Editor: Mặc Doanh RF, diệp gia quán
Tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, xõa từ eo của Đường Bội trở xuống, như sóng nước, lay động theo từng bước chân cô.
Áo cưới cúp ngực, nửa người trên được thiết kế hình bướm. Cánh bướm mở ra, bao trọn lấy phần ngực mềm mại xinh xắn, chỉ để lộ chiếc cổ đẹp tựa cổ thiên nga trắng.
Trên cổ đeo trang sức bộ.
Trước ngực, là sợi dây chuyền bươm bướm màu đỏ rực rỡ.
Sợi dây chuyền không lớn, nhưng lại vô cùng đẹp và quý giá, kết hợp với bông tai, cùng màu trắng của áo cưới, làm tăng thêm không khí lễ cưới.
Mái tóc không dài được Ann tỉ mỉ tết lại, trên đầu đeo vương miệng.
Lụa mỏng che mặt, tay đeo bao tay chạm rỗng.
Chiếc áo cưới Đường Bội mặc không phải là quá đẹp quá quý giá, nhưng lại vô cùng hợp với cô.
Sở Quân Việt nhìn đến ngây dại.
Anh bước về phía Đường Bội theo bản năng.
Chính mấy bước này, khiến anh trở lại chỗ của diễn viên quần chúng từ vị trí kế bên Sở Dực Thành.
Nhưng bây giờ căn bản không có ai chú ý tới Sở Quân Việt.
Hầu như tất cả sự chú ý của mọi người, đều tập trung trên người Đường Bội.
Đều nói phái nữ đẹp nhất khi mặc áo cưới, nhưng hiện tại tất cả mọi người, đều không ngờ, Đường Bội mặc áo cưới, lại đẹp đến vậy.
Đường Bội nhìn quanh, ánh mắt nhanh chóng lướt qua mọi người, chuyển đến Sở Quân Việt đang bước tới.
Ngay cả người duy nhất giữ được chút tỉnh táo là Sở Dực Thành, cũng không thể kiềm được mà thở dài, thu cánh tay định kéo Sở Quân Việt lại.
“Bội Bội…” Sở Quân Việt khàn giọng gọi, anh đã đi tới trước mặt Đường Bội rồi.
Vừa mở miệng, anh phát hiện, giọng của mình đã khàn đến vậy.
Anh nhìn Đường Bội không chớp mắt, đôi mắt càng lúc càng thâm thúy.
“Sao?” Đường Bội cười nói, khuôn mặt bị vây trong màn lụa mỏng tựa cánh bướm, thật sự còn đẹp hơn đóa hoa đẹp nhất trên thế giới.
“Rất đẹp.” Lần đầu tiên Sở Quân Việt cảm thấy vốn từ của mình thiếu thốn đến đáng thương: “Vô cùng đẹp.” Diệp gia quán.
Anh nghĩ tới nghĩ luôn, chỉ có từ ngữ nguyên thủy nhất này là đúng nhất.
Sau đó anh nghiêng người về trước, cho Đường Bội một nụ hôn dịu dàng.
Hôn lên môi Đường Bội, Sở Quân Việt nâng hai má cô.
Mặc dù biết đây là trường quay, cũng biết không phải hôn lễ của họ, nhưng anh vẫn không kiềm được mà khẽ nói: “Cô Đường Bội, cô có bằng lòng gả cho anh Sở Quân Việt làm vợ không?”
“Em bằng lòng.” Đường Bội nhìn Sở Quân Việt, dịu dàng cười nói.
Bọn họ lại hôn nhau. (@@)
Dưới ánh mắt chúc phúc của mọi người, dưới bầu trời nước Mỹ, nụ hôn kia ngọt ngào không gì sánh bằng.
“Này!” Cho đến khi có người không nhịn được nữa, lớn tiếng nhắc nhở họ: “Ngày hôm nay Bội Bội là cô dâu của tôi!”
Sở Quân Việt bỏ hai tay đang cầm mặt Đường Bội ra.
Anh từ từ quay qua chỗ kia.
Âu Dương Lạc áo đuôi én màu trắng, dáng người cao ráo, đang đứng sau lưng anh một khoảng.
Đối mặt với ánh mắt của Sở Quân Việt, không chút tránh né, chỉ cười khẽ, hỏi: “Cảnh hôm nay còn cần quay nữa không?”
Tất cả nhân viên lúc này mới hồi hồn.
