“Đi đâu?”
Vừa quay lưng định bước lên máy bay liền nghe một giọng nói lạnh lẽo đến cực điểm vang lên. Thiên Tuyết quả thật không bước đi được nữa.
Không phải là cô sợ! Chỉ là…có một số chuyện…Cô nghĩ nghe hắn nói một chút cũng không có gì...
Bây giờ cô hoàn toàn quên mất cái gì gọi là nghiã khí. Nghĩa khí ăn được sao? Bảo vệ được cho cô sao? Nào là “cho Lãnh Ngạo một kỉ niệm khó quên” ? Cô nghĩ bây giờ người khó quên kỉ niệm này đầu tiên chính là cô đấy!
“Anh…làm sao mà…” Thiên Tuyết ngập ngừng nói không thành câu, chẳng lẽ phải hỏi là “Ngạo, bây giờ anh chẳng phải đang ôm chăn ấm ngủ rồi?” Hay là cô nên điên lên, cãi lí, lớn tiếng với Lãnh Ngạo.
Nhìn thấy đôi mắt hẹp dài của hắn không ngừng trừng mình rốt cuộc Thiên Tuyết cũng thua. Muốn mạng cô!
Vội vàng rụt cổ đi về phiá hắn, cô cái gì cũng không biết, không biết gì hết. Đều là do người khác dụ dỗ cô thôi a!
Nhữ Kiệt không hề che dấu đánh giá người đàn ông đang chắn đường bọn họ. Rất không tệ!
Người đàn ông này cao gần hai mét, vai rộng ngực lớn, vóc người hoàn mỹ, gương mặt trơn bóng trắng nõn, lộ ra góc cạnh lạnh lùng, là một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật hoàn hảo.
Không giận mà uy, giữa hai lông mày là khí thế đế vương. Hắn mặc một bộ tây trang màu đen, nhưng không giấu được phong thái vương giả trời sinh. Mái tóc ngắn màu xanh đen mang theo tia cuồng ngạo không kềm chế được.
Tròng mắt thâm thúy như chim ưng làm người ta không thể suy đoán tâm tư anh, sống mũi thẳng đôi môi mỏng mím thật chặt, giống như đang ẩn nhẫn cái gì đó.
Lại nhìn Thiên Tuyết thấy hắn giống như con chó cô nuôi thấy chủ nhân, ngoan ngoãn nhu thuận từng bước một tiến về phiá hắn. Tuyệt không dám mở miệng nói nửa lời. Nam tuấn lãnh, nữ thanh diễm . Thật sự có chút chói mắt!
Lãnh Ngạo cũng không có ý định nói nhiều, trực tiếp xoay người phân phó với Diệp Thành, sau đó mang theo cô gái không biết sống chết này về nhà.
Hắn quả thật đủ ngốc, làm mọi chuyện để cho cô vui, bất chấp lấy lòng cô. Thế nhưng cô lại quay lưng với hắn! Nhất định là hắn dạy dỗ không chu đáo, tiểu bảo bối mới trở nên không biết nghe lời! Xem ra cần nghiêm khắc một chút. Nếu không cô nhất định leo lên đầu hắn ngồi!
Vừa vào phòng trong biệt thự, Lãnh Ngạo chợt kéo cô qua, đặt trên chân mình, vén váy cô lên, cởi quần lót ra, lộ ra cái mông trắng nhỏ non mềm, bốp bốp mấy tát tay.
Quả thật Thiên Tuyết ngẩn ngơ một chút, sau đó mới uất ức cực kì bắt đầu giãy giụa. Cô chỉ đi ra ngoài cũng sẽ bị đánh sao? Cô đâu phải con gái hắn!
Thật sự không nhịn được nữa, Thiên Tuyết oa oa khóc lớn lên.
Lãnh Ngạo thật ra thì chỉ đánh hai cái, hơn nữa cũng không dùng nhiều lực. Trên mông nhỏ trắng như tuyết hiện ra dấu tay hồng hồng, anh liền đau lòng, cộng thêm vật nhỏ vừa khóc, Lãnh Ngạo luống cuống tay chân, kéo Thiên Tuyết ôm lên, giơ tay vỗ về sau lưng cô, trấn an cô.
Khóc đã rồi Thiên Tuyết mới hừ hừ mềm dẻo hỏi: “Làm sao anh tìm được em?” Cô biết bây giờ cho dù náo đến đâu đi nữa hắn cũng sẽ không xin lỗi, cùng lắm thì xem như cô gây sự vô lí mà thôi. Chi bằng cô thông minh một chút, bỏ qua chuyện này.
“Chẳng phải đã cho bé cưng đeo lục lạc rồi hay sao?” Lãnh Ngạo thấy cô nhu thuận cũng không nói nhiều, hôn vài cái lên gương mặt nhỏ của cô. Thoải mái trả lời.
Thì ra là do cái đồ chơi khốn nạn này. Con mẹ nó! Anh theo dõi tôi! Thiên Tuyết trong lòng không ngừgn hét lớn, nghĩ có dịp sẽ tháo cọng dây buộc trên cổ cô xuống!
Nhưng mà bây giờ cô mới thấy quyết sách lúc nãy anh minh cỡ nào. Hắn kiêu ngạo như vậy làm sao sẽ nhận mình đã sai? Cô chỉ cần nhỏ vài giọt nước mắt liền tránh được đau đớn. Thật khâm phục chính mình!
