Nhưng cô không thể để Tôn Mặc Vân biết được mục đích của mình.
Tôn Mặc Vân quá xảo quyệt, bà ta có thể thuận lợi đoạt được danh phận Đường phu nhân, chính là bằng chứng tốt nhất.
Đường Bội không muốn ở thời điểm mấu chốt này, để bà ta cho là mình có cơ hội lợi dụng cô và mượn cơ hội này để uy hiếp cô.
Quả nhiên Tôn Mặc Vân nóng nảy, chống với biểu cảm bất mãn của Đường Bội, lập tức cười nói: Chẳng lẽ cô không muốn biết, tại sao em trai cô vừa sinh ra thể chất đã yếu như vậy?
Trong lòng Đường Bội kinh hoảng, cánh tay để bên người siết chặt, sém chút đã bật dậy.
Sau lớp màn đen của đám hỏi hai nhà Đường - Tôn, là chân tướng còn đáng sợ hơn so với sự tưởng tượng của cô!
Cô thở nhẹ một cái, không để cho Tôn Mặc Vân nhìn ra sự khác thường của mình, cười lạnh.
Đường Bội sắc bén nhìn Tôn Mặc Vân, nói từng chữ một: Đó không phải nhờ bà ban tặng sao? Tôi còn phải cảm ơn Đường phu nhân đã nhắc nhở, năm đó nếu không phải bà đuổi mẹ tôi đang bụng mang dạ chữa ra khỏi Đường gia trong đêm giông bảo, làm mẹ tôi chỉ có thể ôm em trai bị bệnh, bất lực nhìn con trai mình ngày một yếu đi mà không có tiền chữa trị, tại sao em trai tôi vừa sinh ra đã thể nhược nhiều bệnh, chưa từng có được một ngày khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác, bà nên rõ hơn ai hết.
Mắt cô sắc như dao nhìn thẳng Tôn Mặc Vân, sắc mặt bà ta càng ảm đạm hơn.
Không phải vậy! Tôn Mặc Vân đột nhiên lớn tiếng nói.
Không phải cái gì? Đường Bội đặt tay trước người: Bà không có đuổi mẹ tôi đi? Hay mẹ tôi bị bệnh không liên quan đến bà? Hay em trai tôi từ nhỏ không được chữa trị không liên quan đến bà?
Cô hỏi dồn dập, làm Tôn Mặc Vân không nói được câu gì.
Không phải... Bà ta lẩm bẩm.
Đường Bội đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói: Tôi cảm thấy, hôm nay tới gặp bà, hoàn toàn là lãng phí thời gian. Bà muốn nhớ lại chiến tích huy hoàng của mình, nhưng tôi không có tâm trạng ngồi đây nói nhảm với bà. Cô cười lạnh: Tôn gia, phải chôn theo người mẹ đã chết, và.... Em trai của tôi!
Đường Bội! Bệnh của Đường Tử Thái, không phải vì mẹ cô sinh non mà tạo thành. Thật ra.... Thật ra... Giọng Tôn Mặc Vân run rẩy: Thật ra, nếu như mẹ cô không bị đuổi khỏi Đường gia, không kịp đợi Đường Tử Thái ra đời, mẹ con bọn họ đã mất mạng! Tôn Mặc Vân vội vàng nói: Cho nên mặc dù tôi đã sai rất nhiều, nhưng mà..... Nhưng mà.... Ít nhất tôi cũng coi như đã cứu mạng của hai người bọn họ.
Đường Bội đột nhiên xoay người, trong mắt bắn ra ánh sáng sắc lạnh.
Bà nói gì?! Cô lạnh giọng hỏi: Bà biết mình đang nói gì sao?
Trong hộp, có đoạn ghi âm năm đó. Tôn Mặc Vân nói bí mất lớn nhất kia ra, cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều.
Cô nhanh chóng mở hộp giấy ra, bên trong thật sự có một máy ghi âm nhỏ: Bởi vì đã qua nhiều năm, đoạn ghi âm năm đó cũng bị nhiễu. Tôi đã mướn người xử lý, sau đó lưu vào đây.
Tôn Mặc Vân vừa giải thích, vừa nhấn nút trên máy ghi âm.
Người phụ nữ và đứa bé kia, không thể giữ lại....
Cho dù đã qua hai mươi năm, cho dù đó là giọng của Đường Phong Ngôn khi còn trẻ, cho dù đúng như lời Tôn Mặc Vân, đoạn khi âm này, đã có hơi mơ hồ, thậm chí còn có không ít tiếng ồn.....
Nhưng Đường Bội vân nghe rõ, đó là giọng nói của Đường Phong Ngôn.
Lạnh lùng, tĩnh táo, máu lạnh.... Hoàn toàn là thái độ của một thương nhân vô tình.
Tôn Mặc Vân im lặng, bà ta biết, Đường Bội đã tin mình.
Lúc đầu còn tính đợi cô ta sinh ra, mượn cơ hội lấy vài chỗ tốt từ nhà kia. Không ngờ đối phương còn tàn nhẫn hơn tao, ha ha. Giọng nói của Đường Phong Ngôn có hơi rò rè: Đã như vậy, thì làm cho cô ta khó sinh mà chết đi. Để tránh lưu lại hậu hoạn.
Da. Máy ghi âm phát ra giọng nói lạnh lùng của một người khác.
