Ba tấc lưỡi.
Chỉ cần một lời nói ngắn gọn như vậy của Chung Sơn nhưng tựa như mọi người đêu cứng lại. Bọn họ không tin, thậm chí còn có người còn tỏ ra miệt thị.
Năm người Ngọc Hành Tông đều nghi hoặc không thôi, trong lòng bọn họ đều kinh nghi bất định, đi ra ngoài sao? Không muốn sống nữa? Chỉ cần đi ra ngoài trận của Ngọc Hành tông thì nhất định sẽ bị tấn công.
Cổ Lâm dùng một ánh mắt khinh thường nhìn Chung Sơn. Ngươi đi ra ngoài đi, sẽ chết rất thống khoái đó.
Thủy Kính tiên sinh thì khẽ phe phẩy chiếc quạt lông. Hai đầu lông mày của y nhíu lại, bởi vì Thủy Kính tiên sinh tin tưởng lời của Chung Sơn.
Cũng giống như Thủy Kính tiên sinh, Thiên U công chúa và A Đại A Nhị cũng đều chăm chú nhìn về phía Chung Sơn.
Thiên U công chúa khẽ cau mày nói một câu:
- Chung Sơn, tiên sinh biết lang ngữ sao?
Lang ngữ thì không biết nhiều nhưng nghe thì có thể hiểu một hai câu.
Chung Sơn lắc đầu cười nói.
Nghe thấy hắn nói như vậy, mọi người đều trừng mắt lên.
Ngươi của Ngọc Hành tông. Lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Lang ngữ, hắn thật sự biết sao?
Mà Cổ Lâm lại tỏ ra một vẻ ngạc nhiên.
Thủy Kính tiên sinh khẽ cười cười, còn Thiên U công chúa thì lại lộ ra một vẻ chờ mong.
- Được, vậy ta đi cùng với tiên sinh.
Thiên U công chúa cất tiếng nói.
- Không cần, một mình tại hạ có thể đám phán dược. Mọi người cứ chờ tại hạ ở đây.
Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
- Được.
Thiên U công chúa gật gật đầu rồi không nói gì thêm nữa.
Sau đó Chung Sơn đi ra nơi cửa của Ngọc Hành tông.
Nhìn đại trận giống như đúc ở Khai Dương tông này, Chung Sơn biết rằng mình làm thế nào để xuất nhập.
- Coi chừng đó!
Thiên U công chúa dặn dò.
- Vâng.
Chung Sơn mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn về phía chúng đại lang bên ngoài trận.
Chung Sơn từ từ đi tới.
Những người đứng ở bên trong lộ ra một vẻ lo lắng nhìn Chung Sơn.
- A Đại A Nhị, nếu như có nguy hiểm, các ngươi phải kịp thời cứu tiên sinh.
Thiên U công chúa nói.
- Dạ.
Hai người lập tức đáp ứng.
Tất cả đều lộ vẻ lo lắng nhìn Chung Sơn, Thủy Kính tiên sinh thì lại phe phẩy chiếc quạt lông, trong lòng tràn ngập sự chờ mong xem Chung Sơn sẽ xử lý mọi việc như thế nào.
Chỉ có Thiên U công chúa lúc này lại có một thần sắc vô cùng phức tạp nhìn về phía Chung Sơn.
Chung Sơn cuối cùng cũng đi ra lớp ngoài của đại trận.
Đại lang thè lưỡi ra tựa như muốn há miệng nuốt chửng hắn vậy.
- Rống.
Một đại lang lớn đứng ở phía trước đột nhiên rống lên một tiếng, sau đó chúng lang đều nghi hoặc nhìn về phía đại lang thủ lĩnh.
- Chư vị, ta tới là để đàm phán.
Chung Sơn cất cao giọng nói.
Chung Sơn vừa nói xong, chúng lang đều nhướn mày.
Chúng lang dĩ nhiên hiểu lời nói của Chung Sơn.
Ngọc Hành tông đều mở to mắt nhìn về phía Chung Sơn. Tại sao có thể như vậy được, tại sao mấy con sói này lại nghe lời đàm phán của Chung Sơn?
