Sở Dực Thành sống trong một khu chung cư cao tầng xa hoa cách trung tâm thành phố rất gần. Ở đây giữa ồn ào có yên tĩnh, giao thông sinh hoạt hết sức thuận tiện, đối diện với công viên xanh cũng không tồi.
Nhà của Sở Dực Thành ở trên tầng cao nhất, tuy rằng phòng ốc không rộng rãi bằng biệt thự, nhưng sống một mình cũng không lộ ra quá mức cô đơn.
Buổi tối rất khác biệt, từ phòng khách đẩy cửa sổ ra ngoài, kết hợp với một ban công lớn.
Toàn bộ ban công đều làm bằng thủy tinh trong suốt, cách lớp thủy tinh, đêm tối có thể tha hồ nhìn ngắm bầu trời xinh đẹp.
Ở thành phố S tấc đất như tấc vàng, một căn nhà với giá trị xa xỉ như vậy, chỉ sợ chỉ có những người có tài như Sở Dực Thành mới dám ở.
“Cô thích nơi này?”
Khách khách khí khí mời Đường Bội vào phòng, ngày đó gặp gỡ ở biệt thự nhà họ Sở, khí chất có phần điên cuồng giống với nhà nghệ thuật mà Sở Dực Thành mang lại, giờ đây dường như chỉ còn là ảo giác.
Sở Dực Thành mặc chiếc áo lông Cashmere cao cổ màu xám, mái tóc dầy, trên chiếc mũi cao thẳng là chiếc kính mắt gọng đen.
Ngũ quan của anh ta cũng không anh tuấn lắm, nhưng vai rộng chân dài, cả người ăn mặc thoải mái, anh ta khiến người đối diện cảm thấy rất khá.
“Ban công này rất tốt.” Đường Bội quay đầu từ trước cửa sổ sát đất, cười trang nhã thừa nhận: “Trồng một ít hoa ở đây nhất định rất đẹp.”
Trên ban công chỉ đặt một chiếc đàn piano màu đen trắng xen lẫn, trên mặt đàn phản chiếu ánh sáng lạnh lùng, lộ ra vẻ lạnh lẽo lại tịch mịch.
“Hoa?” Sở Dực Thành cười haha, tính cách rất thoải mái: “Tôi trồng hoa không sống nổi.”
Anh bưng hai ly nước tới, thờ ơ nói: “Phòng đối diện cũng có kết cấu giống hệt, nếu cô thích, cứ bảo Quân Hàn tặng nó cho cô.”
“Ách…” Đường Bội không nghĩ tới, nơi này cũng là tài sản của nhà họ Sở.
Kỳ thật, cũng không có gì bất ngờ, sản nghiệp nhà họ Sở trải rộng khắp mọi ngành nghề, được gọi là đế quốc thương nghiệp cũng không phải do mọi người tâng bốc, mà do anh có rất nhiều sản nghiệp giá trị khổng lồ.
“Cậu ta ít khi đến đây, chắc chắn không tiếc đâu.” Sở Dực Thành ngẩng đầu, cười nói với Đường Bội: “Người được cậu ta coi trọng, chắc chắn cậu ta sẽ rất hào phóng.”
“Ồ?” Đường Bội ngồi xuống đối diện Sở Dực Thành.
Ghế sofa mềm mại, bàn trà trơn bóng, trên sàn không có một hạt bụi, khói trà lượn lờ…tất cả đều tràn ngập hương vị gia đình, rất khó tưởng tượng đây chỉ là nhà của một người đàn ông độc thân.
Anh đặt một cuốn tài liệu ở trên bàn trà, chậm rãi nói: “Cô thật sự biết dùng súng, hay luyện qua lúc quay phim?”
Sở Dực Thành hỏi rất thẳng thắn, không hề có ý khách sáo.
“Đã từng đọc qua một ít kiến thức liên quan.” Đường Bội mỉm cười, trả lời rất uyển chuyển.
“Ngoại trừ ngày đó dùng súng, còn những thứ khác thì sao?” Sở Dực Thành liếc nhìn Đường Bội, lại hỏi.
“Mỗi thứ đều biết một ít.” Đường Bội trả lời khách khí.
Những thứ cô học trước đây rất phức tạp, đừng nói là súng lục, ngay cả những thứ lớn hơn như máy móc vũ khí thậm chí là những binh khí lạnh (dao, mã tấu) cũng từng tiếp xúc qua. Những lời này không chỉ nói khách sáo, lúc quay phim sẽ dùng súng, cô nghĩ vẫn chưa đến nỗi vượt quá phạm vi học tập của cô.
