Đôi mắt rung động rồi mở ra thật nhẹ, ánh sáng rọi vào khiến đôi đồng tử màu tím mở ra rồi lại khép “ánh sáng sao? Là Thiên đường?” Cô gái trên giường thầm nghĩ, thầm hỏi bản thân, liệu có phải mình đã chết rồi không?
Nụ cười nhạt xuất hiện ngay trong đầu, “nếu chết loại người như mình còn có thể đến Thiên đàng hay sao?” Vẫn tiếp tục lên tiếng trong suy nghĩ, đương cơn mê man nửa tỉnh nửa mơ nó vẫn cảm nhận được vật thể mơ hồ mềm mại ấm áp trong lòng bàn tay, cảm giác này thật nhẹ lòng, thật an tâm.
Nhưng rồi những cơn đau lớn, nhỏ dần từ hệ thần khinh thông báo đến não bộ “mình đang đau ư? Chưa chết sao? Vậy đó không phải là ảo giác” Thiên băng chợt bừng tỉnh, hai mắt hé mở, đập vào tầm nhìn là trần nhà màu xanh nhạt với hoạ tiết, hoa văn tỉ mỉ.
Nhíu mày nhìn xuống bàn tay rồi lại nhìn người con trai dáng vẻ mệt mỏi đang ngủ gục bên cạnh mình, mái tóc vàng khói rối bù, đôi mắt khép hờ đầy cuồng thâm, khuôn mặt có phần hốc hác hơn sau lần cuối gặp mặt, khi đó tựa như có dòng nước ấm chảy sâu nơi góc nhỏ trong con tim lạnh giá, Thiên băng không hề gặp ảo giác.
Lúc tuyệt vọng nhất, lúc bản thân tự nhủ “lần này chết chắc rồi” thì người con trai ấy, Hàn vũ anh đến như vị thần, tới cứu mạng sống của nó, khi ấy thần trí dường như tê liệt còn tưởng rằng nhìn thấy anh là ảo giác, nhưng sự thật Hàn Vũ đã ở đó và anh cũng đang ở đây.
Thiên Băng cựa người muốn ngồi dậy, nhưng đau đớn lại ập đến, nhíu hai hàng lông mày kìm nén, tiếng động nhỏ vừa phát ra Hàn vũ đã choàng tỉnh, ánh mắt anh chuyển ngay lên người nó, nụ cười như sắp khóc nở rộ.
Đưa tay vuốt ve khuôn mặt người con gái trên giường, anh vội hỏi thăm: “em tỉnh rồi, có biết anh đã lo lắng thế nào không? Hôn mê 1 tuần em khiến anh gần như phát điên”
Nó gắng cười: “em không sao”
“Còn nói không sao, cái chân cũng gãy rồi, ngày tới phải nghỉ ngơi thật tốt sẽ nhanh hồi phục” Hàn vũ gắt lên nhưng giọng nói lại thật ôn nhu
Nghe đến đây nó lập tức nghĩ đến cảnh tượng hôm ấy, nếu không phải nhanh trí né kịp sợ rằng cái chân không bị nhẹ như thế này. Như nhớ ra điều gì đó Thiên băng mấp máy miệng
“Làm sao anh biết em gặp nguy mà tới cứu?”
Hàn vũ thở dài: “Anh biết tổ chức đang chuyển bị cho lần tranh vị nên em chắc chắn ở đó, dự ban đầu là muốn đến căn cứ đợi khi em hoàn thành nhiệm vụ liền đến gặp em... nào ngờ...!”
Hồi tưởng lại khi mình đến căn cứ, khi đi qua góc khuất Hàn vũ bỗng nghe thấy tiếng người nói chuyện điện thoại
“Chủ nhân, lần này chắc chắn thành công, thiếu gia nhất định có thể đến được toà tháp thứ 9 rồi thả Thứ đó ra, đến lúc ấy Đại tiểu thư cũng không thoát được, tính mạng khó bảo toàn”
Nghe đến đây anh liều nhíu mày
đôi đồng tử hổ phách nổi đầy tia máu, xuất hiện ngay trước mặt tên xấu số như tu lạ địa ngục khiến cho hắn ta bất ngờ ngã nhào xuống đất, một giây sau tên đó vội quỳ xuống:”nhị thiếu chủ, người về từ lúc nào vậy?”
