Cô cứ như vậy im lặng đứng cạnh bình phong, gió từ cửa sổ thổi vào làm tóc cô bay bay.
Bởi vì biết khung cảnh chỗ hẹn, nên hôm nay Đường Bội mặc quần áo có nét cổ của Trung Hoa, mặc dù không phải sườn xám tiêu chuẩn, nhưng cũng có nét của sườn xám, mái tóc được vén lên, lại làm cho cô có hương vị cổ trang.
Bông tai phỉ thúy lủng lẳng, thiết kế cổ xưa, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của Đường Bội.
Liên Thiên Duệ thấy vậy thì hơi ngơ ngác.
Đúng lúc này, Đường Bội ngẩng đầu lên.
Cảm xúc bối rối vừa rồi đã biến mất hết, gương mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, nụ cười đầy tự tin.
Cô ngồi xuống đối diện Liên Thiên Duệ lần nữa, cười tươi như hoa nói với hắn: Chỗ Sở thiếu, tôi sẽ dùng giá cả công bằng để đổi lấy một nữa Tôn thị, cho nên Liên tổng không cần lo lắng sẽ để lại tai họa ngầm.
Một nữa Tôn thị, tôi rất ngạc nhiên, cô Đường muốn trả giá ra sao? Có thể là tức giận vì sự thất thần của mình, khi Liên Thiên Duệ lên tiếng lần nữa thì trong giọng nói hơi hùng hổ dọa người: Hay cô Đường cảm thấy, đối với Sở thiếu mà nói, cô.... Hắn hơi híp mắt lại, lời lẽ không lễ phép: Trị giá một nữa Tôn thị, hoặc...... Nhiều hơn?
Ánh mắt Đường Bội rét lạnh, ngay khi nghe thấy câu nói này, ký ức và hiện tại lập tức rời rạc-------
Người kia, tuyệt đối không bao giờ nói với cô như vậy!
Nụ cười trên mặt cô càng thêm tươi: Liên tổng nói đùa rồi, Đường Bội tự biết giá trị của bản thân. Thật ra nếu Liên tổng có hứng thú, tôi có thể giúp Liên tổng. Cô nháy mắt một cái, cười nói: Tập đoàn Liên thị cần nâng cấp và đổi mới hệ thống máy tính, tôi nghĩ, Liên tổng hẳn phải rất rõ ràng lợi ích trong này mới đúng.
Liên Thiên Duệ nheo mắt: Liên thị có hệ thống bảo vệ riêng.”
Ừ, tôi biết. Đường Bội cười vô hại, gật đầu nói tiếp: Trong B & L, tôi chính là B.
Liên Thiên Duệ kinh ngạc.
Nhưng Liên tổng cứ yên tâm, tôi sẽ không vì lời anh vừa nói, mà làm gì Liên thị. Cô đứng lên, lần này đổi lại cô từ trên cao nhìn xuống Liên Thiên Duệ: Cám ơn Liên tổng đã bớt thời gian tới gặp tôi, bất luận anh vì nguyên nhân gì, nhưng chuyện của Tôn thị, cám ơn đã giúp. Bữa cơm hôm nay, tôi mời.
Đường Bội thất thần vừa nãy hình như chỉ là ảo giác của Liên Thiên Duệ, Đường Bội lúc này mới thật sự là Đường Bội.
Cô cười như gió xuân nhìn Liên Thiên Duệ, sự kinh hoảng trong mắt đã biến mất, lúc này, chỉ có kiêu ngạo và ánh sáng tự tin, sắc bén đến mức làm người ta không dám nhìn thẳng vào cô.
Liên Thiên Duệ cũng không phải là người không nói lý, mọi khi, hắn đều thân sĩ và khách sáo.
Sau đó, hắn đứng lên.
Đường Bội đưa một tay ra, cười tươi như hoa: Nếu Liên tổng có hứng thú, tôi sẽ vì quý tập đoàn mà cung cấp một hệ thống an toàn mới, coi như cảm ơn anh.
Liên Thiên Duệ nắm tay Đường Bội.