Lòng dạ người kia cũng thật độc ác, không quá nữa năm đã làm một gia tộc sụp đỗ. Thế giới này đúng là không công bằng, nhưng may mắn, hắn không nhắm vào tao mà cho rằng cô ta là một con đàn bà dâm loàng, chậc.... Giọng nói của Đường Phong Ngôn lại vang lên, mang theo khinh thường và lãnh khốc: Nghĩ lại, mặc dù không được thứ tốt gì, nhưng có thể toàn thân trở ra cũng coi như may mắn.
Đoạn ghi âm kết thúc, không đầu không đuôi.
Mắt Đường Bội sắp bắn ra lửa, 'cô ta' trong miệng Đường Phong Ngôn, chắc chắn là mẹ mình.
Cô biết Đường Phong Ngôn là thương nhân coi trọng lợi ích, nhưng không ngờ, ông ta lại vô tình đến vậy, ngay cả người vợ kết tóc với mình, cũng có thể đối xử nhẫn tâm độc ác đến vậy.
Không biết hắn trong miệng ông ta là ai. (D: ta đoán nhé, người kia là ng yêu của mẹ ĐB, ông ấy trả thù gia đình bên ngoại của ĐB, nhưng kh muốn cs của mẹ ĐB gặp khó khăn, nên ổng mới bỏ qua cho ĐPN, ai ngờ....-> chỉ là suy luận bừa của editor thôi nhé... ta kh có đọc cv trước.... đừng tin ta)
Gia tộc bị 'hắn' làm suy sụp, chẳng lẽ là....
Cô nhíu mày làm Tôn Mặc Vân hiểu lầm.
Bà ta cho là Đường Bội nghe không hiểu lời Đường Phong Ngôn nói, nên vội vàng giải thích: Cô nghe hiểu không Đường Bội? Thật ra thì ban đầu Đường Phong Ngôn đã muốn hại chết mẹ cô. Nếu không phải tôi đuổi cô ta.... Cô ta bị tôi..... Bị tôi đuổi khỏi Đường gia, nhất định sẽ một xác hai mạng, em trai cô cũng không thể chào đời.
Đường Bội không nói gì.
Tôn Mặc Vân có chút nóng nảy, bà ta biết Đường Bội không ưa gì mình, cũng không có căn cứ để tin đoạn đối thoại không đầu không đuôi này, nhưng không phải là không thể tin tưởng.
Bà ta vội vả móc một thứ khác từ trong hộp ra.
Đây là... Tôn Mặc Vân lấy hai bản kiểm tra đã có chút ố vàng ra đặt trước mặt Đường Bội, nói: Đây là sau khi mẹ cô mang thai bốn tháng, Đường Phong Ngôn đưa cô ta đi xét nghiệm.
Xét nghiệm cái gì? Đường Bội chậm rãi hỏi.
Giọng nói của cô không nghe ra vui giận, càng làm Tôn Mặc Vân căng thẳng hơn, bà ta vội vàng giải thích: Xét nghiệm để chứng minh, đưa bé trong bụng mẹ cô, không phải của ông ta. Mà là.... Bà ta đặt bản báo cáo khác trước mặt Đường Bội, chỉ cho cô xem: Của người đàn ông này.
Phành phạch. Đường Bội gạt bản báo cáo trên bàn xuống, lạnh lùng nhìn Tôn Mặc Vân, nói: Bà dám bôi nhọ mẹ tôi?!
Không có không có! Hôm nay Tôn Mặc Vân đến đây, ôm hy vọng cầu may, cho là trong tay bà ta nắm bí mật, có thể dùng điều này để uy hiếp Đường Bội, thậm chí lấy được một vài chỗ tốt từ cô.
Nhưng thái độ của Đường Bội lại không lạnh không nóng làm bà ta sợ hãi.
Lúc này bà ta rất sợ Đường Bội hiểu lầm, vội vàng giải thích: Thật ra thì mẹ cô, cô ta chưa từng yêu Đường Phong Ngôn. Việc cô ta gả cho Đường Phong Ngôn, là bị người khác bày mưu lập kế.
Bà ta dùng từ 'gả cho', không phải chỉ vì lấy lòng Đường Bội.
Năm đó Đường Phong Ngôn muốn kết hôn với mẹ Đường Bội, là ông ta trèo cao.
Nếu như không phải ông ta dùng âm mưu quỷ kế, chắc chắn không thể cưới được mẹ Đường Bội.
Mẹ Đường Bội bị gài bẫy nên có thai, bắt buộc phải gả cho người đàn ông mình không yêu, bị người đàn ông mình yêu sâu đậm hiểu lầm, thậm chí nhiều năm sau không chút lưu tình, cương quyết trả thù...
Mẹ Đường Bội mất sớm, có lẽ không phải chỉ vì bị gánh nặng cuộc sống chèn ép.
Đường Bội nhắm mắt.
Chân tướng từng tầng bị vạch trần, mỗi một tầng, đều là máu me đầm đìa.
Mẹ mất sớm, khi đó cô còn quá nhỏ, nhưng vẫn nhớ, mẹ đã cười.
Trước đây cô cho rằng, vì em trai bị bệnh, và khó khăn trong cuộc sống mang tới áp lực cho bà.
Bây giờ cô mới biết, đau khổ của mẹ, còn nhiều hơn so với tưởng tượng của cô.
Như vậy, đối với đứa con gái chảy trên người dòng máu của kẻ thù, đã phá hủy tất cả tình yêu và tương lai cùng hạnh phúc của bà, tại sao? Tại sao bà còn cho nó tất cả yêu thương và ấm áp?
Chẳng lẽ bà, không hận sao?
Đường Bội nhớ tới cái ôm ấm áp của mẹ khi còn bé, hốc mắt nóng lên.
