Không đuổi kịp.
Thẩm Lãnh cưỡi ngựa chạy một mạch gần cả trăm dặm cũng không thể tìm được Sầm Chinh, thậm chí không biết Sầm Chinh đã đi theo con đường nào, đuổi theo xa như vậy rồi mà vẫn trở về tay không nên tất nhiên tâm trạng sẽ không được tốt. Thẩm Lãnh hy vọng rằng suy đoán của mình không chính xác, hoặc người của Bạch Thượng Niên cũng hoàn toàn không biết rõ đường đi của Sầm Chinh giống như mình.
Phía trước xuất hiện một ngã tư đường, đã đến đây rồi thì thật ra đã không còn ý nghĩa để mà tiếp tục đuổi theo.
Đúng lúc này, phía sau bỗng dưng vang lên một hồi tiếng vó ngựa, Thẩm Lãnh quay đầu nhìn liền thấy Dương Thất Bảo dẫn người đuổi theo.
“Tướng quân, đề đốc đại nhân gọi người về.”
Dương Thất Bảo nhảy từ trên lưng ngựa xuống: “Không biết có chuyện gì, chỉ là rất gấp.”
Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày.
Không lẽ Trang Ung cũng biết được chuyện người của Lưu Vân Hội ra tay với Quán Đường Khẩu?
Hắn nhìn về phía Hắc Nhãn, hình như Hắc Nhãn đoán được hắn đang nghĩ gì cho nên đã gật đầu một cái.
“Được.”
Đầu lông mày của Thẩm Lãnh giãn ra: “Vậy thì trở về thôi.”
Hắc Nhãn lập tức kéo Thẩm Lãnh lại: “Ngươi về trước, ta sẽ dẫn người chia ra đuổi theo.”
Thẩm Lãnh lắc đầu: “Chỉ sợ là không cần đâu.”
Trong lòng Hắc Nhãn bỗng dưng chùng xuống.
Cả đoàn người cưỡi ngựa chạy về thủy sư, Dương Thất Bảo không biết tại sao Trang Ung lại gọi Thẩm Lãnh quay về, chỉ biết là rất gấp. Sau khi về đến thủy sư, Đỗ Uy Danh đã đợi sẵn ở bên ngoài, lúc nhìn thấy Thẩm Lãnh liền thốt ra câu đầu tiên: “Tướng quân nói, hôm nay người có việc mà mình nên làm.”
Cho nên việc mà ngươi vốn không nên làm thì đừng có đi làm nữa, cho nên Thẩm Lãnh đoán rằng bây giờ cục diện trong phạm vi quận An Dương vẫn còn trong tầm kiểm soát của Trang Ung.
Tất nhiên Thẩm Lãnh chưa có quên, Trang Ung mời hắn và Trà Nhi, Thẩm tiên sinh đến chơi nhà. Vốn dĩ nhà của Trang Ung ở thành An Dương cách thủy sư chỉ có hơn mười dặm. Từ sau khi Trang Ung nhậm chức đề đốc thủy sư, hoàng đế cho nha môn quận phủ quận An Dương chọn một trạch viện ở trong thành, khoảng một tháng Trang Ung sẽ trở về thành An Dương một lần, nhưng lúc này dù sao trời đã sắp tối đen, đường đi mười mấy dặm vào ban đêm cũng không dễ đi.
“Đội chính thân binh Trương Quỹ của đề đốc đại nhân đang ở bên quân trướng để đợi tướng quân, hình như ông ta đang chuẩn bị thứ gì đó, cho ta đứng đợi ở cửa vào doanh, sợ người bỏ lỡ.” Đỗ Uy Danh chỉ về phía quân trướng: “Tướng quân, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Lãnh khẽ lắc đầu: “Trở về rồi nói cho ngươi biết, quay về nghỉ ngơi hết đi.”
Thẩm Lãnh đến đại trướng của đề đốc, đứng bên ngoài nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên trong, Trương Quỹ nhìn về phía Thẩm Lãnh, cười cười: “Chỉ còn thiếu tướng quân người thôi.”
Rèm quân trướng được kéo ra, vậy mà Thẩm tiên sinh và Trà Nhi lại đi ra từ bên trong.
Thẩm Lãnh càng lúc càng cảm thấy chuyện hôm nay không ổn, thế nhưng đã đến đây rồi hình như cũng chỉ có thể đi tiếp từng bước theo sự sắp xếp của Trang Ung. Trang Ung đứng cao hơn hắn, nhìn xa hơn hắn, có thể đến gần vị hoàng đế bệ hạ đó của Đại Ninh, cho nên có rất nhiều chuyện Thẩm Lãnh vẫn không nhìn thấu được nhưng đầu óc của Trang Ung thì biết được rõ ràng.