Bàn tay có vết chai chạm vào tay hắn, vừa rồi hắn không nhìn lầm, trên tay Đường Bội, thật sự có vết chai.
Mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ. Đường Bội cười động lòng người.
Lần này, tới lượt Liên Thiên Duệ kinh ngạc nhìn Đường Bội, không còn gì để nói.
Hắn biết Đường Bội, biết cô là đứa con gái mà tổng giám đốc tập đoàn Đường thị không cần, biết cô đang ở cùng một chỗ với Sở thiếu.... Hắn biết Đường Bội, so với bất kỳ kẻ nào đều nhiều hơn.
Nhưng hắn phát hiện, hắn tự cho là đúng nên thiếu chút nữa đã tự bêu xấu mình.
Ít nhất hắn không biết, tập đoàn B & L nữa đen nữa đỏ tiếng tăm lừng lẫy, ngay cả các tập đoàn lớn trên thế giới cũng kiêng dè kia, một nữa lại là của Đường Bội!
Vậy còn L?
Người hợp tác cao nhất với cô ta, là ai?
Đường Bội nói không sai, cho dù không có Sở Quân Việt, cô ta cũng có thể cùng mình công bằng trao đổi.
Như vậy cô ta lệ thuộc vào Sở Quân Việt, có lẽ từ đầu họ đã không thật sự cần mình, mà là....
Vì Sở Quân Việt?!
Liên Thiên Duệ bị ý nghĩ của mình làm kinh hãi!
Nếu sự thật là vậy, nhìn cô gái quyến rũ động lòng người trước mặt, dưới đáy mắt cô là sự giảo hoạt, đột nhiên, hắn lại có chút hâm mộ Sở Quân Việt.
Rõ ràng Sở đại thiếu gia cũng giống như hắn, đứng trên đỉnh của một tập đoàn khổng lồ, cả đời dâng hiến cho tập đoàn.
Nhưng tại sao? Sở Quân Việt lại có thể tỉnh táo như vậy, và còn được người khác bao dung yêu thương?
Đường Bội đã đi, nhưng Liên Thiên Duệ vẫn còn ngồi trong phòng bao, không nhúc nhích.
Mái tóc dài bay bay của Đường Bội phất qua mặt hắn, trong gió vẫn còn lưu lại mùi thơm của Đường Bội.
Hắn nhắm hai mắt lại, buông lỏng bản thân dựa vào ghế.
Hắn đã nghe quá nhiều chuyện liên quan tới Đường Bội, cho tới khi chính thức gặp nhau, trong đầu của hắn chỉ có bộ dáng của người này.
Chân chính gặp nhau, mới phát hiện thì ra tất cả không giống với tưởng tượng của mình.
Đột nhiên hắn nhớ lại lời của người kia trước khi hắn rời khỏi Thụy Sĩ, suy nghĩ kỹ.
Người kia đã nói, nếu Đường Bội thật sự đặt một người trong lòng, thật sự để ý một người, thì người đó chắc chắn là người hạnh phúc vô cùng.
Lúc người kia nói chuyện, nụ cười trên mặt, bởi vì nhớ lại ký ức mà vô cùng an bình hạnh phúc.
Thật vậy!
Bây giờ Liên Thiên Duệ đã tin.
Liên Thiên Duệ mở mắt.
Hắn chần chờ một chút, như bị quỷ ám đưa tay cầm lấy chun trà của Đường Bội.
Ngay khi cúi đầu, Liên Thiên Duệ đột nhiên kinh hoảng, tựa như mới phát hiện mình đang làm gì.
Chun trà sứ bị đặt mạnh lên bàn gỗ, nước trà xanh nhạt tràn ra, nước trà vẫn còn khá nóng, có mấy giọt búng vào tay Liên Thiên Duệ.
Hắn bị nóng rút tay lại, cúi đầu mặt không chút cảm xúc nhìn một màn này.
Trong lúc bất chợt, Liên Thiên Duệ đã hiểu nguyên nhân tại sao Sở Quân Việt có thể tìm được nhiều người đẹp hơn mà lại chỉ chọn một mình Đường Bội.
…….
