Trong phòng nghỉ trở nên cực kì yên tĩnh.
Đây vốn là lầu ba của tòa biệt thự, nắng xuyên thấu qua cửa kính trong suốt chiếu vào, dừng ở trên người Sở Quân Hàn, giống như lấp đầy cho anh thêm một tầng mềm mại.
Trong mắt anh vẫn mang theo tức giận, nhưng tức giận không khiến cho người khác sợ hãi mà làm cho cô….
Đường Bội đột nhiên nở nụ cười khe khẽ.
Cô duỗi tay ra, ôm lấy vai của Sở Quân Hàn.
Môi thơm tho, mềm mại chủ động hôn lên môi anh, lúm đồng tiền cọ xát lên môi của Sở Quân Hàn.
“Em sai rồi.” Đường Bội hạ thấp giọng êm ái áy náy: “Anh đừng tức giận.”
Cô hiếm khi bày ra một mặt dịu dàng như vậy, Sở Quân Hàn lại gắt gao nhắm mắt lại, khi mở to mắt một lần nữa, thì hai mắt lạnh lùng nhìn Đường Bội nói:
“Tôi không đùa với em, cũng không phải dùng để đổi một câu xin lỗi của em.”
“Em biết.” Đường Bội nhẹ nhàng cọ xát môi anh.
Cô ở trước mặt Sở Quân Hàn. Thời điểm cười lên, không giống như hôm nay.
Nụ cười của cô cũng không quá rõ ràng, chỉ là một nụ cười nhạt, nhưng độ cong này như xuất phát từ đáy lòng, cuối cùng làm toàn bộ nét mặt của Đường Bội trở nên nhu hòa.
Chưa từng có người, quan tâm cô như vậy.
Chưa từng có!
Súng lục hoàng kim vô giá không mở được trái tim cô, khuyên tai phỉ thúy không thể đánh động con người cô, áp phích nổi tiếng toàn cầu cũng không thể đổi được nụ cười của cô, thậm chí phấn đấu quên mình cứu cô cũng không khiến cô động tâm…Người chưa từng bị người thân lợi dụng, phản bội sẽ không hiểu Đường Bội có trái tim lạnh lùng và cứng rắn bao nhiêu.
Nhưng mà, ban nãy, Sở Quân Hàn, người đàn ông đứng đầu nhà họ Sở cao cao tại thượng, đế vương bóng đêm bàn tay có thể thông thiên, lại hổn hển uy hiếp cô, lại lặng yên khiến cho cô mở ra một cánh cửa vì anh….
Đó là sau khi nghe tin em trai còn sống, lần đầu tiên Đường Bội nở nụ cười thật lòng khi đối mặt với Sở Quân Hàn.
Ánh mắt của Sở Quân Hàn bị kiềm hãm, chậm rãi nâng ngón tay lên, nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt nhìn nghiêng của cô, sau đó dừng lại ở môi cô.
Khoảng cách bọn họ rất gần, gần đến không có cách nào không chú ý biểu cảm trên mặt đối phương.
“Đường Bội…” Sở Quân Hàn lại mở miệng, thanh âm đã có chút khàn khàn.
Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng xoa khuôn mặt trắng nõn của Đường Bội, đảo qua môi mềm mại, cuối cùng nâng cằm lên, hôn xuống.
“Chuyện như vậy, không được xảy ra lần nữa.” Thật lâu sau, khi nụ hôn kết thúc, Đường Bội ngẩng đầu lên nhìn Sở Quân Hàn, cười xinh đẹp:
“Tôi cam đoan, lần này là lần cuối cùng.”
Xưa nay cô nói là làm, chủ động hôn lên môi của Sở Quân Hàn, lúc này mới cười nheo hai mắt nói:
“Nếu không, tôi sẽ bồi thường chính mình.”
Đường Bội nói xong, liền đứng lên.
Đi chân trần trên thảm da cừu mềm mại, xúc cảm mềm mại dễ chịu truyền đến lòng bàn chân khiến cô thoải mái híp híp mắt, thoạt nhìn giống con mèo lười biếng.
Nhưng Sở Quân Hàn biết, Đường Bội tuyệt đối không phải một con mèo.
Dáng người của Đường Bội cao gầy, nhưng khi đi chân trần đứng ở trước mặt Sở Quân Hàn, vẫn thấp hơn anh nửa cái đầu.
Mặc dù là cần ngửa đầu nhìn Sở Quân Hàn, khí thế của cô cũng không thua kém chút nào.
“Tất cả những gì em muốn làm, cứ giao hết cho anh” Sở Quân Hàn hơi nhíu mày nói: “Tại sao em lại cố chấp như thế?”