Liếc nhìn người đang quỳ, Hàn vũ nhận ra tên này là thân tín của Viên thúc, liền lạnh giọng: “đủ nghe tất cả”
Rầm! Anh đột nhiên ra tay kéo cổ áo tên đó dí sát vào cánh cửa: “Nói! Các người âm mưu chuyện gì?”
“Tuyệt đối không có chuyện gì, Nhị thiếu chủ tôi không có...”
Lưỡi dao sắc bén kề vào cổ tên đó, Hàn vũ toả ra sát khi tựa như quỷ dữ: “biết điều nói ra, tao sẽ cho mày chết một cách nhẹ nhàng, bằng không địa ngục trần gian đang đợi, mày không phải không biết rõ thủ đoạn của Hàn vũ này chứ?”
Nghe đến đây tên khia sợ tụt máu não vội vàng quỳ xuống, hắn biết nhị thiếu chủ này thủ đoạn hành hạ con người độc ác vô biên, nếu nhận đứng nhì thì không ai dám đứng nhất: “thiếu chủ tha mạng, là Viên thúc cùng thiếu gia Vinh kỷ muốn dùng máu thả thứ đó của dòng họ ra ngoài, cốt là muốn đại tiểu thư một đi không trở về”.
Khuôn mặt Hàn vũ đen lại, anh lạnh lùng ban cho tên xấu số một nhát dao, rồi ngay lập tức bỏ đi
chuyển bị một số thứ đến cứu nó.
———————————————————————————————-
Thiên băng nheo mắt hiểu ra mọi chuyện rồi lại hỏi tiếp: “nhưng sao họ làm vậy? ông ta không phải chỉ có một đứa cháu này thôi sao? Nếu kế hoạch của họ thật sự thành công, Vinh kỷ cũng không sống xót được”
Hàn vũ cười nhạt: “viên thúc này tuy nhiên có dự tính riêng, trước hết hắn lừa Vinh kỷ hi sinh tính mạng, nói với hắn gia tộc sắp không còn, lần này muốn chết cũng phải ôm theo người thừa kế của Nguyễn Thị. Sau đó ở ngoài đã có con riêng nhằm duy trì nòi giống, đứa con ấy bây giờ cũng tầm 30 tuổi ông ta cất dấu rất kỹ, chỉ cần đại sự thành hắn là người được lợi nhất”
“Lão hồ ly già” thiên băng lẩm bẩm rồi sực nhớ: “tên quái vật đó! Anh làm sao hạ gục vậy? Em đã rất cố gắng nhưng...”
Hàn vũ tiếp tục cười
nhéo má nó: “em không tin mấy thứ này còn gì? Nhưng anh thì có
lần trước Lão Đại đề cập đến với chúng ta, em lạnh nhạt bỏ đi, cũng may anh có hứng thú nên đã đem ít tài liệu về nghiên cứu, sau đó phát minh ra một loại thuốc, loại thuốc này khi đưa vào cơ thể người bị đột biến ấy sẽ gây ra hiện tượng nhão cơ, mềm gân, Anh chỉ cần cho hắn một mũi tiêm rồi dùng kiếm cắt hết gân, tiếp đó cắt một đường dài chạy theo mạch máu nổi trên người hắn, đến lúc ấy tên quái kia tự nhiên không còn lực phản kháng ngã xuống đất. Lão Đại đã nhốt nó vào hầm rồi, thời gian thứ đó còn tồn tại không quá 3 năm nữa đâu.”
Ừm! Nó trầm đi hiểu rõ mọi chuyện, suy nghĩ và tưởng tượng lại viễn cảnh khi đó, cả người cứ thất thần miên man đến lỗi ngủ đi lúc nào không biết.
