“Tần chính ủy, chị chủ Vạn.”
Giả vờ làm như không thấy, Khương Sam lễ phép tiến lại chào hỏi hai người.
Trường hợp lúc này có chút xấu hổ, Vạn Ngọc Nhiên cũng không nghĩ tới sẽ gặp được người khác, nhớ tới hành động vừa rồi của mình, mặt cô càng thêm đỏ ửng.
Cô có ấn tượng khá sâu sắc đối với Khương Sam, lúc ở Lễ Viên Tần Diệc Hạo đối với cô vô cùng đặc biệt, Vạn Ngọc Nhiên không thể không quan tâm đến cô gái xinh đẹp này.
“Cô múa thật đẹp, tôi xem đến mê mẩn luôn, vừa rồi còn đang nói với Tần Chiến cô gái nhỏ này rất có triển vọng trong tương lai đó.”
Khương Sam cười nói: “Chị chủ Vạn quá khen rồi.”
Tần Chiến không đoán được hai người có quen biết nhau, có chút giật mình, trước mặt Khương Sam, Vạn Ngọc Nhiên cũng không tiện nói cụ thể cho Tần Chiến biết, chỉ giải thích một câu: “Trước đây có gặp cô gái nhỏ này một lần.”
Vì để múa đạt hiệu quả, Khương Sam mặc đồ có chút phong phanh, vừa rồi mới múa một lúc cả người chảy mồ hôi, lúc này bị gió thổi có chút hơi lạnh, nhưng trên khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng không thể nhìn thấy gì, môi bị đông lạnh trở nên trắng bệch, Tần Chiến nhìn cô mang theo vẻ xa cách, lời giải thích muốn nói ra khỏi miệng, sau cùng lại nói: “Nhanh đi vào hậu trường thay quần áo đi.”
Khương Sam khách khí đôi mắt lạnh đi thêm vài phần: “Ừm.”
Tần Chiến nhìn chằm chằm vào Khương Sam, cho đến khi bóng lưng Khương Sam biến mất hoàn toàn sau hậu trường không thấy nữa, bước chân của cô không hề có ý dừng lại. Đôi mắt nghiêm nghị của Tần Chiến dao động nhìn về phía Khương Sam biến mất một lúc rất lâu, lâu đến mức khiến cho thói quen chú ý anh của Vạn Ngọc Nhiên cảm thấy có chút bất an. &%Dien#$D45a33n$3L43Q$3Don
“Hiếm khi thấy anh quen với người khác ngoài quân đội .” Vạn Ngọc Nhiên thăm dò hỏi, bất an có ý đồ kéo lại sự chú ý của Tần Chiến: “Cô gái nhỏ kia có gì đặc biệt sao?”
Tần Chiến chậm rãi thu lại tầm mắt, vẻ mặt tỏ vẻ không chút để ý, trầm thấp “Ừ” một tiếng, cũng không nói thêm gì, nhưng biểu cảm đó rõ ràng cho thấy hiện tại anh không yên lòng.
Trong lòng Vạn Ngọc Nhiên liền thấp thỏm, cô gượng cười trêu chọc: “Như vậy, anh vội vàng ra cửa đến quân nghệ, không phải là muốn xem cô ấy múa đó chứ?”
Tần Chiến hoàn toàn im lặng, Vạn Ngọc Nhiên đợi một lúc cũng không nghe thấy anh trả lời, đằng phải gọi một tiếng: “Tần Chiến?”
“Ừ?”
Lúc này Tần Chiến mới hồi phục tinh thần: “Làm sao vậy?”
Vậy mà vừa rồi anh lại thất thần!
Bất an trong lòng Vạn Ngọc Nhiên càng ngày càng lớn, giác quan thứ sáu của người phụ nữ luôn chính xác, một suy nghĩ sinh ra trong lòng khiến cô có chút sợ hãi.
“Chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi, lại đã từng làm chiến hữu nhiều năm, không ai có thể hiểu anh hơn em, anh nói thật cho em biết, có phải anh có ý với cô gái nhỏ kia không?”
“Đừng nói bậy.”