“Không phải cố chấp.” Đường Bội đứng thẳng thân thể, kiên định nói: “Chuyện của Đường Phỉ Phỉ, chuyện của nhà họ Đường, phải tự tay em hoàn thành, huống chi…” Cô cười đến mức giảo hoạt như hồ ly: “Nếu như em là người chỉ biết dựa vào Sở thiếu, anh có còn đối với em như thế không?”
Đáp án đương nhiên là không rồi.
Đường Bội cũng tuyệt sẽ không là người như vậy.
“Em cũng tin, tình yêu chân chính sẽ không nảy sinh khi cỏ sống kí sinh trên cây.”
Sở Quân Hàn giãn mày ra, Từ tình yêu được thốt ra từ miệng của Đường Bội, khiến tâm tình của anh tốt lên không ít.
“Sở thiếu.” Đường Bội kiễng chân lên, vừa dịu dàng hôn, vừa nói: “Hoa trên vách núi, ngày nó chính thức nở rộ, sẽ chỉ nở vì một người.”
Đây không phải là lời hứa hẹn, nhưng Sở Quân Hàn nhìn bóng lưng tiêu sái của Đường Bội , đột nhiên nắm chặt hai tay.
Anh chợt cảm thấy, nếu như có một ngày, cô gái này mang theo kiêu ngạo và tự tin, cười xinh đẹp đi về phía anh, lớn mật và cuồng vọng tỏ tình với anh ở trước mặt nhiều người trên thế giới, anh cũng không lấy làm lạ.
Mà ảo tưởng như vậy, khiến toàn thân anh có chút hưng phấn…Chờ mong.
Đường Bội rời khỏi phòng nghỉ, thậm chí khi rời khỏi tòa biệt thự dành riêng cho Sở Quân Hàn, về đến nơi mình nghỉ ngơi, trên mặt vẫn treo nụ cười vui sướng.
Đường Phỉ Phỉ thấy cô đi tới, đứng dậy từ trên ghế sofa, tuy rằng trên mặt mang theo nụ cười nhưng ánh mắt lại như dao như kiếm, dường như hận không thể đâm thủng vài lỗ ở trên người Đường Bội.
“Thật không biết xấu hổ, lại liên lụy Sở thiếu suýt nữa bị thương.” Thanh âm của Đường Phỉ Phỉ ép tới cực thấp, hung tợn nói với Đường Phỉ Phỉ:
“Tao đã nói hết tất cả chuyện xảy ra trong này với ba rồi, bao gồm cả mày….”
Trên mặt Đường Phỉ Phỉ lộ ra nụ cười ác độc, tiếp tục nói: “Bao gồm cả chuyện mày cố ý phóng ngựa để thương tổn tao.”
“Vậy thì sao?” Đường Bội lạnh lùng nhìn Đường Phỉ Phỉ.
“Thì sao?!” Đường Phỉ Phỉ cơ hồ nói một cách cuồng loạn: “Mày năm lần bảy lượt không biết xấu hổ quyến rũ Sở thiếu, phá hư quan hệ của tao và Sở thiếu còn muốn tổn thương tao….Đường Bội, không phải là mày nghĩ cướp đi những thứ của tao thì ba sẽ coi trọng mày chứ? Coi mày là tiểu thư nhà họ Đường chứ? Phi! Cũng không nhìn lại bản thân mình đi, mày cũng xứng họ Đường?! Nằm mơ đi, cho dù Sở thiếu cứu mày, mày cũng đừng si tâm vọng tưởng anh ta sẽ đối với mày như thế nào….”
“Tôi vọng tưởng thì thế nào?!” Khóe môi Đường Bội lộ ra nụ cười lạnh, khinh thường nhìn Đường Phỉ Phỉ: “Trai chưa vợ, gái chưa chồng, cô ngay cả thân phận là người phụ nữ hay bạn gái của Sở thiếu còn không có, đã bắt đầu tự cho mình là nữ chủ nhân rồi sao?!”
“Mày?!”
“Người si tâm vọng tưởng chân chính, là cô….” Đường Bội không chút lưu tình, tiếp tục nói.
“Mày nói bậy, chẳng lẽ mày không biết, thương hiệu dầu thơm Dreaming của Sở Gia Kỳ Hạ, do tao làm người phát ngôn sao?” Đường Phỉ Phỉ mặt trắng bệch giống như quỷ nhưng vẫn cố quát lên với Đường Bội.
“Dreaming a….” Đường Bội đột nhiên giơ tay phải lên, giữa ngón tay thon dài có kẹp một chiếc usb: “Vậy Đường tiểu thư nhất định là muốn nói, sáng nay cô và Hứa Ninh làm thế nào để hạ thuốc Phong Triệt, cũng là chuyện xảy ra ở trong mộng của cô sao, và hoàn toàn không có liên quan đến cô?”
