Có vài luồng gió thổi qua khiến cả ao sen rung động, hoa lá đan vào nhau như đang xướng ca.
Hắn dựa vào gần như thế, đôi môi mỏng hiện rõ trước mắt nàng, mập mờ hơn lúc trước quá nhiều. Nàng như bị bao phủ trong hơi thở của hắn, mí mắt khẽ khép hờ che đi hơn nửa đôi ngươi lục sắt, lẳng lặng nhìn nàng.
Cổ Tiểu Ma như sắp hít thở không thông, nàng không dám nhìn hắn, toàn thân nóng bừng, tiếng tim đập mạnh đến mức như muốn cả thế gian được nghe thấy.
Vì sao nàng lại tới cứu ta? Hắn cúi đầu nói bên tai nàng, giọng nói thản nhiên, lại khiến tai nàng ngưa ngứa.
Ta... Nửa người của nàng đã tê dại, sắp không thể đứng nổi: Ta...
Mặt Cổ Tiểu Ma đỏ bừng lên, mắt nhìn khắp nơi, hàng mi run rẩy, vẫn luôn không dám nhìn hắn. Hiếm khi nàng để lộ dáng vẻ trẻ con này, ý cười bên môi Úc Lưu càng đậm, vừa không muốn đùa nàng, nhưng lại luyến tiếc, trong lúc đang suy xét bỗng thấy Cổ Tiểu Ma chợt nhắm mắt lại, chưa đợi hắn phải ứng đã bị nàng đẩy ra, khiến hắn phải lùi về sau một bước, suýt chút đã ngã sấp xuống đất.
Đúng là sát phong cảnh...
Giọng nói của Cổ Tiểu Ma cũng run lên: Không có chuyện gì thì đứng sát thế làm gì! Đồ xấu xa!
...
Xấu xa? Úc Lưu dùng những ngón tay thon dài chỉ về phía mình đầy uất ức: Ta?
Chính là huynh! Cổ Tiểu Ma vẫn không dám nhìn hắn, chỉ cúi đầu nói: Huynh, huynh nói những kẻ cản trở đều đã đi hết... Huynh muốn...
Nàng vẫn chưa kịp nói xong, phút chốc lại cảm thấy như có cánh tay đang vòng quanh hông mình, giật mình xoay đầu đã thấy mái tóc đen nhánh của hắn lọt vào tầm mắt.
Hắn ôm nàng.
Dường như nàng đã gầy thêm rồi, hắn nghĩ, mấy ngày nay hắn có lo lắng cho nàng, nhưng thật sự không ngờ nàng sẽ chạy đến Huyền Âm giáo để cứu hắn, lẽ nào nàng không biết việc này rất nguy hiểm sao?
Úc Lưu ôm nàng, ánh mắt vô cùng dịu dàng, dường như đang hưởng thụ chút yên tĩnh khó có được trong chút chốc này.
Ta muốn...
Giọng nói lạnh nhạt nhưng vẫn rất mập mờ, khiến nàng không còn sức để đẩy hắn ra.
Đột nhiên bàn tay bên hông Cổ Tiểu Ma buông lỏng, chiếc túi chứa Huyết Tê Thảo lại rơi vào tay Úc Lưu. Hắn lui về phía sau một bước, cười đầy thâm ý: Ta chỉ muốn lấy cái túi này thôi.
Nàng vừa nhìn hắn đầy khinh thường, vừa thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút thất vọng, bỗng chốc lại cảm thấy suy nghĩ này quá bạo dạn, vội hừ mạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.
Hắn cũng không nói gì thêm, lúc này Cố Tiểu Ma mới ghé mắt, vừa ghé mắt đã không kịp thu lại. Chỉ thấy Úc Lưu cầm túi kia, nhẹ nhàng điểm một cái, một luồng khí tức màu máu cuộn cuồn chảy ra không ngừng dần hình thành một quả cầu hình người rồi chậm rãi thu nhỏ lại, tiến vào thân thể Úc Lưu. Trong nháy mắt, trên dung mạo hắn bỗng xuất hiện đống hoa văn rất quỷ dị đã bò lên đến cổ, từ khi luồng khí đỏ kia xâm nhập vào, đám hoa văn rút từ cổ vào trong áo hắn một cách nhanh chóng, sau đó không còn chút tăm hơi.
