Robert mở mắt.
Cái đầu tiên phản chiếu trong ánh mắt kị sĩ là bầu trời xanh xanh đang dần nứt toác của thực nghiệm đảo. Những tiếng nổ đì đùng bên tai giống như nhà hàng xóm hát karaoke mà quên khóa cửa khiến hắn nhíu mày liên tục.
“Ông đây chưa chết !?”
Mơ mơ hồ hồ lảm nhảm một câu, Robert bất thình lình bật người dậy. Đưa tay sờ soạng khắp cơ thể, không sót chỗ nào, đảm bảo mình không khiếm khuyết gì, Robert mới thở phào một hơi. Hắn có thể mất cái chân, mất cái tay, nhưng cái đó thì không thể mất được, dù sao nhà hắn cũng là độc đinh. Cha và ông nội hắn chết sớm vì hậu di chứng trong kháng thần chiến 22 năm trước rồi, bây giờ không có cái nối dõi tông đường thì hắn sẽ bị khép tội bất hiếu.
Không hiểu sao lại được người ta cho một mạng. Câu cuối cùng còn nhớ được là: “...rất thú vị.”
Thú vị thì sẽ không chết !?
Con ranh con, lần sau gặp lại ông sẽ cho mày biết thế nào là thú vị, nhìn tướng điên điên khùng khùng như vậy chắc chắn là chưa được hưởng lạc thú nhân gian khi khiến tạo sinh mạng mới rồi. Một mình một thương, kị sĩ đang tưởng tượng đến ngày mình dùng súng khuất phục hoa hồng...
Uỳnh.
Đột nhiên vách tường phía trước mặt nổ vang, khói bụi mù mịt, sau đó là một luồng sáng đỏ xé khói thoát ra, trông rất đẹp mắt, nhưng có phần chật vật.
“Help... help me....”
Tiếng kêu hụt hơi như gà bị cắt tiết này khiến Robert nhận ngay ra người được quầng lửa bao bọc kia là ai.
“Claude !?”
Kị sĩ vội vã giơ tay vẫy vẫy.
“Êu, ở đây !”
Nhưng khi nhìn thấy hung vật phía sau lưng Claude, hắn lại vội vã cất tay đi, dù đã quá trễ. Kị sĩ phun ra một ngụm máu anh dũng, lăn ra giả chết, trong lòng thầm rủa Claude vài chục lần, âm thầm hối hận không thôi.
Claude nghe thấy tiếng người gọi như bắt được vàng, vội vã đổi hướng bay sang phía đó. Thấy Robert vẫy vẫy tay với mình, hắn mừng quýnh, giống như con chiên thấy chúa, tốc độ bất giác nhanh hơn vài phần. Nhưng khi thấy Robert rụt rè thu tay lại, phun ra ngụm máu, ôm ngực lăn ra chết thế kia, Claude lại thấy có lỗi muôn phần.
“Anh Robert đã bị trọng thương thì phải, thôi.. không nên tạo thêm gánh nặng cho người khác nữa !”
Claude buồn rầu, đổi hướng bay sang chỗ khác.
Phía sau lưng hắn, tử đồ đã giết chết Simon càng lúc càng áp sát, hàm răng hung ác đã trực sẵn mở ra, đôi tay dang rộng, lại một tư thế chó sói sớt gà cồ tiêu chuẩn.
...
Ánh sáng đỏ xẹt qua chỗ Robert đang nằm chết giả, mang theo hơi nóng nhàn nhạt đặc trưng của lửa đỏ, kị sĩ ti hý một bên mắt vừa đúng tầm thấy được hiểm cảnh của Claude.
Nhìn thì có chút hoạt kê, Robert đột nhiên liên tưởng đến cảnh con chó to xác trong Tom và Jerry lúc nó rượt theo bộ đôi mèo chuột kia. Mỗi lần tử đồ phía sau há miệng hết cỡ, rướn cổ lên ngoạm mạnh một cái, Claude đột nhiên dẻo như một con lươn, hết co chân, cong mông, uốn éo cơ thể, lần nào cũng chỉ để hàm răng bén nhọn kia vồ hụt vào khoảng không, rất biến thái, rất có ý tứ, dùng một từ để hình dùng thì... Fabulos....
Nhìn thì vui mắt thật, nhưng Robert cũng biết thừa hắn đang trong hiểm cảnh, mấy động tác thần kỳ như trong phim hoạt hình kia chỉ là do bản năng sinh tồn đang cố gắng giãy giụa thôi, cứ đà này chỉ khoảng mười phút nữa thì hắn sẽ nằm gọn trong mồm con dơi biến dị kia.
