Bấy giờ Trác Minh Quân gặng hỏi thấy Quách Thái Linh im lặng, khóe mắt hoe đỏ thì ngạc nhiên hỏi lại :
− Tại hạ hỏi ai đã đưa hành lý và ngựa đến đây, sao cô nương không nói?
Quách Thái Linh lắc đầu đáp :
− Tôi cũng không biết nữa.
Trác Minh Quân giống như đứng trong đám vân vụ ngơ ngác hỏi :
− Vậy đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Quách Thái Linh cố trấn tĩnh lại nói :
− Tối qua... có người tới đây...
Trác Minh Quân bật hỏi :
− Ai thế?
Khấu Anh Kiệt. Ba tiếng đó chỉ chực buột ra khỏi miệng nhưng đột nhiên nàng ngừng lại lắc đầu đáp :
− Không biết.
− Sao lại thế? Người đó đã mang vật tới cho cô nương mà?
Quách Thái Linh đỏ mặt lên ngập ngừng nói :
− Lúc đó tôi không thấy rõ, nhưng đoán rằng đó là Khấu Anh Kiệt.
Trác Minh Quân trố mắt lên thốt :
− Khấu Anh Kiệt?
Trên mặt Trác Minh Quân chợt lộ ra sự mừng rỡ hỏi dồn :
− Khấu lão đệ tới đây? Giờ ở đâu rồi?
Quách Thái Linh thở dài đáp :
− Chàng đã đi mất rồi.
Trác Minh Quân ngồi thừ ra, một lúc sau lại hỏi :
− Quách cô nương. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Cô nương hãy nói rõ hơn một chút xem nào?
− Tôi biết nói gì chứ? Bởi vì cho đến bây giờ cũng chỉ đoán vậy thôi. Người đó dùng vải đen bịt mặt.
Trác Minh Quân tỏ ra thất vọng hỏi :
− Vậy làm sao cô nương lại đoán rằng người đó là Khấu Anh Kiệt?
Mặt nàng đỏ bừng lên lúng túng nói :
− Bởi vì... giọng nói và dáng người rất giống.
Trong đầu nàng chợt hiện rõ từng cử chỉ, lời nói và thái độ của hắc y nhân, càng tin rằng suy đoán của mình là đúng.
Trác Minh Quân nghi hoặc hỏi :
− Cô nương có chắc không?
Giọng Quách Thái Linh đầy tự tin :
− Đúng là huynh ấy. Tôi nghe ra giọng nói... và đôi mắt.
− Nếu vậy thì sao Khấu lão đệ không ở lại mà bỏ đi vội vàng như thế chứ?
Giọng Quách Thái Linh trầm xuống :
− Có lẽ vì huynh ấy không muốn gặp tôi. Cũng có thể vì nguyên nhân nào khác nữa...
Trác Minh Quân lặng im không nói.
Mặc dù Trác Minh Quân không biết giữa Khấu Anh Kiệt và Quách Thái Linh đã xảy ra chuyện gì nhưng tin rằng giữa hai người có điều bí mật nào đó, vì thế không tiện hỏi rõ.
Quách Thái Linh cũng biết thế, sợ đối phương hiểu lầm nên ngập ngừng một lúc rồi kể lại những gì xảy ra tối qua.
Trác Minh Quân nghe xong trầm ngâm nói :
− Theo lời kể của cô nương thì tại hạ cũng tin rằng người đó là Khấu Anh Kiệt.
Quách Thái Linh nói :
− Không ngờ mới chưa đầy một năm mà võ công huynh ấy tăng tiến vượt bậc như thế...
− Người ta từng nói sĩ biệt tam nhật, một người có ý chí, tài năng và gặp điều kiện tốt thì ba ngày đã khác biệt rồi, huống chi một năm? Chỉ tiếc rằng tối qua tại hạ không có ở đây, nếu không thì đã tìm mọi cách giữ người kia lại.
Dừng một lúc rồi Trác Minh Quân nói tiếp :
− Nhưng tại hạ tin rằng Khấu lão đệ còn trở lại.
Quách Thái Linh hỏi :
− Sao huynh có thể khẳng định như thế?
Trác Minh Quân đáp :
− Vì Khấu Anh Kiệt không thể yên tâm vì cô nương được. Tại hạ dám chắc trong khi cô nương chưa khỏi bệnh, y chưa rời xa nơi này đâu.
Quách Thái Linh lắc đầu tỏ vẻ không tin, nhưng trong lòng lại nhen lên niềm hy vọng mới.
Trác Minh Quân cười nói :
− Bất luận thế nào thì đây cũng là một tin tức rất đáng mừng. Cô nương đừng lo lắng nữa, cứ yên tâm chữa trị cho bình phục đi. Giá như Khấu lão đệ trở lại gặp chúng ta thì tốt. Nhược bằng không thì sau khi xong việc ở đây, chúng ta sẽ đi tìm lão đệ. Y không thể tránh mặt cô nương mãi được.
Quách Thái Linh thở dài đứng lên bước đến bên cửa sổ.
Bên ngoài nắng đã trải xuống.
Ngớt mưa gió cũng dịu đi, nhưng khí trời vẫn còn lạnh.
Lòng nàng day dứt bâng khuâng.
Cảm xúc này thật mới lạ, chỉ đeo bám lấy nàng chừng một năm nay, và đó là lần đầu tiên trong đời...
Quách Thái Linh chợt nhớ lại cuộc sống hồn nhiên vô tư trước đây, không hiểu vì sao Khấu Anh Kiệt lại có ảnh hưởng đến cuộc đời mình một cách mãnh liệt đến thế, làm cho cả ý nghĩ lẫn cuộc đời mình biến đổi hẳn đi...
Giờ đây, hầu như mỗi hơi thở mỗi lời nói, mỗi ý nghĩ đều phảng phất hình bóng của chàng.
Trác Minh Quân đăm đăm nhìn Quách Thái Linh, trong lòng cũng dâng đầy những tình cảm vô cùng phức tạp.
Tuy không được đáp trả nhưng Quách Thái Linh là mối tình đầu tha thiết và mãnh liệt nhất của chàng.
Tuy biết rằng mối tình đó khó có hy vọng nhưng Trác Minh Quân vẫn theo đuổi một cách kiên trì.
Thế rồi Khấu Anh Kiệt xuất hiện và chàng phải chôn chặt mối tình đó vì bằng hữu và cũng nhân thức sâu sắc rằng đôi trai tài gái sắc đó mới xứng đôi vừa lứa.
Chàng đành tìm một bến đỗ mới đoạn tuyệt với mối tình này dễ dàng hơn nhưng bây giờ Thúy Liên đã chết.
Đương nhiên chẳng thể nói là chàng không có tình cảm với thiếu nữ bất hạnh ấy nên cái chết của Thúy Liên vẫn còn vò xé trái tim y nhưng giờ đây thấy Quách Thái Linh đau khổ bởi tình yêu như thế, Trác Minh Quân cảm thấy chua xót và thương cảm.
Hai người cứ im lặng, mỗi người theo đuổi ý nghĩ của riêng mình.
Một lúc sau Trác Minh Quân đứng lên nói :
− Cô nương còn chưa bình phục hẳn, hãy nghỉ đi. Tại hạ về phòng có chuyện gì sẽ sang ngay.
Quách Thái Linh quay lại gật đầu nói :
− Cảm ơn Trác huynh.
Rồi chợt hỏi :
− Có tin tức gì về Lý Khoái Đao không?
Trác Minh Quân chợt đứng sững ra nói :
− May quá nếu cô nương không hỏi thì tôi quên mất.
Quách Thái Linh bước tới gần hỏi :
− Có tin gì về hắn sao?
Trác Minh Quân gật đầu :
− Chính tôi đến để báo với cô nương ở Đồng Tước viện nhiều người nói rằng tên Tổng quản Vũ Nội thập nhị lệnh là Ưng Thiên Lý đã tới vùng này.
Quách Thái Linh nhướn mày nói :
− Thật vậy sao?
− Đó chỉ là tin đồn, còn cụ thể ra sao thì không rõ. Nhưng tên quản sự ở khách điếm nói rằng đích xác Ưng Thiên Lý đã đến, hơn nữa đã hội diện với Lý Khoái Đao.
Quách Thái Linh trầm ngâm một lúc rồi nói :
− Rất có khả năng. Nếu như vậy thì càng tốt. Tôi cũng đang muốn tính sổ với tên họ Ưng này. Hắn tới đây càng đỡ công tìm.
Đương nhiên Trác Minh Quân biết rõ mối thù không đội trời chung giữa Vũ Nội thập nhị lệnh và Bạch Mã sơn trang. Vì thế Quách Thái Linh hẳn thù Ưng Thiên Lý là chuyện tất nhiên.
Chỉ là từ lâu chàng đã nghe danh Ưng Thiên Lý, đoán rằng tên nà võ công rất cao cường, trong lúc Quách Thái Linh đang bệnh, sợ rằng khi giao thủ sẽ gặp điều bất lợi.
Nghĩ thế liền khuyên nhủ :
− Hiện giờ việc cần kíp nhất của cô nương là phải dưỡng thương cho lành đã, những việc khác sẽ nói sau. Tại hạ về đây.
Tới đó chắp tay cáo từ.
Quách Thái Linh hỏi :
− Trác huynh không về phòng ngay sao?
Trác Minh Quân đáp :
− Ưng Thiên Lý đã tới đây, việc đó không thể khinh thị. Tôi định đi điều tra xem động tĩnh thế nào, chờ cô nương bình phục sẽ hành động.
Quách Thái Linh gật đầu.
Trác Minh Quân ra khỏi phòng, tên tiểu nhị mang chậu nước rửa mặt tới, chờ cho nàng rửa ráy xong, lại mang bữa sáng lên.
Quách Thái Linh biết Ưng Thiên Lý là nhân vật không phải tầm thường, nên nghe theo lời khuyên của Trác Minh Quân, tuy nóng lòng trả thù nhưng vẫn phải kiên trì dưỡng thương không dám vọng động.
Ở trấn nhỏ Cao Điếm cách Thái gia pha con sông Vị Thủy, hôm ấy xuất hiện một số nhân vật võ lâm khá đặc biệt.
Bọn này này chính là ba tên Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ, Tuyết Báo Tử Bạch Thắng và Nhất Chưởng Kim Tiền Niệm Vô Thường.
Ngoài ra còn có vị quyền cao chức trọng trong Vũ Nội thập nhị lệnh là Tổng quản Thanh không nhất tập Ưng Thiên Lý.
Chừng đó nhân vật đầy uy danh tập trung ở một trấn nhỏ đã đủ làm cho chấn động cả võ lâm rồi.
Trước khi được Thiết Hải Đường thu nhập vào tổ chức Vũ Nội thập nhị lệnh, bốn nhân vật này đều thịnh danh trên giang hồ.
Nói đến đại danh Thanh Không Nhất Tập Ưng Thiên Lý thì cả võ lâm chẳng ai không biết.
Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ vốn là lãnh tụ của hắc đạo ở một địa bàn lớn thuộc Quan ngoại, Tuyết Báo Tử Bạch Thắng tuy không băng đảng nhưng là một tên đại cường đạo ở Trường bạch sơn.
Riêng Nhất Chưởng Kim Tiền Niệm Vô Thường xuất thân hơi chính phái một chút, ngày xưa là đệ tử chân truyền của chưởng môn nhân một danh môn chánh phái võ lâm Niệm tử bang, tiếc rằng sau trở thành tên lạc thảo và nhanh chóng trở thành kẻ cầm đầu.
Một nhân vật tầm cỡ như Tổng lệnh chủ Thiết Hải Đường, thống lĩnh mọi nhân vật hắc đạo cả miền bắc Trung Nguyên và hầu khắp vùng quan ngoại thì việc bốn nhân vật lừng danh này đầu nhập và Vũ Nội thập nhị lệnh là điều dễ hiểu.
Bởi vì đương kim võ lâm, cả hắc bạch lưỡng đạo ai nghe đến Thiết Hải Đường mà không rùng mình thất đảm?
Vũ Nội thập nhị lệnh chỉ là trước đây, còn hơn một năm nay kể cả tài lực và thế lực lớn mạnh hơn trước đây nhiều, sau khi thu tóm được cả hai mỏ vàng của Kim đại vương, tài lực không kém đế vương, thế lực thì mở rộng ra thành Vũ nội nhị thập tứ lệnh, còn môn phái nào dám đối địch nữa?
Bây giờ thì đừng nói miền bắc mà thế lực của Vũ Nội Thập nhị thập tứ lệnh đã bành trướng khắp nơi, suốt cả đại lục Trung Nguyên ra tới quan ngoại đều thuộc quyền kiểm soát của tổ chức hùng hậu này.
Tổ chức cũng đã có phần thay đổi.
Trên hết là Tổng lệnh đàn, kế đến là hai mươi bốn Phân lệnh đàn, trực thuộc Thiết Lệnh chủ của Phân lệnh đàn có bốn phân đà, ngoài ra Tổng đàn lệnh còn có Tứ đàn là Thiên, Địa, Càn, Khôn, mỗi bộ phận phụ trách riêng một việc kiểu như Binh, Lại, Hình các bộ của triều đình vậy.
Với tứ đàn, hai mươi bốn Phân lệnh đàn và chín mươi sáu đà, lực lượng của Vũ Nội Thập nhị thập tứ lệnh không dưới vạn người, thiên hạ võ lâm từ cổ chí kim có môn phái nào địch nổi?
Nhưng nhân vật thuộc danh môn chánh phái ngao ngán lắc đầu, thì thầm nói nhỏ với nhau :
− Võ lâm xưa nay chưa bao giờ thế lực của hắc đạo lại hùng hậu đến thế.
− Xem ra giang hồ võ lâm đã đến lúc mạt vận. Ai ngờ xảy ra chuyện đao tiêu ma trượng.
Dã tâm xưng bá võ lâm của Thiết Hải Đường đã lộ rõ, ai cũng thấy sờ sờ trước mắt và đáng sợ hơn là dường như người ta đều buộc phải chấp nhận nó như là một sự thật không thể thay đổi được.
