Thẩm Lãnh đưa Vương Căn Đống đi làm quen đội ngũ một chút, đến bây giờ một kỳ chiến binh này xem như đã phân phối đầy đủ. Bất giác Thẩm Lãnh đã đến độ cao của Sầm Chinh, mà biến hóa này nhanh đến mức ngay cả bản thân Thẩm Lãnh cũng chưa kịp thích ứng, mỗi một bước kế tiếp cũng sẽ không cho hắn quá nhiều thời gian để thích ứng, nếu không thì chỉ có thể tụt lại phía sau người khác.
Việc luyện binh vẫn như trước, tăng cường huấn luyện vẫn như trước, đám thủ hạ đã quen với tiết tấu của Thẩm Lãnh cũng sẽ không có câu oán hận. Trước đây có người rảnh rỗi sinh nhàm chán đã bình chọn kỳ đội ngũ đánh giỏi nhất trong thủy sư, đội chiến binh mới tinh do Thẩm Lãnh quản lý đứng đầu trong danh sách.
Hiện giờ quy mô của thủy sư đã có gần năm vạn người, dựa theo quân chế chiến binh của Đại Ninh, hai đội năm người là một đội mười người, mười đội mười người là một đoàn, ba đoàn là một tiêu doanh, ba tiêu doanh là một kỳ, mười kỳ là một quân.
Thủy sư đã có năm quân, hiện giờ trong toàn bộ thủy sư đã phân phối hơn hai trăm chiếc Hùng Ngưu, vẫn là chiến hạm chủ lực của thủy sư, mỗi chiếc Hùng Ngưu hai bên đều có treo một chiếc Phi Ngư.
Thuyền tấn công Thiết Tê có tám mươi chiếc, chiến thuyền Liễu Oanh có thể chở một tiêu doanh chiến binh có hơn ba trăm chiếc, chiến thuyền cỡ lớn Vạn Quân có ba mươi chiếc, còn có kì hạm thần uy của Trang Ung, như vậy nếu như quy mô toàn quân xuất kích cũng được tính đến bốn chữ mênh mông cuồn cuộn.
Thẩm Lãnh sắp xếp đội ngũ huấn luyện xong xuôi liền theo Trang Ung đến xưởng thuyền An Dương, cách thủy sư không tính là quá gần, cưỡi ngựa cũng phải đi hết nửa ngày. Sau khi đến xưởng thuyền An Dương thì đã qua buổi trưa, quan viên của xưởng thuyền nghe nói đề đốc đại nhân đến liền vội vàng ra nghênh đón.
"Sau khi từ nam cương trở về ngươi đã nói với ta một ý tưởng." Trang Ung vừa đi vừa quay sang Thẩm Lãnh nói: "Cho dù là Phi Ngư cũng vẫn không quá linh hoạt, thuyền đánh cá nhỏ của những thổ tộc nam cương đã cho ngươi linh cảm, ta đã đưa bản phác thảo do ngươi tự vẽ cho xưởng thuyền, hiện giờ đã chế tạo ra gần trăm chiếc rồi."
Trang Ung nói: "Chỉ có điều vẫn chưa qua kiểm nghiệm, cho nên vẫn chưa trang bị vào thủy sư."
Thẩm Lãnh cười: "Loại khoái thuyền mười lăm người mười bốn mái chèo này ở trong cự ly ngắn, chắc khoái thuyền của người Cầu Lập cũng không theo kịp."
Đoàn người tiến vào xưởng thuyền, bên phía bến thuyền có một dãy khoái thuyền mới tinh xếp hàng song song neo đậu ở đó, chiến thuyền như vậy có thể ngồi mười lăm binh sĩ, mười bốn người đều có thể chèo thuyền, một người ở đuôi thuyền cầm lái.
"Ngươi đặt một cái tên đi." Trang Ung nhìn những chiếc thuyền kia: "Lần trước khi ta tới đã đặc biệt cho người chèo thử xem sao, tốc độ nhanh như mũi tên."
Thẩm Lãnh nhìn mái chèo ngay ngắn dày đặc hai bên thuyền, vì vậy nói: "Con Rết."
"Con Rết?" Trang Ung nói: "Đây cũng là một cái tên mới lạ."
"Trông giống như con rết, hơn nữa chỉ cần bị thuyền của chúng ta bám theo thì cũng sẽ như bị con rết độc cắn một miếng, đừng hòng chạy thoát."
"Được, về sau loại thuyền nhỏ này hãy gọi là Con Rết, ngươi dẫn người đi kiểm nghiệm một chút, nếu là không có vấn đề thì sẽ trang bị cho thủy sư, Phi Ngư treo ở hai bên Hùng Ngưu đổi thành khoái thuyền Con Rết."
