Đạo thừa Bình Việt đạo Bạch Quy Nam tới rất nhanh, dù sao thì huyện thành Hưng An cách bến thuyền quan bổ cũng không quá xa, và sau khi Thạch Phá Đang rời đi Bạch Quy Nam liền cảm thấy không ổn, lúc Thẩm Lãnh phái người đi thì Bạch Quy Nam đã đi được nửa đường rồi.
Thạch Phá Đang bị chọc tức muốn phát tác, khổ nỗi lại không thể đánh thật sự, Bạch Quy Nam lựa lời khuyên bảo mang gã đi, quay đầu lại cười cười với Thẩm Lãnh, nụ cười kia có vẻ hơi bi thương.
Bệ hạ phái mấy gia thần thân cận tới Bình Việt đạo này, chỉ sợ cũng vẫn không dễ trấn trụ.
Trận chiến với Lâm Việt này là cuộc chiến tranh quy mô lớn cuối cùng của Đại Ninh trong mấy năm gần đây, so với bắc cương ngày ngày đều có va chạm phân tranh thì tất nhiên không thể so sánh nổi. Hổ lang xuôi nam diệt Lâm, người giữ ấn chinh nam đại nguyên soái chính là Thạch Nguyên Hùng, một vùng giang sơn lớn như vậy là ông ta đánh hạ, vốn đã quyền cao chức trọng lại có công lao lớn như thế khó tránh khỏi sẽ trở nên càng kiêu ngạo hơn. Mấy năm trước Thạch Nguyên Hùng chính là này thổ hoàng đế trong Bình Việt đạo, tất cả đều là ông ta định đoạt, năm nay thiết lập đạo phủ quyền lực chuyển giao ra ngoài tất nhiên Thạch Nguyên Hùng không vui, kiểu cao cao tại thượng nói một lời là định đoạt này nháy mắt đã bị đạo phủ lấy đi tất cả, ông ta liền tìm chút cảm giác tồn tại trong mọi chuyện mọi nơi. Con trai ông ta Thạch Phá Đang mang theo ba kỳ Lang Viên đi loạn chung quanh Bình Việt đạo nói là tiêu diệt dư nghiệt, còn không phải muốn giữ lại một khoản cuối cùng này ư.
Diệp Khai Thái mới đến dường như không muốn có mâu thuẫn với ông ta nên nhường nhịn một chút. Bạch Quy Nam thì càng thêm uất nghẹn, Thạch Phá Đang thấy gia thần của bệ hạ cũng khiêm tốn với mình như vậy thì lại càng thêm kiêu ngạo.
Nhưng dù gì cũng là đại tướng quân trấn thủ một phương, tất nhiên không thể quá phận, chỉ là trong việc nhỏ thì luôn làm cho người ta cảm thấy sự hiện hữu của ông ta, cả ngày còn muốn nói cái gì mà việc mình muốn làm nhất đó là giải giáp quy điền dưỡng lão. Khổ nỗi tâm tư muốn cho con trai mình Thạch Phá Đang làm nam cương đại tướng quân của ông ta lại càng lúc càng rõ ràng, chuyện giải giáp quy điền này cũng trở thành truyện cười trong miệng người khác.
Sau khi Thẩm Lãnh biết việc này không nhịn được cười khổ, đông cương như thế, nam cương như thế, đây chính là hệ quả xấu của việc thiên lệch về một mặt, nghiêng về quan võ nhiều thì đại tướng quân liền ương ngạnh, nghiêng về quan văn nhiều thì đại học sĩ liền bay lên, làm hoàng đế cũng thật mệt mỏi.
Cũng may Thạch Phá Đang chung quy cũng không dám quá hỗn xược trước mặt Bạch Quy Nam, nói vài câu dọa nạt liền lập tức mang binh rời đi, Bạch Quy Nam đi cùng với gã. Thủ hạ của Thẩm Lãnh đều lo đắc tội với con trai của đại tướng quân sẽ có hậu quả không tốt gì đó, nhưng Thẩm Lãnh lại giống như không thèm để ý, hoàn toàn không coi ra gì. Mọi người ngẫm lại, hắn mới vào thủy sư đã đắc tội với con trai của đại học sĩ, bây giờ đắc tội với con trai của đại tướng quân cũng không có gì quá ngạc nhiên...
Lúc Đỗ Uy Danh cùng Trần Nhiễm bọn họ nói chuyện phiếm thậm chí còn cười nói tướng quân nhà chúng ta có thể trời sinh là mệnh này, mọi người đều cười, chỉ có Cổ Lạc dường như có điều suy nghĩ.