Chung Sơn đi đến gần chúng lang, tỏ ra một dáng vẻ đắc ý.
Chung Sơn giới thiệu cho con sói đầu lĩnh này biết về Thanh Van Lang tương.
Con sói đầu lĩnh tựa như là hiểu ý.
- Ô Ô Ô.
Con sói này kêu lên vài tiếng.
Sau đó, một con thần lang lại tiếp tục nhe răng trợn mắt nhìn về phía Chung Sơn.
- Công chúa.
A Đại lo lắng nói.
- Không nên gấp, không có chuyện gì đâu.
Thiên U công chúa nhìn chằm chằm về phía xa xa, hai đầu mi khẽ nhíu lại.
Thủy Kính tiên sinh cũng cổ quái nhìn về phía đó, y đoán không ra chuyện gì đang xảy ra.
Trong lúc mọi người chờ đợi.
Chung Sơn tiến vào trung tâm của chúng lang, trên khuôn mặt chúng lang cũng lộ ra một vẻ cổ quái nhìn Chung Sơn.
Đại lang đầu lĩnh đặt câu hỏi với Chung Sơn.
Lang ngữ: Ngươi là ai? trên người ngươi có khí tức của lang tộc.
Chung Sơn hiểu được lời nói của nó cho nên khẽ mỉm cười một cái.
- Ta chính là người cùng với Đế Huyền Sát ký kết lang ước với lang tộc. Sói cũng là quốc thú của vương triều Đại Tình chúng ta.
Lang ngữ: Đại Tình vương triều? Chí tôn làm sao có thể ký kết một khế ước với một vương triều?
Chung Sơn nhìn đại lang rồi khẽ mỉm cười:
- Cái này ngươi phải đi hỏi chí tôn, chỉ là điều này hoàn toàn là sự thật
Nghe thấy lời nói này của Chung Sơn, con đại lang liền trầm mặc một hồi, các con sói khác cũng tỏ ra trầm mặc.
Lang ngữ: Vậy ngươi tới đây làm gì, muốn trợ giúp Ngọc Hành tông sao?
- Ta cũng đã nghe đến hỏa lang tương, ta muốn nói chuyện với hắn.
Chung Sơn nghĩ nghĩ rồi nói.
Đại lang đầu lĩnh nhìn chằm chằm về phái Chung Sơn, sau đó ngửa mặt lên trời rồi rú lên.
- Tru.
Một thanh âm vang lên, sau đó từ phía xa xa nhanh chóng chạy tới một con sói khác. Hai con sói mang theo ánh mắt đỏ bừng nhìn về phía trước.
Con sói này cao đến mười lăm thước , mặc dù ở trong bầy sói tuy là sói con, nhưng đối với Chung Sơn cũng là một quái vật khổng lồ.
- Tru tru.
Chúng lang kêu lên một hồi. Con sói con giải thích thân phận một hồi với Chung Sơn, mặc dù lời nói của con sói con rất khó hiểu nhưng Chung Sơn cũng biết thân phận của nó. Chỉ là giờ phút này con sói con đang trợn to mắt đỏ ngầu nhìn Chung Sơn.
- Ngươi chính là con của Anh Hỏa Lang Tương?
Chung Sơn cất tiếng hỏi.
Con sói tru lên.
Lang ngữ: Không sai, ngươi chính là người chí tôn chọn. Ta tôn trọng ngươi nhưng mối thù thì nhất định phải báo.
- Ha ha, ta không ngăn cản, chỉ là ta cảm thấy ngươi làm như vậy là mất mặt của phụ thân ngươi và cả chí tôn,
Lang ngữ: Ngươi nói gì, ta báo thù tại sao lại làm mất mặt?
- Ta hỏi ngươi, vạn lang tới đây là vì duyên cớ gì?
Chung Sơn cười hỏi.
Lang ngữ: Đương nhiên là để báo thù.
