Trước khi gặp em năm phút, thế giới nhỏ chỉ có mình anh.
Chương 6: Vợ, đừng bỏ anh một mình!
25
Có lần, cả hai lười nấu ăn liền kéo nhau ra quán chén một bữa.
Nhà hàng này gần trung tâm thành phố, thức ăn lại ngon nên hàng ngày đều đông khách. Chen chúc mãi mới đặt được một chỗ. Không hiểu sao, cứ hễ đi ra ngoài, Tần Vũ sẽ “mặt lạnh”.
“Vợ, gắp anh miếng thịt đi!”
“Vợ, rót anh cốc nước!”
“Vợ, nấu mì đi!”
Sai bảo tôi như một thiếu gia cao cao tại thượng. Ăn cũng không yên, tôi bực tức đặt đũa xuống, đứng dậy xách túi. Nhìn Tần Vũ cứng ngắc nhìn mình, tôi nghiến răng nghiến lợi:“Tôi về. Anh muốn đóng cột thì cứ ở đây! Tối nay, anh ngủ gầm giường!”
Thiếu gia nào đó vội gào thét bám theo tôi mặc kệ ánh mắt quái dị của mọi người trong nhà hàng:“Vợ, anh sai rồi! Đại nhân, tiểu nhân không dám nữa!”
26
Lần trước,dự án thầu đất nằm ở thành phố S thuận lợi, công ty nổi hứng đặc cách cho bộ phận hành chính đi du lịch sáu ngày ở Di Hòa Viên.
Tôi vừa nói với Tần Vũ về vụ này thì anh ngẩn ra, nghĩ ngợi gì đó rồi nói: “Thế anh phải ở nhà một mình sáu ngày à?”
Tôi gật đầu.
Ngay lập tức, Tần thiếu vội vàng phản bác đòi quyền lợi: “6 ngày? Vợ, đừng bỏ anh một mình! Anh sẽ cô đơn chết mất!”
“Anh có thể sang nhà mẹ ở nhờ. Có cha mẹ ở đấy, em rất an tâm.”
Tần thiếu lăn ra giường, gào thét: “Anh không chịu! Anh muốn em ở nhà! Anh không thể sống thiếu em!”
“…”
Có nên nói…Tần thiếu, anh lầy quá không?
27
Có hôm em trai gạ gẫm Tần Vũ chơi bài cùng với nó. Tần thiếu rất hào hứng gật đầu, anh nói, lâu lắm mới có dịp bồi thêm tình cảm với nhà mẹ vợ.
Tần Vũ lúc đầu còn lạ lẫm chơi thua bố vợ với em trai đến mấy ván, thua sạch túi. Đến ván thứ năm, sáu, người thắng cuối cùng lại là anh. Bố vợ và em trai hết sức không hài lòng,than oán với tôi:
“Chị, chị phải quản chồng chị lại đi! Muốn lấy lòng nhà vợ ít nhất cũng phải giả thua chứ!”
“Bố hết sạch tiền rồi! Làm sao mà ăn nói với mẹ con đây?!”
Tôi liếc nhìn Tần Vũ ngồi bên cạnh sung sướng đếm tiền, bình thản trả lời: “Anh ấy nói tiền của anh ấy là tiền của con. Anh ấy thắng tiền của hai người, tiền đấy liền thuộc về con. Con không đến nỗi ngu mà đem trả lại.”
“…”
28
Tần thiếu có sở thích chụp trộm rồi đem ảnh vợ khoe khắp công ty. Nhiều lúc đi đường, hễ nhìn thấy tôi, đồng nghiệp trong công ty anh liền la toáng lên như nhìn thấy siêu sao:“Vợ Tần thiếu kìa!”
Lúc đó, tôi mới biết danh tiếng mình vang dội trong công ty anh thế nào.
29
Một tối, hai vợ chồng rảnh rỗi ôm nhau ngồi chơi game. Chơi đến giữa chừng điện thoại Tần Vũ rung lên.
Anh vừa nhấc máy, đầu dây bên kia liền vang lên một giọng nữ ngọt ngào: “Anh yêu, tối nay anh không đến sao?” Nói một câu, da vịt tôi rụng tứ phía.
Tần Vũ không giống vẻ chột dạ, anh ngang nhiên hỏi ngược lại: “Xin lỗi, cô nhầm máy rồi phải không? Tôi đang rất bận, chào cô.” Nói xong, cúp máy cái rụp.
Sau đó anh nhìn tôi chẹp miệng: “Thấy không? Thời buổi này người ta đi lăng nhăng nhiều thế đấy! Coi đi, chồng em, ngoan ngoãn thế này mà!”
Tôi trả lời: “Anh có muốn vài cô không? Em không cấm.”
“Vợ, đứng dậy, đứng dậy! Em bị sốt rồi!”