Vốn định giả chết để lừa hai đứa bay đi chỗ khác, lúc này mục đích đã đạt được, nhưng nhìn Claude thực sự đổi hướng để tránh ảnh hưởng đến mình, Robert lại nhíu mày...
Gãi gãi mái tác vàng óng mấy cái với vẻ khó chịu, Robert phun ra một ngụm nước bọt bốc mùi vì đã lâu chưa đánh răng, cầm lên đại kiếm, bắt đầu cằn nhằn.
“Argg.... Bởi vậy mới nói...”
Kiếm trên tay vung lên, kiếm khí phá không bắn ra tạo thành một đường vòng cung sóng lượn trong không khí, kị sĩ căn rất chuẩn, nhưng tốc độ của tử đồ vẫn nhanh hơn hắn nghĩ một chút.
Xoẹt...
Kiếm khí sắc bén cắt qua, làm đứt một nhúm lông ở mông tử đồ biến dị dạng dơi, khiến nó giật thót, đưa tay qua chỗ đó xoa xoa, tốc độ cũng chậm lại một chút, rồi đánh mắt nhìn sang với vẻ tức giận.
Vác kiếm lên vai, kị sĩ cười khổ mấy tiếng...
“Bởi vậy mới nói... ta ghét nhất mấy đứa đầu óc đơn giản !”
...
Athena bình thản ngồi trước một cánh cửa lớn, bên trên có khắc những đồ án hoa văn cổ xưa hình ác quỷ, khí tức âm trầm tỏa ra khiến người xem đều phải thấy nặng nề vô cùng.
Ít nhất thì Hades nghĩ vậy.
Liếc nhìn cô cháu gái vẫn đang tỏ ra khí định thần nhàn, nhưng ánh mắt không dời cánh cửa một khắc nào kia, Hades lại cảm thấy sầu não. Sống lâu như ông ta, cảm thấy nhân sinh đã không còn gì thú vị, từ lâu Hades đã buông bỏ mọi chuyện, tận tâm làm một vị thần nhàn nhã ở nơi vực sâu nhất thần giới, cả ngày làm bạn với những nấm mồ yên tĩnh, nhưng những ngày gần đây, cả thần giới đều mang bầu không khí khẩn trương trước những số liệu dự báo về khả năng bùng nổ dân số, cạn kiệt tài nguyên, điều mà trước giờ các vị thần cổ xưa nằm mơ cũng không nghĩ tới. Điều này buộc một số nguyên lão ở ẩn như ông cũng phải ra mặt để khống chế, điều tiết lòng dân.
Vậy mà người lãnh đạo một nửa thần giới lại phí phạm thời gian ở chỗ này, giao du với ma quỷ, lẽ nào vị chiến thần trẻ tuổi này cũng sẽ giống như đọa lạc thiên sứ Lucifer trước kia ở Tây thần giới, rồi khiến cả tây thần giới sụp đổ !?
“Athena, ta biết cháu lo cho hắn, nhưng không phải lúc này có nhiều việc cần làm hơn hay sao !?” Rốt cuộc cũng hết kiên nhẫn, Hades đành cố gắng hạ giọng nói.
“Người đi ra sau cánh cửa này có phải Lục Vân Tiên hay không sẽ quyết định vấn đề liên minh giữa nam thần giới và ma giới, chú không cảm thấy việc này quan trọng hay sao !?” Như sớm biết Hades sẽ nói vậy, Athena đáp rất bình tĩnh.
“Muốn biết hắn là ai thì cứ để một tiểu thần ở lại canh gác là được rồi. Nếu cháu không yên tâm, ta có thể bảo Hermes tới, tốc độ của hắn nhanh nhất, chắc không làm cháu thất vọng đâu.”
“Hermes có chuyện, cháu bảo anh ta đến tiên giới rồi ! Vị trí Yggdrasil đã phát hiện, cũng nên có người đến xem sao !”
“Vậy còn những người khác !?” Hades vẫn rất kiên nhẫn.
“Ai cũng có việc cả. Apollon, Atemis đi cùng với Hermes, Ares đang đi chú tạo lại vũ khí của mình, anh ấy kêu sắp có chiến tranh rồi, không muốn vác một thứ cũ kĩ ra chiến trường. Aprodite thì chú biết đấy, trước giờ cô ta vốn không quan tâm gì cả. Chú Poseidon thì tới Bắc thần giới rồi, hình như có chuyện gì đó với Odin. Những người khác thì đang chấn an thần chúng ở khắp nơi trên đại lục...” Đôi mắt Athena rực sáng màu vàng kim, hành tung của từng vị chủ thần được cô ta nắm rõ như lòng bàn tay, đều đều nói ra khiến Hades trợn mắt há mồm không thôi.
