Edit + Beta: Mặc Doanh
“Anh nói gì....” Tay Đường Bội hơi run rẩy.
Mặc dù đã sớm đoán được, em trai có thể còn sống. Nhưng khi thật sự nghe thấy lời khẳng định của Lạc thì cô lại cảm thấy không chân thật.
Tay đang xếp quần áo lúc này đang siết chặc cái áo trong tay.
“Bội Bội....” Lạc bình tĩnh nói: “Tử Thái, em trai của em, còn sống.”
Một câu nói như chém đinh chặt sắt, làm Đường Bội không thể đứng vững, ngồi phịch xuống giường.
“Tốt quá....” Cô lẩm bẩm: “Thật tốt quá...”
Đây là một trong những tin tốt nhất mà cô nghe được từ khi sống lại!
Đường Bội hít sâu một hơi, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo: “Lạc, bây giờ Tử Thái đang ở Thụy Sĩ?”
“Đúng!” Giọng của Lạc có hỏi chần chờ: “Tử Thái.... Cậu ấy..... Bây giờ.......”
“Bây giờ nó thế nào?” Đường Bội lại hỏi, giọng nói bất giác khẩn trương lên: “Có phải nó sống không được tốt hay không?”
“Em đừng lo.” Trước giờ khi nói đến chuyện Đường Bội quan tâm thì Lạc chưa bao giờ vòng vo, cũng sẽ không cố ý cắt ngang: “Bên cạnh cậu ấy có đội ngũ bác sĩ giỏi nhất thế giới, sẽ không có vấn đề gì. Nhưng mà.....”
“Lạc.” Đường Bội dần dần bình tĩnh lại, sự kích động khi vừa nghe tin tức về Tử Thái đã biến mất, giờ lại biết được cậu sống tốt, giọng nói của cô cũng hơi buông lỏng: “Anh không bao giờ ấp a ấp úng như vậy.”
“Bội Bội, trước đây em đã từng xâm nhập hệ thống an toàn của Liên gia.” Lạc đột nhiên chuyển sang chuyện khác: “Anh nhìn thấy em điều tra về Liên Tu Cận.”
Đường Bội nheo mắt lại, cô đã đoán được đại khái nguyên nhân Lạc nói chuyện như vậy rồi.
“Tử Thái ở Liên gia?” Cô bình tĩnh hỏi.
Lạc khẽ thở dài, anh ta nên sớm biết, Đường Bội thông minh như vậy, sao có thể không đoán ra chứ.
“Rất có thể.” Lạc nói: “Bây giờ anh vẫn chưa thể chắc chắn. Tóm lại, ngày mai gặp rồi nói tiếp.”
“Được.” Đường Bội lập tức đáp ứng.
Cô cúp điện thoại, đặt tay lên trán.
Thật ra thì từ lúc biết Tử Thái chưa chết, biết cậu và Liên tam thiếu có quan hệ, cô đã có dự cảm, có lẽ lúc ấy ngay cả Đường gia, Lạc và cô đều bị gạt, mang Tử Thái đi, chính là Liên gia.
Một câu nói, làm tâm trạng của cô hơi phức tạp.
Kinh ngạc chốc lát, Đường Bội lên tinh thần lần nữa-----.
Bất luận thế nào, em trai còn sống, đây là một tin tức vô cùng tốt!
Cô tiếp tục xếp quần áo.
Lúc này đã là nữa đêm, khi bửa tiệc kết thúc thì thời gian cũng đã trễ lắm rồi.
Đường Bội chần chờ một chút, vẫn cất điện thoại, giờ này chắc Sở Quân Việt đã ngủ rồi, ngày mai lại gọi nói cho anh biết cũng không muộn.
Đêm nay Đường Bội ngủ không yên ổn, một giấc mơ đầy màu sắc vây lấy cô.
Cô mơ thấy tuổi thơ đã lâu không xuất hiện, mơ thấy em trai gầy yếu, sắc mặt tái nhợt.
Cũng mơ thấy mẹ tiều tụy già nua.
Trong mơ có một người đàn ông cao lớn đứng trong dãy sáng ngược chiều, từ trên cao nhìn xuống ba mẹ con bọn họ đang gian khổ sống qua từng ngày.