“Vậy thì tốt rồi.” Sở Dực Thành mở kịch bản ra lại nói: “Trước đó, tôi đã từng nói với cô trong điện thoại, tôi viết một câu chuyện về một cô gái kiêu ngạo, nhưng đó chỉ là lúc mới đầu, sau đó cô ấy lột xác càng mạnh mẽ hơn. Trong đó, quá trình biến hóa chính là chỗ khó nhất.”
Anh nói, rồi rút một điếu thuốc từ hộp sắt dưới bàn trà rồi nhìn Đường Bội hỏi:
“Muốn không?”
“Cảm ơn.” Đường Bội đưa tay nhận lấy điếu thuốc trong tay anh.
Sở Dực Thành hơi nheo mắt lại.
Đường Bội cũng không châm lửa.
Ngón tay cô thon dài và đều đều, tuy rằng đã luyện tập võ từ nhỏ nhưng ngón tay cũng không thô to, những móng tay màu hồng phấn được cắt tỉa gọn gàng dưới ánh đèn lộ ra ánh sáng óng ánh.
Điếu thuốc của đàn ông nặng hơn, hơn nữa lại ngắn, thô không đẹp mắt, không giống với điếu thuốc của phụ nữ, dài nhỏ xinh đẹp, rất hợp với ngón tay của họ.
Đường Bội lại vững vàng dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc, nhẹ nhàng đụng hai cái lên bàn trà.
Khi thu tay lại, tuy rằng chưa hề châm lửa, nhưng cô bỗng gác một chân lên đùi, điếu thuốc trên tay được cô đưa từ từ đến bên miệng. Ban nãy vẫn còn tiến lùi hữu lễ, Đường Bội lúc này hoàn toàn biến mất. Cho dù chỉ trang điểm nhạt, nhưng ánh nhìn không kiên nhẫn khi cô nhìn Sở Dực Thành, trong nháy mắt đã biến thành một nữ xã hội đen trên phố, mị hoặc.
Cô cong khóe môi lên, điếu thuốc nhẹ nhàng cọ xát bên môi, không chút để ý hỏi:
“Có chuyện gì thì nói nhanh đi?! Cho rằng bản tiểu thư có rất nhiều thời gian sao?”
Nói xong lại duỗi tay đẩy cái cốc trên bàn trà, nói bằng giọng không kiên nhẫn:
“Này! Anh coi bản tiểu thư là học sinh tiểu học sao? Để tôi uống nước trái cây? Nói cho anh biết, 10 tuổi tôi đã bắt đầu ngàn ly không say rồi… Mau đổi bia qua đây.”
Sở Dực Thành giật mình, bỗng nhiên cười lên ha hả
Anh mê kịch và điện ảnh, trong hiện thực có rất ít chuyện khiến anh có thể cười lên tiếng.
Nhưng, Đường Bội thật ngoài dự đoán của anh, biến đổi thất thường, vậy mà đã biến thành một nữ xã hội đen mười phân vẹn mười.
Cho nên anh không thể không thừa nhận, trên thế giới này vẫn có thiên tài tồn tại.
Đường Bội cười xinh đẹp với anh, đặt điếu thuốc lên bàn trà, rồi vuốt lại tóc hai bên má.
Dáng vẻ của cô vẫn không thay đổi, quần áo và trang sức vẫn giống như ban nãy, thậm chí ngay cả tóc và trang điểm cũng không thay đổi. Nhưng ánh mắt nhìn về phía Sở Dực Thành lại trở nên sắc bén.
“Những chuyện khác không cần nhiều lời.” Môi anh đào khẽ mở, cô chậm rãi nói từng chữ.
Giọng điệu bình thản, trầm tĩnh không có vẻ kiêu ngạo như nữ xã hội đen vừa nãy, nhưng sự bình tĩnh và sắc bén như thế lại khiến Sở Dực Thành cảm thấy áp lực.
“Nếu đã giao kịch bản cho tôi, diễn như thế nào, làm như thế nào, anh không cần quan tâm nhiều.” Đường Bội đặt kịch bản lên, rồi chậm rãi nói:
“Nếu như cần anh dạy tôi phải làm từng bước như thế nào, tôi nghĩ Sở tiên sinh sẽ không chọn tôi làm đối tượng hợp tác đâu.”
Cô nói tới đây, khẽ mỉm cười với Sở Dực Thành.