Tần Chiến thấp giọng trách cứ, trên khuôn mặt luôn không hiện rõ vui buồn mừng giận bây giờ lại có chút không tự nhiên, thấy anh như vậy, trên mặt Vạn Ngọc Nhiên cười còn khóc coi hơn so với khóc.
“Có thích con gái thì phải lập tức theo đuổi, anh cũng không còn nhỏ nữa, nên lập gia đình rồi.” Giọng nói Vạn Ngọc Nhiên vô cùng trống rỗng, đỏ ửng bất thường trên mặt anh khí tăng thêm vài phần, cô cố gắng kiềm chế sự ngứa ngáy ở cổ họng, nhìn thẳng Tần Chiến giọng nói khàn khàn: “Em nói rồi, anh hạnh phúc là tốt rồi, chuyện lúc trước là do em cam tâm tình nguyện, em một mình đã quen, vốn không có nghĩ đến chuyện lập gia đình, càng không cần anh phải phụ trách gì hết.” $#LangQuen%$LQĐ*$
Lúc này cuối cùng Tần Chiến không hờn giận trách cứ như mong đợi của Vạn Ngọc Nhiên giống như vô số lần trước đây đã làm vậy, con ngươi giống như hồ sâu vô ý lại nhìn về phía hậu trường vài lần, thậm chí đôi mắt nhìn về phía đó mang theo vài phần nhu hòa mà trước đây Vạn Ngọc Nhiên chưa từng thấy: “Em chuyên tâm dưỡng bệnh, đừng khiến cho ông cụ lo lắng, tôi làm việc có chừng mực, em không cần làm những chuyện vô dụng, đối với sự khôi phục của em không tốt.”
Chân Vạn Ngọc Nhiên liền mềm nhũn, hô hấp của cô cũng trở nên gấp gáp.
Trong lòng cô hiểu, sợ là suy đoán của cô thành sự thật rồi, tuy rằng trong lòng đã sớm dự đoán được sẽ có một ngày như vậy, nhưng khi có một ngày như vậy Vạn Ngọc Nhiên cũng không lường trước được bản thân có thể bình tĩnh tiếp nhận, cô chợt nhớ những nét biểu cảm trên mặt Tần Chiến khi nhận điện thoại trước khi ra cửa, người đàn ông ấm áp mà lại dịu dàng đó làm sao có thể là Tần Chiến kiên cường nghiêm nghị trong ấn tượng của cô nữa?
Cho đến khi cô muốn nhìn cho rõ thì Tần Chiến đã ngắt điện thoại, vẻ mặt đã khôi phục lạnh nhạt nghiêm nghị thường ngày, Vạn Ngọc Nhiên liền an ủi chính mình có thể bản thân đã hoa mắt rồi.
Nhưng trong lòng cô vẫn có chút không yên, nếu không đã không trút bỏ sự dè đặt và lạnh nhạt từ trước đến nay đối với Tần Chiến, lâu như vậy lần đầu tiên cô chủ động mở miệng muốn anh dẫn cô đi ra ngoài giải buồn.
“Em muốn đi về.”
Cuối cùng Tần Chiến cũng đem lực chú ý xoay qua bên này: “Được, tôi đưa em về trước.”
Vừa nói vừa rút cánh tay của Vạn Ngọc Nhiên khoát trên tay anh ra: “Về sau đừng làm như vậy, sẽ khiến cho người khác hiểu lầm.”
Giọng Vạn Ngọc Nhiên run rẩy, nhẹ giọng cười nói: “Nhiều năm làm chiến hữu, trước kia sao không thấy anh nói sẽ sợ làm cho người khác hiểu lầm.”
Tần Chiến cũng không trả lời: “Đi thôi.”
Trong mắt Tần Chiến, Vạn Ngọc Nhiên vẫn giống như bạn bè anh em, những người sống trong quân đội vốn dĩ không có phân biệt nam nữ, trong lòng anh Vạn Ngọc Nhiên là chiến hữu, đã từng là cấp dưới, là lính giải ngũ, là một người lớp sau cần phải bồi thường chiếu cố, chưa bao giờ là một người phụ nữ.