Thật ra vừa nãy máy quay vẫn hoạt động, có Sở thị tiền muôn bạc biển đầu tư, hơn nữa hôm nay lại do ông chủ lớn đích thân yêu cầu, muốn ghi lại toàn bộ quá trình quay, nhóm chuyên viên quay phim cũng không nghĩ là Sở Quân Việt nữa, cẩn thận quay được cảnh lãng mạn kia.
Sở Dực Thành mở lại đoạn phim vừa quay, Đường Bội và Sở Quân Việt tuấn nam mỹ nữ, dù đứng yên không nói gì, cũng đẹp như một bức tranh.
Trong lòng anh ta đã có ý tưởng mới, liền cao giọng bảo nhân viên chuẩn bị bắt đầu cảnh quay hôm nay.
Cảnh quay hôm nay rất đơn giản, Bạch An mặc áo cưới gả cho người bên cạnh bảo vệ cô nhiều năm, Nghiêm Minh Lãng.
Dưới ánh mặt trời, cô đẹp như một bước tranh, gần như là người tình trong mộng của tất cả đàn ông toàn thế giới.
Khi cô bước từng bước tới chỗ ‘ Nghiêm Minh Lãng’, người đàn ông trung thành như kỵ sĩ kia, rốt cuộc để lệ sự kích động khó tả.
Đó là giấc mơ anh ta bảo vệ nhiều năm.
Cũng là điều duy nhất mà anh ta cố gắng theo đuổi.
Hình ảnh cuối cùng, như ngừng lại ở thời khắc Đường Bội đặt tay mình lên tay Âu Dương Lạc.
Sở Dực Thành đã sửa kịch bản, những cảnh quay sẽ được cắt ghép và biên tập, cùng với hàng loạt những chế tác hậu kỳ, mới có thể làm thành một bộ phim hoàn mỹ.
Ngay khi Sở Dực Thành kêu ‘cắt’, Sở Quân Việt đã bước nhanh tới ôm Đường Bội vào lòng, cũng thuận tiện rút tay cô ra khỏi tay Âu Dương Lạc.
Giống như tuyên bố chủ quyền, đầy chiếm hữu ôm lấy eo Đường Bội, lại như thị uy trừng Âu Dương Lạc.
Âu Dương Lạc có chút bất đắc dĩ, nhưng đối diện với hai mắt đầy ý cười của Đường Bội, chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai, đút tay vô túi quần, đi qua chỗ Sở Dực Thành.
Anh ta rất ít khi quan tâm hiệu quả phim, nhưng hôm nay lại muốn xem cảnh cuối.
Màn hình trước mặt Sở Dực Thành, ánh mặt trời chiếu xuống mặt họ, khiến mặt hai người như được dát thêm một tầng sáng nhạt.
Đường Bội cười nói tự nhiên, mặc doanh, lại vô cùng động lòng người.
Lòng Âu Dương Lạc rung rẫy, đột nhiên nói: “Cảnh này, dùng làm poster, thật sự quá hợp.”
Sở Dực Thành nhìn Âu Dương Lạc một cái, cười gật đầu.
Đường Bội như vậy, mặc dù không hoàn toàn lộ mặt, nhưng dáng vẻ nửa kín nửa hở này lại càng quyến rũ hơn.
Cho dù Âu Dương Lạc không nói, Sở Dực Thành cũng định như vậy.
“Quay cũng xong rồi nhỉ!?” Âu Dương Lạc xem thêm một lúc, lười biếng hỏi.
“Ừm.” Sở Dực Thành gật đầu, cười nói: “Thời gian qua cực cho cậu rồi, còn lại mấy canh cần sữa lại, nhưng cậu và Bội Bội thì xong rồi.”
“Vậy thì tốt…” Âu Dương Lạc cười cười, nói: “Nói gì cực khổ, chỉ là…”
Anh ta nghiêng người, nhìn về phía cách đó không xa, Đường Bội và Sở Quân Việt đang thấp giọng trò chuyện.
Chỉ là cái gì, Âu Dương Lạc không nói.
Sở Dực Thành lại như hiểu, vỗ vai Âu Dương Lạc một cái, nhưng không nói gì.
“Chuyến này, tôi cũng đi quá lâu rồi, quay xong, nên về Châu Âu thôi.” Âu Dương Lạc lại cười, anh ta lười biếng ngẩng lên nhìn trời, thờ ơ cười nói: “Nghiêm Minh Lãng vẫn có thể bảo vệ Bạch An, nhưng bên cạnh công chúa của tôi, đã có kỵ sĩ khác rồi.”