Tôn Mặc Vân lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bà ta đã nói rồi, cho dù chết, bà ta cũng sẽ kéo Đường Phong Ngôn cùng xuống địa ngục.
Thật ra thì.... Bà ta nói: Sở dĩ Phỉ Phỉ là chị của cô, là bởi vì trước khi Đường Phong Ngôn bám vào gia tộc của mẹ cô, đã gian díu với tôi. (D: Ông ĐPN này phải chết thảm mới dừa bụng ta)
Giọng nói của Tôn Mặc Vân có chút phiền muộn.
Những chuyện trước kia, bắt đầu từ khi bà ta yêu Đường Phong Ngôn, người đàn ông mặc dù không giàu sang ngút trời nhưng lại anh tuấn bức người, dần lộ ra.
Tôi và ông ta đã sắp kết hôn, nhưng ông ta lại dã tâm bừng bừng, thế lực của Tôn gia không đủ để thỏa mãn ông ta, nên ông ta nghĩ đủ mọi cách để cưới được mẹ cô. Tôn Mặc Vân tiếp tục nói: Sau khi cưới, thật ra cuộc sống của ông ta cũng không vui vẻ gì, lúc đó mẹ cô đã mang thai cô, nhưng vẫn lạnh nhạt như nước với ông ta. Thứ Đường Phong Ngôn muốn là quyền lực, là chỗ tốt mà đám cưới mang tới, ông ta không hề quan tâm tình yêu. Nhưng ông ta không bao giờ ngờ tới, từng cử chỉ và hành động của ông ta, đã hủy diệt hạnh phúc của hai người phụ nữ.
Tôn Mặc Vân nhắm hai mắt lại, một giọt nước mắt chảy xuống.
Đường Bội không biết có phải bà ta đang giả vờ hay không, nếu như trước kia bà ta không làm ra những chuyện đó, có lẽ cô sẽ bỏ qua cho Tôn gia.
Nhưng mà....
Thù ép chết mẹ, không đội trời chung!
Nói tiếp. Đường Bội lạnh lùng nói, cắt đứt sự đau thương của Tôn Mặc Vân.
Bà ta nhìn Đường Bội một cái, lại nói: Sau đó tôi lấy được chứng cứ ông ta gài bẩy mẹ cô, tôi bắt ông ta phải ly dị với mẹ cô. Đoạn ghi âm vừa rồi, là do tôi uy hiếp ông ta, thương lượng kế hoạch hại chết mẹ cô với người khác trước mặt tôi.
Cho nên.... Đường Bội lạnh giọng nói: Bà cũng tham gia?
Không có không có. Tôn Mặc Vân vội giải thích: Tôi không có tham gia. Nhưng khi đó bà ta đã sớm bị ghen tị làm cho mê muội, thì sao có thể cứu tình địch của mình.
Khi đó, Đường Phong Ngôn không kiêng kị thế lực của bên ngoại tôi sao? Đường Bội hỏi.
Trước đó, người yêu của mẹ cô trở về. Ông ta nghĩ mẹ cô vì tiền mà phản bội mình, bị hận thù che mắt. Cô cũng đã nghe được, không quá nữa năm, cả gia tộc sụp đỗ, bị phá hủy trong chốc lát. Ông ngoại cô, cũng giận đến bệnh tim tái phát, rồi qua đời. Cho nên không có ai ra mặt cho mẹ cô nữa.
Vậy.... Tử Thái... Tại sao... Giọng của Đường Bội hơi khô.
Tôi không biết. Tôn Mặc Vân nói thật.
Nhưng bà ta và Đường Bội, ít nhiều gì cũng có thể đoán được.
Chứng cớ... Đường Bội hít sâu một hơi, hốc mắt của cô căng đau, mẹ cô, dịu dàng hiền lành, cho cô và em trai tất cả yêu thương và ấm áp, lại.... Lại.....
Tôn Mặc Vân lấy thứ cuối cùng trong hộp ra, cũng là một cái máy ghi âm nhỏ: Đây là đoạn ghi âm những lời nói sau khi Đường Phong Ngôn uống say bị tôi moi ra, cũng vì cái này, tôi mới có thể uy hiếp ông ta ly dị với mẹ cô, lấy tôi làm vợ, để Phỉ Phỉ chính thức trở thành đại tiểu thư Đường gia, không còn là đứa con gái riêng không danh không phận.
Đường Bội nhận lấy máy ghi âm, cô không mở ngay, mà để nó và ba món đồ Tôn Mặc Vân đưa vào túi xách của mình.
Tôi sẽ tìm người giám định thật giả. Cô lạnh lùng nói: Nếu như là thật, vậy tôi sẽ chừa lại hậu duệ cho Tôn gia. Anh trai của bà và hai đứa con trai của ông ta, cũng không phải không thể không chết.
Đường Bội! Tôn Mặc Vân đột nhiên rơi nước mắt, bà ta đã nói hết tất cả bí mật, sự kiêu ngạo trước kia đã biến mất hết, giờ đây, đứng trước mặt Đường Bội, bà ta không có một chút sức lực nào: Phỉ Phỉ nó.... Phỉ Phỉ nó.... Dù sao nó cũng là chị của cô, trên người chảy một nữa dòng máu giống cô, cô có thể.... Có thể bỏ qua cho nó hay không? Tôn Mặc Vân khóc lóc cầu xin nói.
Bà cảm thấy, sau khi biết được chân tướng năm đó, tôi sẽ để lại huyết mạch của Đường Phong Ngôn sao? Đường Bội lạnh lùng nói.
Khi đặt tay lên chốt cửa, bỗng nhiên cô dừng lại, hỏi: Là ai? Người phả hủy gia tộc bên ngoại tôi, là ai?