Nhưng ánh mắt vừa rồi của Khương Sam khiến cho anh có suy nghĩ sâu xa, nếu rơi vào trong mắt cô gây ra hiểu lầm, anh tuyệt đối không để cho trường hợp như vậy tiếp tục kéo dài.
Tần Chiến đưa Vạn Ngọc Nhiên trở về Tần gia, bản thân cũng không đi vào.
“Em đi về nghỉ ngơi trước, tôi còn có một số việc muốn làm.”
Sĩ quan phụ tá mở cửa cho Vạn Ngọc Nhiên muốn ngồi lại chỗ ngồi, lại bị Tần Chiến phất phất tay ngăn cản.
“Không cần, cậu về trước đi.”
Sĩ quan phụ tá ngẩn ra, vội vàng đi ra nghiêm túc chào theo nghi thức quân đội.
“Vâng, chính ủy!”
Tần Chiến chuẩn bị muốn đi nơi nào trong lòng hiểu mà không nói, sắc mặt Vạn Ngọc Nhiên vốn khó coi trong nháy mắt trở nên trắng bệch, đỏ ửng bất thường trên mặt nhanh chóng rút đi, nhịn không được khom lưng bắt đầu kịch liệt ho khan.
Nhìn bóng lưng Tần Chiến vội vàng xoay người rời đi, cuối cùng Vạn Ngọc Nhiên không chịu nổi thống khổ dày vò này nữa, hạ quyết tâm đi về phía bóng lưng Tần Chiến hai bước gọi: “Tần Chiến, anh đừng đi! Em có lời muốn nói với anh!”
Tần Chiến đã khởi động xe, đưa Vạn Ngọc Nhiên trở về làm chậm trễ không ít thời gian, xã đoàn bên kia sẽ rất nhanh kết thúc phân tổ, anh vội vàng nói: “Chờ tôi về nói sau.”
Vạn Ngọc Nhiên sốt ruột nói: “Là Diệc Hạo, cậu ta với…”
Nói chưa dứt lời, chiếc xe đã phóng đi ra ngoài, trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Bên kia Khương Sam sau khi đổi quần áo xong ngồi ngốc ở phía sau sân khấu, điện thoại vang lên Tần Diệc Hạo gọi đến cô không muốn nhận, sau một lúc trên điện thoại nhận được tin nhắn.
“Tôi đang ở lầu hai hội trường, đọc được tin nhắn trả lời tôi, tôi dẫn em đi ăn cơm.”
Khương Sam thở dài, phiền chán đem điện thoại lật úp xuống dưới mặt bàn, vậy mà anh ta cũng đến… Trong lòng cô đang rất rối loạn, trạng thái lúc này cô không muốn đi gặp Tần Diệc Hạo.
Những chờ mong trong lòng lên xuống như thủy triều.
Hóa ra là do cô tự mình đa tình, Khương Sam cười khổ nghĩ, Tần chính ủy nói đến xem cô múa thật ra là mang người phụ nữ khác đến giải buồn, hóa ra trong mắt anh cô chẳng qua là một người có kĩ thuật múa tốt mà thôi, vậy mà buồn cười cô tự suy đoán nhiều như vậy.
Trong lòng Khương Sam có chút nguội lạnh, trộn lẫn trong đó không hẳn là cảm giác tức giận, mà cô ngay cả tư cách để tức giận cũng không có, Tần chính ủy với cô vốn dĩ không có quan hệ gì hết, cũng chưa từng mở miệng xác định bày tỏ gì, chỉ là cô cảm thấy rằng bản thân cô cảm thấy tốt thôi.
Trái lại Tần Diệc Hạo cũng đã sớm nhắc cô giữa Vạn Ngọc Nhiên và Tần chính ủy có quan hệ, bản thân cô sinh ra những tâm tư không nên có chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
Suy nghĩ đến bản thân trong trường hợp không biết gì chen lấn trở thành người thứ ba, Khương Sam liền cảm thấy chịu không nồi đầu không nhấc lên được.
