lúc này vừa quay buổi sáng xong, diệp gia quán, chờ nhân viên đưa cơm trưa tới. Nhóm nhân viên đang điều chỉnh và bố trí hiện trường, Đường Bội và Âu Dương Lạc đều rảnh rỗi, chỉ đứng một bên xem.
Đường Bội nhìn Sở Dực Thành, thấy không ai chú ý tới chỗ mình, mới nói: “Nhưng mà anh đột nhiên xuất hiện ở đây, làm em rất kinh ngạc.”
“Kinh ngạc vì thiếu gia Âu Dương gia, vậy mà lại xuất đầu lộ diện.” Đường Bội cười nói: “Em còn nhớ, trước kia, là lúc nào nhỉ?”
Cô nghiêng đầu nhìn Âu Dương Lạc, cười khẽ nói: “Mười bảy tuổi?”
Âu Dương Lạc đã biết cô muốn nói gì.
Khi đó việc học và nhiệm vụ huấn luyện của anh ta luôn rất nặng nề, người thừa kế Âu Dương gia bồi dưỡng, trước giờ chưa từng nương tay.
Hoạt động giải trí duy nhất trong tuần của họ, chính là cuối tuần có thể xem một bộ phim.
Đến giờ Đường Bội vẫn nhớ, Âu Dương Lạc năm mười bảy tuổi, vô cùng khinh thường mà nhìn các diễn viên trong phim, bĩu môi nói: “Gối thêu hoa.”
Thật ra nữ chính của bộ phim đó, vào năm ấy chính là người đẹp nổi tiếng.
Lúc đó còn có những thiếu niên khác cùng xem với họ, đều nhìn nữ diễn viên đó bằng con mắt say mê.
Đường Bội và Âu Dương Lạc ngồi hàng cuối cùng.
Âu Dương Lạc vừa khinh thường nhìn nữ diễn viên, vừa nhìn đám người ngồi trước đang nhìn ti vi đến mức sắp lồi mắt, khoanh tay, nhìn vào vô cùng chững chạc, nhìn Đường Bội, nói với cô: “Bội Bội của chúng ta còn đẹp hơn nữ diễn viên đó nhiều.”
“Cậu thì biết cái gì?” Đường Bội còn chưa trả lời, cậu bạn ngồi trước đã quay lại khinh bỉ nhìn Âu Dương Lạc.
Nói xong, cậu ta vô cùng ghét bỏ nhìn Đường Bội vài lần, rồi lại mê gái tiếp tục xem phim, say mê nói: “Đây mới là phụ nữ, phụ nữ thế này mới phải chứ. Nhìn vòng eo xem, nhìn ngực đi, còn có cặp chân kia… Nếu bạn gái tương lai được phân nửa cô ấy… Không…. Chỉ cần được một phần mười sự quyến rũ của cô ấy, tôi cũng đã hài lòng.”
Người kia nói xong, còn cười mấy tiếng.
Âu Dương Lạc khinh bỉ nhìn người nọ, quay đầu nhìn Đường Bội, nói: “Đừng nghe họ nói, anh vẫn thấy em mạnh hơn cô diễn viên kia.”
Âu Dương Lạc mười bảy tuổi, lớn lên trong hoàn cảnh máu me từ nhỏ, càng không biết dỗ ngọt người khác là gì.
Anh ta nghĩ một hồi, lại nghiêm túc bổ sung một câu, thấy Đường Bội có hơi không vui, nói: “Chí ít, chắc chắn em có thể đánh thắng cô ta.”
Nói xong còn gồng cơ tay lên, nói: “Cũng khỏe mạnh hơn cô ta!”
Đường Bội nhớ tới chuyện cũ, không kiềm được mà cười khẽ.
Cô đã có hơi không nhớ rõ, lúc ấy mình thế mà lại bị lời an ủi dỡ hơi của Âu Dương Lạc làm cho thoải mái.
Nhưng mà khi đó, việc phân biệt giới tính, bọn họ, không có ai rảnh mà để ý tới.