Qua huyện Hưng An không bao lâu là đến thành Thi Ân, tất nhiên Thẩm Lãnh phải đi thăm đạo phủ đại nhân, chỉ là đạo phủ đại nhân quá mức bận rộn, hạ nhân trả lời nói phải tới buổi tối mới có thể gặp được, nhưng cũng phải đợi đạo phủ đại nhân trở về, buổi tối Thạch Phá Đang hẹn ông ta ăn cơm, còn có một số người gốc Lâm Việt đầu hàng sang, từng là quyền thần Lâm Việt, hiện giờ cuộc sống cũng không tệ.
Thẩm Lãnh ở bên ngoài nha môn đạo phủ đại nhân bị đóng cửa đuổi về cũng không cảm thấy gì, nhưng đám thủ hạ lại bực mình.
Trở lại trạm dịch Thẩm Lãnh vừa mới tháo giày ra chuẩn bị ngâm chân, Đậu Hoài Nam ở bên ngoài gõ cửa, Thẩm Lãnh cho ông ta vào. Đậu Hoài Nam vừa vào cửa liền không nhịn được mà nhăn nhăn mũi, sau đó thở dài một tiếng, cái mùi này của tướng quân thật không tầm thường.
Thẩm Lãnh ngại ngùng bỏ chân vào trong nước nóng ngâm, sự thoải mái này thì khỏi cần nói nữa.
"Ngươi cũng tới nói ta không lý trí?"
Thẩm Lãnh tựa vào ghế vẻ mặt hưởng thụ, ngón chân cái xoa ngón chân cái, làm tiêu tán mùi đi, chậu nước ấm này nhanh chóng trở nên đục ngầu.
"Tướng quân không lý trí chỗ nào?"
"Đỗ Uy Danh bọn họ mới đi, khuyên ta sau này ít đắc tội với người như Thạch Phá Đang, quyền cao chức trọng tâm nhãn nhỏ còn có người cha quyền cao chức trọng hơn nữa, đắc tội không có lời."
"Đắc tội với người khác còn có lời với không lời?"
Đậu Hoài Nam tự đi tìm ấm trà, phát hiện này người của trạm dịch cũng là lười biếng, trên ấm trà phủ một lớp bụi, nghĩ hẳn là vị tướng quân Thạch Phá Đang kia cũng ở trạm dịch, sợ là người bên dưới đều qua bên kia quét dọn hết rồi.
Ông ta ngồi xuống: "Ta thì lại nghĩ, nếu đã phải đắc tội với người khác, đắc tội với người có phân lượng nặng vẫn có lời, đắc tội những người không quan hệ nặng nhẹ thì có ý nghĩa gì."
Thẩm Lãnh nghe câu này không nhịn được cười: "Ngươi cũng nghĩ như vậy?"
"Ban đầu ta tưởng là tướng quân lỗ mãng, ở trong phòng của mình suy ngẫm nửa ngày mới hiểu ra được." Ông ta vừa mới ngồi xuống lại đứng lên, chắp hai tay: "Mưu trí của tướng quân, hạ quan bội phục."
Thẩm Lãnh mím môi: "Ngươi nói thử xem ta có mưu trí gì."
"Mọi người suy nghĩ sự tình thường thường đều sẽ chỉ nghĩ đến một mặt, hoặc là tận lực suy nghĩ theo hướng tốt, hoặc là tận lực suy nghĩ theo hướng xấu, đây là thứ nhất... Thứ hai là không xấu thì tốt nhưng lại không để ý đến xa gần, chỉ có suy nghĩ đến cả khoảng cách tốt xấu của sự việc mới là thần mưu thế, nếu không chỉ có thể là mưu sự."
Thẩm Lãnh nói: "Ngươi đây là đang khen ta?"
Đậu Hoài Nam thở dài: "Ta vẫn cho là mình thông minh nhất, hôm nay mới biết được mình cũng chỉ là thông minh thứ hai."
Thẩm Lãnh cười càng vui vẻ hơn: "Hôm nay ngươi đây là thức tỉnh kỹ năng nịnh bợ rồi sao?"
Đậu Hoài Nam sấn lại gần hạ giọng hỏi: "Tại sao tướng quân muốn khiêu khích Thạch Phá Đang?"
Thẩm Lãnh hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải Thạch Phá Đang khiêu khích ta?"
"Sợ là tướng quân mong Thạch Phá Đang khiêu khích ngài?"
"Vậy thì có gì tốt?"
