Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 30 - Chương 30

/74


Thiên Diễn Sơn, ngọn núi lớn nhất.

Ánh sáng trong phòng le lói, chỉ có một cây nến nhỏ làm nguồn sáng cho cả căn phòng. Phía trong màn trướng màu xanh, Mạc Vi khẽ nheo mắt, lại trở mình.

Tâm trạng bất ổn như thế, là tối kị của người tu tiên. Có điều gần đây làm cách nào ông cũng không thể ngủ được, thật sự không biết vì điều gì... Ông ngập ngừng một chút, chỉ cảm thấy hô hấp của Thu Tĩnh bên cạnh cũng chẳng ổn định hơn là bao, có lẽ bà còn đang lo nghĩ nhiều hơn ông.

Ông nhắm mắt lại, cố gắng tĩnh tâm.

Bỗng nhiên, không khí chợt như từng đợt sóng nước, hệt như có vật gì đã bị phá vỡ, Mạc Vi cùng Thu Tĩnh bật dậy, liếc nhìn nhau, Thu Tĩnh vội nói: Có người xông vào kết giới của Thiên Diễn!

Mạc Vi không đợi bà nói xong đã mặc thêm y phục, lấy bội kiếm trên tường, ném kiếm của Thu Tĩnh cho bà, thấp giọng nói: Ta đi xem trước.

Ông đẩy cửa ra, còn chưa thấy rõ là ai đã thấy mấy luồng kiếm quang dừng lại trước mặt, rõ ràng là đám người Lục Tu.

Lục sư đệ! Mạc Vi mừng rỡ, thấy Mạc Khinh Viễn và Vân Tiêu cùng đứng sau lưng ông ta, tuy sắc mặt khá mệt mỏi nhưng cũng không có gì đáng ngại, trái tim bất an mấy ngày nay cũng được buông lỏng, Tác Oanh từ phía sau chạy lên, trực tiếp vùi vào trong ngực Thu Tĩnh. Phó Diệp Văn cũng bước lên trước, hành lễ với Mạc Vi.

Chưởng môn sư huynh, Thu sư tỷ. Lục Tu chắp tay: Đệ đã về.

Thu Tĩnh cũng không giấu được vẻ vui mừng trên mặt: Sao lại lâu đến vậy?

Sắc mặt mọi người bỗng trở nên nghiêm trọng hẳn, Thu Tĩnh có thể cảm nhận cả người Tác Oanh cứng đờ, lúc này mới cẩn thận nhìn lại trong đám đệ tử, không có bóng dáng của Cổ Tiểu Ma.

Thoáng chốc sắc mặt bà trở nên trắng bệch.

Tim Mạc Vi lại nhói lên, có điều vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc, vờ như vừa phát hiện.

... Tiểu Ma đâu?

Núi A Nương Ngươi, à không, là núi A Ni Mã Đức Lặc.

Cổ Tiểu Ma trợn trắng mắt nằm trên sườn núi, mệt đến mức sắp bất tỉnh.

Sao vẫn chưa thấy? Nàng nhìn bốn phía, không ngờ núi A Nương Ngươi này lại lớn đến vậy, ra khỏi sơn động kinh hoàng kia, còn phải trèo cao lâu như thế.

Bóng người hồng sắc trước mặt cứng đờ, Thiên Nghiêu xoay mặt lại đầy khinh bỉ: Ngươi cho rằng... Huyết Tê Thảo là thứ nằm đầy đất à?

Đúng vậy, sao lại không phải, lúc trước khi Úc Lưu nhắc tới nó, vẻ mặt kia đúng là chỉ cần lên núi thì sẽ lấy được. Hơn nữa...

Nếu không phải nằm đầy đất, vì sao ta và ngươi không bay lên trên! Còn khổ cực đào bới làm gì...

Trong nháy mắt Thiên Nghiêu như mất hết sức lực, chỉ vào nơi đỉnh núi xa xôi, nói: Có thấy không?

Có. Nhãn lực của nàng luôn không tồi, ngoan ngoãn gật đầu.

Vậy đỉnh núi đó có Huyết Tê Thảo. Thiên Nghiêu không thể kiềm chế được nữa, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng: Linh thảo ngàn năm mới có một lần, hơn nữa còn có thần linh hộ vệ.

Còn có cả hộ vệ ư? Cổ Tiểu ma choáng váng: Chẳng phải chỉ là ma thảo...

Cũng vì là ma thảo, đến lúc tranh đoạt sẽ rất khốc liệt, mới càng phải bảo vệ.

Còn có kẻ đến cướp? Trong nháy mắt, vẻ sợ hãi trên gương mặt của nàng rất giống như kẻ đến cướp không phải là bản thân mình: Vậy nhanh lên, chúng ta cũng phải xông tới đó.

Nếu ta đằng vân, không nói đến việc thần linh sẽ hàng thiên lôi công kích... Thiên Nghiêu nhếch môi: Chỉ cần ta động pháp trên núi, huynh ấy sẽ biết... Mang ngươi tới lấy loại cỏ này, vốn là vì giữ lời, nhưng nếu làm mấy chuyện quang minh chính đại như thế thì chắc chắn không ổn...

Huynh ấy? Cuối cùng Cổ Tiểu Ma đã chú ý tới người mà hắn vẫn nhắc đi nhắc lại: Ngươi có thù với ai ở Huyền Thiên giáo sao?

Thiên Nghiêu dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc trừng nàng lúc lâu, cuối cùng cũng nói: Nói cho ngươi biết cũng không sao... Từ nhỏ ta đã bị tộc


/74

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status