Lúc đó, Phó Thiên Lân đã coi sự sống chết nhẹ như lông hồng, chàng liền thi triển pho kiếm pháp tinh vi mới được Đan Tâm kiếm khách truyền thụ sau này, rú lên một tiếng bổng dội, thân hình vọt lên như chiếc pháo thăng thiên, thanh Thiết Kiếm Chu Ngân hóa thành một bức tường kiếm quang, đón đầu con vượn già xoáy lượn một vòng.
Chỉ nghe một tiếng rống kinh khủng, máu phun tung tóe đầy trời, như một đám mưa, xác con dị thú đã bị Thiên Lân chặt làm hai khúc.
Nam Hoang Hạt Đạo nghe tiếng rống thì biết con vượn già đã bị chết, lão liền quay sang Đồng Cổ Thiên Tôn khẽ hỏi :
- Lôi Thiên Tôn, thằng nhãi con đó dùng kiếm pháp lợi hại gì, mà chỉ trong loáng mắt, y đã giết chết con Thông tí thương viên của lão huynh đã khổ công huấn luyện lâu ngày như vậy?
Vì võ công cua Đồng Cổ Thiên Tôn được sáng lập theo một đường lối riêng biệt, lại giỏi về cách dùng ngải độc và sai khiến bách thú nên mới quật khởi nổi tiếng tại vùng Miêu Cương, còn đối với các phái võ công tuyệt học của Trung Nguyên thì hắn ít được thưởng thức, do đó, hắn không hiểu lai lịch pho kiếm pháp ảo diệu của Thiên Lân, nên khi nghe Nam Hoang Hạt Đạo hỏi, hắn có vẻ ngượng, hơi đỏ mặt khẽ đáp :
- Kiếm pháp của tên tiểu tặc đó tuy nhanh nhẹn, nhưng không có gì là tinh kỳ cho lắm, chắc con thần viên vượn già của lão khinh địch quá, nên mới bị hại. Đạo huynh bất tất phải lo, để tiểu đệ sai một con khỉ đột tóc vàng đã luyện tới mức thân thể đao thương bất nhập thì chắc tên nhãi con đó sẽ bị xẻ làm hai mảnh lập tức!
Nghe nói, Nam Hoang Hạt Đạo khẽ nhíu mày cản :
- Lôi Thiên Tôn hãy khoan sai thần thú ra tay, vì võ công của tên nhãi đó đã khá như vậy, tiểu đệ muốn dùng hắn để khảo nghiệm tài nghệ của lũ môn hạ đệ tử xem sao!
Tới đây lão quái đạo quay sang bọn Hoàng Y thất sát lạnh lùng hỏi :
- Lần trước, tại Cao Lê Cống Sơn, bọn ngươi đã làm nhục oai danh của phái Nam Hoang Vô Mục ta, nay tên tiểu tặc Thiên Lân đã độc thân bị vây khốn tại đây, các người không được cậy đông thắng hắn để giang hồ chê cười, vậy trong số các ngươi, ai dám nắm chắc đoạt được thanh “Thiết Kiếm Chu Ngân” trong tay hắn?
Bọn Hoàng Y thất sát thiệt thòi ở chỗ cặp mắt bị mù nên lúc ở Cao Lê Cống Sơn, chúng không hay biết có Hoàng Sơn Độn Khách núp trong bóng tối ra tay ám trợ Thiên Lân mà chúng vẫn yên trí cho rằng võ công của chàng cực cao, cho nên khi nghe Nam Hoang Hạt Đạo hỏi, một hồi lâu vẫn chưa tên nào dám lên tiếng trả lời!
Nam Hoang Hạt Đạo chờ mãi không thấy tên đệ tử nào trả lời lão liền sa sầm nét mặt, quay đầu sang phía tả hỏi :
- Nhất Cầm, mi là người đứng đầu trong nhóm Hoàng Y thất sát, liệu có dám chắc đoạt được thanh Thiết Kiếm Chu Ngân chăng?
Người đứng bên tả đó là Nhất Cầm đạo nhân, tay cầm cây đàn cổ cầm thất huyền, nghe hỏi, hơi có vẻ trù trừ, đang sắp trả lời thì Nam Hoang Hạt Đạo đã giận dữ thét :
- Phái Nam Hoang Vô Mục ta xưa nay không bao giờ thu lưu những kẻ vô dụng, vậy mi hãy trả lại ta công phu tâm huyết ta đã dạy dỗ mi trong bảy, tám năm nay đây!
Vừa dứt lời, lão ta đã vung cánh tay áo rộng, phất ra luồng cuồng phong nghe ào ào như gió cuốn đẩy bật Nhất Cầm đạo nhân bắn cao hơn một trượng, miệng phun máu tươi có vòi, tạng phủ bị bể nát, thân xác rớt xuống chân vách đá như một khúc cây, chiếc đàn cổ cầm cũng tan ra từng mảnh nhỏ bắn tung tứ phía!
Phó Thiên Lân thấy Nam Hoang Hạt Đạo ác như vậy, thì trong lòng kinh hãi vô cùng, và chàng càng nhận rõ hoàn cảnh của mình, nếu rủi mà sa vào tay lão ma đầu này, tất nhiên sẽ phải chịu bao cảnh khổ cực đau đớn, muốn sống không được mà cầu chết cũng không xong!
Sau khi Nam Hoang Hạt Đạo dùng tụ phong phất tung tên đồ đệ Nhất Cầm đạo nhân, đứng đầu trong nhóm Hoàng Y thất sát, rồi hắn lại vẫn giọng nói lạnh lẽo không chút cảm tình, quay sang tên Đạo nhân áo vàng đứng hàng thứ hai hỏi :
- Nhất Tiêu, chẳng lẽ mi cũng...
Người vừa được lão quái gọi đến tên là Nhất Tiêu đạo nhân, tay cầm một cây ngọc tiêu, thấy thảm trạng vừa rồi y đã vỡ mật bay hồn, nên không đợi lão quái dứt lời, y đã cung kính đáp :
- Kính bẩm ân sư, đệ tử Nhất Tiêu nguyện tuân pháp dụ của ân sư, xuống đoạt thủ thanh Thiết Kiếm Chu Ngân!
Nghe nói, Nam Hoang Hạt Đạo hơi tươi nét mặt nhưng vẫn giọng lạnh lùng :
- Ta chỉ bằng lòng cho mi trong ba mươi chiêu thức phải hoàn thành nhiệm vụ, nếu quá số...
Nét mặt Nhất Tiêu đạo nhân lộ vẻ thảm não, vội kính cẩn xen lời đáp :
- Xin ân sư phóng tâm, nếu chẳng may đệ tử không làm tròn nhiệm vụ, đệ tử sẽ biết tự xử và không dám để nhục đến oai vọng của phái Nam Hoang Vô Mục!
Lão quái đạo vừa dùng giọng mũi khẽ “hừ” một tiếng, Nhất Tiêu đạo nhân đã vòng tay cúi chào lão ta và Đồng Cổ Thiên Tôn rồi khẽ vung ngọc tiêu, nhẹ nhàng nhảy xuống vách đá.
Phó Thiên Lân vốn tính khoan nhân trung hậu, nhưng vì đêm nay chàng biết rõ thế nào cũng chết nên đã quyết định sẽ thi triển hết sư môn tuyệt học, may ra trừ đỡ được vài tên hung đồ hoặc mấy con ác thú rồi mới cam tâm chịu chết.
Đến nay nghe thầy trò Nam Hoang Hạt Đạo đối đáp với nhau như vậy, thì chàng lại thầm thay đổi quyết định là hãy cùng đối phương giao đấu cho đến hết ba mươi chiêu, xem sau đó chúng sẽ đối xử ra sao.
Đã có ý định sẵn, nên khi thấy Nhất Tiêu đạo nhân tung mình nhảy xuống, chàng không ra tay tuyệt tình ngay như đối với con vượn già vừa rồi, mà chỉ hoành kiếm, ngang nhiên đứng chờ.
Môn hạ phái Nam Hoang Vô Mục, tuy tên nào tên nấy đều mù nhưng không hiểu họ rèn luyện cách nào mà đã khắc phục được toàn bộ những điểm tiên thiên khuyết hãm đó!
Nhất Tiêu đạo nhân từ trên cao hàng bảy, tám trượng nhảy xuống, tất nhiên khoảng lưng chừng thế nào cũng phải điểm chân vào vách đá một lần để mượn sức. Và, khi Phó Thiên Lân thấy thân pháp xảo diệu, cùng cách điểm chân rất chuẩn xác của đối phương chẳng khác một người sáng mắt, thì chàng thầm bội phục Nam Hoang Hạt Đạo tuy có hung tàn nhưng quả không hổ danh là tôn chủ của một phái võ học. Vừa lúc đó, bóng đạo nhân áo vàng cũng thụp xuống giữa đầu chàng! Nhất Tiêu đạo nhân đã thi triển sát thủ, chiếc ngọc tiêu trong tay y với chiêu thức “Đảo Tả hiên Hà” hóa thành một vầng tiêu ảnh như đám mưa rào dội xuống.
Phó Thiên Lân khẽ nhếch mép cười, toàn thân chàng xoay về bên phải năm thước, thanh Thiết Kiếm Chu Ngân vung lên với chiêu thức “Tà Chỉ Tam Tinh” đâm xéo vào đùi bên trái đối phương một nhát.
Không ngờ Nhất Tiêu đạo nhân, chẳng thèm biến thế lách tránh, mà chỉ khẽ nghiêng mình, liều chịu để nhát kiếm của Thiên Lân chặt đứt một chân, vung ngọc tiêu kèm theo một luồng kình phong bổ xuống đỉnh đầu đối phương.
Lối đánh liều lĩnh này làm Thiên Lân thầm kinh hãi, bắt buộc phải thâu hồi đường kiếm “Tà Chỉ Tam Tinh”, xoay mình mấy vòng tránh ra xa hơn năm thước nữa.
Nhất Tiêu đạo nhân chỉ nhờ vào nhĩ lực kinh người mà y đã khắc khổ rèn luyện, để nghe tiếng gió, nhận vị trí rồi vung ngọc tiêu dệt thành tấm lưới bích quang bám sát đối phương như bóng với hình.
Phó Thiên Lân vốn cố ý dò xét tài nghệ của Nhất Tiêu đạo nhân, nên chàng dùng thiết kiếm gạt mạnh ngọc tiêu của đối phương rồi sử dụng chiêu thức “Ngoan Thạch Điểm Đầu” đâm thẳng mũi kiếm vào bả vai trái của địch.
Quả nhiên, Nhất Tiêu đã cố ý liều mạng nên tuy hắn có nghe luồng kiếm phong của Thiên Lân đâm tới, nhưng hắn vẫn làm như không biết, đợi mũi kiếm đối phương gần tới bả vai rồi mới thình lình sử dụng thế “Độc Long Tầm Huyệt” đâm thẳng ngọc tiêu vào giữa rốn địch thủ!
May mà Thiên Lân đã hiểu rõ dụng ý đối phương, nên chàng chỉ sử dụng chiêu thức “Ngoan Thạch Điểm Đầu” đến nửa chừng rồi tự thu hồi. Nhưng võ học của môn hạ phái Nam Hoang Vô Mục đâu phải tầm thường? Hơn nữa, Nhất Tiêu đạo nhân lại là nhân vật xuất sắc trong nhóm Hoàng Y thất sát, nên thừa lúc Phó Thiên Lân hai lần để mất cơ hội ra tay trước, Nhất Tiêu đã vung ngọc tiêu tiếp, hóa thành một vầng quang ảnh màu vàng kèm theo một âm vận du dương mỹ diệu, vây bọc chung quanh địch thủ!
Đứng trên đỉnh vách đả, Nam Hoang Hạt Đạo chỉ nhờ có hai tai lóng nghe tiếng gió, mà đã biết chiêu số giao đấu của đôi bên nên lão ta lớn tiếng nói vọng xuống.
- Nhất Tiêu, hãy cố gắng lên, đã đến chiêu thức thứ hai mươi mốt rồi đấy!
