Trưởng Công Chúa

Chương 92: Sai lầm

/171


Trans+Beta: Đặc Lôi Tây

Tạ Lan Thanh trước cáo trạng Lý Dung lại bị Lý Dung cáo trạng ngược lại, việc này xảy ra ngay trước mắt của rất nhiều triều thần, ai nấy đều đang chờ đợi kết quả.

Bùi Văn Tuyên sớm đã làm công tác tư tưởng với Bùi Lễ Minh cho nên Bùi Lễ Minh không hề có tâm tư bao che, toàn tâm toàn ý phá án. Hơn nữa có Lận Phi Bạch phối hợp, chỉ mới ba ngày, việc Tạ Lan Thanh sai khiến Trần Quảng ám sát Lý Dung và Bùi Văn Tuyên đã được định án.

Chớp mắt năm mới đã cận kề, Lý Dung quyết định gộp ba vụ án Tần gia, quân lương và Tạ Lan Thanh giải quyết một lượt. Nàng mời Ngự sử đài, Hình bộ và Đốc tra ti cùng hội thẩm, Môn hạ tỉnh nghe phán quyết, trên công đường, từng vụ án lần lượt được quyết định hình phạt.

Tạ Lan Thanh dù thế nào cũng là lão thần hai triều đại, sau khi so sánh ưu khuyết điểm, cuối cùng phán lưu đày. Về phần bảy mươi người của hai vụ án còn lại, xử tử ba người, những người khác dựa theo mức độ phạm tội, lưu đày hay tước chức quan, đều được xử lý thỏa đáng.

Thời điểm tuyên án, Tạ Lan Thanh có vẻ bình tĩnh đến dị thường.

Ông ta dường như đã thoát khỏi đống cảm xúc hỗn độn mấy hôm trước, bộ dáng cực kì thong dong, không màng sống chết. Sau khi tuyên án xong, ông ta cung kính hành lễ, sau đó đứng thẳng người, chậm rãi rời đi.

Đợi đến lúc tuyên án xong trời đã tối, Lý Dung bước ra liền cảm giác như có băng vụn rơi trên mặt. Lý Dung ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đêm, chỉ khi bông tuyết bay vào khoảng có ánh sáng hắt ra từ đèn lồng, chúng mới như được phủ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, từ đó mới có thể trông thấy được. Lý Dung ngửa đầu nhìn hồi lâu lại phát hiện từ phía sau có người đang đến gần mình. Người nọ vừa đặt tay lên vai Lý Dung đã dùng cánh tay to rộng che sau lưng nàng và ôm trọn nàng vào lòng nói, "Về nhà thôi"

Bùi Văn Tuyên nói xong, Lý Dung quay đầu khẽ cười hỏi, "Chàng không theo Thượng Quan Ngự sử về Ngự sử đài sao?"

Bùi Văn Tuyên vốn cùng Thượng Quan Mẫn Chi đến đây nghe phán xét, theo lý nên cùng Thượng Quan Mẫn Chi trở về. Bùi Văn Tuyên ôm lấy Lý Dung đi ra quan nha, vừa bước về phía xe ngựa hắn vừa cười nói, "Ngày mai được nghỉ rồi, chớp mắt sẽ đến Tết, ông ấy ước gì có thể chạy vèo về nhà, còn tâm trí đâu lo mấy chuyện này? Còn bảo đám cấp dưới như bọn ta nhanh chóng về nhà nữa"

"Nghe nói biểu thúc Mẫn Chi bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng lại rất quan tâm người nhà"

Lý Dung khẽ gật đầu, cùng Bùi Văn Tuyên đi ra ngoài, Bùi Văn Tuyên thở dài nói, "Trên triều lạnh lẽo như hầm băng, sao có thể không lưu luyến hơi ấm của phu nhân chứ?"

