Thanh Phong Sơn.
Tòa núi này vào hơn hai mươi năm trước, đột nhiên hiện ra trong địa phận Trung Quốc, ngay khi đạo luật cho phép các siêu năng lực gia thoải mái thể hiện khả năng của bản thân ra đời. Lớp vụ khí che phủ ngọn núi bắt đầu tan đi. Làm cư dân dưới chân núi hò hét mấy ngày vì khiếp sợ.
Vị trí ngọn núi trước đây, vốn tưởng chỉ có ngọn đồi nhỏ cùng rừng cây thăm thẳm, đi sâu vào rất dễ lạc, lại chưa được chính phủ khai phá, nên thôn dân chưa từng dám đi sâu vào trong. Nay khi lớp sương mù tan đi, họ mới bàng hoàng phát hiện hóa ra lâu nay mình vẫn sống bên cạnh một ngọn núi lớn, thật lớn.
Hơn nữa trên núi còn có tiên nhân.
Đây là cách gọi chung của những thôn dân chất phác xung quanh Thanh Phong Sơn, khi họ nhìn thấy đệ tử của Ngạo Thiên Môn dùng phi kiếm ra ra vào vào những lầu các trên đỉnh núi.
Hằng năm, những người mộ danh đến núi dâng hương triền miên không dứt, chính phủ cũng muốn đầu tư một chút để cải thiện, dù sao, mấy vị “tiên nhân” này sống ở trên núi quá cao, trực thăng muốn bay lên còn khó, nói gì đến những người mộ danh.
Nhưng khi phái người tiếp xúc, đám đặc công hay chính khách của chính phủ Trung Quốc lần lượt bay ra khỏi cửa, hoàn toàn không có chỗ thể hiện công phu mồm mép của mình với các “tiên nhân” chút nào.
Cũng đành chịu, vài lần phái người đi giao thiệp đều mất mặt mà về, các ông to trong chính phủ cũng nản lòng, chẳng còn muốn đem mặt nóng dán vào cái đít lạnh của người ta nữa. Hai mươi năm sừng sững trong lòng Trung Quốc, các “tiên nhân” này cũng chẳng làm lên đại sự gì to tát, hơn nữa lại có giá trị vũ lực mạnh không tưởng. Mọi người cũng chỉ đành nhắm một mắt mở một mắt, coi như không thấy ngọn núi này tồn tại.
Thế nhưng hôm nay, các “tiên nhân” lại đang phải đón tiếp một vị khách đặc biệt.
Một cô bé, thoạt nhìn còn chưa đầy mười tuổi.
...
“Ren tiểu thư, tệ môn tọa lạc trên đỉnh núi này đã bốn ngàn năm nay, từ khi Long thần của quý đảo cho phép sư phụ lưu lại nhân giới.”
Đứng dưới chân núi, Trương Viễn một thân áo trắng nhẹ nhàng giảng giải từng chút một cho Ren.
“Ngọn núi to thế này mà giấu được bốn ngàn năm, người tu chân các ngươi lắm trò thật.” Ren biểu tình kinh ngạc nói.
“Chút tài mọn, không dám bêu xấu.” Trương Viễn xấu hổ cười cười.
“Ta muốn xem thử.” Ánh mắt cô bé sáng lên vẻ háo hức.
“Xin cứ tự nhiên, có cần tôi cử một sư đệ hướng dẫn cô không !?”
“Không cần, ta muốn tự đi.” Ren xua tay nói.
Rồi thân hình cô bé như mất đi trọng lực, từ từ nổi lên không trung như bong bóng, nhắm hướng đỉnh núi bay đi. Trương Viễn nhìn theo chỉ còn biết cười khổ. Hắn vẫn còn phải đạp lên phi kiếm mới bay được...
Tu mấy trăm năm rồi đấy.
Rồi được một lúc, như sực nhớ ra điều gì, Ren quay lại, chỉ tay một cái vào a Cẩu.