Nhất Tiêu đạo nhân tuy đã liều chết tấn công chiếm được cơ hội ra tay trước, nhưng vì thân pháp kiếm thuật của Thiên Lân không còn non kém như xưa nên vẫn chưa thấy đối thủ lộ vẻ gì là thua sút, nay lại nghe Nam Hoang Hạt Đạo lên tiếng thúc dục, thì nét mặt Nhất Tiêu lập tức biến đổi, và hắn tự biết mạng sống chỉ còn trông cậy vào chín chiêu thức còn lại mà thôi nên hắn vội vàng nghiến răng thi triển “Thất Sát Tán Hoa” tiêu pháp - sát thủ tuyệt học - vung tả chưởng kèm theo luồng chưởng lực âm hàn, liều lĩnh chồm thẳng vào đối phương.
Phó Thiên Lân, ngoài phương diện nội gia chân lực về kiếm thuật, chàng đã được Đan Tâm kiếm khách và Hoàng Sơn Độn Khách, hai vị võ lâm kỳ hiệp chỉ điểm rèn luyện, trở thành một tay đệ nhất lưu hảo thủ trong lớp giang hồ tuổi trẻ hiện thời, tài nghệ chàng có thể ngang hàng với Hồng Y La Sát Cổ Phiêu Hương.
Nhưng tục ngữ có câu: “Một kẻ liều mạng, muôn người khó địch”! Nhất Tiêu đạo nhân vốn đã là một tay võ nghệ thượng thặng, nay lại liều mạng toàn lực tấn công, nên Phó Thiên Lân cũng cảm thấy áp lực nặng nề vô cùng!
Đến khi đối phương thi triển sát thủ, chàng vội vàng dùng bộ pháp nhanh nhẹn, vùng vung kiếm ứng phó được ba thế ngọc tiêu liên hoàn kỳ dị của Ngọc Tiêu đạo nhân, thì bỗng nhiên lại cảm thấy một luồng chưởng lực lạnh như băng tuyết, ào ào xoáy vào giữa ngực! Biết không thể nào tránh được nữa, chàng phải buộc lòng ngưng tụ chân khí, vung tả chưởng tung ra một luồng phách không chưởng lực đón đỡ chưởng phong của đối phương!
Nào ngờ, Nhất Tiêu đạo nhân đã theo Nam Hoang Hạt Đạo học nghề hơn hai mươi năm, công lực rất thâm hậu, nên khi hai luồng chưởng phong chạm nhau, Phó Thiên Lân bỗng thấy khí huyết toàn thân bị đảo lộn, thân hình loạng choạng, thối lui hai bước!
Nhất Tiêu đạo nhân đã thắng thế, đâu chịu nương tay. Cây ngọc tiêu trong tay hắn lại hóa thành một đạo kỳ quang kèm theo hai tuyệt chiêu “Xuy Tiêu Dẫn Phượng” và “Nghênh Khách Hồng Kiều” được hắn thi triển liên tiếp, tạo thành vô số những vòng ánh sáng màu xanh biếc như tấm lưới bích quang.
Phó Thiên Lân liều đỡ một chưởng thấy bị kém sức đối phương thì hơi vẻ hoang mang, chàng phải khó khăn vất vả mới thi triển được tâm pháp “Thiên Ngoại Du Tiên” của sư môn, tránh thoát ra ngoài màng lưới bích quang của đối phương nhưng đầu bả vai trái cũng đã bị tiêu phong phớt qua và cảm thấy hơi tê nhức.
Tuổi trẻ ai mà không có tính hiếu thắng, nên qua mấy lần thất thủ, Thiên Lân bèn nhướng mày thi triển tuyệt học và nhân lúc Nhất Tiêu đạo nhân thắng thế đắc ý lao mình đuổi theo, chàng liền vung kiếm từ ngang hông đưa ra sử dụng tuyệt thế “Thiên Long Trạo Vĩ” - rồng thiên quẫy đuôi - trong pho “Lục Lục Thiên Cương kiếm pháp”, kiếm quang tỏa ra như trăm ngàn đóa hoa kiếm, nhằm đâm vào các nơi yếu hại khắp toàn thân địch thủ.
Nhất Tiêu đạo nhân không ngờ rằng Phó Thiên Lân vẫn lẩn tránh nương tay và nay chàng bỗng nhiên xuất thủ hoàn chiêu với một thân pháp kỳ ảo như vậy!
Tuy cặp mắt của hắn không thấy đường nhưng nhĩ lực rất linh mẫn, nên hắn chỉ nghe tiếng kiếm phong vù vù, đã biết trong kiếm chiêu “Thiên Long Trạo Vĩ” của địch thủ còn hàm ẩn biến hóa vô cùng và oai lực rất lớn.
Để đối phó, Nhất Tiêu đạo nhân vội sử dụng chiêu thức “Như Ý Thiên La”, một tuyệt chiêu tuyệt học hộ thân của phái võ Nam Hoang Vô Mục, đón đỡ những đường kiếm của đối phương, đâm chém tới tấp như mưa, đồng thời hai chân cũng sử dụng liên tiếp ba thế “Hoàn Phong Phiêu Diệp” - gió lốc cuốn lá - nhảy tránh sang bên trái gần hai trượng!
Phó Thiên Lân thấy Nhất Tiêu đạo nhân đã mù cả mắt mà trong lúc lao mình đuổi theo hắn vẫn tránh thoát được thế kiếm tuyệt diệu “Thiên Long Trạo Vĩ” của chàng thì chàng cũng thầm khen phục công lực đối phương rất tài giỏi. Nhưng chàng vẫn tin chắc rằng, với pho kiếm pháp tuyệt học của sư môn, thế nào cũng khắc phục được đối phương, nên chàng liền vận hơi rú lên một tiếng thật dài, phi thân lên cao hơn ba trượng, ngầm vận nội lực, múa kiếm tỏa thành muôn ngàn đóa hoa như một trận kiếm vũ (mưa kiếm) chụp xuống đầu Nhất Tiêu đạo nhân.
Ngay lúc đó, Nhất Tiêu đạo nhân cũng đã chuẩn bị đem hết bình sinh sở học, liều một chết một còn cùng đối thủ, chiếc ngọc tiêu của hắn cũng múa thành một vầng bích quang kèm theo âm điệu sát phạt ai oán, vọt lên không trung, xuyên vào trong đám mưa kiếm của địch thủ.
Giữa lúc hai luồng kiếm quang, tiêu ảnh sắp sửa chạm nhau thì trên đỉnh vách đá, Nam Hoang Hạt Đạo bỗng cất tiếng lạnh lùng :
- Các ngươi đã giao thủ tới chiêu thứ hai mươi chín rồi đó! Môn hạ phái Nam Hoang Vô Mục, không bao giờ dung túng kẻ làm nhục môn hộ!
Nhất Tiêu đạo nhân nghe nói, bỗng nhìn Phó Thiên Lân quát lên một tiếng “Hãy khoan!” rồi dùng phép “Thiên Cân Trụy” thân hình từ từ hạ xuống mặt đất.
Trong đường kiếm này của Thiên Lân ngầm ẩn hai kiếm chiêu kỳ ảo “Bồ Đề Trích Lộ” và “Thiên Nữ Tán Hoa”, có oai lực biến hóa vô cùng, với ý định sẽ kết liễu tính mệnh địch thủ. Nhưng khi nghe Nhất Tiêu đạo nhân đã kêu lên như vậy, thì theo quy củ võ lâm, chàng cũng phải ngừng tay, hạ xuống mặt đất, chờ xem đối phương nói gì.
Sau khi hạ chân xuống mặt đất, Nhất Tiêu đạo nhân cũng không thèm để ý đến Thiên Lân, hắn chỉ quay mình hướng về phía đỉnh vách đá, cúi mình thi lễ nói :
- Đệ tử Nhất Tiêu kém tài, phụ công dạy dỗ của ân sư, làm nhục môn phái Nam Hoang, cần phải tự xử để tạ tội. Nhưng đối phương công lực rất cao, kiếm pháp lại tinh diệu, nếu ân sư có sai các sư đệ khác xuống giao đấu, cúi xin ân sư gia hạn chiêu số!
Hai tiếng “chiêu số” vừa dứt, thì chiếc ngọc tiêu trong tay đạo nhân đã quay lại tự điểm vào tử huyệt “Thất Khảm” trước ngực rồi từ từ gục xuống tắt thở!
Phó Thiên Lân đã được mục kích Nhất Cầm đạo nhân bị lão quái đánh chết nay lại thấy Nhất Tiêu đạo nhân phải tự tận thân vong, thì chàng cũng phải thầm kinh hãi về thủ đoạn ngự trị môn hạ tàn khốc của Nam Hoang Quái Đạo!
Trong lúc chàng đang bồi hồi cảm khái, bỗng nghe một tiếng rống kinh khủng, rồi một bóng vàng lông lá đầy mình, kèm theo luồng kình phong hôi tanh lộn mửa đang chụp thẳng xuống đầu.
Lúc hai tên lão quái Nam Hoang Hạt Đạo và Đồng Cổ Thiên Tôn mới tới, Phó Thiên Lân đã nhận biết bốn con khỉ đột tóc vàng khiêng chiếc sập của Đồng Cổ Thiên Tôn đều thuộc loại dị thú thông linh, rất là khó đấu.
Nay lại thấy luồng gió hôi tanh đang ào ào đổ xuống, tuy không nhìn rõ hình dáng, nhưng chàng cũng đoán chắc là con “khỉ đột tóc vàng” nên chàng vội vàng nhảy về phía trước hơn một trượng tạm né tránh, rồi thình lình múa kiếm sử dụng một đường “Phản Tý Hàng Long” kèm theo luồng kiếm phong veo véo, xỉa thẳng vào bóng vàng đang từ trên không xa xuống.
Kiếm chiêu “Phản Tý Hàng Long” này của Thiên Lân vốn đã tinh diệu vô cùng, lại thêm sự khôn ngoan hung thủ không được như người nên nhát kiếm đó đã chém trúng ngay đầu vai trái của con dị thú. Nhưng nhát kiếm này đã làm Thiên Lân suýt nữa bị mất mạng.
Nguyên con khỉ đột tóc vàng này là một loại dị thú, châu thân ngoài một vài nơi yếu hại, còn thì chỗ nào cũng cứng rắn như sắt thép, đao kiếm không chém đứt, mà thanh Thiết Kiếm Chu Ngân của Thiên Lân lại chỉ là thanh kiếm đúc bằng thép thường cho nên sau khi chém trúng con thú một nhát, chàng chỉ thấy hổ khẩu bị tê nhức, còn con hung thú thì không hề hấn gì, nó vẫn lừ lừ há chiếc miệng rộng đỏ lòm như chậu máu giơ cánh tay tả đầy lông lá chụp lấy cổ tay mặt của chàng.
Thấy vậy Phó Thiên Lân kinh hãi vô cùng, chàng vội vàng trầm cổ tay nhẹ nhàng nhảy lui tránh thoát, nhưng con khỉ đột cũng mẫn tiệp không kém, mớ tóc vàng phía sau gáy nó hất tung lên một cái, rồi lại giơ hai cánh tay lông lá đầy móng nhọn hoắc và chồm theo sát nút.
Thấy hung thú không sợ đao kiếm, Phó Thiên Lân phải vội vàng vận công lực vào tả chưởng tung ra một luồng kình khí mạnh như gió bão đẩy lui con dị thú.
Tuy bị đẩy lui, nhưng không bị thương nên con khỉ đột lại hung hăng chồm tới, làm cho Phó Thiên Lân phải gài thanh kiếm vào lưng, dùng cả hai tay liên tiếp đẩy ra những luồng phách không chưởng lực để chống cự!
