“Không ngờ chúng ta lại gặp mặt theo cách này !”
Giữa căn phòng trống vắng, một tiếng thở dài u oán vang lên sau lưng King, đánh thức hắn khỏi dòng suy nghĩ dày đặc.
Chân lý có khả năng quan sát 360 độ quanh người King, chẳng cần quay lại hắn cũng biết người nói là ai. Hắn cũng sớm biết cô gái này đã ở đây từ trước, nhưng hắn vẫn như cũ chẳng hề để tâm đến. Nói đúng ra thì, không hề có người nào trên thế giới này khiến hắn để tâm tới hết, cô gái này cũng không ngoại lệ.
Nhưng người ta đã mở lời trước, đánh tan bầu không khí trầm lặng này, theo quy tắc đối thoại, hắn cũng nên đáp lại.
“Tôi tưởng đã để Ren chuyển lời cho mấy người không cần tới nữa !?”
“Tính mạng của anh cũng là tính mạng của chúng tôi, hơn nữa Ren đối với anh như vậy, chúng tôi có thể không lo sao !?” Shaorin mỉm cười trả lời, cô nhẹ nhàng bước đến sau lưng hắn, đối với căn phòng kỳ lạ này, Shaorin cũng ngạc nhiên không ngớt.
Nhưng lúc này, đối thoại với vị vua vẫn quan trọng hơn. Từ nhỏ Shaorin đã có rất nhiều câu muốn hỏi hắn. Không chỉ có cô, mà bất cứ vị Fake Queen nào cũng vậy.
King mặc nhiên không đáp. Đúng hơn là hắn chẳng biết nên đáp như thế nào, câu hỏi này vốn đã không cần hắn phải trả lời rồi. Một khi như vậy, yên lặng là cách tốt nhất để đáp lại.
Shaorin đã tiến tới ngang hàng với hắn. Hai người lần đầu tiên mặt đối mặt đối thoại thật sự. Trước giờ King chỉ biết về Shaorin qua những thông tin trường sinh đảo truyền tới hắn từ chân lý, còn Shaorin cũng chỉ biết tới hắn qua lời kể của những người khác. Dù quan hệ của họ cũng giống như hai cái biệt hiệu, King và Queen...
Thân cận vô cùng, nhưng lại chưa hề chính thức ở chung một chỗ bao giờ. Âu cũng là một loại mỉa mai của số phận.
Hắn không đáp, nhưng Shaorin vẫn muốn nói. Những gì cần nói trong hai mươi năm nay chất chứa rất nhiều. Từ khi những kiến thức của trường sinh đảo được áp đặt vào một đứa trẻ mới sinh, cải biến nhân cách của nó, biến nó trở thành một trong những công cụ hình người hữu dụng nhất của thiếu niên này, tử nhỏ, đứa trẻ tên Shaorin này đã tràn ngập một loại bất mãn. Bất mãn vì là người được trọn, bất mãn vì phải mang theo lời nguyền phục tùng tuyệt đối với hắn.
Vì cái gì chứ !?
“Ah... vậy ra đây chính là cảm giác Ren có được khi đó. Nhìn thấy cơ thể tàn tạ yếu ớt của anh, trong tôi bỗng sinh ra ý niệm muốn ôm chặt lấy, bảo vệ anh bằng cả tính mạng của mình. Cảm xúc này thật sự rất thật...”
Hai tay Shaorin bắt chéo trước ngực, ôm khẽ lấy bờ vai, nói nhỏ như thì thào, nhưng King nghe hết không xót một từ. Hắn cũng biết các fake Queen đều phải chịu cảm giác này, lúc nào cũng có thể vì hắn cống hiến tất cả. Tất cả những người được đặt danh hiệu trên trường sinh đảo này đều như vậy, giống như tất cả các quân cờ trên bàn cờ, đều chỉ hoạt động với mục đích duy nhất, để quân King còn tồn tại cho đến phút cuối cùng. Nếu King không may ngã xuống, tất cả các quân cờ khác dĩ nhiên đều phải bồi táng.
Nhưng việc này thì liên quan gì tới hắn !? Hắn không phải là người lựa chọn bọn họ. Việc cải tạo số mệnh của bọn họ cũng chẳng mang lại lợi lộc gì cho hắn, thậm chí còn mất đi một vũ khí chiến đấu thông minh hữu hiệu. Cách suy nghĩ chân lý và người đó áp đặt cho hắn hiển nhiên không thể chấp nhận việc làm ăn lỗ như vậy.
