Tiểu kết cục:
Nàng khẽ ngẩng đầu lên, đột nhiên cong môi cười.
Ha ha... Nước mắt chảy dọc theo khóe mắt, Cổ Tiểu Ma cười đến gập người: Ha ha ha ha...
Không ai nói gì, nhưng nàng không hề có ý muốn dừng lại. Trường Sinh Đại Đế nhịn hồi lâu, cuối cùng cả giận nói: Ngươi cười cái gì?
Nụ cười bên khóe môi Cổ Tiểu Ma biến mất, nàng khom người, tóc đen rối bù rũ xuống, che hết mọi vẻ mặt.
Ta cười ông....
Ngươi nói gì?
Ta cười ông. Cổ Tiểu Ma vẫn không ngẩng đầu, giọng nói đã rõ ràng hơn: Ta cười ông và đám thần linh luôn tự cho mình là đúng trên Thiên giới, ngu xuẩn, cuồng vọng, cho mình là chúa của vạn vật trong thiên hạ. Nhưng các người lại chẳng hề biết yêu, không hiểu tình thân và bằng hữu, không hiểu được thứ quý giá nhất cuộc đời này, các người đáng thương biết bao!
Loại tình cảm vô dụng đó, không cần phải hiểu. Trường Sinh Đại Đế cười lạnh: Chẳng lẽ biết yêu thương thì có thể thống lĩnh lục giới sao? Thật buồn cười... chỉ đơn giản là lời nói vô căn cứ mà thôi.
Cõi đời này vẫn còn rất nhiều thứ quan trọng hơn cả thống lĩnh lục giới. Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu lên, vết thương trên mặt khiến người nhìn mà hoảng, hai đầu gối đầy máu run lẩy bẩy, nhưng nàng lại để lộ cánh tay đang cầm Hiên Viên, kim quang phía trên đã biến mất, trở nên vô cùng mộc mạc tự nhiên,
Lòng Thanh Hoa Đại Đế vừa động, kiếm không chủ sẽ không bao giờ thu liễm ánh sáng của mình, đây là biểu hiện của thần khí có linh thức, chẳng lẽ... chẳng lẽ Úc Lưu đã...
Ta... Cổ Tiểu Ma nhấc ngang Hiên Viên Kiếm, dịu dàng lau thân kiếm, hệt như đang vuốt ve khuôn mặt của tình nhân: Tuyệt đối không cho phép các người phá hỏng nó.
Không ổn. Thanh Hoa Đại Đế hoảng sợ đến run giọng: Mau rút lui!
Ông ta vừa dứt lời thì đã là kẻ đầu tiên xoay người biến mất. Trường Sinh Đại Đế và phần đông tôn thần còn chưa phản ứng kịp đã thấy Hiên Viên Kiếm thoát khỏi tay Cổ Tiểu Ma, nhẹ nhàng xoay tròn, sau một khắc, vô số Hiên Viên Kiếm xuất hiện trên không trung, giống như đang chuẩn bị cho một bữa tiệc tàn sát thịnh soạn.
Đó là... Trường Sinh Đại Đế trừng lớn mắt, còn chưa nói xong đã thấy Hiên Viên Kiếm đâm thẳng về phía mình.
Vậy mà sức mạnh của đám Hiên Viên Kiếm này không hề suy giảm, có vài binh khí của Tinh Tú không chống cự nổi trước đòn công kích của Hiên Viên Kiếm, lúc này người đã bị đâm trúng, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên xung quanh. Trường Sinh Đại Đế sợ đến mồ hôi lạnh đầy người, lão tránh thoát khỏi hai thanh Hiên Viên, mắt khẽ chuyển, nhanh chóng lao về phía Cổ Tiểu Ma.
Cổ Tiểu Ma nhìn lão lao xuống, không hề chớp mắt. Trường Sinh Đại Đế cho rằng nàng đã mất hết sức chiến đấu, vừa muốn dùng pháp thuật đã thấy được một cảnh tượng suốt đời lão cũng không thể nào quên được.
Long thần uy vũ còn ở trên trời lúc vừa rồi giờ này đang quanh quẩn sau lưng nàng, thân thể biến thành trong suốt, trong đôi mắt màu vàng là con ngươi màu xanh lục, đang tức giận nhìn chằm chằm vào lão, cả người tản ra thanh quang nhàn nhạt.
Ngươi... ngươi lại làm Hiên Viên Kiếm linh... Lão sợ đến cà lăm: Ngươi lại...
Hiên Viên Kiếm linh!
Thiên Nghiêu ngây người, trên mặt của đám người Thiên Diễn đều là vẻ khó tin.
Long thần Viễn Cổ kết hợp với thần khí Cửu Châu, đó là sức mạnh hủy diệt thiên địa đáng sợ mức nào!
