Lý Dung, "..."
Nàng không ngờ Bùi Văn Tuyên đang nói đến chuyện này nên có chút xấu hổ.
Cũng may tất cả sự xấu hổ kia chỉ nằm trong lòng, ngoài mặt nàng vẫn cực kì bình tĩnh, khẽ gật đầu nói, "Ta lập tức đến đó"
"Còn nữa...", Bùi Văn Tuyên nhỏ giọng nói, "Nếu Bệ hạ muốn truy cứu, nàng cứ để Hoằng Đức tiến cung đối chất với Tô Dung Khanh"
Lý Dung khẽ gật đầu, đáp một tiếng sau đó nhanh chóng vào cung.
Trước đây có thể nàng còn không hiểu Bùi Văn Tuyên muốn làm gì, nhưng hiện tại, khi người của Tô Dung Khanh lén trộm sổ con đi, Lý Dung liền hiểu ý đồ của Bùi Văn Tuyên.
Khẩu cung là thật hay giả, nếu không kiểm tra những người khác sẽ không biết được.
Trong Tấu sự thính có nhiều người như vậy, với thủ đoạn của Tô Dung Khanh, cài vài người vào trong cũng là chuyện thường tình.
Nếu nàng mang theo chứng cứ, chỉ đích danh muốn tố cáo Tô Dung Khanh, họ đương nhiên sẽ giấu khẩu cung đi.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Nếu khẩu cung là thật, họ làm vậy tất nhiên là chuyện tốt, chỉ cần nói sổ con mất rồi, tình hình xấu nhất cũng chỉ là người trông coi bị cách chức hoặc bị mắng một trận.
Mà Tô Dung Khanh, vẫn có thể bình yên vô sự.
Nhưng vấn đề chính là, khẩu cung bản chất đã là giả.
Bọn họ giấu nó đi như vậy, Tô Dung Khanh vĩnh viễn cũng không có cách nào giải thích được, từ đó nơi này mãi mãi sẽ có một phẩn khẩu cung của Hoằng Đức bị đánh cắp.
Dù người của Tô Dung Khanh có âm thầm trả sổ con về chỗ cũ, nàng vẫn có thể khăng khăng nói rằng khẩu cung đã từng bị mất.
Khuyết điểm duy nhất của kế hoạch này chính là Hoằng Đức có thể sẽ không thừa nhận phần khẩu cung kia.
Chính vì thế chuyện hiện tại nàng cần làm là lập tức vào cung, vạch trần việc sổ con, sau đó tuyên Hoằng Đức vào cung làm chứng.
Buộc Tô Dung Khanh phải giết Hoằng Đức.
Lý Dung nâng mắt, ánh mắt nàng có chút lạnh lẽo.
Hoằng Đức chết rồi, khẩu cung cũng hoàn toàn biến mất, như vậy trong lòng của Lý Minh, chuyện này sẽ được định sẵn là một vụ án chết.
Lần này, Bùi Văn Tuyên, có thể nói, chỉ bằng một phần khẩu cung giả đã có thể gán cho Tô Dung Khanh một tội danh thật.
Lấy trộm sổ con trong Tấu sự thính, âm thầm xui khiến Nhu phi, giật dây suy nghĩ của đế vương nhằm gài bẫy nàng và Bùi Văn Tuyên.
Quan trọng nhất chính là, mọi thứ lại diễn ra trong bí mật, không bị hoàng đế phát hiện, nhưng mỗi một sự kiện, đều nhắm thẳng vào nơi Lý Minh kiêng kị nhất, giành lấy quyền lực từ chính tay của ông.
Chiêu này của Bùi Văn Tuyên khiến nàng không thể không khen một tiếng cao minh.
Lý Dung suy ngẫm đến tận khi vào cung, lúc đến nơi, nàng cho người thông báo với Lý Minh.
Lúc này trời vừa vào đêm không lâu, Lý Minh còn đang phê sổ con ở Ngự thư phòng.
Nghe báo Lý Dung đến, ông không khỏi nhíu mày, "Nửa đêm nửa hôm, nó còn vào cung làm gì?"
Lý Dung đương nhiên đã có chuẩn bị trước.
Đêm khuya vào cung, nếu vừa gặp đã nói chính sự, chắc chắn sẽ có vẻ quá giả tạo.
Vì thế Lý Dung đứng trước cửa điều chỉnh cảm xúc trong chốc lát, lúc bước vào, hình ảnh Lý Minh nhìn thấy chính là Lý Dung vành mắt ửng hồng, như thể gặp phải chuyện gì đó cực kì oan ức.
Lý Minh không khỏi chững lại một chút, khó hiểu hỏi, "Con sao vậy?"
"Phụ hoàng...", Lý Dung nức nở gọi, "Ngài giúp nhi thần nói Phò mã một tiếng đi, hắn, hắn thật quá đáng mà!"
