Đây là một thành phố yên bình.
Ở trong một quán cafe nơi đầu đường đông đúc, bên trong có rất nhiều người, mọi người nói chuyện với nhau nhỏ nhẹ mà lễ phép, bên ngoài trời đang mưa lâm thâm, xe cộ chạy chầm chậm qua ngã tư đường, cần gạt nước đong đưa...Đèn xanh, đèn đỏ thay đổi, đám người chen chúc, vội vàng, có người cầm dù, có người dùng cặp công văn che đầu mình chạy chầm chậm, các cô gái dừng lại trước cửa thuỷ tinh dưới mái hiên một lát, nói đùa vài câu rồi lại chạy đi...
Tóm lại, mấy ngàn, mấy vạn người khác nhau đang trải qua cuộc sống của mình tại thành phố này, giữa sự chật chội, chen chúc đó mọi người lại có thể cảm nhận được một cách chân thực rằng mình là một thành viên tạo nên thành phố này, mọi người sinh sống cùng một nơi với nhau...
Thanh niên áo trắng đứng che ô trước cửa một tòa công sở nhỏ, lẳng lặng ngắm nhìn những người phụ nữ đi giày cao gót, đeo tất chân vừa mới tan việc, bộ dạng hơi bối rối trong mưa càng làm cho các nàng trở nên gợi cảm hơn... Nhưng chỉ thoáng qua, không có ai thật sự lọt vào tầm mắt của hắn.
Cho tới khi một cô gái khí chất thanh lệ, áo trắng quần đen, gọn gàng mà lịch sự ung dung đi ra cửa, hắn mới mỉm cười tiến lên, tay cầm ô nắm chắc hơn một chút, tránh để những cơn gió vô tình thổi qua làm nó nghiêng ngả.
“Chờ lâu không !?”
“Không có gì.”
“Thật ngại quá, vị sếp mới đến rất hắc ám, yêu cầu tất cả nhân viên ở lại để đối chứng báo cáo cả ngày nên...”
“Ừm, không sao mà !”
“Thật tình...”
Cô gái thở nhẹ ra một hơi, mang ý cười nồng đậm, không biết vì hành vi giải thích vô nghĩa vừa rồi của mình, hay do sự rộng lượng của chàng trai. Hai người không nói thêm gì nữa, chỉ sóng vai dưới chiếc ô nhỏ, cùng bước ra cổng lớn.
Có đôi khi, gió mạnh hắt qua, nước mưa lạnh lẽo theo đó thổi tới làm bộ quần áo hai người đang mặc bắt đầu ẩm ướt, dù sao thì chiếc ô cũng khá nhỏ, không thể che chắn cho cả hai. Thế nhưng thân nhiệt từ người bên cạnh lại mang lại cảm giác tương phản, dễ dàng xua đi cái lạnh lẽo ấy, hai người không tự chủ được mà nhích lại gần nhau hơn, bước chân vẫn không nhanh không chậm, mặc trời mưa gió, dần dần khuất sau đường lớn, kéo theo bao cái nhìn ganh tị của những người độc thân khốn khổ.
...
“Đánh đi, đánh đi !? Không phải ngươi là giới hoàng sao !? Không phải ngươi mạnh mẽ lắm à !? Không phải ta không đánh lại ngươi sao !?”
“Thế cái gì đây, cái gì đây, cái gì đây !?”
Uỳnh Uỳnh Uỳnh.
Bóng dáng Richard thoắt ẩn thoắt hiện, công kích tới từ mọi hướng xung quanh, đôi tay hắn bọc trong quầng lửa hắc hồng, xu thế cháy lên càng lúc càng dữ tợn. Mọi công kích đổ dồn về phía cô gái có vẻ hư nhược đứng chắn trước quả cầu đen bao bọc lấy một thiếu niên trong cơn mộng đẹp, tuy phản kháng yếu ớt, nhưng cô ấy vẫn không dời khỏi vị trí một khắc nào.
“Đứa trẻ ngàn năm thống khổ, một lần thôi, hãy tận hưởng giấc mơ bình dị này một lần đi !”
Queen mỉm cười thầm nghĩ, đối với công kích điên cuồng của Richard, cô coi như hư vô, thậm chí đôi bàn tay đã nhiễm lửa đen, cháy xém không ra hình thù gì, vẫn không cản trở tốc độ phòng thủ chút nào.
