Sao hai người lại ở đây? Hai người đang ngồi trên ghế sa lon rõ ràng là Lâm Cẩn và Lâm Hô. Mông Hiểu Dương ngẩng đầu nhìn phi cơ mini còn đang bay vòng vòng trên đầu, khó hiểu hỏi: Là tôi đi nhầm phòng sao?
Lâm Cẩn vừa thấy được Mông Hiểu Dương liền vội vàng đứng lên, nhảy đến bên cạnh y, lấy tay nhấn đầu phi cơ mini một cái, phi cơ liền vù vù bay đi.
Dĩ nhiên không có nhầm, tớ tìm bác hiệu trưởng cho cậu đổi đến đây đó. Vừa nói vừa bĩu môi, Ký túc lớn như vậy, chỉ có hai người là tớ và anh hai ở thôi hà, anh hai lại thường xuyên không ở đây, chỉ có một mình tớ rất nhàm chán, rất sợ hãi! Hiểu Dương cậu ở cùng với tớ nha! Xin cậu đó
Mông Hiểu Dương bị hàng lượn sóng phía sau kia làm cả người nổi da gà run rẩy, đẩy ra cái tay đang kéo cánh tay mình, mỉm cười nói: Xin lỗi, tôi nên ở ký túc xá phổ thông sẽ tốt hơn. Không quấy rầy hai vị, tạm biệt.
Nói thật là Mông Hiểu Dương có hơi bực bội. Mặc kệ mục đích của Lâm Cẩn là gì, có ác ý hay không, nhưng không lịch sự hỏi ý kiến người khác trước mà tự ý quyết định, là ai cũng sẽ thấy khó chịu.
Một bóng đen xẹt qua, Lâm Hô đứng phía trước ngăn trở Mông Hiểu Dương. Hắn bắt đầu quan sát Mông Hiểu Dương từ khi y vừa mở cửa, xác định y thật sự không biết bọn họ, và không có mục đích gì khác. Hắn thường xuyên không ở ký túc, một mình em trai ở đây quả thật không tốt.
Hiểu Dương, sao cậu lại không muốn ở cùng phòng với tớ? Cậu ghét tớ phải không? ( Tiểu Nhiên: thử xưng hô cậu tớ, nghe nổi da gà dễ sợ =)))) Lâm Cẩn lo sợ cẩn thận đến gần Mông Hiểu Dương, Tớ biết không hỏi ý kiến của cậu trước đã tự tiện đổi phòng cho cậu là không đúng, hồi nãy ở cổng trường, cậu có nói bởi vì mỗ mụ của tớ và trường học không đồng ý mới không chịu ở chung với tớ, nhưng mà bây giờ mỗ mụ và trường học đều đồng ý cả rồi.
Quay đầu lại nhìn chăm chú ánh mắt trong suốt của Lâm Cẩn, y muốn nhìn rõ rốt cuộc là cậu thật sự đơn thuần hay là giả vờ. Hồi lâu mới thu hồi đường nhìn, được rồi, theo quan sát thì người này thật sự là đơn thuần. Nhưng y vẫn còn có chút do dự, chi phí ở ký túc biệt thự này nhất định rất đắt, hiện tại y sợ là trả không nổi.
Lâm Hô nghiêng người tựa ở khung cửa, Chuyện đột nhiên xảy ra, phí ký túc xá cậu đã giao trường học không thể trả về, coi như chấp nhận cho cậu ở nơi này không mất thêm phí. Khu phòng học ngành biên kịch và âm nhạc ở cùng một phương hướng, sau đó các cậu đến lớp còn có thể có bạn đi chung. Ký túc xá phổ thông là bốn người một phòng, bình thường làm cái gì cũng bất tiện. Nói đơn giản mấy câu, Lâm Hô trở về sô pha ngồi.
Mấy cái khác không bàn đến, nhưng Lâm Hô câu cuối cùng đã nói trúng tim đen của Mông Hiểu Dương. Y cũng không muốn người khác biết y viết văn trên mạng. Nếu ở ký túc xá bình thường, tránh không được lén lén lút lút, ở chỗ này sẽ tốt hơn rất nhiều.
