Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 73 - Chương 73 Đại Kết Cục 2

/74


Trong căn phòng trên ngọn núi thấp nhất, ánh nến trên bàn đang nhảy nhót, khiến cả căn phòng trông vô cùng ấm áp.

Một bóng người mỹ lệ mảnh mai in lên giấy gỗ lim nơi cửa, khói từ lư hương bằng đồng lượn lờ, bắt nguồn từ chiếc giường nhỏ trong phòng.

Đã ngủ rồi sao? Tác Oanh nhìn gương mặt ngọt ngào lúc ngủ của nữ nhi vừa đầy tháng của mình, mỉm cười đầy hạnh phúc, liền đứng dậy đi tới trước lư hương, quỳ xuống nệm êm.

Cổ Tiểu Ma đang muốn đẩy cửa bước vào, lại thấy Tác Oanh đang bái lạy Bồ Tát, trước kia nàng cũng không thành kính như vậy. Lập tức lòng hiếu kì nổi lên, tránh ngoài cửa nghe trộm.

Tín nữ Tác Oanh, cúi lạy xin Cứu Khổ Cứu Nạn Quan Thế Âm Bồ Tát. Nếu thành sự thật, tín nữ nguyện tới cửa làm lễ tạ thần.

Nàng lại lạy vài lần, vẻ mặt thành kính, lúc này mới nói tiếp: Nguyện vọng thứ nhất, là Thiên Diễn có thể phát dương quang đại, sư phụ sư nương, hưởng thọ trăm năm, mọi chuyện đều tốt lành. Nguyện vọng thứ hai, trượng phu là Mạc Khinh Viễn cùng tiểu nhi tử Mạc Tiểu Hà, tiểu nữ Mạc Tiểu Khê thân thể an khang, vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ. Nguyện vọng thứ ba... thứ ba...

Cổ Tiểu Ma nghe thấy thì không khỏi buồn cười, nha đầu này đúng là quá tốt bụng, cái gì cũng dành cho trượng phu và hài tử. Nếu là nàng, nhất định phải thêm tên mình vào, hạnh phúc cùng nhau mới đúng.

Nguyện vọng thứ ba, sư tỷ Cổ Tiểu Ma sớm gặp lại Úc Lưu, hai người trăm năm hòa hợp, vĩnh viễn không lìa.

Ngón tay vừa chạm vào cửa khựng lại, Cổ Tiểu Ma đứng bên ngoài, bóng đêm dần sâu chôn giấu bóng lưng gầy yếu của nàng. Tất cả đều vô cùng yên tĩnh, chỉ có gió lạnh thổi qua.

Cuối cùng cửa cũng bị gõ.

Cổ Tiểu Ma thò đầu vào, cười thật tươi: Ta muốn thấy Tiểu Khê.

Tác Oanh gọi nàng vào phòng, vẻ mặt cũng hơi mất tự nhiên.

Cổ Tiểu Ma lại như không nhìn thấy, móc cái trống lắc kia ra khỏi ngực, đặt vào định chọc tiểu hài tử bên cạnh. Chỉ tiếc Mạc Tiểu Khê giống hệt ca ca, không cảm thấy hứng thú với món đồ chơi này, chỉ chảy nước miếng mà ngậm tay nàng.

Nàng nhíu mày, buồn bực ngồi chơi một mình, lắc trống, phát ra mấy tiếng vang rất thanh thúy.

Sư tỷ?

Ừ.

Tác Oanh dọn dẹp y phục của hài tử, giống như vô ý mà hỏi: Đã đến núi Côn Lôn chưa?

Tiếng trống lắc chợt ngừng, Cổ Tiểu Ma hơi ngập ngừng, cười nói: Vẫn chưa.

Ừ, cơn mưa đầu tiên năm nay... tới hơi trễ. Tác Oanh đứng lên, sửa chăn của tiểu nữ nhi đang nằm trên giường nhỏ, Cổ Tiểu Ma cúi thấp đầu, không ai thấy vẻ mặt ủ rũ của nàng.

Sư tỷ?

Ừ.

Đoạn đối thoại này lặp lại thêm một lần, Cổ Tiểu Ma vẫn không ngẩng đầu.

Nếu... nếu muội có thể giúp được...

Oanh Oanh ngốc, nếu cần muội giúp thì ta đã sớm đi tìm muội rồi, sư tỷ còn khách sáo với muội thế à.

Tỷ khách sáo! Đột nhiên Tác Oanh trở nên kích động: Đã qua nhiều năm vậy rồi, cách có thể thử đã thử, tỷ lại vì những tin đồn nhảm kia mà không chịu về Thiên Diễn...

Ta chỉ vội vàng muốn tìm cách thôi. Cổ Tiểu Ma đứng lên, như không muốn nói thêm: Muội đừng lớn tiếng, Tiểu Khê sẽ bị muội làm thức giấc mất.