Thẩm Lãnh mang theo thủ hạ đi lên một chiếc thuyền. Mười mấy người đồng thời chèo thuyền dưới khẩu hiệu của người cầm lái, không bao lâu tốc độ đã nhanh hơn, thuyền lướt đi trên mặt nước giống như một mũi tên, đứng xa xa nhìn giống như căn bản không phải ở trong nước mà là đã bay lên khỏi mặt nước vậy.
"Nhanh quá!"
Tứ phẩm Uy Dương tướng quân Dương Vũ Ngưng là tướng của năm quân dưới trướng Trang Ung, dưới trướng có hơn một vạn chiến binh, có thể nói quyền cao chức trọng.
Ông ta nhìn chiếc khoái thuyền kia mà không nhịn được cảm thán: "Người trẻ tuổi bây giờ thật là đáng sợ."
Một vị tứ phẩm tướng quân khác - Mộc Tiêu Phong thì không có thể hiện gì, với tư cách phó đề đốc của thủy sư cũng coi như là dưới một người trên vạn người, nhưng sau khi y bị Trang Ung trách cứ lần trước thì thật sự giống như đã bớt kiêu căng, ngoan ngoãn giữ khuôn phép làm một phó đề đốc không hề có thực quyền, cho dù là lúc thăng trướng nghị sự cũng không hề chen miệng vào, hỏi cái gì cũng là đúng đúng đúng dạ dạ dạ, nhưng mà vẻ oán hận trong ánh mắt kia thì ai nấy cũng nhìn ra được. Không có Thẩm Lãnh ở trước mắt kích thích y cũng tốt, nếu Thẩm Lãnh lảng vảng trước mặt y, ngay cả chính y cũng không biết y có thể khống chế bản thân bao lâu.
Vết sẹo trên mặt không đau, nhưng trong lòng đau.
Người đứng bên cạnh Mộc Tiêu Phong là tứ phẩm tướng quân Đàm Linh Hồ, là con trai của tây cương trọng giáp đại tướng quân Đàm Cửu Châu. Cũng không biết tại sao Đàm Cửu Châu lại đặt cho con trai một cái tên như vậy, bất kể là ai nghe xong cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Tứ phẩm tướng quân ở bên trái Đàm Linh Hồ tên là Lý Ký, trên người hoặc nhiều hoặc ít cũng có một chút huyết mạch hoàng tộc, cho nên ở trong thủy sư này cũng coi như có địa vị cao. Người này cũng là một người hiền lành, sắp 50 tuổi, mặc kệ lúc nào cũng đều mỉm cười, đối với ai cũng cực khách khí, nếu như tính theo vai vế, đương kim bệ hạ còn nhỏ hơn ông ta một thế hệ.
Còn có hai vị tứ phẩm tướng quân mỗi người lĩnh một quân, người đứng ở bên trái Trang Ung là một người cao to cường tráng cũng không kém Vương Khoát Hải là mấy, liếc nhìn đã biết là một viên đại tướng dũng mãnh, râu quai nón, mắt báo, khí thế phi phàm, việc y không thích nhất chính là nhắc đến tên của y... Đường Bảo Bảo.
Lũng Hữu Đường gia là nhất lưu thế gia của Đại Ninh, Đường Cửu Niệm đứng đầu Đại Ninh khai quốc thập nhị công chính là tổ tông của Đường Bảo Bảo. Có quân công to lớn như vậy, Đường gia lại ngoan ngoãn an phận ở tây bắc, cho nên qua nhiều năm như vậy gia tộc vẫn vững chắc như núi.
Nguồn gốc của cái tên Đường Bảo Bảo tương đối thú vị. Khi y còn rất nhỏ, Đường gia lão thái thái thích nhất tên nhóc khoẻ mạnh kháu khỉnh này, đã cố chấp thì cũng không có ai có thể khuyên nổi, hai chữ Bảo Bảo này y muốn quăng đi cũng không quăng được, lúc trẻ còn sẽ có chút đắc ý, ta là là bảo bảo của trên dưới Đường gia... Nhưng mà sau này lớn tuổi thì tên này lại là nỗi đau trong lòng.
Người đứng bên cạnh Đường Bảo Bảo gia thế cũng không kém cạnh y bao nhiêu, mặc dù cũng đã hơn bốn mươi tuổi nhưng nhìn bề ngoài giống như mới qua 30 tuổi, khuôn mặt giống như thanh niên, mày kiếm lãng mục, hồi trẻ tất nhiên càng đẹp trai hơn, người này xuất thân thành Yên Hứa gia, tên là Hứa Như.
Tính cả Trang Ung, bảy người này chính là trung tâm quyền lực của thủy sư hiện giờ. Đương nhiên Mộc Tiêu Phong thì tương đối lúng túng, trừ y ra, năm vị tướng quân tứ phẩm đều là tướng của năm quân, duy chỉ có y là một phó đề đốc đầu cơ.