Thế nhưng Đường Bội vẫn nhớ kỹ, Âu Dương Lạc không ưa những diễn viên kia.
Về sau Đường Phỉ Phỉ càng…
Ấn tượng của Âu Dương Lạc về giới giải trí, có thể cũng vì sự tồn tại của Đường Phỉ Phỉ, mà càng thêm tồi tệ.
Lúc này nghe Đường Bội nhắc tới chuyện cũ, ngay cả Âu Dương Lạc cũng có chút buồn cười.
Anh ta nhìn lên trời, diệp gia quán, bầu trời rộng mênh mông, đám mây với những hình thù khác nhau, không kiềm được mà thì thào nói: “Khi đó thật là ngốc nghếch.”
“Đúng thế đó!” Đường Bội gật đầu, không chút do dự phụ họa nói: “Có ai khen con gái người ta như vậy sao? Cái đó giống chửi người ta hơn.”
“Nếu như đổi lại là bây giờ, chắc chắn anh sẽ đổi cách nói khác…” Âu Dương Lạc quay đầu nhìn Đường Bội.
Anh ta cười nhìn Đường Bội, Bội Bội của anh bây giờ, đã không còn là cô bé tóc ngắn ngày xưa, giống như mấy thằng con trai trong đội, đánh đấm tối ngày.
“Anh sẽ nói…” Âu Dương Lạc cảm thấy giọng nói của mình trở nên xa vời: “Cũng là diễn viên, so với cô kia, em đẹp hơn nhiều.”
Anh ta vỗ ngực mình, nói: “Ở đây, em vĩnh viễn là người đẹp nhất, bất luận là lúc nào!”
Sở Dực Thành đã mỉm cười đứng lên nghênh đón.
Đường Bội kinh ngạc liếc nhìn Sở Dực Thành, lẽ nào, Sở Dực Thành không biết người này sao?
Phía sau người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện ở trường quay, chính là một người đàn ông trung niên cao lớn cường tráng.
Tuy bây giờ trời không nắng, nhưng ông ấy lại đội mũ lưỡi trai. Vành nón bị kéo thấp xuống, khuôn mặt bị che khuất một nửa, khiến người ta không nhìn rõ.
Nhưng cho dù không cần nhìn, Đường Bội cũng biết, người đàn ông trung niên này, nhất định là có đôi mắt sắc bén như chim ưng, sóng mũi cao thẳng và linh hồn lạnh lùng bình tĩnh như băng tuyết.
Lúc này hai người đã đi tới gần.
Không chỉ Đường Bội mà Sở Dực Thành, nhân viên của đoàn phim cũng bị hai người họ hấp dẫn sự chú ý.
Bọn họ không chỉ đẹp trai, mà khí thế cũng hơn người.
Phó đạo diễn Sư Học Lâm phụ trách kiểm tra phong cảnh đã quay xong cảnh mình muốn, lúc này thấy hai người kia, cũng cười, đưa cuốn tài liệu trong tay cho người bên cạnh, bước về phía bọn người Sở Dực Thành, nghênh đón hai người kia.
Chỉ có Đường Bội, vẫn ngồi yên tại chỗ.
Sở Dực Thành và Sư Học Lâm chào người đàn ông trẻ tuổi, ba người nói với nhau mấy câu.
Nhưng ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi lại nhanh chóng chuyển đến Đường Bội.
Khóe môi của anh giương cao hơn khi nói chuyện với Sở Dực Thành, trong mắt cũng có thêm ý cười thản nhiên. Ý cười tràn ra từ khóe mắt, vốn đã đẹp trai đến mức làm người ta không thể chịu nổi, bây giờ đứng dưới ánh nắng mặt trời lại càng thêm rực rỡ, khiến người ta không thể nào rời mắt.
Rốt cuộc Đường Bội cũng đứng lên.
Hình như Sở Dực Thành và Sư Học Lâm đã phát hiện ra hai người Đường Bội có hơi lạ. Hai người liếc nhau một cái, tò mò nhìn Đường Bội.