Nàng vừa nói vừa đến bên cửa, đột nhiên bị một cánh tay khóa chặt, cảm giác ẩm ướt truyền đến qua một lớp y phục.

Thì ra tỷ đã từng thích đại sư huynh! Tác Oanh ôm nàng thật chặt, nghẹn ngào nói: Muội biết, muội đã biết từ trước... đến giờ muội vẫn cảm thấy... là muội đoạt mất hạnh phúc của tỷ...

Cổ Tiểu Ma nhắm mắt, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười.

Oanh Oanh ngốc. Nàng thở dài: Đã là nương của hai tiểu hài tử rồi, nói khóc là khóc ngay được, không ngại mất mặt sao?

Tỷ phải hạnh phúc. Nàng vùi đầu vào mái tóc đen: Nhất định...

Nàng cong mắt, bi thương chợt lóe rồi biến mất.

Được.

Cổ Tiểu Ma dỗ Tác Oanh xong, chân trước vừa bước khỏi cửa đã thấy có dáng người cao ngất đứng cách đó không xa, là Mạc Khinh Viễn.

Nàng chợt thấy có chút cảm giác ấm áp dâng lên nơi cổ, móc viên minh châu hoa tiêu kia ra, chỉ thấy trong hạt châu màu lam đang có chút ánh hồng, phía trên thoáng hiện một chữ 'bắc'.

Nội trong ba ngày, chắc chắn phía bắc sẽ có mưa. Cổ Tiểu ma thầm vui mừng, không thể chần chừ nữa, chỉ muốn lén chạy đi, không ngờ Mạc Khinh Viễn lại quay đầu, cất giọng gọi: Lại phải đi à?

Cổ Tiểu Ma dừng lại, không thể làm gì khác hơn là đáp một tiếng, đi tới chỗ Mạc Khinh Viễn, trong tay còn cầm viên minh hoa tiêu nước kia, mỉm cười: Nếu không có viên minh châu này làm hoa tiêu, muội sẽ thảm rồi.

Cơn mưa đầu hằng năm chứa đựng tinh hoa đất trời, tụ tập linh khí của chúng sinh. Mạc Khinh Viễn nói khẽ: Đây là một cách cổ xưa, không biết có linh nghiệm hay không.

Muội cũng không biết. Nàng khẽ mỉm cười: Thổ địa gia gia nói, vì không có ai kiên trì được mười năm cả.

Nhưng muội thì có.

Mạc Khinh Viễn xoay người, nhìn nàng đứng bên vách núi của ngọn núi nhỏ nhất, y phục theo gió tung bay.

Từ sau trận đại nạn kia, đã qua mười năm. Thế nhân hỏi tung tích của Long thần, đều không thể không nhắc tới Cổ Tiểu Ma, mọi ánh mắt cũng chĩa vào nàng. Chuyện nàng không biết ngự kiếm hay dùng yêu pháp đã không còn là bí mật nữa, cách nói rất nhiều, chuyện truyền ra cũng bị biến dạng, Cổ Tiểu Ma vì tránh hiềm nghi, rời khỏi Thiên Diễn, vừa tìm kiếm cách giúp Úc Lưu sống lại, vừa hành hiệp trượng nghĩa, chỉ có những ngày lễ Tết mới về Thiên Diễn được một chút.

Mười năm, hắn và Tác Oanh đã sớm thành thân, có hai tiểu hài tử đáng yêu. Nhưng nàng lại không thay đổi gì, sắc mặt vẫn tái nhợt, vóc dáng cũng cao hơn, có vẻ yểu điệu của một nữ tử, mái tóc đen vẫn rũ xuống thắt lưng, không biết đã nghe nói để tóc là một cách để hứa nguyện từ đâu, mười năm rồi nàng cũng không cắt.

Giờ muội muốn đến Dao Trì sao?

Ừ, phải đi sớm để chuẩn bị.

Tây Vương Mẫu thật hào phóng, không ngại dẫn muội đi hái lá sen của bà ấy.

Đương nhiên bà ta có để ý. Cổ Tiểu Ma bật cười: Có điều mỗi lần đều có Lăng La tỷ tỷ trợ giúp, chính là tiểu tiên đã tặng muội viên minh châu hoa tiêu ở Dao Trì, còn có Tây Vương Mẫu kia, chỉ sợ muội cầm Hiên Viên Kiếm đánh bay hang ổ của bà ta nên mới hào phóng như vậy thôi.

Tất nhiên Tây Vương Mẫu phải sợ, Thiên giới không có ai không sợ, cũng chính vì Ngọc Đế lo sợ trước sức mạnh trong tay Cổ Tiểu Ma nên lúc này mới không tiếp tục làm khó núi Thiên Diễn. Nhưng từ sau trận chiến ấy, Cổ Tiểu Ma liền đeo Hiên Viên Kiếm không vỏ trên người, ngày


/74

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status