“…”
Chương 6: Vợ, đừng bỏ anh một mình!
25
Có lần, cả hai lười nấu ăn liền kéo nhau ra quán chén một bữa.
Nhà hàng này gần trung tâm thành phố, thức ăn lại ngon nên hàng ngày đều đông khách. Chen chúc mãi mới đặt được một chỗ. Không hiểu sao, cứ hễ đi ra ngoài, Tần Vũ sẽ “mặt lạnh”.
“Vợ, gắp anh miếng thịt đi!”
“Vợ, rót anh cốc nước!”
“Vợ, nấu mì đi!”
Sai bảo tôi như một thiếu gia cao cao tại thượng. Ăn cũng không yên, tôi bực tức đặt đũa xuống, đứng dậy xách túi. Nhìn Tần Vũ cứng ngắc nhìn mình, tôi nghiến răng nghiến lợi:“Tôi về. Anh muốn đóng cột thì cứ ở đây! Tối nay, anh ngủ gầm giường!”
Thiếu gia nào đó vội gào thét bám theo tôi mặc kệ ánh mắt quái dị của mọi người trong nhà hàng:“Vợ, anh sai rồi! Đại nhân, tiểu nhân không dám nữa!”
26
Lần trước,dự án thầu đất nằm ở thành phố S thuận lợi, công ty nổi hứng đặc cách cho bộ phận hành chính đi du lịch sáu ngày ở Di Hòa Viên.
Tôi vừa nói với Tần Vũ về vụ này thì anh ngẩn ra, nghĩ ngợi gì đó rồi nói: “Thế anh phải ở nhà một mình sáu ngày à?”
Tôi gật đầu.
Ngay lập tức, Tần thiếu vội vàng phản bác đòi quyền lợi: “6 ngày? Vợ, đừng bỏ anh một mình! Anh sẽ cô đơn chết mất!”
“Anh có thể sang nhà mẹ ở nhờ. Có cha mẹ ở đấy, em rất an tâm.”
Tần thiếu lăn ra giường, gào thét: “Anh không chịu! Anh muốn em ở nhà! Anh không thể sống thiếu em!”
“…”
Có nên nói…Tần thiếu, anh lầy quá không?
27
Có hôm em trai gạ gẫm Tần Vũ chơi bài cùng với nó. Tần thiếu rất hào hứng gật đầu, anh nói, lâu lắm mới có dịp bồi thêm tình cảm với nhà mẹ vợ.
Tần Vũ lúc đầu còn lạ lẫm chơi thua bố vợ với em trai đến mấy ván, thua sạch túi. Đến ván thứ năm, sáu, người thắng cuối cùng lại là anh. Bố vợ và em trai hết sức không hài lòng,than oán với tôi:
“Chị, chị phải quản chồng chị lại đi! Muốn lấy lòng nhà vợ ít nhất cũng phải giả thua chứ!”
“Bố hết sạch tiền rồi! Làm sao mà ăn nói với mẹ con đây?!”
Tôi liếc nhìn Tần Vũ ngồi bên cạnh sung sướng đếm tiền, bình thản trả lời: “Anh ấy nói tiền của anh ấy là tiền của con. Anh ấy thắng tiền của hai người, tiền đấy liền thuộc về con. Con không đến nỗi ngu mà đem trả lại.”
“…”
28
Tần thiếu có sở thích chụp trộm rồi đem ảnh vợ khoe khắp công ty. Nhiều lúc đi đường, hễ nhìn thấy tôi, đồng nghiệp trong công ty anh liền la toáng lên như nhìn thấy siêu sao:“Vợ Tần thiếu kìa!”
Lúc đó, tôi mới biết danh tiếng mình vang dội trong công ty anh thế nào.
29
Một tối, hai vợ chồng rảnh rỗi ôm nhau ngồi chơi game. Chơi đến giữa chừng điện thoại Tần Vũ rung lên.
Anh vừa nhấc máy, đầu dây bên kia liền vang lên một giọng nữ ngọt ngào: “Anh yêu, tối nay anh không đến sao?” Nói một câu, da vịt tôi rụng tứ phía.
Tần Vũ không giống vẻ chột dạ, anh ngang nhiên hỏi ngược lại: “Xin lỗi, cô nhầm máy rồi phải không? Tôi đang rất bận, chào cô.” Nói xong, cúp máy cái rụp.
Sau đó anh nhìn tôi chẹp miệng: “Thấy không? Thời buổi này người ta đi lăng nhăng nhiều thế đấy! Coi đi, chồng em, ngoan ngoãn thế này mà!”
Tôi trả lời: “Anh có muốn vài cô không? Em không cấm.”
“Vợ, đứng dậy, đứng dậy! Em bị sốt rồi!”
“…”
/25
|