- Vậy tại sao để báo thù cho ngươi, ngươi lại tụ tập đến cả vạn lang như vậy? Ngươi thật hèn nhát!
Chung Sơn lại hỏi.
Lang ngữ: Ta không hèn nhát, nếu như chỉ có một mình Liễu Vô Song thì không phải là đối thủ của ta, hắn mang theo cả đám người nên mới như vậy.
Chung Sơn nhìn con sói con, khẽ cười cười một chút:
- Điều ấy ta tin, đó cung là mục đích lần này ta tìm ngươi.
Lang ngữ: Ngươi biện hộ cho Liễu Vô Song?
- Không phải ta biện hộ cho hắn mà là làm bậy vẫn có thể sống, hắn sẽ bị nghiêm khắc trừng trị.
Chung Sơn trầm giọng nói.
Lang ngữ: Vậy ngươi tới đây làm gì?
- Ta thay mặt cho Ngũ Hành Tông biện hộ cho Liễu Vô Song, ta có thể giao Liễu Vô Song cho ngươi nhưng Ngũ Hành tông không thể bị diệt.
Chung Sơn trầm giọng nói.
Lang ngữ: Được, vậy chuyện này ta nể mặt ngươi.
Nghe thấy con sói con nói như vậy, Chung Sơn liền khẽ mỉm cười.
- Ân oán phải rõ ràng, ta cũng có một thỉnh cầu muốn nói cho ngươi, bất luận ngươi hiện tại có thân thế như thế nào, chỉ cần ngươi hiểu biết về Hỏa Lang Tương là có thể tung hoành thiên hạ, khi đó mới có thể có tư cách dùng vạn lang chi lực.
Lang ngữ: Xin thụ giáo.
- Ta hỏi ngươi, Liễu Vô Song nhốt ngươi bao lâu?
Chung Sơn một lần nữa hỏi.
Lang ngữ: Ba tháng.
- Được, vậy Liễu Vô Song giao cho ngươi nhốt Ba năm, trong Ba năm đó ngươi chỉ cần khiến cho hắn không bị chết là được.
Chung Sơn chân thành nói.
Lang ngữ: Ba năm?
- Không sai, chính là Ba năm, sau Ba năm thì thả hắn ra. Lang với chó khác nhau, chó cần phải có người nuôi còn lang thì không cần người khác bố thí.
Chung Sơn một lần nữa nói.
Nghe thấy lời nói của Chung Sơn, đồng tử của con sói con liền co rụt lại, hai mắt của nó nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn.
Lang ngữ: Được, qua ba năm ta sẽ thả hắn ra.
- Được, ngươi chờ ở đây.
Chung Sơn gật gật đầu nói.
Lang ngữ: Ừ.
Chung Sơn đang định đi về bỗng nhiên hắn lại quay đầu lại nói với con sói con:
- Nói với cha ngươi biết rẳng tên ta là ‘Chung Sơn”
Sau đó, Chung Sơn nhanh chóng đi về phía đám người Ngũ Hành Tông.
Nhìn theo bóng lưng Chung Sơn rời đi, hai mắt của con sói con liền nheo dần lại. Trước mắt nó tuy chỉ là một người nhưng con sói con cảm thấy có một khí thế vô cùng mạnh mẽ toát ra từ con người đó. Loại khí thế này trước đây nó chỉ cảm thấy được từ trên người phụ thân mình.
- Quay trở lại rồi sao?
A Đại hưng phấn hỏi.
Mọi người từ phía xa xa nhìn về chỗ Chung Sơn đang chậm rãi đi tới. Thấy chúng lang không làm khó Chung Sơn mà còn tỏ ra cung kính với hắn, bọn họ đều cảm thấy kính nể.
Đám người Ngọc Hành Tông đều lộ ra một vẻ vui mừng và hy vọng.
Cổ Lâm chính là người có vẻ mặt kỳ dị nhất. A Đại và A Nhị thì hưng phấn, còn Thủy Kính tiên sinh thì phe phẩy quạt lông, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc. Còn Thiên U công chúa thì nhíu mày kinh nghi bất định
Chỉ cần một lời nói ngắn gọn như vậy của Chung Sơn nhưng tựa như mọi người đêu cứng lại. Bọn họ không tin, thậm chí còn có người còn tỏ ra miệt thị.