Tôi không biết... Tôn Mặc Vân nói: Ông ta không phải người của thành phố S, trước kia cũng chưa từng xuất hiện ở đây. Khi trở về báo thù, chỉ có một mình, nhưng thế lực sau lưng, vô cùng mạnh. Cho nên dù gia tộc của mẹ cô ở thành phố S cũng có căn cơ, nhưng vẫn thất bại thảm hại, giãy giụa không được bao lâu.
Bà ta dừng lại một chút, nhìn bóng lưng cứng ngắc của Đường Bội, cảm giác được hận ý thấu xương trên người cô, rùng mình nói: Tôi chỉ thấy được ông ta một lần ở dạ tiệc, nghe có người gọi ông ta là.... Liên tam thiếu....
Liên....... Tam thiếu?! Đường Bội lập lại.
Liên gia!
Chẳng lẽ lại là Liên gia kia?!
Khi cửa phòng bao bị đóng lại, Tôn Mặc Vân suy sụp ngồi trên ghế, khuôn mặt tái nhợt mang theo nước mắt và nụ cười tàn nhẫn: 'Đường Phong Ngôn, tao nói rồi, cho dù xuống địa ngục, tao cũng sẽ kéo mày theo!'
Khi Đường Bội trở lại biệt thự Sở gia, Sở Quân Việt vẫn chưa về.
Cô từ từ đi tới ghế salon bằng da, ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, mở to hai mắt nhìn trần nhà, không nói gì.
Người hầu trong nhà bị dọa sợ, Đường Bội như vậy, bọn họ chưa từng gặp.
Trước giờ trên mặt cô đều mang theo nụ cười, tràn đầy sức sống.
Nhưng Đường Bội bây giờ, giống như bị lớp sương mù dày đặc bao quanh, nhìn vào có chút ảm đạm.
Mẹ.... Đường Bội nhắm mắt lại.
Trong phòng khách chỉ còn lại mình cô, bàn trà nhỏ trước mặt, có sữa nóng và điểm tâm người hầu vừa bưng lên.
Nhưng cô không đụng tới.
Sở Quân Việt nhận được tin thì vội vàng về nhà, lúc này Đường Bội đã không còn ở phòng khách.
Cô Đường đâu rồi? Dùng sức kéo cà vạt xuống, Sở Quân Việt vừa bước lên lầu hai, vừa nói.
Dạ, ở trong phòng ngủ. Người giúp việc sau lưng vội vàng trả lời.
Nhận được câu trả lời mình muốn, Sở Quân Việt không nói gì thêm.
Sắc mặt của anh vô cùng âm u, trong đầu có vô số suy nghĩ thoáng qua.
Muốn phá nát Tôn gia, muốn hủy diệt tất cả những thứ làm Đường Bội không vui...
Đã lâu rồi anh chưa kích động và muốn làm nhiều điều cho một người như vậy.
Ngay khi Sở Quân Việt đẩy cửa phòng ngủ ra, đôi mắt anh lập tức trở nên dịu dàng.
Đường Bội đang nằm trên ghế ngoài hành lang.
Lúc này sắc trời đã tối, bên ngoài là một vùng âm u, giờ là đầu hè, tiếng côn trùng râm rang, tạo thành một bài hát êm tai.
Nhưng trong tai Đường Bội, chỉ có tiếng lá cây xào xạc, từng chút từng chút, khiêu khích trái tim cô.
Đoạn ghi âm Tôn Mặc Vân đưa sau cô đã nghe, chuyện xảy ra năm đó, cô cũng biết hết.
Mẹ chịu nhiều đau khổ, nhưng cho đến chết, vẫn không bạc đãi cô và Tử Thái nửa phần.
Bà cho cô và em trai tất cả ấm áp, yêu thương chị em cô, che mưa chắn gió cho chị em cô, cố gắng hết sức để bọn họ được vui vẻ hạnh phúc lớn lên.
Nhưng tại sao người tốt lại không thể sống lâu?!
Tại sao kẻ tán tận lương tâm không bằng rác rưỡi như Đường Phong Ngôn lại có thể sống tốt?!
Đường Bội nhìn bóng tối trước mặt, đã nhiều năm, cô không khóc, bây giờ nước mắt lại rơi xuống như mưa.
Gió đêm thật lạnh, làm khô vệt nước mắt trên mặt cô, nhưng lại nhanh chóng bị một hàng nước mắt khác làm ướt.
Hai chân cô cũng đã lạnh, nhưng cô không muốn cử động, tựa như đã không còn cảm giác.
Cho đến khi, một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên hai chân cô.
Đường Bội ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn lên.
Sở Quân Việt đang cúi người, bọc hai bàn chân lạnh như băng của cô trong tay.
Không sao.... Sở Quân Việt ngẩng đầu nhìn Đường Bội, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào mắt Đường Bội, dịu dàng lau nước mắt cho cô.
Anh dùng đôi tay ấm áp của mình siết chặt hai bàn chân lạnh lẽo của cô.
Sau đó, Đường Bội nghe anh dịu dàng nói: Anh đã về rồi. Cho nên không sao, Bội Bội....
Đường Bội nhắm mắt lại.
Đột nhiên cô nhào tới, ôm chặt cổ Sở Quân Việt, rúc vào lồng ngực ấm áp của anh.
Đã lâu rồi, không có ai, có thể làm cô an tâm như vậy, ấm áp như vậy, thậm chí.... Uất ức như vậy!
Đường Bội gục đầu trên bờ vai rộng của Sở Quân Việt....