Cho đến khi Khương Sam nhận được điện thoại từ bên công ty xuất bản, tâm trạng không tốt của cô
Giả vờ làm như không thấy, Khương Sam lễ phép tiến lại chào hỏi hai người.
Trường hợp lúc này có chút xấu hổ, Vạn Ngọc Nhiên cũng không nghĩ tới sẽ gặp được người khác, nhớ tới hành động vừa rồi của mình, mặt cô càng thêm đỏ ửng.
Cô có ấn tượng khá sâu sắc đối với Khương Sam, lúc ở Lễ Viên Tần Diệc Hạo đối với cô vô cùng đặc biệt, Vạn Ngọc Nhiên không thể không quan tâm đến cô gái xinh đẹp này.
“Cô múa thật đẹp, tôi xem đến mê mẩn luôn, vừa rồi còn đang nói với Tần Chiến cô gái nhỏ này rất có triển vọng trong tương lai đó.”
Khương Sam cười nói: “Chị chủ Vạn quá khen rồi.”
Tần Chiến không đoán được hai người có quen biết nhau, có chút giật mình, trước mặt Khương Sam, Vạn Ngọc Nhiên cũng không tiện nói cụ thể cho Tần Chiến biết, chỉ giải thích một câu: “Trước đây có gặp cô gái nhỏ này một lần.”
Vì để múa đạt hiệu quả, Khương Sam mặc đồ có chút phong phanh, vừa rồi mới múa một lúc cả người chảy mồ hôi, lúc này bị gió thổi có chút hơi lạnh, nhưng trên khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng không thể nhìn thấy gì, môi bị đông lạnh trở nên trắng bệch, Tần Chiến nhìn cô mang theo vẻ xa cách, lời giải thích muốn nói ra khỏi miệng, sau cùng lại nói: “Nhanh đi vào hậu trường thay quần áo đi.”
Khương Sam khách khí đôi mắt lạnh đi thêm vài phần: “Ừm.”
Tần Chiến nhìn chằm chằm vào Khương Sam, cho đến khi bóng lưng Khương Sam biến mất hoàn toàn sau hậu trường không thấy nữa, bước chân của cô không hề có ý dừng lại. Đôi mắt nghiêm nghị của Tần Chiến dao động nhìn về phía Khương Sam biến mất một lúc rất lâu, lâu đến mức khiến cho thói quen chú ý anh của Vạn Ngọc Nhiên cảm thấy có chút bất an. &%Dien#$D45a33n$3L43Q$3Don
“Hiếm khi thấy anh quen với người khác ngoài quân đội .” Vạn Ngọc Nhiên thăm dò hỏi, bất an có ý đồ kéo lại sự chú ý của Tần Chiến: “Cô gái nhỏ kia có gì đặc biệt sao?”
Tần Chiến chậm rãi thu lại tầm mắt, vẻ mặt tỏ vẻ không chút để ý, trầm thấp “Ừ” một tiếng, cũng không nói thêm gì, nhưng biểu cảm đó rõ ràng cho thấy hiện tại anh không yên lòng.
Trong lòng Vạn Ngọc Nhiên liền thấp thỏm, cô gượng cười trêu chọc: “Như vậy, anh vội vàng ra cửa đến quân nghệ, không phải là muốn xem cô ấy múa đó chứ?”
Tần Chiến hoàn toàn im lặng, Vạn Ngọc Nhiên đợi một lúc cũng không nghe thấy anh trả lời, đằng phải gọi một tiếng: “Tần Chiến?”
“Ừ?”
Lúc này Tần Chiến mới hồi phục tinh thần: “Làm sao vậy?”
Vậy mà vừa rồi anh lại thất thần!
Bất an trong lòng Vạn Ngọc Nhiên càng ngày càng lớn, giác quan thứ sáu của người phụ nữ luôn chính xác, một suy nghĩ sinh ra trong lòng khiến cô có chút sợ hãi.
“Chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi, lại đã từng làm chiến hữu nhiều năm, không ai có thể hiểu anh hơn em, anh nói thật cho em biết, có phải anh có ý với cô gái nhỏ kia không?”
“Đừng nói bậy.”