Vì thế, mọi phân đà, thấm chí một vài tên thuộc hạ của Vũ Nội Thập nhị thập tứ lệnh có mặt ở bất cứ nơi nào đều giễu võ giương oai, muốn gì được nấy, coi thiên hạ như của riêng mình mà không ai dám phản kháng lại.
Lại nói bốn nhân vật vừa mới xuất hiện ở Cao Điếm, vì địa vị cao nên chúng càng ngông nghênh gấp bội.
Bởi thế mới gọi là nhân vật đặc biệt.
Như trên đã nói, chỉ vài tên đệ tử hạng bét của Thiết Hải Đường đã giễu võ dương oai huống chi bốn nhân vật này gồm một vì Tổng quản của Tổng lệnh đường và ba vị Lệnh chủ?
Cao Điếm là địa khu thuộc Trường Bạch lệnh cùng nơi đặt bản doanh của Phân đàn lệnh.
Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ là Lệnh chủ của Trường Bạch lệnh.
Lý Khoái Đao chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng cấu kết được với Vũ Nội Thập nhị thập tứ lệnh là nhờ vào tên Lệnh chủ họ Quan này, và được tổng quản Ưng Thiên Lý chấp thuận.
Đó cũng là một mối lợi của Vũ Nội Thập nhị thập tứ lệnh.
Thế Lệnh chủ của Vũ Nội Thập nhị thập tứ lệnh lớn như vậy nên hàng năm Lý Khoái Đao phải bấm bụng bỏ ra tới mười vạn lạng, số tiền vượt cả mọi khoản chi phí sinh hoạt của cả tiểu trấn Cao Điếm này.
Ngoài mười vạn lạng, mỗi lân Ưng Thiên Lý tới đây, hắn còn có chút quà mọn chừng vài vạn lạng nữa.
Cũng như những lần trước Ưng Thiên Lý tới Cao Điếm nghỉ chân ở Thiết Ký mã trường.
Đây cũng chính là Phân lệnh đàn của Trường Bạch lệnh.
Về hình thức, Thiết Ký mã trường là nơi buôn bán ngựa, nhưng thực chất là cơ sở bảo kê cho hàng chục mã trường trong khu vực năm trăm dặm quanh vùng.
Chủ nhân Thiết Ký mã trường là Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ cũng là Lệnh chủ Trường Bạch lệnh.
Tất cả những thành viên của mã trường đều biết võ công, phần lớn xuất thân từ những tên trộm ngựa, có bổ sung thêm người từ Vũ Nội Thập nhị thập tứ lệnh và được bọn này huấn luyện thêm võ công.
Có thêm ba vị khách quý từ Tổng lệnh đàn, Thiết Ký mã trường lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Lý Khoái Đao rất may là từ Đồng Tước viện suýt chết chạy tới đây chính là gặp dịp Ưng Thiên Lý mang theo hai tên Lệnh chủ là Tuyết Báo Tử Bạch Thắng và Nhất Chưởng Kim Tiền Niệm Vô Thường tuần thị tới Trường Bạch lệnh.
Với thế lực đó thì bất cứ môn phái nào cũng phải khiếp vía chứ nói gì đến một vài nhân vật nhãi nhép như Quách Thái Linh và Trác Minh Quân?
Đang chưng hửng như mèo bị cắt tai, Lý Khoái Đao nghe tin Ưng cửu gia cũng có mặt thì tinh thần lập tức phấn chấn hẳn lên.
Ưng Thiên Lý ngồi trên chiếc Thái sư ỷ trong Thiết Ký mã trường, vóc người nhỏ bé của hắn như một đứa trẻ trong chiếc ghế da to lớn.
Nghe Lý Khoái Đao kể xong, hắn ngửa mặt phào ra một luồng khói thuốc, đôi mắt chuột ti hi lim dim xem chừng rất khoái trá.
Một năm qua, đầu hắn nay đã bạc nhiều, nhưng sắc mặt hồng nhuận hơn, mười móng tay dài ra, trên cổ tay vẫn đeo hai vòng kim cương lấp lánh, người mập hơn một chút nên có vẻ oai phong hơn trước.
Ngồi quanh bàn không chỉ Ưng Thiên Lý và Lý Khoái Đao mà còn có ba tên lệnh chua Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ, Tuyết Báo Tử Bạch Thắng, Nhất Chưởng Kim Tiền Niệm Vô Thường.
Ưng Thiên Lý cất ống tẩu bằng đồng vào túi, nhấp một ngụm trà xong mới chậm rãi lên tiếng :
− Người nó là tên nha đầu họ Quách đó phải không?
Lý Khoái Đao vội gật đầu đáp :
− Dạ chính nó. Ở đây người ta đều gọi nha đầu lợi hại đó là Ngọc Quan Âm, Ưng cửu gia có nghe nói đến danh hiệu này chưa?
Ưng Thiên Lý gật gù đáp :
− Có nghe qua.
Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ chen vào nói :
− Lý đại chưởng quầy chuyến này tới đây là may phúc lắm đấy. Và cũng nhân tiện được việc cho chúng ta. Nha đầu đó chính là người mà chúng ta muốn tìm. Hãy kể rõ hơn một chút nữa xem.
Tên Lệnh chủ Trường Bạch lệnh này chừng bốn mươi tuổi, người còm nhom, mắt bé râu thưa, khác hẳn với tên Lệnh chủ Tuyết Báo Tử Bạch Thắng chừa râu quai nón rậm, uy mãnh như một con báo.
Lý Khoái Đao nói :
− Nha đầu đó tuy đang bị bệnh nhưng rất lợi hại. Không những mười vị võ sư của bổn viện mà đến cả vị sư phụ Bách Lý Đồng của quý bang cũng không phải là đối thủ của nó, đã bị giết rồi.
Bọn người của Vũ Nội thập nhị lệnh nghe nói thế đều giật nảy mình.
Đang uống dở chén trà, Ưng Thiên Lý đặt chén xuống hỏi :
− Thế nào? Bách Lý Đồng bị giết rồi sao?
Bộ mặt béo ỵ của Lý Khoái Đao chợt tái đi. Hắn khép nép dạ một tiếng rồi cúi đầu ra ý biết tội.
Ưng Thiên Lý gầm lên :
− Đồ ăn hại.
Không biết hắn mắng tên thuộc hạ của mình hay mắng tên đại chưởng quầy, vì hắn mà Bách Lý Đồng mang họa.
Nhưng nghe quát mặt Lý Khoái Đao càng xám ngắt. Hắn vội vàng rời ghét quỳ sụp xuống van xin :
− Xin Cửu gia khai ân.
Tuyết Báo Tử Bạch Thắng phì cười nói :
− Lý đại chưởng quầy. Đừng sợ. Cứ ngồi lên đi. Ưng cửu gia của chúng ta không phải nói ông đâu, mà đó là do tức nha đầu họ Quách nên mới thế.
Lý Khoái Đao thở phào nhẹ một hơi rồi len lén đứng lên ngồi trở xuống ghế nhưng vẫn chưa hoàn hồn, mồ hôi từng hạt lớn túa ra.
Mấy nhân vật của Vũ Nội thập nhị lệnh này lợi hại thế nào hắn đã từng lĩnh giáo qua, khi nổi giận có thể giết người như bỡn.
Một lúc sau hắn nói thêm :
− Cửu gia. Ngoài nha đầu họ Quách đó còn có một tên tiểu tử họ Trác nữa, thân thủ cũng không kém...
Ưng Thiên Lý không đáp, lại lấy tẩu ra thổi một điếu thuốc nữa.
Tuyết Báo Tử Bạch Thắng hỏi :
− Hắn tên là gì?
− Người ta gọi là Trác tiểu thái tuế. Còn tên...
Hắn gõ trán cố nhớ lại một lúc sau mới nói tiếp :
− Tên là Trác Minh Quân. Hắn cũng là đồng bọn của nha đầu họ Quách, võ công cũng rất cao...
Ưng Thiên Lý lại nhả ra một ngụm khói, lơ đãng nhìn Lý Khoái Đao có vẻ như không chú ý đến điều hắn kể.
Lý Khoái Đao thấy vậy càng sợ.
Tên Lệnh chủ Nhất Chưởng Kim Tiền Niệm Vô Thường nãy giờ vẫn ngồi nghe, lúc này mới lên tiếng :
− Đúng là có một nhân vật như thế.
Tên này khoảng năm mươi tuổi, da đen mũi khoằm, lại thêm có một vết sẹo dao ở ngang má phải rất sâu nên trông rất đáng sợ.
Hắn nhìn sang Ưng Thiên Lý nói tiếp :
− Chắc Ưng cửu gia có nghe nói đến tên này. Cha hắn là Trác Thất Gia sở hữu rất nhiều mã trường ở vùng Cam Liêu, có cả cơ sở ở Quan ngoại nữa.
Ưng Thiên Lý hỏi :
− Người định nói là Trác Thiết Tuyên phải không?
Nhất Chưởng Kim Tiền Niệm Vô Thường gật đầu đáp :
− Chính lão ta. Tên Trác Minh Quân đó thường gọi là Trác tiểu thái tuế là nhi tử của Trác Thiết Tuyên. Nghe nói tên này võ công rất cao cường, tự xưng là Quan ngoại vô địch. Hắn cậy có tiền, ăn chơi phóng túng, kết giao với đủ hạng tam giáo cửu lưu...
Ưng Thiên Lý lẩm bẩm :
− Trác tiểu thái tuế. Ừm. Ta biết người này... Ta biết...
Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ phụ họa :
− Ta nhớ ra rồi. Hình như tên này năm nào cũng tham gia hội đua ngựa ở Tần Châu, vừa rồi còn đoạt giải nhì. Hắn có một con tuấn mã tên là Tử Mao Thanh.
Người nói Trác Minh Quân thì ta không biết, nhưng Trác tiểu thái tuế thì biết ngay.
Lý Khoái Đao thở dài rầu rĩ nói :
− Cơ nghiệp của tại hạ nay chỉ vì một tên nha đầu họ Quách mà đã biến thành tro bụi mất rồi.
Ưng Thiên Lý nhíu mày hỏi :
− Nghiêm trọng đến thế sao?
Lý Khoái Đao đáp :
− Dạ. Cực kỳ nghiêm trọng. Chúng không những giết mất sư phụ của quý bang Lưu nhị đương gia và bảy tám tên võ sư của bổn viện, mà đến cả tại hạ cũng suýt nữa bị chúng giết. Hơn nữa, sáng nay có người đến báo tin rằng Đồng Tước viện đã bị phóng hỏa...
Ưng Thiên Lý trấn an hắn :
− Bây giờ chúng ta đến đây rồi, người có thể yên tâm. Sáng mai chúng ta sẽ theo người về Đồng Tước viện. Nếu nha đầu họ Quách và Trác Minh Quân nếu biết điều mà trốn đi thì không nói. Nhưng nếu chúng còn ở đó thì, hắc hắc. Đừng mong sống sót như lần trước.
Lý Khoái Đao nghe vậy lòng đầy hy vọng.
Hắn đứng lên hướng sang Ưng Thiên Lý vái chào cung kính nói :
− Được thế thì còn gì bằng. Mọi việc chỉ còn biết trông cậy vào Ưng cửu gia và các vị sư phụ nữa mà thôi.
Ưng Thiên Lý nhìn hắn nói thêm :
− Lý chưởng quầy. Đây là việc của người thế mà chúng ta không tiếc công sức và tính mạng, nhưng chúng ta có quy củ của chúng ta...
Hắn không nói hết câu.
Lý Khoái Đao vốn là kẻ sành sỏi trong chuyện làm ăn, hơn nữa không ít lần tiếp xúc với Ưng Thiên Lý nên có lý đâu không biết thủ đoạn vòi vĩnh của đối phương?
Mặc dù bản tính tham lam keo bẩn, coi tiền như mạng nhưng nhờ dựa vào thế lực của Vũ Nội thập nhị lệnh nên không ai dám cạnh tranh với hắn, tha hồ bòn rút tiền bạc của khách hàng, áp bức lương dân mà không ai dám phản kháng.
Hơn nữa người như Ưng Thiên Lý thì đâu có chỗ cho Lý Khoái Đao mặc cả?
Tuy nhiên vừa suýt mất mạng phải bỏ của chạy lấy người nên tình cảnh bây giờ buộc hắn phải hạn chế các khoản chi tiêu.
− Đương nhiên. Đương nhiên. Tại hạ làm sao mà quên được công ơn như núi Thái sơn của Cửu gia và Quý bang.
Hắn giảo hoạt nhưng Ưng Thiên Lý còn giảo hoạt hơn liền hỏi chặn :
− Những chuyện trước đây không tính. Vấn đề trước mắt đại chưởng quầy cứ ra giá đi.
Lý Khoái Đao thở dài nói :
− Cửu gia và quý bang đối với tại hạ là những đại ân nhân, cho dù sống hết đời cũng không báo đáp được.
Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ chợt ngắt lời :
− Đại chưởng quầy thấy đấy. Chúng ta cũng là dân làm ăn cả. Vì thế cứ nên nói thẳng ra thì hơn. Ông cứ ra giá đi.
Lý Khoái Đao rủa thầm :
− 'Bọn này đến là cạn tàu ráo máng chẳng có tình nghĩa khỉ mốc gì. Đến lúc người ta nửa sống nửa chết thế này mà còn có kẻ trả giá'.
Hắn đảo đôi mắt trắng dã như mắt lợn luộc nhìn ba người tại tọa một úc như đánh giá con mồi, bộ mặt nung núc những thịt co dúm lại rất khói nhìn.
Mãi một lúc sau mới đưa ra hai ngón tay nói :
− Nếu các vị đại gia giết được đôi nam nữ đó, bảo vệ an toàn cho tại hạ làm ăn trong thời gian tới, tại hạ sẽ quyết không phụ...
Ưng Thiên Lý sốt ruột hỏi :
− Người trả giá bao nhiêu?
Lý Khoái Đao nín thở nói :
− Hai ngàn lạng hoàng kim.
Số tiền đó quả là rất lớn, đủ bằng cơ nghiệp của cả một đời thu tóm của một bậc trung lưu.
