Sáng sớm hôm sau, Trang Ung chỉnh trang lại một chút rồi dẫn theo thân binh chuẩn bị đến núi Hồ Lô ở phía tây nam đảo Duyên Bình. Đây là chiến thuật diễn tập đã chế định sẵn, tất nhiên sẽ không dễ dàng thay đổi, dựa theo kế hoạch Bạch Thượng Niên phải phụ trách tọa trấn trong quân, chỉ huy đội ngũ chiến binh bố phòng trên đảo Duyên Bình.
Gần hai vạn binh lực ở trên đảo Duyên Bình này, xác suất đánh thắng bất ngờ mà Thẩm Lãnh muốn gần như bằng không, cũng may trận này đôi bên đều biết giao phong thật sự cũng không nằm trong diễn tập. Chỉ có các binh sĩ là nghiêm túc chuẩn bị chiến đấu, được tiếp xúc với người cấp cao hơn, ai nấy đều lo lắng, chỉ chờ sau trận chiến này những người nên chết đều chết hết đi, người nên thăng chức thì thăng chức đi.
Lúc Trang Ung mới đi được nửa đường liền nhận được tin tức do Bạch Thượng Niên cho người đưa tới, bảo là tối hôm qua bệnh tình của Bạch tướng quân trở nặng hơn đã bắt đầu nôn ra máu, trời còn chưa sáng thân binh liền không phân trần mà đưa Bạch tướng quân lên thuyền đi tìm đại phu.
Trang Ung chỉ “Ừ” một tiếng rồi cũng không có phản ứng gì, trong lòng còn có chút buồn cười.
Doanh địa dân phu, chủ bộ thủy sư Đậu Hoài Nam vội vã từ bên ngoài trở về, vừa vào cửa liền tìm nước uống hai chén xong mới từ từ bình tĩnh lại: “Trang Ung đã xuất phát rồi, sau một nén nhang là có thể đến chân núi Hồ Lô.”
“Một nén nhang?” Trương Bách Hạc đi qua đi lại trong phòng, bỗng dừng lại: “Bây giờ cho người xông qua đó.”
“Cái gì?” Đậu Hoài Nam chợt biến sắc: “Theo kế hoạch hẳn là phải đợi sau khi Trang Ung lên núi rồi mới bắt đầu tiến công mà.”
“Không cần.” Trương Bách Hạc vẫy tay gọi người trông coi bên ngoài đi vào: “Các ngươi đều là thân tín của Bạch tướng quân, trận chiến hôm nay không chỉ liên quan đến sống chết của mỗi người các ngươi, mà càng liên quan tới vinh nhục của tướng quân, hãy lợi dụng những thủy phỉ ở bên ngoài đó, hôm nay là ngày để chư vị được đại hiển thân thủ, nếu như xảy ra sơ suất gì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ta và chư vị, chỉ sợ là một người đến viếng mộ cũng không có.”
Giọng nói của y từ từ dâng trào lên: “Từ xưa đến nay người muốn làm đại sự đều không sợ hy sinh, càng là nơi nguy hiểm thì thu hoạch cũng càng nhiều, hôm nay các người đi hàng đầu, ngày sau tướng quân nhớ ơn công trạng thì chư vị cũng ở hàng đầu, ta sẽ đồng hành cùng chư vị trên con đường cầu công danh tiền đồ giữa hung hiểm, bây giờ hãy thổi tù và, để những tên thủy phỉ kia đến chân núi chặn giết Trang Ung.”
Một người trong đó hỏi: “Làm thế nào mới có thể khiến cho bọn thủy phỉ đó tin?”
Trương Bách Hạc nói: “Để ta.”
Y bước nhanh ra ngoài, thấy trước cửa có treo một một cái chiêng đồng, liền lấy xuống gõ “coong coong coong”, không bao lâu liền có rất nhiều thủy phỉ tụ tập ở xung quanh.