"Bệ hạ biết chính là chỗ tốt." Đậu Hoài Nam nói: "Nếu bệ hạ biết tướng quân mới tới Bình Việt đạo đã có mâu thuẫn với con trai của đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng, không những sẽ không mắng tướng quân lỗ mãng, sợ là sẽ còn cười nói tướng quân có can đảm nữa. Trên đời này có chuyện gì chỉ nhìn xem là ai để quyết định, người khác đều nói tướng quân lỗ mãng, nếu bệ hạ nói là là can đảm, vậy thì những người nói lỗ mãng đều có thể về nhà tự vả miệng rồi... Bệ hạ nghĩ, tên tiểu tử họ Thẩm kia cũng được, vừa thấy đã không đối phó với đám Thạch Nguyên Hùng, rất tốt rất tốt, quả thật là tốt."
Thẩm Lãnh hơi nheo mắt lại, cũng thật không ngờ rằng Đậu Hoài Nam có thể nhìn ra những tâm tư này của hắn, bởi vì muốn nhìn ra được tâm tư này, trước hết phải nhìn ra thời thế này, ai sẽ nghĩ người mà bệ hạ muốn động đến lại không chỉ là đại học sĩ, còn có cả đại tướng quân nữa.
Thẩm Lãnh có suy nghĩ như hôm nay không chỉ là bởi vì trước đây Thẩm tiên sinh đã dạy dỗ trong tiểu đạo quán mấy năm, còn bởi vì lúc ở thành Trường An, lão viện trưởng của thư viện Nhạn Tháp đã chỉ điểm vài lần. Trước khi Thẩm Lãnh đi lão viện trưởng đã tặng hắn một câu... thi thoảng để cho bệ hạ nghe thấy tên của ngươi.
Bệ hạ là bệ hạ của người trong thiên hạ, hoàng đế là hoàng đế của cả Đại Ninh, ông ta phải nghĩ bao nhiêu người, bao nhiêu chuyện, mưu lược tương lai bao xa? Có thể khiến cho bệ hạ nhắc tới 4-5 lần trong sáu năm như Bạch Quy Nam đã xem như người cực may mắn rồi, trong tình huống đã bị bệ hạ hoài nghi như Bạch gia mà còn có thể điều đến Bình Việt đạo đã là thánh quyến long ân rồi.
Ở lại Kinh Kỳ đạo? Ở lại Kinh Kỳ đạo chưa chắc là chuyện tốt.
Thẩm Lãnh thì sao? Hàng năm đều khiến bệ hạ thi thoảng nhớ đến mấy lần, mười mấy lần, hai mươi ba mươi lần, trên một trăm lần... cơ duyên lớn cỡ nào chứ.
Thẩm Lãnh hỏi Đậu Hoài Nam: "Tại sao ngươi lại muốn nói với ta những lời này?"
Đậu Hoài Nam trả lời: "Bởi vì ta hy vọng làm người gần tướng quân, kiểu người mà có rất nhiều chuyện đều có thể nói."
Thẩm Lãnh ra vẻ nghiêm trang: "Ngươi muốn gần ta cỡ nào? Ngươi đã thấy Trà gia đánh người chưa?"
Đậu Hoài Nam đã sớm nghe nói tướng quân có một thanh mai trúc mã tên là Thẩm Trà Nhan. Tướng quân ở bên ngoài như hổ lang, về nhà đối mặt với Trà gia thì như mèo con, nghĩ đến đây mà không nhịn được cười. Tướng quân có thể nói với mình câu này cũng đủ để chứng tỏ mối quan hệ của hai người đã gần thêm một chút, hơn nữa tướng quân chung quy cũng mới chưa đủ 19 tuổi, tính còn trẻ con.
"Đại Ninh trong tương lai quân võ vẫn sẽ rất nặng, nhưng tuyệt đối không phải là quân võ nắm quyền như tứ cương đại tướng quân hiện giờ, thời điểm thay hình đổi dạng đã tới rồi, tướng quân nhìn thế nào cũng thuận mắt hơn so với những đại tướng quân già nua kia, cho nên ta phải dốc sức đến gần tướng quân một chút, tương lai mới có thể vào Nội các."
Ông ta cũng không hề che gấu mục đích của mình chút nào, như vậy ngược lại không khiến cho Thẩm Lãnh ghét.
"Còn gì nữa không?" Thẩm Lãnh cười hỏi: "Ngươi đi theo ta, khi nào mới có thể vào được Nội các."
"Tướng quân là người trẻ tuổi biết nắm bắt thời thế nhất mà ta từng gặp, ta cứ mượn thế của tướng quân là được rồi... Thật ra ta vẫn luôn có tư tâm, hoặc nói là lòng hiếu thắng."
Ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Tướng quân nghĩ đối thủ của mình là ai? Người Cầu Lập? Người Hắc Vũ? Cái đó đều phải xếp phía sau, đối thủ của tướng quân là đại tướng quân, người có thể đánh bại người Ninh, vĩnh viễn chỉ có thể là một người Ninh"
Đậu Hoài Nam nghiêm nghị hơn: "Như vậy thì đối thủ của ta chỉ có thể là đại học sĩ... Người ta vẫn nói trong cái đầu của Mộc đại học sĩ kia chứa giang sơn xã tắc, vạn dân bách tính, ta không phục, ta muốn so bì thử. Thi thoảng tướng quân để cho bệ hạ nghe thấy tên của ngài, còn có gì mạnh hơn thế này? Cho nên dựa vào bản thân ta mà muốn đi làm đối thủ với đại học sĩ thì không dễ dàng, để tướng quân mang ta theo mới nhanh hơn một chút."
Thẩm Lãnh bỗng nhiên bật cười, cũng rướn người lên phía trước, hai người gần như mặt dán mặt, hồ ly nhìn hồ ly.
"Ngươi mới vừa nói, thi thoảng ta để cho bệ hạ nghe thấy tên của ta, bây giờ ngươi như thế này, là muốn thi thoảng để cho ta nhớ đến ngươi?"
"Tốt nhất là gặp mỗi ngày."
Thẩm Lãnh dựa lưng trở lại, khóe miệng mang ý cười.
Đậu Hoài Nam đứng đó, khóe miệng cũng mang ý cười.
đoạn đường đi tới thành Thi Ân này được xem như một nút giao lớn, phải ở đây đợi đại đội nhân mã thủy sư theo kịp, Thẩm Lãnh có rất nhiều chuyện cần làm, các kiểu kết nối với đạo phủ đều cần một người có năng lực đi làm. Thẩm Lãnh vốn muốn để cho Vương Căn Đống đi, nhưng Vương Căn Đống quá cứng nhắc không biết linh hoạt. Sau khi thủy sư tới Bình Việt đạo các chuyện bổ sung hậu cần đều cần đạo phủ ủng hộ mới được, hắn phải giải quyết hết tất cả những việc này trước khi Trang Ung tới.
"Buổi tối ngươi cùng ta đến phủ đạo phủ đại nhân."
"Tạ tướng quân!" Đậu Hoài Nam trịnh trọng cúi đầu, xoay người rời đi.
Thẩm Lãnh tựa vào ghế, rõ ràng nước ngâm chân đã hơi nguội lạnh rồi nhưng lại cảm thấy càng thư thái hơn một chút.
Thuyền nhẹ luôn nhanh hơn đội thuyền, lúc Thẩm Lãnh đến thành Thi Ân thì Thẩm tiên sinh và Trà gia đã về đến nhà ở thôn Ngụy quận An Dương Giang Nam đạo, vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi máu tanh, tiên sinh biến sắc, Trà gia cầm Phá Giáp trong tay.
Vào cửa nhìn, Trần đại bá ngồi trên bậc thềm sắc mặt trắng bệch, dường như đã sợ đến nhũn người.
Hắc cẩu ngồi chồm hổm trước người Trần đại bá trên vai dính máu, nó đang cúi đầu liếm láp. Phía trước hắc cẩu có 3-4 cỗ thi thể không rõ lai lịch đang nằm, trên mặt đất có đao, trên đao có máu, cũng không nặng mùi máu tanh bằng trên hàm răng của hắc cẩu.
3-4 tên sát thủ, trên cổ đều có lỗ máu.
Trà gia thở phào vẫy tay, hắc cẩu nhảy đến, lúc chạy hơi khập khễnh, dù sao một đao kia cũng làm rách da thịt trên lưng nó.
"Trần đại bá, chúng ta đến thành Hoài Viễn."
Thẩm tiên sinh nghĩ đến cuối cùng mình vẫn phải về thành Hoài Viễn cầu cạnh người Thẩm gia nên khó tránh khỏi có chút không thoải mái, nhưng vì Trần đại bá thì cũng chỉ có thể như thế. 3-4 tên sát thủ này hẳn không phải là của Quán Đường Khẩu, mà là tử sĩ của Bạch Thượng Niên, không biết làm thế nào mà thăm dò được nhà của Thẩm Lãnh.
Nếu không có hắc cẩu này ở đây, Trần đại bá đã chết rồi.
Lúc này hắc cẩu đã giống như sư tử mạnh mẽ, Trà gia lấy thuốc trị thương xử lý vết thương cho nó sau đó lấy kim chỉ khâu lại, hắc cẩu phát ra kêu khẽ, thấy Trà gia nhìn nó, khóe miệng lại giương lên lộ ra nụ cười.
"Sau khi đưa Trần đại bá đến thành Hoài Viễn, đưa ngươi đi đuổi theo Lãnh Tử."
Trà gia vỗ vỗ đầu hắc cẩu, hắc cẩu cọ vào lòng bàn tay nàng.
"Miêu Nhi, ngươi thật lợi hại."
