Richard hầm hè ngồi trên lưng lão Bat, cả hai chủ tớ giờ này thương tích đầy mình, bầm tím khắp nơi, y phục tả tơi, chẳng khác hai đứa ăn mày. Với Richard, điều này hiển nhiên nằm trong danh sách những gì đả kích hắn trầm trọng nhất. Sĩ khả sát bất khả nhục mà...
Chỉ là muốn quay lại lấy mặt mũi, hiển nhiên là đi tìm chết. Chỉ riêng King đã khó xơi, lại cộng thêm bạch hổ vẫn còn lảng vảng quanh đó, và đám người còn sống sót trên đảo, muốn chiến thắng chỉ sợ cũng là thắng thảm, mà công tử Richard đây cảm thấy cái giá đó là không đáng. Hắn lúc này còn chưa biết, King đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, phải dành thời gian để ổn định cơ thể
Vậy là Richard ngồi trên lưng lão Bat, khoanh tay khoanh chân, nhắm nghiền hai mắt như lão tăng nhập định, thực ra là đang vắt óc đủ kiểu. Trung tâm trận pháp điều khiển hòn đảo vẫn chưa tìm thấy, đám con người thì đã tụ họp lại một chỗ, muốn bắt từng đứa cắn cổ đã khó càng thêm khó.
Chờ đã...
Cắn cổ..
“Sao ta lại quên mất vụ này nhỉ !?” Richard vỗ đùi một cái, vẻ mặt hớn hở.
Cặp mắt hắn rực sáng màu đỏ, bộ não truyền tín hiệu đi thông qua sự cộng hưởng của từng tế bào máu:
“Tất cả tử đồ trên đảo, tập họp cho ta.”
...
“Không cần, ta tự lo được.” Thần Tiễn gạt cánh tay đang muốn chữa trị cho hắn của King ra.
Thấy vậy, King cũng chẳng ép, dù sao hắn cũng không phải loại người lương thiện gì gì đó. Năng lượng trong cơ thể hắn đã dừng dao động kịch liệt, nhưng muốn tiến đến trạng thái ổn định vẫn còn xa lắm. Mấy ngày tới, tốt nhất là không nên động tay động chân với ai hết.
Nhún vai một cái, King bỏ đi, bắt đầu tìm kiếm những người sống sót xung quanh đây, Frozen và Claude cũng giúp một tay. Dù sao giờ này tất cả mọi người đang ở cùng một chiếc thuyền, giúp đỡ nhau một chút cũng là điều nên làm.
Cảm ơn hai boss của ma tộc xuất hiện, cùng hai quân đoàn tử đồ và bách quỷ dạ hành, ép những thí sinh lên đảo với mục đích chém giết nhau tìm đột phá giờ này lại đành phải ở cùng một chỗ, chiếu cố, chăm sóc vết thương cho nhau. Có thêm một chiến hữu thì nguy cơ chính bản thân họ trở thành một đống thịt bầy nhầy biết đi cắn người lại ít đi một phần. Dù là rất nhỏ, nhưng có còn hơn không.
Nửa giờ sau, tất cả những người còn sống sót đều được tập hợp tại quảng trường lớn.
Nói là quảng trường, thực ra chính là vùng bình địa sau cú rải bom của Ji Won. King, Frozen, Thần Tiễn, cùng Robert đang bất tỉnh và Trung Thành đều đứng trên một bục đất nhỏ, nhô hẳn lên cao so với vùng bình địa còn lại. Đây chính là chỗ được huyền vũ thủ của Ren bảo vệ, thành ra đất đai vẫn còn nguyên xi.
“Ta nghĩ mọi người đều đã nắm được tình hình trên đảo lúc này rồi.” King dùng giọng đều đều, đặc trưng của mình nói. Những người sau lưng hắn đều không có ý kiến gì, mặt đều tỏ thái độ, ngươi là đại ca, tùy ngươi nói chuyện.
Phía dưới im phăng phắc. Chẳng hiểu là do chán nản với tình hình trên đảo lúc này, hay là do thấy mặt mấy người trong top 5 lại đứng sau lưng thiếu niên tóc trắng vẻ mặt lạnh lẽo này.
“Nguồn nước trên đảo đa phần là đã bị nhiễm độc, trừ một số hồ nước không thông với dòng chảy lớn. Người chết sống lại, biến thành thây ma di động chạy quanh cắn người. Lũ quỷ bọc trong khí đen, có khả năng hồi phục liên tục, cầm vũ khí theo nhóm đi xẻ thịt ăn sống.”
“Ngoại trừ vấn đề đầu tiên do một thí sinh đã chết gây ra, hai việc còn lại là do người của ma tộc làm.”
