Trong biệt thự đất đai rộng lớn ở ngoại ô thành phố S, đêm nay có thể nói là ánh sáng lộng lẫy.
Nhưng ánh sáng có lộng lẫy hơn cũng không che giấu được hào quang toát ra từ trên người của Thiên vương Hạ Tử Diệu.
Anh mặc một bộ âu phục màu xám định chế cao cấp được làm bằng thủ công, vóc người cao gầy, vừa mới xuất hiện từ trong xe, đã thu hút rất nhiều đèn flash và ánh mắt nhiệt tình của mọi người.
Hạ Tử Diệu thoải mái cười cười với ống kính, thói quen của chủ nhân bữa tiệc đêm nay, phóng viên không thể vào trong biệt thự, cũng như xe của khách mời cũng không được tiến vào biệt thự.
Anh xoay người lại vươn tay về phía trong xe, Đường Bội nhẹ nhàng cười, đặt tay vào trong tay ấm áp thon dài của Hạ Tử Diệu.
Cô cũng không vội xuống xe, bởi vì Hạ Tử Diệu đang vươn tay giúp cô vén lọn tóc, nụ cười trên mặt dịu dàng mà thân sĩ, không biết có thể khiến cho bao nhiêu người say mê.
“Cảm ơn” Đường Bội cười xinh đẹp với Hạ Tử Diệu.
Cảm ơn sự quan tâm của anh, cũng cảm ơn anh chịu hy sinh thân phận ảnh đế của mình, giúp người chỉ mới quen biết vài ngày, còn không ngừng dùng tên để tuyên truyền cho cô.
Cô từ trên xe đi xuống.
Đêm nay Đường Bội trang điểm so với những người phụ nữ ganh đua sắc đẹp xung quanh, thì có phần bảo thủ hơn.
Tóc của cô được búi ở sau ót, phía trên cũng không có trang sức dư thừa.
Lễ phục màu xanh biếc kéo dài đến mắt cá chân, đồng thời cũng bọc lấy vai thơm mượt mà của cô, chỉ lộ ra một đôi tay trắng noãn.
Lễ phục hết sức độc đáo, màu xanh biếc từ từ thay đổi, từ trên xuống dưới màu sắc càng ngày càng đậm, trên người còn có vài đóa hoa nhỏ tô điểm thêm.
Nửa người trên chỉ có rải rác vài cánh hoa, vừa lộ ra vẻ tao nhã, vừa đậm chất hương vị phụ nữ.
Theo vạt áo đi xuống, thì cánh hoa càng ngày càng nhiều, nhưng không làm cho người ta cảm thấy lộn xộn, ngược lại nhìn Đường Bội giống như sứ giả mùa xuân, tràn ngập sức sống dạt dào.
Trên cổ của cô là một vòng cổ cùng màu.
Những hạt phỉ thúy nhỏ được khảm ở bên ngoài vòng cổ, là một vòng cổ có sự đan xen phức tạp giữa hồng và lam bảo thạch, lại phối hợp với khuyên tai bông hoa màu vàng, tương khảm với kim cương đính trên giày cao gót…
Khiến Đường Bội thoạt nhìn như vừa tao nhã vừa quyến rũ, lại giống như cô gái nhỏ hoạt bát.
“Bọn họ đều đang nhìn cô…” Hạ Tử Diệu thoải mái kéo Đường Bội đi vào hướng biệt thự, có phần thân thiết, nghiêng đầu nói khe khẽ vào bên tai cô:
“Tiểu thư tôi thật mê người.”
Đường Bội cười xinh đẹp.
Vóc người của cô vốn cao gầy, hơn nữa còn mang giày cao gót, cho dù đứng ở bên cạnh Hạ Tử Diệu có dáng người rắn rỏi, cũng hết sức xứng đôi.
Không chỉ có ngoại hình, bao gồm cả khí chất cũng hòa hợp với khí chất của ảnh đế.
Tiếng xì xào bàn tán chung quanh không ngừng vang lên, thi thoảng có một hai câu lọt vào tai của Đường Bội, mọi người rất hiếu kì muốn biết, rốt cuộc cô là thiên kim nhà ai, vậy mà có thể lọt vào mắt xanh của ảnh đế Hạ Tử Diệu, cùng anh ta dắt tay tham gia bữa tiệc.
“Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết, chúng ta tham dự tiệc tối, là bữa tiệc tối như thế nào không?” Đường Bội vẫn duy trì nụ cười trên mặt, thanh âm cũng cực thấp.