Đánh theo kiểu này, rất hao phí chân lực, con khỉ đột lại luôn rống lên những tiếng quái gở và mỗi lúc mỗi trở nên hung mãnh, còn Phó Thiên Lân thì vừa phải nhảy nhót lẩn tránh vừa phải vận khí phát chưởng, nên càng đánh càng thấm mệt dần. Vì nội gia chân lực của chàng còn hơi non kém, khi đối phó với cường địch chỉ nhờ vào pho “Lục Lục Thiên Cương kiếm pháp” tinh diệu cực độ. Nay gặp phải loại dị thú không sợ đao kiếm, thì pho kiếm pháp có vi diệu hơn nữa cũng vô dụng. Cho nên vừa đánh, Thiên Lân vừa thầm nghĩ, chẳng lẽ cứ thế này cho đến lúc mệt mỏi rã rời, chờ hung thú xé xác đoạt kiếm hay sao?
Nhưng dù sao, chàng cũng là người có tư chất thông minh tuyệt đỉnh, nên chỉ trong giây lát chàng đã phát hiện hình như con dị thú luôn luôn đặc biệt chú ý bảo vệ nơi rốn của nó, và chàng cũng để ý thấy những chòm lông chung quanh chỗ này có màu vàng lợt hơn những chỗ khác.
Sau khi nhìn rõ, lập tức chàng hiểu ngay chỗ này là điểm yếu hại trí mạng của con ác thú. Nên sau một hồi suy tính, chàng liền vẫn dụng nội gia chân lực, đẩy mạnh song chưởng ra một lượt để tạm chặn đà lao của ác thú, rồi rút kiếm đâm liên tiếp ba nhát vào cặp mắt và thái dương của nó.
Con khỉ đột này đã được Nam Hoang Hạt Đạo nuôi dưỡng lâu năm nên của có vẻ khôn ngoan, nó thấy Thiên Lân hình như đã hết sức mệt mỏi, phải thu chưởng dùng kiếm thì nó lộ vẻ cao hứng, rú lên những tiếng ghê rợn, nhưng nó cũng biết cố ý nghiêng đầu né tránh, làm như các bộ phận trên mặt không dám đương cự mũi kiếm để rình đánh lừa đối phương.
Giữa người và thú, một khi đã giao đấu về tâm tư thì tự nhiên người phải cao hơn thú nhiều. Lúc này, Phó Thiên Lân bỗng sử dụng một đường kiếm tuyệt học “Bát Phương Phong Vũ” – mưa gió tám phương – múa kiếm hóa thành trăm ngàn đóa hoa kiếm, đâm chém tới tấp vào mặt dị thú.
Con khỉ đột cũng giả bộ như bị kiếm quang làm hoa mắt, động tác tỏ ra hơi chậm một chút để bị đâm ngay một kiếm giữa màng tang.
Nhưng chỉ nghe một tiếng “cách” khô khan như đâm trúng gỗ đá, cả cánh tay của Phó Thiên Lân bị tê nhức và chàng vừa rút kiếm vừa nhảy lui, thì đã bị con dị thú nhanh tay chộp được lưỡi kiếm giữ chặt lại và cất lên những tiếng “khịt, khịt” tỏ vẻ đắc ý vô cùng.
Con ác thú cho rằng Thiên Lân đã mắc mưu của nó, hơn nữa, lúc Đồng Cổ Thiên Tôn sai nó xuống, lão ta đã dặn nó cần phải đoạt cho bằng được thanh bảo kiếm trong tay đối phương, còn người thì giết hay không tùy ý, cho nên sau khi chụp được lưỡi kiếm, nó không suy nghĩ gì khác, mà chỉ cố sức giựt kiếm.
Phó Thiên Lân thấy hung thú nắm chặt thanh kiếm và ra sức giựt, thì biết mưu kế đã thành nhưng chàng vẫn cố ý vận chân lực giựt lại.
Con ác thú thấy Thiên Lân cũng dùng sức để giựt kiếm thì nó vội vàng rú lên một tiếng, rồi đưa cả hai tay nắm chặt lưỡi kiếm định giằng co đấu sức với người.
Biết cơ hội đã đến, Phó Thiên Lân bỗng dửng mày, cất lên một hồi cười dài buông thõng chân khí, đổi giựt làm đẩy, khiến con ác thú bị mất đà, loạng choạng ngã ngửa về phía sau mấy bước.
Thầy trò Nam Hoang Hạt Đạo tuy chỉ nhờ thính giác linh mẫn để nhận xét sự vật chung quanh, nhưng Đồng Cổ Thiên Tôn thì có cặp mắt sáng như điện, lại đứng trên cao nhìn xuống nên lão đã thấu rõ tâm ý của Thiên Lân, và đồng thời lão cũng hiểu tính mạng của cong thần thú sắp bị nguy trong khoảnh khắc.
Lão ta chưa kịp ra hiệu chỉ dẫn thần thú, chỉ mới cau cặp chân mày rậm dùng giọng mũi khẽ “Hừ” một tiếng thì Thiên Lân đã thừa cơ hội ác thú loạng choạng thối lui, nhảy theo nhanh như luồng gió, vận công lực lên ngón tay trỏ xỉa mạnh một nhát vào rốn con ác thú, lúc đó hai tay nó còn đang mắc cầm chặt thanh thiết kiếm của chàng.
Chỉ nghe một tiếng rống vang trời dậy đất, từ nơi rốn con khỉ đột tóc vàng đã phun ra một vòi máu tanh hôi, bắn đầy mình Phó Thiên Lân rồi lăn xuống đất chết không kịp dãy dụa.
Ngay lúc đó, Phó Thiên Lân cũng gần như kiệt lực vì chàng đã liên tiếp dùng kiếm chém chết con vượn già, ra sức đấu với Nhất Tiêu đạo nhân, và dùng kế giết chết hung thú tóc vàng. Chàng tự biết lúc này, nếu bọn ma đầu trên đỉnh vách đá chỉ cần cho một thú hay một người nào khác xuống thì không những thanh thiết kiếm bị đoạt mà chính chàng cũng sẽ bị lọt vào tay bọn hung tà vô nhân đạo này, để rồi bị chúng hành hạ chịu đủ mọi cực hình cho đến chết.
Sau khi so sánh tình thế, hiểu rõ lợi hại, chàng bèn cúi nhặt thanh Thiết Kiếm Chu Ngân, rồi ngửng đầu nhìn hai tên lão quái với nét mặt bình thản ngang nhiên nói :
- Nam Hoang lão quái và Miêu Cương yêu nhân hãy nghe đây, giờ này Phó mỗ cũng tự biết không còn hơi sức nữa, các người chỉ cần cho một người nào xuống là có thể giết chết Phó mỗ để đoạt kiếm một cách dễ dàng. Nhưng thanh Thiết Kiếm Chu Ngân này có mang theo một giọt bích huyết tinh trung của bậc chí sĩ đã vong thân vị quốc, không thể cho bọn yêu tà các người làm nhơ bẩn. Được! Nên Phó mỗ phải hủy kiếm trước rồi sẽ giao tính mạng cho lũ mị..
Lúc đó Nam Hoang Hạt Đạo và Đồng Cổ Thiên Tôn đang cùng nhau tính kế không biết làm cách nào để đoạt kiếm mà không bị mang tiếng vì bọn chúng không muốn tự ra tay đối phó với kẻ hậu bối, và cũng không muốn giang hồ chê cười là đã cậy đông hiếp yếu, cho ác thú và môn đồ thủ hạ dùng kiểu xa luân chiến để thắng địch một cách kém vẻ vang.
Nhưng mục đích chủ yếu của chúng là đoạt cho bằng được thanh Thiết Kiếm Chu Ngân, để lợi dụng khống chế Đan Tâm kiếm khách Như Thiên Hân. Chúng đã phải hao sức tốn công mới sai con vượn già theo dõi được Phó Thiên Lân đến đây để hiện thân đón đường đoạt kiếm nay chẳng lẽ lại chịu hao binh tổn tướng không được cái gì rồi bỏ qua hay sao?
Cả hai tên lão quái còn đang do dự không biết nên bảo vệ thanh danh, hay chỉ cần đoạt kiếm không cần tiếng tăm thì bỗng nhiên nghe Thiên Lân lên tiếng định hủy kiếm rồi tự vận sau, làm hai tên ma đầu lộ vẻ hốt hoảng! Vì chuyện chàng tự vận hay không đối với chúng chẳng quan hệ gì, nhưng thanh Thiết Kiếm Chu Ngân thì chúng không thể để cho chàng hủy được.
Do đó, không đợi Phó Thiên Lân dứt lời, Nam Hoang Hạt Đạo đã từ trên chiếc sập gỗ tung mình lao xuống vách đá nhanh như một luồng khói đen, miệng quát tháo giận dữ :
- Phó Thiên Lân, nếu mi hủy kiếm mà ta không nghiền nát được mi thành tro bụi, thì ta sẽ tự xóa tên Nam Hoang Hạt Đạo trong nhóm Vực Ngoại tam hung!
Tuy nói vậy, nhưng cũng đã chậm, vì võ công của lão ta có tuyệt thế và thân pháp có nhanh nhẹn đến đâu thì cũng không thể xuống đến nơi ngay được vì khoảng cách từ trên đỉnh vách đá xuống mặt đất, cao tới bảy, tám trượng, hơn nữa, Phó Thiên Lân cũng đã liệu định thế nào hai tên lão quái chẳng ra tay ngăn cản khi chàng hủy kiếm cho nên trong lúc vừa lên tiếng nói, chàng đã tụ công lực vào năm ngón tay hữu rồi vận sức chấn gãy kiếm.
Thiết Tỳ Bà chỉ lực vừa thâu ra đến năm ngón tay thì thanh Thiết Kiếm Chu Ngân mà thiên hạ võ lâm quần hào đang đua nhau cướp đoạt đã bị chàng chấn gãy thành mấy đoạn.
Lúc thân hình Nam Hoang Hạt Đạo xuống cách mặt đất còn bảy, tám thước, lão đã nghe chỉ lực của Phó Thiên Lân chấn gãy kiếm gây thành những tiếng leng keng, thì bất giác lão nổi giận như điên cuồng mà lớn tiếng quát :
- Giỏi thay cho tên nhãi dám cả gan hủy kiếm, ta sẽ cho mi nếm thử mùi vị thống khổ của phép “Ngũ Âm Triệt Mạch” của phái Nam Hoang cho biết!
Hai tiếng “cho biết” vừa thoát ra khỏi miệng lão quái đạo thì một luồng kình phong âm hàn kỳ tuyệt đã đập tới phía trước ngực Phó Thiên Lân.
Ý định của Phó Thiên Lân là, sau khi hủy kiếm, chàng sẽ lập tức tự đập bể sọ để hủy thân theo kiếm, nhưng thủ pháp của Nam Hoang Hạt Đạo lại thần tốc vô cùng. Thanh kiếm vừa gãy thì luồng kình khí kỳ hàn đã tới trước ngực chàng rồi.
“Ngũ Âm Triệt Mạch” là một thủ pháp tối độc trong những thủ pháp tàn độc của võ lâm. Người bị hãm hại sẽ chịu cảnh thống khổ vô cùng, toàn thân không thể chịu được một chút trọng lực nào chạm đến người, cả một chiếc lá rơi vào mình cũng đã thấy đau đớn, như dao cắt, bên trong lục phủ ngũ tạng lúc nào cũng như có sâu đục kiến cắn! Đã vậy, người lại không chết ngay mà tối thiểu cũng phải chịu đựng hàng trăm ngày cho đến khi ngũ tạng bị bể nát, các mạch máu bị đứt hết rồi mới chết.
Phó Thiên Lân tuy không biết sử dụng thủ pháp tàn độc đó nhưng chàng đã nghe nói đến từ lâu, cho nên khi thấy luồng gió lạnh vừa ập tới trước ngực, thì chàng bất giác buột miệng lớn tiếng kêu gào ai oán :
- Phó Thiên Lân này suốt đời hành sự, đâu có tội lỗi gì, mà ngày nay phải chết thảm dưới thủ đoạn tàn độc “Ngũ Âm Triệt Mạch” như thế!
