Thiên Tuyết lắc lắc đầu, bạo lực đẫm máu chính là đây! Chỉ đáng thương cho Catherine, bị dọa đến mặt mày trắng bệnh.
“Đại tỷ, chúng ta mau vào! Có người vẫn đang sốt ruột đợi đấy!” Diệp Thành thấy cô không có gì mới thở ra một hơi, dẫn dường.
Thiên Tuyết ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, trên nóc nhà treo ngược xuống ngàn vạn bình nước suối, không nên hiểu lầm, đó cũng không phải là nước suối bình thường, đó là nước suối thiên nhiên fillico của Kobe, Nhật Bản, được xưng là loại nước suối xa xỉ nhất thế giới.
Sự sang quý của nó là ở chỗ những hoa văn trang trí màu phấn trắng trên thân bình, do pha lê Swarovski cùng tầng đường viền bằng vàng kết hợp hoàn mỹ mà thành, quý khí mười phần.
Ngoại trừ thân bình kích thích con mắt của người ta, thiết kế của nắp bình cũng khiến người ta kinh ngạc thán phục không thôi, nhà thiết kế lựa chọn hai loại kiểu dáng, đôi cánh thiên sứ cùng với vương miện phối hợp với thân bình, vương miện cùng đôi cánh được làm từ vàng nguyên chất… Loại nước suối này có giá bán lẻ là 100 Dollar mỗi chai, hơn nữa mỗi tháng chỉ bán 5000 chai.
Nhìn dưới chân… toàn bộ sàn nhà trong suốt, giống như bằng chất liệu pha lê, làm cho người ta có loại cảm giác không dám giẫm lên, bên trong sàn nhà tất cả đều là nước tinh khiết, trên nước còn nổi bập bềnh những cánh hoa, đẹp giống như tiên cảnh, hơn nữa còn có cá bơi qua lại…Nuôi cá cảnh sao?
Quá xa xỉ…thiên Tuyết cũng không biết nên hình dung bằng cách nào. Lúng túng không biết mình có nên theo đường cũ quay lại hay không!
“Đến đây!” Tiếng nói là phát ra từ người đàn ông đang ngồi trên sôfa ở đại sảnh.
Thiên Tuyết càng đi vào chỉ càng cảm thấy mùi thuốc lá nồng nặc. Hắn đã hút bao nhiêu vậy?
“Hôi chết được! Ngạo, anh muốn ung thư phổi chết sao?” Thiên Tuyết xua xua tay, tùy tiện tìm chỗ ngồi xa Lãnh Ngạo nhất.
Lãnh Ngạo dụi dụi tàn thuốc, đứng dậy lên lầu, bỏ qua tất cả mọi người ở đại sảnh.
Khi mọi người nghĩ xong rồi, lần này chủ tử tức giận thật rồi thì hắn lại ở trên lầu trầm thấp ra lệnh.
“Mở cửa thông gió”
Diệp Thành lắc đầu, cảm thán nói “Đại tỷ, tỷ xem chọc giận đại ca rồi…”.
“Tôi không phải đại tỷ! Là công dân lương thiện có được hay không?” Thiên Tuyết ực ực uống trà trên bàn phản bác.
Đều là kẻ không bình thường,…
Lát sau, Thiên Tuyết buồn ngủ dựa vào sôfa lim dim muốn ngủ, mọi người lại không thể làm cái gì, chủ tử đã đi rồi…Hiện giờ chỉ còn hai khách quý ở đây, họ đi nghỉ cũng không thể, mà ở lại cũng không đúng!
“Muốn ngủ như vậy?” Thiên Tuyết nghe thấy giọng nói nam tính từ trên đỉnh đầu, mắt nhắm mắt mở cảm giác có người lôi mình đi. Một thân áo choàng tắm màu đen, đầu tóc còn rũ nước, tự đại, cuồng dã...Thiên Tuyết phồng má, thật là đẹp, bất công như vậy, ngay cả cô cũng muốn ôm hắn một cái...Thỏa mãn sự thèm muốn của mình!
Lãnh Ngạo đặt cô xuống ghế.
“Ăn.”
Làm cô còn tưởng có chuyện gì quan trọng, thì ra là hắn muốn cô ăn khuya. Nhưng mà nuốt nước miếng nhìn bàn ăn trải dài các món ăn màu sắc phong phú, nhìn thôi cũng đã no rồi. Sao nhiều như vậy?
“Tôi đã ăn rồi!” Không muốn ăn nữa!
“Nhưng mà anh vẫn chưa ăn!” Lãnh Ngạo giống như không hiểu ý của cô, thật sự từ trưa đến giờ hắn vẫn chưa ăn cái gì.
“Cho nên?” Thiên Tuyết nhướng mày, cao giọng.
“Em đoán xem…” Lãnh Ngạo tựa tiếu phi tiếu nhìn cô.
Thiên Tuyết dùng đũa bạc gấp một miếng thức ăn bỏ vào miệng. Tôi sẽ ăn đến hết của nhà anh!
Người làm trố mắt, cô dám ăn trước chủ tử sao?
Lãnh Ngạo ngược lại không nói gì, cong cong khóe môi cùng cô ăn khuya. Nói đùa! Hắn đã làm đến như vậy thế nhưng cô muốn để hắn ăn một mình như thằng ngốc sao?