Trà gia khen một câu, nhưng hai chữ Miêu Nhi này vừa gọi ra, khí thế của hắc cẩu cũng không còn cường hãn như vậy nữa...
Thạch Phá Đang bị chọc tức muốn phát tác, khổ nỗi lại không thể đánh thật sự, Bạch Quy Nam lựa lời khuyên bảo mang gã đi, quay đầu lại cười cười với Thẩm Lãnh, nụ cười kia có vẻ hơi bi thương.
Bệ hạ phái mấy gia thần thân cận tới Bình Việt đạo này, chỉ sợ cũng vẫn không dễ trấn trụ.
Trận chiến với Lâm Việt này là cuộc chiến tranh quy mô lớn cuối cùng của Đại Ninh trong mấy năm gần đây, so với bắc cương ngày ngày đều có va chạm phân tranh thì tất nhiên không thể so sánh nổi. Hổ lang xuôi nam diệt Lâm, người giữ ấn chinh nam đại nguyên soái chính là Thạch Nguyên Hùng, một vùng giang sơn lớn như vậy là ông ta đánh hạ, vốn đã quyền cao chức trọng lại có công lao lớn như thế khó tránh khỏi sẽ trở nên càng kiêu ngạo hơn. Mấy năm trước Thạch Nguyên Hùng chính là này thổ hoàng đế trong Bình Việt đạo, tất cả đều là ông ta định đoạt, năm nay thiết lập đạo phủ quyền lực chuyển giao ra ngoài tất nhiên Thạch Nguyên Hùng không vui, kiểu cao cao tại thượng nói một lời là định đoạt này nháy mắt đã bị đạo phủ lấy đi tất cả, ông ta liền tìm chút cảm giác tồn tại trong mọi chuyện mọi nơi. Con trai ông ta Thạch Phá Đang mang theo ba kỳ Lang Viên đi loạn chung quanh Bình Việt đạo nói là tiêu diệt dư nghiệt, còn không phải muốn giữ lại một khoản cuối cùng này ư.
Diệp Khai Thái mới đến dường như không muốn có mâu thuẫn với ông ta nên nhường nhịn một chút. Bạch Quy Nam thì càng thêm uất nghẹn, Thạch Phá Đang thấy gia thần của bệ hạ cũng khiêm tốn với mình như vậy thì lại càng thêm kiêu ngạo.
Nhưng dù gì cũng là đại tướng quân trấn thủ một phương, tất nhiên không thể quá phận, chỉ là trong việc nhỏ thì luôn làm cho người ta cảm thấy sự hiện hữu của ông ta, cả ngày còn muốn nói cái gì mà việc mình muốn làm nhất đó là giải giáp quy điền dưỡng lão. Khổ nỗi tâm tư muốn cho con trai mình Thạch Phá Đang làm nam cương đại tướng quân của ông ta lại càng lúc càng rõ ràng, chuyện giải giáp quy điền này cũng trở thành truyện cười trong miệng người khác.
Sau khi Thẩm Lãnh biết việc này không nhịn được cười khổ, đông cương như thế, nam cương như thế, đây chính là hệ quả xấu của việc thiên lệch về một mặt, nghiêng về quan võ nhiều thì đại tướng quân liền ương ngạnh, nghiêng về quan văn nhiều thì đại học sĩ liền bay lên, làm hoàng đế cũng thật mệt mỏi.
Cũng may Thạch Phá Đang chung quy cũng không dám quá hỗn xược trước mặt Bạch Quy Nam, nói vài câu dọa nạt liền lập tức mang binh rời đi, Bạch Quy Nam đi cùng với gã. Thủ hạ của Thẩm Lãnh đều lo đắc tội với con trai của đại tướng quân sẽ có hậu quả không tốt gì đó, nhưng Thẩm Lãnh lại giống như không thèm để ý, hoàn toàn không coi ra gì. Mọi người ngẫm lại, hắn mới vào thủy sư đã đắc tội với con trai của đại học sĩ, bây giờ đắc tội với con trai của đại tướng quân cũng không có gì quá ngạc nhiên...
Lúc Đỗ Uy Danh cùng Trần Nhiễm bọn họ nói chuyện phiếm thậm chí còn cười nói tướng quân nhà chúng ta có thể trời sinh là mệnh này, mọi người đều cười, chỉ có Cổ Lạc dường như có điều suy nghĩ.
Qua huyện Hưng An không bao lâu là đến thành Thi Ân, tất nhiên Thẩm Lãnh phải đi thăm đạo phủ đại nhân, chỉ là đạo phủ đại nhân quá mức bận rộn, hạ nhân trả lời nói phải tới buổi tối mới có thể gặp được, nhưng cũng phải đợi đạo phủ đại nhân trở về, buổi tối Thạch Phá Đang hẹn ông ta ăn cơm, còn có một số người gốc Lâm Việt đầu hàng sang, từng là quyền thần Lâm Việt, hiện giờ cuộc sống cũng không tệ.
