Trường Ninh Đế Quân

Chương 139 - yên tâm, can đảm điều tra

/150


Thành Trường An, phủ đại học sĩ.

Lúc Hàn Hoán Chi đến phủ đại học sĩ thì trời đã sắp tối rồi, thế là gặp được vị đại học sĩ có đôi mắt giống như có thể phát ra ánh sáng đỏ u ám trong bóng tối, Mộc Chiêu Đồng như lập tức già đi mười tuổi. Vốn tuổi tác của lão ta đã không còn trẻ nữa, tính đến nay đã vào tuổi thất tuần, ở độ tuổi này mà phải chịu tang con thì có thể tưởng tượng lão ta đã chịu đả kích lớn cỡ nào.

Người như Hàn Hoán Chi nhìn thấy cặp mắt đó của Mộc Chiêu Đồng cũng cảm thấy có chút đáng sợ. Y bước đi trong bóng tối nên không sợ bóng tối, mà lúc này Mộc Chiêu Đồng nào có còn là bóng tối gì nữa, mà giống như một lão sói đầu tóc bạc trắng khát máu.

“Đại học sĩ?”

Hàn Hoán Chi khẽ gọi một tiếng, Mộc Chiêu Đồng ngẩng đầu lên nhìn y một cách máy móc, sau đó lại từ từ cúi đầu xuống. Lão ta ngồi ở phía sau bàn sách, vậy mà trên bàn sách lại có thể thấy được từng vết cào, thế là Hàn Hoán Chi nhìn sang đôi tay đang đặt trên bàn của Mộc Chiêu Đồng, giữa kẽ móng tay ngoại trừ có vụn sơn của bàn gỗ ra còn có cả vết máu, trong đó có một móng bị lật lên, nhìn thôi đã thấy đau rồi.

“Bệ hạ cho ta tới hỏi đại học sĩ còn có lời nhắn nhủ nào nữa không, hạ quan sắp dẫn người đến thủy sư điều tra.”

“Nhắn nhủ?”

Đại học sĩ ngẩng đầu lên, ngay khoảnh khắc đó, dường như có một tia sáng thoáng qua trong mắt.

“Ngươi là Hàn Hoán Chi, là Hàn Hoán Chi mà quỷ cũng phải sợ!”

Hình như lão ta vừa mới tỉnh táo lại, bỗng nhiên đứng dậy, nghiêng nghiêng ngả ngả đến bên một cái tủ rồi kéo cửa tủ ra, lấy một xấp ngân phiếu thật dày từ bên trong ra, lại lảo đảo trở về nhét vào trong lòng Hàn Hoán Chi: “Cầm lấy, cầm lấy, ngươi lấy hết đi, đều cho ngươi hết, ngươi giúp ta tìm ra ai đã giết Phong Nhi, băm hắn thành vạn mảnh giúp ta, đều cho ngươi hết cho ngươi hết.”

Hàn Hoán Chi liên tục lùi về sau, ngân phiếu rơi đầy đất.

“Đại học sĩ, ngài thất thố rồi.”

“Ngươi không thích tiền?” Hai tay Mộc Chiêu Đồng run rẩy chỉ vào ngân phiếu ở dưới đất: “Ngươi không chịu lấy số tiền này sao? Ta biết rồi, ngươi không thích tiền, ngươi thích quyền… Ngươi biết ta là ai không? Ta là đại học sĩ Nội các đương triều, bệ hạ cũng phải nghe lời ta, ta có thể giúp ngươi thăng quan, ngươi nói đi, ngươi muốn, muốn làm quan mấy phẩm? Tam phẩm, tam phẩm đủ không? Không đủ thì nhị phẩm!”

Lão ta bỗng bổ nhào qua nắm lấy hai cánh tay của Hàn Hoán Chi: “Giết hắn đi, giết hắn đi!”

Hàn Hoán Chi khẽ thở dài: “Đại học sĩ, ngài thật sự thất thố rồi.”

Đúng lúc này cửa phòng được mở ra vang lên tiếng “két”, phu nhân của Mộc Chiêu Đồng được nha hoàn đỡ vào trong, nhìn thấy đống hỗn độn trong nhà liền không nhịn được mà nhíu mày, nhỏ giọng phân phó một câu: “Đỡ lão gia vào nghỉ ngơi.”

Hai nha hoàn nhanh chóng bước qua, nửa đỡ lấy Mộc Chiêu Đồng rời khỏi thư phòng.

Lão phu nhân từ từ ngồi xổm xuống nhặt từng tờ ngân phiếu lên, nhìn nhìn chậu than trong phòng, vậy mà lại tùy tay ném vào trong, ai mà biết số tiền đó là bao nhiêu.