Trương Quỹ dẫn ba người bọn họ đi ra từ phía sau quân doanh, bên ngoài đã có một chiếc ngựa chờ sẵn ở đấy, chiếc xe đi dọc theo đường nhỏ tiến vào trong một khu rừng, vậy mà bên trong lại có ba chiếc xe ngựa giống nhau như đúc đang đậu ở đó. Thế nhưng bọn Thẩm Lãnh vẫn theo sự sắp xếp của Trương Quỹ không có lên bất kỳ một chiếc nào, mà đợi bốn chiếc xe ngựa đều ra khỏi khu rừng đi theo đường nhỏ tiến thẳng về phía trước, cho đến khi trời tối là đã tiến vào núi Đề Hồ.
Núi Đề Hồ ở ngay phía sau đại doanh thủy sư giáp sông Nam Bình, mà bọn Thẩm Lãnh sống ở thôn Ngụy cũng ở dưới núi Đề Hồ không xa lắm, đi theo thềm đá trên đường nhỏ đi thẳng lên, dưới bóng rừng thấp thoáng có một đạo quán.
Đạo quán này có quy mô không nhỏ, ban ngày cũng tiếp đãi hương khách, Thẩm Lãnh biết trên núi có một đạo quán như thế này nhưng lại chưa từng đến đây.
Tiến vào sơn môn, có một tiểu đạo nhân trực tiếp dẫn bọn họ đi vào trong hậu viện, đèn đuốc trong hậu viện sáng hơn tiền viện nhiều, vừa vào cửa liền nhìn thấy Trang Ung đang múa kiếm ở trong viện, loại múa kiếm mà văn nhân cũng biết múa. Trong hành lang dưới mái hiên, có hai nữ tử đứng sóng vai ở đó nhìn chằm chằm Trang Ung không chớp mắt, một già một trẻ, mặt mày mang vẻ tươi cười.
Nữ tử có tuổi tác lớn hơn đó thoạt nhìn cũng chỉ hơn ba mươi, hoặc là do bảo dưỡng tốt nên không nhìn ra dấu vết chân thật của năm tháng, có một loại khí chất ung dung nhàn nhạt. Thiếu nữ đứng bên cạnh nàng thoạt nhìn cũng chỉ mới mười sáu tuổi xuân, yên lặng đứng đó tựa như một đóa hoa lan tĩnh lặng, khí chất thanh nhã, khiến người ta đã gặp qua là không thể quên.
Thấy có người đi vào, Trang Ung lập tức thu kiếm vào vỏ, phụ nhân đó vội vàng bước xuống bậc thang nở nụ cười thân thiện, thiếu nữ mặc váy dài màu tím thì hơi cúi người tỏ ý xin lỗi rồi dẫn nha hoàn đi vào trong nội đường. Nàng ta là loại người hoàn toàn khác với Trà gia, trên người Trà gia tràn trề khí chất giang hồ nặng như vậy, nào có từng để ý đến quy tắc thiếu nữ chưa lấy chồng gì đó không thể tùy tiện gặp khách.
Trà gia nhìn thiếu nữ đó cũng không khỏi ngây ra một lúc, chậc chậc miệng, nói: “Thật là đẹp.”
Nghiêng đầu nhìn sang Thẩm Lãnh, nhưng lại phát hiện Thẩm Lãnh chỉ chú ý đến nàng: “Ai đẹp?”
Trà gia: “Huynh không thấy cô nương xinh đẹp vừa rồi đó sao?”
Thẩm Lãnh: “Lúc nãy chỉ để ý đến kiếm pháp của đề đốc đại nhân, thật đúng là tệ hại vô cùng…”
Trà gia: “Khụ khụ… Đó chẳng qua chỉ là múa kiếm thôi mà.”
Thẩm Lãnh nghĩ thầm nếu kiếm không được dùng làm vũ khí, thì múa nó có tác dụng gì?
Trà gia quay đầu qua hành lễ với Trang Ung, Thẩm Lãnh thở phào một hơi thật dài nghĩ thầm mong muốn được sống của mình vẫn rất mạnh, cô nương đó đúng là rất đẹp… mặc dù chỉ nhìn thoáng qua thôi.
Tất nhiên phụ nhân đó chính là thê tử của Trang Ung, cũng là người trong phủ Lưu Vương năm đó, cho nên sau khi nhìn thấy Thẩm tiên sinh liền nhanh chân đi qua hành lễ: “Đạo trưởng.”