Nguyên lúc Thiên Lân thấy luồng hơi lạnh ập tới trước ngực và vừa hé miệng kêu gào than thở, thì bỗng thấy sau lưng có luồng hơi âm ấm thấm vào trong người, nhưng giữa lúc sắp sửa chết thảm nên chàng cũng không buồn để ý tới, mà vẫn than thở hết câu nói bi phẫn, khảng khái xuất phát đáy lòng.
Còn Nam Hoang Hạt Đạo, khi nghe chàng nói hết câu này, thì lão bỗng lộ vẻ kinh ngạc, ngưng tay không tấn công nữa mà chỉ lạnh lùng hỏi :
- Phó Thiên Lân, mi có thể nhắc lại câu nói vừa rồi chăng?
Thiên Lân thầm nghĩ, chẳng lẽ câu nói vừa rồi của mình có gì không đúng chăng?
Chàng trầm ngâm giây lát rồi mới trừng mắt hiên ngang đáp :
- Phó mỗ tự hỏi bình sinh hành sự, không có điều gì thẹn với lương tâm, mà kết quả bị chết thảm bởi thủ đoạn tàn độc “Ngũ Âm Triệt Mạch” thì có điều ân hận thiên đạo bất công mà thôi!
Nghe chàng nói, Nam Hoang Hạt Đạo càng thêm ngạc nhiên tự lẩm bẩm :
- Quái lạ, dù người có nội công giỏi đến đâu, sau khi trúng “Ngũ Âm chỉ” triệt mạch của ta cũng không thể mở miệng nói được tiếng nào. Thế mà thằng nhãi con này vẫn thao thao bất tuyệt, nghe giọng nói hình như tâm mạch chưa bị thương! Chẳng lẽ trong rừng rậm lại có bậc giang hồ cao thủ nào biết sử dụng “Thuần Dương chỉ” để hóa giải thủ pháp “Ngũ Âm Triệt Mạch” của ta chăng?
Phó Thiên Lân nghe lão quái đạo lẩm bẩm như vậy thì bỗng nhiên nhớ lại luồng nhiệt lực từ phía sau thấm vào thân thể lúc chàng vừa bị chỉ phong âm hàn của lão quái ập tới ngực, nhưng...
Ngay lúc đó, lão quái đạo cau mày giơ tay mặt đẩy ra một chưởng phách không về phía cụm rừng sau lưng Thiên Lân, oai thế chưởng lực của lão ta mạnh khôn tả, luồng cương phong phát ra những tiếng ào ào veo véo rợn người, cuồn cuộn xoáy đi như xô núi bạt rừng và luồng gió chỉ lướt qua bên cạnh Thiên Lân mà chàng cũng đứng không vững, phải loạng choạng thối lui mấy bước, đủ thấy công lực ghê gớm của tên quái đạo này mạnh đến thế nào?
Hàng cổ thụ mấy vòng người ôm ngay nơi cửa rừng bị chưởng lực của lão quái tiện đứt một hơi ba cây, và quả nhiên đằng sau cây cổ thụ thứ ba, có một mỹ phụ áo đen, tuổi chừng ba mươi bốn, ba mươi lăm, đang đứng điềm nhiên với thái độ ngạo nghễ vô cùng.
Cây cổ thụ to lớn tuy bị chưởng phong hùng hậu của lão quái đạo tiện gãy, nhưng mỹ phụ áo đen đứng phía sau vẫn không nhúch nhích thân hình, chỉ khẽ nhướng mày, nhếch mép cười hỏi :
- Lâu ngày mới gặp nhau mà Nam Hoang đạo hữu đã nóng nảy khinh người như vậy?
May là da thịt lão bà này còn cứng rắn chứ nếu gặp người khác, chắc đã tan xương nát thịt dưới chưởng lực ghê hồn của đạo hữu rồi!
Lúc đầu Phó Thiên Lân còn cho rằng đã được vị cứu tinh nào tới giúp. Nhưng khi nghe giọng nói hơi quen, chàng cau mày quay đầu nhìn lại, và nhận ra người vừa tới lại là “Đông Hải Kiêu Bà” Nhuế Băng Tâm thì bất giác than thầm cho số kiếp phía trước bị lang sói chặn đường, phía sau bị hổ dữ uy hiếp, hy vọng sống sót tan như mây khói, chàng thử vận dụng công lực ra tứ chi, thấy vẫn còn cử động được, liền nghiến răng lặng lẽ, giơ chưởng đẩy mạnh xuống giữa đỉnh đầu.
Nhưng, cánh tay chàng vừa sắp hạ xuống thì Đông Hải Kiêu Bà đã lẹ làng hơn, mụ khẽ phất tay rộng đưa ra một luồng tụ phong (gió từ tay áo thổi ra) điểm trúng huyệt mê làm chàng ngã gục xuống bất tỉnh!
Lúc đó, trên đỉnh vách đá, Đồng Cổ Thiên Tôn thấy Đông Hải Kiêu Bà cũng tới, thì vội đứng dậy tung mình nhảy xuống, vòng tay chào hỏi.
Nam Hoang Hạt Đạo khẽ nhấp nháy mi mắt, cất tiếng ngạc nhiên hỏi :
- Nhuế lão bà, ta thực không ngờ rằng mụ đã rời Đông Hải vào lục địa mà lại còn ngầm dùng “Thuần Dương chỉ lực” phá thủ phá “Ngũ Âm Triệt Mạch” của ta để giúp cho thằng nhãi con Phó Thiên Lân này như vậy?
Đông Hải Kiêu Bà đã biết rõ tính nết cuồng ngạo của lão quái đạo, lời nói của lão ta có vẻ không bằng lòng về việc mụ ra tay ngầm giúp đỡ Thiên Lân, nên mụ ta chỉ khẽ mỉm cười đáp :
- Xin đạo hữu thể tình cho lão bà này, vì gần đây đứa trò yêu của lão là “Hồng Y La Sát” Cổ Phiêu Hương đã sa vòng tình lụy biến đổi tâm tính, lén mang thanh “Thiên Lam độc kiếm” rời đảo Thúy Vi, không biết đi đâu. Chuyến đi này của Nhuế Băng Tâm tôi chỉ cốt tìm kiếm tung tích đứa trò yêu mà người tình của nó lại là gã thiếu niên Phó Thiên Lân đây, cho nên lão bà này mới phải mạo phạm đạo hữu ra tay giải cứu cho hắn!
Lão quái đạo “À” lên một tiếng, vẻ mặt hơi dịu, nhưng lão vẫn lạnh lùng hỏi :
- Nhuế lão bà dụng tâm đối với đệ tử của mình thật chu đáo, nhưng lão bà có biết một con thần viên, một con khỉ đột tóc vàng của Lôi Thiên Tôn, và hai tên đồ đệ Nhất Cầm, Nhất Tiêu trong nhóm “Hoàng Y thất sát” của lão đạo này đều đã bị chết dưới tay thằng nhãi con Thiên Lân này chăng?
Nghe nói, Đông Hải Kiêu Bà bỗng ngửng đầu, phóng cặp mắt sáng quắc như điện, ngắm nghía bọn “Hoàng Y thất sát” còn lại, đang đứng nghiêm chỉnh trên đỉnh vách đá, rồi lộ vẻ tươi cười thủng thỉnh nói :
- Lôi Thiên Tôn đã nổi tiếng là “Dã Nhân sơn chúa” và “Bách Thú Thiên Vương” thì một con vượn già và một con khỉ đột tóc vàng đối với ông ta đâu có đáng giá là bao?
Nghe nói, Lôi Chấn Vũ buộc lòng phải cười gượng gật đầu. Đông Hải Kiêu Bà lại tiếp :
- Còn mấy vị cao đồ của đạo hữu, thì lão bà này đã nhận xét kỹ, thấy tài năng của họ chỉ thuộc loại trung bình, không thể sánh kịp tư chất thượng đẳng của đứa trò yêu nối nghiệp phái Đông Hải, cho nên lão cũng cầu xin đạo hữu thể tình tha thứ tội chết cho Phó Thiên Lân!
Nghe nói, lão quái đạo không biết làm sao chỉ khẽ cau mày đáp :
- Nếu Lôi Thiên Tôn có thể bỏ qua chuyện thần thú bị hại, thì đương nhiên bần đạo cũng đâu còn dám nghĩ đến mối thù giết hại đồ đệ nhưng còn thanh “Thiết Kiếm Chu Ngân” có thể dùng để khống chế “Đan Tâm kiếm khách” Như Thiên Hân, cũng đã bị tên tiểu tặc đó hủy gãy, nếu bần đạo không giết y, làm sao gây được...
Không đợi lão quái đạo dứt lời, Đông Hải Kiêu Bà đã lượm đoạn kiếm gãy dưới đất lên rồi cất tiếng cười dòn dã nói :
- Tại sao Nam Hoang lão hữu lại hồ đồ quá như vậy? Thanh trường kiếm của Thiên Lân chỉ là thanh kiếm bằng thép thường. Sở dĩ nó có thể dùng để ngự trị, khống chế Đan Tâm kiếm khách, là nhờ ở giọt tinh huyết, thiên thu bất diệt còn đọng trên thần kiếm mà thôi!
Nay Thiết kiếm tuy bị gãy, nhưng giọt tinh huyết vẫn còn. Vậy xin đạo hữu hãy tha chết cho Phó Thiên Làn, lão bà này sẽ cùng đạo hữu đến Cao Lê Cống Sơn một phen, để thử xem Như Thiên Hân có chịu nghe lệnh người cầm trong tay giọt bích huyết chu ngân hay chăng?
Nghe lão quái bà nói như vậy, Nam Hoang Hạt Đạo cũng phải gật đầu đồng ý, lão ta bèn thu lượm di thể của hai tên đồ đệ rồi cùng Đồng Cổ Thiên Tôn, Đông Hải Kiêu Bà và bầy thú, mang theo thanh kiếm gãy có dấu son đỏ, nhằm hướng Cao Lê Cống Sơn - nơi ẩn cư của Đan Tâm kiếm khách cất bước!
Sau khi ba tên đại ma đầu bỏ đi được chừng một giờ, Phó Thiên Lân mới mơ màng tỉnh dậy!
Lúc đó, ánh trăng vẫn sảng tỏ vằng vặc tựa ban ngày, nhưng núi sâu, rừng rậm im ắng như tờ. Chàng nhớ lại quang cảnh lúc nhác thấy Đông Hải Kiêu Bà, mà lòng buồn chán nản chàng đã giơ tay đập đầu tự vận, thì bất giác lộ vẻ kinh ngạc, tại sao mình vẫn còn sống?
Bọn ma đầu đã bỏ đi đâu mất cả?
Chàng có trấn định tâm thần, đứng dậy nhìn chung quanh một lượt, quang cảnh đập vào mắt trước tiên là xác con vượn già và con khỉ đột tóc vàng bị chàng giết chết, còn thi thể của Nhất Cầm và Nhất Tiêu đạo nhân thì không thấy đâu.
Chàng đâu có biết là may nhờ có xác con khỉ đột tóc vàng chàng mới khoát khỏi bị thú rừng xâu xé trong lúc nằm hôn mê bất tỉnh hàng giờ giữa rừng sâu! Vì con khỉ đột đó vốn là một giống vật có oai trấn bách thú!
Đến khi nhìn thấy đoạn kiếm gãy nằm trong bụi cỏ thì lòng chàng bỗng bùi ngùi luyến tiếc và thầm nghĩ, thanh Thiết Kiếm Chu Ngân này chẳng những có mang giọt máu trung thành của bậc chí sĩ vị quốc vong thân, mà còn có thể dùng nó để thỉnh cầu bất cứ điều gì cũng được đối với một vị kỳ hiệp đương thời là Đan Tâm kiếm khách. Thêm nữa, kiếm lại là một vật di tặng của ân sư La Phù lão nhân, nay tuy bị mình trong lúc vạn bất đắc dĩ phải tự tay chấn gãy hủy bỏ, nhưng giá trị kỷ niệm vẫn còn, chi bằng mình hãy cố tìm lại những đoạn kiếm gãy để lưu giữ vậy!
