Chương 67.4:
Sau khi đưa ra quyết định, giọng nói Đường Phong Ngôn càng thêm nhu hòa: “Bội Bội, nhà họ Tôn làm như vậy...”
“Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nhà họ Tôn.” Đường Bội lớn tiếng ngắt lời ông: “Nếu như ông còn nhớ mẹ tôi, còn nhớ tôi và Tử Thái thì hãy khoanh tay đứng nhìn, bằng không đừng trách tôi không niệm tình cha con.” Cô nói xong quyết đoán cúp điện thoại, trên miệng hiện lên nụ cười thắng lợi.
Đường Phong Ngôn nhất định sẽ phản chiến, ban đầu có thể nhà họ Tôn không nhìn ra, nhưng rất nhanh sẽ phát hiện Đường Phong Ngôn bỏ đá xuống giếng.
Cho dù họ không phát hiện được thì nàng cũng sẽ nghĩ cách để bọn họ phát hiện.
Sau đó...
Nàng suy nghĩ một lát rồi bấm số điện thoại người khác.
Lạc có lẽ đang bận, ngày đó anh ta vội vàng chạy về Châu Âu, chắc có việc cần giải quyết, với Đường Bội, việc tùy tiện chạy đến thành phố S là hành động nông nổi, không biết Lạc nghĩ như thế nào
“Công chúa điện thoại...” Điện thoại reo khoảng mười tiếng, Lạc mới bắt điện thoại: “Tôi thật sự rất vui, công chúa của tôi, khi em cần đến kỵ sĩ là tôi.”
“Lạc.” Đường Bội cười nhẹ nói: “Tôi muốn bán một số việc làm ăn bí mật của nhà họ Tôn cho một người, anh với anh ta từng tiếp xúc, anh có thể giúp tôi không?”
“Ừ.” Lạc cúi đầu cười nói: “Để tôi đoán, là nhà họ Liên phải không?”
“Anh thật thông minh.” Đường Bội không hề tiết kiệm lời khen: “Gần đây nhà họ Sở với nhà họ Liên qua lại rất nhiều, xem ra chuẩn bị tiến hành hợp tác. Đem tin tức nhà họ Tôn bán cho nhà họ Liên là mượn cơ hội thôn tính nhà họ Tôn. Nhà họ Tôn nhất định cho rằng do nhà họ Sở gây nên, thậm chí sẽ hoài nghi Đường Phong Ngôn đã cấu kết với nhà họ Sở cố ý thông qua nhà họ Liên chèn ép bọn họ để Đường Phong Ngôn thoát thân.”
“Chỉ sợ tạm thời không được, công chúa của tôi.” Lạc hơi tiếc nuối nói: “Mấy ngày nay tôi có tiếp xúc với Liên Thiên Duệ, nhưng gần đây bọn họ đang vạch kế hoạch muốn liên kết với Sở thiếu, nhân cơ hội tôi không có ở đây mà làm giảm thế lực của tôi.”
Lạc cười cười không chút để ý nói: “Chỉ sợ nhà họ Liên sẽ không để ý đến nhà họ Tôn nho nhỏ đâu, nuốt được địa bàn của tôi mới là miếng mồi hấp dẫn với họ.”
Đường Bội hơi nhăn mày lại.
Chuyện này cô mới nghe lần đầu.
Đương nhiên, cô chưa bao giờ hỏi Sở Quân Hàn về chuyện nhà họ Sở, mặc dù có khi cùng anh ở trong thư phòng, cô cũng không để ý đến bí mật nhà họ Sở hay hỏi anh đang làm gì.
Nhà họ Sở với nhà họ Liên hợp tác, đây là sự hợp tác lớn đối với thành phố S.
Tuy rằng Đường Bội từng nghe chuyện này, nhưng không ngờ mục tiêu của Sở Quân Hàn, lại là Lạc.