Nghe xong lời Dương Vũ Ngưng nói, Đường Bảo Bảo không nhịn được cũng tán thưởng một tiếng: "Đúng vậy, đời sau mạnh hơn đời trước, Hứa tướng quân, tài của lệnh lang càng khiến ta bội phục hơn, Đường Bảo... Đường mỗ ta không để ý đến nhiều người trẻ tuổi lắm, về phần Mạnh Trường An và Bạch Tiểu Lạc từ trong thư viện trước sau đi ra thì chưa từng gặp nên không tiện nói gì, lệnh lang Bệnh Kỷ và công tử Lục Trọng Ngô của tướng quân cấm quân Lục Hạo thì ta đã tận mắt thấy, đúng là nhân tài kiệt xuất của thế hệ trẻ tuổi."
Kỳ thi đấu toàn quân trước, người sáng chói nhất thế hệ trẻ tuổi là Bành Trảm Sa, khổ nỗi tổng hợp thực lực còn không bằng cả người xếp thứ mười của kỳ thi trước nữa, cho nên căn bản không vào được thập đại tân tú, cũng không phải vì Bành Trảm Sa thật sự yếu như vậy, mà bởi vì kỳ thi đấu trước nữa có thể nói là quá nhiều anh tài.
Kỳ thi trước đó nữa có Võ Tân Vũ, Bùi Khiếu, Hải Sa đã khiến cho người ta cảm thấy người trẻ tuổi quá đáng sợ. Người xếp thứ nhất trong kỳ thi trước kỳ thi của Bành Trảm Sa là con trai Hứa Bệnh Kỷ của tướng quân Hứa Như, xếp thứ hai là Lục Trọng Ngô, xếp thứ ba là Đường Thú. Có người nói này ba người trẻ tuổi này còn vượt qua Võ Tân Vũ, Bùi Khiếu và Hải Sa.
Trang Ung bỗng nhiên cảm khái nói: "Sắp hết năm rồi."
Mấy người thủ hạ khẽ gật đầu: "Đúng vậy, lại đến kỳ thi lớn ba năm rồi, năm nay sẽ hay hơn một chút, Bệnh Kỷ và Lục Trọng Ngô bọn họ lần đó đều vào thập đại tân tú, hiện giờ cũng đều đã đến chính ngũ phẩm, trận chiến tranh giành thập đại chiến tướng năm nay sợ là sẽ có chuyện lớn đấy."
"Năm nay có mấy người trẻ tuổi đáng chú ý, đương nhiên là có vị này của thủy sư chúng ta."
Dương Vũ Ngưng chỉ chỉ Thẩm Lãnh đang dẫn ngươi đi thử thuyền trên mặt nước, sau đó vừa cười vừa nói: "Lần thi đấu trước thủy sư chúng ta không có ai trúng tuyển, bệ hạ còn trách cứ vài câu, lần này thì khác rồi."
Nghe xong câu này cuối cùng Mộc Tiêu Phong cũng có chút không nhịn được: "Trông cậy vào một người như vậy làm vẻ vang cho thủy sư, sự kỳ vọng của Dương tướng quân thấp quá đấy."
"Ồ?" Dương Vũ Ngưng ngại thân phận của Mộc Tiêu Phong nên cũng không tiện trực tiếp đối đầu, cười cười nói: "Phó đề đốc đại nhân cảm thấy trong thủy sư Thẩm Lãnh không có tài năng sao? Thứ cho ta kiến thức nông cạn, chẳng lẽ trong thủy sư còn nữa người trẻ tuổi khác rất xuất chúng?"
"Bạch Niệm." Mộc Tiêu Phong thản nhiên nói: "Năm nay vừa mới vào thủy sư nên vẫn chưa có danh khí gì, đương nhiên cũng sẽ không được chư vị tướng quân nghe nói đến, nhưng mà ta tin tưởng, đến lúc đó người làm vẻ vang cho thủy sư cũng tuyệt không phải tên Thẩm Lãnh nhảy tới nhảy lui này, mà là Bạch Niệm... Một người là xuất thân ngư hộ khổ lực, một người là xuất thân danh môn vọng tộc, không thể so sánh nổi."
Trang Ung liếc nhìn Mộc Tiêu Phong nhưng không lên tiếng.
Bạch Niệm vào thủy sư còn chưa đến nửa năm, sau khi từ nam cương điều tới đây vẫn luôn giữ đúng quy củ, lúc trước mọi người đều cho rằng Bạch Niệm sẽ tiếp nhận chức vị của Sầm Chinh, nhưng không ngờ bệ hạ trực tiếp hạ chỉ đề bạt Thẩm Lãnh.