Riêng Lý Khoái Đao mà nói thì từ trước tới nay hắn chưa từng có việc gì mà phải ra giá cao đến thế, bởi vậy khi nói ra xong, hắn đâm hối hận.
Nào ngờ dã tâm của đối phương còn cao hơn Lý Khoái Đao tưởng nhiều.
Ưng Thiên Lý rút dọc tẩu ra khỏi miệng nói :
− Bao nhiêu? Người nhắc lại thử xem?
Lý Khoái Đao cho rằng đối phương choáng váng vì số tiền quá nhiều liền nhắc lại rành rẽ :
− Hai ngàn lạng hoàng kim.
Ưng Thiên Lý lạnh lùng nói :
− Lý đại chưởng quầy. Ông quả là người hào phóng quá.
Nhìn vẻ mặt của tên tổng quản, Lý Khoái Đao biết rằng hắn vẫn chưa hài lòng nhíu mày hỏi :
− Ưng cửu gia nói thế là có ý gì?
Ưng Thiên Lý lạnh giọng :
− Riêng tính mạng của Bách Lý Đồng đã cao hơn chừng đó nhiều rồi, đừng nói Lưu Nhị Hưng và gần chục tên võ sĩ đã chết, và tính mạng của chưởng quầy đã và sẽ bị uy hiếp... người trả giá mạng mình như vậy là rẻ quá đấy.
Tai Lý Khoái Đao ù lên.
Biết rằng mình đang bị trấn lột nhưng tên họ Ưng này nói không sai, tính mạng hắn đang bị uy hiếp.
Nếu không giết được Ngọc Quan Âm, đặc biệt là Trác Minh Quân mà hắn vừa cho biết người giết chết tình nhân của chàng là Thúy Liên thì cái đầu trên cổ hắn có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Lý Khoái Đao đỏ mặt lên ấp úng :
− Dạ dạ, để tại hạ nghĩ lại...
Hắn nhìn sang Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ với ánh mắt cầu cứu.
Bởi vì về mặt quan hệ thì với tên này gần gũi hơn. Chính Quan Tuyết Vũ là cầu nối giữa Lý Khoái Đao và Ưng Thiên Lý.
Nhưng hắn được đáp lại bằng thái độ lạnh lùng.
Chẳng những thế, Quan Tuyết Vũ còn nói thẳng :
− Hai ngàn lạng là quá ít.
Lý Khoái Đao đành bấm bụng chịu nhịn nước nữa nói :
− Tại hạ xin giao năm vạn.
Ưng Thiên Lý vẫn lắc đầu.
Lý Khoái Đao trả thêm :
− Sáu ngàn vậy.
Ưng Thiên Lý vẫn không chấp nhận.
− Bảy ngàn.
− Tám ngàn.
Ưng Thiên Lý vẫn lắc đầu.
Lý Khoái Đao do phải trải qua một cuộc mua bán căng thẳng nhất từ trước tới nay nên dường như đã kiệt sức, thở hắn ra một hơi nói :
− Thế này vậy. Tại hạ trả cho một vạn lạng. Đó là toàn bộ số tài sản của mình rồi, một vạn lạng hoàng kim, bằng cả trăm vạn lạng bạc, đâu phải ít? Nhưng trước tình cảnh này thì....
Tới đó hắn dừng lại như bị hụt hơi.
Ưng Thiên Lý lại phả ra một cụm khói, thuốc, ném dọc tẩu xuống bàn, mắt lim dim vẻ khoái trá, chậm rãi nói :
− Thế thì được. Chúng ta chấp nhận một vạn lạng hoàng kim nhưng...
Lý Khoái Đao nhíu mày hỏi :
− Ưng cửu gia còn gì nữa?
− Còn có điều kiện kèm theo.
− Điều kiện thế nào?
Ưng Thiên Lý ho khan một tiếng trả lời :
− Ý của Tổng lệnh chủ là Vũ Nội Thập nhị thập tứ lệnh hiện nay đang có trách nhiệm rất lớn đối với võ lâm, vì thế cần phải mở mang thế lực, muốn mở thêm ở chỗ các người một phân đà nữa...
Đề nghị đó làm cho tên đại chưởng quản thấy khó xử.
Ai mà muốn sống bên cạnh loài hổ báo?
Nhưng nghĩ lại dù có phải chi thêm một ít tiền mà tránh được mối nguy hiểm như vậy rồi thì cũng không đến nỗi nào.
Hơn nữa chúng đã muốn làm như thế thì ngay cả đến quan phủ cũng phải chấp nhận huống hồ một tên Lý Khoái Đao?
Nghĩ thế liền gượng cười nói :
− Tổng lệnh chủ có mỹ ý như vậy thật là quá tốt rồi.
Ưng Thiên Lý nói tiếp :
− Chỉ là chưa tìm được chỗ nào thích hợp, vì thế muốn tạm thời đặt phần đà ngay ở Đồng Tước viện...
Lý Khoái Đao như bị sét đánh vào đầu, cả người tê đi ngồi thừ ra một lúc rồi bỗng kêu lên :
− Sao lại thế? Tại hạ sẽ làm ăn được gì?
Ưng Thiên Lý xua tay nói :
− Người đừng vội. Ta còn chưa nói xong. Việc làm ăn vẫn sẽ được tiếp tục nhưng phương thức có khác.
Lý Khoái Đao bật hỏi :
− Khác thế nào?
Hắn nhìn chằm chằm vào tên tổng quản chờ nghe tiếp, biết rằng mình còn bị bức ép nữa trán lấm tấm mồ hôi.
Ưng Thiên Lý chậm rãi nói :
− Lý chưởng quầy vẫn tiếp tục kinh doanh ở Đồng Tước khách điếm còn đổ trường và kỹ viện thì chuyển giao cho chúng ta.
Nghe tới đó mặt Lý Khoái Đao xám lại như gan lợn.
Hắn đứng bật lên quyết liệt phản đối :
− Không được. Việc đó thì tuyệt đối không.
Bộ mặt nhăn nhúm như quả táo khô của Ưng Thiên Lý giật giật biểu thị sự tức giận, hắn đập bàn quát :
− Hồ đồ.
Lý Khoái Đao lại ngồi phịch xuống ghế mặt hắn tối sầm, mắt thấy hiện lên những quầng xanh quầng đỏ.
Quên cả sự đe dọa xung quanh và ánh mắt đáng sợ của Ưng Thiên Lý miệng cứ lảm nhảm :
− Không được. Như thế thì không được.
Một lúc sau hắn bình tâm lại, mắt đỏ ngầu nhìn Ưng Thiên Lý nói :
− Ưng cửu gia sao lại ép tại hạ đến mức ấy? Định chiếm cả cơ nghiệp mà tại hạ đã mất cả cuộc đời để chắt chiu gây dựng là không thể...
Tới đó nước mắt hắn ứa ra.
Ưng Thiên Lý cười độc địa nói :
− Điều kiện ta đã tuyên bố rõ, làm không được cũng không được. Lý chưởng quầy nên hiểu điều này.
Mắt hắn chợt long lên ác độc như mắt rắn, hai bàn tay khô quắt với bộ móng sắc dài như vuốt hổ cũng cong lại, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể chộp lấy cổ họng Lý Khoái Đao mà móc ra.
Chỉ cần tên chưởng quầy kích động thêm một chút là lập tức xảy ra án mạng.
Hai tên Tuyết Báo Tử Bạch Thắng và Nhất Chưởng Kim Tiền Niệm Vô Thường thì không cần lưu tâm gì đến sự sống và cái chết của Lý Khoái Đao vì thực ra chỉ cần Ưng Thiên Lý ra lệnh một tiếng là chính hai tên này sẽ lấy mạng tên chưởng quầy.
Chỉ riêng có Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ là có quan tâm, bởi vì Lý Khoái Đao sống thì đối với hắn có lợi hơn.
Hắn liền lên giọng khuyên can :
− Lý chưởng quầy là người thông minh cần phải nhận thức rõ điều thiệt hơn mới được.
Điều thiệt hơn ở đây chỉ là sự lựa chọn sự sống và cơ nghiệp.
Lý Khoái Đao hiểu rõ điều này.
Nhưng đối với những kẻ coi tiền như mạng sống thì quả thật hai việc đó cũng phải bắc lên bàn cân để tính toán.
Tuyết Báo Tử Bạch Thắng tiếp lời :
− Lý chưởng quầy đừng quên rằng chỉ riêng với việc kinh doanh khách điếm cũng đã có thu nhập không ít, muốn mở mang đổ trường và kỹ viện thì chờ sau này hoặc chọn một nơi khác cũng được.
Lý Khoái Đao hướng sang Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ mếu máo nói :
− Quan gia. Xin hãy nói giúp Ưng cửu gia một lời. Cần bao nhiêu tiền cũng được nhưng đừng lấy đi cơ nghiệp đó của tôi. Cả gia đình tại hạ chỉ nhờ vào đó mà sinh sống...
Quan Tuyết Vũ đưa mắt nhìn Ưng Thiên Lý nhưng thấy vẻ mặt tên tổng quản như băng, biết không thể nào lay chuyển được.
Tuy biết rằng nếu Lý Khoái Đao bị phá sản thì mình sẽ mất một mối lợi riêng không nhỏ nhưng biết giúp thế nào?
Tuyết Báo Tử Bạch Thắng bồi thêm một câu :
− Đại chưởng quầy xin hãy suy cho kỹ. Việc này là do chưởng quầy đến cầu chúng ta chứ có phải do chúng ta tìm người để đề xuất đâu? Nếu cho rằng điều kiện của chúng ta hơi cao thì hãy về đi. Nhưng sau đó hậu quả thế nào thì hãy cố một mình chịu lấy.
Câu đó lập tức có hiệu quả.
Nếu Lý Khoái Đao không chấp nhận điều kiện của Ưng Thiên Lý, không những không thoát được hai người đang truy nã hắn là Quách Thái Linh và Trác Minh Quân mà còn thêm một kẻ thù nguy hiểm hơn rất nhiều là Vũ Nội Thập nhị thập tứ lệnh.
Hắn có mấy cái đầu mà dám chống lại tổ chức đáng sợ này?
Mặt tên chưởng quầy thuỗn ra, lòng đau còn hơn cha chết.
Ưng Thiên Lý cười nói :
− Lý chưởng quầy. Chúng ta như vậy là quá khách khí đối với người rồi đấy.
Nếu theo quy củ của Vũ Nội Thập nhị thập tứ lệnh thì trong phạm vị địa bàn của chúng ta, muốn trưng dụng của ai thì chẳng cần thương lượng gì đâu. Chúng ta để lại cho người một cơ sở làm ăn là phúc tổ ba đời người đó. Nếu còn không biết xấu tốt thì...
Hắn nhe răng cười giống như chó sói sắp vồ mồi nói tiếp :
− Khi đó người muốn sống, không được mà muốn chết cũng không xong đâu.
Lúc này thì còn gì để mà tính toán nữa?
Sự thật hiển nhiên, nếu chấp nhận điều kiện của Ưng Thiên Lý đưa ra thì gần như mất cả cơ nghiệp.
Trái lại chẳng những không bảo vệ được cơ nghiệp mà còn không giữ được thủ cấp của mình.
Lý Khoái Đao đành phải gật đầu biểu thị sự đồng ý, nước mắt trào ra, cổ nghẹn lại không nói được một lời.
Vậy là đôi bên đã thỏa thuận.
Ưng Thiên Lý cười nói :
Thế là tốt. Ta biết Lý chưởng quầy nhất định sẽ đồng ý mà.
Hắn dừng lại một lát rồi nhìn sáng Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ nói :
− Người hãy đưa Lý chưởng quầy ra phòng sau nghỉ ngơi. Chạy một hơi từ Đồng Tước viện tới đây chắc quá mệt rồi.
Quan Tuyết Vũ dạ một tiếng rời ghế đến gần Lý Khoái Đao nói :
− Lý chưởng quầy. Chúng ta đi thôi.
Nói xong kéo tay hắn bước ra ngoài.
Nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, Lý Khoái Đao bị Quan Tuyết Vũ kéo đi, ra tới cửa bỗng trì lại, môi mấp máy như muốn nói gì nhưng lại thôi, lại buông tiếng thở dài rồi mới chịu bước theo tên Lệnh chủ.
Bên ngoài trời rất lạnh, nhưng vẫn không sao hạ được cơn sốt trong lòng Lý Khoái Đao.
Đi một quãng, hắn cố năn nỉ :
− Quan gia. Chúng ta là bằng hữu, làm ăn lâu ngày với nhau. Trước đây tại hạ đối với Quan gia cũng không đến nỗi nào. Xin hãy nói giúp với Ưng cửu gia mấy câu...
Quan Tuyết Vũ lạnh lùng đáp :
− Quả thực tại hạ không làm được gì...
Lý Khoái Đao nhìn vẻ mặt lạnh lùng vô tình của tên Lệnh chủ thở dài nói :
− Lý mỗ cứ nghĩ rằng gặp được các vị là người cứu tinh, nào ngờ vì thế mà khuynh gia bại sản.
Quan Tuyết Vũ mặt hiện sát cơ nhưng không phát tác chỉ nói :
− Lý chưởng quầy hãy tự biết rằng đối với mình như vậy là quá đủ. Vừa rồi Ưng cửu gia nói không sai. Để lại cho người một cơ sở để kiếm sống là phúc đức lắm rồi, phải biết cám ơn chúng ta thì đúng hơn.
Lửa hận càng bốc cao trong lòng Lý Khoái Đao.
Hắn tự nhủ :
− 'Rặt là một bọn bất lương. Lại còn làm ra vẻ giả nhân giả nghĩa nữa'.
Nhưng cuối cùng hắn cũng đành phải nuốt cơn giận vào lòng.
Hai người không nói với nhau câu nào nữa.
Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ dẫn Lý Khoái Đao theo những lối mòn tối om ra hậu viên.
Trời vừa mưa xong, bùn và phân ngựa pha lẫn vào nhau nhão nhoét bốc lên mũi lợm mửa.
Hai người bước thấp bước cao ra đến một dãy nhà năm gian mái bằng, trước hiên treo một ngọn hồng đăng.