Thằng bé lập tức luống cuống tay chân, khi cơ thể nó mất dần sức nặng, bay lên trời như bóng tay, mấy ngọn gió thổi tới cũng làm nó bay đi bay lại trên trời. Chân tay quẫy quẫy đạp đạp như đang bơi, bộ dáng a Cẩu lúc này trông vô cùng hoạt kê, trên trời, dưới tiếng cười lanh lảnh không dứt của Ren, làm nó đỏ bừng mặt.
Nhưng chỉ một lát, nó bắt đầu kiểm soát được các dòng khí lưu trôi qua cơ thể, hai tay hai chân quẫy đạp đúng nhịp, phối hợp tần số với từng luồng gió. Miễn cưỡng, a Cẩu đã có thể cố định trên không trung, ít nhất không còn bị gió thổi bay qua bay lại nữa.
“Ồ.” Ren ngừng cười, đôi mắt nheo nheo lại, đánh giá với a Cẩu lại khác đi một lần nữa.
Rồi cô bé mỉm cười, nắm lấy tay thằng bé, cả hai cùng bay đến đỉnh ngọn núi, nơi có một căn nhà tre cổ kính, linh khí nồng đậm. Dù ở trên cao, nhưng không khí chẳng những vô cùng đầy đủ mà còn vô cùng trong lành.
Cùng phiêu diêu bay trong làn sương mù, a Cẩu ngước mắt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tinh sảo của Ren, mặt nó đỏ lên, tim đập loạn nhịp. Lúc này đây, a Cẩu thật sự muốn ở cùng với cô bé này mãi mãi.
Tiếc là cảnh đẹp chưa được bao lâu thì họ đã đến nơi.
Đây là nơi cư ngụ của môn chủ Ngạo Thiên môn, một trong lục đại phái của tiên giới. Chỉ đứng dưới thiên đình của thiên đế - Trương Chân đại tu sĩ.
“Trương lão, Queen của IMI đến rồi đây, nhích cái mông ra gặp ta nào.” Lơ lửng giữa trời, Ren đưa hai tay lên miệng, dùng hết sức hét xuống dưới.
Giọng nói lanh lảnh của cô bé được bốn bề vách núi hưởng ứng, vang văng vẳng không ngừng, làm tất cả các đệ tử của Ngạo Thiên môn mặt mũi vô cùng đặc sắc, hiếu kỳ nhìn lên trên.
Tiếp theo, một ông lão bộ dáng tiên phong đạo cốt, chật vật bay lên, mặt mũi đỏ bừng, chỉ tay giận mắng:
“Con bé không biết quy củ kia, có hiểu kính lão đắc thọ là gì không hả !?” Ông ta phồng mồm trợn má, dáng vẻ chỉ hận không lao lên liều mạng với cô bé ngay lập tức.
“Với cái thứ bủn xỉn giữ đồ không trả như lão, ta hét vậy là còn nể mặt lắm rồi đó.” Ren không cho là đúng đáp.
“Ai nói ta không trả, Hậu Nghệ cung vốn không nhúc nhích, không phải giới hoàng đừng hòng nhấc nó lên được, cô có giỏi thì đến mà mang nó về đi.” Ông già bực mình đáp, khí thế bùng nổ vô cùng dọa người. Nhưng ngẫm lại, không thể ra tay với một con bé, nên đành nhịn xuống.
“Khỏi thách, hôm nay ta đến là để mang nó về mà. Để ở đâu rồi !?” Ren như chẳng hề bị ảnh hưởng bởi khí thế của ông lão, cũng không khách khí đáp lại. Nhưng a Cẩu đã rất không xong, mỗi một câu nói của ông lão đều như sấm đánh ngang tai nó, cậu nhóc lập tức hộc máu đương trường, nhưng vẫn cắn răng không kêu lấy một tiếng.
“Đi theo ta... ủa, mà thằng nhóc kia là ai !? Cô dắt theo người thường lên đây, muốn giết nó sao !?”
“Ý không đúng.”