Trên thực tế, nửa năm trước hoàng đế đã an bài sẵn, Bạch Niệm chính là người thay thế Sầm Chinh, nhưng mà dị quân của Thẩm Lãnh đột ngột xuất hiện đã ảnh hưởng tới hoàng đế, đây có thể là chuyện ai cũng thật ngờ đến. Đương nhiên chỉ dựa vào một mình Thẩm Lãnh không đủ để khiến cho hoàng đế thay đổi suy nghĩ, mà là sự phỏng đoán tương đối đáng sợ đó của lão viện trưởng.
Bạch Niệm người này ở nam cương Bình Việt đạo có chiến công lớn lao, mười tám tuổi tòng quân làm từ đội chính đi lên, ở Bình Việt đạo và Lâm Việt chém giết dư nghiệt phản quân mấy năm, một năm một bậc thang, hiện giờ cũng là Dũng Nghị tướng quân chính ngũ phẩm.
Không bao lâu Thẩm Lãnh đã dẫn người trở lại, sau khi leo lên bến thuyền Thẩm Lãnh cười không ngậm được miệng: "Nhanh, thật sự nhanh."
Trang Ung khẽ gật đầu: "Khoái thuyền Con Rết này là ngươi nghĩ ra, nếu như sau này khoái thuyền thật sự tiện dùng trên chiến trường, ta sẽ báo công lao lên cho ngươi."
Mộc Tiêu Phong thản nhiên nói: "Đề đốc đại nhân báo công trước nay không thiên tư, cũng sẽ không chậm trễ, ngươi nên cảm ơn đề đốc đại nhân đàng hoàng."
Trang Ung khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì.
Thẩm Lãnh nói: "Không chỉ phải cảm ơn đề đốc đại nhân, trong lòng ta đều có cảm kích chư vị tướng quân đại nhân."
Mọi người đều mỉm cười, ít nhất nhất thái độ của Thẩm Lãnh cũng đủ tôn kính.
Thẩm Lãnh nhìn về phía Mộc Tiêu Phong giọng nói xoay chuyển: "Nhất là đối với phó đề đốc đại nhân lại càng thêm tôn kính, ngoại trừ cảm ơn bản thân ngươi ra, ta còn phải cảm ơn người nhà của ngươi."
Mộc Tiêu Phong biến sắc: "Ngươi ngông cuồng hơi sớm quá rồi đấy."
Thẩm Lãnh trưng vẻ mặt hết sức vô hại: "Ti chức... có ngông cuồng sao? Nếu có, ti chức lập tức xin lỗi phó đề đốc đại nhân, có thể có những lúc ngông cuồng không phải là ti chức cố ý, sau này ti chức sẽ thu lại hết những lúc ngông cuồng không phải là cố ý."
Ngụ ý, những lúc cố ý ngông cuồng là ta cố ý ngông cuồng.
Mộc Tiêu Phong vừa cười vừa nói: "Ta từng nghe một truyện cười nhỏ, lúc này cũng nhàn rỗi nên nói cho mọi người nghe... Có một nơi người giàu có coi như là hay làm việc thiện, có một ngày không nhịn được đã hỏi người nhà của mình, ta đã làm không ít chuyện tốt mà tại sao hàng xóm láng giềng vẫn không muốn đến nhà? Người nhà nói, còn nhớ năm trước bởi vì thiện tâm mà ngươi đã nhặt một con chó hoang không? Lúc nhặt được vẫn là một con chó con, bây giờ chó con lớn lên trở thành chó dữ, cả ngày ngồi ở cạnh cửa ra vào, trông thấy ai cũng sủa, hàng xóm láng giềng cũng là không phải là sợ một con chó, mà là không muốn so đo với một con chó."
Tất cả mọi người đều trầm mặc, lời này nói hơi quá rồi, không những đang mắng Thẩm Lãnh, ngay cả Trang Ung cũng bị mắng.
Đâu phải là truyện cười gì?
Trang Ung đột nhiên cười: "Truyện cười này không tệ."
Mộc Tiêu Phong cười hỏi: "Đề đốc đại nhân cũng cảm thấy như vậy?"
"Đúng vậy... xem ra người giàu có này thật sự rất yêu con chó này, ta nghĩ có thể ngươi đã nhớ lầm rồi, chó không phải nhặt được, mà là của nhà mình, nếu không thì chẳng lẽ người giàu có không biết con chó này không ngoan? Tất nhiên không phải, chỉ là vì yêu chó như con, để ở cửa ra vào chính là để cho tất cả mọi người nhìn thấy đây chính là con trai chó của ta, đặt ở trong nhà thì chẳng phải người khác không nhìn thấy sao?"
Sau khi nói xong ông quay người đi lên phía trước: "Xem thử trong xưởng thuyền chúng ta có bao nhiêu chiến thuyền kiểu mới đang làm."