"Vậy đáng tiếc thật nhỉ", Lý Dung biết hắn đang ám chỉ điều gì, nàng cười như không cười nói, "Bùi đại nhân lại không có một phu nhân có thể cho mình sự ấm áp"

"Đúng là không cho được hơi ấm...", Bùi Văn Tuyên bật cười đáp, "Nhưng bờ vai của phu nhân ta có thể gánh cả núi non, người tựa mãnh hổ, có thể cho tiểu nhân dựa vào, rất có cảm giác an toàn, ta cảm thấy như vậy cũng không tồi"

Lý Dung biết Bùi Văn Tuyên đang ngầm mắng nàng hung ác vũ lực nên cũng mỉa mai cười nói, "Trước đây thì nói ta là mẫu đơn lâu năm, hiện tại lại dám trực tiếp mắng ta là súc sinh, Bùi Văn Tuyên, mỗi ngày chàng đều uống gan hùm mật gấu ư? Miệng vừa cay vừa độc, lá gan lại càng ngày càng to"

"Điện hạ cần gì phải hỏi chứ?", Bùi Văn Tuyên cùng Lý Dung cùng nhau đi đến trước cửa, lúc bước qua ngạch cửa, Bùi Văn Tuyên ghé sát vào tai Lý Dung thì thầm, "Người nếm thử chẳng phải liền biết ngay sao?"

Lý Dung nghe hắn nói vậy liền quay đầu sang, nàng hơi nhướn mày, nâng tay bắt lấy cằm hắn.

Bùi Văn Tuyên biết nàng vốn to gan nhưng lại không ngờ lại to gan đến mức độ này, hắn sợ tới mức nhanh chóng lùi về sau. Lý Dung thấy thần sắc của hắn trong sự khắc chế lại mang theo vài phần kinh hoảng vội vàng tránh thoát tay nàng, nàng không khỏi "Phụt" cười thành tiếng.

Bùi Văn Tuyên cả người cứng đờ, Lý Dung dùng quạt nhẹ nhàng khẩy qua cằm hắn, "Chỉ bao nhiêu đây thôi mà lại dám giở trò cưa cẩm ta?"

Nói rồi, Lý Dung liền xoay người, đi xuống cầu thang.

Hai tai Bùi Văn Tuyên ửng đỏ, cảm thấy thật mất mặt, nhưng vẫn phải cố làm ra vẻ như không có việc gì. Hắn vội vàng đuổi theo, nhỏ giọng nói, "Đây là bên ngoài, đừng làm càn như vậy"

Lý Dung thắng được một trận liền thu lại tính tình, không nói thêm gì nhưng nàng vẫn luôn cười đến tận khi đến xe ngựa. Khi vừa đến nơi, Lý Dung chợt nghe bên cạnh truyền đến một tiếng gọi cực kì bình tĩnh, "Điện hạ"

Lý Dung và Bùi Văn Tuyên đồng thời ngẩng đầu liền thấy Tô Dung Khanh đang đứng gần đó, hướng về phía Lý Dung hành lễ. Lý Dung có chút kinh ngạc, "Tô thị lang?"

"Điện hạ", Tô Dung Khanh mỉm cười, thần sắc ôn hòa hỏi, "Không biết Điện hạ có thời gian không ạ?"

"Tô đại nhân có việc gì sao?", Bùi Văn Tuyên tiến lên một bước, đứng nghiêng chắn trước người Lý Dung, cười nói, "Hiện tại đã thẩm án xong hết rồi, ngày mai chính là ngày cả triều được nghỉ phép để đón năm mới, Tô đại nhân có chuyện gì, chi bằng hãy đợi sau Tết lại bàn?"

"Đây thật ra cũng không phải là chuyện của ta", Tô Dung Khanh bình tĩnh nhìn về phía Lý Dung, chậm rãi lên tiếng, "Là Tạ đại nhân, ông ấy muốn gặp Công chúa"

"Tạ Lan Thanh?"