Chủ ý đã định, Phó Thiên Lân liền vạch cỏ để tìm lượm bốn đoạn kiếm gãy, nhưng chàng tìm khắp chung quanh trong vòng mười trượng, mà chỉ nhặt được có ba đoạn, còn một đoạn chuôi có giọt tinh huyết thì không thấy đâu!
Chỉ nghe một tiếng rống kinh khủng, máu phun tung tóe đầy trời, như một đám mưa, xác con dị thú đã bị Thiên Lân chặt làm hai khúc.
Nam Hoang Hạt Đạo nghe tiếng rống thì biết con vượn già đã bị chết, lão liền quay sang Đồng Cổ Thiên Tôn khẽ hỏi :
- Lôi Thiên Tôn, thằng nhãi con đó dùng kiếm pháp lợi hại gì, mà chỉ trong loáng mắt, y đã giết chết con Thông tí thương viên của lão huynh đã khổ công huấn luyện lâu ngày như vậy?
Vì võ công cua Đồng Cổ Thiên Tôn được sáng lập theo một đường lối riêng biệt, lại giỏi về cách dùng ngải độc và sai khiến bách thú nên mới quật khởi nổi tiếng tại vùng Miêu Cương, còn đối với các phái võ công tuyệt học của Trung Nguyên thì hắn ít được thưởng thức, do đó, hắn không hiểu lai lịch pho kiếm pháp ảo diệu của Thiên Lân, nên khi nghe Nam Hoang Hạt Đạo hỏi, hắn có vẻ ngượng, hơi đỏ mặt khẽ đáp :
- Kiếm pháp của tên tiểu tặc đó tuy nhanh nhẹn, nhưng không có gì là tinh kỳ cho lắm, chắc con thần viên vượn già của lão khinh địch quá, nên mới bị hại. Đạo huynh bất tất phải lo, để tiểu đệ sai một con khỉ đột tóc vàng đã luyện tới mức thân thể đao thương bất nhập thì chắc tên nhãi con đó sẽ bị xẻ làm hai mảnh lập tức!
Nghe nói, Nam Hoang Hạt Đạo khẽ nhíu mày cản :
- Lôi Thiên Tôn hãy khoan sai thần thú ra tay, vì võ công của tên nhãi đó đã khá như vậy, tiểu đệ muốn dùng hắn để khảo nghiệm tài nghệ của lũ môn hạ đệ tử xem sao!
Tới đây lão quái đạo quay sang bọn Hoàng Y thất sát lạnh lùng hỏi :
- Lần trước, tại Cao Lê Cống Sơn, bọn ngươi đã làm nhục oai danh của phái Nam Hoang Vô Mục ta, nay tên tiểu tặc Thiên Lân đã độc thân bị vây khốn tại đây, các người không được cậy đông thắng hắn để giang hồ chê cười, vậy trong số các ngươi, ai dám nắm chắc đoạt được thanh “Thiết Kiếm Chu Ngân” trong tay hắn?
Bọn Hoàng Y thất sát thiệt thòi ở chỗ cặp mắt bị mù nên lúc ở Cao Lê Cống Sơn, chúng không hay biết có Hoàng Sơn Độn Khách núp trong bóng tối ra tay ám trợ Thiên Lân mà chúng vẫn yên trí cho rằng võ công của chàng cực cao, cho nên khi nghe Nam Hoang Hạt Đạo hỏi, một hồi lâu vẫn chưa tên nào dám lên tiếng trả lời!
Nam Hoang Hạt Đạo chờ mãi không thấy tên đệ tử nào trả lời lão liền sa sầm nét mặt, quay đầu sang phía tả hỏi :
- Nhất Cầm, mi là người đứng đầu trong nhóm Hoàng Y thất sát, liệu có dám chắc đoạt được thanh Thiết Kiếm Chu Ngân chăng?
Người đứng bên tả đó là Nhất Cầm đạo nhân, tay cầm cây đàn cổ cầm thất huyền, nghe hỏi, hơi có vẻ trù trừ, đang sắp trả lời thì Nam Hoang Hạt Đạo đã giận dữ thét :
- Phái Nam Hoang Vô Mục ta xưa nay không bao giờ thu lưu những kẻ vô dụng, vậy mi hãy trả lại ta công phu tâm huyết ta đã dạy dỗ mi trong bảy, tám năm nay đây!
Vừa dứt lời, lão ta đã vung cánh tay áo rộng, phất ra luồng cuồng phong nghe ào ào như gió cuốn đẩy bật Nhất Cầm đạo nhân bắn cao hơn một trượng, miệng phun máu tươi có vòi, tạng phủ bị bể nát, thân xác rớt xuống chân vách đá như một khúc cây, chiếc đàn cổ cầm cũng tan ra từng mảnh nhỏ bắn tung tứ phía!
Phó Thiên Lân thấy Nam Hoang Hạt Đạo ác như vậy, thì trong lòng kinh hãi vô cùng, và chàng càng nhận rõ hoàn cảnh của mình, nếu rủi mà sa vào tay lão ma đầu này, tất nhiên sẽ phải chịu bao cảnh khổ cực đau đớn, muốn sống không được mà cầu chết cũng không xong!
Sau khi Nam Hoang Hạt Đạo dùng tụ phong phất tung tên đồ đệ Nhất Cầm đạo nhân, đứng đầu trong nhóm Hoàng Y thất sát, rồi hắn lại vẫn giọng nói lạnh lẽo không chút cảm tình, quay sang tên Đạo nhân áo vàng đứng hàng thứ hai hỏi :
- Nhất Tiêu, chẳng lẽ mi cũng...
Người vừa được lão quái gọi đến tên là Nhất Tiêu đạo nhân, tay cầm một cây ngọc tiêu, thấy thảm trạng vừa rồi y đã vỡ mật bay hồn, nên không đợi lão quái dứt lời, y đã cung kính đáp :
- Kính bẩm ân sư, đệ tử Nhất Tiêu nguyện tuân pháp dụ của ân sư, xuống đoạt thủ thanh Thiết Kiếm Chu Ngân!
Nghe nói, Nam Hoang Hạt Đạo hơi tươi nét mặt nhưng vẫn giọng lạnh lùng :
- Ta chỉ bằng lòng cho mi trong ba mươi chiêu thức phải hoàn thành nhiệm vụ, nếu quá số...
Nét mặt Nhất Tiêu đạo nhân lộ vẻ thảm não, vội kính cẩn xen lời đáp :
- Xin ân sư phóng tâm, nếu chẳng may đệ tử không làm tròn nhiệm vụ, đệ tử sẽ biết tự xử và không dám để nhục đến oai vọng của phái Nam Hoang Vô Mục!
Lão quái đạo vừa dùng giọng mũi khẽ “hừ” một tiếng, Nhất Tiêu đạo nhân đã vòng tay cúi chào lão ta và Đồng Cổ Thiên Tôn rồi khẽ vung ngọc tiêu, nhẹ nhàng nhảy xuống vách đá.
Phó Thiên Lân vốn tính khoan nhân trung hậu, nhưng vì đêm nay chàng biết rõ thế nào cũng chết nên đã quyết định sẽ thi triển hết sư môn tuyệt học, may ra trừ đỡ được vài tên hung đồ hoặc mấy con ác thú rồi mới cam tâm chịu chết.
Đến nay nghe thầy trò Nam Hoang Hạt Đạo đối đáp với nhau như vậy, thì chàng lại thầm thay đổi quyết định là hãy cùng đối phương giao đấu cho đến hết ba mươi chiêu, xem sau đó chúng sẽ đối xử ra sao.
Đã có ý định sẵn, nên khi thấy Nhất Tiêu đạo nhân tung mình nhảy xuống, chàng không ra tay tuyệt tình ngay như đối với con vượn già vừa rồi, mà chỉ hoành kiếm, ngang nhiên đứng chờ.
Môn hạ phái Nam Hoang Vô Mục, tuy tên nào tên nấy đều mù nhưng không hiểu họ rèn luyện cách nào mà đã khắc phục được toàn bộ những điểm tiên thiên khuyết hãm đó!
Nhất Tiêu đạo nhân từ trên cao hàng bảy, tám trượng nhảy xuống, tất nhiên khoảng lưng chừng thế nào cũng phải điểm chân vào vách đá một lần để mượn sức. Và, khi Phó Thiên Lân thấy thân pháp xảo diệu, cùng cách điểm chân rất chuẩn xác của đối phương chẳng khác một người sáng mắt, thì chàng thầm bội phục Nam Hoang Hạt Đạo tuy có hung tàn nhưng quả không hổ danh là tôn chủ của một phái võ học. Vừa lúc đó, bóng đạo nhân áo vàng cũng thụp xuống giữa đầu chàng! Nhất Tiêu đạo nhân đã thi triển sát thủ, chiếc ngọc tiêu trong tay y với chiêu thức “Đảo Tả hiên Hà” hóa thành một vầng tiêu ảnh như đám mưa rào dội xuống.
Phó Thiên Lân khẽ nhếch mép cười, toàn thân chàng xoay về bên phải năm thước, thanh Thiết Kiếm Chu Ngân vung lên với chiêu thức “Tà Chỉ Tam Tinh” đâm xéo vào đùi bên trái đối phương một nhát.
Không ngờ Nhất Tiêu đạo nhân, chẳng thèm biến thế lách tránh, mà chỉ khẽ nghiêng mình, liều chịu để nhát kiếm của Thiên Lân chặt đứt một chân, vung ngọc tiêu kèm theo một luồng kình phong bổ xuống đỉnh đầu đối phương.
Lối đánh liều lĩnh này làm Thiên Lân thầm kinh hãi, bắt buộc phải thâu hồi đường kiếm “Tà Chỉ Tam Tinh”, xoay mình mấy vòng tránh ra xa hơn năm thước nữa.
Nhất Tiêu đạo nhân chỉ nhờ vào nhĩ lực kinh người mà y đã khắc khổ rèn luyện, để nghe tiếng gió, nhận vị trí rồi vung ngọc tiêu dệt thành tấm lưới bích quang bám sát đối phương như bóng với hình.
Phó Thiên Lân vốn cố ý dò xét tài nghệ của Nhất Tiêu đạo nhân, nên chàng dùng thiết kiếm gạt mạnh ngọc tiêu của đối phương rồi sử dụng chiêu thức “Ngoan Thạch Điểm Đầu” đâm thẳng mũi kiếm vào bả vai trái của địch.
Quả nhiên, Nhất Tiêu đã cố ý liều mạng nên tuy hắn có nghe luồng kiếm phong của Thiên Lân đâm tới, nhưng hắn vẫn làm như không biết, đợi mũi kiếm đối phương gần tới bả vai rồi mới thình lình sử dụng thế “Độc Long Tầm Huyệt” đâm thẳng ngọc tiêu vào giữa rốn địch thủ!
May mà Thiên Lân đã hiểu rõ dụng ý đối phương, nên chàng chỉ sử dụng chiêu thức “Ngoan Thạch Điểm Đầu” đến nửa chừng rồi tự thu hồi. Nhưng võ học của môn hạ phái Nam Hoang Vô Mục đâu phải tầm thường? Hơn nữa, Nhất Tiêu đạo nhân lại là nhân vật xuất sắc trong nhóm Hoàng Y thất sát, nên thừa lúc Phó Thiên Lân hai lần để mất cơ hội ra tay trước, Nhất Tiêu đã vung ngọc tiêu tiếp, hóa thành một vầng quang ảnh màu vàng kèm theo một âm vận du dương mỹ diệu, vây bọc chung quanh địch thủ!
Đứng trên đỉnh vách đả, Nam Hoang Hạt Đạo chỉ nhờ có hai tai lóng nghe tiếng gió, mà đã biết chiêu số giao đấu của đôi bên nên lão ta lớn tiếng nói vọng xuống.
- Nhất Tiêu, hãy cố gắng lên, đã đến chiêu thức thứ hai mươi mốt rồi đấy!
