Chương 65.2:
Trán ~Mel~
“Đường Bội…” Thanh âm trầm thấp của Hạ Tử Diệu vang lên bên tai cô: “Cô làm tôi sợ muốn chết!”
Trên thân hai người họ vẫn còn mặc quần áo lúc quay phim, những tấm hộ tâm bằng đồng trên áo giáp trước ngực đụng vào nhau, khiến họ không thể cảm nhận sự ấm áp của đối phương.
Hạ Tử Diệu hơi nghiêng đầu, cằm đặt lên gáy cô, da thịt chạm vào nhau, cuối cùng cũng mang lại cho anh chút cảm giác chân thực.
Anh ôm Đường Bội chặt hơn, trái tim trong lồng ngực đang liều mạng nhảy nhót, không những không dừng lại, ngược lại càng nhanh hơn khiến thân thể anh càng trở nên nóng hơn
Mãi đến khi thân thể của người trong lòng hơi nhúc nhích một cái, hai tay Đường Bội đặt ở trước ngực anh, từ từ nhưng vô cùng kiên định đẩy anh ra.
“Tôi không sao.” Cô như cười an ủi Hạ Tử Diệu rồi thử hoạt động lại gân cốt.
Trong lòng Hạ Tử Diệu cảm thấy mất mát nhưng phần nhiều là lo lắng.
Anh đánh giá Đường Bội từ trên xuống dưới, lúc này mới lo lắng hỏi: “Thật sự không sao?”
Đường Bội lắc đầu lại mỉm cười lần nữa với anh.
Vừa rồi nếu đổi lại là người khác, lúc này chỉ sợ đã ngã nhào xuống phía dưới, cho dù tính mạng không sao nhưng thân thể cũng tổn thương nghiêm trọng.
Nhưng…
Đường Bội hơi nheo ánh mắt, quay đầu nhìn Tần Hạo Diễm.
Sắc mặt Tần Hạo Diễm đã sớm trở nên xanh mét.
Tuy rằng anh ta không giống Hạ Tử Diệu cảm xúc vui buồn đều lộ ra bên ngoài, nhưng sự lo lắng trong lòng tuyệt đối không thua Hạ Tử Diệu.
Tay bên người nắm chặt càng thêm căng thẳng, dường như phải dung sức lực toàn thân để khống chế mới không ôm cô vào lòng như Hạ Tử Diệu, cảm nhận cô rõ ràng vẫn sống sờ sờ ở trước mặt mình.
Tay Tần Hạo Diễm nhẹ nhàng run rẩy, nhưng giọng nói vẫn gắng gượng duy trì bình tĩnh: “Tôi sẽ cho cô câu trả lời thỏa đáng.”
Mũi tên vừa rồi bắn về phía Đường Bội, tuyệt đối không phải có người vô tình bắn lệch.
Khi quay cảnh chiến tranh thời cổ đại, đương nhiên không thể thiếu binh khí dung nhiều nhất thời ấy là cung tên. Nhưng diễn viên quần chúng mà tổ kịch mời đến, có bao nhiêu người có thể bắn tên?
Trường cung thật sự, nếu như không có trải qua huấn luyện, người thường căn bản đừng nghĩ sẽ kéo được, cho dù kéo được, nếu như không dung phương pháp thích hợp thì mũi tên cũng không thể bắn xa.
Mũi tên ban nãy, khi rời khỏi cung, vang lên tiếng gió, hơn nữa sao lại khéo, vừa vặn bắn trúng vào con ngựa bên cạnh Đường Bội.
Anh nhìn Đường Bội, trong mắt cô có ánh sáng lạnh di chuyển, có lẽ cô đã suy nghĩ cẩn thận, trong đó có nguyên nhân nên mới lộ ra nét mặt như thế.
“Tôi sẽ điều tra rõ ràng.” Tần Hạo Diễm lạnh lùng lặp lại từng chữ.
Cho dù Đường Bội không tìm ra, anh cũng sẽ không bỏ qua cho người đó, Bất kể là ai, ở trong tổ phim của anh, anh sẽ không cho phép, tồn tại những âm mưu tính toán như thế.
Nhất là còn xúc phạm đến người trước mặt anh.
Ánh mắt Tần Hạo Diễm trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, ở trong showbiz, anh là người không tầm thường, vì thế lúc này mọi người đều bị khí thế toát ra từ người anh làm kinh sợ, lặng lẽ lui ra ngoài.
Đường Bội lại không sợ anh ta chút nào.
Ban nãy, bởi vì trong nội dung kịch bản cần, cho nên cô đã cưỡi ngựa đến nơi cách chỗ của diễn viên quần chúng một khoảng, khoảng cách như vậy, muốn bắn mũi tên qua đây, quả thật không phải chuyện người thường có thể làm được.
Người duy nhất không quá sợ Tần Hạo Diễm là phó đạo diễn Mạnh Gia Dụ lúc này cũng bu lại.
Anh ta đi theo bên người Tần Hạo Diễm đã được một thời gian, rất nhiều khi có thể đoán được suy nghĩ của đối phương. Lúc này trong tay anh cầm danh sách diễn viên quần chúng, bao gồm tình hình phân chia cung tên.
“Đi điều tra! Nhất định phải điều tra từng người một” Tần Hạo Diễm lạnh lùng dặn dò.
Ánh mắt sắc bén của anh đảo qua tình hình của nhân viên quần chúng ở cách đó không xa, lại nói: “Còn có người phụ trách tuyển nhân viên quần chúng, không được bỏ qua.”