“Xin Hàn đại nhân thông cảm cho cử chỉ thất thố này của lão gia. Cho dù trong triều đình ngài ấy ổn trọng, kiên cường đến cỡ nào, cuối cùng ngài ấy vẫn là một phụ thân, con trai ta chết thảm, làm sao có thể không bi thương? Vừa rồi nếu lời nói và cử chỉ của lão gia đã quấy nhiễu đến Hàn đại nhân, thì lúc này lão thân sẽ xin lỗi thay ngài ấy.”

Bà ta khom người cúi đầu, Hàn Hoán Chi vội vàng đưa tay ra đỡ lấy lão phu nhân: “Phu nhân khách khí rồi, vừa nãy ta không nhìn thấy gì hết, đại học sĩ bi thương quá độ nằm trên giường không dậy nổi, hôm nay ta cũng không gặp được đại học sĩ, chỉ gặp được phu nhân người.”

Sắc mặt của lão phu nhân thả lỏng một chút, lại cúi đầu lần nữa: “Ta đại diện cho trên dưới Mộc gia cảm tạ đại nhân.”

“Nếu lão phu nhân không có chuyện gì, hạ quan xin cáo từ trước, dù sao cũng còn phải đến Giang Nam đạo.”

“Vậy thì xin Hàn đại nhân bỉnh công chấp pháp, sớm ngày giải oan cho con trai của ta.”

“Phủ Đình Úy tra án, từ trước đến nay đều công chính.”

Sau khi Hàn Hoán Chi bước ra khỏi cửa phủ đại học sĩ, không nhịn được mà thở dài một hơi. Loại người như Mộc Chiêu Đồng chỉ sợ cũng không chịu nổi được đả kích như vậy, chỉ sợ là biểu hiện từ nay về sau đã phế luôn rồi.

Xe ngựa màu đen yên lặng dừng ở bên ngoài cửa, huy hiệu cán cân màu trắng trên khoang xe ngựa dường như có thể toát ra một luồng hàn khí, rõ ràng đây là một nha môn chủ trì chính nghĩa, nhưng mỗi lần nhắc đến đều khiến người khác không rét mà run. Người đi đường trên phố lớn nhìn thấy chiếc xe ngựa này cũng không dám đến gần, đi ngang qua cũng phải lách qua hai bước.

Hàn Hoán Chi lên xe ngồi xuống, im lặng một lúc rồi phân phó một tiếng: “Đến thư viện Nhạn Tháp.”

Sau khi Hàn Hoán Chi rời đi, Mộc Chiêu Đồng liền quay về thư phòng, phu nhân của lão ta cho người vào đây dọn dẹp lại một chút. Đám hạ nhân đều bị dáng vẻ như quỷ của lão gia dọa đến nỗi lo lắng khiếp sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám, vội vã dọn dẹp thư phòng sạch sẽ xong rồi lập tức lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Mộc Chiêu Đồng và phu nhân của lão ta.

Hồi lâu sau, Mộc Chiêu Đồng hít thở vài hơi thật sâu, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, phu nhân lập tức đi qua đóng cửa sổ lại.

“Biểu hiện của ta không có vấn đề gì chứ?”

“Không có.”

Lúc phu nhân trả lời, giọng điệu có chút nặng nề, bởi vì trong lòng bà ta vẫn đang đau đớn, rất đau.

“Hàn Hoán Chi đến đây nào có phải là để hỏi ta có gì nhắn nhủ không, hắn đến thủy sư tra án nếu có thể tra ra được cái gì thì là gặp quỷ rồi. Bệ hạ thiên vị tên tiểu tử nhà quê Thẩm Lãnh đó, nên sắp xếp thủy sư xuôi nam, người của phủ Đình Úy đi theo thủy sư đến Bình Việt đạo để điều tra, con trai của ta bị giết ở trong đại doanh thủy sư, Bạch Thượng Niên bị giết ở đảo Duyên Bình Thái Hồ, chạy đến Bình Việt đạo điều tra cái rắm!”

Lão ta vỗ bàn bộp một tiếng, phu nhân khẽ lắc đầu, Mộc Chiêu Đồng thở hổn hển cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.

“Hàn Hoán Chi đến đây là để xem ta có bộ dạng gì, đến nhìn thay bệ hạ.”

Phu nhân nói với giọng điệu cố gắng bình tĩnh lại: “Ngài trách bệ hạ thiên vị… Ngài đã muốn giết người rồi, còn trách người thiên vị sao? Phản ứng lúc nãy của lão gia rất tốt, chắc hẳn Hàn Hoán Chi sẽ không nhìn ra được gì.”