Trong dãy sáng, Đường Bội không nhìn rõ mặt mũi của người đó, nhưng cô nhận ra đôi mắt kia, lạnh lùng đạm bạc, tựa như núi tuyết quanh năm, mang theo sự giễu cợt và khinh thường nhìn xuống bọn họ.
Cô không thích đôi mắt này!
Lúc thức dậy, trời đã sáng.
Khi Lục Tử Mặc tới gõ cửa, Đường Bội đã ăn sáng rồi.
Tâm trạng Lục Tử Mặc không tệ, đại đa số thời gian, anh ta đều mang theo dáng vẻ tinh anh nghiêm túc cấm dục. Lúc này lại không thắt cà vạt, tóc rũ xuống trán, làm cho anh ta trông trẻ thêm mấy phần.
“Gấp như vậy?” Lục Tử Mặc làm việc cùng Đường Bội đã lâu, cũng hiểu tính cô.
Người thân cận đùa giỡn, cô không bao giờ tức giận.
Nào ngờ Đường Bội quơ quơ di động trong tay, nói: “Tôi không gọi cho Sở thiếu được, anh có thể liên lạc với anh ấy không?”
Lục Tử Mặc cúi đầu nhìn điện thoại di động, tin nhắn Văn Tư Miểu gửi tối qua vẫn còn đó.
Lục Tử Mặc lắc đầu, nói: “Hôm nay sợ rằng không thể liên lạc với Sở thiếu được.”
Đường Bội nhíu mày, hỏi: “Có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Lục Tử Mặc vẫn cười ung dung: “Thiếu phu nhân về rồi sẽ biết!”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Lục Tử Mặc mới phát hiện có chỗ không đúng.
Biểu cảm của Đường Bội không ung dung như anh ta tưởng tượng, cô đang nhíu chặt chân mày, cúi đầu bấm điện thoại lần nữa.
Giọng nữ tổng đài lạnh băng truyền tới: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Đường Bội để điện thoại di dộng xuống, ngẩng đầu nhìn Lục Tử Mặc.
Vẻ mặt của cô quá nghiêm túc, làm Lục Tử Mặc cũng trở nên thấp thỏm, hỏi: “Thế nào?”
“Có phải Sở thiếu đã xảy ra chuyện gì không?” Đường Bội hỏi.
Nhưng rất nhanh, cô lắc đầu gạt bỏ: “Không, nếu anh ấy thật sự xay ra chuyện thì biểu cảm của anh không nên như vậy.”
Cô nhìn Lục Tử Mặc, cau mày nói: “Hôm nay tôi không thể về thành phố S, tôi phải đi Thụy Sĩ.”
Lạc đã nhắn tin mã vé cho cô, Đường Bội nói xong, cúi người nhấc vali dưới chân lên, nói: “Đưa tôi tới sân bay.”
“Cô Đường.” Rốt cuộc Lục Tử Mặc cũng ý thức được điểm không đúng: “Sở thiếu đang chờ cô về.”
“Tôi biết.” Đường Bội chần chờ một chút, không phải cô không tin Lục Tử Mặc, nhưng liên quan đến chuyện của Tử Thái, sau khi bị Đường Phong Ngôn lừa dối, cô không yên tâm.
Cô nhìn Lục Tử Mặc, nói lần nữa: “Tôi phải đi Thụy Sĩ, sau đó sẽ về thành phố S, bảo Sở thiếu không cần lo lắng cho tôi.”
Cô nhấc vali lên, nói với Lục Tử Mặc: “Đưa tôi tới sân bay.”
“Cô Đường.” Lục Tử Mặc có chút nóng nảy.
“Thế nào?” Đường Bội không rõ tại sao.
Có lẽ Sở Quân Việt sẽ vì cô về trễ mà không vui, nhưng cô tin, anh sẽ không vì vậy mà nóng giận với cô.
Lục Tử Mặc không biết nên giải thích thế nào mới đúng.
Văn Tư Miểu gửi tin nhắn nói Sở thiếu đang tạo một bất ngờ cho Đường Bội, cho nên trước đó không cho phép tiết lộ.