Vẻ mặt của Trương Bách Hạc trở nên phẫn nộ, cũng không biết làm thế nào mà làm ra được vẻ mặt chỉ trong tức khắc. Y trèo lên nơi cao nhất áp hai tay xuống ý bảo mọi người bình tĩnh lại, sau đó bỗng bật khóc, gào khóc thảm thiết, đám thủy phỉ bị dọa đến nhảy dựng lên đều bàn luận sôi nổi không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Ta xin lỗi mọi người!” Trương Bách Hạc đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt tràn trề bi thương: “Là ta có lỗi với mọi người, vốn dĩ ta cho rằng có thể dẫn mọi người đi lên một con đường tươi sáng hơn, không cần phải sống những ngày tháng trốn lui trốn lủi cả ngày, mặc quân phục vào làm quan để sau này người nhà được ăn ngon mặc đẹp, nhưng không ngờ ta đã bị lừa rồi, không ngờ tên đề đốc thủy sư Trang Ung đó lại là một người có lòng dạ độc ác như vậy!”
“Chính là hắn!” Trương Bách Hạc đưa tay chỉ về phía núi Hồ Lô: “Đêm qua hắn nói là muốn mời chư vị đương gia uống rượu, tiện thể bàn bạc công việc một chút, còn thề thốt rằng sẽ sớm sắp xếp quân chức cho chư vị đương gia, mỗi người đều là tướng quân, kết quả là chư vị đương gia không nghi ngờ gì mà vui vẻ dự tiệc, nhưng lại bị trúng mai phục trong tiệc rượu, tên tiểu nhân Trang Ung bội bạc kia, chúng ta phải trả thù cho đương gia, hạng người ác độc như Trang Ung cần phải bị giết bởi từng người!”
Nỗi bi thương của y chuyển thành kiên định và ý chí chiến đấu: “Chúng ta không thể ngồi chờ chết như vậy, ta biết lúc này Trang Ung vừa đến chân núi Hồ Lô chuẩn bị bố trí cách bao vây loại bỏ chúng ta, bây giờ là cơ hội cuối cùng của chúng ta, mọi người cùng đi theo ta xông đến núi Hồ Lô loạn đao chém chết Trang Ung để trả thù cho chư vị đương gia, sau đó chúng ta trực tiếp ra khỏi đảo Duyên Bình. Mặc dù ta thân là quan viên triều đình nhưng hôm nay cũng vùng dậy cùng các ngươi, báo thù cho đương gia!”
“Báo thù!”
“Báo thù!”
“Báo thù!”
Đám người lập tức sôi trào lên, Trương Bách Hạc đứng ở chỗ cao lớn tiếng kêu gọi: “Đi theo ta, đến lúc báo thù rửa hận rồi!”
Y nhảy xuống từ trên cao, đám người lập tức tuôn trào như thủy triều lao đến núi Hồ Lô. Sau khi Trương Bách Hạc nhảy xuống liền xoay người men theo góc tường núp vào phía sau nhà, đợi đám người xông ra khỏi cửa lớn xong lại quay về căn dặn những thủ hạ của Bạch Thượng Niên: “Cần có người dẫn đầu mới được, các ngươi chạy ở phía trước, bọn họ chỉ cần nhìn thấy có người dám ra tay là cũng sẽ đi lên theo. Trận chiến hôm nay đều nhờ vào chư vị rồi, bây giờ ta đi gặp Bạch tướng quân cướp thuyền chiến thủy sư, sau khi các ngươi đắc thủ lập tức đi vào núi Hồ Lô tạm thời lẩn trốn, không bao lâu sau những tinh nhuệ dưới trướng tướng quân sẽ một lưới bắt hết đám thủy phỉ này, các ngươi đợi chiến sự bình ổn lại rồi mới ra ngoài, để tránh tổn hại người vô tội.”
Những người đó đáp lại một tiếng, rút đao ra đuổi theo đội ngũ của thủy phỉ.
Trương Bách Hạc quay đầu nhìn, nhưng lại phát hiện Đậu Hoài Nam đã biến mất không còn thấy tung tích, y cúi đầu mắng một tiếng rồi nhanh chân rời đi. Y nào dám đi tìm Bạch Thượng Niên, với phỏng đoán của y lúc này Bạch Thượng Niên đã không còn ở trên đảo Duyên Bình từ lâu rồi. Lão hồ ly đó định rũ sạch hết mọi chuyện, Trương Bách Hạc không tin cuối cùng mình cũng được thoát thân.
Chỉ có khi Đậu Hoài Nam và y đều chết hết, chuyện Bạch Thượng Niên sắp xếp thủy phỉ tiến vào đảo Duyên Bình mới không bị tiết lộ, người chết mới có thể giữ mồm giữ miệng.