Mọi người cất bước đi theo, duy chỉ có Mộc Tiêu Phong đứng ở đó sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, nắm chặt nắm đấm, gân xanh lộ ra trên mu bàn tay.
Thẩm Lãnh quay đầu lại liếc nhìn Mộc Tiêu Phong một cái, kẻ kia cũng đang nhìn hắn, ánh mắt như dao.
Việc luyện binh vẫn như trước, tăng cường huấn luyện vẫn như trước, đám thủ hạ đã quen với tiết tấu của Thẩm Lãnh cũng sẽ không có câu oán hận. Trước đây có người rảnh rỗi sinh nhàm chán đã bình chọn kỳ đội ngũ đánh giỏi nhất trong thủy sư, đội chiến binh mới tinh do Thẩm Lãnh quản lý đứng đầu trong danh sách.
Hiện giờ quy mô của thủy sư đã có gần năm vạn người, dựa theo quân chế chiến binh của Đại Ninh, hai đội năm người là một đội mười người, mười đội mười người là một đoàn, ba đoàn là một tiêu doanh, ba tiêu doanh là một kỳ, mười kỳ là một quân.
Thủy sư đã có năm quân, hiện giờ trong toàn bộ thủy sư đã phân phối hơn hai trăm chiếc Hùng Ngưu, vẫn là chiến hạm chủ lực của thủy sư, mỗi chiếc Hùng Ngưu hai bên đều có treo một chiếc Phi Ngư.
Thuyền tấn công Thiết Tê có tám mươi chiếc, chiến thuyền Liễu Oanh có thể chở một tiêu doanh chiến binh có hơn ba trăm chiếc, chiến thuyền cỡ lớn Vạn Quân có ba mươi chiếc, còn có kì hạm thần uy của Trang Ung, như vậy nếu như quy mô toàn quân xuất kích cũng được tính đến bốn chữ mênh mông cuồn cuộn.
Thẩm Lãnh sắp xếp đội ngũ huấn luyện xong xuôi liền theo Trang Ung đến xưởng thuyền An Dương, cách thủy sư không tính là quá gần, cưỡi ngựa cũng phải đi hết nửa ngày. Sau khi đến xưởng thuyền An Dương thì đã qua buổi trưa, quan viên của xưởng thuyền nghe nói đề đốc đại nhân đến liền vội vàng ra nghênh đón.
"Sau khi từ nam cương trở về ngươi đã nói với ta một ý tưởng." Trang Ung vừa đi vừa quay sang Thẩm Lãnh nói: "Cho dù là Phi Ngư cũng vẫn không quá linh hoạt, thuyền đánh cá nhỏ của những thổ tộc nam cương đã cho ngươi linh cảm, ta đã đưa bản phác thảo do ngươi tự vẽ cho xưởng thuyền, hiện giờ đã chế tạo ra gần trăm chiếc rồi."
Trang Ung nói: "Chỉ có điều vẫn chưa qua kiểm nghiệm, cho nên vẫn chưa trang bị vào thủy sư."
Thẩm Lãnh cười: "Loại khoái thuyền mười lăm người mười bốn mái chèo này ở trong cự ly ngắn, chắc khoái thuyền của người Cầu Lập cũng không theo kịp."
Đoàn người tiến vào xưởng thuyền, bên phía bến thuyền có một dãy khoái thuyền mới tinh xếp hàng song song neo đậu ở đó, chiến thuyền như vậy có thể ngồi mười lăm binh sĩ, mười bốn người đều có thể chèo thuyền, một người ở đuôi thuyền cầm lái.
"Ngươi đặt một cái tên đi." Trang Ung nhìn những chiếc thuyền kia: "Lần trước khi ta tới đã đặc biệt cho người chèo thử xem sao, tốc độ nhanh như mũi tên."
Thẩm Lãnh nhìn mái chèo ngay ngắn dày đặc hai bên thuyền, vì vậy nói: "Con Rết."
"Con Rết?" Trang Ung nói: "Đây cũng là một cái tên mới lạ."
"Trông giống như con rết, hơn nữa chỉ cần bị thuyền của chúng ta bám theo thì cũng sẽ như bị con rết độc cắn một miếng, đừng hòng chạy thoát."
"Được, về sau loại thuyền nhỏ này hãy gọi là Con Rết, ngươi dẫn người đi kiểm nghiệm một chút, nếu là không có vấn đề thì sẽ trang bị cho thủy sư, Phi Ngư treo ở hai bên Hùng Ngưu đổi thành khoái thuyền Con Rết."
Thẩm Lãnh mang theo thủ hạ đi lên một chiếc thuyền. Mười mấy người đồng thời chèo thuyền dưới khẩu hiệu của người cầm lái, không bao lâu tốc độ đã nhanh hơn, thuyền lướt đi trên mặt nước giống như một mũi tên, đứng xa xa nhìn giống như căn bản không phải ở trong nước mà là đã bay lên khỏi mặt nước vậy.