Phía dưới bắt đầu nhao nhao, ban đầu họ tưởng mấy vấn đề xác chết hồi sinh hay độc chất kia là virus hay sản phẩm công nghệ của nước nào đó. Một số lại cho rằng trên đảo có một nercomancer (pháp sư vong linh) – dù rằng cái nghiệp này bị cấm bởi học viện Key west – Trung tâm của các ma pháp sư mạnh mẽ nhất trái đất. Nhưng cứ âm thầm mà luyện thì cũng chả ma nào tra được. Cái thời buổi công nghệ thông tin này, tri thức ma pháp cũng tràn ngập trên mạng, chủ yếu là ngươi có mana để luyện hay không thôi.
Và đương nhiên, cái từ “ma tộc” xem phim đọc truyện thì nhiều, chứ còn tận mắt thấy trên trái đất thì chưa có ai. Đến nay mấy nhà khoa học vẫn còn bận rộn chạy đi nghiên cứu mấy hiện tượng ma quỷ ở vài vùng nổi tiếng, nữa là bọn họ. Đa phần các thí sinh ngồi dưới – khoảng 40 người này, chưa có diễm phúc được gặp một con ma nào bao giờ, cho đến khi đặt chân lên đảo.
“Giải thích rất dài dòng, sau đây là thông tin về ma tộc ở ma giới, mọi người hãy thả lỏng đầu óc để tiếp nhận số tin tức này đã.” Đôi mắt màu vàng của King rực sáng.
Phía dưới sau một phút sững sờ ngạc nhiên, rất nhanh chìm vào yên lặng, họ đều đang yên lặng tiêu hóa kiến thức. Một số người suy nghĩ đơn giản có vẻ thích thú bắt đầu chăm chú tiếp thu, còn một số tâm sư phức tạp hơn thì trong đầu lại âm thầm khiếp sợ không thôi với kiểu truyền thừa này. Bọn họ đang tương tượng, chỉ cần người này muốn, nếu cứ truyền những kỹ năng chiến đấu theo kiểu này ra ngoài, chỉ sợ chẳng mấy chốc hắn sẽ có cả một đội quân cũng nên.
Sự thật là chân lý hoàn toàn có thể làm được điều trên. Theo cách nói của trường sinh đảo thì chân lý nằm trên đầu của mỗi người, chủ yếu là ngươi có thể mở được cánh cổng đó ra để tiếp thu kiến thức hay không thôi. Nắm được truyền thừa hoàn chỉnh của chân lý, King hoàn toàn có thể giúp bọn họ mở cửa ở một mức độ nhất định. Nhưng hắn buông tay không giúp nữa, thì đâu lại hoàn đấy thôi. Hơn nữa, người được trợ giúp mở cổng phải hoàn toàn thả lỏng, không có chút kháng cự nào. Nếu không thì kết nối sẽ chấm dứt ngay lập tức.
Trường hợp của Athena là do cổng chân lý của cô ta đã mở sẵn, nên King có thể cưỡng chế nhồi nhét thêm cả đống kiến thức vào đầu cô ta, lượng thông tin ồ ạt tràn vào có thể khiến người ta bại não mà chết, dù là thần thánh cũng phải ngu ngốc hồi lâu. Nếu Lục Vân Tiên không xen vào, hắn có lẽ đã kết liễu được vị đại thần thay thế s kia rồi, khỏi lo chiến tranh sau này với thần tộc lại nổ ra trong khoảng thời gian ngắn nữa.
Tất nhiên chỉ với kĩ năng chiến đấu thì chẳng có tác dụng gì mấy với tình hình trái đất lúc này, mọi thủ đoạn khai thác năng lượng cube mới là tối ưu nhất. Ngươi luyện võ 30 năm cũng có thể dễ dàng bị một khẩu súng bắn chết. Nhưng nếu điều khiển được năng lượng, hình thành một lá chắn đơn giản thôi, thì cho người ta bắn cả ngày cũng không sao. Đây là suy nghĩ chung của tất cả người trái đất lúc này. Thành ra các võ thuật gia đã hiếm lại càng trở nên hiếm hơn, đến nay chỉ còn thấy trên mấy bộ phim ảnh rẻ tiền mà chả ma nào thèm xem.
...
Trong lúc những người còn tỉnh táo và bị thương nhẹ đang tiêu hóa kiến thức, King dạy cho Frozen một số ma pháp trận đơn giản. Dù sao kiến thức trong chân lý gần như là vô hạn, chỉ sợ nghĩ không ra, chứ không sợ không có. Hắn nhanh chóng chọn ra mấy bộ cơ bản, đơn giản nhất để các ma pháp sư bắt tay nhau cùng thực hiện.