Nụ cười đó động lòng người đến mức nào không nói nhưng lại rất kiều diễm. Dường như, từ mặt mũi của cô, còn có thể nhìn thấy dáng dấp của nữ xã hội đen ban nãy.
Nhưng thế sự trên thế giới đã sớm xoay vần, cô đã lột xác thành bướm, vứt lại những năm tháng hết sức lông bông của mình.
“….Được.” Sở Dực Thành kinh ngạc nhìn Đường Bội, phải qua rất lâu anh mới phục hồi tinh thần lại, ngồi trở lại sofa nhìn Đường Bội ở phía đối diện mới chậm rãi nói:
“Xem ra tôi không chọn lầm người, hai người với hai thân phận, Đường tiểu thư nắm bắt rất tốt.”
Đường Bội khẽ cười, lấy ngón tay ra khỏi kịch bản nói: “Vừa rồi tôi chỉ đoán lung tung thôi, cảm giác Sở tiên sinh muốn chính là như vậy, nếu có chỗ nào mạo phạm, mong rằng anh bỏ qua cho.”
“Làm sao có thể? Cô diễn rất khá.” Sở Dực Thành ngẩng đầu nhìn Đường Bội, trong ánh mắt lộ ra tia hoài niệm, hình như xuyên thấu qua gương mặt cô để nhìn một người khác.
Anh cúi đầu nhìn hai cốc nước trái cây trên bàn trà, tự giễu cười nói:
“Tôi quên hỏi, cô có cần đổi đồ uống khác không?”
“Không cần, nước trái cây là được rồi, cảm ơn Sở tiên sinh.” Đường Bội cười, bưng nước trái cây lên uống một ngụm.
“Gọi Sở tiên sinh như vậy nghe xa lạ lắm.” Sở Dực Thành cười lắc đầu nói: “Mặc dù tôi chỉ lớn hơn cô vài tuổi, nhưng Quân Việt vẫn gọi tôi là chú, cô cứ gọi tôi như vậy đi.”
Hiện tại lại đến phiên Đường Bội ngẩn ra.
Sở Dực Thành đối với cô quá mức quen thuộc, cô tin chuyện của cô và Sở Quân Hàn không truyền đi nhanh thế, Sở Dực Thành đã rời khỏi nhà họ Sở để sống một mình, vì sao anh ta lại chắc chắn như vậy?
“Thế nào?” Sở Dực Thành khép lại kịch bản, đưa cho Đường Bội, chậm rãi nói:
“Đừng lo, Quân Việt sẽ không làm những chuyện khiến con không vui, chỉ là chúng ta đều làm trong giới giải trí, làm chú như tôi chiếu cố bạn gái của cháu mình cũng không phải chuyện gì đáng ngại.”
Anh đứng lên vỗ vỗ bả vai Đường Bội, thái độ hoàn toàn giống như bậc trưởng bối với tiểu bối, cười nói: “Hôm nay vẫn chưa kịp chuẩn bị quà gặp mặt, lần sau sẽ bổ sung.”
“Cảm ơn…” Đường Bội ngẩng đầu nhìn về phía Sở Dực Thành, nhà biên kịch vàng thoạt nhìn rất đặc lập độc hành(*), nhưng dưới lớp dung mạo bình thường ấy lại ẩn chứa điều gì đó không bình thường nói không nên lời.
“Chú….” Đường Bội lại nhẹ nhàng bổ sung một tiếng.
Đường Bội từ trong nhà Sở Dực Thành đi ra thì mặt trời đã ngã về tây.
Thấm thoát, bọn họ đã hàn huyên rất nhiều, về kịch bản, về thái độ tu dưỡng của diễn viên, về kĩ thuật biểu diễn thậm chí cả những chuyện làm biên kịch…
Sở Dực Thành là một người đàn ông từng trải, những lời anh ta sẵn lòng chỉ dạy, Đường Bội cũng học được không ít kinh nghiệm từ đó.
Lục Tử Mặc ăn xong cơm trưa thì đến chờ Đường Bội, chờ cô từ trên lầu đi xuống thì anh đang ngồi trong xe lướt web.
Nghe thấy động tĩnh, anh theo bản năng để ipad lên trên giá ở đằng trước, liếc mắt nhìn Đường Bội một cái hỏi:
“Trở về biệt thự?”
“Không đi đón Sở thiếu?” Đường Bội tự thắt dây an toàn cho mình, cười nói.
Cô đóng cửa xe, chần chờ một lát mới nói: “Có một số việc gạt tôi không bằng lấy ra chúng ta cùng nhau thương lượng giải quyết, dù sao tin tức trên mạng có thể nhìn thấy, tôi sớm muộn gì cũng sẽ biết.”