Năm người Ngọc Hành Tông đều nghi hoặc không thôi, trong lòng bọn họ đều kinh nghi bất định, đi ra ngoài sao? Không muốn sống nữa? Chỉ cần đi ra ngoài trận của Ngọc Hành tông thì nhất định sẽ bị tấn công.
Cổ Lâm dùng một ánh mắt khinh thường nhìn Chung Sơn. Ngươi đi ra ngoài đi, sẽ chết rất thống khoái đó.
Thủy Kính tiên sinh thì khẽ phe phẩy chiếc quạt lông. Hai đầu lông mày của y nhíu lại, bởi vì Thủy Kính tiên sinh tin tưởng lời của Chung Sơn.
Cũng giống như Thủy Kính tiên sinh, Thiên U công chúa và A Đại A Nhị cũng đều chăm chú nhìn về phía Chung Sơn.
Thiên U công chúa khẽ cau mày nói một câu:
- Chung Sơn, tiên sinh biết lang ngữ sao?
Lang ngữ thì không biết nhiều nhưng nghe thì có thể hiểu một hai câu.
Chung Sơn lắc đầu cười nói.
Nghe thấy hắn nói như vậy, mọi người đều trừng mắt lên.
Ngươi của Ngọc Hành tông. Lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Lang ngữ, hắn thật sự biết sao?
Mà Cổ Lâm lại tỏ ra một vẻ ngạc nhiên.
Thủy Kính tiên sinh khẽ cười cười, còn Thiên U công chúa thì lại lộ ra một vẻ chờ mong.
- Được, vậy ta đi cùng với tiên sinh.
Thiên U công chúa cất tiếng nói.
- Không cần, một mình tại hạ có thể đám phán dược. Mọi người cứ chờ tại hạ ở đây.
Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
- Được.
Thiên U công chúa gật gật đầu rồi không nói gì thêm nữa.
Sau đó Chung Sơn đi ra nơi cửa của Ngọc Hành tông.
Nhìn đại trận giống như đúc ở Khai Dương tông này, Chung Sơn biết rằng mình làm thế nào để xuất nhập.
- Coi chừng đó!
Thiên U công chúa dặn dò.
- Vâng.
Chung Sơn mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn về phía chúng đại lang bên ngoài trận.
Chung Sơn từ từ đi tới.
Những người đứng ở bên trong lộ ra một vẻ lo lắng nhìn Chung Sơn.
- A Đại A Nhị, nếu như có nguy hiểm, các ngươi phải kịp thời cứu tiên sinh.
Thiên U công chúa nói.
- Dạ.
Hai người lập tức đáp ứng.
Tất cả đều lộ vẻ lo lắng nhìn Chung Sơn, Thủy Kính tiên sinh thì lại phe phẩy chiếc quạt lông, trong lòng tràn ngập sự chờ mong xem Chung Sơn sẽ xử lý mọi việc như thế nào.
Chỉ có Thiên U công chúa lúc này lại có một thần sắc vô cùng phức tạp nhìn về phía Chung Sơn.
Chung Sơn cuối cùng cũng đi ra lớp ngoài của đại trận.
Đại lang thè lưỡi ra tựa như muốn há miệng nuốt chửng hắn vậy.
- Rống.
Một đại lang lớn đứng ở phía trước đột nhiên rống lên một tiếng, sau đó chúng lang đều nghi hoặc nhìn về phía đại lang thủ lĩnh.
- Chư vị, ta tới là để đàm phán.
Chung Sơn cất cao giọng nói.
Chung Sơn vừa nói xong, chúng lang đều nhướn mày.
Chúng lang dĩ nhiên hiểu lời nói của Chung Sơn.
Ngọc Hành tông đều mở to mắt nhìn về phía Chung Sơn. Tại sao có thể như vậy được, tại sao mấy con sói này lại nghe lời đàm phán của Chung Sơn?