Sở Dực Thành không nói gì.
Quan hệ giữa Đường Bội và Âu Dương Lạc, mấy ngày nay Sở Dực Thành thấy rõ, cũng biết không ít.
Chỉ có thể vỗ vai Âu Dương Lạc.
Âu Dương Lạc lại như đã nghĩ thông, cười nói: “Vậy đạo diễn Sở, tôi đi trước.”
“Ah?” Sở Dực Thành kinh ngạc: “Cậu không ở lại tham gia hôn lễ của Bội Bội và Quân Việt sao?”
Đó nhất định là một hôn lễ thịnh thế vô cùng chấn động.
Tổng giám đốc Sở thị, gia chủ hiện tại của Sở gia muốn kết hôn, nhấc lên một cơn bảo không nhỏ trên phạm vi toàn thế giới.
Sở Quân Việt nào còn dáng vẻ khiêm tốn trước đây, anh bây giờ, thật sự là hận không thể để toàn thế giới đều biết anh sắp cưới Đường Bội làm vợ.
Hôn lễ được quyết định cử hành vào nửa tháng sau.
Thật ra rất lâu trước đây, Sở Quân Việt đã bắt đầu chuẩn bị, thậm chí còn cho Đường Tử Thái đi học thiết kế thời trang.
Anh còn thương lượng tiến độ quay phim với Sở Dực Thành, là nhà biên kịch vàng của giới giải trí, lại còn là chú của Sở Quân Việt, tất nhiên Sở Dực Thành không chút lo lắng chuẩn bị cho cả hôn lễ.
Không chỉ vậy, anh ta còn kéo Minh Hiên tới làm trợ thủ cho mình.
Lúc vừa nghe thấy tin này, Minh Hiên ngẩn người hồi lâu.
Cho dù là hôn lễ của diễn viên, cũng không mời nổi anh tới giúp, nói gì tới ‘trợ thủ’.
Nhưng cuối cùng, diệp gia quán, anh ta cũng rút được thời gian giữa trăm công ngàn việc, cũng cam tâm tình nguyện nhận công việc này.
Bởi vì Sở Dực Thành nói với anh ta một câu: “Biểu hiện tốt một chút, miễn cho Quân Việt đối xử với cậu như tình địch.”
Minh Hiên thừa nhận mình thưởng thức Đường Bội, thưởng thức càng nhiều thì cũng động lòng.
Lần động lòng ấy, thật ra là lúc Đường Bội quay ‘Chiến ca’. Ngày đó anh ta nhận được điện thoại của Tần Hạo Diễm, lần đầu tiên gặp được Đường Bội ở phim trường.
Cô diễn viên mới, đứng trước mặt Hạ Tử Diệu, nhưng khí thế lại không hề thua kém, đúng lúc quay đầu về phía mình, ánh mắt kiên định, nụ cười rực rỡ, trong nháy mắt, đã làm Minh Hiên rung động.
Cũng chính là cái nhìn kia, khiến anh ta cảm thấy, cô chính là nữ diễn viên chính mà mình luôn tìm kiếm.
Anh ta và Đường Bội, cũng đã không gặp nhau một thời gian.
Lần này bay đến đảo của Sở gia, Đường Bội đang thử váy cưới Đường Tử Thái thiết kế, đứng trong sân, cười nói thảo luận với em trai mình.
Minh Hiên cảm thấy Đường Bội trở nên đẹp hơn.
Anh ta không biết là vì áo cưới, hay vì đã lâu không gặp, khi cô gái xinh đẹp vô song ấy quay lại nhìn mình, dưới ánh mặt trời ấm áp của hải đảo, mỉm cười với mình, Minh Hiên đột nhiên nghĩ tới lần ở trường đua ngựa.
Đường Bội cưỡi ngựa chạy như bay, cười tươi như hoa, đôi mắt sáng rỡ.
Nhưng cuối cùng cô lại chọn Sở Quân Việt.
Lần đó là vậy, bây giờ cũng vậy.
Khi cất bước đi tới chỗ Đường Bội, Minh Hiên đã thu hồi hết những cảm xúc không nên có.
Anh ta nắm lấy tay Đường Bội, rồi lịch sự buông ra.
“Chúc mừng cô, Đường Bội.” Nhìn đôi mắt phiếm đầy niềm vui hạnh phúc của Đường Bội, chân thành khen: “Cô mặc áo cưới, rất đẹp!”