Được.
A! Tốt quá, tớ dẫn cậu đi xem phòng ngủ nha. Nói xong liền kéo Mông Hiểu Dương lên lầu hai. Dọc theo đường đi còn líu ríu nói mình như thế nào thuyết phục mỗ mụ và hiệu trưởng, trong giọng nói lộ ra một loại ý tứ 'Tớ lợi hại chưa, mau khen tớ đi'.
Mông Hiểu Dương không khỏi có chút đau đầu, lúc nãy ở cổng trường y nói vậy ý là muốn từ chối, không ngờ người nào đó dĩ nhiên nghĩ lời y nói là thật. Và còn làm theo. Suy nghĩ của người đơn thuần, quả nhiên không thể lý giải theo cách thông thường!!!
Lấy Viên Đồng ra khởi động, nó liền xoay vòng vòng quanh Mông Hiểu Dương, dáng vẻ rất cao hứng. Lâm Cẩn ở một bên tò mò chọt chọt Viên Đồng, kêu lên thật là đáng yêu, điều này làm cho Mông Hiểu Dương đầu đầy hắc tuyến (Tiểu Nhiên: ko biết thay bằng chữ gì QAQ). Cục sắt cứng ngắc tròn vo thế này đáng yêu chỗ nào.
Ký túc xá có sẵn người máy dọn vệ sinh, ngay cả chăn nệm cũng đã trải xong. Không còn chuyện gì cần làm, Mông Hiểu Dương đi quanh phòng một vòng liền xuống lầu.
Lâm Cẩn là một người rất hoạt bát, có cậu líu ríu không ngừng, không khí mới không còn nặng nề. Điều này làm cho Mông Hiểu Dương thở phào nhẹ nhõm.
Hàn huyên một hồi, y mới biết được Lâm Hô vẫn còn là học sinh, và đang học đại học Hoa Hạ. Hắn học ngành chỉ huy, hiện là sinh viên năm thứ ba. Mông Hiểu Dương thật sự không thể tin nổi, y tưởng rằng người này đã ra xã hội rồi chứ, thành thục như vậy.
Lâm Hô: Tôi rất già sao? o(︶︿︶)o
Từ sáng sớm rời nhà đến bây giờ, y cũng chưa uống được một giọt nước, nhìn Lâm Cẩn bọn họ đại khái chắc cũng như vậy. Chỉ là xem bọn họ cũng không có ý muốn phân phó người máy làm cơm, Mông Hiểu Dương lại đói không chịu nổi, chỉ phải gọi Viên Đồng đến, Đi mua bột mì và rau xanh.
Hiểu Dương, cậu mua mấy thứ đó làm gì? Lâm Cẩn tò mò hỏi.
Bột mì là Mông Hiểu Dương trong lúc ngẫu nhiên phát hiện, nhưng bán cũng không nhiều lắm. Dù sao thứ này rất nhiều người không biết chế biến, cũng chính bởi vì như vậy, bột mì là thứ có giá rẻ nhất ở siêu thị y.
Y vốn sinh ra ở nông thôn, ở bên ngoài nhiều năm như vậy cũng không có quen bạn gái, ba bữa đều tự mình giải quyết, đương nhiên phần lớn thời gian vẫn nấu mì là chính.
Nên hiện tại Lâm Cẩn hỏi như vậy, Mông Hiểu Dương tuyệt không ngạc nhiên, Đương nhiên là làm bữa trưa, các cậu muốn ăn không?
Bột dinh dưỡng, nhưng đó là cho tiểu á thú nhân mới mọc răng ăn mà? Hơn nữa tớ với anh hai có mang theo dinh dưỡng tề ( Tiểu Nhiên: ko biết sửa cái gì nên để lun QAQ), nên bữa trưa mới không kêu người máy làm. Nói xong, cậu kêu người máy cầm tới ba dinh dưỡng tề, Tớ thích ăn vị thịt kho tàu nhất, còn cậu?