Tôn Mặc Vân sắp điên rồi!
Không! Hẳn là từ trên xuống dưới của Tôn gia đều sắp điên rồi!
Bọn họ không hiểu, hiện tại ở thành phố S Tôn gia vẫn không quá lớn mạnh, nhưng tại sao Sở gia và Liên gia lại liên thủ chèn ép bọn họ.
Hơn nữa hình như đối phương nắm trong tay không ít bí mật thương nghiệp của họ, ra tay nhanh chuẩn, mỗi lần ra tay thì Tôn gia chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề, đau đến mất thở.
Đường Phong nói sẽ trợ giúp Tôn gia, được hai ba ngày, rồi Tôn gia lại thở không ra hơi.
Hai ba ngày sau, rất nhanh, bọn họ lại gặp một vũng bùn lớn hơn, cũng đáng sợ hơn.
Sắc mặt Tôn Mặc Vân ảm đạm ngồi đối diện Đường Phong.
Rõ ràng, Tôn gia đang vô cùng xui xẻo!
Rõ ràng, tin tức Đường gia giúp Tôn gia đã truyền ra ngoài!
Nhưng tại sao?! Đường Phong Ngôn và tập đoàn Đường thị vẫn không xảy ra chuyện gì.
Là mày! Tôn Mặc Vân đột nhiên cao giọng nói: Đường Phong Ngôn, là mày! Mày bán cơ mật của Tôn thị cho Sở gia, đúng không?!
Cô lại nổi điên cái gì?! Đường Phong Ngôn nhíu mày, không kiên nhẫn và chán ghét nhìn Tôn Mặc Vân: Giúp các người chống lại Sở gia, tôi đã dốc hết toàn lực. Ai biết Tôn gia lại có bản lĩnh lớn như vậy, trêu chọc một Sở gia chưa đủ, còn đi trêu trọc Liên gia!
Ông ta vừa nói vừa mở hai tay ra, cau mày nhìn Tôn Mặc Vân, hỏi: Cô nói đi, Đường Phong Ngôn tôi có tài đức gì mà có thể đối đầu với Sở gia và Liên gia?!
Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng Đường Phong Ngôn hết sức vui vẻ.
Đường Bội quả nhiên không hổ là con gái ông ta, sau khi lấy được những thứ đó, không trực tiếp đối đầu mà giao cho Sở Quân Việt để Sở gia liên hợp với Liên gia đối phó Tôn gia.
Như vậy, cho dù bọn Tôn Mặc Vân có hoài nghi, cũng không tìm được chứng cứ chỉ trích mình.
Xem ra, nó vẫn có mấy phần tình cảm với mình.
Nó vẫn luôn hận, nhưng chỉ hận Tôn Mặc Vân đã ép mẹ con nó mà thôi.
Đường Phong Ngôn đắc chí vừa lòng nhìn Tôn Mặc Vân chật vật không chịu nổi, lúc này Tôn Mặc Vân nào còn chút phong phạm của quý phu nhân, mà đã biến thành một mụ đàn bà đanh đá chanh chua.
Đừng giả bộ. Tôn Mặc Vân nổi điên hét ầm lên: Những tin tức cơ mật kia, nếu không phải do mày bán đứng, thì sao Liên gia có thể biết được hả?!
Đường Phong Ngôn giễu cợt nói: Tôn Mặc Vân, cô đừng như một con chó điên gặp ai cũng cắn được không? Nếu Liên gia và Sở gia muốn Tôn gia chết, thì các người hết hy vọng rồi. Trở về suy nghĩ cho tốt, trừ chọc giận Sở thiếu, các người đã đắc tội Liên tổng lúc nào. Đừng có ở chỗ này của tôi nổi điên!
Ông ta càng nói càng đắc ý, đường lui Đường Bội để lại cho ông ta, quả nhiên hoàn hảo vô khuyết, ông ta càng ngày càng hài lòng đứa con gái này. (D: từ từ cũng tới ông, gấp gì)
Thật ra thì, Đường Bội vẫn luôn có lợi hơn Đường Phỉ Phỉ.