Vừa quay lưng định bước lên máy bay liền nghe một giọng nói lạnh lẽo đến cực điểm vang lên. Thiên Tuyết quả thật không bước đi được nữa.
Không phải là cô sợ! Chỉ là…có một số chuyện…Cô nghĩ nghe hắn nói một chút cũng không có gì...
Bây giờ cô hoàn toàn quên mất cái gì gọi là nghiã khí. Nghĩa khí ăn được sao? Bảo vệ được cho cô sao? Nào là “cho Lãnh Ngạo một kỉ niệm khó quên” ? Cô nghĩ bây giờ người khó quên kỉ niệm này đầu tiên chính là cô đấy!
“Anh…làm sao mà…” Thiên Tuyết ngập ngừng nói không thành câu, chẳng lẽ phải hỏi là “Ngạo, bây giờ anh chẳng phải đang ôm chăn ấm ngủ rồi?” Hay là cô nên điên lên, cãi lí, lớn tiếng với Lãnh Ngạo.
Nhìn thấy đôi mắt hẹp dài của hắn không ngừng trừng mình rốt cuộc Thiên Tuyết cũng thua. Muốn mạng cô!
Vội vàng rụt cổ đi về phiá hắn, cô cái gì cũng không biết, không biết gì hết. Đều là do người khác dụ dỗ cô thôi a!
Nhữ Kiệt không hề che dấu đánh giá người đàn ông đang chắn đường bọn họ. Rất không tệ!
Người đàn ông này cao gần hai mét, vai rộng ngực lớn, vóc người hoàn mỹ, gương mặt trơn bóng trắng nõn, lộ ra góc cạnh lạnh lùng, là một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật hoàn hảo.
Không giận mà uy, giữa hai lông mày là khí thế đế vương. Hắn mặc một bộ tây trang màu đen, nhưng không giấu được phong thái vương giả trời sinh. Mái tóc ngắn màu xanh đen mang theo tia cuồng ngạo không kềm chế được.
Tròng mắt thâm thúy như chim ưng làm người ta không thể suy đoán tâm tư anh, sống mũi thẳng đôi môi mỏng mím thật chặt, giống như đang ẩn nhẫn cái gì đó.
Lại nhìn Thiên Tuyết thấy hắn giống như con chó cô nuôi thấy chủ nhân, ngoan ngoãn nhu thuận từng bước một tiến về phiá hắn. Tuyệt không dám mở miệng nói nửa lời. Nam tuấn lãnh, nữ thanh diễm . Thật sự có chút chói mắt!
Lãnh Ngạo cũng không có ý định nói nhiều, trực tiếp xoay người phân phó với Diệp Thành, sau đó mang theo cô gái không biết sống chết này về nhà.
Hắn quả thật đủ ngốc, làm mọi chuyện để cho cô vui, bất chấp lấy lòng cô. Thế nhưng cô lại quay lưng với hắn! Nhất định là hắn dạy dỗ không chu đáo, tiểu bảo bối mới trở nên không biết nghe lời! Xem ra cần nghiêm khắc một chút. Nếu không cô nhất định leo lên đầu hắn ngồi!
Vừa vào phòng trong biệt thự, Lãnh Ngạo chợt kéo cô qua, đặt trên chân mình, vén váy cô lên, cởi quần lót ra, lộ ra cái mông trắng nhỏ non mềm, bốp bốp mấy tát tay.
Quả thật Thiên Tuyết ngẩn ngơ một chút, sau đó mới uất ức cực kì bắt đầu giãy giụa. Cô chỉ đi ra ngoài cũng sẽ bị đánh sao? Cô đâu phải con gái hắn!
Thật sự không nhịn được nữa, Thiên Tuyết oa oa khóc lớn lên.
Lãnh Ngạo thật ra thì chỉ đánh hai cái, hơn nữa cũng không dùng nhiều lực. Trên mông nhỏ trắng như tuyết hiện ra dấu tay hồng hồng, anh liền đau lòng, cộng thêm vật nhỏ vừa khóc, Lãnh Ngạo luống cuống tay chân, kéo Thiên Tuyết ôm lên, giơ tay vỗ về sau lưng cô, trấn an cô.
Khóc đã rồi Thiên Tuyết mới hừ hừ mềm dẻo hỏi: “Làm sao anh tìm được em?” Cô biết bây giờ cho dù náo đến đâu đi nữa hắn cũng sẽ không xin lỗi, cùng lắm thì xem như cô gây sự vô lí mà thôi. Chi bằng cô thông minh một chút, bỏ qua chuyện này.
“Chẳng phải đã cho bé cưng đeo lục lạc rồi hay sao?” Lãnh Ngạo thấy cô nhu thuận cũng không nói nhiều, hôn vài cái lên gương mặt nhỏ của cô. Thoải mái trả lời.
Thì ra là do cái đồ chơi khốn nạn này. Con mẹ nó! Anh theo dõi tôi! Thiên Tuyết trong lòng không ngừgn hét lớn, nghĩ có dịp sẽ tháo cọng dây buộc trên cổ cô xuống!
Nhưng mà bây giờ cô mới thấy quyết sách lúc nãy anh minh cỡ nào. Hắn kiêu ngạo như vậy làm sao sẽ nhận mình đã sai? Cô chỉ cần nhỏ vài giọt nước mắt liền tránh được đau đớn. Thật khâm phục chính mình!
/120
|