Mông Hiểu Dương biết dinh dưỡng tề, chính là bột dinh dưỡng version cao cấp, hương vị gần như giống hệt các món ăn. Nhưng đó cũng chỉ là gần như mà thôi, y vẫn cảm thấy bên trong có hương vị là lạ, nghe thấy liền có cảm giác buồn nôn.
Quên đi, y vẫn nên chịu khó tự mình làm bữa trưa thôi.
Các cậu có muốn ăn không, tôi làm nhiều một chút? Vốn nghĩ là bọn họ sẽ cự tuyệt, ai ngờ hai người đều gật đầu đồng ý, Lâm Cẩn còn tiện tay ném dinh dưỡng tề, bày ra tư thế chờ y làm cơm bưng tới, làm Mông Hiểu Dương thật sự không biết nói gì.
Ngoài lúc làm sợi mì hơi phức tạp, còn lại thật ra rất đơn giản và nhanh chóng. Luộc mì chín múc ra ba tô, màu vàng tươi của mì hợp với màu xanh non mơn mởn của rau cải khiến người thèm ăn vô cùng. (sau khi ăn bột dinh dưỡng, mới thấy mì luộc cũng là mỹ vị!!!)
Lâm Cẩn đang nhảy nhót ngoài cửa phòng bếp chợt gào khóc xông vào, cũng không để ý canh nóng liền bưng lên một tô húp một ngụm, Tớ ở ngoài cửa ngửi thấy mùi thơm quá, canh uống thật ngon. Sau đó ăn liên tục không còn thời gian nói chuyện nữa.
Lâm Hô tất nhiên sẽ không như vậy, nhưng mà nhìn hắn ngồi ở bàn ăn vẻ mặt chăm chú là có thể biết được hắn cũng rất muốn ăn. Mông Hiểu Dương trong lòng cảm thán, 'Xem ra vị giác người tương lai không có việc gì, cũng không thích bột dinh dưỡng.'
Nghĩ thì nghĩ, y cũng chăm chú ăn tô mì của mình. Khi y ngẩng đầu lên, chỉ thấy hai đôi mắt mở thật to không chớp mắt nhìn mình chằm chằm, khiến y giật mình thảng thốt.
Còn nữa không? Giọng nói có chút cứng nhắc vang lên, Lâm Cẩn bên cạnh liên tục gật đầu.
Khụ! Trong phòng bếp vẫn còn, hai người tự đi múc đi. Sau đó, nháy mắt một cái hai người trước mặt đã không thấy tăm hơi. Mông Hiểu Dương phải một phen cảm thán sức mạnh của thức ăn ngon!
Mặc dù có chút không lễ phép, nhưng y cần viết xong bản thảo tiểu thuyết, nên đứng dậy nói với bọn họ một tiếng liền đi lên lầu.
Ngay lúc y xoay người, nghe được trong phòng bếp truyền đến giọng nói Lâm Cẩn, Anh hai, chúng ta đào được bảo rồi. Sau đó mỗi ngày đều có ăn ngon, thật vui quá đi! (^o^)/
~Ngay sau đó một giọng khác vang lên, Ừm, không sai.
Mông Hiểu Dương: Hai người có thể đợi tôi đi xa một chút rồi hãy nói được không?
Mới vào phòng, còn chưa mở quang não, 9717 đã lâu không xuất hiện đột nhiên nói: Trù nghệ của kí chủ được tán thưởng, trở thành sở trường đặc biệt, mở ra nghề phụ.
Đinh! Mở ra nghề phụ, hiện nay nghề phụ hiện là cấp một (trù nghệ), sơ cấp.
Đinh! Bởi vì là nghề phụ đầu tiên, trực tiếp thăng cấp lên cao cấp.