Sau truyện lần này, nếu thật sự có thể đánh sập Tôn gia, ông ta không ngại nhân cơ hội tạo quan hệ tốt với Đường Bội, làm nó trở thành công cụ đắc lực cho mình.
Đường Phong Ngôn. Tựa như bị biểu cảm của Đường Phong Ngôn kích thích, Tôn Mặc Vân tỉnh táo hơn một chút, bà ta híp mắt nhìn Đường Phong Ngôn, lạnh băng nói: Tốt nhất đừng để tao biết những chuyện này là do mày làm. Nếu không....
Bà ta đứng lên, uy hiếp nói: Nếu tao chết, tao cũng sẽ kéo mày xuống địa ngục!
Bà ta nói xong, xoay người đi khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc Đường thị, chỉ còn Đường Phong Ngôn mặt đầy lãnh ý ngồi đó.
Tôn gia thật sự không biết, bọn họ đã đắc tội với tập đoàn Liên thị từ lúc nào.
Loại tình hình này, trọng tâm không nằm ở những tập đoàn lớn trong nước, bình thường giữa bọn họ, nước sông không phạm nước giếng.
Hợp tác làm ăn cũng không có thì nói gì tới đắc tội?!
Toàn bộ Tôn gia, đã rơi vào một khung cảnh bi thảm.
Ai cũng biết, đắc tội Sở gia, lại trêu chọc vào Liên thị, Tôn gia làm sao có thể vượt qua chứ.
Cổ phiếu của Tôn thị, trong thời gian ngắn ngủi đã tan tành thành giấy vụn.
Nhân viên Tôn thị, tạm thời từ chức, ở lại không được mấy người, không ai tin tưởng Tôn thị có thể vượt qua nguy cơ lần này.
Ngay cả Tôn Mặc Vân cũng mất lòng tin!
Cha mẹ bà ta, tức ông bà ngoại của Đường Phỉ Phỉ, hai người già bảy mươi tuổi nhưng vẫn bảo dưỡng khá tốt, cơ thể hết sức cường tráng, so với người trung niên còn trẻ hơn mười mấy tuổi.
Bởi vì biết khung cảnh chỗ hẹn, nên hôm nay Đường Bội mặc quần áo có nét cổ của Trung Hoa, mặc dù không phải sườn xám tiêu chuẩn, nhưng cũng có nét của sườn xám, mái tóc được vén lên, lại làm cho cô có hương vị cổ trang.
Bông tai phỉ thúy lủng lẳng, thiết kế cổ xưa, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của Đường Bội.
Liên Thiên Duệ thấy vậy thì hơi ngơ ngác.
Đúng lúc này, Đường Bội ngẩng đầu lên.
Cảm xúc bối rối vừa rồi đã biến mất hết, gương mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, nụ cười đầy tự tin.
Cô ngồi xuống đối diện Liên Thiên Duệ lần nữa, cười tươi như hoa nói với hắn: Chỗ Sở thiếu, tôi sẽ dùng giá cả công bằng để đổi lấy một nữa Tôn thị, cho nên Liên tổng không cần lo lắng sẽ để lại tai họa ngầm.
Một nữa Tôn thị, tôi rất ngạc nhiên, cô Đường muốn trả giá ra sao? Có thể là tức giận vì sự thất thần của mình, khi Liên Thiên Duệ lên tiếng lần nữa thì trong giọng nói hơi hùng hổ dọa người: Hay cô Đường cảm thấy, đối với Sở thiếu mà nói, cô.... Hắn hơi híp mắt lại, lời lẽ không lễ phép: Trị giá một nữa Tôn thị, hoặc...... Nhiều hơn?
Ánh mắt Đường Bội rét lạnh, ngay khi nghe thấy câu nói này, ký ức và hiện tại lập tức rời rạc-------
Người kia, tuyệt đối không bao giờ nói với cô như vậy!