"Nhanh quá!"
Tứ phẩm Uy Dương tướng quân Dương Vũ Ngưng là tướng của năm quân dưới trướng Trang Ung, dưới trướng có hơn một vạn chiến binh, có thể nói quyền cao chức trọng.
Ông ta nhìn chiếc khoái thuyền kia mà không nhịn được cảm thán: "Người trẻ tuổi bây giờ thật là đáng sợ."
Một vị tứ phẩm tướng quân khác - Mộc Tiêu Phong thì không có thể hiện gì, với tư cách phó đề đốc của thủy sư cũng coi như là dưới một người trên vạn người, nhưng sau khi y bị Trang Ung trách cứ lần trước thì thật sự giống như đã bớt kiêu căng, ngoan ngoãn giữ khuôn phép làm một phó đề đốc không hề có thực quyền, cho dù là lúc thăng trướng nghị sự cũng không hề chen miệng vào, hỏi cái gì cũng là đúng đúng đúng dạ dạ dạ, nhưng mà vẻ oán hận trong ánh mắt kia thì ai nấy cũng nhìn ra được. Không có Thẩm Lãnh ở trước mắt kích thích y cũng tốt, nếu Thẩm Lãnh lảng vảng trước mặt y, ngay cả chính y cũng không biết y có thể khống chế bản thân bao lâu.
Vết sẹo trên mặt không đau, nhưng trong lòng đau.
Người đứng bên cạnh Mộc Tiêu Phong là tứ phẩm tướng quân Đàm Linh Hồ, là con trai của tây cương trọng giáp đại tướng quân Đàm Cửu Châu. Cũng không biết tại sao Đàm Cửu Châu lại đặt cho con trai một cái tên như vậy, bất kể là ai nghe xong cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Tứ phẩm tướng quân ở bên trái Đàm Linh Hồ tên là Lý Ký, trên người hoặc nhiều hoặc ít cũng có một chút huyết mạch hoàng tộc, cho nên ở trong thủy sư này cũng coi như có địa vị cao. Người này cũng là một người hiền lành, sắp 50 tuổi, mặc kệ lúc nào cũng đều mỉm cười, đối với ai cũng cực khách khí, nếu như tính theo vai vế, đương kim bệ hạ còn nhỏ hơn ông ta một thế hệ.
Còn có hai vị tứ phẩm tướng quân mỗi người lĩnh một quân, người đứng ở bên trái Trang Ung là một người cao to cường tráng cũng không kém Vương Khoát Hải là mấy, liếc nhìn đã biết là một viên đại tướng dũng mãnh, râu quai nón, mắt báo, khí thế phi phàm, việc y không thích nhất chính là nhắc đến tên của y... Đường Bảo Bảo.
Lũng Hữu Đường gia là nhất lưu thế gia của Đại Ninh, Đường Cửu Niệm đứng đầu Đại Ninh khai quốc thập nhị công chính là tổ tông của Đường Bảo Bảo. Có quân công to lớn như vậy, Đường gia lại ngoan ngoãn an phận ở tây bắc, cho nên qua nhiều năm như vậy gia tộc vẫn vững chắc như núi.
Nguồn gốc của cái tên Đường Bảo Bảo tương đối thú vị. Khi y còn rất nhỏ, Đường gia lão thái thái thích nhất tên nhóc khoẻ mạnh kháu khỉnh này, đã cố chấp thì cũng không có ai có thể khuyên nổi, hai chữ Bảo Bảo này y muốn quăng đi cũng không quăng được, lúc trẻ còn sẽ có chút đắc ý, ta là là bảo bảo của trên dưới Đường gia... Nhưng mà sau này lớn tuổi thì tên này lại là nỗi đau trong lòng.
Người đứng bên cạnh Đường Bảo Bảo gia thế cũng không kém cạnh y bao nhiêu, mặc dù cũng đã hơn bốn mươi tuổi nhưng nhìn bề ngoài giống như mới qua 30 tuổi, khuôn mặt giống như thanh niên, mày kiếm lãng mục, hồi trẻ tất nhiên càng đẹp trai hơn, người này xuất thân thành Yên Hứa gia, tên là Hứa Như.
Tính cả Trang Ung, bảy người này chính là trung tâm quyền lực của thủy sư hiện giờ. Đương nhiên Mộc Tiêu Phong thì tương đối lúng túng, trừ y ra, năm vị tướng quân tứ phẩm đều là tướng của năm quân, duy chỉ có y là một phó đề đốc đầu cơ.