Một tên hắc y hán tử ngồi ngủ gà ngủ gật dưới ngọn đèn, nghe tiếng bước chân mới ngẩng lên.
Thấy Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ, hắn đứng bật dậy, chắp tay cung kính nói :
− Lệnh chủ...
Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ ra lệnh :
− Vào sửa soạn phòng số hai, rồi mang đến cho vị đại chưởng quầy đây một bình rượu.
Tên hắc y hán tử dạ một tiếng nhưng chưa đi ngay, còn đưa mắt liếc nhìn Lý Khoái Đao.
Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ rất ngạc nhiên định quát nhưng chợt nhật ra có chuyện bất thường.
Tên hán tử này lạ hoắc, hắn chưa thấy bao giờ.
Thuộc hạ của Trường Bạch lệnh tuy không ít, nhưng Quan Tuyết Vũ biết rõ từng tên, đặc biệt ở mã trường là đại bản doanh của lệnh đà hắn càng biết rõ.
Người này chừng hăm bốn hăm lăm tuổi mình bạn hắc trường bào, dáng người khôi ngôi, quả là một thiếu niên tuấn tú.
Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ trố mắt kinh dị nhìn đối phương a lên một tiếng lùi lại hỏi :
− Người là ai? Làm gì ở đây?
Hắc y thiếu niên không trả lời mà điềm nhiên hỏi :
− Các hạ họ Quan, Lệnh chủ Trường Bạch lệnh phải không?
Quan Tuyết Vũ đáp :
− Không sai. Người là ai?
Bấy giờ hai người đứng cách nhau chỉ vài thước.
Người học võ không bao giờ để kẻ địch nhân đứng gần.
Theo bản năng Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ vừa nói xong đã tung người nhảy lùi ra hơn một trượng, song chưởng đưa lên ngang ngực vận chân khí phòng hộ toàn thân sẵn sàng xuất thủ.
Nhưng hắc y nhân vẫn đứng yên bất động, không có vẻ gì là định động thủ, nhìn hắn bình tĩnh nói :
− Không cần biết ta là ai...
Lại quay sang nhìn Lý Khoái Đao hỏi :
− Chắc vị này là Lý đại chưởng quầy của Đồng Tước viện không sai chứ?
Lý Khoái Đao chợt thấy phát run lùi lại hỏi :
− Ngươi... ngươi là...
Hắc y nhân lạnh lùng đáp :
− Đừng hỏi vô ích, vì nếu ta có nói ra danh hiệu thì người cũng không biết đâu.
Lý Khoái Đao hơi yên tâm hỏi tiếp :
− Vậy tôn giá tới đây với mục đích...
Hắc y nhân ngắt lời :
− Ta đến để lấy mạng người.
Câu nói đó như mũi dao chọc vào tim Lý Khoái Đao. Hắn định chạy nhưng đôi chân chợt cứng đờ như bắt rễ xuống đất.
Giá như lúc đó hắc y nhân hạ thủ thì tên chưởng quầy không còn mảy may hy vọng thoát thân.
Nhưng hắc y nhân có vẻ như chỉ nói đùa, nhìn sang Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ nói tiếp :
− Cả người nữa.
Người kia nói những câu rùng rợn đó với sắc thái hết sức tự nhiên giống như đang bàn về chuyện làm ăn bình thường vậy.
Quan Tuyết Vũ nhìn hắc y nhân từ đầu đến chân, như muốn phát hiện ra ở con người kỳ bí kia chút gì đó khác thường.
Vốn là người lão luyện giang hồ, tên Lệnh chủ hiểu hắc y nhân này không phải là nhân vật bình thường nhưng lại không nhận thấy có nét gì đặc biệt cả.
Nhưng chẳng lẽ đêm khuya gió lạnh thế này người kia tới đây chỉ để nói đùa một câu đó thôi?
Huống chi đây lại là trọng địa của một trong hai mươi bốn Phân lệnh đàn của Vũ Nội Thập nhị thập tứ lệnh?
Vô lý.
Nhìn dáng vẻ, hắc y nhân lại không giống như một kẻ điên dại hoặc đần ngốc.
Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ nghĩ nhanh :
− Tiên hạ thủ vi cường. Cứ khống chế tên này trước đã, việc gì sẽ nói sau.
Nghĩ đoạn tung người lao tới quát to :
− Người muốn chết.
Đồng thời xuất cả hai tay thi triển một thức Giáng Long chưởng đánh tới ngực hắc y nhân.
Quan Tuyết Vũ biết rằng hắc y nhân lọt vào tận sào huyệt của Trường Bạch lệnh mà vẫn giữ được trấn tĩnh như thế, ắt không phải nhân vật thầm thường, bởi thế cả song chưởng đánh ra với thập thành công lực, quyết lấy mạng định nhân.
Khi song chưởng chạm tới người đối phương, Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ chợt cảm thấy tay mình như đánh vào lò than, hơn nữa luồng nhiệt lưu đó có áp lực rất mạnh làm hắn hốt hoảng nhảy lùi lại bảy tám thước.
Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ tự tin với công lực đã được tu luyện mấy chục năm, chỉ cần một chiêu xuất hết công lực đã có thể đánh chết hắc y nhân rồi, đâu ngờ sự thể lại diễn ra trái khoáy như vậy?
Ngay cả Lý Khoái Đao thấy tên Lệnh chủ lao tới một cách uy phong như vậy với chưởng lực đánh ra vù vù mà đối phương thì cứ đứng yên không phản ứng gì, tin rằng tên này là một kẻ cuồng sắp chết đến nơi.
Thế mà tự dưng Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ thu chiêu nhảy lui về, hơn nữa mặt lại tái nhợt đi như gà chọc tiết, điều đó khiến Lý Khoái Đao hết sức ngạc nhiên trố mắt ra hết nhìn tên Lệnh chủ lại nhìn sang hắc y nhân, chẳng hiểu cơ sự ra sao.
Nhưng xem thần sắc của Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ thì biết chắc rằng hắn đã nếm phải khổ đau.
Quả nhiên Quan Tuyết Vũ cảm thấy hai tay đau nhói giống như xương cốt đã bị gãy mất rồi vậy.
Trong động thủ quá chiêu, ai ra tay trước tức giành được tiên cơ, nếu thân thủ mau lẹ chiêu thức kỳ ảo, công lực cao thì tất giành được ưu thế.
Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ đã hội đủ ba yếu tố này, thế mà lại không chiếm không thượng phong.
Bây giờ thì đến lượt hắc y nhân xuất thủ.
Động tác của y không được nhanh nhảy hai bước tới trước mặt Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ.
Tên Lệnh chủ vội nghiêng người thấp xuống rồi chân trái làm trụ, chân phải tung một cước quét ra.
Một cước này đương nhiên mạnh hơn chưởng trước đây rất nhiều, lại thi triển chiêu thức tinh kỳ là Thi phong thiết hãn, đả thương không biết bao nhiêu nhân vật ở Quan ngoại, lợi hại thế nào không nói cũng biết.
Bịch.
Hắc y nhân giống như con thiêu thân lao vào để chịu đòn, hứng ngay một cước của địch nhân vào sườn trái.
Với cước lực của Phong Dực Đương, ngay đến côn, thương cũng gãy phăng, đừng nói mấy cái xương sườn làm gì mà không gãy?
Nhưng kết quả thì trái lại với quy luật.
Chân đá trúng đối phương rồi, Quan Tuyết Vũ bỗng rú lên một tiếng xé ruột xé gan, rồi cứ thế nằm xoài ra, chân phải cũng cứng đờ không cử động được.
Xem chừng thì tựa như nguyên cả cẳng chân này đã bị phế.
Hắc y nhân chỉ đứng nguyên nhìn tên Lệnh chủ.
Thật là cuộc đấu chưa có tiền lệ.
Hắc y nhân chưa hề xuất chiêu nào, trái lại Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ đã ra hai chiêu sát thủ, nhưng trái lại chính hắn lại bị thiệt thòi.
Đằng nào thì cũng chết.
Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ chân không còn cử động được nữa, đành dốc tận sức đánh ra độc chiêu cuối cùng.
Hắn gầm lên một tiếng, song thủ thi triển Bao thụ công đánh vào đầu gối hắc y nhân.
Một chiêu đó dồn tất cả nỗi căm hận nên đối với Phong Dực Đương quả là uy mãnh vô song không chỉ chiêu đánh ra với lực bài sơn đảo hải mà tiếng gầm cũng như thiên thần đang cơn cuồng nộ.
Hắc y nhân không tránh, vẫn đứng trước mặt Quan Tuyết Vũ như một cây trụ đồng đưa hai tay ra áp với đôi bàn tay Phong Dực Đương.
Lý Khoái Đao chưa từng thấy hai người đấu nội lực nên dù rất sợ nhưng vẫn đứng trố mắt nhìn.
Tên Lệnh chủ vẫn đưa hết lực đạo đẩy ra.
Chỉ cần hắc y nhân lùi về sẽ bị luồng lực đạo uy mãnh của đối phương thâm nhập vào người, chấn vỡ huyết mạch và phủ tạng mà chết.
Nhưng hắc y nhân vẫn đứng vững như bàn thạch, trái lại hai tay Quan Tuyết Vũ run run mồ hôi từ trán hắn toát ra từng giọt lớn chảy ròng ròng xuống mặt đất.
Chỉ sau một khoảnh khắc ngắn, Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ hộc lên một tiếng buông tay.
Chẳng phải hắn tự buông mà cả hai tay bị gãy nát, bộ ngực xẹp hẳn xuống, miệng phun ra một vòi máu rồi nghẹo đầu sang bên, bất động.
Hắn đã bị chấn vỡ tâm mạch, lục phủ ngũ tạng mà chết.
Gió vẫn thổi vù vù, ngọn hồng đăng treo giữa mái hiên vẫn phát ra ánh sáng thê lương ảm đạm.
Trời rất lạnh nhưng Lý Khoái Đao thấy khắp người nóng ran như lên cơn sốt, mồ hôi chảy ra đầm đìa như tắm.
Chỉ một chữ hiện ra trong đầu hắn :
− Chạy.
Nhưng mặc dù tự nhủ mình hàng chục lần nhưng hắn không sao nhấc chân lên nổi, trái lại hai đầu gối mềm nhũn đi, phải quỳ mẹp xuống.
Hắn sợ đến kinh hồn lạc phách, mặc dù không thấy hắc y nhân hạ sát thủ nhưng rõ ràng Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ đã chết.
Tuy cả người phát tê nhưng đầu óc của Lý Khoái Đao vẫn hoạt động.
Hắn không hiểu vì sao người xuất thủ là Phong Dực Đương ba lần xuất chiêu đều dùng sát thủ nhưng kẻ bị đánh là hắc y nhân không chết, cũng không hoàn thủ, trái lại Quan Tuyết Vũ lại chết thảm thương như thế?
Trong võ lâm đến là nhiều quái sự không sao hiểu nổi.
Lý Khoái Đao tưởng như lâu lắm nhưng sự thực cuộc đấu chỉ giới hạn trong ba chiêu mà thôi.
Cho dù đôi chân tên chưởng quầy chịu nghe đầu óc của hắn chỉ huy thì cũng không đủ thời gian mà chạy thoát.
Hắc y nhân chậm rãi đi tới trước mặt hắn.
Lý Khoái Đao muốn đứng lên nhưng không được vẫn theo tư thế quỳ đờ mặt ra nhìn hắc y nhân hỏi :
− Ngươi là ai?
− Người kia không đáp.
Lý Khoái Đao đã run lên giọng lắp bắp :
− Ta... ta không... biết... ngươi...
Hắc y nhân dừng cách Lý Khoái Đao hai bước nói :
− Nhưng ta lại biết người.
Giọng y lạnh như băng :
Lúc nãy thì người Lý Khoái Đao nóng ran, bây giờ thì lạnh buốt, cơn lạnh chạy dọc xương sống len vào tận tâm phế.
Hắn lại lên tiếng, nhưng hàm gần như cứng lại :
− Các hạ... muốn... làm gì?
− Tên họ Lý. Tội ác của người đã quá nhiều. Đã đến lúc ngừng bàn tay tắm máu dân lành lại.
Ánh mắt hắc y nhân như xuyên vào tim hắn, mỗi lời nói như một nhát dao.
Lý Khoái Đao định lùi nhưng không lê chân nổi, người lệch ra phía sau, nói giọng đứt quãng :
− Không... không phải... tôi không...
Giọng hắc y nhân như lời phán quyết :
− Những hành vi tàn ác của người ta nghe nói rất nhiều và ta cũng đã điều tra rõ ràng. Người có chết một ngàn lần cũng không oán.
Mặt của tên chưởng quầy đã hoàn toàn không còn một chút huyết sắc. Hắn há to miệng hồi lâu mới thốt ra được mấy tiếng :
− Ngươi... không có... quyền.
Hắc y nhân gằn mạnh từng tiếng :
− Tất cả mọi người đều có quyền trừ gian diệt ác.
Đột nhiên Lý Khoái Đao trở nên linh động hơn. Hắn chồm tới níu chân hắc y nhân rối rít van xin :
− Xin tráng sĩ tha mạng. Tôi có thể cho tráng sĩ tiền, rất nhiều tiền, bao nhiêu cũng được. Chỉ xin đừng giết.
Chừng như sức mạnh của đồng tiền đã khiến cho hắc y nhân xiêu lòng, môi y thoáng hiện nụ cười.
Nhưng nụ cười đó lại khiến người Lý Khoái Đao càng lạnh buốt.
− Ta biết người có rất nhiều tiền, nhưng sau khi chết đi, tiền đó không còn là của ngươi nữa.
Lý Khoái Đao lại ngửa ngươi ra ngửa mặt kinh hoàng nhìn hắc y nhân miệng lắp bắp :
− Ngươi... ta...
Hắc y nhân tiến lên nửa bước.
Lý Khoái Đao chợt chồm dậy la lên :
− Cứu mạng.
Hắc y nhân nhếch môi cười, chìa ra hai chỉ điểm tới.
Thân thể Lý Khoái Đao giật nảy lên rồi rũ xuống, run lẩy bẩy một lúc rồi mới nằm xuống bất động, đôi mắt lòi ra đầy nét kinh hoàng.
