Căn phòng xa hoa lộng lẫy cũng không thể khiến chủ nhân của nó thấy vui chút nào càng không đủ sức níu kéo người ấy ở lại, Thiên băng tuỳ tiện thay một bộ đồ đơn giản gồm áo phông trắng và một chân váy denim dáng ngắn, đôi giày thể thao màu trắng năng động, mái tóc xoã tự nhiên, khuôn mặt tuy bơ phờ mệt mỏi nhưng cũng không làm phai nhoà đi vẻ đẹp kiều diễm, đôi mắt tim tím vẫn mọng nước và linh hoạt.
Nhìn bộ dạng này chính thức là muốn ra ngoài Thiên băng tuyệt nhiên không muốn ở lại nơi ngột ngạt này thêm chút nào.
“Tiểu thư” vừa bước ra khỏi phòng giọng quản gia đã vọng đến tai, nó nhíu mày dừng lại, vị quản gia vội vàng đến trước mặt Thiên băng: “tiểu thư Chủ tịch muốn tiểu thư cùng đến công ty, mời người” quản gia cung kính cúi đầu
Nó làm ra bộ mặt lạnh nhạt trong đầu thầm nghĩ rất hiếm khi bản thân mới trở về chắc chắn ba nó sẽ không bỏ qua cơ hội này, hiển nhiên muốn con gái mình qua tập đoàn Nguyễn Thị ra mắt một chút tiện thể học hỏi thêm kiến thức lãnh đạo, à nói đúng hơn chính là muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy người thế kế của Nguyễn thị, người trong thời gian ngắn đã giúp tập đoàn vươn xa, mở rộng như bây giờ.
“Không muốn, cháu phải ra ngoài rồi bác chuyển lời với ba hộ cháu” Thiên băng nhàn nhạt quay lưng đi không hề quan tâm thêm điều gì, quản gia khó xử lúng túng “chuyện này... thật là” nhìn bóng lứng nhỏ nhắn đã xa rời, quản gia cũng chỉ biết thở dài đến chuyển lời cho chủ tịch, quan hệ trong gia đình này không tốt bà tường tận rõ hết nhưng cũng không biết phải làm sao.
Lần này trở về nó muốn nghỉ ngơi ít ngày để chuyển bị cho nhiệm vụ sắp tới tất nhiên sẽ không để điều gì ảnh hưởng đến dự định của mình, Thiên băng chính là như vậy muốn làm gì sẽ làm đó không vì bất cứ một lý do nào ép bản thân mình, ngay cả chuyện trả thù cũng vậy. Nó biết ba mẹ gây sức ép muốn Thiên Băng trở lên cường đại nhưng điều đó là không cần thiết ngược lại khiến nó cảm thấy ngột ngạt vô cùng.
Thiên băng tự nhận thức được trong thế giới ngầm tôn sùng kẻ mạnh, chỉ người có thực lực cao mới có thể tồn tại và có tiếng nói, nó một lòng muốn trả thù tự nhiên sẽ tô luyện bản thân thật tốt vốn dĩ không cần thêm bất kỳ nhân tố nào kích thích nhưng mẹ nó lại không hiểu điều này sự yêu thương không đúng cách của bà khiến nó vô cùng chán ghét, Thiên băng cũng không muốn giải thích hay phân trần thêm điều vì với ba mẹ của mình, trước đây chị gái của nó phải khổ cực trong nỗi dằn vặt bản thân và áp lực đè nặng nhưng Thiên băng sẽ không bao giờ để mình rơi vào tình trạng ấy.
Thiên băng chưa bao giờ xem việc trả thù là một gánh nặng, kể cả việc phải làm nhiệm vụ nguy hiểm đến tính mạng hay thứ gì đó để bản thân mạnh hơn nó cũng chưa bao giờ cảm thấy áp lực
đơn giản vì càng ngày càng nhận ra bản thân thích điều này, thích mình trở lên mạnh mẽ, nó thích cái cảm giác đứng trên cao hạ mắt liếc nhìn kẻ thù của mình run sợ dưới chân, cảm giác ấy vô cùng sảng khoái và thoả mãn.
“Rầm” Chủ tịch Hàn Vương đập tay mạnh xuống mặt bàn, ông đã cho người thông báo đến công ty mọi thứ có lẽ cũng đã chuyển bị xong thật không ngờ đứa con này lại không nghe lời cho ông “leo cây” như vậy
“Nó đi đâu rồi, mau gọi nó xuống đây” giọng nói run lên vì giận bị kiềm chế lại, ông hỏi quản gia
Trái ngược lại với Hàn Vương quản gia vô cùng bình tĩnh tuy rằng uy áp từ Vị Chủ Tịch này là rất lớn nhưng bà cũng đã quen với điều này sức chịu đựng, tiếp nhận vô cùng tốt bà nói:
“Thưa Chủ Tịch, tiểu thư vừa rồi đã lái xe ra ngoài”
“Không động đến nó, nó liền không coi người cha này ra gì, hừ!” chủ tịch Hàn Vương hừ lạnh tưởng như bất lực nhưng rất nhanh lấy lại vẻ điềm tĩnh lạnh lùng đứng lên chuyển bị đến công ty.