Tần Chiến thấp giọng trách cứ, trên khuôn mặt luôn không hiện rõ vui buồn mừng giận bây giờ lại có chút không tự nhiên, thấy anh như vậy, trên mặt Vạn Ngọc Nhiên cười còn khóc coi hơn so với khóc.
“Có thích con gái thì phải lập tức theo đuổi, anh cũng không còn nhỏ nữa, nên lập gia đình rồi.” Giọng nói Vạn Ngọc Nhiên vô cùng trống rỗng, đỏ ửng bất thường trên mặt anh khí tăng thêm vài phần, cô cố gắng kiềm chế sự ngứa ngáy ở cổ họng, nhìn thẳng Tần Chiến giọng nói khàn khàn: “Em nói rồi, anh hạnh phúc là tốt rồi, chuyện lúc trước là do em cam tâm tình nguyện, em một mình đã quen, vốn không có nghĩ đến chuyện lập gia đình, càng không cần anh phải phụ trách gì hết.” $#LangQuen%$LQĐ*$
Lúc này cuối cùng Tần Chiến không hờn giận trách cứ như mong đợi của Vạn Ngọc Nhiên giống như vô số lần trước đây đã làm vậy, con ngươi giống như hồ sâu vô ý lại nhìn về phía hậu trường vài lần, thậm chí đôi mắt nhìn về phía đó mang theo vài phần nhu hòa mà trước đây Vạn Ngọc Nhiên chưa từng thấy: “Em chuyên tâm dưỡng bệnh, đừng khiến cho ông cụ lo lắng, tôi làm việc có chừng mực, em không cần làm những chuyện vô dụng, đối với sự khôi phục của em không tốt.”
Chân Vạn Ngọc Nhiên liền mềm nhũn, hô hấp của cô cũng trở nên gấp gáp.
Trong lòng cô hiểu, sợ là suy đoán của cô thành sự thật rồi, tuy rằng trong lòng đã sớm dự đoán được sẽ có một ngày như vậy, nhưng khi có một ngày như vậy Vạn Ngọc Nhiên cũng không lường trước được bản thân có thể bình tĩnh tiếp nhận, cô chợt nhớ những nét biểu cảm trên mặt Tần Chiến khi nhận điện thoại trước khi ra cửa, người đàn ông ấm áp mà lại dịu dàng đó làm sao có thể là Tần Chiến kiên cường nghiêm nghị trong ấn tượng của cô nữa?
Cho đến khi cô muốn nhìn cho rõ thì Tần Chiến đã ngắt điện thoại, vẻ mặt đã khôi phục lạnh nhạt nghiêm nghị thường ngày, Vạn Ngọc Nhiên liền an ủi chính mình có thể bản thân đã hoa mắt rồi.
Nhưng trong lòng cô vẫn có chút không yên, nếu không đã không trút bỏ sự dè đặt và lạnh nhạt từ trước đến nay đối với Tần Chiến, lâu như vậy lần đầu tiên cô chủ động mở miệng muốn anh dẫn cô đi ra ngoài giải buồn.
“Em muốn đi về.”
Cuối cùng Tần Chiến cũng đem lực chú ý xoay qua bên này: “Được, tôi đưa em về trước.”
Vừa nói vừa rút cánh tay của Vạn Ngọc Nhiên khoát trên tay anh ra: “Về sau đừng làm như vậy, sẽ khiến cho người khác hiểu lầm.”
Giọng Vạn Ngọc Nhiên run rẩy, nhẹ giọng cười nói: “Nhiều năm làm chiến hữu, trước kia sao không thấy anh nói sẽ sợ làm cho người khác hiểu lầm.”
Tần Chiến cũng không trả lời: “Đi thôi.”
Trong mắt Tần Chiến, Vạn Ngọc Nhiên vẫn giống như bạn bè anh em, những người sống trong quân đội vốn dĩ không có phân biệt nam nữ, trong lòng anh Vạn Ngọc Nhiên là chiến hữu, đã từng là cấp dưới, là lính giải ngũ, là một người lớp sau cần phải bồi thường chiếu cố, chưa bao giờ là một người phụ nữ.