− Tại hạ hỏi ai đã đưa hành lý và ngựa đến đây, sao cô nương không nói?
Quách Thái Linh lắc đầu đáp :
− Tôi cũng không biết nữa.
Trác Minh Quân giống như đứng trong đám vân vụ ngơ ngác hỏi :
− Vậy đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Quách Thái Linh cố trấn tĩnh lại nói :
− Tối qua... có người tới đây...
Trác Minh Quân bật hỏi :
− Ai thế?
Khấu Anh Kiệt. Ba tiếng đó chỉ chực buột ra khỏi miệng nhưng đột nhiên nàng ngừng lại lắc đầu đáp :
− Không biết.
− Sao lại thế? Người đó đã mang vật tới cho cô nương mà?
Quách Thái Linh đỏ mặt lên ngập ngừng nói :
− Lúc đó tôi không thấy rõ, nhưng đoán rằng đó là Khấu Anh Kiệt.
Trác Minh Quân trố mắt lên thốt :
− Khấu Anh Kiệt?
Trên mặt Trác Minh Quân chợt lộ ra sự mừng rỡ hỏi dồn :
− Khấu lão đệ tới đây? Giờ ở đâu rồi?
Quách Thái Linh thở dài đáp :
− Chàng đã đi mất rồi.
Trác Minh Quân ngồi thừ ra, một lúc sau lại hỏi :
− Quách cô nương. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Cô nương hãy nói rõ hơn một chút xem nào?
− Tôi biết nói gì chứ? Bởi vì cho đến bây giờ cũng chỉ đoán vậy thôi. Người đó dùng vải đen bịt mặt.
Trác Minh Quân tỏ ra thất vọng hỏi :
− Vậy làm sao cô nương lại đoán rằng người đó là Khấu Anh Kiệt?
Mặt nàng đỏ bừng lên lúng túng nói :
− Bởi vì... giọng nói và dáng người rất giống.
Trong đầu nàng chợt hiện rõ từng cử chỉ, lời nói và thái độ của hắc y nhân, càng tin rằng suy đoán của mình là đúng.
Trác Minh Quân nghi hoặc hỏi :
− Cô nương có chắc không?
Giọng Quách Thái Linh đầy tự tin :
− Đúng là huynh ấy. Tôi nghe ra giọng nói... và đôi mắt.
− Nếu vậy thì sao Khấu lão đệ không ở lại mà bỏ đi vội vàng như thế chứ?
Giọng Quách Thái Linh trầm xuống :
− Có lẽ vì huynh ấy không muốn gặp tôi. Cũng có thể vì nguyên nhân nào khác nữa...
Trác Minh Quân lặng im không nói.
Mặc dù Trác Minh Quân không biết giữa Khấu Anh Kiệt và Quách Thái Linh đã xảy ra chuyện gì nhưng tin rằng giữa hai người có điều bí mật nào đó, vì thế không tiện hỏi rõ.
Quách Thái Linh cũng biết thế, sợ đối phương hiểu lầm nên ngập ngừng một lúc rồi kể lại những gì xảy ra tối qua.
Trác Minh Quân nghe xong trầm ngâm nói :
− Theo lời kể của cô nương thì tại hạ cũng tin rằng người đó là Khấu Anh Kiệt.
Quách Thái Linh nói :
− Không ngờ mới chưa đầy một năm mà võ công huynh ấy tăng tiến vượt bậc như thế...
− Người ta từng nói sĩ biệt tam nhật, một người có ý chí, tài năng và gặp điều kiện tốt thì ba ngày đã khác biệt rồi, huống chi một năm? Chỉ tiếc rằng tối qua tại hạ không có ở đây, nếu không thì đã tìm mọi cách giữ người kia lại.
Dừng một lúc rồi Trác Minh Quân nói tiếp :
− Nhưng tại hạ tin rằng Khấu lão đệ còn trở lại.
Quách Thái Linh hỏi :
− Sao huynh có thể khẳng định như thế?
Trác Minh Quân đáp :
− Vì Khấu Anh Kiệt không thể yên tâm vì cô nương được. Tại hạ dám chắc trong khi cô nương chưa khỏi bệnh, y chưa rời xa nơi này đâu.
Quách Thái Linh lắc đầu tỏ vẻ không tin, nhưng trong lòng lại nhen lên niềm hy vọng mới.
Trác Minh Quân cười nói :
− Bất luận thế nào thì đây cũng là một tin tức rất đáng mừng. Cô nương đừng lo lắng nữa, cứ yên tâm chữa trị cho bình phục đi. Giá như Khấu lão đệ trở lại gặp chúng ta thì tốt. Nhược bằng không thì sau khi xong việc ở đây, chúng ta sẽ đi tìm lão đệ. Y không thể tránh mặt cô nương mãi được.
Quách Thái Linh thở dài đứng lên bước đến bên cửa sổ.
Bên ngoài nắng đã trải xuống.
Ngớt mưa gió cũng dịu đi, nhưng khí trời vẫn còn lạnh.
Lòng nàng day dứt bâng khuâng.
Cảm xúc này thật mới lạ, chỉ đeo bám lấy nàng chừng một năm nay, và đó là lần đầu tiên trong đời...
Quách Thái Linh chợt nhớ lại cuộc sống hồn nhiên vô tư trước đây, không hiểu vì sao Khấu Anh Kiệt lại có ảnh hưởng đến cuộc đời mình một cách mãnh liệt đến thế, làm cho cả ý nghĩ lẫn cuộc đời mình biến đổi hẳn đi...
Giờ đây, hầu như mỗi hơi thở mỗi lời nói, mỗi ý nghĩ đều phảng phất hình bóng của chàng.
Trác Minh Quân đăm đăm nhìn Quách Thái Linh, trong lòng cũng dâng đầy những tình cảm vô cùng phức tạp.
Tuy không được đáp trả nhưng Quách Thái Linh là mối tình đầu tha thiết và mãnh liệt nhất của chàng.
Tuy biết rằng mối tình đó khó có hy vọng nhưng Trác Minh Quân vẫn theo đuổi một cách kiên trì.
Thế rồi Khấu Anh Kiệt xuất hiện và chàng phải chôn chặt mối tình đó vì bằng hữu và cũng nhân thức sâu sắc rằng đôi trai tài gái sắc đó mới xứng đôi vừa lứa.
Chàng đành tìm một bến đỗ mới đoạn tuyệt với mối tình này dễ dàng hơn nhưng bây giờ Thúy Liên đã chết.
Đương nhiên chẳng thể nói là chàng không có tình cảm với thiếu nữ bất hạnh ấy nên cái chết của Thúy Liên vẫn còn vò xé trái tim y nhưng giờ đây thấy Quách Thái Linh đau khổ bởi tình yêu như thế, Trác Minh Quân cảm thấy chua xót và thương cảm.
Hai người cứ im lặng, mỗi người theo đuổi ý nghĩ của riêng mình.
Một lúc sau Trác Minh Quân đứng lên nói :
− Cô nương còn chưa bình phục hẳn, hãy nghỉ đi. Tại hạ về phòng có chuyện gì sẽ sang ngay.
Quách Thái Linh quay lại gật đầu nói :
− Cảm ơn Trác huynh.
Rồi chợt hỏi :
− Có tin tức gì về Lý Khoái Đao không?
Trác Minh Quân chợt đứng sững ra nói :
− May quá nếu cô nương không hỏi thì tôi quên mất.
Quách Thái Linh bước tới gần hỏi :
− Có tin gì về hắn sao?
Trác Minh Quân gật đầu :
− Chính tôi đến để báo với cô nương ở Đồng Tước viện nhiều người nói rằng tên Tổng quản Vũ Nội thập nhị lệnh là Ưng Thiên Lý đã tới vùng này.
Quách Thái Linh nhướn mày nói :
− Thật vậy sao?
− Đó chỉ là tin đồn, còn cụ thể ra sao thì không rõ. Nhưng tên quản sự ở khách điếm nói rằng đích xác Ưng Thiên Lý đã đến, hơn nữa đã hội diện với Lý Khoái Đao.
Quách Thái Linh trầm ngâm một lúc rồi nói :
− Rất có khả năng. Nếu như vậy thì càng tốt. Tôi cũng đang muốn tính sổ với tên họ Ưng này. Hắn tới đây càng đỡ công tìm.
Đương nhiên Trác Minh Quân biết rõ mối thù không đội trời chung giữa Vũ Nội thập nhị lệnh và Bạch Mã sơn trang. Vì thế Quách Thái Linh hẳn thù Ưng Thiên Lý là chuyện tất nhiên.
Chỉ là từ lâu chàng đã nghe danh Ưng Thiên Lý, đoán rằng tên nà võ công rất cao cường, trong lúc Quách Thái Linh đang bệnh, sợ rằng khi giao thủ sẽ gặp điều bất lợi.
Nghĩ thế liền khuyên nhủ :
− Hiện giờ việc cần kíp nhất của cô nương là phải dưỡng thương cho lành đã, những việc khác sẽ nói sau. Tại hạ về đây.
Tới đó chắp tay cáo từ.
Quách Thái Linh hỏi :
− Trác huynh không về phòng ngay sao?
Trác Minh Quân đáp :
− Ưng Thiên Lý đã tới đây, việc đó không thể khinh thị. Tôi định đi điều tra xem động tĩnh thế nào, chờ cô nương bình phục sẽ hành động.
Quách Thái Linh gật đầu.
Trác Minh Quân ra khỏi phòng, tên tiểu nhị mang chậu nước rửa mặt tới, chờ cho nàng rửa ráy xong, lại mang bữa sáng lên.
Quách Thái Linh biết Ưng Thiên Lý là nhân vật không phải tầm thường, nên nghe theo lời khuyên của Trác Minh Quân, tuy nóng lòng trả thù nhưng vẫn phải kiên trì dưỡng thương không dám vọng động.
Ở trấn nhỏ Cao Điếm cách Thái gia pha con sông Vị Thủy, hôm ấy xuất hiện một số nhân vật võ lâm khá đặc biệt.
Bọn này này chính là ba tên Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ, Tuyết Báo Tử Bạch Thắng và Nhất Chưởng Kim Tiền Niệm Vô Thường.
Ngoài ra còn có vị quyền cao chức trọng trong Vũ Nội thập nhị lệnh là Tổng quản Thanh không nhất tập Ưng Thiên Lý.
Chừng đó nhân vật đầy uy danh tập trung ở một trấn nhỏ đã đủ làm cho chấn động cả võ lâm rồi.
Trước khi được Thiết Hải Đường thu nhập vào tổ chức Vũ Nội thập nhị lệnh, bốn nhân vật này đều thịnh danh trên giang hồ.
Nói đến đại danh Thanh Không Nhất Tập Ưng Thiên Lý thì cả võ lâm chẳng ai không biết.
Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ vốn là lãnh tụ của hắc đạo ở một địa bàn lớn thuộc Quan ngoại, Tuyết Báo Tử Bạch Thắng tuy không băng đảng nhưng là một tên đại cường đạo ở Trường bạch sơn.
Riêng Nhất Chưởng Kim Tiền Niệm Vô Thường xuất thân hơi chính phái một chút, ngày xưa là đệ tử chân truyền của chưởng môn nhân một danh môn chánh phái võ lâm Niệm tử bang, tiếc rằng sau trở thành tên lạc thảo và nhanh chóng trở thành kẻ cầm đầu.
Một nhân vật tầm cỡ như Tổng lệnh chủ Thiết Hải Đường, thống lĩnh mọi nhân vật hắc đạo cả miền bắc Trung Nguyên và hầu khắp vùng quan ngoại thì việc bốn nhân vật lừng danh này đầu nhập và Vũ Nội thập nhị lệnh là điều dễ hiểu.
Bởi vì đương kim võ lâm, cả hắc bạch lưỡng đạo ai nghe đến Thiết Hải Đường mà không rùng mình thất đảm?
Vũ Nội thập nhị lệnh chỉ là trước đây, còn hơn một năm nay kể cả tài lực và thế lực lớn mạnh hơn trước đây nhiều, sau khi thu tóm được cả hai mỏ vàng của Kim đại vương, tài lực không kém đế vương, thế lực thì mở rộng ra thành Vũ nội nhị thập tứ lệnh, còn môn phái nào dám đối địch nữa?
Bây giờ thì đừng nói miền bắc mà thế lực của Vũ Nội Thập nhị thập tứ lệnh đã bành trướng khắp nơi, suốt cả đại lục Trung Nguyên ra tới quan ngoại đều thuộc quyền kiểm soát của tổ chức hùng hậu này.
Tổ chức cũng đã có phần thay đổi.
Trên hết là Tổng lệnh đàn, kế đến là hai mươi bốn Phân lệnh đàn, trực thuộc Thiết Lệnh chủ của Phân lệnh đàn có bốn phân đà, ngoài ra Tổng đàn lệnh còn có Tứ đàn là Thiên, Địa, Càn, Khôn, mỗi bộ phận phụ trách riêng một việc kiểu như Binh, Lại, Hình các bộ của triều đình vậy.
Với tứ đàn, hai mươi bốn Phân lệnh đàn và chín mươi sáu đà, lực lượng của Vũ Nội Thập nhị thập tứ lệnh không dưới vạn người, thiên hạ võ lâm từ cổ chí kim có môn phái nào địch nổi?
Nhưng nhân vật thuộc danh môn chánh phái ngao ngán lắc đầu, thì thầm nói nhỏ với nhau :
− Võ lâm xưa nay chưa bao giờ thế lực của hắc đạo lại hùng hậu đến thế.
− Xem ra giang hồ võ lâm đã đến lúc mạt vận. Ai ngờ xảy ra chuyện đao tiêu ma trượng.
Dã tâm xưng bá võ lâm của Thiết Hải Đường đã lộ rõ, ai cũng thấy sờ sờ trước mắt và đáng sợ hơn là dường như người ta đều buộc phải chấp nhận nó như là một sự thật không thể thay đổi được.