Đây vốn là lầu ba của tòa biệt thự, nắng xuyên thấu qua cửa kính trong suốt chiếu vào, dừng ở trên người Sở Quân Hàn, giống như lấp đầy cho anh thêm một tầng mềm mại.
Trong mắt anh vẫn mang theo tức giận, nhưng tức giận không khiến cho người khác sợ hãi mà làm cho cô….
Đường Bội đột nhiên nở nụ cười khe khẽ.
Cô duỗi tay ra, ôm lấy vai của Sở Quân Hàn.
Môi thơm tho, mềm mại chủ động hôn lên môi anh, lúm đồng tiền cọ xát lên môi của Sở Quân Hàn.
“Em sai rồi.” Đường Bội hạ thấp giọng êm ái áy náy: “Anh đừng tức giận.”
Cô hiếm khi bày ra một mặt dịu dàng như vậy, Sở Quân Hàn lại gắt gao nhắm mắt lại, khi mở to mắt một lần nữa, thì hai mắt lạnh lùng nhìn Đường Bội nói:
“Tôi không đùa với em, cũng không phải dùng để đổi một câu xin lỗi của em.”
“Em biết.” Đường Bội nhẹ nhàng cọ xát môi anh.
Cô ở trước mặt Sở Quân Hàn. Thời điểm cười lên, không giống như hôm nay.
Nụ cười của cô cũng không quá rõ ràng, chỉ là một nụ cười nhạt, nhưng độ cong này như xuất phát từ đáy lòng, cuối cùng làm toàn bộ nét mặt của Đường Bội trở nên nhu hòa.
Chưa từng có người, quan tâm cô như vậy.
Chưa từng có!
Súng lục hoàng kim vô giá không mở được trái tim cô, khuyên tai phỉ thúy không thể đánh động con người cô, áp phích nổi tiếng toàn cầu cũng không thể đổi được nụ cười của cô, thậm chí phấn đấu quên mình cứu cô cũng không khiến cô động tâm…Người chưa từng bị người thân lợi dụng, phản bội sẽ không hiểu Đường Bội có trái tim lạnh lùng và cứng rắn bao nhiêu.
Nhưng mà, ban nãy, Sở Quân Hàn, người đàn ông đứng đầu nhà họ Sở cao cao tại thượng, đế vương bóng đêm bàn tay có thể thông thiên, lại hổn hển uy hiếp cô, lại lặng yên khiến cho cô mở ra một cánh cửa vì anh….
Đó là sau khi nghe tin em trai còn sống, lần đầu tiên Đường Bội nở nụ cười thật lòng khi đối mặt với Sở Quân Hàn.
Ánh mắt của Sở Quân Hàn bị kiềm hãm, chậm rãi nâng ngón tay lên, nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt nhìn nghiêng của cô, sau đó dừng lại ở môi cô.
Khoảng cách bọn họ rất gần, gần đến không có cách nào không chú ý biểu cảm trên mặt đối phương.
“Đường Bội…” Sở Quân Hàn lại mở miệng, thanh âm đã có chút khàn khàn.
Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng xoa khuôn mặt trắng nõn của Đường Bội, đảo qua môi mềm mại, cuối cùng nâng cằm lên, hôn xuống.
“Chuyện như vậy, không được xảy ra lần nữa.” Thật lâu sau, khi nụ hôn kết thúc, Đường Bội ngẩng đầu lên nhìn Sở Quân Hàn, cười xinh đẹp:
“Tôi cam đoan, lần này là lần cuối cùng.”
Xưa nay cô nói là làm, chủ động hôn lên môi của Sở Quân Hàn, lúc này mới cười nheo hai mắt nói:
“Nếu không, tôi sẽ bồi thường chính mình.”
Đường Bội nói xong, liền đứng lên.
Đi chân trần trên thảm da cừu mềm mại, xúc cảm mềm mại dễ chịu truyền đến lòng bàn chân khiến cô thoải mái híp híp mắt, thoạt nhìn giống con mèo lười biếng.
Nhưng Sở Quân Hàn biết, Đường Bội tuyệt đối không phải một con mèo.
Dáng người của Đường Bội cao gầy, nhưng khi đi chân trần đứng ở trước mặt Sở Quân Hàn, vẫn thấp hơn anh nửa cái đầu.
Mặc dù là cần ngửa đầu nhìn Sở Quân Hàn, khí thế của cô cũng không thua kém chút nào.
“Tất cả những gì em muốn làm, cứ giao hết cho anh” Sở Quân Hàn hơi nhíu mày nói: “Tại sao em lại cố chấp như thế?”