Hắn không hiểu được những cảm giác kia là sao, nhưng chỉ cần nó có lợi cho hắn và Trường sinh đảo, vậy cứ để nó duy trì đi. Dù sao cũng chẳng có hại gì.
Nhưng cũng không vì thế mà hắn đi lừa phỉnh người khác, những gì hắn nói trước giờ đều là sự thật, hắn chưa từng nói dối, cũng giống như lần này vậy:
“Dù cô có cảm thấy nó thật đến mức nào, chỉ cần trong thâm tâm cô nhận định nó là giả, vậy nó chính là giả. Đồ thật có giả tới mức nào thì nó vẫn là đồ thật, bởi vì người ta nhận định nó là đồ thật, còn đồ giả có tinh xảo, giống thật đến đâu chăng nữa, chỉ cần bị nhận định là đồ giả, vậy thì vĩnh viễn nó chỉ là đồ giả.”
Như đã biết hắn sẽ trả lời như vậy, Shaorin chỉ mỉm cười, không tán đồng cũng không phản bác.
“Vậy, phải mang thứ cảm xúc mà luôn phải nghi ngờ xem nó là giả hay thật này, anh nghĩ, với chúng tôi, điều đó có công bằng không !?”
“Công bằng. Bởi vì thứ cảm xúc này cũng là một phần tất yếu của sự liên kết. Chỉ có như vậy trường sinh đảo mới đảm bảo các người không thể phản bội, chỉ có như vậy, các người mới được nắm giữ sức mạnh như hiện tại.”
“Trong mắt anh, chỉ có giao dịch và trao đổi như vậy thôi sao !?”
“Công bằng và giao dịch chỉ được thiết lập khi có sự đồng ý từ hai phía. Ngay khi các người chấp nhận kiến thức và sức mạnh từ trường sinh đảo, các người cũng phải gánh lấy mặt trái của liên kết này. Dù các người không muốn, nhưng vẫn phải phục tùng tôi và trường sinh đảo. Đó chính là điều kiện. Tôi đã nói rất nhiều lần, nếu không muốn, các cô có thể chọn không làm Fake Queen nữa. Tôi chưa từng ngăn cản.” Đôi mắt King đen nhánh, không hề thấy có một nửa điểm dao động nào, giọng nói hắn vẫn luôn bình đạm như mặt hồ phẳng lặng, câu thoại nhiều, nhưng ngắn gọn, và chỉ đưa ra thông tin mấu chốt.
Ánh sáng nhẹ hiện ra, một lưỡi kiếm cong cong thon dài chẳng biết từ khi nào đã chính diện chỉ vào yết hầu vị vua.
King vẫn luôn thản nhiên như vậy, cả khi lưỡi kiếm của Shaorin đã chĩa thẳng vào cổ họng hắn. Dù hắn chẳng còn chút sức lực nào để phản kháng. Trong từ điển của hắn không có sợ, không có do dự, cùng lắm là chết mà thôi. Từ khi chấp nhận chân lý, thực sự thì bản tâm hắn đã chết từ lâu cũng những cảm xúc kia rồi. Còn lại chỉ là một cỗ máy vô hồn, thì làm sao có thể cảm thấy cái chết đáng sợ.
Trường sinh kiếm giống như một thanh Katana nhật. Lưỡi kiếm hình thành từ những quang điểm màu xanh lục nhỏ, giống như một đàn đom đóm hội tụ, luôn luôn lấp lánh như thế. Giữa căn phòng sáng ngời này, màu trắng đơn điệu từ trang phục của King, hay màu đen thuần túy từ Shaorin, điểm xanh này như mang lại cho họ một loại cầu nối tràn đầy sức sống.
Dẫu rằng lưỡi kiếm đã chuyển tới sát cổ hắn.
Trường sinh kiếm không hề sắc bén. Nhìn cây kiếm mỏng manh vô cùng này, vốn cũng chẳng ai nghĩ tới dùng nó để chặt chém, nó giống một vật trưng bày trong viện bảo tàng nào đó hơn. Nhưng nếu thực sự bị nó chém phải, người ta sẽ đều thấy hốt hoảng, bởi lẽ một thứ gì đó của họ chắc chắn sẽ bị cắt đứt.
