“Ting…ting…”
Bọn họ đang nói chuyện thật không ngờ lại thấy một chiếc xe hơi chiếu thẳng đèn vào đám người bọn họ khiến cho có chút chói mắt, hơn nữa còn không ngừng bóp kèn như điên.
“Lần này tôi không đùa đâu! Là các người muốn chết.”
Chân đạp ga nhẹ một cái Thiên Tuyết liền nhắm thẳng bọn người đó mà lao đi. Chiếc xe này tốc độ rất nhanh, không hổ là xe thể thao. Mà chủ nhân chiếc xe này, đương nhiên là người đàn ông đang say rượu kia. Trong thâm tâm, Thiên Tuyết không ngừng tự nhủ: ”Sau khi mượn dùng xong tôi nhất định trả tiền lại cho anh…không thiếu một đồng…”
Lướt qua lướt lại mấy lần suýt nữa thì cô đâm chết người thật.
“Mau lên đây…”Thiên Tuyết làm cho đám người kia rối loạn được một lúc liền mở cửa xe ra rống lên.
Nhưng mà trái với dự đoán của cô, người lao lên xe đầu tiên không phải là Catherine mà là chủ nhân của chiếc xe này. Lý Tư Đặc tuy chóng mặt, hoa mắt nhưng vẫn hiểu được tình huống lúc này. Nhanh chóng dùng kĩ năng cơ bản leo lên xe, sau đó kéo Catherine lên.
Tuy hơi ngạc nhiên nhưng là mọi chuyện cũng theo quỹ đạo nên cô lập tức chạy đi.
Chỉ là bọn họ vẫn không bỏ qua, giống như hôm nay nhất định không để cô thoát. Rút súng , bắn liên tục mấy phát.
“Này…” Thiên Tuyết điều khiển không chắc tay láy, lại lần đầu gặp phải người như bọn họ nhất thời không biết nên thế nào.
“Quẹo trái”
Trong lúc Thiên Tuyết đang rối, Lý Tư Đặc liền lên tiếng chỉ điểm.
Mặt khác ở bên ngoài bọn buôn bán người kia đang bắn bỗng nhiên ngừng lại. Đều quỳ xuống
“Chủ tử, chúng thuộc hạ thất trách, Catherine bị mang đi rồi…”
Lãnh Ngạo không nói, chỉ im lặng nhìn chiếc xe đang chạy phái trước.
“Súng!”
Lúc đầu bọn hắn còn không hiểu, chỉ là một lúc liền cầm hai tay nâng súng lên cho hắn
Lãnh Ngạo nhắm bắn hai phát một phải, một trái…
Trong xe
Thiên Tuyết nhìn cánh cửa bên ngoài gần sát chỗ mình ngồi đã bị mở ra liền hoảng hốt. không phải chứ? Có thể bắn đứt chốt cửa xe hơi bằng một phát đạn ở cự li này sao?
“Này, ngồi cho chắc…” Lý Tư Đặc vừa lên tiếng Thiên Tuyết liền bị dư chấn văng bay ra khỏi xe.
Lý Tư Đặc nhanh chóng nhảy lên ghế lái, quay đầu lại muốn cứu cô.
“Không cần, chăm sóc tốt cho Catherine… Mau đi!” Thiên Tuyết bị té đến đầu óc ong gong nhưng vẫn cố la hét một câu.
Quả nhiên, chiếc xe kia không dấu vết biến mất trong đêm.
(Chương này là cần thiết nên mình viết, chứ nói thật cũng không biết đúng trên thực tế được đến đâu nữa…Thanks các bạn, có gì tha thứ cho sự trẻ con của mình nhé, thật sự là mình không có thiên phú với mấy khcú đánh nhau này...)
Bọn họ đang nói chuyện thật không ngờ lại thấy một chiếc xe hơi chiếu thẳng đèn vào đám người bọn họ khiến cho có chút chói mắt, hơn nữa còn không ngừng bóp kèn như điên.
“Lần này tôi không đùa đâu! Là các người muốn chết.”
Chân đạp ga nhẹ một cái Thiên Tuyết liền nhắm thẳng bọn người đó mà lao đi. Chiếc xe này tốc độ rất nhanh, không hổ là xe thể thao. Mà chủ nhân chiếc xe này, đương nhiên là người đàn ông đang say rượu kia. Trong thâm tâm, Thiên Tuyết không ngừng tự nhủ: ”Sau khi mượn dùng xong tôi nhất định trả tiền lại cho anh…không thiếu một đồng…”
Lướt qua lướt lại mấy lần suýt nữa thì cô đâm chết người thật.
“Mau lên đây…”Thiên Tuyết làm cho đám người kia rối loạn được một lúc liền mở cửa xe ra rống lên.
Nhưng mà trái với dự đoán của cô, người lao lên xe đầu tiên không phải là Catherine mà là chủ nhân của chiếc xe này. Lý Tư Đặc tuy chóng mặt, hoa mắt nhưng vẫn hiểu được tình huống lúc này. Nhanh chóng dùng kĩ năng cơ bản leo lên xe, sau đó kéo Catherine lên.
Tuy hơi ngạc nhiên nhưng là mọi chuyện cũng theo quỹ đạo nên cô lập tức chạy đi.
Chỉ là bọn họ vẫn không bỏ qua, giống như hôm nay nhất định không để cô thoát. Rút súng , bắn liên tục mấy phát.
“Này…” Thiên Tuyết điều khiển không chắc tay láy, lại lần đầu gặp phải người như bọn họ nhất thời không biết nên thế nào.
“Quẹo trái”
Trong lúc Thiên Tuyết đang rối, Lý Tư Đặc liền lên tiếng chỉ điểm.
Mặt khác ở bên ngoài bọn buôn bán người kia đang bắn bỗng nhiên ngừng lại. Đều quỳ xuống
“Chủ tử, chúng thuộc hạ thất trách, Catherine bị mang đi rồi…”
Lãnh Ngạo không nói, chỉ im lặng nhìn chiếc xe đang chạy phái trước.
“Súng!”
Lúc đầu bọn hắn còn không hiểu, chỉ là một lúc liền cầm hai tay nâng súng lên cho hắn
Lãnh Ngạo nhắm bắn hai phát một phải, một trái…
Trong xe
Thiên Tuyết nhìn cánh cửa bên ngoài gần sát chỗ mình ngồi đã bị mở ra liền hoảng hốt. không phải chứ? Có thể bắn đứt chốt cửa xe hơi bằng một phát đạn ở cự li này sao?
“Này, ngồi cho chắc…” Lý Tư Đặc vừa lên tiếng Thiên Tuyết liền bị dư chấn văng bay ra khỏi xe.
Lý Tư Đặc nhanh chóng nhảy lên ghế lái, quay đầu lại muốn cứu cô.
“Không cần, chăm sóc tốt cho Catherine… Mau đi!” Thiên Tuyết bị té đến đầu óc ong gong nhưng vẫn cố la hét một câu.
Quả nhiên, chiếc xe kia không dấu vết biến mất trong đêm.
(Chương này là cần thiết nên mình viết, chứ nói thật cũng không biết đúng trên thực tế được đến đâu nữa…Thanks các bạn, có gì tha thứ cho sự trẻ con của mình nhé, thật sự là mình không có thiên phú với mấy khcú đánh nhau này...)
/120
|