Nhà của Sở Dực Thành ở trên tầng cao nhất, tuy rằng phòng ốc không rộng rãi bằng biệt thự, nhưng sống một mình cũng không lộ ra quá mức cô đơn.
Buổi tối rất khác biệt, từ phòng khách đẩy cửa sổ ra ngoài, kết hợp với một ban công lớn.
Toàn bộ ban công đều làm bằng thủy tinh trong suốt, cách lớp thủy tinh, đêm tối có thể tha hồ nhìn ngắm bầu trời xinh đẹp.
Ở thành phố S tấc đất như tấc vàng, một căn nhà với giá trị xa xỉ như vậy, chỉ sợ chỉ có những người có tài như Sở Dực Thành mới dám ở.
“Cô thích nơi này?”
Khách khách khí khí mời Đường Bội vào phòng, ngày đó gặp gỡ ở biệt thự nhà họ Sở, khí chất có phần điên cuồng giống với nhà nghệ thuật mà Sở Dực Thành mang lại, giờ đây dường như chỉ còn là ảo giác.
Sở Dực Thành mặc chiếc áo lông Cashmere cao cổ màu xám, mái tóc dầy, trên chiếc mũi cao thẳng là chiếc kính mắt gọng đen.
Ngũ quan của anh ta cũng không anh tuấn lắm, nhưng vai rộng chân dài, cả người ăn mặc thoải mái, anh ta khiến người đối diện cảm thấy rất khá.
“Ban công này rất tốt.” Đường Bội quay đầu từ trước cửa sổ sát đất, cười trang nhã thừa nhận: “Trồng một ít hoa ở đây nhất định rất đẹp.”
Trên ban công chỉ đặt một chiếc đàn piano màu đen trắng xen lẫn, trên mặt đàn phản chiếu ánh sáng lạnh lùng, lộ ra vẻ lạnh lẽo lại tịch mịch.
“Hoa?” Sở Dực Thành cười haha, tính cách rất thoải mái: “Tôi trồng hoa không sống nổi.”
Anh bưng hai ly nước tới, thờ ơ nói: “Phòng đối diện cũng có kết cấu giống hệt, nếu cô thích, cứ bảo Quân Hàn tặng nó cho cô.”
“Ách…” Đường Bội không nghĩ tới, nơi này cũng là tài sản của nhà họ Sở.
Kỳ thật, cũng không có gì bất ngờ, sản nghiệp nhà họ Sở trải rộng khắp mọi ngành nghề, được gọi là đế quốc thương nghiệp cũng không phải do mọi người tâng bốc, mà do anh có rất nhiều sản nghiệp giá trị khổng lồ.
“Cậu ta ít khi đến đây, chắc chắn không tiếc đâu.” Sở Dực Thành ngẩng đầu, cười nói với Đường Bội: “Người được cậu ta coi trọng, chắc chắn cậu ta sẽ rất hào phóng.”
“Ồ?” Đường Bội ngồi xuống đối diện Sở Dực Thành.
Ghế sofa mềm mại, bàn trà trơn bóng, trên sàn không có một hạt bụi, khói trà lượn lờ…tất cả đều tràn ngập hương vị gia đình, rất khó tưởng tượng đây chỉ là nhà của một người đàn ông độc thân.
Anh đặt một cuốn tài liệu ở trên bàn trà, chậm rãi nói: “Cô thật sự biết dùng súng, hay luyện qua lúc quay phim?”
Sở Dực Thành hỏi rất thẳng thắn, không hề có ý khách sáo.
“Đã từng đọc qua một ít kiến thức liên quan.” Đường Bội mỉm cười, trả lời rất uyển chuyển.
“Ngoại trừ ngày đó dùng súng, còn những thứ khác thì sao?” Sở Dực Thành liếc nhìn Đường Bội, lại hỏi.
“Mỗi thứ đều biết một ít.” Đường Bội trả lời khách khí.
Những thứ cô học trước đây rất phức tạp, đừng nói là súng lục, ngay cả những thứ lớn hơn như máy móc vũ khí thậm chí là những binh khí lạnh (dao, mã tấu) cũng từng tiếp xúc qua. Những lời này không chỉ nói khách sáo, lúc quay phim sẽ dùng súng, cô nghĩ vẫn chưa đến nỗi vượt quá phạm vi học tập của cô.