—- Hết chương 135 —-
Tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, xõa từ eo của Đường Bội trở xuống, như sóng nước, lay động theo từng bước chân cô.
Áo cưới cúp ngực, nửa người trên được thiết kế hình bướm. Cánh bướm mở ra, bao trọn lấy phần ngực mềm mại xinh xắn, chỉ để lộ chiếc cổ đẹp tựa cổ thiên nga trắng.
Trên cổ đeo trang sức bộ.
Trước ngực, là sợi dây chuyền bươm bướm màu đỏ rực rỡ.
Sợi dây chuyền không lớn, nhưng lại vô cùng đẹp và quý giá, kết hợp với bông tai, cùng màu trắng của áo cưới, làm tăng thêm không khí lễ cưới.
Mái tóc không dài được Ann tỉ mỉ tết lại, trên đầu đeo vương miệng.
Lụa mỏng che mặt, tay đeo bao tay chạm rỗng.
Chiếc áo cưới Đường Bội mặc không phải là quá đẹp quá quý giá, nhưng lại vô cùng hợp với cô.
Sở Quân Việt nhìn đến ngây dại.
Anh bước về phía Đường Bội theo bản năng.
Chính mấy bước này, khiến anh trở lại chỗ của diễn viên quần chúng từ vị trí kế bên Sở Dực Thành.
Nhưng bây giờ căn bản không có ai chú ý tới Sở Quân Việt.
Hầu như tất cả sự chú ý của mọi người, đều tập trung trên người Đường Bội.
Đều nói phái nữ đẹp nhất khi mặc áo cưới, nhưng hiện tại tất cả mọi người, đều không ngờ, Đường Bội mặc áo cưới, lại đẹp đến vậy.
Đường Bội nhìn quanh, ánh mắt nhanh chóng lướt qua mọi người, chuyển đến Sở Quân Việt đang bước tới.
Ngay cả người duy nhất giữ được chút tỉnh táo là Sở Dực Thành, cũng không thể kiềm được mà thở dài, thu cánh tay định kéo Sở Quân Việt lại.
“Bội Bội…” Sở Quân Việt khàn giọng gọi, anh đã đi tới trước mặt Đường Bội rồi.
Vừa mở miệng, anh phát hiện, giọng của mình đã khàn đến vậy.
Anh nhìn Đường Bội không chớp mắt, đôi mắt càng lúc càng thâm thúy.
“Sao?” Đường Bội cười nói, khuôn mặt bị vây trong màn lụa mỏng tựa cánh bướm, thật sự còn đẹp hơn đóa hoa đẹp nhất trên thế giới.
“Rất đẹp.” Lần đầu tiên Sở Quân Việt cảm thấy vốn từ của mình thiếu thốn đến đáng thương: “Vô cùng đẹp.” Diệp gia quán.
Anh nghĩ tới nghĩ luôn, chỉ có từ ngữ nguyên thủy nhất này là đúng nhất.
Sau đó anh nghiêng người về trước, cho Đường Bội một nụ hôn dịu dàng.
Hôn lên môi Đường Bội, Sở Quân Việt nâng hai má cô.
Mặc dù biết đây là trường quay, cũng biết không phải hôn lễ của họ, nhưng anh vẫn không kiềm được mà khẽ nói: “Cô Đường Bội, cô có bằng lòng gả cho anh Sở Quân Việt làm vợ không?”
“Em bằng lòng.” Đường Bội nhìn Sở Quân Việt, dịu dàng cười nói.
Bọn họ lại hôn nhau. (@@)
Dưới ánh mắt chúc phúc của mọi người, dưới bầu trời nước Mỹ, nụ hôn kia ngọt ngào không gì sánh bằng.
“Này!” Cho đến khi có người không nhịn được nữa, lớn tiếng nhắc nhở họ: “Ngày hôm nay Bội Bội là cô dâu của tôi!”
Sở Quân Việt bỏ hai tay đang cầm mặt Đường Bội ra.
Anh từ từ quay qua chỗ kia.
Âu Dương Lạc áo đuôi én màu trắng, dáng người cao ráo, đang đứng sau lưng anh một khoảng.
Đối mặt với ánh mắt của Sở Quân Việt, không chút tránh né, chỉ cười khẽ, hỏi: “Cảnh hôm nay còn cần quay nữa không?”
Tất cả nhân viên lúc này mới hồi hồn.