Trang phục cô mặc trên người do Hạ Tử Diệu đích thân chọn lựa, tuy rằng không thể không thừa nhận ánh mắt và gu thưởng thức của Hạ Tử Diệu không tồi, nhưng cô không thích bị người ta nhìn ngó giống như tượng gỗ.
“Tiệc tối bán đấu giá từ thiện.” Hạ Tử Diệu tiếp cận càng ngày càng gần, hơi thở nhuộm đỏ gò má của Đường Bội, khiến cô càng thêm quyến rũ động lòng người.
Các phóng viên chỉ có thể quay phim ở bên ngoài biệt thự, suýt nữa đã ấn hỏng máy ảnh trong tay, đèn flash hòa lẫn, gần như đã cướp đi ánh sáng rực rỡ của ngôi sao đêm nay.
Ảnh đế Hạ Tử Diệu chưa từng có tin đồn, cực kì hiếm khi bày tỏ sự thân mật với một người con gái ở trước mặt công chúng, thật sự là tin quá khó khăn!
Bởi vì tối nay là tiệc từ thiện, những phóng viên đến nơi này không chỉ là phóng viên giải trí, cho nên đã có người sớm nhận ra người phụ nữ cực kỳ tao nhã và mê người đang đứng một bên đùa giỡn với Hạ Tử Diệu, chính là người mới đã đoạt vai diễn của nữ minh tinh Đường Phỉ Phỉ.
Đèn flash càng nhấp nháy nhiều hơn, Hạ Tử Diệu đã sống trong làng giải trí nhiều năm, đương nhiên anh biết đạo lý này.
Anh dịu dàng ôm eo của Đường Bội, đưa cô vào trong cửa chính của biệt thự một cách nhanh chóng, ngăn với tiếng ồn ào náo động ở bên ngoài.
Vừa tiến vào cửa chính của biệt thự, trời đất giống như thay đổi một khung cảnh khác, tiếng huyên náo hình như là chuyện của thế kỷ trước, dù Đường Bội đã làm thế thân của Đường Phỉ Phỉ thành thói quen, cũng gặp qua không ít hội tuyên bố trong làng giải trí và sự cố chấp của phóng viên, nhưng vẫn nhịn không được thở phào nhẹ nhõm khe khẽ.
“Sau này, thời điểm như thế này càng ngày càng nhiều.” Hạ Tử Diệu vẫn ôm lấy eo của cô, nhưng bất luận là ở bên ngoài hay hiện tại, sống lưng Đường Bội vẫn rất thẳng tắp, không hề có ý dựa vào tay của anh.
Đường Bội quay đầu nhìn thế giới ngoài cửa lớn biệt thự, đột nhiên cười nói: “Anh thật lợi hại, có thể mặc sức sống dưới nhiều ánh đèn như vậy.”
“Cô cũng có thể” Hạ Tử Diệu mỉm cười, nhưng không nói thêm gì.
Biệt thự sớm đã có sứ giả đến mời họ đi nghỉ ngơi, biệt thự không chỉ có một vườn hoa chiếm diện tích rất lớn, còn có nhiều phòng được trang trí hoa lệ thoải mái.
Đường Bội không có thiếp mời, Hạ Tử Diệu và cô cùng nhau ngồi xuống trên sofa trong một phòng trên lầu hai, rất nhanh đã có người mang đến hồng trà tinh khiết và thơm, cùng với món điểm tâm ngọt tinh xảo.
“Hạ tiên sinh” Bồi bàn cúi đầu nhìn Hạ Tử Diệu nói: “Ngài có dặn dò gì, xin cứ rung chuông, chúng tôi nhất định sẽ phục vụ hết mình”
“Được, cám ơn.” Hạ Tử Diệu khẽ gật đầu.
Bồi bàn lại cúi mình vái chào: “Vậy chúc ngài và vị tiểu thư đây, đêm nay chơi vui vẻ.”
Anh ta nói xong thì nhẹ nhàng đóng cửa lại đi ra ngoài.
Đường Bội đưa tay cầm lấy tập tranh được chế tác tinh mỹ đặt ở trên bàn trà, tùy ý lật vài trang vừa hỏi: “Chủ nhân của biệt thự này là chủ nhân của bữa tiệc tối nay sao?”
“Không sai” Hạ Tử Diệu gật đầu cười nói: “Chỉ có điều, mặc dù bữa tiệc từ thiện này do đương gia của Sở gia xử lý, nhưng lần này lại là lần đầu tiên thiếu gia của Sở gia chủ trì.”
Anh cười, nhìn về phía Đường Bội lại nói:
“Có lẽ cô là người quen của anh ta, dù sao anh ta cũng là chủ nhân của thương hiệu nước hoa “Dreaming”….”