“Vậy thì tốt rồi.” Sở Dực Thành mở kịch bản ra lại nói: “Trước đó, tôi đã từng nói với cô trong điện thoại, tôi viết một câu chuyện về một cô gái kiêu ngạo, nhưng đó chỉ là lúc mới đầu, sau đó cô ấy lột xác càng mạnh mẽ hơn. Trong đó, quá trình biến hóa chính là chỗ khó nhất.”
Anh nói, rồi rút một điếu thuốc từ hộp sắt dưới bàn trà rồi nhìn Đường Bội hỏi:
“Muốn không?”
“Cảm ơn.” Đường Bội đưa tay nhận lấy điếu thuốc trong tay anh.
Sở Dực Thành hơi nheo mắt lại.
Đường Bội cũng không châm lửa.
Ngón tay cô thon dài và đều đều, tuy rằng đã luyện tập võ từ nhỏ nhưng ngón tay cũng không thô to, những móng tay màu hồng phấn được cắt tỉa gọn gàng dưới ánh đèn lộ ra ánh sáng óng ánh.
Điếu thuốc của đàn ông nặng hơn, hơn nữa lại ngắn, thô không đẹp mắt, không giống với điếu thuốc của phụ nữ, dài nhỏ xinh đẹp, rất hợp với ngón tay của họ.
Đường Bội lại vững vàng dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc, nhẹ nhàng đụng hai cái lên bàn trà.
Khi thu tay lại, tuy rằng chưa hề châm lửa, nhưng cô bỗng gác một chân lên đùi, điếu thuốc trên tay được cô đưa từ từ đến bên miệng. Ban nãy vẫn còn tiến lùi hữu lễ, Đường Bội lúc này hoàn toàn biến mất. Cho dù chỉ trang điểm nhạt, nhưng ánh nhìn không kiên nhẫn khi cô nhìn Sở Dực Thành, trong nháy mắt đã biến thành một nữ xã hội đen trên phố, mị hoặc.
Cô cong khóe môi lên, điếu thuốc nhẹ nhàng cọ xát bên môi, không chút để ý hỏi:
“Có chuyện gì thì nói nhanh đi?! Cho rằng bản tiểu thư có rất nhiều thời gian sao?”
Nói xong lại duỗi tay đẩy cái cốc trên bàn trà, nói bằng giọng không kiên nhẫn:
“Này! Anh coi bản tiểu thư là học sinh tiểu học sao? Để tôi uống nước trái cây? Nói cho anh biết, 10 tuổi tôi đã bắt đầu ngàn ly không say rồi… Mau đổi bia qua đây.”
Sở Dực Thành giật mình, bỗng nhiên cười lên ha hả
Anh mê kịch và điện ảnh, trong hiện thực có rất ít chuyện khiến anh có thể cười lên tiếng.
Nhưng, Đường Bội thật ngoài dự đoán của anh, biến đổi thất thường, vậy mà đã biến thành một nữ xã hội đen mười phân vẹn mười.
Cho nên anh không thể không thừa nhận, trên thế giới này vẫn có thiên tài tồn tại.
Đường Bội cười xinh đẹp với anh, đặt điếu thuốc lên bàn trà, rồi vuốt lại tóc hai bên má.
Dáng vẻ của cô vẫn không thay đổi, quần áo và trang sức vẫn giống như ban nãy, thậm chí ngay cả tóc và trang điểm cũng không thay đổi. Nhưng ánh mắt nhìn về phía Sở Dực Thành lại trở nên sắc bén.
“Những chuyện khác không cần nhiều lời.” Môi anh đào khẽ mở, cô chậm rãi nói từng chữ.
Giọng điệu bình thản, trầm tĩnh không có vẻ kiêu ngạo như nữ xã hội đen vừa nãy, nhưng sự bình tĩnh và sắc bén như thế lại khiến Sở Dực Thành cảm thấy áp lực.
“Nếu đã giao kịch bản cho tôi, diễn như thế nào, làm như thế nào, anh không cần quan tâm nhiều.” Đường Bội đặt kịch bản lên, rồi chậm rãi nói:
“Nếu như cần anh dạy tôi phải làm từng bước như thế nào, tôi nghĩ Sở tiên sinh sẽ không chọn tôi làm đối tượng hợp tác đâu.”
Cô nói tới đây, khẽ mỉm cười với Sở Dực Thành.
Nụ cười đó động lòng người đến mức nào không nói nhưng lại rất kiều diễm. Dường như, từ mặt mũi của cô, còn có thể nhìn thấy dáng dấp của nữ xã hội đen ban nãy.