Thẩm Lãnh ở bên ngoài nha môn đạo phủ đại nhân bị đóng cửa đuổi về cũng không cảm thấy gì, nhưng đám thủ hạ lại bực mình.
Trở lại trạm dịch Thẩm Lãnh vừa mới tháo giày ra chuẩn bị ngâm chân, Đậu Hoài Nam ở bên ngoài gõ cửa, Thẩm Lãnh cho ông ta vào. Đậu Hoài Nam vừa vào cửa liền không nhịn được mà nhăn nhăn mũi, sau đó thở dài một tiếng, cái mùi này của tướng quân thật không tầm thường.
Thẩm Lãnh ngại ngùng bỏ chân vào trong nước nóng ngâm, sự thoải mái này thì khỏi cần nói nữa.
"Ngươi cũng tới nói ta không lý trí?"
Thẩm Lãnh tựa vào ghế vẻ mặt hưởng thụ, ngón chân cái xoa ngón chân cái, làm tiêu tán mùi đi, chậu nước ấm này nhanh chóng trở nên đục ngầu.
"Tướng quân không lý trí chỗ nào?"
"Đỗ Uy Danh bọn họ mới đi, khuyên ta sau này ít đắc tội với người như Thạch Phá Đang, quyền cao chức trọng tâm nhãn nhỏ còn có người cha quyền cao chức trọng hơn nữa, đắc tội không có lời."
"Đắc tội với người khác còn có lời với không lời?"
Đậu Hoài Nam tự đi tìm ấm trà, phát hiện này người của trạm dịch cũng là lười biếng, trên ấm trà phủ một lớp bụi, nghĩ hẳn là vị tướng quân Thạch Phá Đang kia cũng ở trạm dịch, sợ là người bên dưới đều qua bên kia quét dọn hết rồi.
Ông ta ngồi xuống: "Ta thì lại nghĩ, nếu đã phải đắc tội với người khác, đắc tội với người có phân lượng nặng vẫn có lời, đắc tội những người không quan hệ nặng nhẹ thì có ý nghĩa gì."
Thẩm Lãnh nghe câu này không nhịn được cười: "Ngươi cũng nghĩ như vậy?"
"Ban đầu ta tưởng là tướng quân lỗ mãng, ở trong phòng của mình suy ngẫm nửa ngày mới hiểu ra được." Ông ta vừa mới ngồi xuống lại đứng lên, chắp hai tay: "Mưu trí của tướng quân, hạ quan bội phục."
Thẩm Lãnh mím môi: "Ngươi nói thử xem ta có mưu trí gì."
"Mọi người suy nghĩ sự tình thường thường đều sẽ chỉ nghĩ đến một mặt, hoặc là tận lực suy nghĩ theo hướng tốt, hoặc là tận lực suy nghĩ theo hướng xấu, đây là thứ nhất... Thứ hai là không xấu thì tốt nhưng lại không để ý đến xa gần, chỉ có suy nghĩ đến cả khoảng cách tốt xấu của sự việc mới là thần mưu thế, nếu không chỉ có thể là mưu sự."
Thẩm Lãnh nói: "Ngươi đây là đang khen ta?"
Đậu Hoài Nam thở dài: "Ta vẫn cho là mình thông minh nhất, hôm nay mới biết được mình cũng chỉ là thông minh thứ hai."
Thẩm Lãnh cười càng vui vẻ hơn: "Hôm nay ngươi đây là thức tỉnh kỹ năng nịnh bợ rồi sao?"
Đậu Hoài Nam sấn lại gần hạ giọng hỏi: "Tại sao tướng quân muốn khiêu khích Thạch Phá Đang?"
Thẩm Lãnh hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải Thạch Phá Đang khiêu khích ta?"
"Sợ là tướng quân mong Thạch Phá Đang khiêu khích ngài?"
"Vậy thì có gì tốt?"
"Bệ hạ biết chính là chỗ tốt." Đậu Hoài Nam nói: "Nếu bệ hạ biết tướng quân mới tới Bình Việt đạo đã có mâu thuẫn với con trai của đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng, không những sẽ không mắng tướng quân lỗ mãng, sợ là sẽ còn cười nói tướng quân có can đảm nữa. Trên đời này có chuyện gì chỉ nhìn xem là ai để quyết định, người khác đều nói tướng quân lỗ mãng, nếu bệ hạ nói là là can đảm, vậy thì những người nói lỗ mãng đều có thể về nhà tự vả miệng rồi... Bệ hạ nghĩ, tên tiểu tử họ Thẩm kia cũng được, vừa thấy đã không đối phó với đám Thạch Nguyên Hùng, rất tốt rất tốt, quả thật là tốt."
