Thời điểm Đường Phỉ Phỉ được đỡ xuống ngựa, tóc tai đã rối bù.
Khuôn mặt cô ta tái nhợt, đáng thương dựa vào người của Hứa Tử Ninh, trong hai mắt rưng rưng, tràn đầy ủy khuất và lên án một cách lặng lẽ.
Người tới người lui rất nhiều, có nhân viên của mã trường cũng có nhân viên của chương trình, nhưng bọn họ không ai để ý đến cô ta.
Chỉ có Hứa Tử Ninh, cẩn thận dìu cô ta ngồi xuống ở khu nghỉ ngơi trong mã trường.
Một người trợ lý khác vội vàng bưng cốc nước nóng qua, Đường Phỉ Phỉ tiếp nhận uống một ngụm, hương vị ngọt ngấy khiến cô ta suýt bùng nổ.
Nhưng đúng lúc này, Đường Bội lại phóng ngựa đến bên cạnh mã trường, xoay người mạnh mẽ xuống ngựa, trên mặt hiện lên nét hồng hào, khỏe mạnh.
Cô tùy tiện ném roi ngựa cho nhân viên của mã trường, sau đó tự mình dắt Phong Triệt, tản bộ trên con đường dọc theo mã trường.
Gió thổi tung mái tóc dài của cô, trang phục cưỡi ngựa màu đỏ tựa hồ phát sáng dưới trời xanh, khiến Đường Bội thoạt nhìn giống như công chúa cao quý của công tước Châu Âu.
Nếu so với Đường Phỉ Phỉ, một người hăng hái, hiên ngang giống như nữ vương. Người còn lại thì sắc mặt trắng bệch, bộ dạng tiểu thư được cưng chiều từ bé.
Ánh mắt của cô thờ ơ nhìn qua phương hướng của Đường Phỉ Phỉ, khóe miệng hiện lên nụ cười không rõ ràng, khiến Đường Phỉ Phỉ nắm chặt cốc ca cao trong tay cơ hồ cứng đến co rút.
Hứa Tử Ninh vội vàng cẩn thận lấy cốc ca cao trong tay cô ta ra, thấp giọng an ủi:
“Đừng như vậy, máy quay còn đang làm việc đấy.”
Đường Phỉ Phỉ hít sâu mấy hơi, cuối cùng cũng gắng gượng hồi phục sự phẫn uất trong lòng, lạnh giọng hỏi:
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tôi cảm thấy thái độ của mọi người không bình thường?”
Ban nãy cô điềm đạm đáng yêu như vậy, bộ dáng đúng là dễ dàng khiến người khác đồng cảm, nhưng những người đó đều tỏ ra lạnh lùng làm cô cảm thấy sắc mặt suýt bị hủy.
Hứa Tử Ninh dè dặt cẩn trọng nhìn trái nhìn phải, sau đó mới nói: “Tôi nghe nói Đường Bội nói cô đang luyện tập cưỡi ngựa, Minh thiếu nói giúp cô ấy một câu, tất cả mọi người đều cho rằng cô chuyện bé xé ra to.”
“Được!Được! Đường Bội!” Tay Đường Phỉ Phỉ nắm chặt lại, gần như gằn từng chữ để gằn ra cái tên này.
Hứa Tử Ninh vội vàng chắn tầm quay của máy quay phim, che khuất nét mặt dữ tợn không khống chế nổi của cô ta.
“Tôi nhất định phải giết chết cô ta! Con tiện nhân này!” Đường Phỉ Phỉ chỉ cảm thấy có một hơi thở ngăn ở trong ngực, khiến cho toàn bộ ngực của cô bốc lên ngọn lửa hừng hực, cháy khắp cả người, cực kì khó chịu. Dường như chỉ cần có thể nghe thấy tên Đường Bội, nhìn thấy người tồn tại trên thế giới này, khiến cô không cách nào khống chế được bản thân mình: “Bên chỗ ba nói như thế nào?”
“Đã an bày xong rồi.” Hứa Tử Ninh vội vàng nói: “Đêm nay sau 9 giờ, biệt thự số 7.”
“Chắc chắn không có
Sai sót?”
“Yên tâm đi.” Hứa Tử Ninh cười nói: “Chuyện này là L tự mình sắp xếp, không có vấn đề gì.”
“Được.” Đường Phi Phi gật đầu, cười lạnh nói: “Nói với ba, sau khi xong chuyện, tôi muốn con tiện nhân Đường Bội quỳ gối trước mắt tôi thừa nhận sai lầm của tôi, mặc tôi xử lý.”