Đinh! Nghề phụ: Trù nghệ (cao cấp)
Đậu xanh rau má! Nghề phụ đầu tiên có thể trực tiếp thăng cấp lên cao cấp? 9717, cái đồ hố cha nhà cậu đi ra đây ngay cho tôi. Mông Hiểu Dương quả thực muốn bóp chết 9717, trù nghệ cao cấp có ích lợi gì. Nếu như biết trước, y nhất định viết một kịch bản kêu người khen một cái, như vậy sẽ trực tiếp trở thành biên kịch cao cấp rồi.
9717: Kí chủ, xin bình tĩnh.
Mông Hiểu Dương: Bình tĩnh cái đầu cậu, tại sao không nói cho tôi biết trước, làm tôi trong lúc hồ đồ được một trù nghệ cao cấp. Ở đây lại không có phụ nữ cho tôi theo đuổi, tôi cần trù nghệ cao cấp như vậy để làm gì?
9717: Đây là hệ thống quy định, tôi cũng không có thể làm trái. Hơn nữa nghề phụ đồng dạng yêu cầu đạt tới đỉnh thành công, cũng sẽ bất chợt phát nhiệm vụ, thỉnh kí chủ không nên lơ là.
Xoa xoa mặt, dù sao không công có được một nghề phụ cao cấp, y phải biết đủ, Mông Hiểu Dương hít sâu một hơi, chậm rãi bình tĩnh tâm tình. Lúc này mới mở quang não ra, nhưng mà, Đinh! Thỉnh kí chủ trong vòng mười ngày thu thập đủ 32 lời khen đối với trù nghệ của kí chủ, nhiệm vụ thành công: Mở ra nghề phụ >, nhiệm vụ thất bại: Tỏ tình với thú nhân ở chung, 'có, không'
Đậu mè, lẽ nào thất bại cậu khống chế tôi tỏ tình với Lâm Hô? Nghĩ vậy Mông Hiểu Dương tự nhiên rùng mình một cái.
9717: Đúng vậy. Hữu tình nhắc nhở, mở ra nghề phụ thứ hai cũng sẽ có phần thưởng.
Hừ, lại tới chiêu này, sẽ không lại là giá trị dựng lực đi? Đáng tiếc 9717 lại giả bộ chết không lên tiếng.
Mông Hiểu Dương: Mệt mỏi quá không muốn yêu nữa!
Lâm Cẩn vừa thấy được Mông Hiểu Dương liền vội vàng đứng lên, nhảy đến bên cạnh y, lấy tay nhấn đầu phi cơ mini một cái, phi cơ liền vù vù bay đi.
Dĩ nhiên không có nhầm, tớ tìm bác hiệu trưởng cho cậu đổi đến đây đó. Vừa nói vừa bĩu môi, Ký túc lớn như vậy, chỉ có hai người là tớ và anh hai ở thôi hà, anh hai lại thường xuyên không ở đây, chỉ có một mình tớ rất nhàm chán, rất sợ hãi! Hiểu Dương cậu ở cùng với tớ nha! Xin cậu đó
Mông Hiểu Dương bị hàng lượn sóng phía sau kia làm cả người nổi da gà run rẩy, đẩy ra cái tay đang kéo cánh tay mình, mỉm cười nói: Xin lỗi, tôi nên ở ký túc xá phổ thông sẽ tốt hơn. Không quấy rầy hai vị, tạm biệt.
Nói thật là Mông Hiểu Dương có hơi bực bội. Mặc kệ mục đích của Lâm Cẩn là gì, có ác ý hay không, nhưng không lịch sự hỏi ý kiến người khác trước mà tự ý quyết định, là ai cũng sẽ thấy khó chịu.
Một bóng đen xẹt qua, Lâm Hô đứng phía trước ngăn trở Mông Hiểu Dương. Hắn bắt đầu quan sát Mông Hiểu Dương từ khi y vừa mở cửa, xác định y thật sự không biết bọn họ, và không có mục đích gì khác. Hắn thường xuyên không ở ký túc, một mình em trai ở đây quả thật không tốt.