Thẩm tiên sinh nhanh chóng đáp lễ: “Tẩu phu nhân khách khí rồi.”
Trang Ung cười, nói: “Ngươi và Ấu Nha đã mười mấy năm rồi chưa có gặp nhau.”
Nghe thấy Trang Ung gọi mình như vậy trước mặt người ngoài, trên mặt phu nhân hơi ửng đỏ, Thẩm tiên sinh thấy thế liền thở dài liên tục: “Nhìn bộ dạng bây giờ của ngươi, thậm chí ta còn nghi ngờ tiểu nha đầu đánh giỏi nhất vương phủ trong ký ức của ta có phải là giả hay không.”
Lúc này phu nhân cười rộ lên mới thể hiện ra vài phần tiêu sái, cũng hơi hơi có bộ dạng của năm ấy.
Trang Ung mời bọn họ đến thư phòng ngồi, phu nhân đích thân rót trà, nhưng rất nhanh liền rời khỏi phòng.
“Rất bất ngờ?”
Trang Ung nhìn về phía Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh gật gật đầu: “Rất bất ngờ.”
Trang Ung đến bên cửa sổ nhìn sắc trời tối tăm ở bên ngoài: “Quận An Dương này thậm chí cả Giang Nam đạo cũng không có thái bình như ngươi tưởng tượng, thật ra cả Đại Ninh cũng vậy, tất cả phồn hoa cẩm tú đều chỉ là vẻ bề ngoài, nhất là gần đây càng trở nên không yên ổn hơn.”
Ông quay đầu nhìn Thẩm tiên sinh một cái: “Nghe nói, bệ hạ muốn lập thái tử.”
Thẩm tiên sinh biến sắc: “Là người nào? !”
“Chính là người đó, còn có thể là ai nữa?”
Trang Ung không nhịn được mà thở dài một tiếng: “Bà ta đã thắng cược rồi.”
Dường như Thẩm tiên sinh đã lập tức bị rút hết sức lực trên người, lúc ngồi ở đó, bả vai cũng hơi run rẩy.
“Tại sao bệ hạ phải nóng vội như vậy?”
“Không phải là bệ hạ nóng vội, mà bệ hạ cũng bất đắc dĩ.”
Trang Ung vịn tay lên cửa sổ nói bằng giọng điệu có chút bi thương: “Nếu còn có thể lựa chọn, bệ hạ cũng sẽ không lập người đó… Mặc dù ta không biết nhiều về chuyện năm ấy, nhưng sao có thể chưa từng nghe nói một chút nào, chuyện hoàng hậu làm quá tuyệt tình, bệ hạ chỉ nhốt bà ta mười mấy năm giống như giam lỏng, hoàng hậu chỉ là cái danh mà thôi, khổ nỗi… cho đến năm kia Huệ quý phi mới sinh hạ một vị hoàng tử, còn quá nhỏ.”
Thẩm tiên sinh ngồi dậy: “Bệ hạ hoàn toàn có thể đợi thêm vài năm nữa.”
“Bệ hạ không muốn đợi.” Trang Ung nói: “Có biết tại sao bệ hạ lại muốn xây dựng thủy sư không? Nhìn từ bên ngoài thoạt như là vì loại bỏ mối họa trên biển, nhưng thực tế vẫn là vì chuẩn bị cho việc đánh người Hắc Vũ ở phương bắc, có thủy sư khổng lồ chi viện, thì có thể khiến cho người Hắc Vũ không qua được sông Khắc Tô Lực Lạp, tiếp viện của chúng ta cũng có thể gửi tiếp tế đến bắc cương nhanh gấp hai lần bình thường. Hẳn là ngươi nên biết tâm tư của bệ hạ… Bệ hạ lên ngôi đã được gần hai mươi năm rồi.”
Thẩm tiên sinh bỗng dưng phản ứng lại: “Bệ hạ muốn thân chinh? !”
Trang Ung gật đầu: “Đúng vậy… đó là chuyện mà bệ hạ đã luôn mong mỏi, năm đó bệ hạ mang quân đánh vào Hắc Vũ ba trăm dặm, là chiến tích mạnh nhất từ trước đến nay của Đại Ninh, lòng bệ hạ vẫn luôn ở phương bắc, nhưng nếu thân chinh thì cần có người ở lại thủ thành Trường An, cho nên… chỉ có thể là thái tử.”