Lý Minh động tác sững lại, rất nhanh lại hiểu được lý do Lý Dung tìm mình.
Sau khi do dự một lát, ông thong thả hỏi, "Sao vậy?"
"Phụ hoàng", Lý Dung buông tay áo ra, cực kỳ ai oán nói, "Mới cách đây không lâu, Phò mã xảy ra tranh chấp với nhi thần, sau đó hắn không thèm để ý đến nhi thần nữa.
Hắn nói hắn muốn hòa ly với nhi thần, còn bảo Phụ hoàng đã hạ chiếu, nhưng nhi thần không tin, trên đời làm gì có chuyện phụ thân ép buộc nữ nhi của mình hòa ly chứ? Con hòa ly với hắn rồi, sau này con gả được cho ai nữa? Chẳng lẽ con phải sống như cô cô, nuôi một đám trai lơ để người đời nhạo báng sao?"
"Nếu con không muốn hòa ly...", Lý Minh nghe Lý Dung nói vậy không khỏi có chút chột dạ, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ trấn định trách tội nàng, "Vậy con gọi người ở Nam phong quán đi du hồ chung làm gì hả?"
Nghe vậy, Lý Dung như thể cũng không ngờ Lý Minh lại biết chuyện này, nàng lộ ra vài phần xấu hổ nói, "Nhi thần...!còn chẳng phải vì muốn chọc giận hắn một chút sao?"
Lý Minh hừ lạnh một tiếng, mặc kệ nàng.
Lý Dung nở một nụ cười lấy lòng, làm nũng nói, "Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi, ngài đi khuyên nhủ hắn đi.
Hắn cả ngày lạnh mặt với con, còn dọn ra ngoại viện ngủ nữa, chuyện này còn ra thể thống gì? Ngài hiện tại lập tức hạ lệnh, bảo hắn trở về đi!"
"Làm càn", Lý Minh ném sổ con sang một bên, "Trẫm cho con làm ti chủ của Đốc tra ti, mà con cả ngày chỉ lo nghĩ mấy chuyện tình yêu nam nữ, không màng chính sự thế này, rốt cuộc đầu óc để đi đâu hết rồi?"
"Phụ hoàng đừng nói oan con như vậy", Lý Dung vừa nghe thế liền nhanh chóng đứng thẳng người dậy, "Nhi thần cãi nhau với Phò mã thật, nhưng không hề chậm trễ chính sự nha.
Có chuyện này con còn định hỏi Phụ hoàng nữa, sổ con của con trình lên đã mấy ngày nhưng ngài vẫn chưa trả lời", Lý Dung hơi rướn người về trước hỏi, "Phụ hoàng có dự tính gì ạ?"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
"Sổ con nào?", Lý Minh nhíu mày, Lý Dung khẽ chớp mắt, có chút kỳ quái nói, "Chính là cuốn sổ con trình bày về vụ khẩu cung của Hoằng Đức đấy ạ, con trình lên cũng được mấy ngày rồi, nhân chứng vật chứng đều có đủ, cuối cùng có xử lý Tô Dung Khanh hay không còn phải chờ ý của ngài nữa"
"Tô Dung Khanh?", Lý Minh kinh ngạc hỏi, "Hoằng Đức thì có liên quan gì đến Tô Dung Khanh?"
"Thì là...", Lý Dung đang định trả lời, lại như nhớ đến chuyện gì đó, nên chỉ không kiên nhẫn xua tay, "Ngài chỉ cần xem sổ con là được, cớ gì còn muốn con thuật lại nữa? Chẳng qua chuyện này cũng không quan trọng, tối nay con vào cung là để nói chuyện trong nhà.
Phụ hoàng, Bùi Văn Tuyên từ trước đến nay luôn nghe lời ngài, ngài hãy..."
"Khoan hãy bàn chuyện này", Lý Minh nghiêm túc hỏi, "Sự việc kia thật sự liên quan đến Tô Dung Khanh?"
Lý Dung như thể không hiểu được vì sao Lý Minh lại nghiêm túc như vậy, nàng mờ mịt gật đầu đáp, "Vâng, Hoằng Đức khai là chính Tô Dung Khanh tìm gã, lệnh cho gã tiến cung nói mấy lời nhảm nhí với Nhu phi..."
"Phúc Lai!"
Lý Minh ngẩng đầu, ra lệnh cho người bên cạnh, "Lập tức đi tấu sự thính, mang sổ con của Công chúa đến đây ngay! Trẫm muốn thẩm d uyệt ngay lập tức!"
Phúc Lai nghe vậy liền cung kính hành lễ, xoay người ra ngoài.