Người đàn ông trẻ tuổi nhíu mày, chủ động đi về phía Đường Bội.
Hình như lần này anh ta đã cường tráng hơn lần trước một chút, hoặc có lẽ là vừa đi qua gió tanh mưa máu, anh đã lột xác từ một cậu bé thành một người đàn ông.
Tóc của anh ta ngắn hơn lần trước một chút, nhìn gọn gàng và thoải mái hơn nhiều.
Ánh mắt vẫn cong cong, nhưng chứa nhiều tang thương, không còn cái dáng vẻ tuổi trẻ ngông cuồng không coi ai ra gì như trước kia nữa.
Anh ta cao hơn Đường Bội nửa cái đầu, lúc khom lưng, hơi thở vừa vặn phun bên tai Đường Bội.
“Bội Bội…” Giọng của Âu Dương Lạc khác với Sở Quân Việt, nhưng lại vô cùng êm tai, mang theo sự từ tính, gợi cảm khó diễn tả: “Từ nay về sau, anh sẽ không để em chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.” (D: tui rất thích ông này.)
Anh ta khẽ nói.
Âm thanh chỉ có anh ta và Đường Bội nghe được.
Âu Dương Lạc nhanh chóng đứng thẳng người lên, như một quý tộc Anh, nâng tay Đường Bội lên, cúi đầu, dịu dàng hôn xuống.
Anh ta ngước đầu lên nhìn Đường Bội, cười vui vẻ, lúc mở miệng lần nữa thì giọng đã to hơn một chút, chí ít cũng để Sở Dực Thành và Sư Học Lâm nghe được: “Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Sở Dực Thành nghi ngờ liếc nhìn Âu Dương Lạc, cười nhìn Đường Bội nói: “Đây chính là Âu Dương Lạc, là nam phụ chúng ta đang chờ… Cũng chính là chồng sau này của Bạch An, Nghiêm Minh Lãng.”
Cảm giác của Sở Dực Thành đối với nhân vật này, vô cùng mâu thuẫn.
Một mặt, người đàn ông này ở bên Bạch An, cũng chính là thời kỳ khó khăn nhất của Thích Bạch Phong, không xa không rời mà ở cạnh cô, giúp Thích Bạch Phong gần như sa sút đến cực độ đứng lên lần nữa. Sau khi Thích Bạch Phong về nước, cũng là người này cùng cô, trải qua giai đoạn bấp bênh của Thích gia, kiên cường vượt qua.
Có thể nói, nếu không có người này, sẽ không có Thích Bạch Phong hiện tại.
Mặt khác, người này cũng là tình địch lớn nhất trong đời Sở Dực Thành.
Cũng vì sự xuất hiện của người này, nên Sở Dực Thành không hề có chút xíu cơ hội nào để có thể tiếp cận Thích Bạch Phong, chiếu cố Thích Bạch Phong. Thậm chí cũng vì vậy mà làm ông cụ Sở tức giận, đuổi anh ra khỏi Sở gia.
Sở Dực Thành vẫn không biết, nếu thật sự đối mặt với chồng của Thích Bạch Phong, mình sẽ như thế nào.
Sau đó không phải họ không chạm mặt lúc hoạt động thương nghiệp, nhưng khoảnh khắc đó cả hai đều cảm thấy hơi xấu hổ, nên chỉ vội vã gật đầu liền đi khỏi, chưa từng chính thức chào hỏi. (D: ta có một ý nghĩ hơi ích kỷ, nếu, chỉ nếu thôi nhé, ông chồng của bà TBP hiện tại là gay thì hay quá =))))
Lúc đầu Đường Bội cho rằng, đối với tình địch lớn nhất đồng thời là chồng hiện tại của Thích Bạch Phong này, trong phim, Sở Dực Thành sẽ không để người này được vui vẻ, cũng sẽ không quá coi trọng đối với nhân vật của người này.