Nụ cười trên mặt cô càng thêm tươi: Liên tổng nói đùa rồi, Đường Bội tự biết giá trị của bản thân. Thật ra nếu Liên tổng có hứng thú, tôi có thể giúp Liên tổng. Cô nháy mắt một cái, cười nói: Tập đoàn Liên thị cần nâng cấp và đổi mới hệ thống máy tính, tôi nghĩ, Liên tổng hẳn phải rất rõ ràng lợi ích trong này mới đúng.
Liên Thiên Duệ nheo mắt: Liên thị có hệ thống bảo vệ riêng.”
Ừ, tôi biết. Đường Bội cười vô hại, gật đầu nói tiếp: Trong B & L, tôi chính là B.
Liên Thiên Duệ kinh ngạc.
Nhưng Liên tổng cứ yên tâm, tôi sẽ không vì lời anh vừa nói, mà làm gì Liên thị. Cô đứng lên, lần này đổi lại cô từ trên cao nhìn xuống Liên Thiên Duệ: Cám ơn Liên tổng đã bớt thời gian tới gặp tôi, bất luận anh vì nguyên nhân gì, nhưng chuyện của Tôn thị, cám ơn đã giúp. Bữa cơm hôm nay, tôi mời.
Đường Bội thất thần vừa nãy hình như chỉ là ảo giác của Liên Thiên Duệ, Đường Bội lúc này mới thật sự là Đường Bội.
Cô cười như gió xuân nhìn Liên Thiên Duệ, sự kinh hoảng trong mắt đã biến mất, lúc này, chỉ có kiêu ngạo và ánh sáng tự tin, sắc bén đến mức làm người ta không dám nhìn thẳng vào cô.
Liên Thiên Duệ cũng không phải là người không nói lý, mọi khi, hắn đều thân sĩ và khách sáo.
Sau đó, hắn đứng lên.
Đường Bội đưa một tay ra, cười tươi như hoa: Nếu Liên tổng có hứng thú, tôi sẽ vì quý tập đoàn mà cung cấp một hệ thống an toàn mới, coi như cảm ơn anh.
Liên Thiên Duệ nắm tay Đường Bội.
Bàn tay có vết chai chạm vào tay hắn, vừa rồi hắn không nhìn lầm, trên tay Đường Bội, thật sự có vết chai.
Mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ. Đường Bội cười động lòng người.
Lần này, tới lượt Liên Thiên Duệ kinh ngạc nhìn Đường Bội, không còn gì để nói.
Hắn biết Đường Bội, biết cô là đứa con gái mà tổng giám đốc tập đoàn Đường thị không cần, biết cô đang ở cùng một chỗ với Sở thiếu.... Hắn biết Đường Bội, so với bất kỳ kẻ nào đều nhiều hơn.
Nhưng hắn phát hiện, hắn tự cho là đúng nên thiếu chút nữa đã tự bêu xấu mình.
Ít nhất hắn không biết, tập đoàn B & L nữa đen nữa đỏ tiếng tăm lừng lẫy, ngay cả các tập đoàn lớn trên thế giới cũng kiêng dè kia, một nữa lại là của Đường Bội!
Vậy còn L?
Người hợp tác cao nhất với cô ta, là ai?
Đường Bội nói không sai, cho dù không có Sở Quân Việt, cô ta cũng có thể cùng mình công bằng trao đổi.
Như vậy cô ta lệ thuộc vào Sở Quân Việt, có lẽ từ đầu họ đã không thật sự cần mình, mà là....
Vì Sở Quân Việt?!
Liên Thiên Duệ bị ý nghĩ của mình làm kinh hãi!
Nếu sự thật là vậy, nhìn cô gái quyến rũ động lòng người trước mặt, dưới đáy mắt cô là sự giảo hoạt, đột nhiên, hắn lại có chút hâm mộ Sở Quân Việt.
Rõ ràng Sở đại thiếu gia cũng giống như hắn, đứng trên đỉnh của một tập đoàn khổng lồ, cả đời dâng hiến cho tập đoàn.
Nhưng tại sao? Sở Quân Việt lại có thể tỉnh táo như vậy, và còn được người khác bao dung yêu thương?
Đường Bội đã đi, nhưng Liên Thiên Duệ vẫn còn ngồi trong phòng bao, không nhúc nhích.