Lần đầu Cổ Tiểu Ma thấy cảnh tượng như thế, rõ ràng vô cùng đáng sợ, nhưng khi nàng nhìn thấy, chỉ cảm thấy nó tươi đẹp đến thần bí, trong chốc lát cũng quên mất phải nói chuyện. Thiếu nữ bên trong túi da khẽ rên lên, Úc Lưu mở túi, lại thấy nàng xuất hiện giữa không trung, bóng người chợt ẩn chợt hiện, đã không duy trì được chân thể.
Ta chỉ cần tinh khí của ngươi, sẽ không đe dọa tới tính mạng. Úc Lưu lạnh nhạt nói: Cứ đi đi.
Tuy rằng cỏ tinh kia đã tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng lại tham luyến nhan sắc của Úc Lưu, nghe thấy hắn nói câu đó, chỉ cười yếu ớt: Công tử đúng là người thương hoa tiếc ngọc...
Đột nhiên nàng ta im bặt, dưới chút ánh sáng mập mờ, Úc Lưu xoay lưng về phía Cổ Tiểu Ma, nhìn nàng ta trong bóng tối, ánh mắt kia, lạnh lẽo, kiên quyết, còn mang theo chút tàn khốc.
Cỏ tinh hoảng sợ, vội vàng đáp lời, hóa thành một luồng khói rồi chui xuống đất.
Cổ Tiểu Ma nghi hoặc nhón lên nhìn, Úc Lưu lại nở một cụ cười thật tươi: Chúng ta đi thôi.
Nàng bị nụ cười kia xông cho choáng váng, ngoan ngoãn đi theo ngay lập tức.
Hắn dựa vào gần như thế, đôi môi mỏng hiện rõ trước mắt nàng, mập mờ hơn lúc trước quá nhiều. Nàng như bị bao phủ trong hơi thở của hắn, mí mắt khẽ khép hờ che đi hơn nửa đôi ngươi lục sắt, lẳng lặng nhìn nàng.
Cổ Tiểu Ma như sắp hít thở không thông, nàng không dám nhìn hắn, toàn thân nóng bừng, tiếng tim đập mạnh đến mức như muốn cả thế gian được nghe thấy.
Vì sao nàng lại tới cứu ta? Hắn cúi đầu nói bên tai nàng, giọng nói thản nhiên, lại khiến tai nàng ngưa ngứa.
Ta... Nửa người của nàng đã tê dại, sắp không thể đứng nổi: Ta...
Mặt Cổ Tiểu Ma đỏ bừng lên, mắt nhìn khắp nơi, hàng mi run rẩy, vẫn luôn không dám nhìn hắn. Hiếm khi nàng để lộ dáng vẻ trẻ con này, ý cười bên môi Úc Lưu càng đậm, vừa không muốn đùa nàng, nhưng lại luyến tiếc, trong lúc đang suy xét bỗng thấy Cổ Tiểu Ma chợt nhắm mắt lại, chưa đợi hắn phải ứng đã bị nàng đẩy ra, khiến hắn phải lùi về sau một bước, suýt chút đã ngã sấp xuống đất.
Đúng là sát phong cảnh...
Giọng nói của Cổ Tiểu Ma cũng run lên: Không có chuyện gì thì đứng sát thế làm gì! Đồ xấu xa!
...
Xấu xa? Úc Lưu dùng những ngón tay thon dài chỉ về phía mình đầy uất ức: Ta?
Chính là huynh! Cổ Tiểu Ma vẫn không dám nhìn hắn, chỉ cúi đầu nói: Huynh, huynh nói những kẻ cản trở đều đã đi hết... Huynh muốn...