Vì thế, mọi phân đà, thấm chí một vài tên thuộc hạ của Vũ Nội Thập nhị thập tứ lệnh có mặt ở bất cứ nơi nào đều giễu võ giương oai, muốn gì được nấy, coi thiên hạ như của riêng mình mà không ai dám phản kháng lại.
Lại nói bốn nhân vật vừa mới xuất hiện ở Cao Điếm, vì địa vị cao nên chúng càng ngông nghênh gấp bội.
Bởi thế mới gọi là nhân vật đặc biệt.
Như trên đã nói, chỉ vài tên đệ tử hạng bét của Thiết Hải Đường đã giễu võ dương oai huống chi bốn nhân vật này gồm một vì Tổng quản của Tổng lệnh đường và ba vị Lệnh chủ?
Cao Điếm là địa khu thuộc Trường Bạch lệnh cùng nơi đặt bản doanh của Phân đàn lệnh.
Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ là Lệnh chủ của Trường Bạch lệnh.
Lý Khoái Đao chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng cấu kết được với Vũ Nội Thập nhị thập tứ lệnh là nhờ vào tên Lệnh chủ họ Quan này, và được tổng quản Ưng Thiên Lý chấp thuận.
Đó cũng là một mối lợi của Vũ Nội Thập nhị thập tứ lệnh.
Thế Lệnh chủ của Vũ Nội Thập nhị thập tứ lệnh lớn như vậy nên hàng năm Lý Khoái Đao phải bấm bụng bỏ ra tới mười vạn lạng, số tiền vượt cả mọi khoản chi phí sinh hoạt của cả tiểu trấn Cao Điếm này.
Ngoài mười vạn lạng, mỗi lân Ưng Thiên Lý tới đây, hắn còn có chút quà mọn chừng vài vạn lạng nữa.
Cũng như những lần trước Ưng Thiên Lý tới Cao Điếm nghỉ chân ở Thiết Ký mã trường.
Đây cũng chính là Phân lệnh đàn của Trường Bạch lệnh.
Về hình thức, Thiết Ký mã trường là nơi buôn bán ngựa, nhưng thực chất là cơ sở bảo kê cho hàng chục mã trường trong khu vực năm trăm dặm quanh vùng.
Chủ nhân Thiết Ký mã trường là Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ cũng là Lệnh chủ Trường Bạch lệnh.
Tất cả những thành viên của mã trường đều biết võ công, phần lớn xuất thân từ những tên trộm ngựa, có bổ sung thêm người từ Vũ Nội Thập nhị thập tứ lệnh và được bọn này huấn luyện thêm võ công.
Có thêm ba vị khách quý từ Tổng lệnh đàn, Thiết Ký mã trường lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Lý Khoái Đao rất may là từ Đồng Tước viện suýt chết chạy tới đây chính là gặp dịp Ưng Thiên Lý mang theo hai tên Lệnh chủ là Tuyết Báo Tử Bạch Thắng và Nhất Chưởng Kim Tiền Niệm Vô Thường tuần thị tới Trường Bạch lệnh.
Với thế lực đó thì bất cứ môn phái nào cũng phải khiếp vía chứ nói gì đến một vài nhân vật nhãi nhép như Quách Thái Linh và Trác Minh Quân?
Đang chưng hửng như mèo bị cắt tai, Lý Khoái Đao nghe tin Ưng cửu gia cũng có mặt thì tinh thần lập tức phấn chấn hẳn lên.
Ưng Thiên Lý ngồi trên chiếc Thái sư ỷ trong Thiết Ký mã trường, vóc người nhỏ bé của hắn như một đứa trẻ trong chiếc ghế da to lớn.
Nghe Lý Khoái Đao kể xong, hắn ngửa mặt phào ra một luồng khói thuốc, đôi mắt chuột ti hi lim dim xem chừng rất khoái trá.
Một năm qua, đầu hắn nay đã bạc nhiều, nhưng sắc mặt hồng nhuận hơn, mười móng tay dài ra, trên cổ tay vẫn đeo hai vòng kim cương lấp lánh, người mập hơn một chút nên có vẻ oai phong hơn trước.
Ngồi quanh bàn không chỉ Ưng Thiên Lý và Lý Khoái Đao mà còn có ba tên lệnh chua Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ, Tuyết Báo Tử Bạch Thắng, Nhất Chưởng Kim Tiền Niệm Vô Thường.
Ưng Thiên Lý cất ống tẩu bằng đồng vào túi, nhấp một ngụm trà xong mới chậm rãi lên tiếng :
− Người nó là tên nha đầu họ Quách đó phải không?
Lý Khoái Đao vội gật đầu đáp :
− Dạ chính nó. Ở đây người ta đều gọi nha đầu lợi hại đó là Ngọc Quan Âm, Ưng cửu gia có nghe nói đến danh hiệu này chưa?
Ưng Thiên Lý gật gù đáp :
− Có nghe qua.
Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ chen vào nói :
− Lý đại chưởng quầy chuyến này tới đây là may phúc lắm đấy. Và cũng nhân tiện được việc cho chúng ta. Nha đầu đó chính là người mà chúng ta muốn tìm. Hãy kể rõ hơn một chút nữa xem.
Tên Lệnh chủ Trường Bạch lệnh này chừng bốn mươi tuổi, người còm nhom, mắt bé râu thưa, khác hẳn với tên Lệnh chủ Tuyết Báo Tử Bạch Thắng chừa râu quai nón rậm, uy mãnh như một con báo.
Lý Khoái Đao nói :
− Nha đầu đó tuy đang bị bệnh nhưng rất lợi hại. Không những mười vị võ sư của bổn viện mà đến cả vị sư phụ Bách Lý Đồng của quý bang cũng không phải là đối thủ của nó, đã bị giết rồi.
Bọn người của Vũ Nội thập nhị lệnh nghe nói thế đều giật nảy mình.
Đang uống dở chén trà, Ưng Thiên Lý đặt chén xuống hỏi :
− Thế nào? Bách Lý Đồng bị giết rồi sao?
Bộ mặt béo ỵ của Lý Khoái Đao chợt tái đi. Hắn khép nép dạ một tiếng rồi cúi đầu ra ý biết tội.
Ưng Thiên Lý gầm lên :
− Đồ ăn hại.
Không biết hắn mắng tên thuộc hạ của mình hay mắng tên đại chưởng quầy, vì hắn mà Bách Lý Đồng mang họa.
Nhưng nghe quát mặt Lý Khoái Đao càng xám ngắt. Hắn vội vàng rời ghét quỳ sụp xuống van xin :
− Xin Cửu gia khai ân.
Tuyết Báo Tử Bạch Thắng phì cười nói :
− Lý đại chưởng quầy. Đừng sợ. Cứ ngồi lên đi. Ưng cửu gia của chúng ta không phải nói ông đâu, mà đó là do tức nha đầu họ Quách nên mới thế.
Lý Khoái Đao thở phào nhẹ một hơi rồi len lén đứng lên ngồi trở xuống ghế nhưng vẫn chưa hoàn hồn, mồ hôi từng hạt lớn túa ra.
Mấy nhân vật của Vũ Nội thập nhị lệnh này lợi hại thế nào hắn đã từng lĩnh giáo qua, khi nổi giận có thể giết người như bỡn.
Một lúc sau hắn nói thêm :
− Cửu gia. Ngoài nha đầu họ Quách đó còn có một tên tiểu tử họ Trác nữa, thân thủ cũng không kém...
Ưng Thiên Lý không đáp, lại lấy tẩu ra thổi một điếu thuốc nữa.
Tuyết Báo Tử Bạch Thắng hỏi :
− Hắn tên là gì?
− Người ta gọi là Trác tiểu thái tuế. Còn tên...
Hắn gõ trán cố nhớ lại một lúc sau mới nói tiếp :
− Tên là Trác Minh Quân. Hắn cũng là đồng bọn của nha đầu họ Quách, võ công cũng rất cao...
Ưng Thiên Lý lại nhả ra một ngụm khói, lơ đãng nhìn Lý Khoái Đao có vẻ như không chú ý đến điều hắn kể.
Lý Khoái Đao thấy vậy càng sợ.
Tên Lệnh chủ Nhất Chưởng Kim Tiền Niệm Vô Thường nãy giờ vẫn ngồi nghe, lúc này mới lên tiếng :
− Đúng là có một nhân vật như thế.
Tên này khoảng năm mươi tuổi, da đen mũi khoằm, lại thêm có một vết sẹo dao ở ngang má phải rất sâu nên trông rất đáng sợ.
Hắn nhìn sang Ưng Thiên Lý nói tiếp :
− Chắc Ưng cửu gia có nghe nói đến tên này. Cha hắn là Trác Thất Gia sở hữu rất nhiều mã trường ở vùng Cam Liêu, có cả cơ sở ở Quan ngoại nữa.
Ưng Thiên Lý hỏi :
− Người định nói là Trác Thiết Tuyên phải không?
Nhất Chưởng Kim Tiền Niệm Vô Thường gật đầu đáp :
− Chính lão ta. Tên Trác Minh Quân đó thường gọi là Trác tiểu thái tuế là nhi tử của Trác Thiết Tuyên. Nghe nói tên này võ công rất cao cường, tự xưng là Quan ngoại vô địch. Hắn cậy có tiền, ăn chơi phóng túng, kết giao với đủ hạng tam giáo cửu lưu...
Ưng Thiên Lý lẩm bẩm :
− Trác tiểu thái tuế. Ừm. Ta biết người này... Ta biết...
Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ phụ họa :
− Ta nhớ ra rồi. Hình như tên này năm nào cũng tham gia hội đua ngựa ở Tần Châu, vừa rồi còn đoạt giải nhì. Hắn có một con tuấn mã tên là Tử Mao Thanh.
Người nói Trác Minh Quân thì ta không biết, nhưng Trác tiểu thái tuế thì biết ngay.
Lý Khoái Đao thở dài rầu rĩ nói :
− Cơ nghiệp của tại hạ nay chỉ vì một tên nha đầu họ Quách mà đã biến thành tro bụi mất rồi.
Ưng Thiên Lý nhíu mày hỏi :
− Nghiêm trọng đến thế sao?
Lý Khoái Đao đáp :
− Dạ. Cực kỳ nghiêm trọng. Chúng không những giết mất sư phụ của quý bang Lưu nhị đương gia và bảy tám tên võ sư của bổn viện, mà đến cả tại hạ cũng suýt nữa bị chúng giết. Hơn nữa, sáng nay có người đến báo tin rằng Đồng Tước viện đã bị phóng hỏa...
Ưng Thiên Lý trấn an hắn :
− Bây giờ chúng ta đến đây rồi, người có thể yên tâm. Sáng mai chúng ta sẽ theo người về Đồng Tước viện. Nếu nha đầu họ Quách và Trác Minh Quân nếu biết điều mà trốn đi thì không nói. Nhưng nếu chúng còn ở đó thì, hắc hắc. Đừng mong sống sót như lần trước.
Lý Khoái Đao nghe vậy lòng đầy hy vọng.
Hắn đứng lên hướng sang Ưng Thiên Lý vái chào cung kính nói :
− Được thế thì còn gì bằng. Mọi việc chỉ còn biết trông cậy vào Ưng cửu gia và các vị sư phụ nữa mà thôi.
Ưng Thiên Lý nhìn hắn nói thêm :
− Lý chưởng quầy. Đây là việc của người thế mà chúng ta không tiếc công sức và tính mạng, nhưng chúng ta có quy củ của chúng ta...
Hắn không nói hết câu.
Lý Khoái Đao vốn là kẻ sành sỏi trong chuyện làm ăn, hơn nữa không ít lần tiếp xúc với Ưng Thiên Lý nên có lý đâu không biết thủ đoạn vòi vĩnh của đối phương?
Mặc dù bản tính tham lam keo bẩn, coi tiền như mạng nhưng nhờ dựa vào thế lực của Vũ Nội thập nhị lệnh nên không ai dám cạnh tranh với hắn, tha hồ bòn rút tiền bạc của khách hàng, áp bức lương dân mà không ai dám phản kháng.
Hơn nữa người như Ưng Thiên Lý thì đâu có chỗ cho Lý Khoái Đao mặc cả?
Tuy nhiên vừa suýt mất mạng phải bỏ của chạy lấy người nên tình cảnh bây giờ buộc hắn phải hạn chế các khoản chi tiêu.
− Đương nhiên. Đương nhiên. Tại hạ làm sao mà quên được công ơn như núi Thái sơn của Cửu gia và Quý bang.
Hắn giảo hoạt nhưng Ưng Thiên Lý còn giảo hoạt hơn liền hỏi chặn :
− Những chuyện trước đây không tính. Vấn đề trước mắt đại chưởng quầy cứ ra giá đi.
Lý Khoái Đao thở dài nói :
− Cửu gia và quý bang đối với tại hạ là những đại ân nhân, cho dù sống hết đời cũng không báo đáp được.
Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ chợt ngắt lời :
− Đại chưởng quầy thấy đấy. Chúng ta cũng là dân làm ăn cả. Vì thế cứ nên nói thẳng ra thì hơn. Ông cứ ra giá đi.
Lý Khoái Đao rủa thầm :
− 'Bọn này đến là cạn tàu ráo máng chẳng có tình nghĩa khỉ mốc gì. Đến lúc người ta nửa sống nửa chết thế này mà còn có kẻ trả giá'.
Hắn đảo đôi mắt trắng dã như mắt lợn luộc nhìn ba người tại tọa một úc như đánh giá con mồi, bộ mặt nung núc những thịt co dúm lại rất khói nhìn.
Mãi một lúc sau mới đưa ra hai ngón tay nói :
− Nếu các vị đại gia giết được đôi nam nữ đó, bảo vệ an toàn cho tại hạ làm ăn trong thời gian tới, tại hạ sẽ quyết không phụ...
Ưng Thiên Lý sốt ruột hỏi :
− Người trả giá bao nhiêu?
Lý Khoái Đao nín thở nói :
− Hai ngàn lạng hoàng kim.
Số tiền đó quả là rất lớn, đủ bằng cơ nghiệp của cả một đời thu tóm của một bậc trung lưu.
Riêng Lý Khoái Đao mà nói thì từ trước tới nay hắn chưa từng có việc gì mà phải ra giá cao đến thế, bởi vậy khi nói ra xong, hắn đâm hối hận.