Bùi Văn Tuyên có chút ngoài ý muốn, Tô Dung Khanh gật đầu, "Tạ đại nhân có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi Công chúa"

Lý Dung suy nghĩ một chốc mới gật đầu nói, "Tô thị lang đã sắp xếp hết rồi sao?"

"Tạ đại nhân hiện tại đang ở Hình bộ, thần mang Điện hạ đến đó là được"

"Vậy thì đi ngay thôi"

Lý Dung lập tức đáp, mời Tô Dung Khanh, "Tô thị lang muốn dùng chung xe chăng?"

Tô Dung Khanh hành lễ nói cảm ơn, xem như đồng ý.

Ba người cùng lên xe, nhưng khi lên xe rồi Lý Dung mới phát hiện bầu không khí này hình như có chút quen thuộc. Cũng may lần này nàng không cần đắn đo vị trí của hai người, Tô Dung Khanh vừa ngồi xuống một bên, Bùi Văn Tuyên đã ngồi xuống cạnh Lý Dung, cách Lý Dung một bàn trà ở giữa, bản thân lại ngồi cùng phía với Tô Dung Khanh, trực tiếp ngăn ở giữa Tô Dung Khanh và Lý Dung.

Tô Dung Khanh nhàn nhạt nhìn Bùi Văn Tuyên một cái, Lý Dung giả vờ như thể chẳng biết chuyện gì, đang muốn cúi đầu châm trà, Bùi Văn Tuyên đã chủ động cầm ấm trà lên rót trà cho Lý Dung, "Điện hạ, uống trà đi ạ"

"Ồ, cảm ơn"

Lý Dung nhận lấy ly trà, vì sợ Bùi Văn Tuyên mượn cơ hội trả thù Tô Dung Khanh, từ đó khiến bầu không khí thêm khó xử nên vội vàng nói, "Chàng cũng rót cho Tô thị lang một ly đi"

"Đương nhiên phải vậy rồi"

Bùi Văn Tuyên rót cho Tô Dung Khanh một ly, lại dùng tư thái của chủ nhà đưa cho Tô Dung Khanh, "Tô thị lang, mời dùng trà"

Tô Dung Khanh khẽ gật đầu, "Cảm ơn"

Sau đó Bùi Văn Tuyên liền buông ấm trà xuống, Lý Dung có chút kỳ quái hỏi, "Sao chàng không rót cho mình vậy?"

"Ta dùng chung ly với Điện hạ là được rồi", Bùi Văn Tuyên ôn hòa nói, "Ly không đủ dùng"

(Tây: mùi trà xanh thoang thoảng đâu đây )

Lý Dung nghe vậy liền nhìn thoáng qua ba ly trà đang đặt trên bàn, Bùi Văn Tuyên chú ý đến ánh mắt của nàng liền cười giải thích, "Những chiếc ly này đều bị thủng"

Trên bàn trà của nàng sao có thể xuất hiện ly thủng chứ?

Nhưng nàng không dám hỏi, vì sợ hỏi xong, Bùi Văn Tuyên có thể lập tức chọc thủng chúng nó.

Tô Dung Khanh cầm ly trà, cúi đầu nhìn gợn nước bên trong, Bùi Văn Tuyên thấy hai người đều không nói lời nào, lại bắt đầu giới thiệu lá trà này với Tô Dung Khanh.

Hắn vừa nói chuyện, bầu không khí đã không còn ngượng nghịu như ban nãy. Tô Dung Khanh cũng là một người biết điều, hai người liền bắt đầu nói chuyện phiếm về chủ đề lá trà. Lý Dung chỉ cúi đầu đọc sách, không nói một câu.

Thật vất vả mới đến được Hình bộ, Bùi Văn Tuyên dìu Lý Dung xuống, theo sau Tô Dung Khanh vào nhà lao.