Đột nhiên khóc lớn.
Tôn Mặc Vân quá xảo quyệt, bà ta có thể thuận lợi đoạt được danh phận Đường phu nhân, chính là bằng chứng tốt nhất.
Đường Bội không muốn ở thời điểm mấu chốt này, để bà ta cho là mình có cơ hội lợi dụng cô và mượn cơ hội này để uy hiếp cô.
Quả nhiên Tôn Mặc Vân nóng nảy, chống với biểu cảm bất mãn của Đường Bội, lập tức cười nói: Chẳng lẽ cô không muốn biết, tại sao em trai cô vừa sinh ra thể chất đã yếu như vậy?
Trong lòng Đường Bội kinh hoảng, cánh tay để bên người siết chặt, sém chút đã bật dậy.
Sau lớp màn đen của đám hỏi hai nhà Đường - Tôn, là chân tướng còn đáng sợ hơn so với sự tưởng tượng của cô!
Cô thở nhẹ một cái, không để cho Tôn Mặc Vân nhìn ra sự khác thường của mình, cười lạnh.
Đường Bội sắc bén nhìn Tôn Mặc Vân, nói từng chữ một: Đó không phải nhờ bà ban tặng sao? Tôi còn phải cảm ơn Đường phu nhân đã nhắc nhở, năm đó nếu không phải bà đuổi mẹ tôi đang bụng mang dạ chữa ra khỏi Đường gia trong đêm giông bảo, làm mẹ tôi chỉ có thể ôm em trai bị bệnh, bất lực nhìn con trai mình ngày một yếu đi mà không có tiền chữa trị, tại sao em trai tôi vừa sinh ra đã thể nhược nhiều bệnh, chưa từng có được một ngày khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác, bà nên rõ hơn ai hết.
Mắt cô sắc như dao nhìn thẳng Tôn Mặc Vân, sắc mặt bà ta càng ảm đạm hơn.
Không phải vậy! Tôn Mặc Vân đột nhiên lớn tiếng nói.
Không phải cái gì? Đường Bội đặt tay trước người: Bà không có đuổi mẹ tôi đi? Hay mẹ tôi bị bệnh không liên quan đến bà? Hay em trai tôi từ nhỏ không được chữa trị không liên quan đến bà?
Cô hỏi dồn dập, làm Tôn Mặc Vân không nói được câu gì.
Không phải... Bà ta lẩm bẩm.
Đường Bội đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói: Tôi cảm thấy, hôm nay tới gặp bà, hoàn toàn là lãng phí thời gian. Bà muốn nhớ lại chiến tích huy hoàng của mình, nhưng tôi không có tâm trạng ngồi đây nói nhảm với bà. Cô cười lạnh: Tôn gia, phải chôn theo người mẹ đã chết, và.... Em trai của tôi!
Đường Bội! Bệnh của Đường Tử Thái, không phải vì mẹ cô sinh non mà tạo thành. Thật ra.... Thật ra... Giọng Tôn Mặc Vân run rẩy: Thật ra, nếu như mẹ cô không bị đuổi khỏi Đường gia, không kịp đợi Đường Tử Thái ra đời, mẹ con bọn họ đã mất mạng! Tôn Mặc Vân vội vàng nói: Cho nên mặc dù tôi đã sai rất nhiều, nhưng mà..... Nhưng mà.... Ít nhất tôi cũng coi như đã cứu mạng của hai người bọn họ.
Đường Bội đột nhiên xoay người, trong mắt bắn ra ánh sáng sắc lạnh.
Bà nói gì?! Cô lạnh giọng hỏi: Bà biết mình đang nói gì sao?
Trong hộp, có đoạn ghi âm năm đó. Tôn Mặc Vân nói bí mất lớn nhất kia ra, cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều.
Cô nhanh chóng mở hộp giấy ra, bên trong thật sự có một máy ghi âm nhỏ: Bởi vì đã qua nhiều năm, đoạn ghi âm năm đó cũng bị nhiễu. Tôi đã mướn người xử lý, sau đó lưu vào đây.
Tôn Mặc Vân vừa giải thích, vừa nhấn nút trên máy ghi âm.
Người phụ nữ và đứa bé kia, không thể giữ lại....
Cho dù đã qua hai mươi năm, cho dù đó là giọng của Đường Phong Ngôn khi còn trẻ, cho dù đúng như lời Tôn Mặc Vân, đoạn khi âm này, đã có hơi mơ hồ, thậm chí còn có không ít tiếng ồn.....
Nhưng Đường Bội vân nghe rõ, đó là giọng nói của Đường Phong Ngôn.
Lạnh lùng, tĩnh táo, máu lạnh.... Hoàn toàn là thái độ của một thương nhân vô tình.
Tôn Mặc Vân im lặng, bà ta biết, Đường Bội đã tin mình.
Lúc đầu còn tính đợi cô ta sinh ra, mượn cơ hội lấy vài chỗ tốt từ nhà kia. Không ngờ đối phương còn tàn nhẫn hơn tao, ha ha. Giọng nói của Đường Phong Ngôn có hơi rò rè: Đã như vậy, thì làm cho cô ta khó sinh mà chết đi. Để tránh lưu lại hậu hoạn.
Da. Máy ghi âm phát ra giọng nói lạnh lùng của một người khác.
Lòng dạ người kia cũng thật độc ác, không quá nữa năm đã làm một gia tộc sụp đỗ. Thế giới này đúng là không công bằng, nhưng may mắn, hắn không nhắm vào tao mà cho rằng cô ta là một con đàn bà dâm loàng, chậc.... Giọng nói của Đường Phong Ngôn lại vang lên, mang theo khinh thường và lãnh khốc: Nghĩ lại, mặc dù không được thứ tốt gì, nhưng có thể toàn thân trở ra cũng coi như may mắn.