Nhất Tiêu đạo nhân tuy đã liều chết tấn công chiếm được cơ hội ra tay trước, nhưng vì thân pháp kiếm thuật của Thiên Lân không còn non kém như xưa nên vẫn chưa thấy đối thủ lộ vẻ gì là thua sút, nay lại nghe Nam Hoang Hạt Đạo lên tiếng thúc dục, thì nét mặt Nhất Tiêu lập tức biến đổi, và hắn tự biết mạng sống chỉ còn trông cậy vào chín chiêu thức còn lại mà thôi nên hắn vội vàng nghiến răng thi triển “Thất Sát Tán Hoa” tiêu pháp - sát thủ tuyệt học - vung tả chưởng kèm theo luồng chưởng lực âm hàn, liều lĩnh chồm thẳng vào đối phương.
Phó Thiên Lân, ngoài phương diện nội gia chân lực về kiếm thuật, chàng đã được Đan Tâm kiếm khách và Hoàng Sơn Độn Khách, hai vị võ lâm kỳ hiệp chỉ điểm rèn luyện, trở thành một tay đệ nhất lưu hảo thủ trong lớp giang hồ tuổi trẻ hiện thời, tài nghệ chàng có thể ngang hàng với Hồng Y La Sát Cổ Phiêu Hương.
Nhưng tục ngữ có câu: “Một kẻ liều mạng, muôn người khó địch”! Nhất Tiêu đạo nhân vốn đã là một tay võ nghệ thượng thặng, nay lại liều mạng toàn lực tấn công, nên Phó Thiên Lân cũng cảm thấy áp lực nặng nề vô cùng!
Đến khi đối phương thi triển sát thủ, chàng vội vàng dùng bộ pháp nhanh nhẹn, vùng vung kiếm ứng phó được ba thế ngọc tiêu liên hoàn kỳ dị của Ngọc Tiêu đạo nhân, thì bỗng nhiên lại cảm thấy một luồng chưởng lực lạnh như băng tuyết, ào ào xoáy vào giữa ngực! Biết không thể nào tránh được nữa, chàng phải buộc lòng ngưng tụ chân khí, vung tả chưởng tung ra một luồng phách không chưởng lực đón đỡ chưởng phong của đối phương!
Nào ngờ, Nhất Tiêu đạo nhân đã theo Nam Hoang Hạt Đạo học nghề hơn hai mươi năm, công lực rất thâm hậu, nên khi hai luồng chưởng phong chạm nhau, Phó Thiên Lân bỗng thấy khí huyết toàn thân bị đảo lộn, thân hình loạng choạng, thối lui hai bước!
Nhất Tiêu đạo nhân đã thắng thế, đâu chịu nương tay. Cây ngọc tiêu trong tay hắn lại hóa thành một đạo kỳ quang kèm theo hai tuyệt chiêu “Xuy Tiêu Dẫn Phượng” và “Nghênh Khách Hồng Kiều” được hắn thi triển liên tiếp, tạo thành vô số những vòng ánh sáng màu xanh biếc như tấm lưới bích quang.
Phó Thiên Lân liều đỡ một chưởng thấy bị kém sức đối phương thì hơi vẻ hoang mang, chàng phải khó khăn vất vả mới thi triển được tâm pháp “Thiên Ngoại Du Tiên” của sư môn, tránh thoát ra ngoài màng lưới bích quang của đối phương nhưng đầu bả vai trái cũng đã bị tiêu phong phớt qua và cảm thấy hơi tê nhức.
Tuổi trẻ ai mà không có tính hiếu thắng, nên qua mấy lần thất thủ, Thiên Lân bèn nhướng mày thi triển tuyệt học và nhân lúc Nhất Tiêu đạo nhân thắng thế đắc ý lao mình đuổi theo, chàng liền vung kiếm từ ngang hông đưa ra sử dụng tuyệt thế “Thiên Long Trạo Vĩ” - rồng thiên quẫy đuôi - trong pho “Lục Lục Thiên Cương kiếm pháp”, kiếm quang tỏa ra như trăm ngàn đóa hoa kiếm, nhằm đâm vào các nơi yếu hại khắp toàn thân địch thủ.
Nhất Tiêu đạo nhân không ngờ rằng Phó Thiên Lân vẫn lẩn tránh nương tay và nay chàng bỗng nhiên xuất thủ hoàn chiêu với một thân pháp kỳ ảo như vậy!
Tuy cặp mắt của hắn không thấy đường nhưng nhĩ lực rất linh mẫn, nên hắn chỉ nghe tiếng kiếm phong vù vù, đã biết trong kiếm chiêu “Thiên Long Trạo Vĩ” của địch thủ còn hàm ẩn biến hóa vô cùng và oai lực rất lớn.
Để đối phó, Nhất Tiêu đạo nhân vội sử dụng chiêu thức “Như Ý Thiên La”, một tuyệt chiêu tuyệt học hộ thân của phái võ Nam Hoang Vô Mục, đón đỡ những đường kiếm của đối phương, đâm chém tới tấp như mưa, đồng thời hai chân cũng sử dụng liên tiếp ba thế “Hoàn Phong Phiêu Diệp” - gió lốc cuốn lá - nhảy tránh sang bên trái gần hai trượng!
Phó Thiên Lân thấy Nhất Tiêu đạo nhân đã mù cả mắt mà trong lúc lao mình đuổi theo hắn vẫn tránh thoát được thế kiếm tuyệt diệu “Thiên Long Trạo Vĩ” của chàng thì chàng cũng thầm khen phục công lực đối phương rất tài giỏi. Nhưng chàng vẫn tin chắc rằng, với pho kiếm pháp tuyệt học của sư môn, thế nào cũng khắc phục được đối phương, nên chàng liền vận hơi rú lên một tiếng thật dài, phi thân lên cao hơn ba trượng, ngầm vận nội lực, múa kiếm tỏa thành muôn ngàn đóa hoa như một trận kiếm vũ (mưa kiếm) chụp xuống đầu Nhất Tiêu đạo nhân.
Ngay lúc đó, Nhất Tiêu đạo nhân cũng đã chuẩn bị đem hết bình sinh sở học, liều một chết một còn cùng đối thủ, chiếc ngọc tiêu của hắn cũng múa thành một vầng bích quang kèm theo âm điệu sát phạt ai oán, vọt lên không trung, xuyên vào trong đám mưa kiếm của địch thủ.
Giữa lúc hai luồng kiếm quang, tiêu ảnh sắp sửa chạm nhau thì trên đỉnh vách đá, Nam Hoang Hạt Đạo bỗng cất tiếng lạnh lùng :
- Các ngươi đã giao thủ tới chiêu thứ hai mươi chín rồi đó! Môn hạ phái Nam Hoang Vô Mục, không bao giờ dung túng kẻ làm nhục môn hộ!
Nhất Tiêu đạo nhân nghe nói, bỗng nhìn Phó Thiên Lân quát lên một tiếng “Hãy khoan!” rồi dùng phép “Thiên Cân Trụy” thân hình từ từ hạ xuống mặt đất.
Trong đường kiếm này của Thiên Lân ngầm ẩn hai kiếm chiêu kỳ ảo “Bồ Đề Trích Lộ” và “Thiên Nữ Tán Hoa”, có oai lực biến hóa vô cùng, với ý định sẽ kết liễu tính mệnh địch thủ. Nhưng khi nghe Nhất Tiêu đạo nhân đã kêu lên như vậy, thì theo quy củ võ lâm, chàng cũng phải ngừng tay, hạ xuống mặt đất, chờ xem đối phương nói gì.
Sau khi hạ chân xuống mặt đất, Nhất Tiêu đạo nhân cũng không thèm để ý đến Thiên Lân, hắn chỉ quay mình hướng về phía đỉnh vách đá, cúi mình thi lễ nói :
- Đệ tử Nhất Tiêu kém tài, phụ công dạy dỗ của ân sư, làm nhục môn phái Nam Hoang, cần phải tự xử để tạ tội. Nhưng đối phương công lực rất cao, kiếm pháp lại tinh diệu, nếu ân sư có sai các sư đệ khác xuống giao đấu, cúi xin ân sư gia hạn chiêu số!
Hai tiếng “chiêu số” vừa dứt, thì chiếc ngọc tiêu trong tay đạo nhân đã quay lại tự điểm vào tử huyệt “Thất Khảm” trước ngực rồi từ từ gục xuống tắt thở!
Phó Thiên Lân đã được mục kích Nhất Cầm đạo nhân bị lão quái đánh chết nay lại thấy Nhất Tiêu đạo nhân phải tự tận thân vong, thì chàng cũng phải thầm kinh hãi về thủ đoạn ngự trị môn hạ tàn khốc của Nam Hoang Quái Đạo!
Trong lúc chàng đang bồi hồi cảm khái, bỗng nghe một tiếng rống kinh khủng, rồi một bóng vàng lông lá đầy mình, kèm theo luồng kình phong hôi tanh lộn mửa đang chụp thẳng xuống đầu.
Lúc hai tên lão quái Nam Hoang Hạt Đạo và Đồng Cổ Thiên Tôn mới tới, Phó Thiên Lân đã nhận biết bốn con khỉ đột tóc vàng khiêng chiếc sập của Đồng Cổ Thiên Tôn đều thuộc loại dị thú thông linh, rất là khó đấu.
Nay lại thấy luồng gió hôi tanh đang ào ào đổ xuống, tuy không nhìn rõ hình dáng, nhưng chàng cũng đoán chắc là con “khỉ đột tóc vàng” nên chàng vội vàng nhảy về phía trước hơn một trượng tạm né tránh, rồi thình lình múa kiếm sử dụng một đường “Phản Tý Hàng Long” kèm theo luồng kiếm phong veo véo, xỉa thẳng vào bóng vàng đang từ trên không xa xuống.
Kiếm chiêu “Phản Tý Hàng Long” này của Thiên Lân vốn đã tinh diệu vô cùng, lại thêm sự khôn ngoan hung thủ không được như người nên nhát kiếm đó đã chém trúng ngay đầu vai trái của con dị thú. Nhưng nhát kiếm này đã làm Thiên Lân suýt nữa bị mất mạng.
Nguyên con khỉ đột tóc vàng này là một loại dị thú, châu thân ngoài một vài nơi yếu hại, còn thì chỗ nào cũng cứng rắn như sắt thép, đao kiếm không chém đứt, mà thanh Thiết Kiếm Chu Ngân của Thiên Lân lại chỉ là thanh kiếm đúc bằng thép thường cho nên sau khi chém trúng con thú một nhát, chàng chỉ thấy hổ khẩu bị tê nhức, còn con hung thú thì không hề hấn gì, nó vẫn lừ lừ há chiếc miệng rộng đỏ lòm như chậu máu giơ cánh tay tả đầy lông lá chụp lấy cổ tay mặt của chàng.
Thấy vậy Phó Thiên Lân kinh hãi vô cùng, chàng vội vàng trầm cổ tay nhẹ nhàng nhảy lui tránh thoát, nhưng con khỉ đột cũng mẫn tiệp không kém, mớ tóc vàng phía sau gáy nó hất tung lên một cái, rồi lại giơ hai cánh tay lông lá đầy móng nhọn hoắc và chồm theo sát nút.
Thấy hung thú không sợ đao kiếm, Phó Thiên Lân phải vội vàng vận công lực vào tả chưởng tung ra một luồng kình khí mạnh như gió bão đẩy lui con dị thú.
Tuy bị đẩy lui, nhưng không bị thương nên con khỉ đột lại hung hăng chồm tới, làm cho Phó Thiên Lân phải gài thanh kiếm vào lưng, dùng cả hai tay liên tiếp đẩy ra những luồng phách không chưởng lực để chống cự!
Đánh theo kiểu này, rất hao phí chân lực, con khỉ đột lại luôn rống lên những tiếng quái gở và mỗi lúc mỗi trở nên hung mãnh, còn Phó Thiên Lân thì vừa phải nhảy nhót lẩn tránh vừa phải vận khí phát chưởng, nên càng đánh càng thấm mệt dần. Vì nội gia chân lực của chàng còn hơi non kém, khi đối phó với cường địch chỉ nhờ vào pho “Lục Lục Thiên Cương kiếm pháp” tinh diệu cực độ. Nay gặp phải loại dị thú không sợ đao kiếm, thì pho kiếm pháp có vi diệu hơn nữa cũng vô dụng. Cho nên vừa đánh, Thiên Lân vừa thầm nghĩ, chẳng lẽ cứ thế này cho đến lúc mệt mỏi rã rời, chờ hung thú xé xác đoạt kiếm hay sao?