“Không phải cố chấp.” Đường Bội đứng thẳng thân thể, kiên định nói: “Chuyện của Đường Phỉ Phỉ, chuyện của nhà họ Đường, phải tự tay em hoàn thành, huống chi…” Cô cười đến mức giảo hoạt như hồ ly: “Nếu như em là người chỉ biết dựa vào Sở thiếu, anh có còn đối với em như thế không?”
Đáp án đương nhiên là không rồi.
Đường Bội cũng tuyệt sẽ không là người như vậy.
“Em cũng tin, tình yêu chân chính sẽ không nảy sinh khi cỏ sống kí sinh trên cây.”
Sở Quân Hàn giãn mày ra, Từ tình yêu được thốt ra từ miệng của Đường Bội, khiến tâm tình của anh tốt lên không ít.
“Sở thiếu.” Đường Bội kiễng chân lên, vừa dịu dàng hôn, vừa nói: “Hoa trên vách núi, ngày nó chính thức nở rộ, sẽ chỉ nở vì một người.”
Đây không phải là lời hứa hẹn, nhưng Sở Quân Hàn nhìn bóng lưng tiêu sái của Đường Bội , đột nhiên nắm chặt hai tay.
Anh chợt cảm thấy, nếu như có một ngày, cô gái này mang theo kiêu ngạo và tự tin, cười xinh đẹp đi về phía anh, lớn mật và cuồng vọng tỏ tình với anh ở trước mặt nhiều người trên thế giới, anh cũng không lấy làm lạ.
Mà ảo tưởng như vậy, khiến toàn thân anh có chút hưng phấn…Chờ mong.
Đường Bội rời khỏi phòng nghỉ, thậm chí khi rời khỏi tòa biệt thự dành riêng cho Sở Quân Hàn, về đến nơi mình nghỉ ngơi, trên mặt vẫn treo nụ cười vui sướng.
Đường Phỉ Phỉ thấy cô đi tới, đứng dậy từ trên ghế sofa, tuy rằng trên mặt mang theo nụ cười nhưng ánh mắt lại như dao như kiếm, dường như hận không thể đâm thủng vài lỗ ở trên người Đường Bội.
“Thật không biết xấu hổ, lại liên lụy Sở thiếu suýt nữa bị thương.” Thanh âm của Đường Phỉ Phỉ ép tới cực thấp, hung tợn nói với Đường Phỉ Phỉ:
“Tao đã nói hết tất cả chuyện xảy ra trong này với ba rồi, bao gồm cả mày….”
Trên mặt Đường Phỉ Phỉ lộ ra nụ cười ác độc, tiếp tục nói: “Bao gồm cả chuyện mày cố ý phóng ngựa để thương tổn tao.”
“Vậy thì sao?” Đường Bội lạnh lùng nhìn Đường Phỉ Phỉ.
“Thì sao?!” Đường Phỉ Phỉ cơ hồ nói một cách cuồng loạn: “Mày năm lần bảy lượt không biết xấu hổ quyến rũ Sở thiếu, phá hư quan hệ của tao và Sở thiếu còn muốn tổn thương tao….Đường Bội, không phải là mày nghĩ cướp đi những thứ của tao thì ba sẽ coi trọng mày chứ? Coi mày là tiểu thư nhà họ Đường chứ? Phi! Cũng không nhìn lại bản thân mình đi, mày cũng xứng họ Đường?! Nằm mơ đi, cho dù Sở thiếu cứu mày, mày cũng đừng si tâm vọng tưởng anh ta sẽ đối với mày như thế nào….”
“Tôi vọng tưởng thì thế nào?!” Khóe môi Đường Bội lộ ra nụ cười lạnh, khinh thường nhìn Đường Phỉ Phỉ: “Trai chưa vợ, gái chưa chồng, cô ngay cả thân phận là người phụ nữ hay bạn gái của Sở thiếu còn không có, đã bắt đầu tự cho mình là nữ chủ nhân rồi sao?!”
“Mày?!”
“Người si tâm vọng tưởng chân chính, là cô….” Đường Bội không chút lưu tình, tiếp tục nói.
“Mày nói bậy, chẳng lẽ mày không biết, thương hiệu dầu thơm Dreaming của Sở Gia Kỳ Hạ, do tao làm người phát ngôn sao?” Đường Phỉ Phỉ mặt trắng bệch giống như quỷ nhưng vẫn cố quát lên với Đường Bội.
“Dreaming a….” Đường Bội đột nhiên giơ tay phải lên, giữa ngón tay thon dài có kẹp một chiếc usb: “Vậy Đường tiểu thư nhất định là muốn nói, sáng nay cô và Hứa Ninh làm thế nào để hạ thuốc Phong Triệt, cũng là chuyện xảy ra ở trong mộng của cô sao, và hoàn toàn không có liên quan đến cô?”
/172
|