“Cái này... sao cháu...”
“Con mắt chân lý này kết nối thẳng tới khối tri thức ở trung tâm lục đạo, ở nơi nào có linh hồn người chết muốn trở về với chân lý, những thông tin, lịch duyệt trong đời người đó đều được sao chép lại hết, người sử dụng chỉ cần truy cập thôi. Thứ này đúng là vũ khí đáng sợ ở hậu phương. Lần trước cha cháu thất bại có lẽ cũng vì vậy...”
Bị một đống thông tin và kiến thức Athena phủ lên đầu, nhất thời Hades cảm thấy bộ não nho nhỏ của mình không đủ dùng, ông ta đành im lặng một lúc, gian mật thất lại yên tĩnh trở lại. Athena cũng không phiền ông ta suy nghĩ, ánh mắt chăm chú nhìn lên đồ án thiên ma trên cánh cửa nặng nề trước mặt.
“Thiên ma... địa ma... giờ đều nằm chung trong cơ thể một con người. Thiên địa hợp nhất, sẽ ra cái gì đây !?”
“Nhân ma !?”
“Thiên địa nhất nhân !?”
Như đáp lại sự nghi hoặc của Athena, cánh cửa đá vốn khép kín âm trầm chợt vang lên một tiếng két nặng nề, theo sau đó chút ánh sáng nho nhỏ từ khoảng trống giữa hai cánh cửa len lỏi chiếu ra, soi sáng khuôn mặt tinh mỹ của nữ thần.
Rồi thì bóng dáng cô ta chờ đợi cũng bước ra, chầm chậm mà vững chãi.
“Ngươi là ai !? Nhân ma hay Lục Vân Tiên !?” Athena nhìn chằm chằm vào hắn, nghiêm giọng hỏi.
Đáp lại sự nghi vấn này, thanh niên kia chỉ cười cười, đôi mắt hắn sáng như sao, bên trong có cả một bầu trời giang rộng.
...
Shaorin dìu Linh tập tễnh bước đi. Cả hai cô gái cùng nhận vài đòn gần như chí mạng từ Richard, lúc này đột nhiên có chút cảm giác đồng bệnh tương lân, tất nhiên chỉ có Shaorin nghĩ vậy, vì Linh hiện vẫn đang bất tỉnh.
Chợt ngón tay Linh khẽ giật một cái, Shaorin nhạy cảm lập tức phát hiện ra, nhẹ giọng nói:
“Đừng cử động, cô bị nhiễm hắc khí từ lửa đen rất nặng, dù King đã dùng ánh sáng thanh tẩy nhưng những vùng bị phá hoại có thể nứt ra bất cứ lúc nào, cử động mạnh là chết đấy !”
Linh lúc này đang trong trạng thái cực kỳ mơ hồ, đột nhiên cô có thể hiểu được rất nhiều thứ đáng lẽ mình không hiểu. Lửa đen là gì, tác dụng của nó cứ lần lượt hiện rõ trong đầu, cả cảm giác này cô cũng có thể gọi tên chính xác, là thừa kế ký ức...
Giống như một món quà True Queen ban tặng, cô gái vốn rất bình thường này đã đặt được bước chân đầu tiên vào thế giới của những nhân vật siêu nhiên rồi.
“Tôi... phải đến... chỗ này... nếu không nhanh lên... sẽ...”
Shaorin nhíu mày, có chút ngạc nhiên với sự cố chấp của cô gái yếu ớt này, nhưng cũng gật đầu nói:
“Được, tôi đưa cô đi...”
Điểm dừng chân cuối cùng của bọn họ, theo phương hướng Linh chỉ lại là căn phòng nơi lão Bat đang bị đóng băng, giống như một tiêu bản sống động, một đóa băng liên trôi nổi xung quanh không ngừng phả khí lạnh vào tiếp sức cho khổi băng ấy vây kín sinh vật bên trong.
Nhưng từ khi vách tường bị phá vỡ, khí lạnh bắt đầu tràn ra ngoài, không còn hiệu ứng tủ lạnh nữa, khối băng lớn kia đang bắt đầu có dấu hiệu tan chảy.
/134
|