Cùng lúc đó, trong Tô phủ, Tô Dung Khanh cầm khẩu cung của Hoằng Đức cùng sổ con của Lý Dung trên tay, lắng nghe một quan viên đang quỳ dưới đất cung kính bẩm báo, "Đại nhân, nếu cuốn sổ con này được trình lên, công tử e rằng khó tránh được việc bị trách tội.
Hiện tại lại đang là thời gian lựa chọn vị trí Thừa tướng, ti chức sợ sẽ xảy ra chuyện, nên đã trộm sổ con mang đến đây..."
"Thua rồi"
Tô Dung Khanh đột nhiên lên tiếng ngắt lời vị quan viên kia.
Đối phương ngẩn người, nâng mắt nhìn Tô Dung Khanh đang ngồi phía trên.
Tô Dung Khanh thần sắc bình tĩnh, cầm khẩu cung nói, "Phần khẩu cung này là giả"
Quan viên sững người ngay tại chỗ, Tô Dung Khanh thong thả nói tiếp, "Phần khẩu cung mà Điện hạ trình lên này, là giả, mục đích chỉ để đợi ngươi trộm đi.
Nếu ta không đoán sai, hiện tại Điện hạ hẳn đã chủ động tiến cung.
Bệ hạ nhất định cũng muốn lấy sổ con để xem, ngươi mau trở về đi"
"Thần lập tức sẽ trả sổ con về ạ"
Vị quan viên kia vội đứng dậy, Tô Dung Khanh lại cản hắn, "Không cần"
Đối phương có chút khó hiểu, Tô Dung Khanh cúi đầu uống trà, nhàn nhạt nói, "Sau khi ngươi trả nó về, Công chúa nhất định sẽ một mực nói rằng phần khẩu cung này đã bị đổi.
Đợi đến khi kiểm tra kĩ càng mọi chuyện, ngươi chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Như vậy, không những không làm nên chuyện gì, mà ngươi còn mất cả chức vị"
"Vậy...!Vậy phải làm sao bây giờ ạ?", vị quan viên kia bắt đầu hoảng loạn, Tô Dung Khanh uống một ngụm trà, thong thả đáp, "Cứ để nó lại cho ta, ngươi cứ giả vờ chẳng biết gì cả, hiện tại đang là thời gian ngươi trông chừng Tấu sự thính sao?"
"Không...! Không phải ạ", đối phương vẫn không hiểu Tô Dung Khanh muốn làm gì, y chỉ nói, "Vậy cứ về đi, lúc về cẩn thận một chút, cứ xem như ngươi chưa từng đến đây"
Vị quan viên kia ấp úng gật đầu, tuy trong lòng thấp thỏm hoảng loạn, nhưng thấy Tô Dung Khanh trấn định như vậy, hắn cũng không dám hỏi nhiều.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Đến khi đối phương đi rồi, Tô Dung Khanh nâng tay, đặt phần khẩu cung kia lên ánh nến, ngọn lửa xẹt qua trang giấy, làm trang giấy bị nóng vòng lên.
Tô Dung Khanh nhìn chằm chằm ngọn lửa chậm rãi đốt sạch mọi thứ, bình tĩnh ra lệnh, "Cho một tên tạp vụ lẻn vào sau đó đốt Tấu sự thính.
Sau khi xong việc đừng để gã trở ra, nhốt ở bên trong luôn đi"
(Tây: anh à, sao anh nhẫn tâm quá vậy, hic)
"Công tử", cấp dưới có chút do dự nói, "Nếu chúng ta trực tiếp đốt Tấu sự thính, liệu có quá làm càn không ạ?"
"Đâu chỉ là làm càn", Tô Dung Khanh khẽ cười, "Đây chính là to gan lớn mật"
"Vậy công tử..."
"Trước cứ làm vậy đi", giọng Tô Dung Khanh bình đạm, "Làm theo lời ta nói là được.
Làm xong thì cứ chờ, thứ nên đến, sớm muộn gì cũng sẽ đến"
Nói xong, y ném phần khẩu cung đã thiêu được một nửa vào chậu than, sau đó y quay đầu lại, nhìn quyển tấu chương đang trải trên bàn.
Tấu chương là do Lý Dung viết, từng con chữ như rồng bay phượng múa kia đều để vạch trần tội lỗi của y.
Tô Dung Khanh lẳng lặng nhìn chăm chú hồi lâu bất chợt lại khẽ cười một tiếng.
Y nâng tay, vuốt v e ba chữ "Tô Dung Khanh" do Lý Dung viết, sau đó chính là một khoảng trầm mặc dài đằng đẵng.
Lý Dung và Lý Minh cùng ngồi đợi trong Ngự thư phòng, Lý Dung nói chuyện Bùi Văn Tuyên với Lý Minh mà ông chỉ câu được câu không đáp lời, rõ ràng không hề quan tâm đ ến chuyện Lý Dung nói.