Trang Ung nhìn Thẩm tiên sinh một cái rồi nói tiếp: “Tin tức này vừa truyền ra ngoài, những gia tộc đã từng cố ý bất hòa với gia tộc của hoàng hậu đều đứng ra. Hoàng hậu cố gắng chống đỡ được gần hai mươi năm cuối cùng cũng sắp sức cùng lực kiệt rồi, mẹ quý nhờ con, sau này bệ hạ cũng sẽ đối xử với bà ta bằng một thái độ khác.”
Lúc ông nói chuyện nhìn thấy hai tay của Thẩm tiên sinh nắm lại thật chặt, mu bàn tay đều nổi cả gân xanh.
“Chúng ta không thể thay đổi được gì.” Trang Ung đi qua vỗ vỗ vai Thẩm tiên sinh: “Chúng ta chỉ là thần tử.”
Thẩm tiên sinh đột nhiên ngẩng đầu lên: “Có lẽ chúng ta có thể thay đổi.”
Trang Ung lắc đầu: “Thay đổi được cũng không kịp nữa rồi, chắc hẳn ý chỉ của bệ hạ rất nhanh sẽ truyền khắp thiên hạ, bệ hạ muốn cho thái tử vài năm để học tập và tích lũy, tính ra nhiều nhất chỉ cần 3-5 năm nữa, chuyện bệ hạ thân chinh sẽ ngày càng rõ ràng hơn…”
Thẩm tiên sinh suy sụp thở dài một hơi, thoạt nhìn cả người đều mềm nhũn ra.
“Chuyện này vẫn chưa được điều tra rõ ràng.” Ông nói như tự lẩm bẩm.
Trang Ung khẽ nhíu mày: “Sao ngươi còn chưa hiểu, mặc kệ người mà ngươi muốn tìm có phải là ruột thịt của bệ hạ hay không, cũng không thể ảnh hưởng đến sự thật thái tử là ruột thịt của bệ hạ.”
Thẩm tiên sinh ngã ngồi xuống ghế, mặt cắt không còn giọt máu.
Trang Ung nói: “Thái tử và đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng rất thân thiết với nhau, đây là chuyện mà cả triều văn võ đều biết. Mộc Chiêu Đồng đưa con trai của lão ta đến thủy sư chỉ là vì muốn làm đẹp lý lịch cho con trai thôi sao? Nếu là như vậy thì Mộc Chiêu Đồng quá là nông cạn rồi, xét đến cùng lão ta cũng muốn nắm trong tay một quyền hành to lớn.”
“Chẳng lẽ bệ hạ không biết sao?”
“Có gì có thể qua được mắt bệ hạ? Chỉ là bệ hạ tạm thời không thể hành động mà thôi.”
“Vậy cũng không phải là không có cách.” Thẩm tiên sinh nhìn về phía Trang Ung: “Cho nên, trạch viện của ngươi ở quận An Dương trong thành là giả, ngay cả ngươi cũng không an toàn!”
Trang Ung gật gật đầu: “Đúng vậy, ngay cả ta cũng không an toàn.”
Thẩm Lãnh vẫn một mực yên lặng bỗng dưng ngẩng đầu lên: “Sầm tướng quân đâu rồi?”
“Ta ở đây.”
Bình phong trong thư phòng bỗng được mở ra, Sầm Chinh bước ra từ phía sau tấm bình phong: “Nếu đã biết là không an toàn, tất nhiên ta sẽ không để cho bản thân bị loại bỏ dễ dàng như vậy. Lý do tạo ra ván cờ này, là do bệ hạ muốn xem thử có bao nhiêu người muốn nhúng chàm thủy sư, rồi có bao nhiêu người đã lộ ra bộ mặt thật trước.”
Sầm Chinh thản nhiên nói: “Sở dĩ không giấu diếm với ba người các ngươi, là bởi vì ba người các ngươi đã ở trong ván cờ này, mãi cho đến bây giờ bệ hạ đều tín nhiệm đạo trưởng, bệ hạ cũng xem trọng Thẩm Lãnh, còn Trà Nhi cô nương tất nhiên cũng không phải là người ngoài.”
Thẩm Lãnh thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu tiếp tục yên lặng không nói gì.
Sầm Chinh nhìn về phía Trang Ung: “Có thể nói ra hết chứ?”
Trang Ung gật đầu: “Thẩm Lãnh đã có thông văn hạp trong tay, tất nhiên có thể nói.”
Sầm Chinh “Ừ” một tiếng: “Bệ hạ rất muốn biết, tin tức lập thái tử vừa mới lan truyền ra ngoài rốt cuộc sẽ có bao nhiêu người vội vàng đi đầu danh trạng, thủy sư… vẫn luôn đứng trên đầu sóng ngọn gió.”