Cô ta nói xong, đứng lên, tuy rằng không có ai để ý đến cô ta, nhưng cô ta vẫn giả bộ dáng vẻ như liễu đong đưa trước gió, dưới sự giúp đỡ của Hứa Tử Ninh đi tới trước mặt Minh Hiên, khẽ nói với anh ta: “Minh thiếu, tôi quả thật cảm thấy khó chịu, nên muốn xin về trước nghỉ ngơi.”
Minh Hiên cũng không liếc nhìn cô ta một cái, chỉ thờ ở gật đầu, hờ hững nói: “Nghỉ ngơi cho tốt.”
Khi Đường Phỉ Phỉ được Hứa Tử Ninh dìu xoay người, biểu cảm lã chả chực khóc ban nãy đã thay bằng nét mặt âm u.
Chờ xem Đường Bội!
Còn có Minh Hiên!
Sau đêm nay, cô sẽ đoạt lại vị trí của cô!
Khiến Đường Bội biết, cái gì gọi là sống không bằng chết!
Nhưng cô ta lại không biết sau khi cô ta và Hứa Tử Ninh rời đi không bao lâu, Đường Bội đã cười tủm tỉm đi đến trước mặt Minh Hiên.
Phong Triệt đã để cho người chăm sóc khác dẫn đi, nhóm quay phim đang thu dọn thiết bị, hôm nay chuẩn bị nghỉ ngơi cho thật tốt, vì trận đấu ngày mai mà kiểm tra lại công tác chuẩn bị cuối cùng.
Không có nhiều người ở lại trên mã trường, cho nên Đường Bội cũng có đủ thời gian để nói vài lời với Minh Hiên.
“Canh tối hôm nay. . . .” Đường Bội cười yếu ớt nhìn Minh Hiên, thấp giọng nói vào lỗ tai anh: “Thêm gia vị hơi nhiều, tôi nghĩ Minh thiếu trẻ tuổi khỏe mạnh không cần ‘tẩm bổ’ như vậy.”
Cô nói xong, cười xinh đẹp, xong người rời đi.
Minh Hiên không có trả lời, chỉ híp mắt nhìn bóng lưng Đường Bội rời đi.
Một câu không đầu không cuối nhưng anh cũng không xem đó là câu vui đùa.
Mà là. . . .
***
8h50 phút, nhóm nhân viên công tác và nhóm nữ minh tinh sau khi trải qua một ngày mệt nhọc, đều trở về phòng của mình nghỉ ngơi, dưỡng sức vì trận đấu ngày mai.
Trong dãy biệt thự trên mã trường, có một bóng đen yếu ớt đang lặng lẽ đi chuyển.
Đường Phỉ Phỉ có phần khẩn trương. Nhưng chuyện như vậy cô cũng không phải mới trải qua lần đầu tiên. Huống chi đối tượng bây giờ, không chỉ có nhiều tiền, địa vị cao quý lại tuổi trẻ anh tuấn, cao lớn rắn rỏi, không giống với những ông già bụng bia, trọc đầu.
Nghĩ đến diện mạo tuấn mỹ của Minh Hiên, trái tim của cô ta cũng đập nhanh hơn.
Biệt thự số bảy rất nhanh xuất hiện trước mắt cô, cô nhìn hai bên trái phải, sau đó đưa tay đẩy cửa ra.
Cửa lớn của biệt thự quả nhiên không khóa, bên trong tuy rằng không có mở đèn, nhưng ánh sáng đèn đường men theo của sổ trong suốt chiếu vào khiến cô có thể miễn cưỡng tạm thời thấy được đường dưới chân.
Im hơi lặng tiếng mò đến phòng ngủ chính ở lầu hai, Đường Phỉ Phỉ nhẹ nhàng đầy cửa phòng ngủ của Minh Hiên ra.
Trong phòng đã có người, cô tựa hồ nghe được tiếng kêu khẽ trầm thấp, sau đó thanh âm đàn ông vang lên:
“Ai?”
Đường Phỉ Phỉ chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Cô cũng không thân thiết với Minh Hiên, nhưng nghe ra đây là giọng đàn ông trẻ tuổi.
Cô hít sâu một hơi, nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngủ trên người, chậm rãi đi tới bên giường.
“Minh thiếu. . . .” Đường Phỉ Phỉ nhẹ nhàng cười, cúi người dùng thanh âm mị hoặc đến cực điểm nỉ non bên tai người đàn ông đã nằm trên giường từ sớm:
“Tôi là Phỉ Phỉ.”