Nhưng ánh sáng có lộng lẫy hơn cũng không che giấu được hào quang toát ra từ trên người của Thiên vương Hạ Tử Diệu.
Anh mặc một bộ âu phục màu xám định chế cao cấp được làm bằng thủ công, vóc người cao gầy, vừa mới xuất hiện từ trong xe, đã thu hút rất nhiều đèn flash và ánh mắt nhiệt tình của mọi người.
Hạ Tử Diệu thoải mái cười cười với ống kính, thói quen của chủ nhân bữa tiệc đêm nay, phóng viên không thể vào trong biệt thự, cũng như xe của khách mời cũng không được tiến vào biệt thự.
Anh xoay người lại vươn tay về phía trong xe, Đường Bội nhẹ nhàng cười, đặt tay vào trong tay ấm áp thon dài của Hạ Tử Diệu.
Cô cũng không vội xuống xe, bởi vì Hạ Tử Diệu đang vươn tay giúp cô vén lọn tóc, nụ cười trên mặt dịu dàng mà thân sĩ, không biết có thể khiến cho bao nhiêu người say mê.
“Cảm ơn” Đường Bội cười xinh đẹp với Hạ Tử Diệu.
Cảm ơn sự quan tâm của anh, cũng cảm ơn anh chịu hy sinh thân phận ảnh đế của mình, giúp người chỉ mới quen biết vài ngày, còn không ngừng dùng tên để tuyên truyền cho cô.
Cô từ trên xe đi xuống.
Đêm nay Đường Bội trang điểm so với những người phụ nữ ganh đua sắc đẹp xung quanh, thì có phần bảo thủ hơn.
Tóc của cô được búi ở sau ót, phía trên cũng không có trang sức dư thừa.
Lễ phục màu xanh biếc kéo dài đến mắt cá chân, đồng thời cũng bọc lấy vai thơm mượt mà của cô, chỉ lộ ra một đôi tay trắng noãn.
Lễ phục hết sức độc đáo, màu xanh biếc từ từ thay đổi, từ trên xuống dưới màu sắc càng ngày càng đậm, trên người còn có vài đóa hoa nhỏ tô điểm thêm.
Nửa người trên chỉ có rải rác vài cánh hoa, vừa lộ ra vẻ tao nhã, vừa đậm chất hương vị phụ nữ.
Theo vạt áo đi xuống, thì cánh hoa càng ngày càng nhiều, nhưng không làm cho người ta cảm thấy lộn xộn, ngược lại nhìn Đường Bội giống như sứ giả mùa xuân, tràn ngập sức sống dạt dào.
Trên cổ của cô là một vòng cổ cùng màu.
Những hạt phỉ thúy nhỏ được khảm ở bên ngoài vòng cổ, là một vòng cổ có sự đan xen phức tạp giữa hồng và lam bảo thạch, lại phối hợp với khuyên tai bông hoa màu vàng, tương khảm với kim cương đính trên giày cao gót…
Khiến Đường Bội thoạt nhìn như vừa tao nhã vừa quyến rũ, lại giống như cô gái nhỏ hoạt bát.
“Bọn họ đều đang nhìn cô…” Hạ Tử Diệu thoải mái kéo Đường Bội đi vào hướng biệt thự, có phần thân thiết, nghiêng đầu nói khe khẽ vào bên tai cô:
“Tiểu thư tôi thật mê người.”
Đường Bội cười xinh đẹp.
Vóc người của cô vốn cao gầy, hơn nữa còn mang giày cao gót, cho dù đứng ở bên cạnh Hạ Tử Diệu có dáng người rắn rỏi, cũng hết sức xứng đôi.
Không chỉ có ngoại hình, bao gồm cả khí chất cũng hòa hợp với khí chất của ảnh đế.
Tiếng xì xào bàn tán chung quanh không ngừng vang lên, thi thoảng có một hai câu lọt vào tai của Đường Bội, mọi người rất hiếu kì muốn biết, rốt cuộc cô là thiên kim nhà ai, vậy mà có thể lọt vào mắt xanh của ảnh đế Hạ Tử Diệu, cùng anh ta dắt tay tham gia bữa tiệc.
“Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết, chúng ta tham dự tiệc tối, là bữa tiệc tối như thế nào không?” Đường Bội vẫn duy trì nụ cười trên mặt, thanh âm cũng cực thấp.
Trang phục cô mặc trên người do Hạ Tử Diệu đích thân chọn lựa, tuy rằng không thể không thừa nhận ánh mắt và gu thưởng thức của Hạ Tử Diệu không tồi, nhưng cô không thích bị người ta nhìn ngó giống như tượng gỗ.