Thẩm Lãnh cưỡi ngựa chạy một mạch gần cả trăm dặm cũng không thể tìm được Sầm Chinh, thậm chí không biết Sầm Chinh đã đi theo con đường nào, đuổi theo xa như vậy rồi mà vẫn trở về tay không nên tất nhiên tâm trạng sẽ không được tốt. Thẩm Lãnh hy vọng rằng suy đoán của mình không chính xác, hoặc người của Bạch Thượng Niên cũng hoàn toàn không biết rõ đường đi của Sầm Chinh giống như mình.
Phía trước xuất hiện một ngã tư đường, đã đến đây rồi thì thật ra đã không còn ý nghĩa để mà tiếp tục đuổi theo.
Đúng lúc này, phía sau bỗng dưng vang lên một hồi tiếng vó ngựa, Thẩm Lãnh quay đầu nhìn liền thấy Dương Thất Bảo dẫn người đuổi theo.
“Tướng quân, đề đốc đại nhân gọi người về.”
Dương Thất Bảo nhảy từ trên lưng ngựa xuống: “Không biết có chuyện gì, chỉ là rất gấp.”
Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày.
Không lẽ Trang Ung cũng biết được chuyện người của Lưu Vân Hội ra tay với Quán Đường Khẩu?
Hắn nhìn về phía Hắc Nhãn, hình như Hắc Nhãn đoán được hắn đang nghĩ gì cho nên đã gật đầu một cái.
“Được.”
Đầu lông mày của Thẩm Lãnh giãn ra: “Vậy thì trở về thôi.”
Hắc Nhãn lập tức kéo Thẩm Lãnh lại: “Ngươi về trước, ta sẽ dẫn người chia ra đuổi theo.”
Thẩm Lãnh lắc đầu: “Chỉ sợ là không cần đâu.”
Trong lòng Hắc Nhãn bỗng dưng chùng xuống.
Cả đoàn người cưỡi ngựa chạy về thủy sư, Dương Thất Bảo không biết tại sao Trang Ung lại gọi Thẩm Lãnh quay về, chỉ biết là rất gấp. Sau khi về đến thủy sư, Đỗ Uy Danh đã đợi sẵn ở bên ngoài, lúc nhìn thấy Thẩm Lãnh liền thốt ra câu đầu tiên: “Tướng quân nói, hôm nay người có việc mà mình nên làm.”
Cho nên việc mà ngươi vốn không nên làm thì đừng có đi làm nữa, cho nên Thẩm Lãnh đoán rằng bây giờ cục diện trong phạm vi quận An Dương vẫn còn trong tầm kiểm soát của Trang Ung.
Tất nhiên Thẩm Lãnh chưa có quên, Trang Ung mời hắn và Trà Nhi, Thẩm tiên sinh đến chơi nhà. Vốn dĩ nhà của Trang Ung ở thành An Dương cách thủy sư chỉ có hơn mười dặm. Từ sau khi Trang Ung nhậm chức đề đốc thủy sư, hoàng đế cho nha môn quận phủ quận An Dương chọn một trạch viện ở trong thành, khoảng một tháng Trang Ung sẽ trở về thành An Dương một lần, nhưng lúc này dù sao trời đã sắp tối đen, đường đi mười mấy dặm vào ban đêm cũng không dễ đi.
“Đội chính thân binh Trương Quỹ của đề đốc đại nhân đang ở bên quân trướng để đợi tướng quân, hình như ông ta đang chuẩn bị thứ gì đó, cho ta đứng đợi ở cửa vào doanh, sợ người bỏ lỡ.” Đỗ Uy Danh chỉ về phía quân trướng: “Tướng quân, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Lãnh khẽ lắc đầu: “Trở về rồi nói cho ngươi biết, quay về nghỉ ngơi hết đi.”
Thẩm Lãnh đến đại trướng của đề đốc, đứng bên ngoài nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên trong, Trương Quỹ nhìn về phía Thẩm Lãnh, cười cười: “Chỉ còn thiếu tướng quân người thôi.”
Rèm quân trướng được kéo ra, vậy mà Thẩm tiên sinh và Trà Nhi lại đi ra từ bên trong.
Thẩm Lãnh càng lúc càng cảm thấy chuyện hôm nay không ổn, thế nhưng đã đến đây rồi hình như cũng chỉ có thể đi tiếp từng bước theo sự sắp xếp của Trang Ung. Trang Ung đứng cao hơn hắn, nhìn xa hơn hắn, có thể đến gần vị hoàng đế bệ hạ đó của Đại Ninh, cho nên có rất nhiều chuyện Thẩm Lãnh vẫn không nhìn thấu được nhưng đầu óc của Trang Ung thì biết được rõ ràng.