Trương Chân đang xoay người định dẫn đường thì hiếu kỳ quay lại hỏi. Nhưng hồi ông ta lập tức trợn mắt, dưới cái nhìn đắc ý của Ren, ông ta không hề quan tâm, mà mắt chữ A, mồm chữ O, biểu tình khiếp sợ nhìn vào a Cẩu.
“Không linh thể chất. Tam thanh đạo thượng tôn tại thượng, thật sự là không linh thể chất.”
“Queen, cô kiếm đâu ra cậu bé này !?” Mắt Trương Chân giờ này sáng như cái đèn pha, khi nhìn qua Ren, biểu tình ngưng trọng nói.
“Nhặt được trên đường.” Ren nhún vai đáp.
“Ta kháo, con mẹ nó, đứa nào dám vứt không linh thể chất ra đường !? “
“Ai mà biết. Mà không linh thể chất là cái quái gì vậy !? ” Ren vẫn nhún vai, làm Trương Chân nghẹn họng trân trối.
Thế giới này điên cuồng mất rồi, đổi lại thể chất của cậu bé này ở tiên giới, chỉ sợ thiên đế cũng phải tròn mắt. Đây chính là thể chất của Hồng Quân lão đại năm đó a.... Đây là thể chất thích hợp nhất để thành tiên, thậm chí còn siêu việt tiên nhân nữa. Có thể chất này, người ta tu mười năm chỉ bằng ngươi tu một giờ. Chưa kể còn có thể học tất cả các công pháp của tiên giới mà không lo bị xung đột nữa. Trên hết là đếch sợ thiên phạt vì tu chân.
“Được rồi, nhìn cái bộ dáng tham lam của lão kìa, như sắp sửa đem con nhà người ta đi mổ xẻ không bằng. Mặc kệ cái không linh thể chất gì gì đó, đưa ta đến chỗ thanh long cung nào.” Dù sao cũng định đem tặng a Cẩu cho Trương Chân, Ren chẳng hề để tâm xua xua tay nói.
Được Ren nhắc nhở, Trương Chân mới từ khiếp sợ tỉnh lại, lạc giọng đáp:
“Thanh Long trong hậu nghệ cung vẫn nằm ở sau tiểu viện của ta, cô thích thì đến đó mà lấy, nhưng nó già lắm rồi, mà càng già càng khó tính, cô mà chọc nó điên lên thì Huyền vũ cũng chưa chắc đã cản lại được đâu đấy.”
“Lắm lời.” Ren không để ý, lập tức đổi hướng, bay về phía tiểu viện.
Để lại một mình a Cẩu ngơ ngác đứng đó với ông lão mắt đang sáng như hai cái đèn pin, thiếu chút nữa nước dãi cũng chảy ra khỏi mồm. Nó mới đầu còn lóng ngóng tay chân, không biết làm gì, nhưng chẳng bao lâu sau đã lấy lại bình tĩnh, cẩn thận hỏi:
“Lão gia gia, ngài là tiên nhân ạ !?”
Trương Chân ngạc nhiên, cũng âm thầm tán thưởng khả năng trấn định của cậu bé, liếc nhìn Ren đã bay đi xa rồi, lập tức quay trở lại bộ dáng tiên phong đạo cốt, gật gù cười nồng hậu, hay tay vuốt vuốt râu cười đáp:
“Trước đây thôi. Giờ ta phải là thánh nhân mới đúng, còn hơn tiên nhân một bậc.”
“Vậy lão gia gia, người có thể nhận con làm đồ đệ được không !?” a Cẩu ướm hỏi. Từ khi nhìn thấy Trương Viễn tươi cười đạp trên phi kiếm, hay nhìn thấy Trương Chân mỗi câu nói như sấm sét, trong lòng nó kịch liệt rung động, nhưng không phải vì khiếp sợ, mà là vì hưng phấn. Nó biết, gặp được những người này, tầm mắt của nó so với bọn trẻ ở khu ổ chuột đã cao hơn rất nhiều. Thấy bộ dáng của Trương Chân, nó lập tức bắt lấy cơ hội. A cẩu tim đập thình thịch, biểu tình mong đợi nhìn vào Trương Chân.