Tạ Lan Thanh ngồi trong phòng giam, người bên cạnh mang ghế đến mời Lý Dung ngồi. Lý Dung ngồi xuống xong liền nhìn về phía Tạ Lan Thanh đang ngồi trên giường hỏi, "Nghe nói Tạ đại nhân có việc tìm ta?"

Tạ Lan Thanh nhìn Lý Dung, ông không hề hành lễ, Lý Dung phe phẩy quạt, cũng không so đo thái độ vô lễ kia. Hai người lẳng lặng đối diện hồi lâu, cuối cùng ông ta lên tiếng, "Người từng gặp bà ấy sao?"

Lý Dung không đáp, Tạ Lan Thanh nghẹn lời, tiếp tục hỏi, "Lận Hà, Người từng gặp bà ấy, đúng không?"

"Chưa hề", Lý Dung bình tĩnh đáp, "Ta vẫn luôn ở Hoa Kinh, bà ấy hai năm trước đã chết, còn cho người đến Hoa Kinh tìm ngươi, ngươi biết, nhưng lại không đến. Ta không thể nào gặp được bà ấy"

Tạ Lan Thanh nghe vậy liền trợn trừng hai mắt, "Hai năm trước bà ấy đã chết?"

"Ngươi không biết sao?", Lý Dung mỉm cười, sau đó nàng lại gật đầu, như vỡ lẽ nói, "Cũng đúng thôi, suốt hai mươi năm, ngươi chẳng hề đi gặp bà ấy một lần. Nhưng mà Tạ đại nhân...", Lý Dung chống cằm, "Tuy ta chưa từng gặp bà ấy nhưng chuyện Tạ đại nhân muốn biết, chưa chắc ta không biết nha?"

Dù sao năm xưa, Tô Dung Khanh cũng từng điều tra hết thảy những người xung quanh Lận Hà, sau đó đã tổng kết được nửa đời đầy phiêu bạc của bà.

Xuất thân từ bang phái nổi tiếng giang hồ, lúc niên thiếu đến Hoa Kinh, một màn anh hùng cứu mỹ nhân, ngoài ý muốn gặp gỡ vị công tử quý tộc ở Hoa Kinh năm ấy.

Trăm năm danh môn cho nam nhân sự phong nhã, thêm cả sự hồn nhiên tuổi thiếu niên, cho dù là một trái tim cứng rắn được tôi luyện do tập võ từ nhỏ, cũng không khống chế được tan chảy thành sông.

"Phi Bạch...", Tạ Lan Thanh nhìn chằm chằm Lý Dung, "Thật sự là con ta sao?"

"Ngươi đến giờ còn cho rằng ta đang lừa ngươi?", Lý Dung có chút bất đắc dĩ, "Tạ đại nhân, ta sẽ không dùng loại chuyện này vu khống ngươi. Năm đó khi ngươi và Lận Hà yêu nhau, ngươi vì chịu không nổi áp lực của gia đình nên mới cắt đứt với và ấy. Năm đó, bà ấy cho ngươi ba nguyện vọng, nguyện vọng thứ hai của ngươi chính là bảo bà ấy rời đi"

"Khi đó, bà ấy đã có mang Lận Phi Bạch"

"Nhưng bà ấy không hề nói gì với ta cả!", Tạ Lan Thanh gào lên, Lý Dung có chút khó hiểu hỏi ngược lại, "Vì sao phải nói với ngươi chứ? Ngươi không thể cưới bà ấy, mà bà ấy cũng không định tái giá với người khác. Đứa nhỏ này là sự ký thác duy nhất của bà ấy, bà ấy sẽ không hại nó. Nếu sinh ra và để nó tiến vào Tạ gia, nó sẽ là đứa con hoang có người mẹ thấp kém, cho nên tại sao bà ấy phải nói với ngươi?"