Trương Bách Hạc chạy thẳng một mạch đến bờ sông, trong một bụi cây rất rậm rạp có giấu một con thuyền nhỏ mà y đã dùng cành hoang lá dại để che giấu, trên thuyền không chỉ có chuẩn bị sẵn đao và hành lý, mà còn có cả một ít thức ăn nữa. Tâm cơ của người này sâu xa khó lường.
“Muốn ta trở thành đá kê chân trên đường thăng cấp của ngươi ư, nằm mơ đi.”
Trương Bách Hạc chèo thuyền nhỏ rời đi. Y vốn đọc sách luyện võ trong thư viện Nhạn Tháp, mặc dù võ nghệ có thể nói là bình thường nhưng thể lực cũng không hề kém cỏi, hai cánh tay lay động, chiếc thuyền nhỏ rất nhanh đã vọt đến bờ bên kia.
Mà ở bên kia đảo Duyên Bình, một chiếc thuyền lớn rời khỏi bờ đi thẳng về phía sông Nam Bình.
Bạch Thượng Niên đứng ở mũi thuyền cong khóe miệng, ông ta biết mọi chuyện đi đến bước này là đã cách thành công không còn xa nữa. Ông ta ở lại hay rời đi cũng không sao, mà bởi vì tiện cho sau này bệ hạ hỏi tới sẽ dễ trả lời, tất nhiên rời khỏi nơi này là lựa chọn tốt hơn, tới lúc đó chỉ cần hỏi gì cũng không biết, bệ hạ còn có thể làm gì được? Cùng lắm thì bãi quan thôi, đợi đại cục đã ổn định, bệ hạ không còn là bệ hạ, tân hoàng đăng cơ, mình sẽ là một đại tướng quân, bây giờ quan tâm nhiều như vậy có tác dụng gì.
Ông ta cũng không lo lắng sau khi thái tử lên ngôi sẽ qua cầu rút ván, vừa mới đăng cơ, nếu người ủng hộ tân hoàng chỉ có một mình Mộc Chiêu Đồng thì dĩ nhiên hắn ta sẽ không ngồi vững, không có người bên quân đội ủng hộ, ai mà biết hắn ta có thể ngồi trên cái ghế đó được bao nhiêu ngày. Đừng quên thế tử Lý Tiêu Nhiên đáng thương của năm ấy, từ ngàn dặm xa xôi chạy đến thành Trường An, chẳng phải là bị chín ngàn binh đao ngăn lại không cho vào thành sao.
Không có sự ủng hộ của Bạch gia, thế lực của thái tử sẽ giảm đi nhiều, ngay cả hậu tộc cũng không dám hỗn xược, mà ông ta đã quản lý Ất Tử doanh nhiều năm rồi, tùy tiện cho một người khác đến thay thế là có thể chỉ huy nổi sao?
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Bạch Thượng Niên càng tốt hơn nhiều, lão hồ ly Trang Ung đó thoạt nhìn dường như cũng đã hơi phát giác được, nhưng mà nếu bên núi Hồ Lô đã động thủ thì sẽ không có gì ngoài ý muốn, bởi vì…
Khóe miệng Bạch Thượng Niên hơi cong lên, Trương Bách Hạc là một người thông minh, nhưng cũng tuyệt đối không ngờ tới cú hạ đo ván Trang Ung thật sự không phải là những thủy phỉ không nên thân đó, chỉ là một đám ô hợp mà thôi, những thủy phỉ đó chỉ là mánh lới thôi.
“Chỉ có ngươi mới biết cài người trong Ất Tử doanh của ta sao?” Bạch Thượng Niên cười lạnh lùng, sau đó phân phó: “Nhanh lên chút, mau chóng rời khỏi chỗ quái quỷ này.”
Bọn thủ hạ lập tức đáp lại một tiếng rồi thúc giục người chèo thuyền. Dường như nghe được loáng thoáng tiếng hô hào chém giết, đương nhiên đây chỉ là ảo giác, núi Hồ Lô ở tận bên kia đảo Duyên Bình, làm sao bọn họ lại có thể nghe được tiếng.