Nào ngờ dã tâm của đối phương còn cao hơn Lý Khoái Đao tưởng nhiều.
Ưng Thiên Lý rút dọc tẩu ra khỏi miệng nói :
− Bao nhiêu? Người nhắc lại thử xem?
Lý Khoái Đao cho rằng đối phương choáng váng vì số tiền quá nhiều liền nhắc lại rành rẽ :
− Hai ngàn lạng hoàng kim.
Ưng Thiên Lý lạnh lùng nói :
− Lý đại chưởng quầy. Ông quả là người hào phóng quá.
Nhìn vẻ mặt của tên tổng quản, Lý Khoái Đao biết rằng hắn vẫn chưa hài lòng nhíu mày hỏi :
− Ưng cửu gia nói thế là có ý gì?
Ưng Thiên Lý lạnh giọng :
− Riêng tính mạng của Bách Lý Đồng đã cao hơn chừng đó nhiều rồi, đừng nói Lưu Nhị Hưng và gần chục tên võ sĩ đã chết, và tính mạng của chưởng quầy đã và sẽ bị uy hiếp... người trả giá mạng mình như vậy là rẻ quá đấy.
Tai Lý Khoái Đao ù lên.
Biết rằng mình đang bị trấn lột nhưng tên họ Ưng này nói không sai, tính mạng hắn đang bị uy hiếp.
Nếu không giết được Ngọc Quan Âm, đặc biệt là Trác Minh Quân mà hắn vừa cho biết người giết chết tình nhân của chàng là Thúy Liên thì cái đầu trên cổ hắn có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Lý Khoái Đao đỏ mặt lên ấp úng :
− Dạ dạ, để tại hạ nghĩ lại...
Hắn nhìn sang Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ với ánh mắt cầu cứu.
Bởi vì về mặt quan hệ thì với tên này gần gũi hơn. Chính Quan Tuyết Vũ là cầu nối giữa Lý Khoái Đao và Ưng Thiên Lý.
Nhưng hắn được đáp lại bằng thái độ lạnh lùng.
Chẳng những thế, Quan Tuyết Vũ còn nói thẳng :
− Hai ngàn lạng là quá ít.
Lý Khoái Đao đành bấm bụng chịu nhịn nước nữa nói :
− Tại hạ xin giao năm vạn.
Ưng Thiên Lý vẫn lắc đầu.
Lý Khoái Đao trả thêm :
− Sáu ngàn vậy.
Ưng Thiên Lý vẫn không chấp nhận.
− Bảy ngàn.
− Tám ngàn.
Ưng Thiên Lý vẫn lắc đầu.
Lý Khoái Đao do phải trải qua một cuộc mua bán căng thẳng nhất từ trước tới nay nên dường như đã kiệt sức, thở hắn ra một hơi nói :
− Thế này vậy. Tại hạ trả cho một vạn lạng. Đó là toàn bộ số tài sản của mình rồi, một vạn lạng hoàng kim, bằng cả trăm vạn lạng bạc, đâu phải ít? Nhưng trước tình cảnh này thì....
Tới đó hắn dừng lại như bị hụt hơi.
Ưng Thiên Lý lại phả ra một cụm khói, thuốc, ném dọc tẩu xuống bàn, mắt lim dim vẻ khoái trá, chậm rãi nói :
− Thế thì được. Chúng ta chấp nhận một vạn lạng hoàng kim nhưng...
Lý Khoái Đao nhíu mày hỏi :
− Ưng cửu gia còn gì nữa?
− Còn có điều kiện kèm theo.
− Điều kiện thế nào?
Ưng Thiên Lý ho khan một tiếng trả lời :
− Ý của Tổng lệnh chủ là Vũ Nội Thập nhị thập tứ lệnh hiện nay đang có trách nhiệm rất lớn đối với võ lâm, vì thế cần phải mở mang thế lực, muốn mở thêm ở chỗ các người một phân đà nữa...
Đề nghị đó làm cho tên đại chưởng quản thấy khó xử.
Ai mà muốn sống bên cạnh loài hổ báo?
Nhưng nghĩ lại dù có phải chi thêm một ít tiền mà tránh được mối nguy hiểm như vậy rồi thì cũng không đến nỗi nào.
Hơn nữa chúng đã muốn làm như thế thì ngay cả đến quan phủ cũng phải chấp nhận huống hồ một tên Lý Khoái Đao?
Nghĩ thế liền gượng cười nói :
− Tổng lệnh chủ có mỹ ý như vậy thật là quá tốt rồi.
Ưng Thiên Lý nói tiếp :
− Chỉ là chưa tìm được chỗ nào thích hợp, vì thế muốn tạm thời đặt phần đà ngay ở Đồng Tước viện...
Lý Khoái Đao như bị sét đánh vào đầu, cả người tê đi ngồi thừ ra một lúc rồi bỗng kêu lên :
− Sao lại thế? Tại hạ sẽ làm ăn được gì?
Ưng Thiên Lý xua tay nói :
− Người đừng vội. Ta còn chưa nói xong. Việc làm ăn vẫn sẽ được tiếp tục nhưng phương thức có khác.
Lý Khoái Đao bật hỏi :
− Khác thế nào?
Hắn nhìn chằm chằm vào tên tổng quản chờ nghe tiếp, biết rằng mình còn bị bức ép nữa trán lấm tấm mồ hôi.
Ưng Thiên Lý chậm rãi nói :
− Lý chưởng quầy vẫn tiếp tục kinh doanh ở Đồng Tước khách điếm còn đổ trường và kỹ viện thì chuyển giao cho chúng ta.
Nghe tới đó mặt Lý Khoái Đao xám lại như gan lợn.
Hắn đứng bật lên quyết liệt phản đối :
− Không được. Việc đó thì tuyệt đối không.
Bộ mặt nhăn nhúm như quả táo khô của Ưng Thiên Lý giật giật biểu thị sự tức giận, hắn đập bàn quát :
− Hồ đồ.
Lý Khoái Đao lại ngồi phịch xuống ghế mặt hắn tối sầm, mắt thấy hiện lên những quầng xanh quầng đỏ.
Quên cả sự đe dọa xung quanh và ánh mắt đáng sợ của Ưng Thiên Lý miệng cứ lảm nhảm :
− Không được. Như thế thì không được.
Một lúc sau hắn bình tâm lại, mắt đỏ ngầu nhìn Ưng Thiên Lý nói :
− Ưng cửu gia sao lại ép tại hạ đến mức ấy? Định chiếm cả cơ nghiệp mà tại hạ đã mất cả cuộc đời để chắt chiu gây dựng là không thể...
Tới đó nước mắt hắn ứa ra.
Ưng Thiên Lý cười độc địa nói :
− Điều kiện ta đã tuyên bố rõ, làm không được cũng không được. Lý chưởng quầy nên hiểu điều này.
Mắt hắn chợt long lên ác độc như mắt rắn, hai bàn tay khô quắt với bộ móng sắc dài như vuốt hổ cũng cong lại, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể chộp lấy cổ họng Lý Khoái Đao mà móc ra.
Chỉ cần tên chưởng quầy kích động thêm một chút là lập tức xảy ra án mạng.
Hai tên Tuyết Báo Tử Bạch Thắng và Nhất Chưởng Kim Tiền Niệm Vô Thường thì không cần lưu tâm gì đến sự sống và cái chết của Lý Khoái Đao vì thực ra chỉ cần Ưng Thiên Lý ra lệnh một tiếng là chính hai tên này sẽ lấy mạng tên chưởng quầy.
Chỉ riêng có Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ là có quan tâm, bởi vì Lý Khoái Đao sống thì đối với hắn có lợi hơn.
Hắn liền lên giọng khuyên can :
− Lý chưởng quầy là người thông minh cần phải nhận thức rõ điều thiệt hơn mới được.
Điều thiệt hơn ở đây chỉ là sự lựa chọn sự sống và cơ nghiệp.
Lý Khoái Đao hiểu rõ điều này.
Nhưng đối với những kẻ coi tiền như mạng sống thì quả thật hai việc đó cũng phải bắc lên bàn cân để tính toán.
Tuyết Báo Tử Bạch Thắng tiếp lời :
− Lý chưởng quầy đừng quên rằng chỉ riêng với việc kinh doanh khách điếm cũng đã có thu nhập không ít, muốn mở mang đổ trường và kỹ viện thì chờ sau này hoặc chọn một nơi khác cũng được.
Lý Khoái Đao hướng sang Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ mếu máo nói :
− Quan gia. Xin hãy nói giúp Ưng cửu gia một lời. Cần bao nhiêu tiền cũng được nhưng đừng lấy đi cơ nghiệp đó của tôi. Cả gia đình tại hạ chỉ nhờ vào đó mà sinh sống...
Quan Tuyết Vũ đưa mắt nhìn Ưng Thiên Lý nhưng thấy vẻ mặt tên tổng quản như băng, biết không thể nào lay chuyển được.
Tuy biết rằng nếu Lý Khoái Đao bị phá sản thì mình sẽ mất một mối lợi riêng không nhỏ nhưng biết giúp thế nào?
Tuyết Báo Tử Bạch Thắng bồi thêm một câu :
− Đại chưởng quầy xin hãy suy cho kỹ. Việc này là do chưởng quầy đến cầu chúng ta chứ có phải do chúng ta tìm người để đề xuất đâu? Nếu cho rằng điều kiện của chúng ta hơi cao thì hãy về đi. Nhưng sau đó hậu quả thế nào thì hãy cố một mình chịu lấy.
Câu đó lập tức có hiệu quả.
Nếu Lý Khoái Đao không chấp nhận điều kiện của Ưng Thiên Lý, không những không thoát được hai người đang truy nã hắn là Quách Thái Linh và Trác Minh Quân mà còn thêm một kẻ thù nguy hiểm hơn rất nhiều là Vũ Nội Thập nhị thập tứ lệnh.
Hắn có mấy cái đầu mà dám chống lại tổ chức đáng sợ này?
Mặt tên chưởng quầy thuỗn ra, lòng đau còn hơn cha chết.
Ưng Thiên Lý cười nói :
− Lý chưởng quầy. Chúng ta như vậy là quá khách khí đối với người rồi đấy.
Nếu theo quy củ của Vũ Nội Thập nhị thập tứ lệnh thì trong phạm vị địa bàn của chúng ta, muốn trưng dụng của ai thì chẳng cần thương lượng gì đâu. Chúng ta để lại cho người một cơ sở làm ăn là phúc tổ ba đời người đó. Nếu còn không biết xấu tốt thì...
Hắn nhe răng cười giống như chó sói sắp vồ mồi nói tiếp :
− Khi đó người muốn sống, không được mà muốn chết cũng không xong đâu.
Lúc này thì còn gì để mà tính toán nữa?
Sự thật hiển nhiên, nếu chấp nhận điều kiện của Ưng Thiên Lý đưa ra thì gần như mất cả cơ nghiệp.
Trái lại chẳng những không bảo vệ được cơ nghiệp mà còn không giữ được thủ cấp của mình.
Lý Khoái Đao đành phải gật đầu biểu thị sự đồng ý, nước mắt trào ra, cổ nghẹn lại không nói được một lời.
Vậy là đôi bên đã thỏa thuận.
Ưng Thiên Lý cười nói :
Thế là tốt. Ta biết Lý chưởng quầy nhất định sẽ đồng ý mà.
Hắn dừng lại một lát rồi nhìn sáng Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ nói :
− Người hãy đưa Lý chưởng quầy ra phòng sau nghỉ ngơi. Chạy một hơi từ Đồng Tước viện tới đây chắc quá mệt rồi.
Quan Tuyết Vũ dạ một tiếng rời ghế đến gần Lý Khoái Đao nói :
− Lý chưởng quầy. Chúng ta đi thôi.
Nói xong kéo tay hắn bước ra ngoài.
Nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, Lý Khoái Đao bị Quan Tuyết Vũ kéo đi, ra tới cửa bỗng trì lại, môi mấp máy như muốn nói gì nhưng lại thôi, lại buông tiếng thở dài rồi mới chịu bước theo tên Lệnh chủ.
Bên ngoài trời rất lạnh, nhưng vẫn không sao hạ được cơn sốt trong lòng Lý Khoái Đao.
Đi một quãng, hắn cố năn nỉ :
− Quan gia. Chúng ta là bằng hữu, làm ăn lâu ngày với nhau. Trước đây tại hạ đối với Quan gia cũng không đến nỗi nào. Xin hãy nói giúp với Ưng cửu gia mấy câu...
Quan Tuyết Vũ lạnh lùng đáp :
− Quả thực tại hạ không làm được gì...
Lý Khoái Đao nhìn vẻ mặt lạnh lùng vô tình của tên Lệnh chủ thở dài nói :
− Lý mỗ cứ nghĩ rằng gặp được các vị là người cứu tinh, nào ngờ vì thế mà khuynh gia bại sản.
Quan Tuyết Vũ mặt hiện sát cơ nhưng không phát tác chỉ nói :
− Lý chưởng quầy hãy tự biết rằng đối với mình như vậy là quá đủ. Vừa rồi Ưng cửu gia nói không sai. Để lại cho người một cơ sở để kiếm sống là phúc đức lắm rồi, phải biết cám ơn chúng ta thì đúng hơn.
Lửa hận càng bốc cao trong lòng Lý Khoái Đao.
Hắn tự nhủ :
− 'Rặt là một bọn bất lương. Lại còn làm ra vẻ giả nhân giả nghĩa nữa'.
Nhưng cuối cùng hắn cũng đành phải nuốt cơn giận vào lòng.
Hai người không nói với nhau câu nào nữa.
Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ dẫn Lý Khoái Đao theo những lối mòn tối om ra hậu viên.
Trời vừa mưa xong, bùn và phân ngựa pha lẫn vào nhau nhão nhoét bốc lên mũi lợm mửa.
Hai người bước thấp bước cao ra đến một dãy nhà năm gian mái bằng, trước hiên treo một ngọn hồng đăng.