Nhưng sau khi đọc hết kịch bản, cô biết mình sai rồi. Diệp gia quán.
Trong phim, Nghiêm Minh Lãng, không chỉ là một người nghiêm túc chính trực trên thương trường, vả lại còn yêu Bạch An đến cuồng dại, dùng sự dịu dàng và bao dung mạnh mẽ cùng lồng ngực ấm áp của mình, che gió che mưa cho Bạch An. Không chỉ dẫn cô ra khỏi bóng ma thất tình, mà còn dẫn cô đi tới đỉnh cao của sự huy hoàng.
Sở Dực Thành, hẳn là tôn trọng người này, thậm chí còn là cảm kích khi đắp nặn lên nhân vật này.
Giới thiệu Âu Dương Lạc xong, Sở Dực Thành lại giới thiệu Đường Bội với Âu Dương Lạc rồi nói: “Buổi chiều mới tới phân cảnh của hai người, cậu Âu Dương gia nhập đoàn phim hơi trễ, đúng lúc để hai người nhân dịp này mà làm quen với nhau luôn.”
Sở Dực Thành vỗ vai Âu Dương Lạc, cười nói: “Tôi đi sắp xếp cảnh quay tiếp theo, có vấn đề gì không hiểu thì cứ tìm tôi.”
Nói xong, gật đầu với Đường Bội rồi cùng Sư Học Lâm đi qua chỗ khác.
“Chúng ta…” Đường Bội thấy Sở Dực Thành và Sư Học Lâm đã đi xa, buồn cười chỉ vào Âu Dương Lạc rồi chỉ vào mình, cười hỏi: “Làm quen với đối phương?”
Bọn họ có thể nói là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, là người hiểu rõ đối phương nhất.
Âu Dương Lạc chưa đáp, người đàn ông trung niên bên cạnh đột nhiên ho nhẹ một cái, bả vai khẽ run lên, trầm giọng nói: “Biết người biết mình, mới có thể biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Lẽ nào hai đứa đều quên lời chú dạy rồi?”
Ông vừa nói vừa đưa tay lấy cái mũ lưỡi trai trên đầu xuống để lộ mái tóc màu đen hơi rối.
Dưới cằm là râu được cạo sạch nhưng vẫn còn sắc xanh, gương mặt đã trãi qua nhiều gió sương, nhưng không hề già, ngược lại lại có chút tang thương.
Ông nhìn Đường Bội, khóe môi giương lên, ngay cả trong đôi mắt nâu cũng mang theo nụ cười nhạt.
“Chậc chậc…” Người đàn ông trung niên than nhẹ mấy tiếng, nhìn Đường Bội từ trên xuống dưới mấy lần, nói: “Con gái lớn mười tám thay đổi, đúng là nói không sai! Con nhóc năm đó giờ đã trổ mã đẹp thế này rồi đây, đúng là không thể tưởng tượng được mà.”
“Chú Lợi!” Đường Bội bước lên trước, ôm lấy người đàn ông trung niên.
“Chú già rồi!” Cô nhìn ông từ trên xuống dưới, cười nói: “Nhưng mà cũng bình thường, con và Lạc đều lớn cả rồi!”
Cô hơi khó tin nhìn hai người, hỏi: “Nói mới nhớ, sao hai người lại đi cùng nhau thế?”
“Gần đây chú nhận một vụ, nói là bảo vệ người quan trọng nào đó, kỳ kèo qua lại, đối phương lại chỉ rõ muốn chú đi làm nhiệm vụ.” Chú Lợi cười nói: “Chú còn có chút ngạc nhiên, rốt cuộc là ông chủ nào nhìn trúng chú, kết quả lúc nhận được tư liệu, khuôn mặt, ánh mắt kia, không phải chính là Đường Bội nhỏ sao?! Tất nhiên chú không nói hai lời liền đồng ý.”
Nói đến đây ông nhìn Đường Bội mấy lần, cười nói: “Nhưng phải nói là nếu không còn tư liệu và hình của con trước, lúc gặp nhau, chắc chú sẽ không dám nhận con rồi.”