Nhưng ánh mắt vừa rồi của Khương Sam khiến cho anh có suy nghĩ sâu xa, nếu rơi vào trong mắt cô gây ra hiểu lầm, anh tuyệt đối không để cho trường hợp như vậy tiếp tục kéo dài.
Tần Chiến đưa Vạn Ngọc Nhiên trở về Tần gia, bản thân cũng không đi vào.
“Em đi về nghỉ ngơi trước, tôi còn có một số việc muốn làm.”
Sĩ quan phụ tá mở cửa cho Vạn Ngọc Nhiên muốn ngồi lại chỗ ngồi, lại bị Tần Chiến phất phất tay ngăn cản.
“Không cần, cậu về trước đi.”
Sĩ quan phụ tá ngẩn ra, vội vàng đi ra nghiêm túc chào theo nghi thức quân đội.
“Vâng, chính ủy!”
Tần Chiến chuẩn bị muốn đi nơi nào trong lòng hiểu mà không nói, sắc mặt Vạn Ngọc Nhiên vốn khó coi trong nháy mắt trở nên trắng bệch, đỏ ửng bất thường trên mặt nhanh chóng rút đi, nhịn không được khom lưng bắt đầu kịch liệt ho khan.
Nhìn bóng lưng Tần Chiến vội vàng xoay người rời đi, cuối cùng Vạn Ngọc Nhiên không chịu nổi thống khổ dày vò này nữa, hạ quyết tâm đi về phía bóng lưng Tần Chiến hai bước gọi: “Tần Chiến, anh đừng đi! Em có lời muốn nói với anh!”
Tần Chiến đã khởi động xe, đưa Vạn Ngọc Nhiên trở về làm chậm trễ không ít thời gian, xã đoàn bên kia sẽ rất nhanh kết thúc phân tổ, anh vội vàng nói: “Chờ tôi về nói sau.”
Vạn Ngọc Nhiên sốt ruột nói: “Là Diệc Hạo, cậu ta với…”
Nói chưa dứt lời, chiếc xe đã phóng đi ra ngoài, trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Bên kia Khương Sam sau khi đổi quần áo xong ngồi ngốc ở phía sau sân khấu, điện thoại vang lên Tần Diệc Hạo gọi đến cô không muốn nhận, sau một lúc trên điện thoại nhận được tin nhắn.
“Tôi đang ở lầu hai hội trường, đọc được tin nhắn trả lời tôi, tôi dẫn em đi ăn cơm.”
Khương Sam thở dài, phiền chán đem điện thoại lật úp xuống dưới mặt bàn, vậy mà anh ta cũng đến… Trong lòng cô đang rất rối loạn, trạng thái lúc này cô không muốn đi gặp Tần Diệc Hạo.
Những chờ mong trong lòng lên xuống như thủy triều.
Hóa ra là do cô tự mình đa tình, Khương Sam cười khổ nghĩ, Tần chính ủy nói đến xem cô múa thật ra là mang người phụ nữ khác đến giải buồn, hóa ra trong mắt anh cô chẳng qua là một người có kĩ thuật múa tốt mà thôi, vậy mà buồn cười cô tự suy đoán nhiều như vậy.
Trong lòng Khương Sam có chút nguội lạnh, trộn lẫn trong đó không hẳn là cảm giác tức giận, mà cô ngay cả tư cách để tức giận cũng không có, Tần chính ủy với cô vốn dĩ không có quan hệ gì hết, cũng chưa từng mở miệng xác định bày tỏ gì, chỉ là cô cảm thấy rằng bản thân cô cảm thấy tốt thôi.
Trái lại Tần Diệc Hạo cũng đã sớm nhắc cô giữa Vạn Ngọc Nhiên và Tần chính ủy có quan hệ, bản thân cô sinh ra những tâm tư không nên có chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
Suy nghĩ đến bản thân trong trường hợp không biết gì chen lấn trở thành người thứ ba, Khương Sam liền cảm thấy chịu không nồi đầu không nhấc lên được.
Cho đến khi Khương Sam nhận được điện thoại từ bên công ty xuất bản, tâm trạng không tốt của cô
/136
|