Đoạn ghi âm kết thúc, không đầu không đuôi.
Mắt Đường Bội sắp bắn ra lửa, 'cô ta' trong miệng Đường Phong Ngôn, chắc chắn là mẹ mình.
Cô biết Đường Phong Ngôn là thương nhân coi trọng lợi ích, nhưng không ngờ, ông ta lại vô tình đến vậy, ngay cả người vợ kết tóc với mình, cũng có thể đối xử nhẫn tâm độc ác đến vậy.
Không biết hắn trong miệng ông ta là ai. (D: ta đoán nhé, người kia là ng yêu của mẹ ĐB, ông ấy trả thù gia đình bên ngoại của ĐB, nhưng kh muốn cs của mẹ ĐB gặp khó khăn, nên ổng mới bỏ qua cho ĐPN, ai ngờ....-> chỉ là suy luận bừa của editor thôi nhé... ta kh có đọc cv trước.... đừng tin ta)
Gia tộc bị 'hắn' làm suy sụp, chẳng lẽ là....
Cô nhíu mày làm Tôn Mặc Vân hiểu lầm.
Bà ta cho là Đường Bội nghe không hiểu lời Đường Phong Ngôn nói, nên vội vàng giải thích: Cô nghe hiểu không Đường Bội? Thật ra thì ban đầu Đường Phong Ngôn đã muốn hại chết mẹ cô. Nếu không phải tôi đuổi cô ta.... Cô ta bị tôi..... Bị tôi đuổi khỏi Đường gia, nhất định sẽ một xác hai mạng, em trai cô cũng không thể chào đời.
Đường Bội không nói gì.
Tôn Mặc Vân có chút nóng nảy, bà ta biết Đường Bội không ưa gì mình, cũng không có căn cứ để tin đoạn đối thoại không đầu không đuôi này, nhưng không phải là không thể tin tưởng.
Bà ta vội vả móc một thứ khác từ trong hộp ra.
Đây là... Tôn Mặc Vân lấy hai bản kiểm tra đã có chút ố vàng ra đặt trước mặt Đường Bội, nói: Đây là sau khi mẹ cô mang thai bốn tháng, Đường Phong Ngôn đưa cô ta đi xét nghiệm.
Xét nghiệm cái gì? Đường Bội chậm rãi hỏi.
Giọng nói của cô không nghe ra vui giận, càng làm Tôn Mặc Vân căng thẳng hơn, bà ta vội vàng giải thích: Xét nghiệm để chứng minh, đưa bé trong bụng mẹ cô, không phải của ông ta. Mà là.... Bà ta đặt bản báo cáo khác trước mặt Đường Bội, chỉ cho cô xem: Của người đàn ông này.
Phành phạch. Đường Bội gạt bản báo cáo trên bàn xuống, lạnh lùng nhìn Tôn Mặc Vân, nói: Bà dám bôi nhọ mẹ tôi?!
Không có không có! Hôm nay Tôn Mặc Vân đến đây, ôm hy vọng cầu may, cho là trong tay bà ta nắm bí mật, có thể dùng điều này để uy hiếp Đường Bội, thậm chí lấy được một vài chỗ tốt từ cô.
Nhưng thái độ của Đường Bội lại không lạnh không nóng làm bà ta sợ hãi.
Lúc này bà ta rất sợ Đường Bội hiểu lầm, vội vàng giải thích: Thật ra thì mẹ cô, cô ta chưa từng yêu Đường Phong Ngôn. Việc cô ta gả cho Đường Phong Ngôn, là bị người khác bày mưu lập kế.
Bà ta dùng từ 'gả cho', không phải chỉ vì lấy lòng Đường Bội.
Năm đó Đường Phong Ngôn muốn kết hôn với mẹ Đường Bội, là ông ta trèo cao.
Nếu như không phải ông ta dùng âm mưu quỷ kế, chắc chắn không thể cưới được mẹ Đường Bội.
Mẹ Đường Bội bị gài bẫy nên có thai, bắt buộc phải gả cho người đàn ông mình không yêu, bị người đàn ông mình yêu sâu đậm hiểu lầm, thậm chí nhiều năm sau không chút lưu tình, cương quyết trả thù...
Mẹ Đường Bội mất sớm, có lẽ không phải chỉ vì bị gánh nặng cuộc sống chèn ép.
Đường Bội nhắm mắt.
Chân tướng từng tầng bị vạch trần, mỗi một tầng, đều là máu me đầm đìa.
Mẹ mất sớm, khi đó cô còn quá nhỏ, nhưng vẫn nhớ, mẹ đã cười.
Trước đây cô cho rằng, vì em trai bị bệnh, và khó khăn trong cuộc sống mang tới áp lực cho bà.
Bây giờ cô mới biết, đau khổ của mẹ, còn nhiều hơn so với tưởng tượng của cô.
Như vậy, đối với đứa con gái chảy trên người dòng máu của kẻ thù, đã phá hủy tất cả tình yêu và tương lai cùng hạnh phúc của bà, tại sao? Tại sao bà còn cho nó tất cả yêu thương và ấm áp?
Chẳng lẽ bà, không hận sao?
Đường Bội nhớ tới cái ôm ấm áp của mẹ khi còn bé, hốc mắt nóng lên.
Tôn Mặc Vân lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bà ta đã nói rồi, cho dù chết, bà ta cũng sẽ kéo Đường Phong Ngôn cùng xuống địa ngục.