Nghe xong lời Dương Vũ Ngưng nói, Đường Bảo Bảo không nhịn được cũng tán thưởng một tiếng: "Đúng vậy, đời sau mạnh hơn đời trước, Hứa tướng quân, tài của lệnh lang càng khiến ta bội phục hơn, Đường Bảo... Đường mỗ ta không để ý đến nhiều người trẻ tuổi lắm, về phần Mạnh Trường An và Bạch Tiểu Lạc từ trong thư viện trước sau đi ra thì chưa từng gặp nên không tiện nói gì, lệnh lang Bệnh Kỷ và công tử Lục Trọng Ngô của tướng quân cấm quân Lục Hạo thì ta đã tận mắt thấy, đúng là nhân tài kiệt xuất của thế hệ trẻ tuổi."
Kỳ thi đấu toàn quân trước, người sáng chói nhất thế hệ trẻ tuổi là Bành Trảm Sa, khổ nỗi tổng hợp thực lực còn không bằng cả người xếp thứ mười của kỳ thi trước nữa, cho nên căn bản không vào được thập đại tân tú, cũng không phải vì Bành Trảm Sa thật sự yếu như vậy, mà bởi vì kỳ thi đấu trước nữa có thể nói là quá nhiều anh tài.
Kỳ thi trước đó nữa có Võ Tân Vũ, Bùi Khiếu, Hải Sa đã khiến cho người ta cảm thấy người trẻ tuổi quá đáng sợ. Người xếp thứ nhất trong kỳ thi trước kỳ thi của Bành Trảm Sa là con trai Hứa Bệnh Kỷ của tướng quân Hứa Như, xếp thứ hai là Lục Trọng Ngô, xếp thứ ba là Đường Thú. Có người nói này ba người trẻ tuổi này còn vượt qua Võ Tân Vũ, Bùi Khiếu và Hải Sa.
Trang Ung bỗng nhiên cảm khái nói: "Sắp hết năm rồi."
Mấy người thủ hạ khẽ gật đầu: "Đúng vậy, lại đến kỳ thi lớn ba năm rồi, năm nay sẽ hay hơn một chút, Bệnh Kỷ và Lục Trọng Ngô bọn họ lần đó đều vào thập đại tân tú, hiện giờ cũng đều đã đến chính ngũ phẩm, trận chiến tranh giành thập đại chiến tướng năm nay sợ là sẽ có chuyện lớn đấy."
"Năm nay có mấy người trẻ tuổi đáng chú ý, đương nhiên là có vị này của thủy sư chúng ta."
Dương Vũ Ngưng chỉ chỉ Thẩm Lãnh đang dẫn ngươi đi thử thuyền trên mặt nước, sau đó vừa cười vừa nói: "Lần thi đấu trước thủy sư chúng ta không có ai trúng tuyển, bệ hạ còn trách cứ vài câu, lần này thì khác rồi."
Nghe xong câu này cuối cùng Mộc Tiêu Phong cũng có chút không nhịn được: "Trông cậy vào một người như vậy làm vẻ vang cho thủy sư, sự kỳ vọng của Dương tướng quân thấp quá đấy."
"Ồ?" Dương Vũ Ngưng ngại thân phận của Mộc Tiêu Phong nên cũng không tiện trực tiếp đối đầu, cười cười nói: "Phó đề đốc đại nhân cảm thấy trong thủy sư Thẩm Lãnh không có tài năng sao? Thứ cho ta kiến thức nông cạn, chẳng lẽ trong thủy sư còn nữa người trẻ tuổi khác rất xuất chúng?"
"Bạch Niệm." Mộc Tiêu Phong thản nhiên nói: "Năm nay vừa mới vào thủy sư nên vẫn chưa có danh khí gì, đương nhiên cũng sẽ không được chư vị tướng quân nghe nói đến, nhưng mà ta tin tưởng, đến lúc đó người làm vẻ vang cho thủy sư cũng tuyệt không phải tên Thẩm Lãnh nhảy tới nhảy lui này, mà là Bạch Niệm... Một người là xuất thân ngư hộ khổ lực, một người là xuất thân danh môn vọng tộc, không thể so sánh nổi."
Trang Ung liếc nhìn Mộc Tiêu Phong nhưng không lên tiếng.
Bạch Niệm vào thủy sư còn chưa đến nửa năm, sau khi từ nam cương điều tới đây vẫn luôn giữ đúng quy củ, lúc trước mọi người đều cho rằng Bạch Niệm sẽ tiếp nhận chức vị của Sầm Chinh, nhưng không ngờ bệ hạ trực tiếp hạ chỉ đề bạt Thẩm Lãnh.
Trên thực tế, nửa năm trước hoàng đế đã an bài sẵn, Bạch Niệm chính là người thay thế Sầm Chinh, nhưng mà dị quân của Thẩm Lãnh đột ngột xuất hiện đã ảnh hưởng tới hoàng đế, đây có thể là chuyện ai cũng thật ngờ đến. Đương nhiên chỉ dựa vào một mình Thẩm Lãnh không đủ để khiến cho hoàng đế thay đổi suy nghĩ, mà là sự phỏng đoán tương đối đáng sợ đó của lão viện trưởng.
