Ôi, hồ lô đường lớn quá.
Cái gì mà kẹo đường, tranh đường, đồ chơi làm bằng đường, toàn là mây bay.
Vẫn là hồ lô đường tốt nhất, vị vừa ngon, vừa rẻ vừa to, ăn quá đã nghiền.
Thiên Nghiêu nhiệt tình chạy như bay theo hồ lô đường, nhưng không ngờ hồ lô đường vẫn đang lơ lửng nơi không trung lại bị người bắt lấy, hắn thẫn thờ nhìn lên, đột nhiên nhìn thấy Cổ Tiểu Ma trở nên vô cùng to lớn, trực tiếp ném viên hồ lô đường kia vào trong miệng.
Nghiêu Gâu Gâu, dậy đi.
Hắn tức giận bổ nhào về phía trước, ôm lấy bắp đùi Cổ Tiểu Ma rồi cạp một phát. Nhưng không ngờ đầu lại đau nhói, vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt tái nhợt của Cổ Tiểu Ma: Này, ngươi cứ như thế thì bẩn quá...
Thì ra là mơ.
Thiên Nghiêu bực bội buông bắp đùi Cổ Tiểu Ma, ánh mắt nhìn nàng cũng không khỏi oán độc hơn một chút: Dậy sớm thế làm gì?
Chúng ta đến Đông Hải, ngươi biết đường không?
Không biết.
Vậy thì càng phải dậy sớm, đi mau.
Cổ Tiểu Ma níu lấy cổ áo Thiên Nghiêu, kéo ra khỏi cửa, người sau kêu ầm lên, lại không có tác dụng gì.
Sáng sớm vẫn còn sương, nàng vừa ra khỏi cửa liền đằng vân, miệng không ngừng lẩm nhẩm: Đông Hải... phải đi về phía đông, phía đông...
Nghe thấy bên dưới có mấy tiếng keng keng vang lên, ra là một tiệm rèn, trên người Cổ Tiểu Ma còn dư lại một ít bạc, liền lấy đi mua một thanh kiếm mới, dắt ngang hông, lúc này mới có chút cảm giác an toàn.
Thật ra thì nếu có người tìm nàng gây chuyện, nhưng nếu 'người' này không phải là người, như vậy thì thanh sắt nát vụn này cũng không có nhiều tác dụng lắm. Thiên Nghiêu lại rất thảnh thơi đứng sau lưng nàng, ba hoa lên tiếng: Người đến giết người, Phật cản giết Phật.
Cổ Tiểu ma bay trên trời hồi lâu, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, xoay người đưa mắt nhìn Thiên Nghiêu, nói: Khổ cho thân yêu ma nhà ngươi, cả đông tây nam bắc cũng chẳng phân biệt được...
Mặt trời mọc ở hướng đông, đương nhiên là lão tử biết, nhưng ai ngờ...
Ai ngờ hôm nay không có mặt trời. Cổ Tiểu Ma lười biếng tiếp lời: Trừ một viên hồ lô đường.
Ngươi ngược đãi linh thú! Thiên Nghiêu lại nhe răng.
Không hài lòng à? Không hài lòng thì sao không đi mà nhe răng với kẻ khác đi? Grừ grừ grừ...
.....
Thấy vẻ mặt bỉ ổi này của Cổ Tiểu Ma, Thiên Nghiêu cũng lười để ý đến nàng, vò đầu nói: Đói bụng quá, xuống ăn cơm đi.
Không có bạc. Cổ Tiểu Ma chìa hai tay: Mua thanh kiếm này mất rồi...
... Ngươi không ngược đãi ta là không chịu được phải không?
Thân là linh thú, ta lấy thân phận chủ nhân ra lệnh cho ngươi, đi kiếm tiền đi!
... Kiếm tiền?
Đúng rồi, kiếm tiền là có thể đổi được rất nhiều hồ lô đường...
Vậy kiếm tiền thế nào? Thiên Nghiêu cảm thấy hứng thú ngay lập tức.
Ngươi biến thành một con hồ ly đáng yêu, chúng ra đến đầu đường làm xiếc...
Không thèm làm. Thái độ Thiên Nghiêu vô cùng kì lạ, hết sức kiên quyết, dù Cổ Tiểu Ma lấy làm lạ, nhưng cũng không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là lấy mấy đồng tiền cuối cùng ra mua mấy cái bánh bao tạm lót dạ.
Nàng cất bánh bao thừa, lại bắt đầu hoang mang về vấn đề kia, không khỏi xoay người cười nói: Sao ngươi không biến thân? Chẳng lẽ ngại mùi cơ thể sao...
Ngươi mới ngại. Thiên Nghiêu liếc nàng: Lão tử... Này, cây nấm khô?
Hắn đang nói chuyện, đột nhiên vẻ mặt của Cổ Tiểu Ma thay đổi, trên khuôn mặt tái nhợt dần đỏ ửng lên, có vẻ kích động. nàng lướt qua bả vai Thiên Nghiêu, nhìn ra sau hắn.