“Sao ta có thể cho hắn nhìn ra được gì?” Mộc Chiêu Đồng lạnh lùng nói: “Ta đã cho người đến Nội các xin nghỉ rồi, bây giờ ta phải diễn cho tròn vai một người điên, một kẻ điên đã mất hết lý trí vì nỗi đau mất con, khiến họ tưởng rằng ta đã phế… Ta cố tình để Hàn Hoán Chi nhìn thấy số ngân phiếu đó, nhìn thấy bộ dạng thất thố của ta, hắn sẽ thuật lại hết từ đầu đến cuối cho bệ hạ, ta cần thời gian, bây giờ cần nhất là thời gian.”

“Phong Nhi sẽ không chết một cách vô ích.” Phu nhân đi tới bên Mộc Chiêu Đồng: “Ta muốn khiến cho kẻ giết chết Phong Nhi phải trả giá.”

“Phu nhân, bà không cần phải nhọc lòng vì những chuyện này, ta biết thật ra bà buồn hơn ta, Phong Nhi do một tay bà nuôi lớn, sao bà có thể không thương tâm, chỉ là bà sợ ta cũng ngã gục.”

“Lão gia…”

Mắt phu nhân ửng đỏ, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật khóc.

“Ta sẽ để bệ hạ được nhìn thấy một phế nhân như mong muốn, chỉ có khi ta biến thành một phế nhân thì hắn mới thả lỏng cảnh giác, chẳng qua là muốn động đến một thủy sư thôi, chúng ta đã mất con trai, cái giá này quá lớn… nhưng chính vì như thế, ta càng phải khiến cho những kẻ đó trả lại gấp bội!”

Mộc Chiêu Đồng liên tục hít thở sâu, nhưng sắc mặt vẫn âm u như vậy.

Xe ngựa của phủ Đình Úy đi trên đường lớn từ từ tiến về phía trước, mặc dù có thánh mệnh xuôi nam để điều tra án, nhưng nhìn Hàn Hoán Chi dường như cũng không có gấp gáp gì mấy, bởi vì y biết rất rõ bệ hạ không nóng vội. Nếu y điều tra rõ ràng vụ án này trước khi thủy sư khai chiến với người Cầu Lập, vậy thì bệ hạ sẽ không vui, nếu như điều tra rõ ràng sau khi thủy sư khai chiến với người Cầu Lập, hệ hạ vẫn sẽ không vui, nếu sớm muộn cũng không vui, vậy thì cần gì phải nóng vội.

Vậy mà nửa đường Hàn Hoán Chi vẫn còn tâm trạng cho tùy tùng mua chút đồ ăn vặt, xe ngựa dừng một lát ở trước quầy bán hàng rong mà khiến cho người bán hàng bị dọa đến nỗi nhũn cả chân, tay gói đồ run lẩy bẩy, lúc nói chuyện răng đều run lập cập.

Hàn Hoán Chi đích thân móc tiền ra cho tùy tùng trả tiền, ném lên quầy hàng rồi rời đi cũng mặc kệ người bán hàng có lấy hay không.

Mở túi giấy dầu ra, ngửi mùi bánh bao nước vừa mới ra lò, Hàn Hoán Chi thở ra một hơi thoải mái, cắn một miếng nhỏ rồi húp nước, biểu cảm thoả mãn lộ ra hết trên mặt.

Xe ngựa dừng ở bên ngoài thư viện Nhạn Tháp, người gác cửa nhìn thấy chiếc xe ngựa này lập tức biến sắc, dù cho hắn ta là người gác cửa của thư viện Nhạn Pháp, cũng sẽ mang lòng kính sợ với loại xe ngựa màu đen này.

Hàn Hoán Chi không xuống xe, mà cho người đi thông báo rồi ngồi yên lặng trong xe ngựa vừa ăn vừa húp bánh bao nước của y, ăn xong rồi cẩn thận nhặt lại một mẩu bánh bị rơi xuống y phục rồi bỏ vào trong miệng nhai nhai.

“Lão viện trưởng cho mời đại nhân vào trong.”

Bên ngoài xe ngựa vang lên giọng nói của thủ hạ, Hàn Hoán Chi hít thở một hơi rồi xuống xe.

Trong thư viện có một hồ nước không lớn, các học trò thích đi dạo bên bờ hồ, nhưng lúc này đã vào đông, trời cũng đã tối rồi, ai mà còn đi bộ bên ngoài, nhưng lão viện trưởng lại khoác y phục thật dày ngồi chờ Hàn Hoán Chi trên chiếc ghế dài ở bên hồ. Lớn tuổi rồi nên vẫn luôn sợ lạnh hơn chút, lão nhân ngồi đó không chịu nổi mà rung chân, vậy mà có vài phần đáng yêu.