Trương Quỹ dẫn ba người bọn họ đi ra từ phía sau quân doanh, bên ngoài đã có một chiếc ngựa chờ sẵn ở đấy, chiếc xe đi dọc theo đường nhỏ tiến vào trong một khu rừng, vậy mà bên trong lại có ba chiếc xe ngựa giống nhau như đúc đang đậu ở đó. Thế nhưng bọn Thẩm Lãnh vẫn theo sự sắp xếp của Trương Quỹ không có lên bất kỳ một chiếc nào, mà đợi bốn chiếc xe ngựa đều ra khỏi khu rừng đi theo đường nhỏ tiến thẳng về phía trước, cho đến khi trời tối là đã tiến vào núi Đề Hồ.
Núi Đề Hồ ở ngay phía sau đại doanh thủy sư giáp sông Nam Bình, mà bọn Thẩm Lãnh sống ở thôn Ngụy cũng ở dưới núi Đề Hồ không xa lắm, đi theo thềm đá trên đường nhỏ đi thẳng lên, dưới bóng rừng thấp thoáng có một đạo quán.
Đạo quán này có quy mô không nhỏ, ban ngày cũng tiếp đãi hương khách, Thẩm Lãnh biết trên núi có một đạo quán như thế này nhưng lại chưa từng đến đây.
Tiến vào sơn môn, có một tiểu đạo nhân trực tiếp dẫn bọn họ đi vào trong hậu viện, đèn đuốc trong hậu viện sáng hơn tiền viện nhiều, vừa vào cửa liền nhìn thấy Trang Ung đang múa kiếm ở trong viện, loại múa kiếm mà văn nhân cũng biết múa. Trong hành lang dưới mái hiên, có hai nữ tử đứng sóng vai ở đó nhìn chằm chằm Trang Ung không chớp mắt, một già một trẻ, mặt mày mang vẻ tươi cười.
Nữ tử có tuổi tác lớn hơn đó thoạt nhìn cũng chỉ hơn ba mươi, hoặc là do bảo dưỡng tốt nên không nhìn ra dấu vết chân thật của năm tháng, có một loại khí chất ung dung nhàn nhạt. Thiếu nữ đứng bên cạnh nàng thoạt nhìn cũng chỉ mới mười sáu tuổi xuân, yên lặng đứng đó tựa như một đóa hoa lan tĩnh lặng, khí chất thanh nhã, khiến người ta đã gặp qua là không thể quên.
Thấy có người đi vào, Trang Ung lập tức thu kiếm vào vỏ, phụ nhân đó vội vàng bước xuống bậc thang nở nụ cười thân thiện, thiếu nữ mặc váy dài màu tím thì hơi cúi người tỏ ý xin lỗi rồi dẫn nha hoàn đi vào trong nội đường. Nàng ta là loại người hoàn toàn khác với Trà gia, trên người Trà gia tràn trề khí chất giang hồ nặng như vậy, nào có từng để ý đến quy tắc thiếu nữ chưa lấy chồng gì đó không thể tùy tiện gặp khách.
Trà gia nhìn thiếu nữ đó cũng không khỏi ngây ra một lúc, chậc chậc miệng, nói: “Thật là đẹp.”
Nghiêng đầu nhìn sang Thẩm Lãnh, nhưng lại phát hiện Thẩm Lãnh chỉ chú ý đến nàng: “Ai đẹp?”
Trà gia: “Huynh không thấy cô nương xinh đẹp vừa rồi đó sao?”
Thẩm Lãnh: “Lúc nãy chỉ để ý đến kiếm pháp của đề đốc đại nhân, thật đúng là tệ hại vô cùng…”
Trà gia: “Khụ khụ… Đó chẳng qua chỉ là múa kiếm thôi mà.”
Thẩm Lãnh nghĩ thầm nếu kiếm không được dùng làm vũ khí, thì múa nó có tác dụng gì?
Trà gia quay đầu qua hành lễ với Trang Ung, Thẩm Lãnh thở phào một hơi thật dài nghĩ thầm mong muốn được sống của mình vẫn rất mạnh, cô nương đó đúng là rất đẹp… mặc dù chỉ nhìn thoáng qua thôi.
Tất nhiên phụ nhân đó chính là thê tử của Trang Ung, cũng là người trong phủ Lưu Vương năm đó, cho nên sau khi nhìn thấy Thẩm tiên sinh liền nhanh chân đi qua hành lễ: “Đạo trưởng.”