Thậm chí Sở Quân Việt còn đẩy hai ngày làm việc xuống để chuẩn bị, tắt điện thoại di động, chuyên tâm chuẩn bị.
Thậm chí việc không nghe điện thoại cũng là do anh sắp xếp.
Sở đại thiếu anh minh thần vũ, lần đầu tiên trong đời làm chuyện này, thật ra cũng ngay thơ vụng về như tất cả những người đàn ông khác.
Từ ba ngày trước đã bắt đầu bố trí biệt thự, vốn là biệt thự kiểu Châu Âu hoa lệ rộng rãi đầy phong tình, bị anh dày vò thành biệt thự màu hồng đầy hơi thở tình nhân lãng mạn.
Sáng sớm hôm nay, anh nhốt mình trong thư phòng, trong tay cầm một cái hộp nhỏ, võ hộp đã bị mồ hôi làm ướt.
Nhưng biểu cảm trên mặt Sở Quân Việt rất nghiêm túc, nghiêm túc giống như học sinh tiểu học ưu tú cần cù, học thuộc những lời thoại.
Thư mời đã được phát đi từ tuần trước, hy vọng những người này sẽ làm chứng cho thời khắc thần thánh đó của anh.
Sở Quân Việt cúi đầu xuống, nhẹ nhàng mở cái hộp trong tay ra.
Chiếc nhẫn kim cương hình trái tim màu hồng tỏa sáng dưới ánh đèn rực rỡ, chắc chắn bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ thích.
Mặc dù nhẫn đã sớm được chuẩn bị, nhưng Sở Quân Việt vẫn thấy thấp thỏm.
Anh không thể xác định, liệu Đường Bội có thích màu hồng không?
Hay cô thích màu xanh da trời trong vắt lạnh lùng?
Hay trong suốt?
Sở Quân Việt nhíu mày, có chút sốt ruột đi tới đi lui trong thư phòng.
So với anh, Lục Tử Mặc còn rầu hơn.
Anh ta không thể phá bỏ bất ngờ của Sở Quân Việt, cũng không dám nói chuyện kia ra.
Nhưng nếu không nói ra, anh ta lại không biết phải ngăn cản Đường Bội thế nào.
Lục Tử Mặc cuống cuồng, dịch chuyển, ngăn cản lối đi của Đường Bội, trước ánh mắt khó hiểu của cô, anh ta nhanh trí nói: “Cô Đường, ngày mai là sinh nhật của Sở thiếu, cô quên rồi sao?”
Đường Bội tỉnh ngộ, khó trách Lục Tử Mặc lại khác thường.
Cô vỗ trán, thật ra cô luôn để chuyện này trong lòng, nếu không cũng sẽ không thương lượng với Tần Hạo Diễm, nhất định phải kết thúc tất cả phân cảnh trong ngày hôm qua, mục đích là muốn về trong hôm nay.
Nhưng cuộc gọi của Lạc đêm qua, đột nhiên chiếm cứ tất cả suy nghĩ của cô, làm cô quên mất chuyện này.
“Tôi sẽ cố gắng trở về trong tối mai.” Đường Bội do dự một chút, nói với Lục Tử Mặc.
“Nhưng mà...” Lục Tử Mặc giãy giụa lợi hại hơn.
Hàng năm, tới sinh nhật Sở Quân Việt, Sở gia sẽ tổ chức tiệc.
Sở thiếu không phải người thích náo nhiệt, nhận được thư mời, chỉ có người thân thích với Sở gia.
Nhưng năm nay, Sở Quân Việt làm sinh nhật trước một ngày.
Anh chuẩn bị trong ngày Đường Bội trở về, ở trước mặt mọi người, cầu hôn cô.
Sau đó, anh hy vọng có thể cùng cô, đơn độc đi qua sinh nhật.
Lục Tử Mặc thật sự không biết nên nói sao cho phải, anh ta nhìn Đường Bội chằm chằm, đột nhiên cúi đầu lấy điện thoại ra bấm số Văn Tư Miểu.
“Tôi, Lục Tử Mặc đây.” Điện thoại vừa được bắt máy, anh ta lập tức vội vàng nói: “Hôm nay cô Đường phải đi Thụy Sĩ.”