Thẩm Lãnh hơi nheo mắt lại, cũng thật không ngờ rằng Đậu Hoài Nam có thể nhìn ra những tâm tư này của hắn, bởi vì muốn nhìn ra được tâm tư này, trước hết phải nhìn ra thời thế này, ai sẽ nghĩ người mà bệ hạ muốn động đến lại không chỉ là đại học sĩ, còn có cả đại tướng quân nữa.
Thẩm Lãnh có suy nghĩ như hôm nay không chỉ là bởi vì trước đây Thẩm tiên sinh đã dạy dỗ trong tiểu đạo quán mấy năm, còn bởi vì lúc ở thành Trường An, lão viện trưởng của thư viện Nhạn Tháp đã chỉ điểm vài lần. Trước khi Thẩm Lãnh đi lão viện trưởng đã tặng hắn một câu... thi thoảng để cho bệ hạ nghe thấy tên của ngươi.
Bệ hạ là bệ hạ của người trong thiên hạ, hoàng đế là hoàng đế của cả Đại Ninh, ông ta phải nghĩ bao nhiêu người, bao nhiêu chuyện, mưu lược tương lai bao xa? Có thể khiến cho bệ hạ nhắc tới 4-5 lần trong sáu năm như Bạch Quy Nam đã xem như người cực may mắn rồi, trong tình huống đã bị bệ hạ hoài nghi như Bạch gia mà còn có thể điều đến Bình Việt đạo đã là thánh quyến long ân rồi.
Ở lại Kinh Kỳ đạo? Ở lại Kinh Kỳ đạo chưa chắc là chuyện tốt.
Thẩm Lãnh thì sao? Hàng năm đều khiến bệ hạ thi thoảng nhớ đến mấy lần, mười mấy lần, hai mươi ba mươi lần, trên một trăm lần... cơ duyên lớn cỡ nào chứ.
Thẩm Lãnh hỏi Đậu Hoài Nam: "Tại sao ngươi lại muốn nói với ta những lời này?"
Đậu Hoài Nam trả lời: "Bởi vì ta hy vọng làm người gần tướng quân, kiểu người mà có rất nhiều chuyện đều có thể nói."
Thẩm Lãnh ra vẻ nghiêm trang: "Ngươi muốn gần ta cỡ nào? Ngươi đã thấy Trà gia đánh người chưa?"
Đậu Hoài Nam đã sớm nghe nói tướng quân có một thanh mai trúc mã tên là Thẩm Trà Nhan. Tướng quân ở bên ngoài như hổ lang, về nhà đối mặt với Trà gia thì như mèo con, nghĩ đến đây mà không nhịn được cười. Tướng quân có thể nói với mình câu này cũng đủ để chứng tỏ mối quan hệ của hai người đã gần thêm một chút, hơn nữa tướng quân chung quy cũng mới chưa đủ 19 tuổi, tính còn trẻ con.
"Đại Ninh trong tương lai quân võ vẫn sẽ rất nặng, nhưng tuyệt đối không phải là quân võ nắm quyền như tứ cương đại tướng quân hiện giờ, thời điểm thay hình đổi dạng đã tới rồi, tướng quân nhìn thế nào cũng thuận mắt hơn so với những đại tướng quân già nua kia, cho nên ta phải dốc sức đến gần tướng quân một chút, tương lai mới có thể vào Nội các."
Ông ta cũng không hề che gấu mục đích của mình chút nào, như vậy ngược lại không khiến cho Thẩm Lãnh ghét.
"Còn gì nữa không?" Thẩm Lãnh cười hỏi: "Ngươi đi theo ta, khi nào mới có thể vào được Nội các."
"Tướng quân là người trẻ tuổi biết nắm bắt thời thế nhất mà ta từng gặp, ta cứ mượn thế của tướng quân là được rồi... Thật ra ta vẫn luôn có tư tâm, hoặc nói là lòng hiếu thắng."
Ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Tướng quân nghĩ đối thủ của mình là ai? Người Cầu Lập? Người Hắc Vũ? Cái đó đều phải xếp phía sau, đối thủ của tướng quân là đại tướng quân, người có thể đánh bại người Ninh, vĩnh viễn chỉ có thể là một người Ninh"
Đậu Hoài Nam nghiêm nghị hơn: "Như vậy thì đối thủ của ta chỉ có thể là đại học sĩ... Người ta vẫn nói trong cái đầu của Mộc đại học sĩ kia chứa giang sơn xã tắc, vạn dân bách tính, ta không phục, ta muốn so bì thử. Thi thoảng tướng quân để cho bệ hạ nghe thấy tên của ngài, còn có gì mạnh hơn thế này? Cho nên dựa vào bản thân ta mà muốn đi làm đối thủ với đại học sĩ thì không dễ dàng, để tướng quân mang ta theo mới nhanh hơn một chút."