“Đại tỷ, chúng ta mau vào! Có người vẫn đang sốt ruột đợi đấy!” Diệp Thành thấy cô không có gì mới thở ra một hơi, dẫn dường.
Thiên Tuyết ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, trên nóc nhà treo ngược xuống ngàn vạn bình nước suối, không nên hiểu lầm, đó cũng không phải là nước suối bình thường, đó là nước suối thiên nhiên fillico của Kobe, Nhật Bản, được xưng là loại nước suối xa xỉ nhất thế giới.
Sự sang quý của nó là ở chỗ những hoa văn trang trí màu phấn trắng trên thân bình, do pha lê Swarovski cùng tầng đường viền bằng vàng kết hợp hoàn mỹ mà thành, quý khí mười phần.
Ngoại trừ thân bình kích thích con mắt của người ta, thiết kế của nắp bình cũng khiến người ta kinh ngạc thán phục không thôi, nhà thiết kế lựa chọn hai loại kiểu dáng, đôi cánh thiên sứ cùng với vương miện phối hợp với thân bình, vương miện cùng đôi cánh được làm từ vàng nguyên chất… Loại nước suối này có giá bán lẻ là 100 Dollar mỗi chai, hơn nữa mỗi tháng chỉ bán 5000 chai.
Nhìn dưới chân… toàn bộ sàn nhà trong suốt, giống như bằng chất liệu pha lê, làm cho người ta có loại cảm giác không dám giẫm lên, bên trong sàn nhà tất cả đều là nước tinh khiết, trên nước còn nổi bập bềnh những cánh hoa, đẹp giống như tiên cảnh, hơn nữa còn có cá bơi qua lại…Nuôi cá cảnh sao?
Quá xa xỉ…thiên Tuyết cũng không biết nên hình dung bằng cách nào. Lúng túng không biết mình có nên theo đường cũ quay lại hay không!
“Đến đây!” Tiếng nói là phát ra từ người đàn ông đang ngồi trên sôfa ở đại sảnh.
Thiên Tuyết càng đi vào chỉ càng cảm thấy mùi thuốc lá nồng nặc. Hắn đã hút bao nhiêu vậy?
“Hôi chết được! Ngạo, anh muốn ung thư phổi chết sao?” Thiên Tuyết xua xua tay, tùy tiện tìm chỗ ngồi xa Lãnh Ngạo nhất.
Lãnh Ngạo dụi dụi tàn thuốc, đứng dậy lên lầu, bỏ qua tất cả mọi người ở đại sảnh.
Khi mọi người nghĩ xong rồi, lần này chủ tử tức giận thật rồi thì hắn lại ở trên lầu trầm thấp ra lệnh.
“Mở cửa thông gió”
Diệp Thành lắc đầu, cảm thán nói “Đại tỷ, tỷ xem chọc giận đại ca rồi…”.
“Tôi không phải đại tỷ! Là công dân lương thiện có được hay không?” Thiên Tuyết ực ực uống trà trên bàn phản bác.
Đều là kẻ không bình thường,…
Lát sau, Thiên Tuyết buồn ngủ dựa vào sôfa lim dim muốn ngủ, mọi người lại không thể làm cái gì, chủ tử đã đi rồi…Hiện giờ chỉ còn hai khách quý ở đây, họ đi nghỉ cũng không thể, mà ở lại cũng không đúng!
“Muốn ngủ như vậy?” Thiên Tuyết nghe thấy giọng nói nam tính từ trên đỉnh đầu, mắt nhắm mắt mở cảm giác có người lôi mình đi. Một thân áo choàng tắm màu đen, đầu tóc còn rũ nước, tự đại, cuồng dã...Thiên Tuyết phồng má, thật là đẹp, bất công như vậy, ngay cả cô cũng muốn ôm hắn một cái...Thỏa mãn sự thèm muốn của mình!
Lãnh Ngạo đặt cô xuống ghế.
“Ăn.”
Làm cô còn tưởng có chuyện gì quan trọng, thì ra là hắn muốn cô ăn khuya. Nhưng mà nuốt nước miếng nhìn bàn ăn trải dài các món ăn màu sắc phong phú, nhìn thôi cũng đã no rồi. Sao nhiều như vậy?
“Tôi đã ăn rồi!” Không muốn ăn nữa!
“Nhưng mà anh vẫn chưa ăn!” Lãnh Ngạo giống như không hiểu ý của cô, thật sự từ trưa đến giờ hắn vẫn chưa ăn cái gì.
“Cho nên?” Thiên Tuyết nhướng mày, cao giọng.
“Em đoán xem…” Lãnh Ngạo tựa tiếu phi tiếu nhìn cô.
Thiên Tuyết dùng đũa bạc gấp một miếng thức ăn bỏ vào miệng. Tôi sẽ ăn đến hết của nhà anh!
Người làm trố mắt, cô dám ăn trước chủ tử sao?
Lãnh Ngạo ngược lại không nói gì, cong cong khóe môi cùng cô ăn khuya. Nói đùa! Hắn đã làm đến như vậy thế nhưng cô muốn để hắn ăn một mình như thằng ngốc sao?
/120
|