Đợi hồi lâu lúc sau, Phúc Lai vội vàng đi trở về tới, hắn vừa vào cửa, liền quỳ gối trên mặt đất, vội vã bẩm báo, "Bệ hạ, không hay rồi, Tấu sự thính bị cháy rồi ạ"
"Bị cháy?"
Lý Minh khiếp sợ đứng phắt dậy, "Ngươi lặp lại lần nữa, nơi nào cháy?!"
"Là Tấu sự thính ạ", Phúc Lai lặp lại lần nữa, "Hiện tại còn đang trong quá trình dập lửa, nhưng nô tài trên đường đi cũng nghe nói lửa rất lớn, hơn nữa còn có không ít quan viên bị kẹt ở bên trong, bên ngoài vẫn đang ráo riết cứu người"
"Sao bất ngờ lại bị cháy chứ?", Lý Dung nhanh chóng đặt câu hỏi, Lý Minh cũng nhíu chặt mày.
Phúc Lai lắc đầu thưa, "Nguyên nhân vẫn chưa được tra rõ, còn đang chờ kết quả kiểm tra"
Lý Minh không nói gì, như thể có chút phiền não.
Lý Dung sau khi do dự một lát, đứng dậy nói, "Phụ hoàng, nếu không để nhi thần qua đến đó xem tình hình thế nào? Hoả hoạn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng người và sổ con trong phòng mới là chuyện quan trọng nhất"
"Không cần", Lý Minh chậm rãi nói, "Con cứ về trước đi, trẫm tự mình đến đó xem"
Nói xong, Lý Minh đứng dậy, dưới sự cung tiễn của Lý Dung rời đi.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Lý Dung tiễn Lý Minh đi xong mới xuất cung.
Lúc vừa về phòng, còn chưa kịp đốt đèn, nàng đã nghe thấy giọng nói của một người chậm rãi vang lên trong bóng tối, "Sao rồi?"
Lý Dung bị tiếng nói đột ngột kia dọa nhảy dựng, nhưng rất nhanh nàng liền hồi thần.
Vì nghĩ Bùi Văn Tuyên còn chưa về, nàng tự mò mẫm trong bóng tối đi thắp đèn, lúc này lại thấy Bùi Văn Tuyên nằm trên giường, một tay chống đầu, một tay đặt trên đầu gối đang cong lên.
Hắn như đã biết hết được mọi chuyện mà nhìn nàng hỏi, "Bệ hạ có gây khó dễ gì cho Tô Dung Khanh không?"
"Gây khó dễ á?", Lý Dung cười nhạo thành tiếng, nàng cởi áo khoác ra, ném lên bình phong, "Tô Dung Khanh cho người đốt sạch Tấu sự thính rồi, như vậy ông ấy sao có thể gây khó dễ gì cho Tô Dung Khanh chứ?"
"Đốt Tấu sự thính?", Bùi Văn Tuyên nhướng mày, "Lá gan của y lớn thật đấy"
"Đúng là vì thế nên ta nghĩ, chàng nên sớm có chuẩn bị đi", Lý Dung ngồi xuống mép giường, có chút lo lắng nhíu mày, "Y là một người thông minh, nếu không có kế hoạch sẵn sẽ không bao giờ tùy tiện làm những chuyện như thế này.
Ban nãy ta vào cung tố cáo, Phụ hoàng vừa nhắc muốn xem sổ con của ta, y liền đi đốt Tấu sự thính.
Chuyện này làm quá trắng trợn, y chắc chắn không dại dột như vậy"
"Lo cho ta hả?", Bùi Văn Tuyên cười nhìn Lý Dung, không có chút hoảng loạn.
Lý Dung nâng mắt nhìn hắn hỏi, "Chàng nói thật với ta đi"
Bùi Văn Tuyên có chút nghi hoặc, "Hửm?"
"Có phải chàng bây giờ chỉ đang giả vờ trấn định, nhưng trong lòng lại cực kì lo sợ đúng không?"
Bùi Văn Tuyên, "..."
"Nàng từ đâu mà rút ra được kết luận như thế vậy?", Bùi Văn Tuyên nhíu mày, Lý Dung nhìn chằm chằm hắn, "Chàng biết y muốn làm gì sao?"
"Y muốn làm gì, thật sự cũng không khó đoán, nhưng chuyện đó cũng không quan trọng.
Quan trọng là...", Bùi Văn Tuyên mỉm cười, đưa mắt sang nhìn nàng, sau đó chợt duỗi tay, kéo nàng đến gần mình, "Vi thần đợi lâu như vậy, nếu không làm chút gì đó sẽ thật đáng tiếc"
"Còn về y ấy à...", Bùi Văn Tuyên cắn lấy đai lưng của nàng, chậm rãi kéo nó ra, âm thanh mơ hồ nói, "Điện hạ không cần nghĩ nữa, mọi chuyện cứ để ta lo".
/171
|