Anh gật đầu với Đường Bội, ý bảo: “Tôi kêu người đưa cô đến bệnh viện kiểm tra một chút.”
“Tôi đưa cô ấy đi được rồi.” Hạ Tử Diệu cướp lời nói: “Dù sao hôm nay ngoại trừ tôi với Đường Bội phải diễn cảnh địch thủ thì tôi cũng không có việc gì làm.”
“Vậy thì phiền cậu rồi.” Tần Hạo Diễm liếc mắt nhìn rồi gật đầu với Hạ Tử Diệu một cái.
“Cảm ơn.” Đường Bội nói nhàn nhạt.
Lúc này cô cảm thấy trên cánh tay giống như bị thiêu đốt, đau đớn cũng trở nên rõ ràng hơn.
Không chờ được đến bệnh viện, Đường Bội trở về phòng hóa trang trước, chuẩn bị thay chiến giáp nặng nề trên người ra.
Nhận được tin tức Ann vội vàng đến nơi, giúp cô cởi chiến giáp trên người ra, cuối cùng chiến giáp nặng 15, 16 cân cũng có thể ném qua một bên, khiến Đường Bội thở phào nhẹ nhõm.
Dưới sự giúp đỡ của Ann, cô ấy từ từ cẩn thận vạch tay áo sơ mi lên để lộ ra cánh tay bị thương nghiêm trọng.
Ann đột nhiên hít vào ngụm khí lạnh còn chưa nói gì thì vành mắt đã đỏ.
Chỉ thấy cánh tay Đường Bội vốn trắng như ngọc lúc này lại đầy vết trầy xước và tổn thương.
“Sao lại nghiêm trọng như vậy?” Nước mắt Ann rơi xuống.
Tính cách cô vốn tùy tiện lại rất ngay thẳng, đôi khi lại rất giống con trai.
Nhưng thấy tình trạng bi thảm vậy cũng không khống chế nổi bản thân, Đường Bội còn chưa khóc, cô ấy đã khóc trước rồi,
“Không sao.” Đường Bội hoạt động hai tay như không có việc gì cả, xác định không tổn thương đến gân cốt cô mới cảm thấy yên lòng.
“Cái gì gọi là không sao?” Ann vội vàng đỡ lấy Đường Bội: “Có đau không?”
Đường Bội lắc đầu, nhíu mày nhìn vết thương trên tay mình.
Từ bé cô đã tiếp nhận huấn luyện, lúc ở nơi hoang dã những tổn thương cô chịu còn nặng hơn cái này. Nhưng mà vết thương này, sau này đóng phim sợ là phải chịu ảnh hưởng.
“Phiền cô lấy giùm tôi một chai nước suối, tôi cần rửa miệng vết thương.” Đường Bội nói với Ann.
Sau đó cô hơi giật giật tay trái, còn có thể cười an ủi Ann: “Xem đi, chỉ cần không tổn thương đến gân cốt, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày thôi, hơn nữa sức khỏe tôi khá ổn sẽ không để lại sẹo đâu, tốt nhất là cô đừng nói với Lục…”
Lời nói còn chưa xong đã nghe phía sau truyền đến giọng nói từ tính nhưng lạnh như băng của anh: “Vì sao không nói cho tôi biết, sợ tôi sẽ cáo trạng sao?”
Đường Bội đột nhiên xoay người.
Lục Tử Mặc đang mặc một bộ âu phục vừa người lẳng lặng đứng ở cửa phòng hóa trang.
Âu phục màu đen trên người tuy rằng vẫn sạch sẽ nhưng cà vạt bên trong đã tháo xuống, hai nút áo sơ mi trên cùng cũng được cởi ra, mái tóc vốn được chải chuốt cẩn thận hơi rối bù, mồ hôi khiến trông anh thêm nhếch nhác, đừng bàn tới chiếc quần âu bên dưới, dính đầy rơm rạ, bụi bậm.
Lục Tử Mặc luôn chú ý đến hình tượng của mình, nhưng lúc này lại có phần nhếch nhác, đúng là hiếm thấy.
Khi Đường Bội quay phim, anh vốn sẽ luôn đi theo bên cạnh cô.
Chỉ là hôm nay, anh phải đi mua vài thứ Đường Bội cần, không ngờ mình vừa rời khỏi nửa ngày đã xảy ra chuyện như vậy.
Anh mới trở về đã phát hiện trong tổ phim hơi lộn xộn, mọi người đều xì xào bàn tán thảo luận chuyện vừa xảy ra lúc quay phim.
Cũng có thêm vài nhân viên hậu trường đang sắp xếp điều tra nhân viên quần chúng và các đạo cụ cung tên.
Trực giác nói cho Lục Tử Mặc biết đã xảy ra chuyện gì đó.
Tùy tiện kéo một người lại hỏi, khiến Lục Tử Mặc sợ tới mức hết hồn: Boss giao người cho anh trông chừng, nếu Đường Bội có rớt một sợ tóc, anh không thể gánh nổi cơn thịnh nộ của Sở Quân Hàn.
Huống chi nghe nói cô ấy ngã ngựa còn ngã xuống sườn dốc, suýt nữa tính mạng cũng không còn
Lục Tử Mặc tựa hồ chạy không ngừng vào trong tổ phim, vừa chạy vừa không quên gọi điện thoại báo cáo cho Sở Quân Hàn chuyện này.
/131
|