Nó nào có biết, dưới cái vẻ tiên nhân già đạo mạo, trái tim Trương Chân cũng đang rung động kịch liệt, đập thình thịch như nhảy tango. Tam Thanh đạo thượng tôn ơi.... làm sư phụ của không linh thể chất, sợ là cả Thiên đế cũng phải điên cuồng a.... Ngoài mặt thì không tỏ vẻ gì, nhưng nguyên anh của Trương Chân trong bụng thì đang reo hò, nhảy nhót kịch liệt như đứa động kinh.
Muốn thu đồ đệ không ý hả !?
Muốn, trăm triệu lần muốn.... đánh chết cũng muốn. Làm sư phụ của thiên tài sau này có thể siêu việt tiên thánh, là vinh dự bậc nào chứ. Chẳng qua vừa nãy tưởng cậu bé này là người của Trường Sinh đảo, Trương Chân còn cố kỵ một chút. Giờ này người ta đã mở miệng, bảo sao nguyên anh của lão không cười đến mức toác mồm ra được ấy chứ.
(ghi chú: Nguyên anh của tu chân giả là phiên bản thu nhỏ của chính bản thân họ, nằm trong cơ thể - thường ở đan điền – dưới rốn ba tấc )
Á á á....
Tiếng kêu lanh lảnh của Ren vang vọng khắp ngọn núi, cắt ngang câu chuyện của hai người. Trương Chân sắc mặt đại biến, lập tức che trước người bảo hộ a Cẩu sau lưng. Ngay sau đó, một luồng uy áp mãnh liệt, theo sau tiếng long ngâm phát ra. Tất cả các đệ tử của Ngạo Thiên môn đều ôm đầu thống khổ.
Hư ảnh một con rồng lớn hiện lên trên bầu trời núi thanh phong, làm thôn dân bên dưới há hốc mồm tập thể.
“Long hiện ban ngày... bà nó ơi, long hiện ban ngày.” Một ông lão đang hấp hối bên người vợ già, nghe thấy tiếng gầm này, biểu tình kích động kêu lên vài tiếng. Rồi nhắm mắt ra đi, khuôn mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc và thỏa mãn. Di chúc định nói ra cũng quên luôn.
Với nhiều người, rồng vẫn tượng trưng cho sự cao quý, tôn vinh không sao tả siết. Hàng ngàn người dưới núi Thanh Phong không ai bảo ai, quỳ bái liên tục. Rồng trời xuất hiện, vân vũ kéo đến, thiên địa biến sắc, đất trời một mảng tối om. Long hiện ban ngày như thế này, thường được cho là điềm lành.
Nào có ai biết, con rồng này hiện ra vì có người đến quấy phá giấc ngủ của nó thôi.
“Con bé ngu ngốc, đã bảo đừng chọc nó rồi mà !?” Trương Chân gầm lên phẫn nộ. Nếu các đệ tử bị con rồng này dọa thành ngu ngốc tập thể, ông ta khóc không ra nước mắt. Thanh Long là khí linh mạnh nhất trong bốn bảo vật, thực lực chẳng kém một giới hoàng bao nhiêu, tuy không có chủ nhân làm nó yếu đi rất nhiều, nhưng muốn kềm chế nó cực kỳ phí sức.
“Ai chọc nó đâu, ta vừa cầm vào nó đã thành thế này rồi, vô lý quá, ta cũng là một phần tư chủ nhân của nó cơ mà !!” Ren bị con rồng đột nhiên hiện ra công kích, bị dọa không nhẹ, giờ này dưới lớp bảo vệ của huyền vũ thủ mới khẩn trương đáp.