Liệu có thể cắt đứt được sự vô cảm kia không !?
“Có đôi khi tôi hay tự hỏi, liệu thanh kiếm đặc biệt này có thể cắt đứt sự liên kết giữa anh với chúng tôi không !? Chỉ cần một nhát kiếm, chúng tôi sẽ là người tự do, còn anh với hòn đảo chết tiệt của anh muốn làm gì thì làm. Kháng thần, diệt tiên, đánh phật, hủy ma giới, đều chỉ là nguyện vọng của anh, vậy anh hãy tự đi mà làm nó, chúng tôi sẽ sống cuộc sống của chúng tôi, nước sông không phạm nước giếng. Nếu có thể như vậy... thật tốt !”
Hai con người thản nhiên “nhìn nhau”, King chỉ nhìn cô gái, như một quy tắc bắt buộc của cuộc đối thoại, còn Shaorin thì đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt, không hề có ý định mở ra nhìn người được định mệnh gán ghép cho mình từ khi mới sinh ra này tới một lần.
Mặt đối mặt, tưởng như nhìn mà lại chẳng hề nhìn.
“Trường sinh đảo đời nào ban cho các người sức mạnh để chống lại tôi và nó !? Cô cũng tự biết điều này, tại sao lại muốn tự lừa dối mình !?”
“Bởi vì chỉ có tự lừa chính mình, người ta mới có thể thoải mái mà sống tiếp !” Shaorin không hề kích động, không tức giận bởi những lời King nói, cũng không thấy tuyệt vọng hay vô lối thoát. Cô gái này chỉ cười cười, cánh tay dịch sang một chút. Lưỡi kiếm đã vượt qua cổ áo dựng thẳng của King, tiếp cận tới làn da đã ám đen vì ma khí của hắn.
“Vậy để tôi nhắc lại cho cô sự thật mà cô đã đánh mất này một lần nữa. Fake Queen có thể là bất cứ ai, bất cứ đứa trẻ nào chấp nhận khế ước của Queen để đổi lấy sức mạnh và kiến thức từ Trường sinh đảo. Trường sinh đảo lại hoạt động theo ý tôi, giới hoàng duy nhất của nó hiện tại. Nếu sự liên kết giữa tôi và trường sinh đảo bị cắt đứt vì một nguyên nhân nào đó, nó sẽ xác nhận rằng tôi đã chết. Không còn giới hoàng duy trì, Trường sinh đảo sẽ chìm vào giấc ngủ say trở lại, đồng thời tất cả người trên đảo sẽ bị trục xuất, tất cả liên kết, khế ước khác đều sẽ bị hủy. Mất đi sự duy trì từ trường sinh đảo, nhân cách Fake Queen hình thành từ những mảnh ký ức thừa kế chắc chắn sẽ biến mất, dù sao sức mạnh và linh hồn này cũng không thực sự là của mấy người, chỉ vì hòn đảo cần có Queen để hỗ trợ tôi mà thôi. Như một thiết lập mặc định ! Bởi vậy, các người không thể làm trái ý tôi, không thể giết chết tôi, không được để tôi chết bằng bất cứ giá nào. Việc chĩa kiếm vào tôi như thế này là hoàn toàn vô nghĩa, nếu cô còn tiếp tục muốn sống !”
“Những lời này thật sự tàn nhẫn đấy, đức vua của ta !” Shaorin cười nhạt, kiếm vẫn duy trì, không hề bỏ xuống.
“Tôi vẫn cho các người một lựa chọn, khế ước với trường sinh đảo tôi vẫn có thể giải trừ cho mấy người. Nhân cách này sẽ được cưỡng chế bảo lưu lại, chỉ có phần sức mạnh và kiến thức mất đi thôi, nếu các người vẫn muốn sống tiếp như một người bình thường, nhưng tự do. Tôi vẫn có thể làm được. Chọn đi, muốn hủy khế ước hay không !?” King chẳng hề để tâm đến lưỡi kiếm mang ý tứ đe dọa kia, tiếp tục đều giọng nói.
“Từ chối !”
Shaorin cười lạnh.
Cánh tay không hề lưu lại nữa, một đường cắt ngang qua.
Lưỡi kiếm cắt ngang cần cổ của King, trước ánh mắt khó hiểu của hắn.
Cô gái này thực sự muốn chết !?
...
/134
|