“Tiệc tối bán đấu giá từ thiện.” Hạ Tử Diệu tiếp cận càng ngày càng gần, hơi thở nhuộm đỏ gò má của Đường Bội, khiến cô càng thêm quyến rũ động lòng người.
Các phóng viên chỉ có thể quay phim ở bên ngoài biệt thự, suýt nữa đã ấn hỏng máy ảnh trong tay, đèn flash hòa lẫn, gần như đã cướp đi ánh sáng rực rỡ của ngôi sao đêm nay.
Ảnh đế Hạ Tử Diệu chưa từng có tin đồn, cực kì hiếm khi bày tỏ sự thân mật với một người con gái ở trước mặt công chúng, thật sự là tin quá khó khăn!
Bởi vì tối nay là tiệc từ thiện, những phóng viên đến nơi này không chỉ là phóng viên giải trí, cho nên đã có người sớm nhận ra người phụ nữ cực kỳ tao nhã và mê người đang đứng một bên đùa giỡn với Hạ Tử Diệu, chính là người mới đã đoạt vai diễn của nữ minh tinh Đường Phỉ Phỉ.
Đèn flash càng nhấp nháy nhiều hơn, Hạ Tử Diệu đã sống trong làng giải trí nhiều năm, đương nhiên anh biết đạo lý này.
Anh dịu dàng ôm eo của Đường Bội, đưa cô vào trong cửa chính của biệt thự một cách nhanh chóng, ngăn với tiếng ồn ào náo động ở bên ngoài.
Vừa tiến vào cửa chính của biệt thự, trời đất giống như thay đổi một khung cảnh khác, tiếng huyên náo hình như là chuyện của thế kỷ trước, dù Đường Bội đã làm thế thân của Đường Phỉ Phỉ thành thói quen, cũng gặp qua không ít hội tuyên bố trong làng giải trí và sự cố chấp của phóng viên, nhưng vẫn nhịn không được thở phào nhẹ nhõm khe khẽ.
“Sau này, thời điểm như thế này càng ngày càng nhiều.” Hạ Tử Diệu vẫn ôm lấy eo của cô, nhưng bất luận là ở bên ngoài hay hiện tại, sống lưng Đường Bội vẫn rất thẳng tắp, không hề có ý dựa vào tay của anh.
Đường Bội quay đầu nhìn thế giới ngoài cửa lớn biệt thự, đột nhiên cười nói: “Anh thật lợi hại, có thể mặc sức sống dưới nhiều ánh đèn như vậy.”
“Cô cũng có thể” Hạ Tử Diệu mỉm cười, nhưng không nói thêm gì.
Biệt thự sớm đã có sứ giả đến mời họ đi nghỉ ngơi, biệt thự không chỉ có một vườn hoa chiếm diện tích rất lớn, còn có nhiều phòng được trang trí hoa lệ thoải mái.
Đường Bội không có thiếp mời, Hạ Tử Diệu và cô cùng nhau ngồi xuống trên sofa trong một phòng trên lầu hai, rất nhanh đã có người mang đến hồng trà tinh khiết và thơm, cùng với món điểm tâm ngọt tinh xảo.
“Hạ tiên sinh” Bồi bàn cúi đầu nhìn Hạ Tử Diệu nói: “Ngài có dặn dò gì, xin cứ rung chuông, chúng tôi nhất định sẽ phục vụ hết mình”
“Được, cám ơn.” Hạ Tử Diệu khẽ gật đầu.
Bồi bàn lại cúi mình vái chào: “Vậy chúc ngài và vị tiểu thư đây, đêm nay chơi vui vẻ.”
Anh ta nói xong thì nhẹ nhàng đóng cửa lại đi ra ngoài.
Đường Bội đưa tay cầm lấy tập tranh được chế tác tinh mỹ đặt ở trên bàn trà, tùy ý lật vài trang vừa hỏi: “Chủ nhân của biệt thự này là chủ nhân của bữa tiệc tối nay sao?”
“Không sai” Hạ Tử Diệu gật đầu cười nói: “Chỉ có điều, mặc dù bữa tiệc từ thiện này do đương gia của Sở gia xử lý, nhưng lần này lại là lần đầu tiên thiếu gia của Sở gia chủ trì.”
Anh cười, nhìn về phía Đường Bội lại nói:
“Có lẽ cô là người quen của anh ta, dù sao anh ta cũng là chủ nhân của thương hiệu nước hoa “Dreaming”….”
/172
|