Thẩm tiên sinh nhanh chóng đáp lễ: “Tẩu phu nhân khách khí rồi.”
Trang Ung cười, nói: “Ngươi và Ấu Nha đã mười mấy năm rồi chưa có gặp nhau.”
Nghe thấy Trang Ung gọi mình như vậy trước mặt người ngoài, trên mặt phu nhân hơi ửng đỏ, Thẩm tiên sinh thấy thế liền thở dài liên tục: “Nhìn bộ dạng bây giờ của ngươi, thậm chí ta còn nghi ngờ tiểu nha đầu đánh giỏi nhất vương phủ trong ký ức của ta có phải là giả hay không.”
Lúc này phu nhân cười rộ lên mới thể hiện ra vài phần tiêu sái, cũng hơi hơi có bộ dạng của năm ấy.
Trang Ung mời bọn họ đến thư phòng ngồi, phu nhân đích thân rót trà, nhưng rất nhanh liền rời khỏi phòng.
“Rất bất ngờ?”
Trang Ung nhìn về phía Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh gật gật đầu: “Rất bất ngờ.”
Trang Ung đến bên cửa sổ nhìn sắc trời tối tăm ở bên ngoài: “Quận An Dương này thậm chí cả Giang Nam đạo cũng không có thái bình như ngươi tưởng tượng, thật ra cả Đại Ninh cũng vậy, tất cả phồn hoa cẩm tú đều chỉ là vẻ bề ngoài, nhất là gần đây càng trở nên không yên ổn hơn.”
Ông quay đầu nhìn Thẩm tiên sinh một cái: “Nghe nói, bệ hạ muốn lập thái tử.”
Thẩm tiên sinh biến sắc: “Là người nào? !”
“Chính là người đó, còn có thể là ai nữa?”
Trang Ung không nhịn được mà thở dài một tiếng: “Bà ta đã thắng cược rồi.”
Dường như Thẩm tiên sinh đã lập tức bị rút hết sức lực trên người, lúc ngồi ở đó, bả vai cũng hơi run rẩy.
“Tại sao bệ hạ phải nóng vội như vậy?”
“Không phải là bệ hạ nóng vội, mà bệ hạ cũng bất đắc dĩ.”
Trang Ung vịn tay lên cửa sổ nói bằng giọng điệu có chút bi thương: “Nếu còn có thể lựa chọn, bệ hạ cũng sẽ không lập người đó… Mặc dù ta không biết nhiều về chuyện năm ấy, nhưng sao có thể chưa từng nghe nói một chút nào, chuyện hoàng hậu làm quá tuyệt tình, bệ hạ chỉ nhốt bà ta mười mấy năm giống như giam lỏng, hoàng hậu chỉ là cái danh mà thôi, khổ nỗi… cho đến năm kia Huệ quý phi mới sinh hạ một vị hoàng tử, còn quá nhỏ.”
Thẩm tiên sinh ngồi dậy: “Bệ hạ hoàn toàn có thể đợi thêm vài năm nữa.”
“Bệ hạ không muốn đợi.” Trang Ung nói: “Có biết tại sao bệ hạ lại muốn xây dựng thủy sư không? Nhìn từ bên ngoài thoạt như là vì loại bỏ mối họa trên biển, nhưng thực tế vẫn là vì chuẩn bị cho việc đánh người Hắc Vũ ở phương bắc, có thủy sư khổng lồ chi viện, thì có thể khiến cho người Hắc Vũ không qua được sông Khắc Tô Lực Lạp, tiếp viện của chúng ta cũng có thể gửi tiếp tế đến bắc cương nhanh gấp hai lần bình thường. Hẳn là ngươi nên biết tâm tư của bệ hạ… Bệ hạ lên ngôi đã được gần hai mươi năm rồi.”
Thẩm tiên sinh bỗng dưng phản ứng lại: “Bệ hạ muốn thân chinh? !”
Trang Ung gật đầu: “Đúng vậy… đó là chuyện mà bệ hạ đã luôn mong mỏi, năm đó bệ hạ mang quân đánh vào Hắc Vũ ba trăm dặm, là chiến tích mạnh nhất từ trước đến nay của Đại Ninh, lòng bệ hạ vẫn luôn ở phương bắc, nhưng nếu thân chinh thì cần có người ở lại thủ thành Trường An, cho nên… chỉ có thể là thái tử.”