Chung Sơn đi đến gần chúng lang, tỏ ra một dáng vẻ đắc ý.
Chung Sơn giới thiệu cho con sói đầu lĩnh này biết về Thanh Van Lang tương.
Con sói đầu lĩnh tựa như là hiểu ý.
- Ô Ô Ô.
Con sói này kêu lên vài tiếng.
Sau đó, một con thần lang lại tiếp tục nhe răng trợn mắt nhìn về phía Chung Sơn.
- Công chúa.
A Đại lo lắng nói.
- Không nên gấp, không có chuyện gì đâu.
Thiên U công chúa nhìn chằm chằm về phía xa xa, hai đầu mi khẽ nhíu lại.
Thủy Kính tiên sinh cũng cổ quái nhìn về phía đó, y đoán không ra chuyện gì đang xảy ra.
Trong lúc mọi người chờ đợi.
Chung Sơn tiến vào trung tâm của chúng lang, trên khuôn mặt chúng lang cũng lộ ra một vẻ cổ quái nhìn Chung Sơn.
Đại lang đầu lĩnh đặt câu hỏi với Chung Sơn.
Lang ngữ: Ngươi là ai? trên người ngươi có khí tức của lang tộc.
Chung Sơn hiểu được lời nói của nó cho nên khẽ mỉm cười một cái.
- Ta chính là người cùng với Đế Huyền Sát ký kết lang ước với lang tộc. Sói cũng là quốc thú của vương triều Đại Tình chúng ta.
Lang ngữ: Đại Tình vương triều? Chí tôn làm sao có thể ký kết một khế ước với một vương triều?
Chung Sơn nhìn đại lang rồi khẽ mỉm cười:
- Cái này ngươi phải đi hỏi chí tôn, chỉ là điều này hoàn toàn là sự thật
Nghe thấy lời nói này của Chung Sơn, con đại lang liền trầm mặc một hồi, các con sói khác cũng tỏ ra trầm mặc.
Lang ngữ: Vậy ngươi tới đây làm gì, muốn trợ giúp Ngọc Hành tông sao?
- Ta cũng đã nghe đến hỏa lang tương, ta muốn nói chuyện với hắn.
Chung Sơn nghĩ nghĩ rồi nói.
Đại lang đầu lĩnh nhìn chằm chằm về phái Chung Sơn, sau đó ngửa mặt lên trời rồi rú lên.
- Tru.
Một thanh âm vang lên, sau đó từ phía xa xa nhanh chóng chạy tới một con sói khác. Hai con sói mang theo ánh mắt đỏ bừng nhìn về phía trước.
Con sói này cao đến mười lăm thước , mặc dù ở trong bầy sói tuy là sói con, nhưng đối với Chung Sơn cũng là một quái vật khổng lồ.
- Tru tru.
Chúng lang kêu lên một hồi. Con sói con giải thích thân phận một hồi với Chung Sơn, mặc dù lời nói của con sói con rất khó hiểu nhưng Chung Sơn cũng biết thân phận của nó. Chỉ là giờ phút này con sói con đang trợn to mắt đỏ ngầu nhìn Chung Sơn.
- Ngươi chính là con của Anh Hỏa Lang Tương?
Chung Sơn cất tiếng hỏi.
Con sói tru lên.
Lang ngữ: Không sai, ngươi chính là người chí tôn chọn. Ta tôn trọng ngươi nhưng mối thù thì nhất định phải báo.
- Ha ha, ta không ngăn cản, chỉ là ta cảm thấy ngươi làm như vậy là mất mặt của phụ thân ngươi và cả chí tôn,
Lang ngữ: Ngươi nói gì, ta báo thù tại sao lại làm mất mặt?
- Ta hỏi ngươi, vạn lang tới đây là vì duyên cớ gì?
Chung Sơn cười hỏi.
Lang ngữ: Đương nhiên là để báo thù.
- Vậy tại sao để báo thù cho ngươi, ngươi lại tụ tập đến cả vạn lang như vậy? Ngươi thật hèn nhát!