Thật ra vừa nãy máy quay vẫn hoạt động, có Sở thị tiền muôn bạc biển đầu tư, hơn nữa hôm nay lại do ông chủ lớn đích thân yêu cầu, muốn ghi lại toàn bộ quá trình quay, nhóm chuyên viên quay phim cũng không nghĩ là Sở Quân Việt nữa, cẩn thận quay được cảnh lãng mạn kia.
Sở Dực Thành mở lại đoạn phim vừa quay, Đường Bội và Sở Quân Việt tuấn nam mỹ nữ, dù đứng yên không nói gì, cũng đẹp như một bức tranh.
Trong lòng anh ta đã có ý tưởng mới, liền cao giọng bảo nhân viên chuẩn bị bắt đầu cảnh quay hôm nay.
Cảnh quay hôm nay rất đơn giản, Bạch An mặc áo cưới gả cho người bên cạnh bảo vệ cô nhiều năm, Nghiêm Minh Lãng.
Dưới ánh mặt trời, cô đẹp như một bước tranh, gần như là người tình trong mộng của tất cả đàn ông toàn thế giới.
Khi cô bước từng bước tới chỗ ‘ Nghiêm Minh Lãng’, người đàn ông trung thành như kỵ sĩ kia, rốt cuộc để lệ sự kích động khó tả.
Đó là giấc mơ anh ta bảo vệ nhiều năm.
Cũng là điều duy nhất mà anh ta cố gắng theo đuổi.
Hình ảnh cuối cùng, như ngừng lại ở thời khắc Đường Bội đặt tay mình lên tay Âu Dương Lạc.
Sở Dực Thành đã sửa kịch bản, những cảnh quay sẽ được cắt ghép và biên tập, cùng với hàng loạt những chế tác hậu kỳ, mới có thể làm thành một bộ phim hoàn mỹ.
Ngay khi Sở Dực Thành kêu ‘cắt’, Sở Quân Việt đã bước nhanh tới ôm Đường Bội vào lòng, cũng thuận tiện rút tay cô ra khỏi tay Âu Dương Lạc.
Giống như tuyên bố chủ quyền, đầy chiếm hữu ôm lấy eo Đường Bội, lại như thị uy trừng Âu Dương Lạc.
Âu Dương Lạc có chút bất đắc dĩ, nhưng đối diện với hai mắt đầy ý cười của Đường Bội, chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai, đút tay vô túi quần, đi qua chỗ Sở Dực Thành.
Anh ta rất ít khi quan tâm hiệu quả phim, nhưng hôm nay lại muốn xem cảnh cuối.
Màn hình trước mặt Sở Dực Thành, ánh mặt trời chiếu xuống mặt họ, khiến mặt hai người như được dát thêm một tầng sáng nhạt.
Đường Bội cười nói tự nhiên, mặc doanh, lại vô cùng động lòng người.
Lòng Âu Dương Lạc rung rẫy, đột nhiên nói: “Cảnh này, dùng làm poster, thật sự quá hợp.”
Sở Dực Thành nhìn Âu Dương Lạc một cái, cười gật đầu.
Đường Bội như vậy, mặc dù không hoàn toàn lộ mặt, nhưng dáng vẻ nửa kín nửa hở này lại càng quyến rũ hơn.
Cho dù Âu Dương Lạc không nói, Sở Dực Thành cũng định như vậy.
“Quay cũng xong rồi nhỉ!?” Âu Dương Lạc xem thêm một lúc, lười biếng hỏi.
“Ừm.” Sở Dực Thành gật đầu, cười nói: “Thời gian qua cực cho cậu rồi, còn lại mấy canh cần sữa lại, nhưng cậu và Bội Bội thì xong rồi.”
“Vậy thì tốt…” Âu Dương Lạc cười cười, nói: “Nói gì cực khổ, chỉ là…”
Anh ta nghiêng người, nhìn về phía cách đó không xa, Đường Bội và Sở Quân Việt đang thấp giọng trò chuyện.
Chỉ là cái gì, Âu Dương Lạc không nói.
Sở Dực Thành lại như hiểu, vỗ vai Âu Dương Lạc một cái, nhưng không nói gì.
“Chuyến này, tôi cũng đi quá lâu rồi, quay xong, nên về Châu Âu thôi.” Âu Dương Lạc lại cười, anh ta lười biếng ngẩng lên nhìn trời, thờ ơ cười nói: “Nghiêm Minh Lãng vẫn có thể bảo vệ Bạch An, nhưng bên cạnh công chúa của tôi, đã có kỵ sĩ khác rồi.”