Bạch Niệm người này ở nam cương Bình Việt đạo có chiến công lớn lao, mười tám tuổi tòng quân làm từ đội chính đi lên, ở Bình Việt đạo và Lâm Việt chém giết dư nghiệt phản quân mấy năm, một năm một bậc thang, hiện giờ cũng là Dũng Nghị tướng quân chính ngũ phẩm.
Không bao lâu Thẩm Lãnh đã dẫn người trở lại, sau khi leo lên bến thuyền Thẩm Lãnh cười không ngậm được miệng: "Nhanh, thật sự nhanh."
Trang Ung khẽ gật đầu: "Khoái thuyền Con Rết này là ngươi nghĩ ra, nếu như sau này khoái thuyền thật sự tiện dùng trên chiến trường, ta sẽ báo công lao lên cho ngươi."
Mộc Tiêu Phong thản nhiên nói: "Đề đốc đại nhân báo công trước nay không thiên tư, cũng sẽ không chậm trễ, ngươi nên cảm ơn đề đốc đại nhân đàng hoàng."
Trang Ung khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì.
Thẩm Lãnh nói: "Không chỉ phải cảm ơn đề đốc đại nhân, trong lòng ta đều có cảm kích chư vị tướng quân đại nhân."
Mọi người đều mỉm cười, ít nhất nhất thái độ của Thẩm Lãnh cũng đủ tôn kính.
Thẩm Lãnh nhìn về phía Mộc Tiêu Phong giọng nói xoay chuyển: "Nhất là đối với phó đề đốc đại nhân lại càng thêm tôn kính, ngoại trừ cảm ơn bản thân ngươi ra, ta còn phải cảm ơn người nhà của ngươi."
Mộc Tiêu Phong biến sắc: "Ngươi ngông cuồng hơi sớm quá rồi đấy."
Thẩm Lãnh trưng vẻ mặt hết sức vô hại: "Ti chức... có ngông cuồng sao? Nếu có, ti chức lập tức xin lỗi phó đề đốc đại nhân, có thể có những lúc ngông cuồng không phải là ti chức cố ý, sau này ti chức sẽ thu lại hết những lúc ngông cuồng không phải là cố ý."
Ngụ ý, những lúc cố ý ngông cuồng là ta cố ý ngông cuồng.
Mộc Tiêu Phong vừa cười vừa nói: "Ta từng nghe một truyện cười nhỏ, lúc này cũng nhàn rỗi nên nói cho mọi người nghe... Có một nơi người giàu có coi như là hay làm việc thiện, có một ngày không nhịn được đã hỏi người nhà của mình, ta đã làm không ít chuyện tốt mà tại sao hàng xóm láng giềng vẫn không muốn đến nhà? Người nhà nói, còn nhớ năm trước bởi vì thiện tâm mà ngươi đã nhặt một con chó hoang không? Lúc nhặt được vẫn là một con chó con, bây giờ chó con lớn lên trở thành chó dữ, cả ngày ngồi ở cạnh cửa ra vào, trông thấy ai cũng sủa, hàng xóm láng giềng cũng là không phải là sợ một con chó, mà là không muốn so đo với một con chó."
Tất cả mọi người đều trầm mặc, lời này nói hơi quá rồi, không những đang mắng Thẩm Lãnh, ngay cả Trang Ung cũng bị mắng.
Đâu phải là truyện cười gì?
Trang Ung đột nhiên cười: "Truyện cười này không tệ."
Mộc Tiêu Phong cười hỏi: "Đề đốc đại nhân cũng cảm thấy như vậy?"
"Đúng vậy... xem ra người giàu có này thật sự rất yêu con chó này, ta nghĩ có thể ngươi đã nhớ lầm rồi, chó không phải nhặt được, mà là của nhà mình, nếu không thì chẳng lẽ người giàu có không biết con chó này không ngoan? Tất nhiên không phải, chỉ là vì yêu chó như con, để ở cửa ra vào chính là để cho tất cả mọi người nhìn thấy đây chính là con trai chó của ta, đặt ở trong nhà thì chẳng phải người khác không nhìn thấy sao?"
Sau khi nói xong ông quay người đi lên phía trước: "Xem thử trong xưởng thuyền chúng ta có bao nhiêu chiến thuyền kiểu mới đang làm."
Mọi người cất bước đi theo, duy chỉ có Mộc Tiêu Phong đứng ở đó sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, nắm chặt nắm đấm, gân xanh lộ ra trên mu bàn tay.
Thẩm Lãnh quay đầu lại liếc nhìn Mộc Tiêu Phong một cái, kẻ kia cũng đang nhìn hắn, ánh mắt như dao.
/150
|