Chung Sơn lại hỏi.
Lang ngữ: Ta không hèn nhát, nếu như chỉ có một mình Liễu Vô Song thì không phải là đối thủ của ta, hắn mang theo cả đám người nên mới như vậy.
Chung Sơn nhìn con sói con, khẽ cười cười một chút:
- Điều ấy ta tin, đó cung là mục đích lần này ta tìm ngươi.
Lang ngữ: Ngươi biện hộ cho Liễu Vô Song?
- Không phải ta biện hộ cho hắn mà là làm bậy vẫn có thể sống, hắn sẽ bị nghiêm khắc trừng trị.
Chung Sơn trầm giọng nói.
Lang ngữ: Vậy ngươi tới đây làm gì?
- Ta thay mặt cho Ngũ Hành Tông biện hộ cho Liễu Vô Song, ta có thể giao Liễu Vô Song cho ngươi nhưng Ngũ Hành tông không thể bị diệt.
Chung Sơn trầm giọng nói.
Lang ngữ: Được, vậy chuyện này ta nể mặt ngươi.
Nghe thấy con sói con nói như vậy, Chung Sơn liền khẽ mỉm cười.
- Ân oán phải rõ ràng, ta cũng có một thỉnh cầu muốn nói cho ngươi, bất luận ngươi hiện tại có thân thế như thế nào, chỉ cần ngươi hiểu biết về Hỏa Lang Tương là có thể tung hoành thiên hạ, khi đó mới có thể có tư cách dùng vạn lang chi lực.
Lang ngữ: Xin thụ giáo.
- Ta hỏi ngươi, Liễu Vô Song nhốt ngươi bao lâu?
Chung Sơn một lần nữa hỏi.
Lang ngữ: Ba tháng.
- Được, vậy Liễu Vô Song giao cho ngươi nhốt Ba năm, trong Ba năm đó ngươi chỉ cần khiến cho hắn không bị chết là được.
Chung Sơn chân thành nói.
Lang ngữ: Ba năm?
- Không sai, chính là Ba năm, sau Ba năm thì thả hắn ra. Lang với chó khác nhau, chó cần phải có người nuôi còn lang thì không cần người khác bố thí.
Chung Sơn một lần nữa nói.
Nghe thấy lời nói của Chung Sơn, đồng tử của con sói con liền co rụt lại, hai mắt của nó nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn.
Lang ngữ: Được, qua ba năm ta sẽ thả hắn ra.
- Được, ngươi chờ ở đây.
Chung Sơn gật gật đầu nói.
Lang ngữ: Ừ.
Chung Sơn đang định đi về bỗng nhiên hắn lại quay đầu lại nói với con sói con:
- Nói với cha ngươi biết rẳng tên ta là ‘Chung Sơn”
Sau đó, Chung Sơn nhanh chóng đi về phía đám người Ngũ Hành Tông.
Nhìn theo bóng lưng Chung Sơn rời đi, hai mắt của con sói con liền nheo dần lại. Trước mắt nó tuy chỉ là một người nhưng con sói con cảm thấy có một khí thế vô cùng mạnh mẽ toát ra từ con người đó. Loại khí thế này trước đây nó chỉ cảm thấy được từ trên người phụ thân mình.
- Quay trở lại rồi sao?
A Đại hưng phấn hỏi.
Mọi người từ phía xa xa nhìn về chỗ Chung Sơn đang chậm rãi đi tới. Thấy chúng lang không làm khó Chung Sơn mà còn tỏ ra cung kính với hắn, bọn họ đều cảm thấy kính nể.
Đám người Ngọc Hành Tông đều lộ ra một vẻ vui mừng và hy vọng.
Cổ Lâm chính là người có vẻ mặt kỳ dị nhất. A Đại và A Nhị thì hưng phấn, còn Thủy Kính tiên sinh thì phe phẩy quạt lông, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc. Còn Thiên U công chúa thì nhíu mày kinh nghi bất định
/1254
|