Tạ Lan Thanh ngơ ngác nhìn Lý Dung, Lý Dung bình tĩnh nói, "Bà ấy mang theo con rời đi, lại không được gia tộc tông môn chấp nhận, vì thế bà ấy cùng tiểu sư muội trốn đông trốn tây, bất đắc dĩ mới viết thư xin tiền ngươi"

"Thời điểm đó chắc ngươi cảm thấy nhẹ nhõm lắm nhỉ, vì cuối cùng cũng không cần phải áy náy với nữ nhân này. Vì thế ngươi vung ra một khoản bồi thường cực lớn, cho bà ấy cả ngọn núi Tần Khúc"

"Sau này bà ấy thành lập Thất tinh đường, bên cạnh có tả và hữu hộ pháp, giang hồ đều đồn đãi bà ấy và hữu hộ pháp, cũng chính là sư huynh của mình, quan hệ mập mờ cho nên ngươi liền cho rằng Lận Phi Bạch là con của Lận Phi. Dù sao khi ngươi biết đến sự tồn tại của Lận Phi Bạch ước chừng đã muộn một năm"

"Tuổi thật sự của Lận Phi Bạch không phải hai mươi, năm nay gã chỉ mới mười chín thôi"

"Lận Hà một mình sống trên núi Tần khúc cả đời, đến lúc trước khi chết vẫn nhớ đến ngươi. Bà ấy cho người đi tìm ngươi, nhưng ngươi lại không muốn đi"

"Sau khi bà ấy chết, sợ người giang hồ trả thù, khi dễ Lận Phi Bạch tuổi còn nhỏ nên ra lệnh không được làm lễ tang, cứ mãi ngụy trang như thể bà ấy vẫn còn sống"

"Cho nên người mà ta gặp khi đến Thất tinh đường..."

"Không phải bà ấy"

Lý Dung khẳng định đáp, Tạ Lan Thanh ngồi tại chỗ, thần sắc có chút hoảng hốt. Lý Dung nhìn ông chăm chú, rất lâu sau, nàng nhẹ nhàng gõ quạt, từ tốn nói, "Tạ đại nhân còn chuyện gì khác muốn hỏi không? Nếu đã hết, Bổn cung đi đây"

"Bà ấy hận ta sao?", Tạ Lan Thanh đột nhiên hỏi, Lý Dung nghĩ một chốc mới đáp, "Chuyện này ta cũng không biết. Bất quá ta cũng rất tò mò...", Lý Dung hơi rướn người về phía trước, "Ngươi yêu bà ấy sao?"

Tạ Lan Thanh trầm mặc, phải sau hồi lâu mới bật cười đáp, "Không dám nói là yêu"

"Ta cũng nghĩ vậy", Lý Dung đứng dậy, nhàn nhạt lên tiếng, "Tình yêu với các ngươi mà nói, vốn dĩ mỏng manh dễ vỡ. Đáng thương Lận Hà, phiêu bạc cơ khổ cả đời lại thua trong tay loại người như ngươi"

Tạ Lan Thanh không nói gì, vào lúc Lý Dung định bước ra ngoài, ông lại khàn khàn nói, "Ta chỉ hy vọng bà ấy có thể sống hạnh phúc cả đời"

Lý Dung dừng bước, nàng quay đầu lại liền thấy Tạ Lan Thanh đang ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài song cửa sổ, "Thủa niên thiếu không biết trời cao đất dày, cho rằng chỉ cần đánh cuộc cái mạng này là có thể bảo vệ cả hai được an ổn. Ta cầu xin bà ấy ở lại, lén thành hôn với bà ấy, mang bà ấy đến Hoa Kinh, ta cho rằng chỉ cần bất chấp tính mạng, không cần vinh hoa phú quý, ta và bà ấy có thể được ở bên nhau"

"Nhưng sau này ta phát hiện, người trong một gia tộc, nào có tư cách nói đến tình yêu? Sự cao quý của thế gia vốn đến từ huyết thống cao quý cùng những mối quan hệ thông gia cao quý, ta thân là con cháu Tạ gia, nếu tùy tiện cưới một nữ tử giang hồ sẽ khiến cả gia tộc hổ thẹn, sự cao quý hơn trăm năm lập tức sẽ biến thành trò cười trong mắt người khác. Trai gái trong tông thất, cả những gia tộc có quan hệ thông gia đều sẽ chịu ảnh hưởng, liên lụy. Tạ gia không chấp nhận chúng ta, ta có thể chết, nhưng bà ấy thì sao?"