“Chú Lợi…” Đường Bội làm nũng kêu.
“Ha ha ha…” Chú Lợi cười, nói: “Ai ngờ lúc trên đường tới đây, lại đụng phải thằng nhóc này. Aizz, chú nói mấy đứa, sao đứa nào cũng bước chân vào giới giải trí hết vậy? Bày đặt, làm lính đánh thuế không làm, lại đi đóng phim…”
Ông vừa nói vừa nhìn nhóm nhân viên bận rộn đằng xa, nói: “Làm diễn viên chơi vui lắm hả?”
“Rất thú vị.” Đường Bội cười, không giải thích gì thêm.
Có lẽ chú Lợi không còn nhớ rõ, năm đó lần đầu tiên chú dẫn mình theo làm nhiệm vụ, đã từng cứu thiếu niên kia.
Thật ra năm đó dựa vào lý lịch của Đường Bội, vẫn chưa có tư cách nhận nhiệm vụ. Nhưng có lẽ chú Lợi không biết, vì hành động to gan vô tâm lần đó của chú, mà tạo thành đoạn lương duyên hôm nay.
Nếu như năm đó không xảy ra chuyện kia, Đường Bội cũng không xác định, mình và Sở Quân Việt, diệp gia quán, rốt cuộc có thể đi đến ngày hôm nay hay không.
Có thể, sẽ không dễ dàng như vậy…
Cho nên có lẽ Sở Quân Việt vì chuyện này, mới tìm chú ấy, thậm chí đưa chú ấy tới bên cạnh Đường Bội!
Cô cười nhìn chú Lợi, thấy tóc mai của chú đã có vài sợi bạc, không kiềm được mà lại ôm ông thêm một cái, cười hỏi: “Sao thế? Chú Lợi vẫn chưa định nghỉ hưu sao? Hay chú định sau khi nghỉ hưu, mua một quốc gia để dưỡng lão?”
“Tiền thì chú không thiếu rồi.” Chú Lợi nói: “Chỉ là không ngồi yên được, chậc…”
Ông xúc động thở dài một hơi, nói: “Một người rảnh rỗi, rất nhàm chán.”
Ông nhìn Đường Bội, lại nhìn Âu Dương Lạc, cười nói: “Hai đứa thì tốt rồi, thanh mai trúc mã, đến bây giờ cũng có chỗ để nương tựa. Ai ai, không nói nữa, ông đây là một lính đánh thuê thẳng thắn cương nghị, không thể bị hai đứa nhóc này dẫn đi làm chuyện không đàng hoàng.”
Nói xong, chú Lợi chỉ tay về phía xa, nói: “Chú đi hút điếu thuốc rồi trở lại.”
Dứt lời, ông liền xoay người bước đi.
Đường Bội và Âu Dương Lạc nhìn theo, bóng lưng ông vẫn to lớn như trước, nhưng mười năm trôi qua, ông đã không còn trẻ nữa.
Không chỉ tóc mai bị bạc, mà ngay cả phía sau tóc bạc cũng lấm tấm rồi.
Đường Bội xúc động thở dài, nói: “Không ngờ lại có thể gặp được chú Lợi ở đây.”
“Cũng không ngờ, có một ngày lại gặp chú ấy với thân phận hiện tại!” Âu Dương Lạc nói.
Đường Bội nhìn anh ta, chưa kịp đáp, Lục Tử Mặc đã lạnh mặt đi tới.
“Ăn cơm, cô Đường.” Giọng nói của Lục Tử Mặc lạnh lẽo.
Lục Tử Mặc là người của Sở Quân Việt, tất nhiên biết Âu Dương Lạc, vả lại cũng đã gặp nhiều lần.
Mỗi lần thấy người đàn ông này, Sở Quân Việt không hề vui, mặc dù Lục Tử Mặc không biểu hiện trực tiếp là mình vui hay giận, nhưng ánh mắt khi nhìn Âu Dương Lạc cũng lạnh như băng.