Nhưng... làm Kiếm linh, phải là một linh hồn đã chết. Chẳng lẽ vừa rồi khi Úc Lưu cố tự mình phá bỏ phong ấn, huyễn hóa Long thân đã sớm có dự định sẽ tự vẫn ư?
Sư tỷ biết... Tác Oanh không nhịn được mà che mặt khóc: Tỷ ấy đã sớm biết...
Có lẽ muội ấy không biết đâu. Mạc Khinh Viễn đặt tay lên vai nàng: Nhưng bọn họ đã tâm ý tương thông rồi.
Cây nấm khô này... Thiên Nghiêu ngơ ngác nói: Lẽ nào đã điên rồi sao.
Sao có thể không điên! Vân Tiêu cả giận nói: Là Thiên giới ép họ đến hoàn cảnh này!
Tiểu Ma! Thu Tĩnh vội hét lên: Đừng làm chuyện điên rồ!
Khí tức của Long thần chế trụ Trường Sinh Đại Đế trước mặt Cổ Tiểu Ma, lão thầm nghĩ không tốt, mặc niệm pháp thuật, phát ra một lưỡi đao gió, không ngờ Cổ Tiểu Ma không thèm tránh, bị đao gió cắt phải, máu chảy như suối, nhưng nàng vẫn không chớp mắt, đó là biểu tình mà Trường Sinh Đại Đế chưa bao giờ thấy được, điên cuồng, tuyệt vọng, rồi lại bi thương đến cùng cực.
Một kiếm vung đến, dù là Trường Sinh Đại Đế đã dùng hết sức lui về sau từng bước vẫn bị chém đứt nửa cổ tay. Cơn đau kịch liệt khiến lão suýt ngất đi, song vẫn cố duy trì phong thái của Thần Đế, không rên lên một tiếng.
Ông ép ta... Nàng nhìn Trường Sinh Đại Đế, trong đôi mắt đen thuần chẳng có lấy một gợn sóng: Là ông ép ta phải như thế.
Ngươi... Nếu ngươi còn tiếp tục phạm lỗi. Trường Sinh Đại Đế đau đến mồ hôi lạnh đầm đìa: Chắc chắn trọn đời cũng không thể thoát thân!
Ta chỉ muốn bảo vệ người thân của mình, đó là lỗi sao? Nàng quay đầu đi, đột nhiên
Nàng khẽ ngẩng đầu lên, đột nhiên cong môi cười.
Ha ha... Nước mắt chảy dọc theo khóe mắt, Cổ Tiểu Ma cười đến gập người: Ha ha ha ha...
Không ai nói gì, nhưng nàng không hề có ý muốn dừng lại. Trường Sinh Đại Đế nhịn hồi lâu, cuối cùng cả giận nói: Ngươi cười cái gì?
Nụ cười bên khóe môi Cổ Tiểu Ma biến mất, nàng khom người, tóc đen rối bù rũ xuống, che hết mọi vẻ mặt.
Ta cười ông....
Ngươi nói gì?
Ta cười ông. Cổ Tiểu Ma vẫn không ngẩng đầu, giọng nói đã rõ ràng hơn: Ta cười ông và đám thần linh luôn tự cho mình là đúng trên Thiên giới, ngu xuẩn, cuồng vọng, cho mình là chúa của vạn vật trong thiên hạ. Nhưng các người lại chẳng hề biết yêu, không hiểu tình thân và bằng hữu, không hiểu được thứ quý giá nhất cuộc đời này, các người đáng thương biết bao!
Loại tình cảm vô dụng đó, không cần phải hiểu. Trường Sinh Đại Đế cười lạnh: Chẳng lẽ biết yêu thương thì có thể thống lĩnh lục giới sao? Thật buồn cười... chỉ đơn giản là lời nói vô căn cứ mà thôi.
Cõi đời này vẫn còn rất nhiều thứ quan trọng hơn cả thống lĩnh lục giới. Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu lên, vết thương trên mặt khiến người nhìn mà hoảng, hai đầu gối đầy máu run lẩy bẩy, nhưng nàng lại để lộ cánh tay đang cầm Hiên Viên, kim quang phía trên đã biến mất, trở nên vô cùng mộc mạc tự nhiên,
Lòng Thanh Hoa Đại Đế vừa động, kiếm không chủ sẽ không bao giờ thu liễm ánh sáng của mình, đây là biểu hiện của thần khí có linh thức, chẳng lẽ... chẳng lẽ Úc Lưu đã...
Ta... Cổ Tiểu Ma nhấc ngang Hiên Viên Kiếm, dịu dàng lau thân kiếm, hệt như đang vuốt ve khuôn mặt của tình nhân: Tuyệt đối không cho phép các người phá hỏng nó.