Một tên hắc y hán tử ngồi ngủ gà ngủ gật dưới ngọn đèn, nghe tiếng bước chân mới ngẩng lên.
Thấy Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ, hắn đứng bật dậy, chắp tay cung kính nói :
− Lệnh chủ...
Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ ra lệnh :
− Vào sửa soạn phòng số hai, rồi mang đến cho vị đại chưởng quầy đây một bình rượu.
Tên hắc y hán tử dạ một tiếng nhưng chưa đi ngay, còn đưa mắt liếc nhìn Lý Khoái Đao.
Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ rất ngạc nhiên định quát nhưng chợt nhật ra có chuyện bất thường.
Tên hán tử này lạ hoắc, hắn chưa thấy bao giờ.
Thuộc hạ của Trường Bạch lệnh tuy không ít, nhưng Quan Tuyết Vũ biết rõ từng tên, đặc biệt ở mã trường là đại bản doanh của lệnh đà hắn càng biết rõ.
Người này chừng hăm bốn hăm lăm tuổi mình bạn hắc trường bào, dáng người khôi ngôi, quả là một thiếu niên tuấn tú.
Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ trố mắt kinh dị nhìn đối phương a lên một tiếng lùi lại hỏi :
− Người là ai? Làm gì ở đây?
Hắc y thiếu niên không trả lời mà điềm nhiên hỏi :
− Các hạ họ Quan, Lệnh chủ Trường Bạch lệnh phải không?
Quan Tuyết Vũ đáp :
− Không sai. Người là ai?
Bấy giờ hai người đứng cách nhau chỉ vài thước.
Người học võ không bao giờ để kẻ địch nhân đứng gần.
Theo bản năng Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ vừa nói xong đã tung người nhảy lùi ra hơn một trượng, song chưởng đưa lên ngang ngực vận chân khí phòng hộ toàn thân sẵn sàng xuất thủ.
Nhưng hắc y nhân vẫn đứng yên bất động, không có vẻ gì là định động thủ, nhìn hắn bình tĩnh nói :
− Không cần biết ta là ai...
Lại quay sang nhìn Lý Khoái Đao hỏi :
− Chắc vị này là Lý đại chưởng quầy của Đồng Tước viện không sai chứ?
Lý Khoái Đao chợt thấy phát run lùi lại hỏi :
− Ngươi... ngươi là...
Hắc y nhân lạnh lùng đáp :
− Đừng hỏi vô ích, vì nếu ta có nói ra danh hiệu thì người cũng không biết đâu.
Lý Khoái Đao hơi yên tâm hỏi tiếp :
− Vậy tôn giá tới đây với mục đích...
Hắc y nhân ngắt lời :
− Ta đến để lấy mạng người.
Câu nói đó như mũi dao chọc vào tim Lý Khoái Đao. Hắn định chạy nhưng đôi chân chợt cứng đờ như bắt rễ xuống đất.
Giá như lúc đó hắc y nhân hạ thủ thì tên chưởng quầy không còn mảy may hy vọng thoát thân.
Nhưng hắc y nhân có vẻ như chỉ nói đùa, nhìn sang Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ nói tiếp :
− Cả người nữa.
Người kia nói những câu rùng rợn đó với sắc thái hết sức tự nhiên giống như đang bàn về chuyện làm ăn bình thường vậy.
Quan Tuyết Vũ nhìn hắc y nhân từ đầu đến chân, như muốn phát hiện ra ở con người kỳ bí kia chút gì đó khác thường.
Vốn là người lão luyện giang hồ, tên Lệnh chủ hiểu hắc y nhân này không phải là nhân vật bình thường nhưng lại không nhận thấy có nét gì đặc biệt cả.
Nhưng chẳng lẽ đêm khuya gió lạnh thế này người kia tới đây chỉ để nói đùa một câu đó thôi?
Huống chi đây lại là trọng địa của một trong hai mươi bốn Phân lệnh đàn của Vũ Nội Thập nhị thập tứ lệnh?
Vô lý.
Nhìn dáng vẻ, hắc y nhân lại không giống như một kẻ điên dại hoặc đần ngốc.
Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ nghĩ nhanh :
− Tiên hạ thủ vi cường. Cứ khống chế tên này trước đã, việc gì sẽ nói sau.
Nghĩ đoạn tung người lao tới quát to :
− Người muốn chết.
Đồng thời xuất cả hai tay thi triển một thức Giáng Long chưởng đánh tới ngực hắc y nhân.
Quan Tuyết Vũ biết rằng hắc y nhân lọt vào tận sào huyệt của Trường Bạch lệnh mà vẫn giữ được trấn tĩnh như thế, ắt không phải nhân vật thầm thường, bởi thế cả song chưởng đánh ra với thập thành công lực, quyết lấy mạng định nhân.
Khi song chưởng chạm tới người đối phương, Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ chợt cảm thấy tay mình như đánh vào lò than, hơn nữa luồng nhiệt lưu đó có áp lực rất mạnh làm hắn hốt hoảng nhảy lùi lại bảy tám thước.
Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ tự tin với công lực đã được tu luyện mấy chục năm, chỉ cần một chiêu xuất hết công lực đã có thể đánh chết hắc y nhân rồi, đâu ngờ sự thể lại diễn ra trái khoáy như vậy?
Ngay cả Lý Khoái Đao thấy tên Lệnh chủ lao tới một cách uy phong như vậy với chưởng lực đánh ra vù vù mà đối phương thì cứ đứng yên không phản ứng gì, tin rằng tên này là một kẻ cuồng sắp chết đến nơi.
Thế mà tự dưng Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ thu chiêu nhảy lui về, hơn nữa mặt lại tái nhợt đi như gà chọc tiết, điều đó khiến Lý Khoái Đao hết sức ngạc nhiên trố mắt ra hết nhìn tên Lệnh chủ lại nhìn sang hắc y nhân, chẳng hiểu cơ sự ra sao.
Nhưng xem thần sắc của Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ thì biết chắc rằng hắn đã nếm phải khổ đau.
Quả nhiên Quan Tuyết Vũ cảm thấy hai tay đau nhói giống như xương cốt đã bị gãy mất rồi vậy.
Trong động thủ quá chiêu, ai ra tay trước tức giành được tiên cơ, nếu thân thủ mau lẹ chiêu thức kỳ ảo, công lực cao thì tất giành được ưu thế.
Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ đã hội đủ ba yếu tố này, thế mà lại không chiếm không thượng phong.
Bây giờ thì đến lượt hắc y nhân xuất thủ.
Động tác của y không được nhanh nhảy hai bước tới trước mặt Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ.
Tên Lệnh chủ vội nghiêng người thấp xuống rồi chân trái làm trụ, chân phải tung một cước quét ra.
Một cước này đương nhiên mạnh hơn chưởng trước đây rất nhiều, lại thi triển chiêu thức tinh kỳ là Thi phong thiết hãn, đả thương không biết bao nhiêu nhân vật ở Quan ngoại, lợi hại thế nào không nói cũng biết.
Bịch.
Hắc y nhân giống như con thiêu thân lao vào để chịu đòn, hứng ngay một cước của địch nhân vào sườn trái.
Với cước lực của Phong Dực Đương, ngay đến côn, thương cũng gãy phăng, đừng nói mấy cái xương sườn làm gì mà không gãy?
Nhưng kết quả thì trái lại với quy luật.
Chân đá trúng đối phương rồi, Quan Tuyết Vũ bỗng rú lên một tiếng xé ruột xé gan, rồi cứ thế nằm xoài ra, chân phải cũng cứng đờ không cử động được.
Xem chừng thì tựa như nguyên cả cẳng chân này đã bị phế.
Hắc y nhân chỉ đứng nguyên nhìn tên Lệnh chủ.
Thật là cuộc đấu chưa có tiền lệ.
Hắc y nhân chưa hề xuất chiêu nào, trái lại Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ đã ra hai chiêu sát thủ, nhưng trái lại chính hắn lại bị thiệt thòi.
Đằng nào thì cũng chết.
Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ chân không còn cử động được nữa, đành dốc tận sức đánh ra độc chiêu cuối cùng.
Hắn gầm lên một tiếng, song thủ thi triển Bao thụ công đánh vào đầu gối hắc y nhân.
Một chiêu đó dồn tất cả nỗi căm hận nên đối với Phong Dực Đương quả là uy mãnh vô song không chỉ chiêu đánh ra với lực bài sơn đảo hải mà tiếng gầm cũng như thiên thần đang cơn cuồng nộ.
Hắc y nhân không tránh, vẫn đứng trước mặt Quan Tuyết Vũ như một cây trụ đồng đưa hai tay ra áp với đôi bàn tay Phong Dực Đương.
Lý Khoái Đao chưa từng thấy hai người đấu nội lực nên dù rất sợ nhưng vẫn đứng trố mắt nhìn.
Tên Lệnh chủ vẫn đưa hết lực đạo đẩy ra.
Chỉ cần hắc y nhân lùi về sẽ bị luồng lực đạo uy mãnh của đối phương thâm nhập vào người, chấn vỡ huyết mạch và phủ tạng mà chết.
Nhưng hắc y nhân vẫn đứng vững như bàn thạch, trái lại hai tay Quan Tuyết Vũ run run mồ hôi từ trán hắn toát ra từng giọt lớn chảy ròng ròng xuống mặt đất.
Chỉ sau một khoảnh khắc ngắn, Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ hộc lên một tiếng buông tay.
Chẳng phải hắn tự buông mà cả hai tay bị gãy nát, bộ ngực xẹp hẳn xuống, miệng phun ra một vòi máu rồi nghẹo đầu sang bên, bất động.
Hắn đã bị chấn vỡ tâm mạch, lục phủ ngũ tạng mà chết.
Gió vẫn thổi vù vù, ngọn hồng đăng treo giữa mái hiên vẫn phát ra ánh sáng thê lương ảm đạm.
Trời rất lạnh nhưng Lý Khoái Đao thấy khắp người nóng ran như lên cơn sốt, mồ hôi chảy ra đầm đìa như tắm.
Chỉ một chữ hiện ra trong đầu hắn :
− Chạy.
Nhưng mặc dù tự nhủ mình hàng chục lần nhưng hắn không sao nhấc chân lên nổi, trái lại hai đầu gối mềm nhũn đi, phải quỳ mẹp xuống.
Hắn sợ đến kinh hồn lạc phách, mặc dù không thấy hắc y nhân hạ sát thủ nhưng rõ ràng Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ đã chết.
Tuy cả người phát tê nhưng đầu óc của Lý Khoái Đao vẫn hoạt động.
Hắn không hiểu vì sao người xuất thủ là Phong Dực Đương ba lần xuất chiêu đều dùng sát thủ nhưng kẻ bị đánh là hắc y nhân không chết, cũng không hoàn thủ, trái lại Quan Tuyết Vũ lại chết thảm thương như thế?
Trong võ lâm đến là nhiều quái sự không sao hiểu nổi.
Lý Khoái Đao tưởng như lâu lắm nhưng sự thực cuộc đấu chỉ giới hạn trong ba chiêu mà thôi.
Cho dù đôi chân tên chưởng quầy chịu nghe đầu óc của hắn chỉ huy thì cũng không đủ thời gian mà chạy thoát.
Hắc y nhân chậm rãi đi tới trước mặt hắn.
Lý Khoái Đao muốn đứng lên nhưng không được vẫn theo tư thế quỳ đờ mặt ra nhìn hắc y nhân hỏi :
− Ngươi là ai?
− Người kia không đáp.
Lý Khoái Đao đã run lên giọng lắp bắp :
− Ta... ta không... biết... ngươi...
Hắc y nhân dừng cách Lý Khoái Đao hai bước nói :
− Nhưng ta lại biết người.
Giọng y lạnh như băng :
Lúc nãy thì người Lý Khoái Đao nóng ran, bây giờ thì lạnh buốt, cơn lạnh chạy dọc xương sống len vào tận tâm phế.
Hắn lại lên tiếng, nhưng hàm gần như cứng lại :
− Các hạ... muốn... làm gì?
− Tên họ Lý. Tội ác của người đã quá nhiều. Đã đến lúc ngừng bàn tay tắm máu dân lành lại.
Ánh mắt hắc y nhân như xuyên vào tim hắn, mỗi lời nói như một nhát dao.
Lý Khoái Đao định lùi nhưng không lê chân nổi, người lệch ra phía sau, nói giọng đứt quãng :
− Không... không phải... tôi không...
Giọng hắc y nhân như lời phán quyết :
− Những hành vi tàn ác của người ta nghe nói rất nhiều và ta cũng đã điều tra rõ ràng. Người có chết một ngàn lần cũng không oán.
Mặt của tên chưởng quầy đã hoàn toàn không còn một chút huyết sắc. Hắn há to miệng hồi lâu mới thốt ra được mấy tiếng :
− Ngươi... không có... quyền.
Hắc y nhân gằn mạnh từng tiếng :
− Tất cả mọi người đều có quyền trừ gian diệt ác.
Đột nhiên Lý Khoái Đao trở nên linh động hơn. Hắn chồm tới níu chân hắc y nhân rối rít van xin :
− Xin tráng sĩ tha mạng. Tôi có thể cho tráng sĩ tiền, rất nhiều tiền, bao nhiêu cũng được. Chỉ xin đừng giết.
Chừng như sức mạnh của đồng tiền đã khiến cho hắc y nhân xiêu lòng, môi y thoáng hiện nụ cười.
Nhưng nụ cười đó lại khiến người Lý Khoái Đao càng lạnh buốt.
− Ta biết người có rất nhiều tiền, nhưng sau khi chết đi, tiền đó không còn là của ngươi nữa.
Lý Khoái Đao lại ngửa ngươi ra ngửa mặt kinh hoàng nhìn hắc y nhân miệng lắp bắp :
− Ngươi... ta...
Hắc y nhân tiến lên nửa bước.
Lý Khoái Đao chợt chồm dậy la lên :
− Cứu mạng.
Hắc y nhân nhếch môi cười, chìa ra hai chỉ điểm tới.
Thân thể Lý Khoái Đao giật nảy lên rồi rũ xuống, run lẩy bẩy một lúc rồi mới nằm xuống bất động, đôi mắt lòi ra đầy nét kinh hoàng.
/74
|