Nhưng dù sao, chàng cũng là người có tư chất thông minh tuyệt đỉnh, nên chỉ trong giây lát chàng đã phát hiện hình như con dị thú luôn luôn đặc biệt chú ý bảo vệ nơi rốn của nó, và chàng cũng để ý thấy những chòm lông chung quanh chỗ này có màu vàng lợt hơn những chỗ khác.
Sau khi nhìn rõ, lập tức chàng hiểu ngay chỗ này là điểm yếu hại trí mạng của con ác thú. Nên sau một hồi suy tính, chàng liền vẫn dụng nội gia chân lực, đẩy mạnh song chưởng ra một lượt để tạm chặn đà lao của ác thú, rồi rút kiếm đâm liên tiếp ba nhát vào cặp mắt và thái dương của nó.
Con khỉ đột này đã được Nam Hoang Hạt Đạo nuôi dưỡng lâu năm nên của có vẻ khôn ngoan, nó thấy Thiên Lân hình như đã hết sức mệt mỏi, phải thu chưởng dùng kiếm thì nó lộ vẻ cao hứng, rú lên những tiếng ghê rợn, nhưng nó cũng biết cố ý nghiêng đầu né tránh, làm như các bộ phận trên mặt không dám đương cự mũi kiếm để rình đánh lừa đối phương.
Giữa người và thú, một khi đã giao đấu về tâm tư thì tự nhiên người phải cao hơn thú nhiều. Lúc này, Phó Thiên Lân bỗng sử dụng một đường kiếm tuyệt học “Bát Phương Phong Vũ” – mưa gió tám phương – múa kiếm hóa thành trăm ngàn đóa hoa kiếm, đâm chém tới tấp vào mặt dị thú.
Con khỉ đột cũng giả bộ như bị kiếm quang làm hoa mắt, động tác tỏ ra hơi chậm một chút để bị đâm ngay một kiếm giữa màng tang.
Nhưng chỉ nghe một tiếng “cách” khô khan như đâm trúng gỗ đá, cả cánh tay của Phó Thiên Lân bị tê nhức và chàng vừa rút kiếm vừa nhảy lui, thì đã bị con dị thú nhanh tay chộp được lưỡi kiếm giữ chặt lại và cất lên những tiếng “khịt, khịt” tỏ vẻ đắc ý vô cùng.
Con ác thú cho rằng Thiên Lân đã mắc mưu của nó, hơn nữa, lúc Đồng Cổ Thiên Tôn sai nó xuống, lão ta đã dặn nó cần phải đoạt cho bằng được thanh bảo kiếm trong tay đối phương, còn người thì giết hay không tùy ý, cho nên sau khi chụp được lưỡi kiếm, nó không suy nghĩ gì khác, mà chỉ cố sức giựt kiếm.
Phó Thiên Lân thấy hung thú nắm chặt thanh kiếm và ra sức giựt, thì biết mưu kế đã thành nhưng chàng vẫn cố ý vận chân lực giựt lại.
Con ác thú thấy Thiên Lân cũng dùng sức để giựt kiếm thì nó vội vàng rú lên một tiếng, rồi đưa cả hai tay nắm chặt lưỡi kiếm định giằng co đấu sức với người.
Biết cơ hội đã đến, Phó Thiên Lân bỗng dửng mày, cất lên một hồi cười dài buông thõng chân khí, đổi giựt làm đẩy, khiến con ác thú bị mất đà, loạng choạng ngã ngửa về phía sau mấy bước.
Thầy trò Nam Hoang Hạt Đạo tuy chỉ nhờ thính giác linh mẫn để nhận xét sự vật chung quanh, nhưng Đồng Cổ Thiên Tôn thì có cặp mắt sáng như điện, lại đứng trên cao nhìn xuống nên lão đã thấu rõ tâm ý của Thiên Lân, và đồng thời lão cũng hiểu tính mạng của cong thần thú sắp bị nguy trong khoảnh khắc.
Lão ta chưa kịp ra hiệu chỉ dẫn thần thú, chỉ mới cau cặp chân mày rậm dùng giọng mũi khẽ “Hừ” một tiếng thì Thiên Lân đã thừa cơ hội ác thú loạng choạng thối lui, nhảy theo nhanh như luồng gió, vận công lực lên ngón tay trỏ xỉa mạnh một nhát vào rốn con ác thú, lúc đó hai tay nó còn đang mắc cầm chặt thanh thiết kiếm của chàng.
Chỉ nghe một tiếng rống vang trời dậy đất, từ nơi rốn con khỉ đột tóc vàng đã phun ra một vòi máu tanh hôi, bắn đầy mình Phó Thiên Lân rồi lăn xuống đất chết không kịp dãy dụa.
Ngay lúc đó, Phó Thiên Lân cũng gần như kiệt lực vì chàng đã liên tiếp dùng kiếm chém chết con vượn già, ra sức đấu với Nhất Tiêu đạo nhân, và dùng kế giết chết hung thú tóc vàng. Chàng tự biết lúc này, nếu bọn ma đầu trên đỉnh vách đá chỉ cần cho một thú hay một người nào khác xuống thì không những thanh thiết kiếm bị đoạt mà chính chàng cũng sẽ bị lọt vào tay bọn hung tà vô nhân đạo này, để rồi bị chúng hành hạ chịu đủ mọi cực hình cho đến chết.
Sau khi so sánh tình thế, hiểu rõ lợi hại, chàng bèn cúi nhặt thanh Thiết Kiếm Chu Ngân, rồi ngửng đầu nhìn hai tên lão quái với nét mặt bình thản ngang nhiên nói :
- Nam Hoang lão quái và Miêu Cương yêu nhân hãy nghe đây, giờ này Phó mỗ cũng tự biết không còn hơi sức nữa, các người chỉ cần cho một người nào xuống là có thể giết chết Phó mỗ để đoạt kiếm một cách dễ dàng. Nhưng thanh Thiết Kiếm Chu Ngân này có mang theo một giọt bích huyết tinh trung của bậc chí sĩ đã vong thân vị quốc, không thể cho bọn yêu tà các người làm nhơ bẩn. Được! Nên Phó mỗ phải hủy kiếm trước rồi sẽ giao tính mạng cho lũ mị..
Lúc đó Nam Hoang Hạt Đạo và Đồng Cổ Thiên Tôn đang cùng nhau tính kế không biết làm cách nào để đoạt kiếm mà không bị mang tiếng vì bọn chúng không muốn tự ra tay đối phó với kẻ hậu bối, và cũng không muốn giang hồ chê cười là đã cậy đông hiếp yếu, cho ác thú và môn đồ thủ hạ dùng kiểu xa luân chiến để thắng địch một cách kém vẻ vang.
Nhưng mục đích chủ yếu của chúng là đoạt cho bằng được thanh Thiết Kiếm Chu Ngân, để lợi dụng khống chế Đan Tâm kiếm khách Như Thiên Hân. Chúng đã phải hao sức tốn công mới sai con vượn già theo dõi được Phó Thiên Lân đến đây để hiện thân đón đường đoạt kiếm nay chẳng lẽ lại chịu hao binh tổn tướng không được cái gì rồi bỏ qua hay sao?
Cả hai tên lão quái còn đang do dự không biết nên bảo vệ thanh danh, hay chỉ cần đoạt kiếm không cần tiếng tăm thì bỗng nhiên nghe Thiên Lân lên tiếng định hủy kiếm rồi tự vận sau, làm hai tên ma đầu lộ vẻ hốt hoảng! Vì chuyện chàng tự vận hay không đối với chúng chẳng quan hệ gì, nhưng thanh Thiết Kiếm Chu Ngân thì chúng không thể để cho chàng hủy được.
Do đó, không đợi Phó Thiên Lân dứt lời, Nam Hoang Hạt Đạo đã từ trên chiếc sập gỗ tung mình lao xuống vách đá nhanh như một luồng khói đen, miệng quát tháo giận dữ :
- Phó Thiên Lân, nếu mi hủy kiếm mà ta không nghiền nát được mi thành tro bụi, thì ta sẽ tự xóa tên Nam Hoang Hạt Đạo trong nhóm Vực Ngoại tam hung!
Tuy nói vậy, nhưng cũng đã chậm, vì võ công của lão ta có tuyệt thế và thân pháp có nhanh nhẹn đến đâu thì cũng không thể xuống đến nơi ngay được vì khoảng cách từ trên đỉnh vách đá xuống mặt đất, cao tới bảy, tám trượng, hơn nữa, Phó Thiên Lân cũng đã liệu định thế nào hai tên lão quái chẳng ra tay ngăn cản khi chàng hủy kiếm cho nên trong lúc vừa lên tiếng nói, chàng đã tụ công lực vào năm ngón tay hữu rồi vận sức chấn gãy kiếm.
Thiết Tỳ Bà chỉ lực vừa thâu ra đến năm ngón tay thì thanh Thiết Kiếm Chu Ngân mà thiên hạ võ lâm quần hào đang đua nhau cướp đoạt đã bị chàng chấn gãy thành mấy đoạn.
Lúc thân hình Nam Hoang Hạt Đạo xuống cách mặt đất còn bảy, tám thước, lão đã nghe chỉ lực của Phó Thiên Lân chấn gãy kiếm gây thành những tiếng leng keng, thì bất giác lão nổi giận như điên cuồng mà lớn tiếng quát :
- Giỏi thay cho tên nhãi dám cả gan hủy kiếm, ta sẽ cho mi nếm thử mùi vị thống khổ của phép “Ngũ Âm Triệt Mạch” của phái Nam Hoang cho biết!
Hai tiếng “cho biết” vừa thoát ra khỏi miệng lão quái đạo thì một luồng kình phong âm hàn kỳ tuyệt đã đập tới phía trước ngực Phó Thiên Lân.
Ý định của Phó Thiên Lân là, sau khi hủy kiếm, chàng sẽ lập tức tự đập bể sọ để hủy thân theo kiếm, nhưng thủ pháp của Nam Hoang Hạt Đạo lại thần tốc vô cùng. Thanh kiếm vừa gãy thì luồng kình khí kỳ hàn đã tới trước ngực chàng rồi.
“Ngũ Âm Triệt Mạch” là một thủ pháp tối độc trong những thủ pháp tàn độc của võ lâm. Người bị hãm hại sẽ chịu cảnh thống khổ vô cùng, toàn thân không thể chịu được một chút trọng lực nào chạm đến người, cả một chiếc lá rơi vào mình cũng đã thấy đau đớn, như dao cắt, bên trong lục phủ ngũ tạng lúc nào cũng như có sâu đục kiến cắn! Đã vậy, người lại không chết ngay mà tối thiểu cũng phải chịu đựng hàng trăm ngày cho đến khi ngũ tạng bị bể nát, các mạch máu bị đứt hết rồi mới chết.
Phó Thiên Lân tuy không biết sử dụng thủ pháp tàn độc đó nhưng chàng đã nghe nói đến từ lâu, cho nên khi thấy luồng gió lạnh vừa ập tới trước ngực, thì chàng bất giác buột miệng lớn tiếng kêu gào ai oán :
- Phó Thiên Lân này suốt đời hành sự, đâu có tội lỗi gì, mà ngày nay phải chết thảm dưới thủ đoạn tàn độc “Ngũ Âm Triệt Mạch” như thế!
Nguyên lúc Thiên Lân thấy luồng hơi lạnh ập tới trước ngực và vừa hé miệng kêu gào than thở, thì bỗng thấy sau lưng có luồng hơi âm ấm thấm vào trong người, nhưng giữa lúc sắp sửa chết thảm nên chàng cũng không buồn để ý tới, mà vẫn than thở hết câu nói bi phẫn, khảng khái xuất phát đáy lòng.