Dưới núi Hồ Lô, Trang Ung đã lọt vào trong vòng vây, thủy phỉ trải khắp núi đồi, mỗi người đều đỏ hết cả mắt. Bọn họ không có ai nghi ngờ đương gia có phải bị Trang Ung giết chết hay không, họ chỉ biết nếu như lúc này không phản kháng lại nữa thì có thể sẽ thật sự bị người khác tùy ý định đoạt. Những người này vốn là tội phạm, giết người không chớp mắt, nếu không phải mỗi người đều được chia bạc, mỗi người đều được hứa hẹn, bọn họ sẽ muốn tiếp tục làm thủy phỉ tiêu diêu tự tại hơn.
Lúc trước Trương Bách Hạc khuyên bảo bọn họ, quyết tâm tiêu diệt của thủy sư đã không thể bị dao động, đương kim bệ hạ cũng đã hạ nghiêm chỉ, ra kỳ hạn quy định cho Trang Ung quét sạch hết thủy phỉ ở Đại Vân Hà trên sông Nam Bình. Những người này nghe xong trong lòng liền nơm nớp lo sợ, mà Trương Bách Hạc thật giống như đã mở ra một cánh cửa cho bọn họ, phía sau cửa chính là một con đường sáng lạn rộng rãi, tất nhiên ai nấy đều vui sướng.
Nhưng mà vừa rồi hết thảy đều tan thành tro bụi, đương gia bị giết, cuối cùng thủy sư vẫn muốn tàn sát bọn họ đến cùng, những người này vừa bộc lộ tính hung hãn thì sát ý liền bốc lên hôi hổi, sự thù hằn đối với thủy sư, đối với quan viên Đại Ninh tăng lên đến cực hạn.
“Bảo vệ đề đốc đại nhân!”
Đội thân binh của Trang Ung hô to lên một tiếng, trên dưới một trăm thân binh lập tức xếp thành hàng, dựng thẳng khiên, kéo cung nỏ, trường đao ra khỏi vỏ tạo nên một trận hình phòng ngự ba lớp chỉ trong thời gian ngắn, mặc dù số người không nhiều nhưng trận hình trông kiên cố như núi.
Thủy phỉ huơ binh khí đến gần, cả đám xiêu vẹo giống như yêu ma quỷ quái.
Đúng lúc này bỗng nhiên có một người lảo đảo nghiêng ngả xông ra từ một bên, ông ta chạy đến nơi cách đó không xa liền hô to: “Tướng quân chạy mau, chạy mau!”
Trang Ung nhìn ra bên ngoài, vậy mà lại là chủ bộ thủy sư của công trình đốc tạo trên đảo Duyên Bình – Đậu Hoài Nam. Người nọ mặc một thân quan phục quan văn khi chạy nhìn như con vịt trông có chút đáng ghét, thế nhưng lúc này lại có thể xông qua đây cũng có chút can đảm.
Hai thân binh liếc nhìn nhau một cái lập tức mở một khe hở trận hình phòng ngự, Đậu Hoài Nam thở hổn hển lao vào trong, khom lưng thở dốc từng hơi, thoạt nhìn như mệt đến nỗi sắp nổ phổi luôn rồi.
“Tướng quân, ngài phải cẩn thận.” Đậu Hoài Nam ngẩng đầu lên nói một câu.
Trang Ung đưa tay ra đỡ ông ta: “Cẩn thận cái gì?”
Đậu Hoài Nam móc một thanh chủy thủ từ trong tay áo ra: “Cẩn thận có người muốn ra tay với ngài!”
Cùng lúc đó, ở trên Thái Hồ, Bạch Thượng Niên ngồi trên chiếc thuyền lớn đã rời xa khỏi đảo Duyên Bình, khoảng cách đến khi tiến vào sông Nam Bình đã không còn xa lắm, chỉ nửa canh giờ nữa thôi là có thể đi vào sông Nam Bình.
Tâm trạng của Bạch Thượng Niên càng lúc càng tốt hơn, nghênh đón gió trên hồ mà hít thở, mở rộng hai cánh tay, cảm thấy cơ thể thông thoáng thoải mái lạ thường.
Ngay lúc này sau lưng có tiếng bước chân vang lên, còn có tiếng tí tách tí tách khe khẽ, ông ta quay đầu liền nhìn thấy một người mặc áo trắng, trong tay xách theo một cây thiết thiên màu đen đang sải bước đi lên từ trong khoang thuyền, trên thiết thiến còn đang nhỏ máu, rơi xuống sàn thuyền vang lên tiếng chói tai.