Thẩm Lãnh bỗng nhiên bật cười, cũng rướn người lên phía trước, hai người gần như mặt dán mặt, hồ ly nhìn hồ ly.
"Ngươi mới vừa nói, thi thoảng ta để cho bệ hạ nghe thấy tên của ta, bây giờ ngươi như thế này, là muốn thi thoảng để cho ta nhớ đến ngươi?"
"Tốt nhất là gặp mỗi ngày."
Thẩm Lãnh dựa lưng trở lại, khóe miệng mang ý cười.
Đậu Hoài Nam đứng đó, khóe miệng cũng mang ý cười.
đoạn đường đi tới thành Thi Ân này được xem như một nút giao lớn, phải ở đây đợi đại đội nhân mã thủy sư theo kịp, Thẩm Lãnh có rất nhiều chuyện cần làm, các kiểu kết nối với đạo phủ đều cần một người có năng lực đi làm. Thẩm Lãnh vốn muốn để cho Vương Căn Đống đi, nhưng Vương Căn Đống quá cứng nhắc không biết linh hoạt. Sau khi thủy sư tới Bình Việt đạo các chuyện bổ sung hậu cần đều cần đạo phủ ủng hộ mới được, hắn phải giải quyết hết tất cả những việc này trước khi Trang Ung tới.
"Buổi tối ngươi cùng ta đến phủ đạo phủ đại nhân."
"Tạ tướng quân!" Đậu Hoài Nam trịnh trọng cúi đầu, xoay người rời đi.
Thẩm Lãnh tựa vào ghế, rõ ràng nước ngâm chân đã hơi nguội lạnh rồi nhưng lại cảm thấy càng thư thái hơn một chút.
Thuyền nhẹ luôn nhanh hơn đội thuyền, lúc Thẩm Lãnh đến thành Thi Ân thì Thẩm tiên sinh và Trà gia đã về đến nhà ở thôn Ngụy quận An Dương Giang Nam đạo, vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi máu tanh, tiên sinh biến sắc, Trà gia cầm Phá Giáp trong tay.
Vào cửa nhìn, Trần đại bá ngồi trên bậc thềm sắc mặt trắng bệch, dường như đã sợ đến nhũn người.
Hắc cẩu ngồi chồm hổm trước người Trần đại bá trên vai dính máu, nó đang cúi đầu liếm láp. Phía trước hắc cẩu có 3-4 cỗ thi thể không rõ lai lịch đang nằm, trên mặt đất có đao, trên đao có máu, cũng không nặng mùi máu tanh bằng trên hàm răng của hắc cẩu.
3-4 tên sát thủ, trên cổ đều có lỗ máu.
Trà gia thở phào vẫy tay, hắc cẩu nhảy đến, lúc chạy hơi khập khễnh, dù sao một đao kia cũng làm rách da thịt trên lưng nó.
"Trần đại bá, chúng ta đến thành Hoài Viễn."
Thẩm tiên sinh nghĩ đến cuối cùng mình vẫn phải về thành Hoài Viễn cầu cạnh người Thẩm gia nên khó tránh khỏi có chút không thoải mái, nhưng vì Trần đại bá thì cũng chỉ có thể như thế. 3-4 tên sát thủ này hẳn không phải là của Quán Đường Khẩu, mà là tử sĩ của Bạch Thượng Niên, không biết làm thế nào mà thăm dò được nhà của Thẩm Lãnh.
Nếu không có hắc cẩu này ở đây, Trần đại bá đã chết rồi.
Lúc này hắc cẩu đã giống như sư tử mạnh mẽ, Trà gia lấy thuốc trị thương xử lý vết thương cho nó sau đó lấy kim chỉ khâu lại, hắc cẩu phát ra kêu khẽ, thấy Trà gia nhìn nó, khóe miệng lại giương lên lộ ra nụ cười.
"Sau khi đưa Trần đại bá đến thành Hoài Viễn, đưa ngươi đi đuổi theo Lãnh Tử."
Trà gia vỗ vỗ đầu hắc cẩu, hắc cẩu cọ vào lòng bàn tay nàng.
"Miêu Nhi, ngươi thật lợi hại."
Trà gia khen một câu, nhưng hai chữ Miêu Nhi này vừa gọi ra, khí thế của hắc cẩu cũng không còn cường hãn như vậy nữa...
/150
|