Về phần Hàn vũ quay ra quay vào đã thấy Thiên băng ngủ thiếp đi chỉ biết lắc đầu cười khổ, có lẽ nó vẫn còn đang rất mệt.
Nụ cười nhạt xuất hiện ngay trong đầu, “nếu chết loại người như mình còn có thể đến Thiên đàng hay sao?” Vẫn tiếp tục lên tiếng trong suy nghĩ, đương cơn mê man nửa tỉnh nửa mơ nó vẫn cảm nhận được vật thể mơ hồ mềm mại ấm áp trong lòng bàn tay, cảm giác này thật nhẹ lòng, thật an tâm.
Nhưng rồi những cơn đau lớn, nhỏ dần từ hệ thần khinh thông báo đến não bộ “mình đang đau ư? Chưa chết sao? Vậy đó không phải là ảo giác” Thiên băng chợt bừng tỉnh, hai mắt hé mở, đập vào tầm nhìn là trần nhà màu xanh nhạt với hoạ tiết, hoa văn tỉ mỉ.
Nhíu mày nhìn xuống bàn tay rồi lại nhìn người con trai dáng vẻ mệt mỏi đang ngủ gục bên cạnh mình, mái tóc vàng khói rối bù, đôi mắt khép hờ đầy cuồng thâm, khuôn mặt có phần hốc hác hơn sau lần cuối gặp mặt, khi đó tựa như có dòng nước ấm chảy sâu nơi góc nhỏ trong con tim lạnh giá, Thiên băng không hề gặp ảo giác.
Lúc tuyệt vọng nhất, lúc bản thân tự nhủ “lần này chết chắc rồi” thì người con trai ấy, Hàn vũ anh đến như vị thần, tới cứu mạng sống của nó, khi ấy thần trí dường như tê liệt còn tưởng rằng nhìn thấy anh là ảo giác, nhưng sự thật Hàn Vũ đã ở đó và anh cũng đang ở đây.
Thiên Băng cựa người muốn ngồi dậy, nhưng đau đớn lại ập đến, nhíu hai hàng lông mày kìm nén, tiếng động nhỏ vừa phát ra Hàn vũ đã choàng tỉnh, ánh mắt anh chuyển ngay lên người nó, nụ cười như sắp khóc nở rộ.
Đưa tay vuốt ve khuôn mặt người con gái trên giường, anh vội hỏi thăm: “em tỉnh rồi, có biết anh đã lo lắng thế nào không? Hôn mê 1 tuần em khiến anh gần như phát điên”
Nó gắng cười: “em không sao”
“Còn nói không sao, cái chân cũng gãy rồi, ngày tới phải nghỉ ngơi thật tốt sẽ nhanh hồi phục” Hàn vũ gắt lên nhưng giọng nói lại thật ôn nhu
Nghe đến đây nó lập tức nghĩ đến cảnh tượng hôm ấy, nếu không phải nhanh trí né kịp sợ rằng cái chân không bị nhẹ như thế này. Như nhớ ra điều gì đó Thiên băng mấp máy miệng
“Làm sao anh biết em gặp nguy mà tới cứu?”
Hàn vũ thở dài: “Anh biết tổ chức đang chuyển bị cho lần tranh vị nên em chắc chắn ở đó, dự ban đầu là muốn đến căn cứ đợi khi em hoàn thành nhiệm vụ liền đến gặp em... nào ngờ...!”
Hồi tưởng lại khi mình đến căn cứ, khi đi qua góc khuất Hàn vũ bỗng nghe thấy tiếng người nói chuyện điện thoại
“Chủ nhân, lần này chắc chắn thành công, thiếu gia nhất định có thể đến được toà tháp thứ 9 rồi thả Thứ đó ra, đến lúc ấy Đại tiểu thư cũng không thoát được, tính mạng khó bảo toàn”
Nghe đến đây anh liều nhíu mày
đôi đồng tử hổ phách nổi đầy tia máu, xuất hiện ngay trước mặt tên xấu số như tu lạ địa ngục khiến cho hắn ta bất ngờ ngã nhào xuống đất, một giây sau tên đó vội quỳ xuống:”nhị thiếu chủ, người về từ lúc nào vậy?”