Người nọ thoạt nhìn còn rất trẻ, tướng mạo cũng anh tuấn, chỉ là có một con mắt trông thật kỳ quái, lộ ra sát khí quỷ dị…
Gần hai vạn binh lực ở trên đảo Duyên Bình này, xác suất đánh thắng bất ngờ mà Thẩm Lãnh muốn gần như bằng không, cũng may trận này đôi bên đều biết giao phong thật sự cũng không nằm trong diễn tập. Chỉ có các binh sĩ là nghiêm túc chuẩn bị chiến đấu, được tiếp xúc với người cấp cao hơn, ai nấy đều lo lắng, chỉ chờ sau trận chiến này những người nên chết đều chết hết đi, người nên thăng chức thì thăng chức đi.
Lúc Trang Ung mới đi được nửa đường liền nhận được tin tức do Bạch Thượng Niên cho người đưa tới, bảo là tối hôm qua bệnh tình của Bạch tướng quân trở nặng hơn đã bắt đầu nôn ra máu, trời còn chưa sáng thân binh liền không phân trần mà đưa Bạch tướng quân lên thuyền đi tìm đại phu.
Trang Ung chỉ “Ừ” một tiếng rồi cũng không có phản ứng gì, trong lòng còn có chút buồn cười.
Doanh địa dân phu, chủ bộ thủy sư Đậu Hoài Nam vội vã từ bên ngoài trở về, vừa vào cửa liền tìm nước uống hai chén xong mới từ từ bình tĩnh lại: “Trang Ung đã xuất phát rồi, sau một nén nhang là có thể đến chân núi Hồ Lô.”
“Một nén nhang?” Trương Bách Hạc đi qua đi lại trong phòng, bỗng dừng lại: “Bây giờ cho người xông qua đó.”
“Cái gì?” Đậu Hoài Nam chợt biến sắc: “Theo kế hoạch hẳn là phải đợi sau khi Trang Ung lên núi rồi mới bắt đầu tiến công mà.”
“Không cần.” Trương Bách Hạc vẫy tay gọi người trông coi bên ngoài đi vào: “Các ngươi đều là thân tín của Bạch tướng quân, trận chiến hôm nay không chỉ liên quan đến sống chết của mỗi người các ngươi, mà càng liên quan tới vinh nhục của tướng quân, hãy lợi dụng những thủy phỉ ở bên ngoài đó, hôm nay là ngày để chư vị được đại hiển thân thủ, nếu như xảy ra sơ suất gì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ta và chư vị, chỉ sợ là một người đến viếng mộ cũng không có.”
Giọng nói của y từ từ dâng trào lên: “Từ xưa đến nay người muốn làm đại sự đều không sợ hy sinh, càng là nơi nguy hiểm thì thu hoạch cũng càng nhiều, hôm nay các người đi hàng đầu, ngày sau tướng quân nhớ ơn công trạng thì chư vị cũng ở hàng đầu, ta sẽ đồng hành cùng chư vị trên con đường cầu công danh tiền đồ giữa hung hiểm, bây giờ hãy thổi tù và, để những tên thủy phỉ kia đến chân núi chặn giết Trang Ung.”
Một người trong đó hỏi: “Làm thế nào mới có thể khiến cho bọn thủy phỉ đó tin?”
Trương Bách Hạc nói: “Để ta.”
Y bước nhanh ra ngoài, thấy trước cửa có treo một một cái chiêng đồng, liền lấy xuống gõ “coong coong coong”, không bao lâu liền có rất nhiều thủy phỉ tụ tập ở xung quanh.
Vẻ mặt của Trương Bách Hạc trở nên phẫn nộ, cũng không biết làm thế nào mà làm ra được vẻ mặt chỉ trong tức khắc. Y trèo lên nơi cao nhất áp hai tay xuống ý bảo mọi người bình tĩnh lại, sau đó bỗng bật khóc, gào khóc thảm thiết, đám thủy phỉ bị dọa đến nhảy dựng lên đều bàn luận sôi nổi không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Ta xin lỗi mọi người!” Trương Bách Hạc đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt tràn trề bi thương: “Là ta có lỗi với mọi người, vốn dĩ ta cho rằng có thể dẫn mọi người đi lên một con đường tươi sáng hơn, không cần phải sống những ngày tháng trốn lui trốn lủi cả ngày, mặc quân phục vào làm quan để sau này người nhà được ăn ngon mặc đẹp, nhưng không ngờ ta đã bị lừa rồi, không ngờ tên đề đốc thủy sư Trang Ung đó lại là một người có lòng dạ độc ác như vậy!”