“Được.” Đường Bội nhìn Lục Tử Mặc, gật đầu.
Cho dù cô quay ở ngoài, nhưng cơm mỗi ngày đều là do Sở Quân Việt sai người chuẩn bị.
Vì không muốn để cô bị người ta nói này nói kia, nên Sở Quân Việt cũng sai người đưa cơm cho cả đoàn phim, ngay cả Sở Dực Thành cũng nửa đùa nửa thật nhìn cô, nói: “Mời con làm nữ chính, chú đúng là kiếm bội tiền rồi.”
Lúc này trong xe bảo mẫu (là kiểu xe limouse đầy đủ tiện nghi), là đồ ăn đầy đủ sắc hương vị, dinh dưỡng phong phú.
Âu Dương Lạc nhìn thấy những món ăn kia, ánh sáng lạnh chợt lóe lên trong mắt, nhưng không nói gì.
Đường Bội không chút ngần ngại nhìn anh ta, cười mời: “Ăn cùng nhé?”
“Anh ăn rồi mới tới.” Âu Dương Lạc khoanh hai tay trước ngực, không chút để ý nói: “Hơn nữa cơm chuẩn bị riêng cho em, anh sợ, anh mà ăn, sẽ bị người nào đó ghim cái mác tiểu nhân sau lưng.”
Vừa nói, Âu Dương Lạc vừa ý vị nhìn Lục Tử Mặc.
Đường Bội cũng không miễn cưỡng, ngồi xuống ăn.
Như bình thường, lúc ăn xong thì sẽ ngồi nghỉ một chút.
Đường Bội khoanh tay trước ngực, nhìn Âu Dương Lạc đã thay đồ xong, còn đeo thêm một cái mắt kính, nhìn anh ta lúc này càng hào hoa phong nhã hơn, khóe môi khẽ nhếch, cười nói: “Trước giờ em chưa từng thấy anh như thế này.”
Âu Dương Lạc cúi đầu nhìn trang phục trên người mình, ngẩng đầu nhìn Đường Bội, cười nói: “Anh cũng là lần đầu tiên thấy mình như vậy.”
Cảnh chiều họ phải quay, là cảnh của nữ chính Bạch An và nam phụ. Lúc này vừa quay buổi sáng xong, diệp gia quán, chờ nhân viên đưa cơm trưa tới. Nhóm nhân viên đang điều chỉnh và bố trí hiện trường, Đường Bội và Âu Dương Lạc đều rảnh rỗi, chỉ đứng một bên xem.
Đường Bội nhìn Sở Dực Thành, thấy không ai chú ý tới chỗ mình, mới nói: “Nhưng mà anh đột nhiên xuất hiện ở đây, làm em rất kinh ngạc.”
“Kinh ngạc vì thiếu gia Âu Dương gia, vậy mà lại xuất đầu lộ diện.” Đường Bội cười nói: “Em còn nhớ, trước kia, là lúc nào nhỉ?”
Cô nghiêng đầu nhìn Âu Dương Lạc, cười khẽ nói: “Mười bảy tuổi?”
Âu Dương Lạc đã biết cô muốn nói gì.
Khi đó việc học và nhiệm vụ huấn luyện của anh ta luôn rất nặng nề, người thừa kế Âu Dương gia bồi dưỡng, trước giờ chưa từng nương tay.
Hoạt động giải trí duy nhất trong tuần của họ, chính là cuối tuần có thể xem một bộ phim.
Đến giờ Đường Bội vẫn nhớ, Âu Dương Lạc năm mười bảy tuổi, vô cùng khinh thường mà nhìn các diễn viên trong phim, bĩu môi nói: “Gối thêu hoa.”
Thật ra nữ chính của bộ phim đó, vào năm ấy chính là người đẹp nổi tiếng.
Lúc đó còn có những thiếu niên khác cùng xem với họ, đều nhìn nữ diễn viên đó bằng con mắt say mê.