Mái tóc dài bay bay của Đường Bội phất qua mặt hắn, trong gió vẫn còn lưu lại mùi thơm của Đường Bội.
Hắn nhắm hai mắt lại, buông lỏng bản thân dựa vào ghế.
Hắn đã nghe quá nhiều chuyện liên quan tới Đường Bội, cho tới khi chính thức gặp nhau, trong đầu của hắn chỉ có bộ dáng của người này.
Chân chính gặp nhau, mới phát hiện thì ra tất cả không giống với tưởng tượng của mình.
Đột nhiên hắn nhớ lại lời của người kia trước khi hắn rời khỏi Thụy Sĩ, suy nghĩ kỹ.
Người kia đã nói, nếu Đường Bội thật sự đặt một người trong lòng, thật sự để ý một người, thì người đó chắc chắn là người hạnh phúc vô cùng.
Lúc người kia nói chuyện, nụ cười trên mặt, bởi vì nhớ lại ký ức mà vô cùng an bình hạnh phúc.
Thật vậy!
Bây giờ Liên Thiên Duệ đã tin.
Liên Thiên Duệ mở mắt.
Hắn chần chờ một chút, như bị quỷ ám đưa tay cầm lấy chun trà của Đường Bội.
Ngay khi cúi đầu, Liên Thiên Duệ đột nhiên kinh hoảng, tựa như mới phát hiện mình đang làm gì.
Chun trà sứ bị đặt mạnh lên bàn gỗ, nước trà xanh nhạt tràn ra, nước trà vẫn còn khá nóng, có mấy giọt búng vào tay Liên Thiên Duệ.
Hắn bị nóng rút tay lại, cúi đầu mặt không chút cảm xúc nhìn một màn này.
Trong lúc bất chợt, Liên Thiên Duệ đã hiểu nguyên nhân tại sao Sở Quân Việt có thể tìm được nhiều người đẹp hơn mà lại chỉ chọn một mình Đường Bội.
…….
Tôn Mặc Vân sắp điên rồi!
Không! Hẳn là từ trên xuống dưới của Tôn gia đều sắp điên rồi!
Bọn họ không hiểu, hiện tại ở thành phố S Tôn gia vẫn không quá lớn mạnh, nhưng tại sao Sở gia và Liên gia lại liên thủ chèn ép bọn họ.
Hơn nữa hình như đối phương nắm trong tay không ít bí mật thương nghiệp của họ, ra tay nhanh chuẩn, mỗi lần ra tay thì Tôn gia chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề, đau đến mất thở.
Đường Phong nói sẽ trợ giúp Tôn gia, được hai ba ngày, rồi Tôn gia lại thở không ra hơi.
Hai ba ngày sau, rất nhanh, bọn họ lại gặp một vũng bùn lớn hơn, cũng đáng sợ hơn.
Sắc mặt Tôn Mặc Vân ảm đạm ngồi đối diện Đường Phong.
Rõ ràng, Tôn gia đang vô cùng xui xẻo!
Rõ ràng, tin tức Đường gia giúp Tôn gia đã truyền ra ngoài!
Nhưng tại sao?! Đường Phong Ngôn và tập đoàn Đường thị vẫn không xảy ra chuyện gì.
Là mày! Tôn Mặc Vân đột nhiên cao giọng nói: Đường Phong Ngôn, là mày! Mày bán cơ mật của Tôn thị cho Sở gia, đúng không?!
Cô lại nổi điên cái gì?! Đường Phong Ngôn nhíu mày, không kiên nhẫn và chán ghét nhìn Tôn Mặc Vân: Giúp các người chống lại Sở gia, tôi đã dốc hết toàn lực. Ai biết Tôn gia lại có bản lĩnh lớn như vậy, trêu chọc một Sở gia chưa đủ, còn đi trêu trọc Liên gia!
Ông ta vừa nói vừa mở hai tay ra, cau mày nhìn Tôn Mặc Vân, hỏi: Cô nói đi, Đường Phong Ngôn tôi có tài đức gì mà có thể đối đầu với Sở gia và Liên gia?!
Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng Đường Phong Ngôn hết sức vui vẻ.
Đường Bội quả nhiên không hổ là con gái ông ta, sau khi lấy được những thứ đó, không trực tiếp đối đầu mà giao cho Sở Quân Việt để Sở gia liên hợp với Liên gia đối phó Tôn gia.
Như vậy, cho dù bọn Tôn Mặc Vân có hoài nghi, cũng không tìm được chứng cứ chỉ trích mình.
Xem ra, nó vẫn có mấy phần tình cảm với mình.
Nó vẫn luôn hận, nhưng chỉ hận Tôn Mặc Vân đã ép mẹ con nó mà thôi.
Đường Phong Ngôn đắc chí vừa lòng nhìn Tôn Mặc Vân chật vật không chịu nổi, lúc này Tôn Mặc Vân nào còn chút phong phạm của quý phu nhân, mà đã biến thành một mụ đàn bà đanh đá chanh chua.
Đừng giả bộ. Tôn Mặc Vân nổi điên hét ầm lên: Những tin tức cơ mật kia, nếu không phải do mày bán đứng, thì sao Liên gia có thể biết được hả?!
Đường Phong Ngôn giễu cợt nói: Tôn Mặc Vân, cô đừng như một con chó điên gặp ai cũng cắn được không? Nếu Liên gia và Sở gia muốn Tôn gia chết, thì các người hết hy vọng rồi. Trở về suy nghĩ cho tốt, trừ chọc giận Sở thiếu, các người đã đắc tội Liên tổng lúc nào. Đừng có ở chỗ này của tôi nổi điên!
Ông ta càng nói càng đắc ý, đường lui Đường Bội để lại cho ông ta, quả nhiên hoàn hảo vô khuyết, ông ta càng ngày càng hài lòng đứa con gái này. (D: từ từ cũng tới ông, gấp gì)
Thật ra thì, Đường Bội vẫn luôn có lợi hơn Đường Phỉ Phỉ.
Sau truyện lần này, nếu thật sự có thể đánh sập Tôn gia, ông ta không ngại nhân cơ hội tạo quan hệ tốt với Đường Bội, làm nó trở thành công cụ đắc lực cho mình.
Đường Phong Ngôn. Tựa như bị biểu cảm của Đường Phong Ngôn kích thích, Tôn Mặc Vân tỉnh táo hơn một chút, bà ta híp mắt nhìn Đường Phong Ngôn, lạnh băng nói: Tốt nhất đừng để tao biết những chuyện này là do mày làm. Nếu không....
Bà ta đứng lên, uy hiếp nói: Nếu tao chết, tao cũng sẽ kéo mày xuống địa ngục!
Bà ta nói xong, xoay người đi khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc Đường thị, chỉ còn Đường Phong Ngôn mặt đầy lãnh ý ngồi đó.
Tôn gia thật sự không biết, bọn họ đã đắc tội với tập đoàn Liên thị từ lúc nào.
Loại tình hình này, trọng tâm không nằm ở những tập đoàn lớn trong nước, bình thường giữa bọn họ, nước sông không phạm nước giếng.
Hợp tác làm ăn cũng không có thì nói gì tới đắc tội?!
Toàn bộ Tôn gia, đã rơi vào một khung cảnh bi thảm.
Ai cũng biết, đắc tội Sở gia, lại trêu chọc vào Liên thị, Tôn gia làm sao có thể vượt qua chứ.
Cổ phiếu của Tôn thị, trong thời gian ngắn ngủi đã tan tành thành giấy vụn.
Nhân viên Tôn thị, tạm thời từ chức, ở lại không được mấy người, không ai tin tưởng Tôn thị có thể vượt qua nguy cơ lần này.
Ngay cả Tôn Mặc Vân cũng mất lòng tin!
Cha mẹ bà ta, tức ông bà ngoại của Đường Phỉ Phỉ, hai người già bảy mươi tuổi nhưng vẫn bảo dưỡng khá tốt, cơ thể hết sức cường tráng, so với người trung niên còn trẻ hơn mười mấy tuổi.
/131
|