……
Sáng ngày thứ hai, trời mới tờ mờ sáng, Đường Phỉ Phỉ đã nghe thấy một tiếng vang thật lớn, cánh cửa phòng ngủ bị người ta dùng lực đẩy ra.
Cô có phần mệt mỏi mở mắt, ngọn đèn đột nhiên sáng lên chiếu vào mắt cô khiến chúng đau nhức.
Còn chưa kịp giả bộ thẹn thùng đã nghe thấy người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên ngồi dậy, tràn ngập sợ hãi, run giọng kêu lên:
“Minh Thiếu. . . .”
Đường Phỉ Phỉ chợt cả kinh, không để ý đến đau nhức trên giường, ngồi bật dậy từ trên giường.
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô tuy rằng trẻ tuổi, nhưng ngũ quan cục kì bình thường, so với dung mạo tuấn tú bất phàm của Minh Hiên thì cách nhau một trời một vực!
Đường Phỉ Phỉ bất thình lình mở to hai mắt, không dám tin nhìn người đàn ông ngủ bên người mình, khẽ kêu lên: “Anh là ai?”
“Minh thiếu. . . .” Người đàn ông kia không để ý đến cô, chỉ nghiêng ngả lảo đảo lao xuống giường, “Bịch” một tiếng quỳ gối trước mặt Minh Hiên đang xanh mặt đứng ở cửa phòng ngủ, vội vội vàng vàng mở miệng biện bạch:
“Không liên quan đến tôi, là cô ấy quyến rũ tôi!”
“Anh nói bậy!” Đường Phỉ Phỉ thét to: “Tôi làm sao có thể quyến rũ anh?”
Cô đã sợ hãi đến mất bình tĩnh, hoàn toàn không rõ xảy ra chuyện gì, chỉ biết mình rõ ràng tới tìm Minh Hiên, đây cũng là phòng ngủ của Minh Hiên.
Làm sao có thể?
Cánh cửa phòng ngủ được mở rộng hơn một chút.
Đường Phỉ Phỉ hoảng sợ ngẩng đầu nhìn về phía cửa, Sở Quân Hàn đang lãnh đạm đứng ở miệng cửa, mà bên cạnh anh, khóe môi mang theo nụ cười nhạt, không phải Đường Bội mà cô hận cực kì sao?
Khuôn mặt cô ta tái nhợt, đáng thương dựa vào người của Hứa Tử Ninh, trong hai mắt rưng rưng, tràn đầy ủy khuất và lên án một cách lặng lẽ.
Người tới người lui rất nhiều, có nhân viên của mã trường cũng có nhân viên của chương trình, nhưng bọn họ không ai để ý đến cô ta.
Chỉ có Hứa Tử Ninh, cẩn thận dìu cô ta ngồi xuống ở khu nghỉ ngơi trong mã trường.
Một người trợ lý khác vội vàng bưng cốc nước nóng qua, Đường Phỉ Phỉ tiếp nhận uống một ngụm, hương vị ngọt ngấy khiến cô ta suýt bùng nổ.
Nhưng đúng lúc này, Đường Bội lại phóng ngựa đến bên cạnh mã trường, xoay người mạnh mẽ xuống ngựa, trên mặt hiện lên nét hồng hào, khỏe mạnh.
Cô tùy tiện ném roi ngựa cho nhân viên của mã trường, sau đó tự mình dắt Phong Triệt, tản bộ trên con đường dọc theo mã trường.
Gió thổi tung mái tóc dài của cô, trang phục cưỡi ngựa màu đỏ tựa hồ phát sáng dưới trời xanh, khiến Đường Bội thoạt nhìn giống như công chúa cao quý của công tước Châu Âu.
Nếu so với Đường Phỉ Phỉ, một người hăng hái, hiên ngang giống như nữ vương. Người còn lại thì sắc mặt trắng bệch, bộ dạng tiểu thư được cưng chiều từ bé.
Ánh mắt của cô thờ ơ nhìn qua phương hướng của Đường Phỉ Phỉ, khóe miệng hiện lên nụ cười không rõ ràng, khiến Đường Phỉ Phỉ nắm chặt cốc ca cao trong tay cơ hồ cứng đến co rút.
Hứa Tử Ninh vội vàng cẩn thận lấy cốc ca cao trong tay cô ta ra, thấp giọng an ủi:
“Đừng như vậy, máy quay còn đang làm việc đấy.”