Nhưng thế sự trên thế giới đã sớm xoay vần, cô đã lột xác thành bướm, vứt lại những năm tháng hết sức lông bông của mình.
“….Được.” Sở Dực Thành kinh ngạc nhìn Đường Bội, phải qua rất lâu anh mới phục hồi tinh thần lại, ngồi trở lại sofa nhìn Đường Bội ở phía đối diện mới chậm rãi nói:
“Xem ra tôi không chọn lầm người, hai người với hai thân phận, Đường tiểu thư nắm bắt rất tốt.”
Đường Bội khẽ cười, lấy ngón tay ra khỏi kịch bản nói: “Vừa rồi tôi chỉ đoán lung tung thôi, cảm giác Sở tiên sinh muốn chính là như vậy, nếu có chỗ nào mạo phạm, mong rằng anh bỏ qua cho.”
“Làm sao có thể? Cô diễn rất khá.” Sở Dực Thành ngẩng đầu nhìn Đường Bội, trong ánh mắt lộ ra tia hoài niệm, hình như xuyên thấu qua gương mặt cô để nhìn một người khác.
Anh cúi đầu nhìn hai cốc nước trái cây trên bàn trà, tự giễu cười nói:
“Tôi quên hỏi, cô có cần đổi đồ uống khác không?”
“Không cần, nước trái cây là được rồi, cảm ơn Sở tiên sinh.” Đường Bội cười, bưng nước trái cây lên uống một ngụm.
“Gọi Sở tiên sinh như vậy nghe xa lạ lắm.” Sở Dực Thành cười lắc đầu nói: “Mặc dù tôi chỉ lớn hơn cô vài tuổi, nhưng Quân Việt vẫn gọi tôi là chú, cô cứ gọi tôi như vậy đi.”
Hiện tại lại đến phiên Đường Bội ngẩn ra.
Sở Dực Thành đối với cô quá mức quen thuộc, cô tin chuyện của cô và Sở Quân Hàn không truyền đi nhanh thế, Sở Dực Thành đã rời khỏi nhà họ Sở để sống một mình, vì sao anh ta lại chắc chắn như vậy?
“Thế nào?” Sở Dực Thành khép lại kịch bản, đưa cho Đường Bội, chậm rãi nói:
“Đừng lo, Quân Việt sẽ không làm những chuyện khiến con không vui, chỉ là chúng ta đều làm trong giới giải trí, làm chú như tôi chiếu cố bạn gái của cháu mình cũng không phải chuyện gì đáng ngại.”
Anh đứng lên vỗ vỗ bả vai Đường Bội, thái độ hoàn toàn giống như bậc trưởng bối với tiểu bối, cười nói: “Hôm nay vẫn chưa kịp chuẩn bị quà gặp mặt, lần sau sẽ bổ sung.”
“Cảm ơn…” Đường Bội ngẩng đầu nhìn về phía Sở Dực Thành, nhà biên kịch vàng thoạt nhìn rất đặc lập độc hành(*), nhưng dưới lớp dung mạo bình thường ấy lại ẩn chứa điều gì đó không bình thường nói không nên lời.
“Chú….” Đường Bội lại nhẹ nhàng bổ sung một tiếng.
Đường Bội từ trong nhà Sở Dực Thành đi ra thì mặt trời đã ngã về tây.
Thấm thoát, bọn họ đã hàn huyên rất nhiều, về kịch bản, về thái độ tu dưỡng của diễn viên, về kĩ thuật biểu diễn thậm chí cả những chuyện làm biên kịch…
Sở Dực Thành là một người đàn ông từng trải, những lời anh ta sẵn lòng chỉ dạy, Đường Bội cũng học được không ít kinh nghiệm từ đó.
Lục Tử Mặc ăn xong cơm trưa thì đến chờ Đường Bội, chờ cô từ trên lầu đi xuống thì anh đang ngồi trong xe lướt web.
Nghe thấy động tĩnh, anh theo bản năng để ipad lên trên giá ở đằng trước, liếc mắt nhìn Đường Bội một cái hỏi:
“Trở về biệt thự?”
“Không đi đón Sở thiếu?” Đường Bội tự thắt dây an toàn cho mình, cười nói.
Cô đóng cửa xe, chần chờ một lát mới nói: “Có một số việc gạt tôi không bằng lấy ra chúng ta cùng nhau thương lượng giải quyết, dù sao tin tức trên mạng có thể nhìn thấy, tôi sớm muộn gì cũng sẽ biết.”
/131
|