Hàn Hoán Chi nhìn thấy lão viện trưởng ngồi đó liền không nhịn được mà bật cười: “Cần gì phải cẩn thận như thế?”

Lão viện trưởng cũng cười: “Nơi này rất tốt, lúc nãy ta cố tình cho người đốt đèn ở xung quanh đây sáng hơn chút, thuận tiện cho người khác nhìn thấy ta và ngươi. Con người có một lối suy nghĩ theo thói quen, nhìn thấy ta và ngươi gặp nhau trò chuyện bên hồ thì sẽ cảm thấy chúng ta không có nói chuyện bí mật gì, rất quang minh chính đại, cho dù bây giờ trời đã tối rồi, mọi người đều nhìn thấy ta và ngươi trò chuyện, điều này thật tốt.”

Hàn Hoán Chi vừa cười vừa lắc đầu, đến gần lão viện trưởng rồi ngồi xuống ghế dài: “Học trò đến đây là để hỏi một chút, lần này tra án, nên tra bao lâu?”

“Chỉ sợ là trong lòng ngươi đã sớm có đáp án, cần gì phải chạy đến hỏi ta nữa?”

“Vẫn nên hỏi tiên sinh một chút để chắc chắn hơn.”

“Không có thời gian thì tốt nhất.” Lão viện trưởng cười giảo hoạt: “Ngươi tra trước khi đánh sẽ nhiễu loạn quân tâm, ngươi tra lúc đánh là ảnh hưởng chiến cuộc, còn đánh xong rồi thì sao, thua rồi mà ngươi còn tra thì chính là tang càng thêm tang, thắng rồi mà ngươi còn tra thì là hỷ mà lại thêm tang… Ngươi bảo công việc này của ngươi có khổ hay không.”

Hàn Hoán Chi nói: “Thật ra lần này học trò đến đây, còn vì một chuyện khác nữa.”

“Nói.”

“Đô ngự sử Lại Thành cũng là đệ tử của tiên sinh, đi ra từ thư viện Nhạn Tháp, người này nước hắt không tới… Nếu lần này học trò tra án rối loạn không tra ra được cái gì, tới lúc đó qua được ải của bệ hạ, còn ải của Ngự Sử Đài thì không dễ qua, Lại Thành sẽ cắn học trò.”

Lão viện trưởng cười ha ha, cười đến nghiêng ngả: “Mọi người đều nói người của phủ Đình Úy các ngươi là chó dữ, vậy mà lại sợ Ngự Sử đài cắn ngươi.”

“Khác nhau, đều là khuyển của bệ hạ, nhưng khác ở chỗ là bọn ta cắn người mà bệ hạ muốn bọn ta cắn, còn những tên Ngự Sử Đài kia cắn luôn cả bệ hạ.”

Lão viện trưởng cười, nói: “Đúng vậy, người của Ngự Sử Đài cắn luôn bệ hạ, cắn xong mà bệ hạ còn phải nói hoan nghênh lần sau cắn tiếp.”

Người như Hàn Hoán Chi cũng bị những lời này chọc cười, khóe miệng cong lên.

“Ta sẽ cố gắng nói giúp, vừa rồi ngươi cũng nói rồi, tên Lại Thành đó nước hắt không tới, bằng không bệ hạ cũng sẽ không cho y trông coi Ngự Sử Đài.”

“Đa tạ tiên sinh.”

Hàn Hoán Chi chỉnh trang lại y phục của mình, cảm thấy ở bên ngoài đúng là quá lạnh.

“Vậy học trò xin cáo từ trước.”

“Ngươi biết tại sao bệ hạ lại cho ngươi đến Bình Việt đạo chứ?”

“Học trò biết, để tra án.”

“Tra án sao…”

Hàn Hoán Chi đứng dậy: “Có một số người tưởng là Lâm Việt vừa bị diệt thì sẽ có cơ hội để lợi dụng, thu nạp không ít bại binh Lâm Việt và cả vũ khí và đồ quân nhu ở phủ kho. Học trò nghe nói lúc trước Mộc Chiêu Đồng còn định sắp xếp đạo thừa Kinh Kỳ đạo Bạch Quy Nam sang bên đó làm đạo phủ nhiệm kỳ đầu tiên, tâm tư này cũng quá lớn rồi.”

Lão viện trưởng gật đầu: “Ngươi hiểu là được, bệ hạ cho ngươi đi tra, ngươi cứ yên tâm, can đảm mà tra, trong thiên hạ, bệ hạ lớn nhất.”

Trước đó Hàn Hoán Chi cũng có cười, nhưng lại cười không mấy thoải mái, sau câu nói này của lão viện trưởng y chỉ mỉm cười, nhưng nụ cười nhàn nhạt ấy khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.

/150

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status