Richard thấy đối phương không trả lời, càng nghĩ càng thấy giống như mình bị khinh thường, vì vậy mà càng điên cuồng đánh tới.
...
Khi về tới nhà đã gần mười một giờ khuya. Phố xá yên tĩnh, gió đêm mát mẻ, trên con đường không lớn lắm chỉ thỉnh thoảng mới có người qua lại. Ánh sáng của những chiếc đèn đường chiếu xuống nhạt nhòa, thỉnh thoảng còn ánh ti vi của một hộ dân hắt ra, một vài thanh âm của ô tô vọng tới... Đây đúng là một thế giới chân thực và bình thường, trông nó giống như ảo mộng vậy.
“Làm sao bây giờ !?”
Mất chìa khóa rồi.
Hắn loay hoay lục tìm khắp túi quần túi áo, nhưng ngoại trừ vài tờ tiền lẻ thì chẳng có gì khác. Có thể do thấy cô ấy về muộn nên hắn vội vàng khóa cửa, sau đó vì chạy nhanh mà nó văng đi mất !?
“Hay là chúng ta trèo tường vào !? Hình như cửa sổ tầng hai phòng em vẫn mở !?”
“Xin người, thế còn hai hàng song sắt em bắt anh gắn vào tuần trước !?”
“Ừ nhỉ. Chỉ tại cửa sổ để ở tầm thấp quá, đêm đến mở ra, ngủ quên rồi lăn qua lăn lại dễ rơi xuống lắm à...”
“Bản thiết kế là em vẽ chứ ai !? Anh đã bảo con gái không nên làm kiến trúc rồi mà. Em lại cứ chọn ngành này, giờ thấy tác tại chưa !?” Hắn cằn nhằn.
“Nhưng mà nó đẹp, không phải sao !? Anh không thấy hàng xóm quanh đây ai đi qua cũng phải nghía vài cái à !?”
“Họ chỉ ngắm bà chủ nhà xinh đẹp thôi !”
“Miệng lưỡi dẻo kẹo.” Cô gái nghe thế cười rộ lên như hoa chớm nở, dẫu thế bàn tay vẫn vỗ chan chát lên lưng hắn, nghe bạch bạch giữa đêm yên tĩnh.
Hai người dường như đã quên mất cái khốn cảnh xung quanh, cứ thế cười đùa một hồi nữa, cho tới khi có người đi tới.
“Ồ, không phải vợ chồng cậu bác sĩ đây sao !? Hai người làm gì mà cứ đứng mãi trước cửa vậy !?” Lên tiếng là một bà lão lưng đã còng. Bà sống một mình trong căn hộ đối diện hai người, mặc dù hàng năm con trai bà đều gửi về một khoản tiền kha khá, xây được ngôi nhà to đùng kia, nhưng bà vẫn mở một quán đồ uống nho nhỏ, phục vụ mấy đôi trẻ tuổi đi qua tán chuyện và giải khát, hai người cũng thường hay lễ phép chào hỏi mỗi khi đi qua, vì vậy mà hai nhà coi như cũng quen thuộc.
“Sao !? Mất chìa khóa ấy hả !?”
“Được rồi, đừng đổ lỗi cho nhau nữa, hai cô cậu lớn tuổi hết rồi mà vẫn cứ như trẻ con ấy.”
“Hay là thế này, đêm nay hai người ngủ lại tại nhà tôi đi, dẫu sao phòng trống cũng rất nhiều. ngày mai là chủ nhật nên cũng không cần đi làm chứ !? Sáng mai gọi điện báo thợ sửa khóa đến cũng được.”
“Không có gì phải ngại, bà này già rồi, các cô cậu có vận động kịch liệt mấy cũng không nghe thấy gì đâu... mà cũng ráng lên có thằng nhỏ đi chứ, cần thì ta sẽ trông nó giùm hai người, nhìn tướng là biết cả hai chỉ biết có công việc rồi... được rồi, được rồi, ta đùa thôi mà. Mau vào đi, người ướt hết như vậy, cảm lạnh hết bây giờ.”
...
“Đôi tay như vậy, thấy thế nào !? Đau không !? Khó chịu lắm không !?”
“Ta cũng đang rất đau, linh hồn như bị xé rách ra từng mảnh, chốc nữa thôi ta cũng sẽ không còn là ta nữa.”
“Nhưng so với những gì ngươi gây ra cho Lục Vân Tiên, thế này có đáng là gì !?”