Đường Bội và Âu Dương Lạc ngồi hàng cuối cùng.
Âu Dương Lạc vừa khinh thường nhìn nữ diễn viên, vừa nhìn đám người ngồi trước đang nhìn ti vi đến mức sắp lồi mắt, khoanh tay, nhìn vào vô cùng chững chạc, nhìn Đường Bội, nói với cô: “Bội Bội của chúng ta còn đẹp hơn nữ diễn viên đó nhiều.”
“Cậu thì biết cái gì?” Đường Bội còn chưa trả lời, cậu bạn ngồi trước đã quay lại khinh bỉ nhìn Âu Dương Lạc.
Nói xong, cậu ta vô cùng ghét bỏ nhìn Đường Bội vài lần, rồi lại mê gái tiếp tục xem phim, say mê nói: “Đây mới là phụ nữ, phụ nữ thế này mới phải chứ. Nhìn vòng eo xem, nhìn ngực đi, còn có cặp chân kia… Nếu bạn gái tương lai được phân nửa cô ấy… Không…. Chỉ cần được một phần mười sự quyến rũ của cô ấy, tôi cũng đã hài lòng.”
Người kia nói xong, còn cười mấy tiếng.
Âu Dương Lạc khinh bỉ nhìn người nọ, quay đầu nhìn Đường Bội, nói: “Đừng nghe họ nói, anh vẫn thấy em mạnh hơn cô diễn viên kia.”
Âu Dương Lạc mười bảy tuổi, lớn lên trong hoàn cảnh máu me từ nhỏ, càng không biết dỗ ngọt người khác là gì.
Anh ta nghĩ một hồi, lại nghiêm túc bổ sung một câu, thấy Đường Bội có hơi không vui, nói: “Chí ít, chắc chắn em có thể đánh thắng cô ta.”
Nói xong còn gồng cơ tay lên, nói: “Cũng khỏe mạnh hơn cô ta!”
Đường Bội nhớ tới chuyện cũ, không kiềm được mà cười khẽ.
Cô đã có hơi không nhớ rõ, lúc ấy mình thế mà lại bị lời an ủi dỡ hơi của Âu Dương Lạc làm cho thoải mái.
Nhưng mà khi đó, việc phân biệt giới tính, bọn họ, không có ai rảnh mà để ý tới.
Thế nhưng Đường Bội vẫn nhớ kỹ, Âu Dương Lạc không ưa những diễn viên kia.
Về sau Đường Phỉ Phỉ càng…
Ấn tượng của Âu Dương Lạc về giới giải trí, có thể cũng vì sự tồn tại của Đường Phỉ Phỉ, mà càng thêm tồi tệ.
Lúc này nghe Đường Bội nhắc tới chuyện cũ, ngay cả Âu Dương Lạc cũng có chút buồn cười.
Anh ta nhìn lên trời, diệp gia quán, bầu trời rộng mênh mông, đám mây với những hình thù khác nhau, không kiềm được mà thì thào nói: “Khi đó thật là ngốc nghếch.”
“Đúng thế đó!” Đường Bội gật đầu, không chút do dự phụ họa nói: “Có ai khen con gái người ta như vậy sao? Cái đó giống chửi người ta hơn.”
“Nếu như đổi lại là bây giờ, chắc chắn anh sẽ đổi cách nói khác…” Âu Dương Lạc quay đầu nhìn Đường Bội.
Anh ta cười nhìn Đường Bội, Bội Bội của anh bây giờ, đã không còn là cô bé tóc ngắn ngày xưa, giống như mấy thằng con trai trong đội, đánh đấm tối ngày.
“Anh sẽ nói…” Âu Dương Lạc cảm thấy giọng nói của mình trở nên xa vời: “Cũng là diễn viên, so với cô kia, em đẹp hơn nhiều.”
Anh ta vỗ ngực mình, nói: “Ở đây, em vĩnh viễn là người đẹp nhất, bất luận là lúc nào!”
/172
|