---====----====---====----===
“Anh nói gì....” Tay Đường Bội hơi run rẩy.
Mặc dù đã sớm đoán được, em trai có thể còn sống. Nhưng khi thật sự nghe thấy lời khẳng định của Lạc thì cô lại cảm thấy không chân thật.
Tay đang xếp quần áo lúc này đang siết chặc cái áo trong tay.
“Bội Bội....” Lạc bình tĩnh nói: “Tử Thái, em trai của em, còn sống.”
Một câu nói như chém đinh chặt sắt, làm Đường Bội không thể đứng vững, ngồi phịch xuống giường.
“Tốt quá....” Cô lẩm bẩm: “Thật tốt quá...”
Đây là một trong những tin tốt nhất mà cô nghe được từ khi sống lại!
Đường Bội hít sâu một hơi, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo: “Lạc, bây giờ Tử Thái đang ở Thụy Sĩ?”
“Đúng!” Giọng của Lạc có hỏi chần chờ: “Tử Thái.... Cậu ấy..... Bây giờ.......”
“Bây giờ nó thế nào?” Đường Bội lại hỏi, giọng nói bất giác khẩn trương lên: “Có phải nó sống không được tốt hay không?”
“Em đừng lo.” Trước giờ khi nói đến chuyện Đường Bội quan tâm thì Lạc chưa bao giờ vòng vo, cũng sẽ không cố ý cắt ngang: “Bên cạnh cậu ấy có đội ngũ bác sĩ giỏi nhất thế giới, sẽ không có vấn đề gì. Nhưng mà.....”
“Lạc.” Đường Bội dần dần bình tĩnh lại, sự kích động khi vừa nghe tin tức về Tử Thái đã biến mất, giờ lại biết được cậu sống tốt, giọng nói của cô cũng hơi buông lỏng: “Anh không bao giờ ấp a ấp úng như vậy.”
“Bội Bội, trước đây em đã từng xâm nhập hệ thống an toàn của Liên gia.” Lạc đột nhiên chuyển sang chuyện khác: “Anh nhìn thấy em điều tra về Liên Tu Cận.”
Đường Bội nheo mắt lại, cô đã đoán được đại khái nguyên nhân Lạc nói chuyện như vậy rồi.
“Tử Thái ở Liên gia?” Cô bình tĩnh hỏi.
Lạc khẽ thở dài, anh ta nên sớm biết, Đường Bội thông minh như vậy, sao có thể không đoán ra chứ.
“Rất có thể.” Lạc nói: “Bây giờ anh vẫn chưa thể chắc chắn. Tóm lại, ngày mai gặp rồi nói tiếp.”
“Được.” Đường Bội lập tức đáp ứng.
Cô cúp điện thoại, đặt tay lên trán.
Thật ra thì từ lúc biết Tử Thái chưa chết, biết cậu và Liên tam thiếu có quan hệ, cô đã có dự cảm, có lẽ lúc ấy ngay cả Đường gia, Lạc và cô đều bị gạt, mang Tử Thái đi, chính là Liên gia.
Một câu nói, làm tâm trạng của cô hơi phức tạp.
Kinh ngạc chốc lát, Đường Bội lên tinh thần lần nữa-----.
Bất luận thế nào, em trai còn sống, đây là một tin tức vô cùng tốt!
Cô tiếp tục xếp quần áo.
Lúc này đã là nữa đêm, khi bửa tiệc kết thúc thì thời gian cũng đã trễ lắm rồi.
Đường Bội chần chờ một chút, vẫn cất điện thoại, giờ này chắc Sở Quân Việt đã ngủ rồi, ngày mai lại gọi nói cho anh biết cũng không muộn.
Đêm nay Đường Bội ngủ không yên ổn, một giấc mơ đầy màu sắc vây lấy cô.
Cô mơ thấy tuổi thơ đã lâu không xuất hiện, mơ thấy em trai gầy yếu, sắc mặt tái nhợt.
Cũng mơ thấy mẹ tiều tụy già nua.
Trong mơ có một người đàn ông cao lớn đứng trong dãy sáng ngược chiều, từ trên cao nhìn xuống ba mẹ con bọn họ đang gian khổ sống qua từng ngày.