Sở Dực Thành không nói gì.
Quan hệ giữa Đường Bội và Âu Dương Lạc, mấy ngày nay Sở Dực Thành thấy rõ, cũng biết không ít.
Chỉ có thể vỗ vai Âu Dương Lạc.
Âu Dương Lạc lại như đã nghĩ thông, cười nói: “Vậy đạo diễn Sở, tôi đi trước.”
“Ah?” Sở Dực Thành kinh ngạc: “Cậu không ở lại tham gia hôn lễ của Bội Bội và Quân Việt sao?”
Đó nhất định là một hôn lễ thịnh thế vô cùng chấn động.
Tổng giám đốc Sở thị, gia chủ hiện tại của Sở gia muốn kết hôn, nhấc lên một cơn bảo không nhỏ trên phạm vi toàn thế giới.
Sở Quân Việt nào còn dáng vẻ khiêm tốn trước đây, anh bây giờ, thật sự là hận không thể để toàn thế giới đều biết anh sắp cưới Đường Bội làm vợ.
Hôn lễ được quyết định cử hành vào nửa tháng sau.
Thật ra rất lâu trước đây, Sở Quân Việt đã bắt đầu chuẩn bị, thậm chí còn cho Đường Tử Thái đi học thiết kế thời trang.
Anh còn thương lượng tiến độ quay phim với Sở Dực Thành, là nhà biên kịch vàng của giới giải trí, lại còn là chú của Sở Quân Việt, tất nhiên Sở Dực Thành không chút lo lắng chuẩn bị cho cả hôn lễ.
Không chỉ vậy, anh ta còn kéo Minh Hiên tới làm trợ thủ cho mình.
Lúc vừa nghe thấy tin này, Minh Hiên ngẩn người hồi lâu.
Cho dù là hôn lễ của diễn viên, cũng không mời nổi anh tới giúp, nói gì tới ‘trợ thủ’.
Nhưng cuối cùng, diệp gia quán, anh ta cũng rút được thời gian giữa trăm công ngàn việc, cũng cam tâm tình nguyện nhận công việc này.
Bởi vì Sở Dực Thành nói với anh ta một câu: “Biểu hiện tốt một chút, miễn cho Quân Việt đối xử với cậu như tình địch.”
Minh Hiên thừa nhận mình thưởng thức Đường Bội, thưởng thức càng nhiều thì cũng động lòng.
Lần động lòng ấy, thật ra là lúc Đường Bội quay ‘Chiến ca’. Ngày đó anh ta nhận được điện thoại của Tần Hạo Diễm, lần đầu tiên gặp được Đường Bội ở phim trường.
Cô diễn viên mới, đứng trước mặt Hạ Tử Diệu, nhưng khí thế lại không hề thua kém, đúng lúc quay đầu về phía mình, ánh mắt kiên định, nụ cười rực rỡ, trong nháy mắt, đã làm Minh Hiên rung động.
Cũng chính là cái nhìn kia, khiến anh ta cảm thấy, cô chính là nữ diễn viên chính mà mình luôn tìm kiếm.
Anh ta và Đường Bội, cũng đã không gặp nhau một thời gian.
Lần này bay đến đảo của Sở gia, Đường Bội đang thử váy cưới Đường Tử Thái thiết kế, đứng trong sân, cười nói thảo luận với em trai mình.
Minh Hiên cảm thấy Đường Bội trở nên đẹp hơn.
Anh ta không biết là vì áo cưới, hay vì đã lâu không gặp, khi cô gái xinh đẹp vô song ấy quay lại nhìn mình, dưới ánh mặt trời ấm áp của hải đảo, mỉm cười với mình, Minh Hiên đột nhiên nghĩ tới lần ở trường đua ngựa.
Đường Bội cưỡi ngựa chạy như bay, cười tươi như hoa, đôi mắt sáng rỡ.
Nhưng cuối cùng cô lại chọn Sở Quân Việt.
Lần đó là vậy, bây giờ cũng vậy.
Khi cất bước đi tới chỗ Đường Bội, Minh Hiên đã thu hồi hết những cảm xúc không nên có.
Anh ta nắm lấy tay Đường Bội, rồi lịch sự buông ra.
“Chúc mừng cô, Đường Bội.” Nhìn đôi mắt phiếm đầy niềm vui hạnh phúc của Đường Bội, chân thành khen: “Cô mặc áo cưới, rất đẹp!”
—- Hết chương 135 —-
/172
|