Đường Phỉ Phỉ hít sâu mấy hơi, cuối cùng cũng gắng gượng hồi phục sự phẫn uất trong lòng, lạnh giọng hỏi:
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tôi cảm thấy thái độ của mọi người không bình thường?”
Ban nãy cô điềm đạm đáng yêu như vậy, bộ dáng đúng là dễ dàng khiến người khác đồng cảm, nhưng những người đó đều tỏ ra lạnh lùng làm cô cảm thấy sắc mặt suýt bị hủy.
Hứa Tử Ninh dè dặt cẩn trọng nhìn trái nhìn phải, sau đó mới nói: “Tôi nghe nói Đường Bội nói cô đang luyện tập cưỡi ngựa, Minh thiếu nói giúp cô ấy một câu, tất cả mọi người đều cho rằng cô chuyện bé xé ra to.”
“Được!Được! Đường Bội!” Tay Đường Phỉ Phỉ nắm chặt lại, gần như gằn từng chữ để gằn ra cái tên này.
Hứa Tử Ninh vội vàng chắn tầm quay của máy quay phim, che khuất nét mặt dữ tợn không khống chế nổi của cô ta.
“Tôi nhất định phải giết chết cô ta! Con tiện nhân này!” Đường Phỉ Phỉ chỉ cảm thấy có một hơi thở ngăn ở trong ngực, khiến cho toàn bộ ngực của cô bốc lên ngọn lửa hừng hực, cháy khắp cả người, cực kì khó chịu. Dường như chỉ cần có thể nghe thấy tên Đường Bội, nhìn thấy người tồn tại trên thế giới này, khiến cô không cách nào khống chế được bản thân mình: “Bên chỗ ba nói như thế nào?”
“Đã an bày xong rồi.” Hứa Tử Ninh vội vàng nói: “Đêm nay sau 9 giờ, biệt thự số 7.”
“Chắc chắn không có
Sai sót?”
“Yên tâm đi.” Hứa Tử Ninh cười nói: “Chuyện này là L tự mình sắp xếp, không có vấn đề gì.”
“Được.” Đường Phi Phi gật đầu, cười lạnh nói: “Nói với ba, sau khi xong chuyện, tôi muốn con tiện nhân Đường Bội quỳ gối trước mắt tôi thừa nhận sai lầm của tôi, mặc tôi xử lý.”
Cô ta nói xong, đứng lên, tuy rằng không có ai để ý đến cô ta, nhưng cô ta vẫn giả bộ dáng vẻ như liễu đong đưa trước gió, dưới sự giúp đỡ của Hứa Tử Ninh đi tới trước mặt Minh Hiên, khẽ nói với anh ta: “Minh thiếu, tôi quả thật cảm thấy khó chịu, nên muốn xin về trước nghỉ ngơi.”
Minh Hiên cũng không liếc nhìn cô ta một cái, chỉ thờ ở gật đầu, hờ hững nói: “Nghỉ ngơi cho tốt.”
Khi Đường Phỉ Phỉ được Hứa Tử Ninh dìu xoay người, biểu cảm lã chả chực khóc ban nãy đã thay bằng nét mặt âm u.
Chờ xem Đường Bội!
Còn có Minh Hiên!
Sau đêm nay, cô sẽ đoạt lại vị trí của cô!
Khiến Đường Bội biết, cái gì gọi là sống không bằng chết!
Nhưng cô ta lại không biết sau khi cô ta và Hứa Tử Ninh rời đi không bao lâu, Đường Bội đã cười tủm tỉm đi đến trước mặt Minh Hiên.
Phong Triệt đã để cho người chăm sóc khác dẫn đi, nhóm quay phim đang thu dọn thiết bị, hôm nay chuẩn bị nghỉ ngơi cho thật tốt, vì trận đấu ngày mai mà kiểm tra lại công tác chuẩn bị cuối cùng.
Không có nhiều người ở lại trên mã trường, cho nên Đường Bội cũng có đủ thời gian để nói vài lời với Minh Hiên.
“Canh tối hôm nay. . . .” Đường Bội cười yếu ớt nhìn Minh Hiên, thấp giọng nói vào lỗ tai anh: “Thêm gia vị hơi nhiều, tôi nghĩ Minh thiếu trẻ tuổi khỏe mạnh không cần ‘tẩm bổ’ như vậy.”
Cô nói xong, cười xinh đẹp, xong người rời đi.
Minh Hiên không có trả lời, chỉ híp mắt nhìn bóng lưng Đường Bội rời đi.
Một câu không đầu không cuối nhưng anh cũng không xem đó là câu vui đùa.
Mà là. . . .