Sau đó lại là một hồi tinh phong huyết vũ. Loạn quyền loạn cước không ngừng được Richard thi triển, chiêu số càng lúc càng nhanh, thanh thế ngày một mạnh lên, cả thực nghiệm đảo cũng có dấu hiệu không chịu nổi sức mạnh này, ầm ầm rạn nứt.
“Sao không trả lời !? Cảm thấy tội lỗi sao !? Nghĩ rằng mình tỏ ra như vậy có thể chuộc lại hết lỗi lầm sao !? Ngu ngốc. Ta nói cho ngươi biết, những gì ngươi gây ra, vĩnh viễn không thể chuộc lại. Tất cả những vết thương dù có lành sẹo, nhưng ẩn sâu trong da thịt vẫn luôn đau nhức, biết không !? Biết không hả !?”
Hộc.
Cơ thể này vốn đã không mạnh mẽ gì, giằng co với Richard một lúc như vậy cũng gần tới cực hạn, Queen rốt cuộc cũng phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt vốn có thần, đầy sự tự tin vào sức mạnh nắm giữ cùng dần ảm đạm, vẻ trí tuệ nắm giữ đại cục cũng không còn nữa. Lúc này trông cô muốn bao nhiêu yếu đuối có bấy nhiêu yếu đuối.
Chỉ có bước chân không lay chuyển chút nào. Vẫn gắt gao thủ vững trước quả cầu đen bao bọc King kia.
Hai linh hồn, một của Linh, một của Kiều Nguyệt Nga, từ nửa tiếng trước đã đạt thành hiệp nghị. Người sẽ sống cuộc sống bình thường và mộng ảo với hắn sẽ là Linh, còn người bảo vệ thế giới đó sẽ là Queen.
“Người chết rồi thì ước mơ có đạt được hay không cũng không quan trọng nữa. Thế giới đó của hai người, tôi sẽ giữ lấy, còn lại... nhờ cô.”
Đôi mắt vốn ảm đạm lại một lần nữa lấy lại ánh sáng, động tác phòng thủ vốn chậm dần, nhưng một khắc này dường như được một lực lượng vô hình rót vào, tốc độ lại nhanh lên.
Phía bên kia, Richard vẫn om sòm chửi bới không ngớt.
Còn Hind El Hinnawy, sớm đã bị sóng xung kích từ những cú giao tranh hất văng đi tận đâu rồi.
...
Sương sớm tràn xuống.
Sáng mùa thu lúc nào cũng se se lạnh, làm người ta không muốn rời khỏi chăn chút nào. Hắn đã tỉnh được nửa tiếng, nhưng cái cảm giác ấm áp cuộn tròn này cứ mài mòn dần quyết tâm tỉnh dậy của hắn.
Thôi kệ, dù sao cũng là chủ nhật, ngủ thêm một chút cũng chẳng làm sao.
Đột nhiên có một cánh tay mềm mại quàng qua cổ hắn cùng hơi ấm cơ thể con người trùm lên, làm hắn thoải mái không nói lên lời. Một giọng nỉ non cất lên bên tai:
“Bác sĩ của chúng ta phải biết ngủ nướng buổi sáng là không tốt cho sức khỏe chứ nhỉ !?”
Quàng tay lại, hắn ôm chầm lấy chủ nhân thanh âm êm ái đó, cố gắng nghiêm giọng nói:
“Người ngủ dậy sau không có tư cách nói những lời này nhé !”
Được hắn ôm sát vào lòng, cảm nhận sự nam tính qua mỗi hơi thể, vợ hắn đỏ mặt, nhẹ giọng nói:
“Nhầm rồi, anh mới là người dậy sau, người ta đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi mới quay lại giường đó chứ !”
“Vậy tại sao còn ngủ tiếp !?”
“Vì trong chăn quá ấm !” Cô ấy đáp với giọng nhỏ như muỗi kêu.
“...”
Hai người lại đùa giỡn một hồi rồi cũng cùng dậy.
Cô ấy nói không sai, bữa sáng trên bàn đã được dọn sẵn, hơi nóng hổi mất đi, nhưng vẫn còn ấm, dùng lúc này là vừa miệng. Hắn cũng không quản nhiều, một mực dùng hết, rồi mới uể oải mặc áo khoác, chuẩn bị đi làm.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, bà cụ hàng xóm tốt bụng đứng chờ sẵn khi cánh cửa được mở ra, mỉm cười nói:
“Bác sĩ trẻ, có người đến tìm cậu kìa !”