Không ổn. Thanh Hoa Đại Đế hoảng sợ đến run giọng: Mau rút lui!
Ông ta vừa dứt lời thì đã là kẻ đầu tiên xoay người biến mất. Trường Sinh Đại Đế và phần đông tôn thần còn chưa phản ứng kịp đã thấy Hiên Viên Kiếm thoát khỏi tay Cổ Tiểu Ma, nhẹ nhàng xoay tròn, sau một khắc, vô số Hiên Viên Kiếm xuất hiện trên không trung, giống như đang chuẩn bị cho một bữa tiệc tàn sát thịnh soạn.
Đó là... Trường Sinh Đại Đế trừng lớn mắt, còn chưa nói xong đã thấy Hiên Viên Kiếm đâm thẳng về phía mình.
Vậy mà sức mạnh của đám Hiên Viên Kiếm này không hề suy giảm, có vài binh khí của Tinh Tú không chống cự nổi trước đòn công kích của Hiên Viên Kiếm, lúc này người đã bị đâm trúng, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên xung quanh. Trường Sinh Đại Đế sợ đến mồ hôi lạnh đầy người, lão tránh thoát khỏi hai thanh Hiên Viên, mắt khẽ chuyển, nhanh chóng lao về phía Cổ Tiểu Ma.
Cổ Tiểu Ma nhìn lão lao xuống, không hề chớp mắt. Trường Sinh Đại Đế cho rằng nàng đã mất hết sức chiến đấu, vừa muốn dùng pháp thuật đã thấy được một cảnh tượng suốt đời lão cũng không thể nào quên được.
Long thần uy vũ còn ở trên trời lúc vừa rồi giờ này đang quanh quẩn sau lưng nàng, thân thể biến thành trong suốt, trong đôi mắt màu vàng là con ngươi màu xanh lục, đang tức giận nhìn chằm chằm vào lão, cả người tản ra thanh quang nhàn nhạt.
Ngươi... ngươi lại làm Hiên Viên Kiếm linh... Lão sợ đến cà lăm: Ngươi lại...
Hiên Viên Kiếm linh!
Thiên Nghiêu ngây người, trên mặt của đám người Thiên Diễn đều là vẻ khó tin.
Long thần Viễn Cổ kết hợp với thần khí Cửu Châu, đó là sức mạnh hủy diệt thiên địa đáng sợ mức nào!
Nhưng... làm Kiếm linh, phải là một linh hồn đã chết. Chẳng lẽ vừa rồi khi Úc Lưu cố tự mình phá bỏ phong ấn, huyễn hóa Long thân đã sớm có dự định sẽ tự vẫn ư?
Sư tỷ biết... Tác Oanh không nhịn được mà che mặt khóc: Tỷ ấy đã sớm biết...
Có lẽ muội ấy không biết đâu. Mạc Khinh Viễn đặt tay lên vai nàng: Nhưng bọn họ đã tâm ý tương thông rồi.
Cây nấm khô này... Thiên Nghiêu ngơ ngác nói: Lẽ nào đã điên rồi sao.
Sao có thể không điên! Vân Tiêu cả giận nói: Là Thiên giới ép họ đến hoàn cảnh này!
Tiểu Ma! Thu Tĩnh vội hét lên: Đừng làm chuyện điên rồ!
Khí tức của Long thần chế trụ Trường Sinh Đại Đế trước mặt Cổ Tiểu Ma, lão thầm nghĩ không tốt, mặc niệm pháp thuật, phát ra một lưỡi đao gió, không ngờ Cổ Tiểu Ma không thèm tránh, bị đao gió cắt phải, máu chảy như suối, nhưng nàng vẫn không chớp mắt, đó là biểu tình mà Trường Sinh Đại Đế chưa bao giờ thấy được, điên cuồng, tuyệt vọng, rồi lại bi thương đến cùng cực.
Một kiếm vung đến, dù là Trường Sinh Đại Đế đã dùng hết sức lui về sau từng bước vẫn bị chém đứt nửa cổ tay. Cơn đau kịch liệt khiến lão suýt ngất đi, song vẫn cố duy trì phong thái của Thần Đế, không rên lên một tiếng.
Ông ép ta... Nàng nhìn Trường Sinh Đại Đế, trong đôi mắt đen thuần chẳng có lấy một gợn sóng: Là ông ép ta phải như thế.
Ngươi... Nếu ngươi còn tiếp tục phạm lỗi. Trường Sinh Đại Đế đau đến mồ hôi lạnh đầm đìa: Chắc chắn trọn đời cũng không thể thoát thân!
Ta chỉ muốn bảo vệ người thân của mình, đó là lỗi sao? Nàng quay đầu đi, đột nhiên
/74
|