Nhìn bộ dạng này chính thức là muốn ra ngoài Thiên băng tuyệt nhiên không muốn ở lại nơi ngột ngạt này thêm chút nào.
“Tiểu thư” vừa bước ra khỏi phòng giọng quản gia đã vọng đến tai, nó nhíu mày dừng lại, vị quản gia vội vàng đến trước mặt Thiên băng: “tiểu thư Chủ tịch muốn tiểu thư cùng đến công ty, mời người” quản gia cung kính cúi đầu
Nó làm ra bộ mặt lạnh nhạt trong đầu thầm nghĩ rất hiếm khi bản thân mới trở về chắc chắn ba nó sẽ không bỏ qua cơ hội này, hiển nhiên muốn con gái mình qua tập đoàn Nguyễn Thị ra mắt một chút tiện thể học hỏi thêm kiến thức lãnh đạo, à nói đúng hơn chính là muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy người thế kế của Nguyễn thị, người trong thời gian ngắn đã giúp tập đoàn vươn xa, mở rộng như bây giờ.
“Không muốn, cháu phải ra ngoài rồi bác chuyển lời với ba hộ cháu” Thiên băng nhàn nhạt quay lưng đi không hề quan tâm thêm điều gì, quản gia khó xử lúng túng “chuyện này... thật là” nhìn bóng lứng nhỏ nhắn đã xa rời, quản gia cũng chỉ biết thở dài đến chuyển lời cho chủ tịch, quan hệ trong gia đình này không tốt bà tường tận rõ hết nhưng cũng không biết phải làm sao.
Lần này trở về nó muốn nghỉ ngơi ít ngày để chuyển bị cho nhiệm vụ sắp tới tất nhiên sẽ không để điều gì ảnh hưởng đến dự định của mình, Thiên băng chính là như vậy muốn làm gì sẽ làm đó không vì bất cứ một lý do nào ép bản thân mình, ngay cả chuyện trả thù cũng vậy. Nó biết ba mẹ gây sức ép muốn Thiên Băng trở lên cường đại nhưng điều đó là không cần thiết ngược lại khiến nó cảm thấy ngột ngạt vô cùng.
Thiên băng tự nhận thức được trong thế giới ngầm tôn sùng kẻ mạnh, chỉ người có thực lực cao mới có thể tồn tại và có tiếng nói, nó một lòng muốn trả thù tự nhiên sẽ tô luyện bản thân thật tốt vốn dĩ không cần thêm bất kỳ nhân tố nào kích thích nhưng mẹ nó lại không hiểu điều này sự yêu thương không đúng cách của bà khiến nó vô cùng chán ghét, Thiên băng cũng không muốn giải thích hay phân trần thêm điều vì với ba mẹ của mình, trước đây chị gái của nó phải khổ cực trong nỗi dằn vặt bản thân và áp lực đè nặng nhưng Thiên băng sẽ không bao giờ để mình rơi vào tình trạng ấy.
Thiên băng chưa bao giờ xem việc trả thù là một gánh nặng, kể cả việc phải làm nhiệm vụ nguy hiểm đến tính mạng hay thứ gì đó để bản thân mạnh hơn nó cũng chưa bao giờ cảm thấy áp lực
đơn giản vì càng ngày càng nhận ra bản thân thích điều này, thích mình trở lên mạnh mẽ, nó thích cái cảm giác đứng trên cao hạ mắt liếc nhìn kẻ thù của mình run sợ dưới chân, cảm giác ấy vô cùng sảng khoái và thoả mãn.
“Rầm” Chủ tịch Hàn Vương đập tay mạnh xuống mặt bàn, ông đã cho người thông báo đến công ty mọi thứ có lẽ cũng đã chuyển bị xong thật không ngờ đứa con này lại không nghe lời cho ông “leo cây” như vậy
“Nó đi đâu rồi, mau gọi nó xuống đây” giọng nói run lên vì giận bị kiềm chế lại, ông hỏi quản gia
Trái ngược lại với Hàn Vương quản gia vô cùng bình tĩnh tuy rằng uy áp từ Vị Chủ Tịch này là rất lớn nhưng bà cũng đã quen với điều này sức chịu đựng, tiếp nhận vô cùng tốt bà nói:
“Thưa Chủ Tịch, tiểu thư vừa rồi đã lái xe ra ngoài”
“Không động đến nó, nó liền không coi người cha này ra gì, hừ!” chủ tịch Hàn Vương hừ lạnh tưởng như bất lực nhưng rất nhanh lấy lại vẻ điềm tĩnh lạnh lùng đứng lên chuyển bị đến công ty.
/47
|