“Vâng, cháu ra xem ngay đây.”
...
Nắm đấm của Richard vẫn điên cuồng đánh tới, hắn không hề ngừng lại một khắc nào, bởi vì sợ rằng nếu như mình thả lỏng, ý chí sẽ trực tiếp tiêu tán, thành một thứ gì đó bại hoại, không còn là chính hắn nữa.
Trọng quyền nối tiếp nối, mỗi một đòn đều mạnh mẽ vô bì, quyền phong ép tới cũng khiến cát bay đá chạy, mặt đất nứt toác những đường chằng chịt. Giả như có một tòa nhà cao tầng trước mặt, chỉ riêng quyền phong thôi cũng đủ thổi bay nó mấy chục lần rồi.
Hắn lúc này, mỗi kích đánh ra đều không thua gì lực phá hoại của bom nguyên tử. Nếu không phải xung quanh thực nghiệm đảo vẫn có một tầng kết giới duy trì, sợ rằng xung quanh chỗ bọn họ chẳng còn gì lành lặn cả.
Người trực tiếp gánh chịu những cú đánh đó, thảm trạng ra sao, không cần nghĩ cũng biết. Ý thức của Queen lúc này đã bắt đầu mơ hồ, cảm giác buồn ngủ ập đến như lời mời gọi của đấng tà ác, muốn kéo cô vào bóng đêm vĩnh viễn, nhưng cơ thể vẫn không dám buông lỏng một khắc nào, bảo vệ thế giới mộng ảo đó được phút nào hay phút nấy, đây là những gì cuối cùng cô có thể làm cho hắn.
Chật vật gạt đi một nắm đấm rực lửa, nhưng không ngờ Richard chỉ tung hư chiêu, hắn xoay người, vung chân đá tới, cô chỉ còn cách giơ tay lên cản lại. Lực đá không nhẹ, cô bị đạp lùi về sau vài bước, bóng lưng đã chạm sát vào quả cầu màu đen phía sau.
Đây là lần đầu tiên Richard bức lui được Queen.
“Ngươi xong rồi ! Xuống địa ngục mà chuộc lỗi đi !” Richard tung người nhảy lên, nắm tay xỏe ra, một thanh kiếm bằng máu nhanh chóng hình thành, tỏa ra quỷ khí oán hận thê lương, hắn chém xuống không chút do dự.
Đối diện với cú chém dường như là quyết định này, Queen lại cười nhạt, cô tung người nhảy lên đối mặt với hắn. Đôi mắt mệt mỏi đối nhãn không chút nào yếu thế khiến Richard thất thần một giây.
Đến khi hắn tỉnh lại thì lưỡi kiếm đã bị Queen nắm chặt trong tay, hắn có cố sức rút ra như thế nào cũng không được.
“Ngươi luôn miệng nói bọn ta nên đền tội, muốn đòi lại công bằng... thế nhưng...”
Nắm tay Queen bóp chặt lại. Máu từ bàn tay phun ra như suối, bị thanh kiếm đỏ thẫm ấy tham lam hút lấy, nhưng chỉ được một khắc, toàn thân nó nhanh chóng vang lên tiếng nứt vỡ lạo xạo, dường như đang bị vứt vào một cái máy nghiền công suất lớn.
“Ngoại trừ chút áy náy với Lục Vân Tiên, ta chưa bao giờ cảm thấy có lỗi.”
Crắc...
Thanh kiếm vỡ ra tan tành, những mảnh vụn trở về dạng hạt máu nhỏ li ti, bay phấp phới.
“Đối với những con rối của số phận như bọn ta, để có được tự do, làm gì cũng đáng. Ngươi thì hiểu cái gì chứ !”
Bốp.
Lần đầu tiên kể từ lúc Richard cường hóa, Queen đã phản đòn. Cú đá móc chuẩn xác vào bên mang tai hắn mạnh đến nỗi làm cái cổ của Richard lệch hẳn sang một bên. Nếu cứ như trước, một đòn này đủ đá bay đầu hắn. Còn bây giờ, chỉ đủ để hắn văng đi vài trăm mét mà thôi.
Với khả năng tái tạo cực nhanh của mình, hắn sẽ trở lại, rất nhanh thôi.
/134
|