Thật ra thì.... Bà ta nói: Sở dĩ Phỉ Phỉ là chị của cô, là bởi vì trước khi Đường Phong Ngôn bám vào gia tộc của mẹ cô, đã gian díu với tôi. (D: Ông ĐPN này phải chết thảm mới dừa bụng ta)
Giọng nói của Tôn Mặc Vân có chút phiền muộn.
Những chuyện trước kia, bắt đầu từ khi bà ta yêu Đường Phong Ngôn, người đàn ông mặc dù không giàu sang ngút trời nhưng lại anh tuấn bức người, dần lộ ra.
Tôi và ông ta đã sắp kết hôn, nhưng ông ta lại dã tâm bừng bừng, thế lực của Tôn gia không đủ để thỏa mãn ông ta, nên ông ta nghĩ đủ mọi cách để cưới được mẹ cô. Tôn Mặc Vân tiếp tục nói: Sau khi cưới, thật ra cuộc sống của ông ta cũng không vui vẻ gì, lúc đó mẹ cô đã mang thai cô, nhưng vẫn lạnh nhạt như nước với ông ta. Thứ Đường Phong Ngôn muốn là quyền lực, là chỗ tốt mà đám cưới mang tới, ông ta không hề quan tâm tình yêu. Nhưng ông ta không bao giờ ngờ tới, từng cử chỉ và hành động của ông ta, đã hủy diệt hạnh phúc của hai người phụ nữ.
Tôn Mặc Vân nhắm hai mắt lại, một giọt nước mắt chảy xuống.
Đường Bội không biết có phải bà ta đang giả vờ hay không, nếu như trước kia bà ta không làm ra những chuyện đó, có lẽ cô sẽ bỏ qua cho Tôn gia.
Nhưng mà....
Thù ép chết mẹ, không đội trời chung!
Nói tiếp. Đường Bội lạnh lùng nói, cắt đứt sự đau thương của Tôn Mặc Vân.
Bà ta nhìn Đường Bội một cái, lại nói: Sau đó tôi lấy được chứng cứ ông ta gài bẩy mẹ cô, tôi bắt ông ta phải ly dị với mẹ cô. Đoạn ghi âm vừa rồi, là do tôi uy hiếp ông ta, thương lượng kế hoạch hại chết mẹ cô với người khác trước mặt tôi.
Cho nên.... Đường Bội lạnh giọng nói: Bà cũng tham gia?
Không có không có. Tôn Mặc Vân vội giải thích: Tôi không có tham gia. Nhưng khi đó bà ta đã sớm bị ghen tị làm cho mê muội, thì sao có thể cứu tình địch của mình.
Khi đó, Đường Phong Ngôn không kiêng kị thế lực của bên ngoại tôi sao? Đường Bội hỏi.
Trước đó, người yêu của mẹ cô trở về. Ông ta nghĩ mẹ cô vì tiền mà phản bội mình, bị hận thù che mắt. Cô cũng đã nghe được, không quá nữa năm, cả gia tộc sụp đỗ, bị phá hủy trong chốc lát. Ông ngoại cô, cũng giận đến bệnh tim tái phát, rồi qua đời. Cho nên không có ai ra mặt cho mẹ cô nữa.
Vậy.... Tử Thái... Tại sao... Giọng của Đường Bội hơi khô.
Tôi không biết. Tôn Mặc Vân nói thật.
Nhưng bà ta và Đường Bội, ít nhiều gì cũng có thể đoán được.
Chứng cớ... Đường Bội hít sâu một hơi, hốc mắt của cô căng đau, mẹ cô, dịu dàng hiền lành, cho cô và em trai tất cả yêu thương và ấm áp, lại.... Lại.....
Tôn Mặc Vân lấy thứ cuối cùng trong hộp ra, cũng là một cái máy ghi âm nhỏ: Đây là đoạn ghi âm những lời nói sau khi Đường Phong Ngôn uống say bị tôi moi ra, cũng vì cái này, tôi mới có thể uy hiếp ông ta ly dị với mẹ cô, lấy tôi làm vợ, để Phỉ Phỉ chính thức trở thành đại tiểu thư Đường gia, không còn là đứa con gái riêng không danh không phận.
Đường Bội nhận lấy máy ghi âm, cô không mở ngay, mà để nó và ba món đồ Tôn Mặc Vân đưa vào túi xách của mình.
Tôi sẽ tìm người giám định thật giả. Cô lạnh lùng nói: Nếu như là thật, vậy tôi sẽ chừa lại hậu duệ cho Tôn gia. Anh trai của bà và hai đứa con trai của ông ta, cũng không phải không thể không chết.
Đường Bội! Tôn Mặc Vân đột nhiên rơi nước mắt, bà ta đã nói hết tất cả bí mật, sự kiêu ngạo trước kia đã biến mất hết, giờ đây, đứng trước mặt Đường Bội, bà ta không có một chút sức lực nào: Phỉ Phỉ nó.... Phỉ Phỉ nó.... Dù sao nó cũng là chị của cô, trên người chảy một nữa dòng máu giống cô, cô có thể.... Có thể bỏ qua cho nó hay không? Tôn Mặc Vân khóc lóc cầu xin nói.
Bà cảm thấy, sau khi biết được chân tướng năm đó, tôi sẽ để lại huyết mạch của Đường Phong Ngôn sao? Đường Bội lạnh lùng nói.
Khi đặt tay lên chốt cửa, bỗng nhiên cô dừng lại, hỏi: Là ai? Người phả hủy gia tộc bên ngoại tôi, là ai?