“Chính là hắn!” Trương Bách Hạc đưa tay chỉ về phía núi Hồ Lô: “Đêm qua hắn nói là muốn mời chư vị đương gia uống rượu, tiện thể bàn bạc công việc một chút, còn thề thốt rằng sẽ sớm sắp xếp quân chức cho chư vị đương gia, mỗi người đều là tướng quân, kết quả là chư vị đương gia không nghi ngờ gì mà vui vẻ dự tiệc, nhưng lại bị trúng mai phục trong tiệc rượu, tên tiểu nhân Trang Ung bội bạc kia, chúng ta phải trả thù cho đương gia, hạng người ác độc như Trang Ung cần phải bị giết bởi từng người!”
Nỗi bi thương của y chuyển thành kiên định và ý chí chiến đấu: “Chúng ta không thể ngồi chờ chết như vậy, ta biết lúc này Trang Ung vừa đến chân núi Hồ Lô chuẩn bị bố trí cách bao vây loại bỏ chúng ta, bây giờ là cơ hội cuối cùng của chúng ta, mọi người cùng đi theo ta xông đến núi Hồ Lô loạn đao chém chết Trang Ung để trả thù cho chư vị đương gia, sau đó chúng ta trực tiếp ra khỏi đảo Duyên Bình. Mặc dù ta thân là quan viên triều đình nhưng hôm nay cũng vùng dậy cùng các ngươi, báo thù cho đương gia!”
“Báo thù!”
“Báo thù!”
“Báo thù!”
Đám người lập tức sôi trào lên, Trương Bách Hạc đứng ở chỗ cao lớn tiếng kêu gọi: “Đi theo ta, đến lúc báo thù rửa hận rồi!”
Y nhảy xuống từ trên cao, đám người lập tức tuôn trào như thủy triều lao đến núi Hồ Lô. Sau khi Trương Bách Hạc nhảy xuống liền xoay người men theo góc tường núp vào phía sau nhà, đợi đám người xông ra khỏi cửa lớn xong lại quay về căn dặn những thủ hạ của Bạch Thượng Niên: “Cần có người dẫn đầu mới được, các ngươi chạy ở phía trước, bọn họ chỉ cần nhìn thấy có người dám ra tay là cũng sẽ đi lên theo. Trận chiến hôm nay đều nhờ vào chư vị rồi, bây giờ ta đi gặp Bạch tướng quân cướp thuyền chiến thủy sư, sau khi các ngươi đắc thủ lập tức đi vào núi Hồ Lô tạm thời lẩn trốn, không bao lâu sau những tinh nhuệ dưới trướng tướng quân sẽ một lưới bắt hết đám thủy phỉ này, các ngươi đợi chiến sự bình ổn lại rồi mới ra ngoài, để tránh tổn hại người vô tội.”
Những người đó đáp lại một tiếng, rút đao ra đuổi theo đội ngũ của thủy phỉ.
Trương Bách Hạc quay đầu nhìn, nhưng lại phát hiện Đậu Hoài Nam đã biến mất không còn thấy tung tích, y cúi đầu mắng một tiếng rồi nhanh chân rời đi. Y nào dám đi tìm Bạch Thượng Niên, với phỏng đoán của y lúc này Bạch Thượng Niên đã không còn ở trên đảo Duyên Bình từ lâu rồi. Lão hồ ly đó định rũ sạch hết mọi chuyện, Trương Bách Hạc không tin cuối cùng mình cũng được thoát thân.
Chỉ có khi Đậu Hoài Nam và y đều chết hết, chuyện Bạch Thượng Niên sắp xếp thủy phỉ tiến vào đảo Duyên Bình mới không bị tiết lộ, người chết mới có thể giữ mồm giữ miệng.
Trương Bách Hạc chạy thẳng một mạch đến bờ sông, trong một bụi cây rất rậm rạp có giấu một con thuyền nhỏ mà y đã dùng cành hoang lá dại để che giấu, trên thuyền không chỉ có chuẩn bị sẵn đao và hành lý, mà còn có cả một ít thức ăn nữa. Tâm cơ của người này sâu xa khó lường.
