Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 44 - Chương 44

/74


Hội Trục Tiên đã sắp tới gần, các môn phái lớn nhỏ cũng lục tục tới đông đủ, phòng khách tràn ngập các nam nữ đệ tử trẻ tuổi, sóng ngầm giữa các môn phái vô cùng mănh liệt, căn bản không có có chút cốt cách của người tu tiên.

Trong đó, đường nhiên phái Thiên Diễn chính là tiêu điểm.

Mặc dù nguyên nhân chính là vì đã từng đứng đầu hội Trục Tiên một lần, nhưng quan trọng hơn chính là, vẻ ngoài của mấy người đệ tử Thiên Diễn bao gồm Mạc Khinh Viễn, Vân Tiêu, Tác Oanh, không có chỗ nào mà không phải là xuất chúng. Nhưng nguyên nhân Cổ Tiểu Ma bị người ta chú ý, chính là vì sau lưng nàng có một con hồ ly đỏ rất đáng yêu. Lần này căn phòng nhỏ mà nàng ở khó có được phút giây thanh tịnh, Thiên Nghiêu chìm vào trong đám nữ tử, thậm chí còn có người đi tới đi lui giữa các đảo chỉ vì muốn mua đường cho hắn, hạnh phúc đơn giản kia khó có thể diễn tả bằng lời.

Mỗi ngày Cổ Tiểu Ma đều đến bên bờ biển luyện kiếm, trong chớp mắt, cách Trục Tiên không tới mười này, mười hai thức đầu của 'Thần Thức Tru Tiên Đồ' đã luyện xong, tuy không thể nói là nhuần nhuyễn, dù vậy, nếu không phải Cổ Tiểu Ma chăm chỉ có thêm, cộng thêm việc được Tiểu Ngọc chỉ điểm, người bình thường dù có thiên tư thông tuệ đến đâu cũng không thể học xong chừng đó trong thời gian ngắn như thế.

Một ngày này, chưởng môn của các đại môn phái cùng hẹn nhau du thuyền ngắm cảnh đẹp của Đông Hải.

Ngay từ sáng sớm chiếc thuyền kia đã dừng ở biển, Cổ Tiểu Ma đang luyện kiếm, chợt thấy từ xa có một đám người đang đi đến, sợ đến mức trốn phắt vào sau tảng đá ngầm, thò đầu ra như trộm.

Một đám đại thúc và lão đầu trung niên trở lên, chợt nhìn vô cùng tiên phong đạo cốt, trường sam phiêu dật, đều là các chưởng môn của môn phái. Đương nhiên Mạc Vi cũng có trong số đó, làm người thắng trong hội Trục Tiên lần trước, ông vẫn khá có mặt mũi, trên mặt dắt theo một nụ cười yếu ớt, bình tĩnh thong dong, Cổ Tiểu Ma không khỏi xiêu lòng, quả nhiên sư phụ là người có khí chất nhất trong đám lão đầu này.

Bọn họ lần lượt lên thuyền, không biết ai thi pháp, một luồng gió xuất hiện từ hư không, khua buồm lên, dần rời khỏi bờ. Đầu Cổ Tiểu Ma đầy vạch đen, mấy người này đúng là, ngắm cảnh Đông Hải, ngự kiếm không phải tốt sao? Còn hết lần này tới lần khác học người thường du thuyền, đúng là không ngại phiền.

Nàng thấy thuyền đã đi xa mới dám bước ra khỏi đá ngầm, mới vừa lộ diện, bống chốc lại thấy thêm vài bóng người lén lén lút lút ở phương xa, nhất thời lòng rét run, xoay người muốn tránh, nhưng không ngờ đã sớm bị người ta nhìn thấy.

Này... muội vẫn còn luyện kiếm ở đây à?

Là Việt Khê. Cổ Tiểu Ma vò đầu cười khúc khích: Tỷ là ai? Chúng ta quen nhau không?

Đừng có giả vờ, muội biết bọn họ muốn đi đâu không? Việt Khê đi đến trước mặt nàng nói, phía sau còn có một nam tử tuấn dật, chính là Trần Kinh Chập, hắn lễ phép gật đầu với Cổ Tiểu Ma, lại nói với Việt Khê: Chuyện của trưởng bối tỷ cũng muốn quản sao?

Nếu chỉ là ngắm cảnh Đông Hải bình thường, sao phụ thân lại không cho ta đi theo? Việt Khê khó chịu tiếp lời: Chúng ta theo dõi một chút, cũng chẳng có gì xảy ra.

Trần Kinh Chập hết cách, chỉ đành rút bội kiếm: Đừng để các vị chưởng môn khác phái nhìn thấy rồi lại bêu xấu sư phụ.

Đi cùng nhé. Chợt Việt Khê nhìn sang Cổ Tiểu Ma.

Hả? Cổ Tiểu Ma được chiều mà sợ, khoát tay đáp: Muội không biết ngự kiếm...

Lần này ngay cả Trần Kinh Chập cũng kinh ngạc nhìn về phía nàng, trong mắt Việt Khê có thêm mấy phần khinh bỉ, dù sao đệ tử tu tiên, ngay cả thứ căn bản như ngự kiếm cũng không biết thì đúng là buồn cười.

Không sao, ta dẫn muội theo là được.

Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Việt Khê cao hơn mình một cái đầu nhấc lên kiếm.

Đợi một chút!... Muội đâu có nói là muốn đi theo chứ.... ...

Bọn họ núp trong mây, phía dưới là chưởng môn các phái, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị phát hiện.

Cổ Tiểu Ma không dám nhìn xuống, trong mũi tràn ngập mùi hương nữ nhi êm dịu trên người Việt Khê, chỉ cảm thấy như sắp ngất đến nơi. Trần Kinh Chập nhìn hồi lâu, đột nhiên nghi ngờ, nói: Thuyền này đi chậm thế, biển lại rộng mênh mông, rốt cuộc là muốn ngắm cái gì?

Việt Khê cũng nhìn theo, đột nhiên đáp: Hướng này... a, chẳng lẽ bọn họ muốn tới hòn đảo đó sao?

Đảo nào cơ? Cổ Tiểu Ma choáng váng hỏi.

Là một hòn đảo hoang phế, phụ thân chưa bao giờ cho phép đệ tử đặt chân đến, nhưng hôm nay... Đột nhiên giọng nói của nàng có chút hưng phấn: Nhất định phải đi theo xem sao!

Trần Kinh Chập và Cổ Tiểu Ma cùng bất đắc dĩ thở dài.

Qủa nhiên thuyền kia dừng lại trước một hòn đào, các lão đầu tiến vào một lúc lâu, ba người mới chậm rãi đáp xuống, xác định xung quanh không có người xong mới lén lên đảo, đi dọc theo dấu chân của mọi người về phía trước.

Không thể không nói, hòn đảo này rất đẹp.

Có thể thấy được rất nhiều điều khác biệt của hòn đảo này so với phái Thượng Thanh, rừng cây thiên nhiên trên đảo khá nhiều, từng ngọn núi trông vô cùng tròn trịa, ở giữa lại lõm vào một chút, tạo thành một cửa biển lớn. Cổ Tiểu Ma

/74

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status