“Thanh Long vô cùng kiêu ngạo, một phần tư cũng đếch phải chủ nhân của nó, đồ óc heo ạ !!” Trương Chân bực mình, phong độ gì đó cũng mất hết, giờ này lão chẳng khác gì lưu manh bên đường, gào thét, văng tục như đúng rồi.
Đột nhiên Thanh Long trên trời ngừng công kích. Dưới cái nhìn quỷ dị của Ren và Trương Chân, cùng tất cả môn sinh Ngạo Thiên Môn. Nó bay về phía Trương Chân.
Trương lão như lâm đại địch, nhưng cũng không dám phát ra sức mạnh vượt quá nguyên anh kỳ, tương đương với 20% cube, nếu không muốn khối lập phương kia đả kích hủy diệt. Ông lão biểu tình ngưng trọng, chỉ với 20% sức mạnh cube, không biết có thể bảo hộ cậu nhóc đằng sau không nữa.
Kỳ lạ thay, Thanh Long không có tấn công như tưởng tượng, mà hư ảnh hình rồng dần dần tan biến, chỉ còn lại một cây cung cổ xưa. Nhẹ nhàng bay vào tay A cẩu, vẫn còn chưa hiểu chuyện gì sảy ra sau lưng Trương lão.
“Thần khí nhận chủ. Con mẹ nó, không linh thể chất thật sự trâu, quá trâu rồi.” Trương Chân vuốt mồ hôi hột, cả kinh thầm nghĩ.
Vậy là dưới biểu tình ù ù cạc cạc của trên dưới Ngạo Thiên môn, cùng Queen thứ ba của Trường sinh đảo.
Thanh Long Hậu Nghệ cung.
Nhận chủ.
...
A cẩu hiếu kỳ nhìn thanh trường cung cổ xưa trên tay mình. Toàn thân nó như được đúc lên từ ngọc Thạch, tỏa ra ánh sáng sanh dịu nhẹ, tạo hình thành một con rồng đang uốn lượn, vảy rồng tràn ngập khắp thân cung. Sờ lên thấy ram ráp, nhưng vuốt từ đầu rồng đến đuôi lại có cảm giác trơn tuột.
Từ khi cầm cây cung này, dường như sức nặng của nó hoàn toàn không là gì so với đôi tay bé nhỏ yếu ớt của a Cẩu.
Một loạt những tin tức về cách sử dụng cung tên theo sau đó liên tiếp tràn ngập vào trong đầu a Cẩu, khiếp bộ não nhỏ bé của nó có một trận đau đớn kịch liệt. Nhưng vẻ ngoài nó vẫn trấn định, không hề phát hiện ra.
“Này nhóc, ngươi tên gì vậy !?” Ren lúc này đã thu lại biểu tình khiếp sợ lúc đầu, từ từ bay lại gần, tò mò hỏi, hồn nhiên quên mất mình cũng chẳng lớn hơn a Cẩu bao nhiêu.
“Thần tiễn.” A Cẩu thì thào.... Nó cảm thấy cây cung này như sinh ra để dành cho nó vậy, giờ này nó cần một mũi tên, một mũi tên thật mạnh mẽ, lắp lên cây cung này bắn ra, theo bản năng, nó nói ra hai ký tự, mà từ nay về sau, hoàn toàn che lấp đi cái thân phận a Cẩu của nó.
“Hả, tên gì nghe quá...” Ren hiển nhiên không tin tưởng định phản bác, nhưng một màn tiếp theo làm cô bé nuốt ngược những gì định nói lại
A Cẩu giơ cao thanh long cung, bắn một phát lên bầu trời. Mũi tên không hề có, nhưng linh lực của Thanh Phong Sơn dường như bị một chiêu này hút lấy, hình thành một mũi tên thật lớn, xé rách lớp vụ khí bao phủ đỉnh núi lâu này, đánh thẳng lên trời cao.
Tràng cảnh ấy, rực rỡ biết bao.
“Đúng là thần tiễn.” Trương Chân gật gù.