Hiểu Dương, sao cậu lại không muốn ở cùng phòng với tớ? Cậu ghét tớ phải không? ( Tiểu Nhiên: thử xưng hô cậu tớ, nghe nổi da gà dễ sợ =)))) Lâm Cẩn lo sợ cẩn thận đến gần Mông Hiểu Dương, Tớ biết không hỏi ý kiến của cậu trước đã tự tiện đổi phòng cho cậu là không đúng, hồi nãy ở cổng trường, cậu có nói bởi vì mỗ mụ của tớ và trường học không đồng ý mới không chịu ở chung với tớ, nhưng mà bây giờ mỗ mụ và trường học đều đồng ý cả rồi.
Quay đầu lại nhìn chăm chú ánh mắt trong suốt của Lâm Cẩn, y muốn nhìn rõ rốt cuộc là cậu thật sự đơn thuần hay là giả vờ. Hồi lâu mới thu hồi đường nhìn, được rồi, theo quan sát thì người này thật sự là đơn thuần. Nhưng y vẫn còn có chút do dự, chi phí ở ký túc biệt thự này nhất định rất đắt, hiện tại y sợ là trả không nổi.
Lâm Hô nghiêng người tựa ở khung cửa, Chuyện đột nhiên xảy ra, phí ký túc xá cậu đã giao trường học không thể trả về, coi như chấp nhận cho cậu ở nơi này không mất thêm phí. Khu phòng học ngành biên kịch và âm nhạc ở cùng một phương hướng, sau đó các cậu đến lớp còn có thể có bạn đi chung. Ký túc xá phổ thông là bốn người một phòng, bình thường làm cái gì cũng bất tiện. Nói đơn giản mấy câu, Lâm Hô trở về sô pha ngồi.
Mấy cái khác không bàn đến, nhưng Lâm Hô câu cuối cùng đã nói trúng tim đen của Mông Hiểu Dương. Y cũng không muốn người khác biết y viết văn trên mạng. Nếu ở ký túc xá bình thường, tránh không được lén lén lút lút, ở chỗ này sẽ tốt hơn rất nhiều.
Được.
A! Tốt quá, tớ dẫn cậu đi xem phòng ngủ nha. Nói xong liền kéo Mông Hiểu Dương lên lầu hai. Dọc theo đường đi còn líu ríu nói mình như thế nào thuyết phục mỗ mụ và hiệu trưởng, trong giọng nói lộ ra một loại ý tứ 'Tớ lợi hại chưa, mau khen tớ đi'.
Mông Hiểu Dương không khỏi có chút đau đầu, lúc nãy ở cổng trường y nói vậy ý là muốn từ chối, không ngờ người nào đó dĩ nhiên nghĩ lời y nói là thật. Và còn làm theo. Suy nghĩ của người đơn thuần, quả nhiên không thể lý giải theo cách thông thường!!!
Lấy Viên Đồng ra khởi động, nó liền xoay vòng vòng quanh Mông Hiểu Dương, dáng vẻ rất cao hứng. Lâm Cẩn ở một bên tò mò chọt chọt Viên Đồng, kêu lên thật là đáng yêu, điều này làm cho Mông Hiểu Dương đầu đầy hắc tuyến (Tiểu Nhiên: ko biết thay bằng chữ gì QAQ). Cục sắt cứng ngắc tròn vo thế này đáng yêu chỗ nào.
Ký túc xá có sẵn người máy dọn vệ sinh, ngay cả chăn nệm cũng đã trải xong. Không còn chuyện gì cần làm, Mông Hiểu Dương đi quanh phòng một vòng liền xuống lầu.
Lâm Cẩn là một người rất hoạt bát, có cậu líu ríu không ngừng, không khí mới không còn nặng nề. Điều này làm cho Mông Hiểu Dương thở phào nhẹ nhõm.
Hàn huyên một hồi, y mới biết được Lâm Hô vẫn còn là học sinh, và đang học đại học Hoa Hạ. Hắn học ngành chỉ huy, hiện là sinh viên năm thứ ba. Mông Hiểu Dương thật sự không thể tin nổi, y tưởng rằng người này đã ra xã hội rồi chứ, thành thục như vậy.