“Muốn ta trở thành đá kê chân trên đường thăng cấp của ngươi ư, nằm mơ đi.”
Trương Bách Hạc chèo thuyền nhỏ rời đi. Y vốn đọc sách luyện võ trong thư viện Nhạn Tháp, mặc dù võ nghệ có thể nói là bình thường nhưng thể lực cũng không hề kém cỏi, hai cánh tay lay động, chiếc thuyền nhỏ rất nhanh đã vọt đến bờ bên kia.
Mà ở bên kia đảo Duyên Bình, một chiếc thuyền lớn rời khỏi bờ đi thẳng về phía sông Nam Bình.
Bạch Thượng Niên đứng ở mũi thuyền cong khóe miệng, ông ta biết mọi chuyện đi đến bước này là đã cách thành công không còn xa nữa. Ông ta ở lại hay rời đi cũng không sao, mà bởi vì tiện cho sau này bệ hạ hỏi tới sẽ dễ trả lời, tất nhiên rời khỏi nơi này là lựa chọn tốt hơn, tới lúc đó chỉ cần hỏi gì cũng không biết, bệ hạ còn có thể làm gì được? Cùng lắm thì bãi quan thôi, đợi đại cục đã ổn định, bệ hạ không còn là bệ hạ, tân hoàng đăng cơ, mình sẽ là một đại tướng quân, bây giờ quan tâm nhiều như vậy có tác dụng gì.
Ông ta cũng không lo lắng sau khi thái tử lên ngôi sẽ qua cầu rút ván, vừa mới đăng cơ, nếu người ủng hộ tân hoàng chỉ có một mình Mộc Chiêu Đồng thì dĩ nhiên hắn ta sẽ không ngồi vững, không có người bên quân đội ủng hộ, ai mà biết hắn ta có thể ngồi trên cái ghế đó được bao nhiêu ngày. Đừng quên thế tử Lý Tiêu Nhiên đáng thương của năm ấy, từ ngàn dặm xa xôi chạy đến thành Trường An, chẳng phải là bị chín ngàn binh đao ngăn lại không cho vào thành sao.
Không có sự ủng hộ của Bạch gia, thế lực của thái tử sẽ giảm đi nhiều, ngay cả hậu tộc cũng không dám hỗn xược, mà ông ta đã quản lý Ất Tử doanh nhiều năm rồi, tùy tiện cho một người khác đến thay thế là có thể chỉ huy nổi sao?
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Bạch Thượng Niên càng tốt hơn nhiều, lão hồ ly Trang Ung đó thoạt nhìn dường như cũng đã hơi phát giác được, nhưng mà nếu bên núi Hồ Lô đã động thủ thì sẽ không có gì ngoài ý muốn, bởi vì…
Khóe miệng Bạch Thượng Niên hơi cong lên, Trương Bách Hạc là một người thông minh, nhưng cũng tuyệt đối không ngờ tới cú hạ đo ván Trang Ung thật sự không phải là những thủy phỉ không nên thân đó, chỉ là một đám ô hợp mà thôi, những thủy phỉ đó chỉ là mánh lới thôi.
“Chỉ có ngươi mới biết cài người trong Ất Tử doanh của ta sao?” Bạch Thượng Niên cười lạnh lùng, sau đó phân phó: “Nhanh lên chút, mau chóng rời khỏi chỗ quái quỷ này.”
Bọn thủ hạ lập tức đáp lại một tiếng rồi thúc giục người chèo thuyền. Dường như nghe được loáng thoáng tiếng hô hào chém giết, đương nhiên đây chỉ là ảo giác, núi Hồ Lô ở tận bên kia đảo Duyên Bình, làm sao bọn họ lại có thể nghe được tiếng.
Dưới núi Hồ Lô, Trang Ung đã lọt vào trong vòng vây, thủy phỉ trải khắp núi đồi, mỗi người đều đỏ hết cả mắt. Bọn họ không có ai nghi ngờ đương gia có phải bị Trang Ung giết chết hay không, họ chỉ biết nếu như lúc này không phản kháng lại nữa thì có thể sẽ thật sự bị người khác tùy ý định đoạt. Những người này vốn là tội phạm, giết người không chớp mắt, nếu không phải mỗi người đều được chia bạc, mỗi người đều được hứa hẹn, bọn họ sẽ muốn tiếp tục làm thủy phỉ tiêu diêu tự tại hơn.