"Vốn là người trên trời, cớ gì lại lạc xuống thế gian*?"

(*Gốc, 本是天上人,何以落凡间. Ý ở đây có nghĩa đại khái là Tạ Lan Thanh không muốn Lận Hà bị liên lụy, cuốn vào vũng nước đục)

Tạ Lan Thanh nhắm mắt lại, "Ta bảo bà ấy rời đi là vì muốn bà ấy được sống hạnh phúc; ta không đi gặp bà ấy, là vì ta biết vốn dĩ không có kết quả, hà tất vấn vương thêm đau lòng"

"Ta không phải không yêu bà ấy, chỉ là ta không có tư cách, cũng không dám nói ra"

"Ta có khi cũng tự hỏi mình vô số lần, ta đã làm sai điều gì? Ta thích một người, bà ấy cũng thích ta, vì sao phải có nhiều người bị trừng phạt, sống trong khổ sở đến vậy. Là ta sai hay là bọn họ sai?"

"Nhưng cha mẹ ta không sai, người trong tộc không sai, mà ta thì sao? Thích một người không thuộc về các dòng họ nên có quan hệ thông gia là tội lỗi, nhưng vì sao lại như vậy?"

Tạ Lan Thanh như thể cảm thấy cực kì buồn cười, ông nhắm mắt lại, "Ta dùng cả đời để nghiền ngẫm, sau này ta mới hiểu được, bởi vì ta sinh trong gia tộc đứng đầu, hưởng thụ vô vàn phú quý, cho nên ta cần giữ gìn sự phú quý này. Đau khổ chẳng được xem là gì, tình yêu cũng chẳng được xem là gì, duy trì gia tộc mới là đại nghĩa, trăm năm như thế, ngàn năm vẫn như thế. Ta phải bảo vệ Tạ gia, bảo vệ dòng họ cùng huyết thống cao quý này. Lý gia của Người vốn là con cháu Hoàng tộc...", Tạ Lan Thanh quay sang nhìn về phía Lý Dung, "Người lại gả cho một tên hàn tộc. Hàn tộc cũng liền thôi, Người thế nhưng làm theo sự sắp đặt của hắn, chia rẽ Thái Tử và thế gia"

"Điện hạ, trước đây ta không thể nói, nhưng hôm nay ta lại muốn hỏi một câu, những việc làm hôm nay của Người, rốt cuộc là vì mục đích gì? Vì làm Túc Vương, đứa con của nữ nhân thấp kém, ti tiện kia bước lên ngai vàng sao?!"

Lý Dung không nói gì, nàng lẳng lặng nhìn người nọ chìm vào trạng thái cực kì mâu thuẫn và trên bờ vực tan vỡ.

Nàng cảm thấy Tạ Lan Thanh thật đáng thương, nhưng nàng cũng không biết ông đáng thương ở đâu.

Đáng thương vì bị trói buộc bởi vô số những quy tắc, chẳng khác gì nàng kiếp trước.

Hay đáng thương vì sinh ra trong hoàn cảnh đầy quy tắc lại không muốn làm theo, chẳng khác gì Lý Xuyên kiếp trước.

Nàng không nói được gì, nàng lẳng lặng nhìn Tạ Lan Thanh đắm chìm vào sự mờ mịt khó lòng giải thích và sự đau đổ đến tột cùng.

Cũng chính vào giây phút trầm mặc đó, nàng cảm thấy có người vươn tay, lẳng lặng nắm lấy tay mình.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


/171

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status