Tôi không biết... Tôn Mặc Vân nói: Ông ta không phải người của thành phố S, trước kia cũng chưa từng xuất hiện ở đây. Khi trở về báo thù, chỉ có một mình, nhưng thế lực sau lưng, vô cùng mạnh. Cho nên dù gia tộc của mẹ cô ở thành phố S cũng có căn cơ, nhưng vẫn thất bại thảm hại, giãy giụa không được bao lâu.
Bà ta dừng lại một chút, nhìn bóng lưng cứng ngắc của Đường Bội, cảm giác được hận ý thấu xương trên người cô, rùng mình nói: Tôi chỉ thấy được ông ta một lần ở dạ tiệc, nghe có người gọi ông ta là.... Liên tam thiếu....
Liên....... Tam thiếu?! Đường Bội lập lại.
Liên gia!
Chẳng lẽ lại là Liên gia kia?!
Khi cửa phòng bao bị đóng lại, Tôn Mặc Vân suy sụp ngồi trên ghế, khuôn mặt tái nhợt mang theo nước mắt và nụ cười tàn nhẫn: 'Đường Phong Ngôn, tao nói rồi, cho dù xuống địa ngục, tao cũng sẽ kéo mày theo!'
Khi Đường Bội trở lại biệt thự Sở gia, Sở Quân Việt vẫn chưa về.
Cô từ từ đi tới ghế salon bằng da, ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, mở to hai mắt nhìn trần nhà, không nói gì.
Người hầu trong nhà bị dọa sợ, Đường Bội như vậy, bọn họ chưa từng gặp.
Trước giờ trên mặt cô đều mang theo nụ cười, tràn đầy sức sống.
Nhưng Đường Bội bây giờ, giống như bị lớp sương mù dày đặc bao quanh, nhìn vào có chút ảm đạm.
Mẹ.... Đường Bội nhắm mắt lại.
Trong phòng khách chỉ còn lại mình cô, bàn trà nhỏ trước mặt, có sữa nóng và điểm tâm người hầu vừa bưng lên.
Nhưng cô không đụng tới.
Sở Quân Việt nhận được tin thì vội vàng về nhà, lúc này Đường Bội đã không còn ở phòng khách.
Cô Đường đâu rồi? Dùng sức kéo cà vạt xuống, Sở Quân Việt vừa bước lên lầu hai, vừa nói.
Dạ, ở trong phòng ngủ. Người giúp việc sau lưng vội vàng trả lời.
Nhận được câu trả lời mình muốn, Sở Quân Việt không nói gì thêm.
Sắc mặt của anh vô cùng âm u, trong đầu có vô số suy nghĩ thoáng qua.
Muốn phá nát Tôn gia, muốn hủy diệt tất cả những thứ làm Đường Bội không vui...
Đã lâu rồi anh chưa kích động và muốn làm nhiều điều cho một người như vậy.
Ngay khi Sở Quân Việt đẩy cửa phòng ngủ ra, đôi mắt anh lập tức trở nên dịu dàng.
Đường Bội đang nằm trên ghế ngoài hành lang.
Lúc này sắc trời đã tối, bên ngoài là một vùng âm u, giờ là đầu hè, tiếng côn trùng râm rang, tạo thành một bài hát êm tai.
Nhưng trong tai Đường Bội, chỉ có tiếng lá cây xào xạc, từng chút từng chút, khiêu khích trái tim cô.
Đoạn ghi âm Tôn Mặc Vân đưa sau cô đã nghe, chuyện xảy ra năm đó, cô cũng biết hết.
Mẹ chịu nhiều đau khổ, nhưng cho đến chết, vẫn không bạc đãi cô và Tử Thái nửa phần.
Bà cho cô và em trai tất cả ấm áp, yêu thương chị em cô, che mưa chắn gió cho chị em cô, cố gắng hết sức để bọn họ được vui vẻ hạnh phúc lớn lên.
Nhưng tại sao người tốt lại không thể sống lâu?!
Tại sao kẻ tán tận lương tâm không bằng rác rưỡi như Đường Phong Ngôn lại có thể sống tốt?!
Đường Bội nhìn bóng tối trước mặt, đã nhiều năm, cô không khóc, bây giờ nước mắt lại rơi xuống như mưa.
Gió đêm thật lạnh, làm khô vệt nước mắt trên mặt cô, nhưng lại nhanh chóng bị một hàng nước mắt khác làm ướt.
Hai chân cô cũng đã lạnh, nhưng cô không muốn cử động, tựa như đã không còn cảm giác.
Cho đến khi, một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên hai chân cô.
Đường Bội ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn lên.
Sở Quân Việt đang cúi người, bọc hai bàn chân lạnh như băng của cô trong tay.
Không sao.... Sở Quân Việt ngẩng đầu nhìn Đường Bội, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào mắt Đường Bội, dịu dàng lau nước mắt cho cô.
Anh dùng đôi tay ấm áp của mình siết chặt hai bàn chân lạnh lẽo của cô.
Sau đó, Đường Bội nghe anh dịu dàng nói: Anh đã về rồi. Cho nên không sao, Bội Bội....
Đường Bội nhắm mắt lại.
Đột nhiên cô nhào tới, ôm chặt cổ Sở Quân Việt, rúc vào lồng ngực ấm áp của anh.
Đã lâu rồi, không có ai, có thể làm cô an tâm như vậy, ấm áp như vậy, thậm chí.... Uất ức như vậy!
Đường Bội gục đầu trên bờ vai rộng của Sở Quân Việt....
Đột nhiên khóc lớn.
/131
|