Liếc nhìn người đang quỳ, Hàn vũ nhận ra tên này là thân tín của Viên thúc, liền lạnh giọng: “đủ nghe tất cả”
Rầm! Anh đột nhiên ra tay kéo cổ áo tên đó dí sát vào cánh cửa: “Nói! Các người âm mưu chuyện gì?”
“Tuyệt đối không có chuyện gì, Nhị thiếu chủ tôi không có...”
Lưỡi dao sắc bén kề vào cổ tên đó, Hàn vũ toả ra sát khi tựa như quỷ dữ: “biết điều nói ra, tao sẽ cho mày chết một cách nhẹ nhàng, bằng không địa ngục trần gian đang đợi, mày không phải không biết rõ thủ đoạn của Hàn vũ này chứ?”
Nghe đến đây tên khia sợ tụt máu não vội vàng quỳ xuống, hắn biết nhị thiếu chủ này thủ đoạn hành hạ con người độc ác vô biên, nếu nhận đứng nhì thì không ai dám đứng nhất: “thiếu chủ tha mạng, là Viên thúc cùng thiếu gia Vinh kỷ muốn dùng máu thả thứ đó của dòng họ ra ngoài, cốt là muốn đại tiểu thư một đi không trở về”.
Khuôn mặt Hàn vũ đen lại, anh lạnh lùng ban cho tên xấu số một nhát dao, rồi ngay lập tức bỏ đi
chuyển bị một số thứ đến cứu nó.
———————————————————————————————-
Thiên băng nheo mắt hiểu ra mọi chuyện rồi lại hỏi tiếp: “nhưng sao họ làm vậy? ông ta không phải chỉ có một đứa cháu này thôi sao? Nếu kế hoạch của họ thật sự thành công, Vinh kỷ cũng không sống xót được”
Hàn vũ cười nhạt: “viên thúc này tuy nhiên có dự tính riêng, trước hết hắn lừa Vinh kỷ hi sinh tính mạng, nói với hắn gia tộc sắp không còn, lần này muốn chết cũng phải ôm theo người thừa kế của Nguyễn Thị. Sau đó ở ngoài đã có con riêng nhằm duy trì nòi giống, đứa con ấy bây giờ cũng tầm 30 tuổi ông ta cất dấu rất kỹ, chỉ cần đại sự thành hắn là người được lợi nhất”
“Lão hồ ly già” thiên băng lẩm bẩm rồi sực nhớ: “tên quái vật đó! Anh làm sao hạ gục vậy? Em đã rất cố gắng nhưng...”
Hàn vũ tiếp tục cười
nhéo má nó: “em không tin mấy thứ này còn gì? Nhưng anh thì có
lần trước Lão Đại đề cập đến với chúng ta, em lạnh nhạt bỏ đi, cũng may anh có hứng thú nên đã đem ít tài liệu về nghiên cứu, sau đó phát minh ra một loại thuốc, loại thuốc này khi đưa vào cơ thể người bị đột biến ấy sẽ gây ra hiện tượng nhão cơ, mềm gân, Anh chỉ cần cho hắn một mũi tiêm rồi dùng kiếm cắt hết gân, tiếp đó cắt một đường dài chạy theo mạch máu nổi trên người hắn, đến lúc ấy tên quái kia tự nhiên không còn lực phản kháng ngã xuống đất. Lão Đại đã nhốt nó vào hầm rồi, thời gian thứ đó còn tồn tại không quá 3 năm nữa đâu.”
Ừm! Nó trầm đi hiểu rõ mọi chuyện, suy nghĩ và tưởng tượng lại viễn cảnh khi đó, cả người cứ thất thần miên man đến lỗi ngủ đi lúc nào không biết.
Về phần Hàn vũ quay ra quay vào đã thấy Thiên băng ngủ thiếp đi chỉ biết lắc đầu cười khổ, có lẽ nó vẫn còn đang rất mệt.
/47
|