Nàng vẫn chưa kịp nói xong, phút chốc lại cảm thấy như có cánh tay đang vòng quanh hông mình, giật mình xoay đầu đã thấy mái tóc đen nhánh của hắn lọt vào tầm mắt.
Hắn ôm nàng.
Dường như nàng đã gầy thêm rồi, hắn nghĩ, mấy ngày nay hắn có lo lắng cho nàng, nhưng thật sự không ngờ nàng sẽ chạy đến Huyền Âm giáo để cứu hắn, lẽ nào nàng không biết việc này rất nguy hiểm sao?
Úc Lưu ôm nàng, ánh mắt vô cùng dịu dàng, dường như đang hưởng thụ chút yên tĩnh khó có được trong chút chốc này.
Ta muốn...
Giọng nói lạnh nhạt nhưng vẫn rất mập mờ, khiến nàng không còn sức để đẩy hắn ra.
Đột nhiên bàn tay bên hông Cổ Tiểu Ma buông lỏng, chiếc túi chứa Huyết Tê Thảo lại rơi vào tay Úc Lưu. Hắn lui về phía sau một bước, cười đầy thâm ý: Ta chỉ muốn lấy cái túi này thôi.
Nàng vừa nhìn hắn đầy khinh thường, vừa thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút thất vọng, bỗng chốc lại cảm thấy suy nghĩ này quá bạo dạn, vội hừ mạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.
Hắn cũng không nói gì thêm, lúc này Cố Tiểu Ma mới ghé mắt, vừa ghé mắt đã không kịp thu lại. Chỉ thấy Úc Lưu cầm túi kia, nhẹ nhàng điểm một cái, một luồng khí tức màu máu cuộn cuồn chảy ra không ngừng dần hình thành một quả cầu hình người rồi chậm rãi thu nhỏ lại, tiến vào thân thể Úc Lưu. Trong nháy mắt, trên dung mạo hắn bỗng xuất hiện đống hoa văn rất quỷ dị đã bò lên đến cổ, từ khi luồng khí đỏ kia xâm nhập vào, đám hoa văn rút từ cổ vào trong áo hắn một cách nhanh chóng, sau đó không còn chút tăm hơi.
Lần đầu Cổ Tiểu Ma thấy cảnh tượng như thế, rõ ràng vô cùng đáng sợ, nhưng khi nàng nhìn thấy, chỉ cảm thấy nó tươi đẹp đến thần bí, trong chốc lát cũng quên mất phải nói chuyện. Thiếu nữ bên trong túi da khẽ rên lên, Úc Lưu mở túi, lại thấy nàng xuất hiện giữa không trung, bóng người chợt ẩn chợt hiện, đã không duy trì được chân thể.
Ta chỉ cần tinh khí của ngươi, sẽ không đe dọa tới tính mạng. Úc Lưu lạnh nhạt nói: Cứ đi đi.
Tuy rằng cỏ tinh kia đã tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng lại tham luyến nhan sắc của Úc Lưu, nghe thấy hắn nói câu đó, chỉ cười yếu ớt: Công tử đúng là người thương hoa tiếc ngọc...
Đột nhiên nàng ta im bặt, dưới chút ánh sáng mập mờ, Úc Lưu xoay lưng về phía Cổ Tiểu Ma, nhìn nàng ta trong bóng tối, ánh mắt kia, lạnh lẽo, kiên quyết, còn mang theo chút tàn khốc.
Cỏ tinh hoảng sợ, vội vàng đáp lời, hóa thành một luồng khói rồi chui xuống đất.
Cổ Tiểu Ma nghi hoặc nhón lên nhìn, Úc Lưu lại nở một cụ cười thật tươi: Chúng ta đi thôi.
Nàng bị nụ cười kia xông cho choáng váng, ngoan ngoãn đi theo ngay lập tức.
/74
|