Lâm Hô: Tôi rất già sao? o(︶︿︶)o
Từ sáng sớm rời nhà đến bây giờ, y cũng chưa uống được một giọt nước, nhìn Lâm Cẩn bọn họ đại khái chắc cũng như vậy. Chỉ là xem bọn họ cũng không có ý muốn phân phó người máy làm cơm, Mông Hiểu Dương lại đói không chịu nổi, chỉ phải gọi Viên Đồng đến, Đi mua bột mì và rau xanh.
Hiểu Dương, cậu mua mấy thứ đó làm gì? Lâm Cẩn tò mò hỏi.
Bột mì là Mông Hiểu Dương trong lúc ngẫu nhiên phát hiện, nhưng bán cũng không nhiều lắm. Dù sao thứ này rất nhiều người không biết chế biến, cũng chính bởi vì như vậy, bột mì là thứ có giá rẻ nhất ở siêu thị y.
Y vốn sinh ra ở nông thôn, ở bên ngoài nhiều năm như vậy cũng không có quen bạn gái, ba bữa đều tự mình giải quyết, đương nhiên phần lớn thời gian vẫn nấu mì là chính.
Nên hiện tại Lâm Cẩn hỏi như vậy, Mông Hiểu Dương tuyệt không ngạc nhiên, Đương nhiên là làm bữa trưa, các cậu muốn ăn không?
Bột dinh dưỡng, nhưng đó là cho tiểu á thú nhân mới mọc răng ăn mà? Hơn nữa tớ với anh hai có mang theo dinh dưỡng tề ( Tiểu Nhiên: ko biết sửa cái gì nên để lun QAQ), nên bữa trưa mới không kêu người máy làm. Nói xong, cậu kêu người máy cầm tới ba dinh dưỡng tề, Tớ thích ăn vị thịt kho tàu nhất, còn cậu?
Mông Hiểu Dương biết dinh dưỡng tề, chính là bột dinh dưỡng version cao cấp, hương vị gần như giống hệt các món ăn. Nhưng đó cũng chỉ là gần như mà thôi, y vẫn cảm thấy bên trong có hương vị là lạ, nghe thấy liền có cảm giác buồn nôn.
Quên đi, y vẫn nên chịu khó tự mình làm bữa trưa thôi.
Các cậu có muốn ăn không, tôi làm nhiều một chút? Vốn nghĩ là bọn họ sẽ cự tuyệt, ai ngờ hai người đều gật đầu đồng ý, Lâm Cẩn còn tiện tay ném dinh dưỡng tề, bày ra tư thế chờ y làm cơm bưng tới, làm Mông Hiểu Dương thật sự không biết nói gì.
Ngoài lúc làm sợi mì hơi phức tạp, còn lại thật ra rất đơn giản và nhanh chóng. Luộc mì chín múc ra ba tô, màu vàng tươi của mì hợp với màu xanh non mơn mởn của rau cải khiến người thèm ăn vô cùng. (sau khi ăn bột dinh dưỡng, mới thấy mì luộc cũng là mỹ vị!!!)
Lâm Cẩn đang nhảy nhót ngoài cửa phòng bếp chợt gào khóc xông vào, cũng không để ý canh nóng liền bưng lên một tô húp một ngụm, Tớ ở ngoài cửa ngửi thấy mùi thơm quá, canh uống thật ngon. Sau đó ăn liên tục không còn thời gian nói chuyện nữa.
Lâm Hô tất nhiên sẽ không như vậy, nhưng mà nhìn hắn ngồi ở bàn ăn vẻ mặt chăm chú là có thể biết được hắn cũng rất muốn ăn. Mông Hiểu Dương trong lòng cảm thán, 'Xem ra vị giác người tương lai không có việc gì, cũng không thích bột dinh dưỡng.'
Nghĩ thì nghĩ, y cũng chăm chú ăn tô mì của mình. Khi y ngẩng đầu lên, chỉ thấy hai đôi mắt mở thật to không chớp mắt nhìn mình chằm chằm, khiến y giật mình thảng thốt.