Còn Nam Hoang Hạt Đạo, khi nghe chàng nói hết câu này, thì lão bỗng lộ vẻ kinh ngạc, ngưng tay không tấn công nữa mà chỉ lạnh lùng hỏi :
- Phó Thiên Lân, mi có thể nhắc lại câu nói vừa rồi chăng?
Thiên Lân thầm nghĩ, chẳng lẽ câu nói vừa rồi của mình có gì không đúng chăng?
Chàng trầm ngâm giây lát rồi mới trừng mắt hiên ngang đáp :
- Phó mỗ tự hỏi bình sinh hành sự, không có điều gì thẹn với lương tâm, mà kết quả bị chết thảm bởi thủ đoạn tàn độc “Ngũ Âm Triệt Mạch” thì có điều ân hận thiên đạo bất công mà thôi!
Nghe chàng nói, Nam Hoang Hạt Đạo càng thêm ngạc nhiên tự lẩm bẩm :
- Quái lạ, dù người có nội công giỏi đến đâu, sau khi trúng “Ngũ Âm chỉ” triệt mạch của ta cũng không thể mở miệng nói được tiếng nào. Thế mà thằng nhãi con này vẫn thao thao bất tuyệt, nghe giọng nói hình như tâm mạch chưa bị thương! Chẳng lẽ trong rừng rậm lại có bậc giang hồ cao thủ nào biết sử dụng “Thuần Dương chỉ” để hóa giải thủ pháp “Ngũ Âm Triệt Mạch” của ta chăng?
Phó Thiên Lân nghe lão quái đạo lẩm bẩm như vậy thì bỗng nhiên nhớ lại luồng nhiệt lực từ phía sau thấm vào thân thể lúc chàng vừa bị chỉ phong âm hàn của lão quái ập tới ngực, nhưng...
Ngay lúc đó, lão quái đạo cau mày giơ tay mặt đẩy ra một chưởng phách không về phía cụm rừng sau lưng Thiên Lân, oai thế chưởng lực của lão ta mạnh khôn tả, luồng cương phong phát ra những tiếng ào ào veo véo rợn người, cuồn cuộn xoáy đi như xô núi bạt rừng và luồng gió chỉ lướt qua bên cạnh Thiên Lân mà chàng cũng đứng không vững, phải loạng choạng thối lui mấy bước, đủ thấy công lực ghê gớm của tên quái đạo này mạnh đến thế nào?
Hàng cổ thụ mấy vòng người ôm ngay nơi cửa rừng bị chưởng lực của lão quái tiện đứt một hơi ba cây, và quả nhiên đằng sau cây cổ thụ thứ ba, có một mỹ phụ áo đen, tuổi chừng ba mươi bốn, ba mươi lăm, đang đứng điềm nhiên với thái độ ngạo nghễ vô cùng.
Cây cổ thụ to lớn tuy bị chưởng phong hùng hậu của lão quái đạo tiện gãy, nhưng mỹ phụ áo đen đứng phía sau vẫn không nhúch nhích thân hình, chỉ khẽ nhướng mày, nhếch mép cười hỏi :
- Lâu ngày mới gặp nhau mà Nam Hoang đạo hữu đã nóng nảy khinh người như vậy?
May là da thịt lão bà này còn cứng rắn chứ nếu gặp người khác, chắc đã tan xương nát thịt dưới chưởng lực ghê hồn của đạo hữu rồi!
Lúc đầu Phó Thiên Lân còn cho rằng đã được vị cứu tinh nào tới giúp. Nhưng khi nghe giọng nói hơi quen, chàng cau mày quay đầu nhìn lại, và nhận ra người vừa tới lại là “Đông Hải Kiêu Bà” Nhuế Băng Tâm thì bất giác than thầm cho số kiếp phía trước bị lang sói chặn đường, phía sau bị hổ dữ uy hiếp, hy vọng sống sót tan như mây khói, chàng thử vận dụng công lực ra tứ chi, thấy vẫn còn cử động được, liền nghiến răng lặng lẽ, giơ chưởng đẩy mạnh xuống giữa đỉnh đầu.
Nhưng, cánh tay chàng vừa sắp hạ xuống thì Đông Hải Kiêu Bà đã lẹ làng hơn, mụ khẽ phất tay rộng đưa ra một luồng tụ phong (gió từ tay áo thổi ra) điểm trúng huyệt mê làm chàng ngã gục xuống bất tỉnh!
Lúc đó, trên đỉnh vách đá, Đồng Cổ Thiên Tôn thấy Đông Hải Kiêu Bà cũng tới, thì vội đứng dậy tung mình nhảy xuống, vòng tay chào hỏi.
Nam Hoang Hạt Đạo khẽ nhấp nháy mi mắt, cất tiếng ngạc nhiên hỏi :
- Nhuế lão bà, ta thực không ngờ rằng mụ đã rời Đông Hải vào lục địa mà lại còn ngầm dùng “Thuần Dương chỉ lực” phá thủ phá “Ngũ Âm Triệt Mạch” của ta để giúp cho thằng nhãi con Phó Thiên Lân này như vậy?
Đông Hải Kiêu Bà đã biết rõ tính nết cuồng ngạo của lão quái đạo, lời nói của lão ta có vẻ không bằng lòng về việc mụ ra tay ngầm giúp đỡ Thiên Lân, nên mụ ta chỉ khẽ mỉm cười đáp :
- Xin đạo hữu thể tình cho lão bà này, vì gần đây đứa trò yêu của lão là “Hồng Y La Sát” Cổ Phiêu Hương đã sa vòng tình lụy biến đổi tâm tính, lén mang thanh “Thiên Lam độc kiếm” rời đảo Thúy Vi, không biết đi đâu. Chuyến đi này của Nhuế Băng Tâm tôi chỉ cốt tìm kiếm tung tích đứa trò yêu mà người tình của nó lại là gã thiếu niên Phó Thiên Lân đây, cho nên lão bà này mới phải mạo phạm đạo hữu ra tay giải cứu cho hắn!
Lão quái đạo “À” lên một tiếng, vẻ mặt hơi dịu, nhưng lão vẫn lạnh lùng hỏi :
- Nhuế lão bà dụng tâm đối với đệ tử của mình thật chu đáo, nhưng lão bà có biết một con thần viên, một con khỉ đột tóc vàng của Lôi Thiên Tôn, và hai tên đồ đệ Nhất Cầm, Nhất Tiêu trong nhóm “Hoàng Y thất sát” của lão đạo này đều đã bị chết dưới tay thằng nhãi con Thiên Lân này chăng?
Nghe nói, Đông Hải Kiêu Bà bỗng ngửng đầu, phóng cặp mắt sáng quắc như điện, ngắm nghía bọn “Hoàng Y thất sát” còn lại, đang đứng nghiêm chỉnh trên đỉnh vách đá, rồi lộ vẻ tươi cười thủng thỉnh nói :
- Lôi Thiên Tôn đã nổi tiếng là “Dã Nhân sơn chúa” và “Bách Thú Thiên Vương” thì một con vượn già và một con khỉ đột tóc vàng đối với ông ta đâu có đáng giá là bao?
Nghe nói, Lôi Chấn Vũ buộc lòng phải cười gượng gật đầu. Đông Hải Kiêu Bà lại tiếp :
- Còn mấy vị cao đồ của đạo hữu, thì lão bà này đã nhận xét kỹ, thấy tài năng của họ chỉ thuộc loại trung bình, không thể sánh kịp tư chất thượng đẳng của đứa trò yêu nối nghiệp phái Đông Hải, cho nên lão cũng cầu xin đạo hữu thể tình tha thứ tội chết cho Phó Thiên Lân!
Nghe nói, lão quái đạo không biết làm sao chỉ khẽ cau mày đáp :
- Nếu Lôi Thiên Tôn có thể bỏ qua chuyện thần thú bị hại, thì đương nhiên bần đạo cũng đâu còn dám nghĩ đến mối thù giết hại đồ đệ nhưng còn thanh “Thiết Kiếm Chu Ngân” có thể dùng để khống chế “Đan Tâm kiếm khách” Như Thiên Hân, cũng đã bị tên tiểu tặc đó hủy gãy, nếu bần đạo không giết y, làm sao gây được...
Không đợi lão quái đạo dứt lời, Đông Hải Kiêu Bà đã lượm đoạn kiếm gãy dưới đất lên rồi cất tiếng cười dòn dã nói :
- Tại sao Nam Hoang lão hữu lại hồ đồ quá như vậy? Thanh trường kiếm của Thiên Lân chỉ là thanh kiếm bằng thép thường. Sở dĩ nó có thể dùng để ngự trị, khống chế Đan Tâm kiếm khách, là nhờ ở giọt tinh huyết, thiên thu bất diệt còn đọng trên thần kiếm mà thôi!
Nay Thiết kiếm tuy bị gãy, nhưng giọt tinh huyết vẫn còn. Vậy xin đạo hữu hãy tha chết cho Phó Thiên Làn, lão bà này sẽ cùng đạo hữu đến Cao Lê Cống Sơn một phen, để thử xem Như Thiên Hân có chịu nghe lệnh người cầm trong tay giọt bích huyết chu ngân hay chăng?
Nghe lão quái bà nói như vậy, Nam Hoang Hạt Đạo cũng phải gật đầu đồng ý, lão ta bèn thu lượm di thể của hai tên đồ đệ rồi cùng Đồng Cổ Thiên Tôn, Đông Hải Kiêu Bà và bầy thú, mang theo thanh kiếm gãy có dấu son đỏ, nhằm hướng Cao Lê Cống Sơn - nơi ẩn cư của Đan Tâm kiếm khách cất bước!
Sau khi ba tên đại ma đầu bỏ đi được chừng một giờ, Phó Thiên Lân mới mơ màng tỉnh dậy!
Lúc đó, ánh trăng vẫn sảng tỏ vằng vặc tựa ban ngày, nhưng núi sâu, rừng rậm im ắng như tờ. Chàng nhớ lại quang cảnh lúc nhác thấy Đông Hải Kiêu Bà, mà lòng buồn chán nản chàng đã giơ tay đập đầu tự vận, thì bất giác lộ vẻ kinh ngạc, tại sao mình vẫn còn sống?
Bọn ma đầu đã bỏ đi đâu mất cả?
Chàng có trấn định tâm thần, đứng dậy nhìn chung quanh một lượt, quang cảnh đập vào mắt trước tiên là xác con vượn già và con khỉ đột tóc vàng bị chàng giết chết, còn thi thể của Nhất Cầm và Nhất Tiêu đạo nhân thì không thấy đâu.
Chàng đâu có biết là may nhờ có xác con khỉ đột tóc vàng chàng mới khoát khỏi bị thú rừng xâu xé trong lúc nằm hôn mê bất tỉnh hàng giờ giữa rừng sâu! Vì con khỉ đột đó vốn là một giống vật có oai trấn bách thú!
Đến khi nhìn thấy đoạn kiếm gãy nằm trong bụi cỏ thì lòng chàng bỗng bùi ngùi luyến tiếc và thầm nghĩ, thanh Thiết Kiếm Chu Ngân này chẳng những có mang giọt máu trung thành của bậc chí sĩ vị quốc vong thân, mà còn có thể dùng nó để thỉnh cầu bất cứ điều gì cũng được đối với một vị kỳ hiệp đương thời là Đan Tâm kiếm khách. Thêm nữa, kiếm lại là một vật di tặng của ân sư La Phù lão nhân, nay tuy bị mình trong lúc vạn bất đắc dĩ phải tự tay chấn gãy hủy bỏ, nhưng giá trị kỷ niệm vẫn còn, chi bằng mình hãy cố tìm lại những đoạn kiếm gãy để lưu giữ vậy!
Chủ ý đã định, Phó Thiên Lân liền vạch cỏ để tìm lượm bốn đoạn kiếm gãy, nhưng chàng tìm khắp chung quanh trong vòng mười trượng, mà chỉ nhặt được có ba đoạn, còn một đoạn chuôi có giọt tinh huyết thì không thấy đâu!
/42
|