“Em lo lắng cho tôi sao? Công chúa của tôi…” Lạc chờ rất lâu nhưng không nghe Đường Bội nói tiếp, đột nhiên nhẹ nhàng cười nói: “Tôi rất vui…”
“Anh…có sao không?” Đường Bội hỏi.
“Có em quan tâm, dù có bất cứ chuyện gì, tôi cũng sẽ giải quyết một cách thuận lợi, huống chi, cho dù hai nhà bọn họ hợp tác với nhau, tôi cũng không sợ bọn họ.” Lạc nói.
Giọng điệu anh bình bình đạm đạm, nhưng cô biết hai nhà Sở-Liên có bao nhiêu lớn mạnh.
Nếu hai nhà thật sự liên kết, anh ta sẽ không thuận lợi.
“Nếu…” Đường Bội hơi do dự nói: “Nếu cần tôi giúp đỡ…”
“Không cần, Bội Bội.” Lời cô chưa nói xong, đã bị tiếng cười trầm thấp của Lạc ngắt lời: “Sao tôi có thể khiến công chúa của tôi khó xử. Huống hồ gần đây Liên Thiên Duệ không đặt hết tâm tư trong việc làm ăn, anh ta có chuyện quan trọng cần làm, chờ tôi điều tra xong, chúng ta sẽ liên lạc.”
“Ừ.” Đường Bội thấp giọng dặn dò: “Anh phải cẩn thận.”
“Được.” Thanh âm Lạc mang theo vui vẻ.
Đã cúp điện thoại, Đường Bội vẫn đứng dậy lên thư phòng tìm Sở Quân Hàn.
Trước khi vào cô nhẹ nhàng gõ cửa.
Giọng Sở Quân Hàn rất lạnh nhạt: “Vào đi.”
Khi đẩy cửa ra, ánh mắt Sở Quân Hàn chuyển lên người Đường Bội đang đứng cười ở miệng cửa.
Có lẽ không ngờ Đường Bội đang ngủ trưa lại đột nhiên đến tìm anh, anh bỗng mở to hai mắt, đóng trang web lại, rồi đóng luôn cái tủ bên trái lại.
Hiếm khi nhìn thấy bộ dạng anh hoảng loạn, Đường Bội có chút tò mò, nhíu mày nói: “Em không nên đến vào lúc này?”
Sở Quân Hàn lắc đầu, hỏi: “Sao lại lên đây?”
“Mới vừa nói chuyện với Lạc.” Đường Bội đi vào nhân tiện đóng cửa lại
“Anh ta nói, anh liên kết với nhà họ Liên muốn phân chia địa bàn của anh ta.” Đường Bội mỉm cười đi tới trước bàn làm việc, không chớp mắt nhìn anh.
“Anh ta thật là...” Sở Quân Hàn nhíu mày chặt hơn: “Ngay cả những việc này cũng nói với em?”
“Anh ta nói với em những thứ này chẳng phải vì muốn em giúp anh ta.” Đường Bội cười cười: “Cũng không phải muốn thăm dò tin tức của anh từ em.”
“Cho nên...” Sở Quân Hàn không chỉ nhíu chặt mày, ngay cả mắt cũng nheo lại.
“Lạc là bạn em.” Đường Bội không muốn nói thay Lạc, cô chỉ muốn nói lý mà thôi.
“Người bạn này của em, anh ta thậm chí muốn giết anh!” Sở Quân Hàn chậm rãi nói.
Anh phát hiện mỗi lần Đường Bội nhắc đến Lạc, sức kiềm chế của anh càng ngày càng thấp.
“Anh hiểu lầm rồi.” Đường Bội thở dài rồi nói: “Lạc nói với em những việc này chính là muốn nói với em, bất kể anh với anh ấy có ra sao cũng không ảnh hưởng đến em.”
Cô dừng một chút lại nói: “Em với anh ấy trước nay chỉ là giao dịch mà thôi.”
Lạc chưa bao giờ nói nhưng Đường Bội cũng hiểu dụng ý của anh ta.