Sư... nương. Nàng lẩm bẩm, giọng có hơi khàn: Sư nương...
Trước cửa tửu lâu cách đó không xa, chính là bóng dáng của Thu Tĩnh, Mạc Vi đã vào trước, đi theo còn có Mạc Khinh Viễn và một đám đệ tử. Thu Tĩnh vừa bước vào tửu lâu, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, lại nhoài nửa người ra, nhìn về phía phố bên này.
Không có gì cả.
Là ảo giác sao? Bà cau mày, lắc đầu rồi lại tiến vào tửu lâu.
Đó không phải là sư nương ngươi à? Ngươi tránh làm gì... Thiên Nghiêu cảm thấy vô cùng kì lạ.
Cổ Tiểu Ma nấp trong ngõ nhỏ, thở hổn hển: Ta cũng không biết.
Không biết? Thật sự không biết sao?
Cổ Tiểu Ma nhắm mắt lại, khẽ thở phào một hơi. Nếu như kết quả xấu nhất xảy ra, liệu nàng có thể lựa chọn khoảnh khoắc chạm mặt lâu hơn chút được không?
Nàng đã không còn là nàng, mà Thiên Diễn, không biết có còn là Thiên Diễn như xưa hay không.
Dường như nàng có chút thấu hiểu với nỗi khổ năm đó của Úc Lưu.
Có điều hắn, ngay cả kết quả xấu nhất cũng không có.
Cổ Tiểu Ma buồn bực ngồi xổm xuống, chia cho Thiên Nghiêu một cái bánh bao, cắn thật mạnh.
Thiên Nghiêu ăn không thấy ngon, đột nhiên móc một viên đan dược đỏ như máu ra, nghịch trong tay. Cổ Tiểu Ma thấy thế thì tò mò, đoạt tới hỏi: Cái gì đây?
Đồ tốt để ngưng thần bổ khí. Thiên Nghiêu không nhìn nàng, như vô ý mà nói.
Ngưng thần bổ khí... khí ta nhiều rồi, không cần bổ. Nàng chán chường trả lại cho hắn.
Lúc này Thiên Nghiêu mới ngẩng đầu lên: Thật à? Đồ tốt thế này mà ngươi không giành sao?
Đồ tốt thì đương nhiên phải để lại cho ngươi, ta lấy thứ này cũng chẳng để làm gì. Nàng nói, đột
Cái gì mà kẹo đường, tranh đường, đồ chơi làm bằng đường, toàn là mây bay.
Vẫn là hồ lô đường tốt nhất, vị vừa ngon, vừa rẻ vừa to, ăn quá đã nghiền.
Thiên Nghiêu nhiệt tình chạy như bay theo hồ lô đường, nhưng không ngờ hồ lô đường vẫn đang lơ lửng nơi không trung lại bị người bắt lấy, hắn thẫn thờ nhìn lên, đột nhiên nhìn thấy Cổ Tiểu Ma trở nên vô cùng to lớn, trực tiếp ném viên hồ lô đường kia vào trong miệng.
Nghiêu Gâu Gâu, dậy đi.
Hắn tức giận bổ nhào về phía trước, ôm lấy bắp đùi Cổ Tiểu Ma rồi cạp một phát. Nhưng không ngờ đầu lại đau nhói, vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt tái nhợt của Cổ Tiểu Ma: Này, ngươi cứ như thế thì bẩn quá...
Thì ra là mơ.
Thiên Nghiêu bực bội buông bắp đùi Cổ Tiểu Ma, ánh mắt nhìn nàng cũng không khỏi oán độc hơn một chút: Dậy sớm thế làm gì?
Chúng ta đến Đông Hải, ngươi biết đường không?
Không biết.
Vậy thì càng phải dậy sớm, đi mau.
Cổ Tiểu Ma níu lấy cổ áo Thiên Nghiêu, kéo ra khỏi cửa, người sau kêu ầm lên, lại không có tác dụng gì.
Sáng sớm vẫn còn sương, nàng vừa ra khỏi cửa liền đằng vân, miệng không ngừng lẩm nhẩm: Đông Hải... phải đi về phía đông, phía đông...
Nghe thấy bên dưới có mấy tiếng keng keng vang lên, ra là một tiệm rèn, trên người Cổ Tiểu Ma còn dư lại một ít bạc, liền lấy đi mua một thanh kiếm mới, dắt ngang hông, lúc này mới có chút cảm giác an toàn.
Thật ra thì nếu có người tìm nàng gây chuyện, nhưng nếu 'người' này không phải là người, như vậy thì thanh sắt nát vụn này cũng không có nhiều tác dụng lắm. Thiên Nghiêu lại rất thảnh thơi đứng sau lưng nàng, ba hoa lên tiếng: Người đến giết người, Phật cản giết Phật.