Trong dãy sáng, Đường Bội không nhìn rõ mặt mũi của người đó, nhưng cô nhận ra đôi mắt kia, lạnh lùng đạm bạc, tựa như núi tuyết quanh năm, mang theo sự giễu cợt và khinh thường nhìn xuống bọn họ.
Cô không thích đôi mắt này!
Lúc thức dậy, trời đã sáng.
Khi Lục Tử Mặc tới gõ cửa, Đường Bội đã ăn sáng rồi.
Tâm trạng Lục Tử Mặc không tệ, đại đa số thời gian, anh ta đều mang theo dáng vẻ tinh anh nghiêm túc cấm dục. Lúc này lại không thắt cà vạt, tóc rũ xuống trán, làm cho anh ta trông trẻ thêm mấy phần.
“Gấp như vậy?” Lục Tử Mặc làm việc cùng Đường Bội đã lâu, cũng hiểu tính cô.
Người thân cận đùa giỡn, cô không bao giờ tức giận.
Nào ngờ Đường Bội quơ quơ di động trong tay, nói: “Tôi không gọi cho Sở thiếu được, anh có thể liên lạc với anh ấy không?”
Lục Tử Mặc cúi đầu nhìn điện thoại di động, tin nhắn Văn Tư Miểu gửi tối qua vẫn còn đó.
Lục Tử Mặc lắc đầu, nói: “Hôm nay sợ rằng không thể liên lạc với Sở thiếu được.”
Đường Bội nhíu mày, hỏi: “Có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Lục Tử Mặc vẫn cười ung dung: “Thiếu phu nhân về rồi sẽ biết!”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Lục Tử Mặc mới phát hiện có chỗ không đúng.
Biểu cảm của Đường Bội không ung dung như anh ta tưởng tượng, cô đang nhíu chặt chân mày, cúi đầu bấm điện thoại lần nữa.
Giọng nữ tổng đài lạnh băng truyền tới: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Đường Bội để điện thoại di dộng xuống, ngẩng đầu nhìn Lục Tử Mặc.
Vẻ mặt của cô quá nghiêm túc, làm Lục Tử Mặc cũng trở nên thấp thỏm, hỏi: “Thế nào?”
“Có phải Sở thiếu đã xảy ra chuyện gì không?” Đường Bội hỏi.
Nhưng rất nhanh, cô lắc đầu gạt bỏ: “Không, nếu anh ấy thật sự xay ra chuyện thì biểu cảm của anh không nên như vậy.”
Cô nhìn Lục Tử Mặc, cau mày nói: “Hôm nay tôi không thể về thành phố S, tôi phải đi Thụy Sĩ.”
Lạc đã nhắn tin mã vé cho cô, Đường Bội nói xong, cúi người nhấc vali dưới chân lên, nói: “Đưa tôi tới sân bay.”
“Cô Đường.” Rốt cuộc Lục Tử Mặc cũng ý thức được điểm không đúng: “Sở thiếu đang chờ cô về.”
“Tôi biết.” Đường Bội chần chờ một chút, không phải cô không tin Lục Tử Mặc, nhưng liên quan đến chuyện của Tử Thái, sau khi bị Đường Phong Ngôn lừa dối, cô không yên tâm.
Cô nhìn Lục Tử Mặc, nói lần nữa: “Tôi phải đi Thụy Sĩ, sau đó sẽ về thành phố S, bảo Sở thiếu không cần lo lắng cho tôi.”
Cô nhấc vali lên, nói với Lục Tử Mặc: “Đưa tôi tới sân bay.”
“Cô Đường.” Lục Tử Mặc có chút nóng nảy.
“Thế nào?” Đường Bội không rõ tại sao.
Có lẽ Sở Quân Việt sẽ vì cô về trễ mà không vui, nhưng cô tin, anh sẽ không vì vậy mà nóng giận với cô.
Lục Tử Mặc không biết nên giải thích thế nào mới đúng.
Văn Tư Miểu gửi tin nhắn nói Sở thiếu đang tạo một bất ngờ cho Đường Bội, cho nên trước đó không cho phép tiết lộ.