Anh ta ở trong thế giới hắc đạo, mỗi ngày đều giống như đi trên lưỡi dao.
Anh ta không đành lòng kéo Đường Bội xuống nước, nhưng cũng không đành vứt bỏ tình bạn.
Vì thế giữa bọn họ dùng giao dịch công bằng làm mối liên hệ ràng buộc, cũng xem như là cách làm an toàn nhất, tin cậy nhất.
“Vì thế...” Sở Quân Hàn không tiêu hóa nổi, ngược lại càng cảm thấy khó chịu.
Sự ăn ý giữa Đường Bội với ‘Tiếu Diện Hổ’ kia là do thời gian tích lũy dần, không phải trong thời gian ngắn ngủi anh có thể vượt qua được.
Anh hiểu đạo lý này nhưng không có nghĩa là anh không để ý.
“Nếu anh đã biết chuyện này em cũng không muốn gạt anh.” Đường Bội hơi bất đắc dĩ nói: “Lạc không phải là người dễ đối phó.”
Nét mặt Sở Quân Hàn càng trở nên khó coi.
Đường Bội cảm thấy hơi quẫn bách.
Cô đã từng tiếp nhận rất nhiều loại huấn luyện, nhưng chẳng qua là một công cụ để Đường Phong Ngôn sai khiến, cho nên cũng không bồi dưỡng tình thương cho Đường Bội.
Trong quan hệ giao tiếp giữa người với người, cô giống như một lưỡi dao sắc bén, bảo vệ bản thân mình một cách chặt chẽ.
Cũng có thể thành thạo xử lý mối quan hệ với Lạc. Nhưng đối mặt với Sở Quân Hàn lại giống như một người ngu dốt.
Cô nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Sở Quân Hàn, cũng nhìn cảm xúc biến hóa trong mắt anh, suy nghĩ một chút lại nói: “Em không muốn nhìn thấy Lạc tổn thương anh, cũng không muốn nhìn thấy anh thương tổn anh ấy. Nếu đã biết chuyện này, em đương nhiên sẽ không duy trì im lặng.”
“Ừ.” Sở Quân Hàn lên tiếng.
“Ý Lạc...” Đường Bội cảm thấy dường như mình càng tô càng đen: “Rất có thể sẽ gạt, đấu với anh một trận người sống ta chết, không bằng nói chuyện này cho em biết, dù có xảy ra xung đột gì em cũng không cảm thấy khó xử.”
Sở Quân Hàn cảm thấy anh rất muốn dùng môi để chặn cái miệng nhỏ nhắn của cô lại.
Đường Bội bị hôn đến chẳng biết tại sao, nhưng rất nhanh đã bị thế công dữ dội của anh khiến cô mềm nhũn nằm trong lòng anh.
“Ở trước mặt người đàn ông của mình, lại nhắc tới người đàn ông khác một cách thân thiết, đây là chuyện hết sức nguy hiểm, Đường Bội.” Sở Quân Hàn tà ác nỉ non bên tai Đường Bội: “Lần sau đừng làm chuyện như vậy, nếu như em muốn ngày mai mình không xuống giường được.”
Anh nói, có chút oán giận, nhẹ nhàng cắn vành tai Đường Bội.
Trong lòng nghĩ, chuyện cầu hôn có nên tiến hành trước thời thời hạn hay không?
Tuy rằng bây giờ anh hơi trúc trắc, nhưng nếu không cho Đường Bội một danh phận để buộc chặt cô, anh vẫn cảm thấy bất an.
Về phần ghen ư, chuyện ngây thơ như thế sao có thể xảy ra với chủ nhân nhà họ Sở như anh chứ?
Sở Quân Hàn tuyệt đối không thừa nhận mình cảm thấy ghen tị với người đàn ông tên Lạc.
Bởi vì như vậy, không khác gì công nhận thân phận tình địch của anh ta.
/131
|