Cổ Tiểu ma bay trên trời hồi lâu, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, xoay người đưa mắt nhìn Thiên Nghiêu, nói: Khổ cho thân yêu ma nhà ngươi, cả đông tây nam bắc cũng chẳng phân biệt được...
Mặt trời mọc ở hướng đông, đương nhiên là lão tử biết, nhưng ai ngờ...
Ai ngờ hôm nay không có mặt trời. Cổ Tiểu Ma lười biếng tiếp lời: Trừ một viên hồ lô đường.
Ngươi ngược đãi linh thú! Thiên Nghiêu lại nhe răng.
Không hài lòng à? Không hài lòng thì sao không đi mà nhe răng với kẻ khác đi? Grừ grừ grừ...
.....
Thấy vẻ mặt bỉ ổi này của Cổ Tiểu Ma, Thiên Nghiêu cũng lười để ý đến nàng, vò đầu nói: Đói bụng quá, xuống ăn cơm đi.
Không có bạc. Cổ Tiểu Ma chìa hai tay: Mua thanh kiếm này mất rồi...
... Ngươi không ngược đãi ta là không chịu được phải không?
Thân là linh thú, ta lấy thân phận chủ nhân ra lệnh cho ngươi, đi kiếm tiền đi!
... Kiếm tiền?
Đúng rồi, kiếm tiền là có thể đổi được rất nhiều hồ lô đường...
Vậy kiếm tiền thế nào? Thiên Nghiêu cảm thấy hứng thú ngay lập tức.
Ngươi biến thành một con hồ ly đáng yêu, chúng ra đến đầu đường làm xiếc...
Không thèm làm. Thái độ Thiên Nghiêu vô cùng kì lạ, hết sức kiên quyết, dù Cổ Tiểu Ma lấy làm lạ, nhưng cũng không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là lấy mấy đồng tiền cuối cùng ra mua mấy cái bánh bao tạm lót dạ.
Nàng cất bánh bao thừa, lại bắt đầu hoang mang về vấn đề kia, không khỏi xoay người cười nói: Sao ngươi không biến thân? Chẳng lẽ ngại mùi cơ thể sao...
Ngươi mới ngại. Thiên Nghiêu liếc nàng: Lão tử... Này, cây nấm khô?
Hắn đang nói chuyện, đột nhiên vẻ mặt của Cổ Tiểu Ma thay đổi, trên khuôn mặt tái nhợt dần đỏ ửng lên, có vẻ kích động. nàng lướt qua bả vai Thiên Nghiêu, nhìn ra sau hắn.
Sư... nương. Nàng lẩm bẩm, giọng có hơi khàn: Sư nương...
Trước cửa tửu lâu cách đó không xa, chính là bóng dáng của Thu Tĩnh, Mạc Vi đã vào trước, đi theo còn có Mạc Khinh Viễn và một đám đệ tử. Thu Tĩnh vừa bước vào tửu lâu, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, lại nhoài nửa người ra, nhìn về phía phố bên này.
Không có gì cả.
Là ảo giác sao? Bà cau mày, lắc đầu rồi lại tiến vào tửu lâu.
Đó không phải là sư nương ngươi à? Ngươi tránh làm gì... Thiên Nghiêu cảm thấy vô cùng kì lạ.
Cổ Tiểu Ma nấp trong ngõ nhỏ, thở hổn hển: Ta cũng không biết.
Không biết? Thật sự không biết sao?
Cổ Tiểu Ma nhắm mắt lại, khẽ thở phào một hơi. Nếu như kết quả xấu nhất xảy ra, liệu nàng có thể lựa chọn khoảnh khoắc chạm mặt lâu hơn chút được không?
Nàng đã không còn là nàng, mà Thiên Diễn, không biết có còn là Thiên Diễn như xưa hay không.
Dường như nàng có chút thấu hiểu với nỗi khổ năm đó của Úc Lưu.
Có điều hắn, ngay cả kết quả xấu nhất cũng không có.
Cổ Tiểu Ma buồn bực ngồi xổm xuống, chia cho Thiên Nghiêu một cái bánh bao, cắn thật mạnh.
Thiên Nghiêu ăn không thấy ngon, đột nhiên móc một viên đan dược đỏ như máu ra, nghịch trong tay. Cổ Tiểu Ma thấy thế thì tò mò, đoạt tới hỏi: Cái gì đây?
Đồ tốt để ngưng thần bổ khí. Thiên Nghiêu không nhìn nàng, như vô ý mà nói.
Ngưng thần bổ khí... khí ta nhiều rồi, không cần bổ. Nàng chán chường trả lại cho hắn.
Lúc này Thiên Nghiêu mới ngẩng đầu lên: Thật à? Đồ tốt thế này mà ngươi không giành sao?
Đồ tốt thì đương nhiên phải để lại cho ngươi, ta lấy thứ này cũng chẳng để làm gì. Nàng nói, đột
/74
|