Trang Ung nhìn Thẩm tiên sinh một cái rồi nói tiếp: “Tin tức này vừa truyền ra ngoài, những gia tộc đã từng cố ý bất hòa với gia tộc của hoàng hậu đều đứng ra. Hoàng hậu cố gắng chống đỡ được gần hai mươi năm cuối cùng cũng sắp sức cùng lực kiệt rồi, mẹ quý nhờ con, sau này bệ hạ cũng sẽ đối xử với bà ta bằng một thái độ khác.”
Lúc ông nói chuyện nhìn thấy hai tay của Thẩm tiên sinh nắm lại thật chặt, mu bàn tay đều nổi cả gân xanh.
“Chúng ta không thể thay đổi được gì.” Trang Ung đi qua vỗ vỗ vai Thẩm tiên sinh: “Chúng ta chỉ là thần tử.”
Thẩm tiên sinh đột nhiên ngẩng đầu lên: “Có lẽ chúng ta có thể thay đổi.”
Trang Ung lắc đầu: “Thay đổi được cũng không kịp nữa rồi, chắc hẳn ý chỉ của bệ hạ rất nhanh sẽ truyền khắp thiên hạ, bệ hạ muốn cho thái tử vài năm để học tập và tích lũy, tính ra nhiều nhất chỉ cần 3-5 năm nữa, chuyện bệ hạ thân chinh sẽ ngày càng rõ ràng hơn…”
Thẩm tiên sinh suy sụp thở dài một hơi, thoạt nhìn cả người đều mềm nhũn ra.
“Chuyện này vẫn chưa được điều tra rõ ràng.” Ông nói như tự lẩm bẩm.
Trang Ung khẽ nhíu mày: “Sao ngươi còn chưa hiểu, mặc kệ người mà ngươi muốn tìm có phải là ruột thịt của bệ hạ hay không, cũng không thể ảnh hưởng đến sự thật thái tử là ruột thịt của bệ hạ.”
Thẩm tiên sinh ngã ngồi xuống ghế, mặt cắt không còn giọt máu.
Trang Ung nói: “Thái tử và đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng rất thân thiết với nhau, đây là chuyện mà cả triều văn võ đều biết. Mộc Chiêu Đồng đưa con trai của lão ta đến thủy sư chỉ là vì muốn làm đẹp lý lịch cho con trai thôi sao? Nếu là như vậy thì Mộc Chiêu Đồng quá là nông cạn rồi, xét đến cùng lão ta cũng muốn nắm trong tay một quyền hành to lớn.”
“Chẳng lẽ bệ hạ không biết sao?”
“Có gì có thể qua được mắt bệ hạ? Chỉ là bệ hạ tạm thời không thể hành động mà thôi.”
“Vậy cũng không phải là không có cách.” Thẩm tiên sinh nhìn về phía Trang Ung: “Cho nên, trạch viện của ngươi ở quận An Dương trong thành là giả, ngay cả ngươi cũng không an toàn!”
Trang Ung gật gật đầu: “Đúng vậy, ngay cả ta cũng không an toàn.”
Thẩm Lãnh vẫn một mực yên lặng bỗng dưng ngẩng đầu lên: “Sầm tướng quân đâu rồi?”
“Ta ở đây.”
Bình phong trong thư phòng bỗng được mở ra, Sầm Chinh bước ra từ phía sau tấm bình phong: “Nếu đã biết là không an toàn, tất nhiên ta sẽ không để cho bản thân bị loại bỏ dễ dàng như vậy. Lý do tạo ra ván cờ này, là do bệ hạ muốn xem thử có bao nhiêu người muốn nhúng chàm thủy sư, rồi có bao nhiêu người đã lộ ra bộ mặt thật trước.”
Sầm Chinh thản nhiên nói: “Sở dĩ không giấu diếm với ba người các ngươi, là bởi vì ba người các ngươi đã ở trong ván cờ này, mãi cho đến bây giờ bệ hạ đều tín nhiệm đạo trưởng, bệ hạ cũng xem trọng Thẩm Lãnh, còn Trà Nhi cô nương tất nhiên cũng không phải là người ngoài.”
Thẩm Lãnh thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu tiếp tục yên lặng không nói gì.
Sầm Chinh nhìn về phía Trang Ung: “Có thể nói ra hết chứ?”
Trang Ung gật đầu: “Thẩm Lãnh đã có thông văn hạp trong tay, tất nhiên có thể nói.”
Sầm Chinh “Ừ” một tiếng: “Bệ hạ rất muốn biết, tin tức lập thái tử vừa mới lan truyền ra ngoài rốt cuộc sẽ có bao nhiêu người vội vàng đi đầu danh trạng, thủy sư… vẫn luôn đứng trên đầu sóng ngọn gió.”
/150
|