Lúc trước Trương Bách Hạc khuyên bảo bọn họ, quyết tâm tiêu diệt của thủy sư đã không thể bị dao động, đương kim bệ hạ cũng đã hạ nghiêm chỉ, ra kỳ hạn quy định cho Trang Ung quét sạch hết thủy phỉ ở Đại Vân Hà trên sông Nam Bình. Những người này nghe xong trong lòng liền nơm nớp lo sợ, mà Trương Bách Hạc thật giống như đã mở ra một cánh cửa cho bọn họ, phía sau cửa chính là một con đường sáng lạn rộng rãi, tất nhiên ai nấy đều vui sướng.
Nhưng mà vừa rồi hết thảy đều tan thành tro bụi, đương gia bị giết, cuối cùng thủy sư vẫn muốn tàn sát bọn họ đến cùng, những người này vừa bộc lộ tính hung hãn thì sát ý liền bốc lên hôi hổi, sự thù hằn đối với thủy sư, đối với quan viên Đại Ninh tăng lên đến cực hạn.
“Bảo vệ đề đốc đại nhân!”
Đội thân binh của Trang Ung hô to lên một tiếng, trên dưới một trăm thân binh lập tức xếp thành hàng, dựng thẳng khiên, kéo cung nỏ, trường đao ra khỏi vỏ tạo nên một trận hình phòng ngự ba lớp chỉ trong thời gian ngắn, mặc dù số người không nhiều nhưng trận hình trông kiên cố như núi.
Thủy phỉ huơ binh khí đến gần, cả đám xiêu vẹo giống như yêu ma quỷ quái.
Đúng lúc này bỗng nhiên có một người lảo đảo nghiêng ngả xông ra từ một bên, ông ta chạy đến nơi cách đó không xa liền hô to: “Tướng quân chạy mau, chạy mau!”
Trang Ung nhìn ra bên ngoài, vậy mà lại là chủ bộ thủy sư của công trình đốc tạo trên đảo Duyên Bình – Đậu Hoài Nam. Người nọ mặc một thân quan phục quan văn khi chạy nhìn như con vịt trông có chút đáng ghét, thế nhưng lúc này lại có thể xông qua đây cũng có chút can đảm.
Hai thân binh liếc nhìn nhau một cái lập tức mở một khe hở trận hình phòng ngự, Đậu Hoài Nam thở hổn hển lao vào trong, khom lưng thở dốc từng hơi, thoạt nhìn như mệt đến nỗi sắp nổ phổi luôn rồi.
“Tướng quân, ngài phải cẩn thận.” Đậu Hoài Nam ngẩng đầu lên nói một câu.
Trang Ung đưa tay ra đỡ ông ta: “Cẩn thận cái gì?”
Đậu Hoài Nam móc một thanh chủy thủ từ trong tay áo ra: “Cẩn thận có người muốn ra tay với ngài!”
Cùng lúc đó, ở trên Thái Hồ, Bạch Thượng Niên ngồi trên chiếc thuyền lớn đã rời xa khỏi đảo Duyên Bình, khoảng cách đến khi tiến vào sông Nam Bình đã không còn xa lắm, chỉ nửa canh giờ nữa thôi là có thể đi vào sông Nam Bình.
Tâm trạng của Bạch Thượng Niên càng lúc càng tốt hơn, nghênh đón gió trên hồ mà hít thở, mở rộng hai cánh tay, cảm thấy cơ thể thông thoáng thoải mái lạ thường.
Ngay lúc này sau lưng có tiếng bước chân vang lên, còn có tiếng tí tách tí tách khe khẽ, ông ta quay đầu liền nhìn thấy một người mặc áo trắng, trong tay xách theo một cây thiết thiên màu đen đang sải bước đi lên từ trong khoang thuyền, trên thiết thiến còn đang nhỏ máu, rơi xuống sàn thuyền vang lên tiếng chói tai.
Người nọ thoạt nhìn còn rất trẻ, tướng mạo cũng anh tuấn, chỉ là có một con mắt trông thật kỳ quái, lộ ra sát khí quỷ dị…
/150
|