“Này, đây là người ta tìm được đấy nhé.” Nhìn thấy thái độ của Trương Chân, Ren thu lại ý định tặng Thần Tiễn cho ông ta làm đồ đệ chân truyền, như thần giữ của chắn trước thần tiễn nói. Dù sao không có Thần tiễn, khó mà mang hậu nghệ cung về trường sinh đảo được.
“Nó đã nhận ta làm sư phụ. Trường Sinh đảo các người không nói lý sao !?” Trương Chân vuốt râu cười đáp.
Ren phồng má tức giận, quay sang nhìn Thần tiễn, ánh mắt như muốn ăn thịt người, nhưng biểu tình này trên mặt một cô bé mới mười tuổi, trông vô cùng khả ái dễ thương.
“Được rồi, nhưng người do bọn ta tìm được, Thanh Long cung cũng là của bọn ta, ông muốn thu cậu ta, thương lượng với chị Stellar nhé.” Ren rút ra một chiếc điện thoại vệ tinh bấm số lia lịa.
Mặt Trương Chân lập tức đổi sang một màu xám ngoét. Thương lượng với Stellar, người đứng đầu hiện tại của trường sinh đảo một lần là từ ba năm trước, lão đã chịu thiệt đủ thứ, lần này lại còn đuối lý, không bị nhổ đến tận xương hơi phí.
“Khoan... khoan...” Trương đại tu sĩ cuống quýt, nào còn điểm kiêu ngạo, hách dịch của tông sư một phái trên mặt tý nào đâu.
“Hay là thế này, dù sao thể chất của nó, chỉ có tu chân mới thích hợp nhất, ta đề nghị để nó là thành viên bên ngoài của trường sinh đảo, đồng thời là nội môn đệ tử của ta, hai tầng thân phận, do hai bên chúng ta cùng bồi dưỡng. Nhóc thấy thế nào !?”
“Không được gọi ta là nhóc.” Ren phồng má.
“Rồi rồi, vậy tiểu thư thấy sao !?” Trương Chân hạ giọng, bất lực đáp.
Ren không đáp mà nhìn qua Thần Tiễn.
Thấy Trương Chân nhận mình làm đồ đệ, Thần tiễn năm đó vui mừng ra mặt. Lúc đó hắn xem ra, dù là Ren hay sư phụ cũng đều là những tồn tại mình chạm không tới. Nhưng theo sau một ông lão dù sao vẫn tốt hơn đi theo một cô bé đi. Hơn nữa, nếu đi theo Ren, sau này muốn mạnh mẽ hơn cô ấy là rất khó. Hắn muốn mạnh hơn, lại càng mạnh hơn nữa, siêu việt tất cả, vượt qua người tên là King kia. Để rồi một ngày nào đó, khi bản thân cũng đã là một tồn tại đỉnh cao, sẽ ngỏ lời với cô bé đã thay đổi cuộc đời mình ngày nào.
Trở lại hiện tại, nhìn Ren đang chống đỡ trước miệng bát đại xà với bộ dáng vất vả. Thần tiễn gấp gáp chạy tới, quên luôn vết thương ở chân vì bị Tanker nhổ ra một miếng thịt mà máu tươi đầm đìa.
“Ren tiểu thư, cô cứu rỗi cuộc đời tôi, làm cho tôi lần đầu tiên được bay lên bầu trời, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì là cường giả tuyệt thế. Dù có chết, cũng phải là tôi chết trước cô.”
Hắn đạp mạnh lên mặt đất, cả thân hình bắn lên không trung như một viên đạn. Cây trường cung trên tay phát sáng chói lọi. Ánh sáng hủy diệt cùng linh lực trộn lẫn điên cuồng dồn vào thân cung hình thành một mũi tên ánh sáng chói mắt.
Mũi tên chĩa thẳng lên bầu trời thực nghiệm đảo, Thần tiễn buông cung, ánh mắt không dời khỏi thân ảnh cô gái đó.
“Hậu nghệ sát chiêu. Vạn tiễn triều tịch.”
...
/134
|