***
8h50 phút, nhóm nhân viên công tác và nhóm nữ minh tinh sau khi trải qua một ngày mệt nhọc, đều trở về phòng của mình nghỉ ngơi, dưỡng sức vì trận đấu ngày mai.
Trong dãy biệt thự trên mã trường, có một bóng đen yếu ớt đang lặng lẽ đi chuyển.
Đường Phỉ Phỉ có phần khẩn trương. Nhưng chuyện như vậy cô cũng không phải mới trải qua lần đầu tiên. Huống chi đối tượng bây giờ, không chỉ có nhiều tiền, địa vị cao quý lại tuổi trẻ anh tuấn, cao lớn rắn rỏi, không giống với những ông già bụng bia, trọc đầu.
Nghĩ đến diện mạo tuấn mỹ của Minh Hiên, trái tim của cô ta cũng đập nhanh hơn.
Biệt thự số bảy rất nhanh xuất hiện trước mắt cô, cô nhìn hai bên trái phải, sau đó đưa tay đẩy cửa ra.
Cửa lớn của biệt thự quả nhiên không khóa, bên trong tuy rằng không có mở đèn, nhưng ánh sáng đèn đường men theo của sổ trong suốt chiếu vào khiến cô có thể miễn cưỡng tạm thời thấy được đường dưới chân.
Im hơi lặng tiếng mò đến phòng ngủ chính ở lầu hai, Đường Phỉ Phỉ nhẹ nhàng đầy cửa phòng ngủ của Minh Hiên ra.
Trong phòng đã có người, cô tựa hồ nghe được tiếng kêu khẽ trầm thấp, sau đó thanh âm đàn ông vang lên:
“Ai?”
Đường Phỉ Phỉ chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Cô cũng không thân thiết với Minh Hiên, nhưng nghe ra đây là giọng đàn ông trẻ tuổi.
Cô hít sâu một hơi, nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngủ trên người, chậm rãi đi tới bên giường.
“Minh thiếu. . . .” Đường Phỉ Phỉ nhẹ nhàng cười, cúi người dùng thanh âm mị hoặc đến cực điểm nỉ non bên tai người đàn ông đã nằm trên giường từ sớm:
“Tôi là Phỉ Phỉ.”
……
Sáng ngày thứ hai, trời mới tờ mờ sáng, Đường Phỉ Phỉ đã nghe thấy một tiếng vang thật lớn, cánh cửa phòng ngủ bị người ta dùng lực đẩy ra.
Cô có phần mệt mỏi mở mắt, ngọn đèn đột nhiên sáng lên chiếu vào mắt cô khiến chúng đau nhức.
Còn chưa kịp giả bộ thẹn thùng đã nghe thấy người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên ngồi dậy, tràn ngập sợ hãi, run giọng kêu lên:
“Minh Thiếu. . . .”
Đường Phỉ Phỉ chợt cả kinh, không để ý đến đau nhức trên giường, ngồi bật dậy từ trên giường.
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô tuy rằng trẻ tuổi, nhưng ngũ quan cục kì bình thường, so với dung mạo tuấn tú bất phàm của Minh Hiên thì cách nhau một trời một vực!
Đường Phỉ Phỉ bất thình lình mở to hai mắt, không dám tin nhìn người đàn ông ngủ bên người mình, khẽ kêu lên: “Anh là ai?”
“Minh thiếu. . . .” Người đàn ông kia không để ý đến cô, chỉ nghiêng ngả lảo đảo lao xuống giường, “Bịch” một tiếng quỳ gối trước mặt Minh Hiên đang xanh mặt đứng ở cửa phòng ngủ, vội vội vàng vàng mở miệng biện bạch:
“Không liên quan đến tôi, là cô ấy quyến rũ tôi!”
“Anh nói bậy!” Đường Phỉ Phỉ thét to: “Tôi làm sao có thể quyến rũ anh?”
Cô đã sợ hãi đến mất bình tĩnh, hoàn toàn không rõ xảy ra chuyện gì, chỉ biết mình rõ ràng tới tìm Minh Hiên, đây cũng là phòng ngủ của Minh Hiên.
Làm sao có thể?
Cánh cửa phòng ngủ được mở rộng hơn một chút.
Đường Phỉ Phỉ hoảng sợ ngẩng đầu nhìn về phía cửa, Sở Quân Hàn đang lãnh đạm đứng ở miệng cửa, mà bên cạnh anh, khóe môi mang theo nụ cười nhạt, không phải Đường Bội mà cô hận cực kì sao?
/172
|