Còn nữa không? Giọng nói có chút cứng nhắc vang lên, Lâm Cẩn bên cạnh liên tục gật đầu.
Khụ! Trong phòng bếp vẫn còn, hai người tự đi múc đi. Sau đó, nháy mắt một cái hai người trước mặt đã không thấy tăm hơi. Mông Hiểu Dương phải một phen cảm thán sức mạnh của thức ăn ngon!
Mặc dù có chút không lễ phép, nhưng y cần viết xong bản thảo tiểu thuyết, nên đứng dậy nói với bọn họ một tiếng liền đi lên lầu.
Ngay lúc y xoay người, nghe được trong phòng bếp truyền đến giọng nói Lâm Cẩn, Anh hai, chúng ta đào được bảo rồi. Sau đó mỗi ngày đều có ăn ngon, thật vui quá đi! (^o^)/
~Ngay sau đó một giọng khác vang lên, Ừm, không sai.
Mông Hiểu Dương: Hai người có thể đợi tôi đi xa một chút rồi hãy nói được không?
Mới vào phòng, còn chưa mở quang não, 9717 đã lâu không xuất hiện đột nhiên nói: Trù nghệ của kí chủ được tán thưởng, trở thành sở trường đặc biệt, mở ra nghề phụ.
Đinh! Mở ra nghề phụ, hiện nay nghề phụ hiện là cấp một (trù nghệ), sơ cấp.
Đinh! Bởi vì là nghề phụ đầu tiên, trực tiếp thăng cấp lên cao cấp.
Đinh! Nghề phụ: Trù nghệ (cao cấp)
Đậu xanh rau má! Nghề phụ đầu tiên có thể trực tiếp thăng cấp lên cao cấp? 9717, cái đồ hố cha nhà cậu đi ra đây ngay cho tôi. Mông Hiểu Dương quả thực muốn bóp chết 9717, trù nghệ cao cấp có ích lợi gì. Nếu như biết trước, y nhất định viết một kịch bản kêu người khen một cái, như vậy sẽ trực tiếp trở thành biên kịch cao cấp rồi.
9717: Kí chủ, xin bình tĩnh.
Mông Hiểu Dương: Bình tĩnh cái đầu cậu, tại sao không nói cho tôi biết trước, làm tôi trong lúc hồ đồ được một trù nghệ cao cấp. Ở đây lại không có phụ nữ cho tôi theo đuổi, tôi cần trù nghệ cao cấp như vậy để làm gì?
9717: Đây là hệ thống quy định, tôi cũng không có thể làm trái. Hơn nữa nghề phụ đồng dạng yêu cầu đạt tới đỉnh thành công, cũng sẽ bất chợt phát nhiệm vụ, thỉnh kí chủ không nên lơ là.
Xoa xoa mặt, dù sao không công có được một nghề phụ cao cấp, y phải biết đủ, Mông Hiểu Dương hít sâu một hơi, chậm rãi bình tĩnh tâm tình. Lúc này mới mở quang não ra, nhưng mà, Đinh! Thỉnh kí chủ trong vòng mười ngày thu thập đủ 32 lời khen đối với trù nghệ của kí chủ, nhiệm vụ thành công: Mở ra nghề phụ >, nhiệm vụ thất bại: Tỏ tình với thú nhân ở chung, 'có, không'
Đậu mè, lẽ nào thất bại cậu khống chế tôi tỏ tình với Lâm Hô? Nghĩ vậy Mông Hiểu Dương tự nhiên rùng mình một cái.
9717: Đúng vậy. Hữu tình nhắc nhở, mở ra nghề phụ thứ hai cũng sẽ có phần thưởng.
Hừ, lại tới chiêu này, sẽ không lại là giá trị dựng lực đi? Đáng tiếc 9717 lại giả bộ chết không lên tiếng.
Mông Hiểu Dương: Mệt mỏi quá không muốn yêu nữa!
/87
|