Thậm chí Sở Quân Việt còn đẩy hai ngày làm việc xuống để chuẩn bị, tắt điện thoại di động, chuyên tâm chuẩn bị.
Thậm chí việc không nghe điện thoại cũng là do anh sắp xếp.
Sở đại thiếu anh minh thần vũ, lần đầu tiên trong đời làm chuyện này, thật ra cũng ngay thơ vụng về như tất cả những người đàn ông khác.
Từ ba ngày trước đã bắt đầu bố trí biệt thự, vốn là biệt thự kiểu Châu Âu hoa lệ rộng rãi đầy phong tình, bị anh dày vò thành biệt thự màu hồng đầy hơi thở tình nhân lãng mạn.
Sáng sớm hôm nay, anh nhốt mình trong thư phòng, trong tay cầm một cái hộp nhỏ, võ hộp đã bị mồ hôi làm ướt.
Nhưng biểu cảm trên mặt Sở Quân Việt rất nghiêm túc, nghiêm túc giống như học sinh tiểu học ưu tú cần cù, học thuộc những lời thoại.
Thư mời đã được phát đi từ tuần trước, hy vọng những người này sẽ làm chứng cho thời khắc thần thánh đó của anh.
Sở Quân Việt cúi đầu xuống, nhẹ nhàng mở cái hộp trong tay ra.
Chiếc nhẫn kim cương hình trái tim màu hồng tỏa sáng dưới ánh đèn rực rỡ, chắc chắn bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ thích.
Mặc dù nhẫn đã sớm được chuẩn bị, nhưng Sở Quân Việt vẫn thấy thấp thỏm.
Anh không thể xác định, liệu Đường Bội có thích màu hồng không?
Hay cô thích màu xanh da trời trong vắt lạnh lùng?
Hay trong suốt?
Sở Quân Việt nhíu mày, có chút sốt ruột đi tới đi lui trong thư phòng.
So với anh, Lục Tử Mặc còn rầu hơn.
Anh ta không thể phá bỏ bất ngờ của Sở Quân Việt, cũng không dám nói chuyện kia ra.
Nhưng nếu không nói ra, anh ta lại không biết phải ngăn cản Đường Bội thế nào.
Lục Tử Mặc cuống cuồng, dịch chuyển, ngăn cản lối đi của Đường Bội, trước ánh mắt khó hiểu của cô, anh ta nhanh trí nói: “Cô Đường, ngày mai là sinh nhật của Sở thiếu, cô quên rồi sao?”
Đường Bội tỉnh ngộ, khó trách Lục Tử Mặc lại khác thường.
Cô vỗ trán, thật ra cô luôn để chuyện này trong lòng, nếu không cũng sẽ không thương lượng với Tần Hạo Diễm, nhất định phải kết thúc tất cả phân cảnh trong ngày hôm qua, mục đích là muốn về trong hôm nay.
Nhưng cuộc gọi của Lạc đêm qua, đột nhiên chiếm cứ tất cả suy nghĩ của cô, làm cô quên mất chuyện này.
“Tôi sẽ cố gắng trở về trong tối mai.” Đường Bội do dự một chút, nói với Lục Tử Mặc.
“Nhưng mà...” Lục Tử Mặc giãy giụa lợi hại hơn.
Hàng năm, tới sinh nhật Sở Quân Việt, Sở gia sẽ tổ chức tiệc.
Sở thiếu không phải người thích náo nhiệt, nhận được thư mời, chỉ có người thân thích với Sở gia.
Nhưng năm nay, Sở Quân Việt làm sinh nhật trước một ngày.
Anh chuẩn bị trong ngày Đường Bội trở về, ở trước mặt mọi người, cầu hôn cô.
Sau đó, anh hy vọng có thể cùng cô, đơn độc đi qua sinh nhật.
Lục Tử Mặc thật sự không biết nên nói sao cho phải, anh ta nhìn Đường Bội chằm chằm, đột nhiên cúi đầu lấy điện thoại ra bấm số Văn Tư Miểu.
“Tôi, Lục Tử Mặc đây.” Điện thoại vừa được bắt máy, anh ta lập tức vội vàng nói: “Hôm nay cô Đường phải đi Thụy Sĩ.”
---====----====---====----===
/172
|