Chẳng mấy chốc, theo những vạch kẻ trên đất, một vòng tròn với nền tảng cơ bản là sao sáu cánh được hình thành. Trên đường tròn vẽ vô số ký tự cổ quái, bên trong mỗi ngôi sao lại vẽ hình một con thú đặc biệt. Chính giữa ngôi sao sáu cánh, King vẽ một cánh cửa mái vòm, đầu nhọn, bên trong lại vẽ thêm một ngôi sao sáu cánh trong hai vòng tròn đồng tâm nữa.
Khoảng mười pháp sư còn sống trên đảo bán tín bán nghi làm theo từng bước hắn bảo. Dù không mấy tin tưởng những thứ này có thể hoạt động, bởi cánh cửa chính giữa họ chưa từng thấy bao giờ, hơn nữa lại kèm theo một vòng tròn sao sáu cánh khác. Hai trận pháp đặt chồng lên nhau thế này, rất dễ gây nên xung đột, sau đó là phát nổ, thậm chí có thể sinh ra lỗ đen vũ trụ, là tai nạn rủi ro nhất trong nghiệp nghiên cứu ma pháp.
Nhưng Frozen lại nghiêm túc làm theo, danh tiếng của cô gái này khá lớn, tuy không phải là thiên tài của học viện ma pháp Key West như Sandra Craf (pháp sư không gian hệ - đã tử vong ở chap 30). Frozen nghe nói được giáo sư Carlos Vanegas, người có thành tựu cao nhất trong ngành ma pháp hiện tại và bạn thân của ông ta, ngài Michele D’Erocle – Viện phó đương thời của học viện Key West cùng dạy dỗ. Phải biết giáo sư Carlos thành danh đã lâu, nhưng chưa bao giờ nhận học sinh cả, và viện trưởng hay viện phó của cái học viện nổi danh là một trong 5 thế lực lớn nhất trái đất kia, cũng không bao giờ thu học sinh. Danh tiếng hai vị sư phụ đã to, bản thân cô ta cũng đứng trong top 5 những thiếu niên mạnh nhất trái đất hiện tại.
“Người ta như vậy còn làm theo, mình cãi làm gì cho mệt óc.” Hơn mười pháp sư còn sống sót cùng nghĩ.
Frozen đương nhiên là làm theo, từ khi biết được có thứ như chân lý, cô ta chưa bao giờ nghi ngờ những kiến thức mà King truyền thụ, trái lại còn tham lam hấp thu lấy tất cả. Đôi khi còn hỏi thêm rất nhiều chỗ mà trước đây bế tắc. Từ đó, khả năng lý giải với ma pháp của cô ta bắt đầu tăng trưởng với tốc độ vô cùng đáng sợ, quá trình tích lũy đã lâu, luôn gặp phải những điểm bế tắc, một khi những điểm này khai thông, giống như người ta xả đê đập lũ, mọi thứ cứ thuận buồm mà tăng tiến. Chuyến đi đến thực nghiệm đảo này, Frozen cũng muốn từ đó tìm đột phá. Không ngờ đánh nhau vỡ đầu không thấy đâu, thiếu niên này nói vài lời lại có tác dụng đến vậy.
Những bế tắc được khai thông làm tâm tình của Frozen rất tốt, vừa làm vừa tươi cười hớn hở, khiến cho mấy lang sói còn sống sót ai cũng như được tắm gió xuân, ngắm người đẹp vui vẻ mà cũng sung sướng theo.
Bên phía các dị năng giả, Claude tập hợp bọn họ lại, phổ biến một số điều cần thiết khi chiến đấu với những ma vật trên đảo, cùng các điểm yếu của chúng. Còn lĩnh ngộ với sức mạnh thì hắn chịu, chẳng dạy được. Vì các dị năng giả đều là trời sinh, trời sinh rồi thì cải cách thế quái nào được. Mỗi người mỗi kiểu, không hề có hệ thống kiến thức gì hết, tất cả đều phải mày mò, nếu hỏi King thì may ra, nhưng hắn đang bận ở bên ma pháp sư, cũng không thể phân thân ra được. Vì vậy Claude đáng thương với chỉ số IQ không lấy gì làm tự hào của mình đành bắt đầu chém gió nói loạn. Cũng may mắn là ở mấy ngày cùng Robert, tật xấu học được cũng nhiều, nhưng công phu mồm mép cũng phát triển không ít. Nhiều dị năng giả cấp thấp vẫn tin sái cổ, nhìn hắn với ánh mắt sùng bái.
Bên phía Robert có vẻ ồn nào náo nhiệt nhất, không thể không nói, kị sĩ rất có duyên với đám đông, gặp người đứng đắn hắn mỉm cười nhã nhặn, đến chỗ xô bồ hắn văng mồm chửi tục không thua bà hàng cá nào. Lại thêm những người tu luyện đấu khí đều là các anh giai tai to mặt lớn, cao to đen hôi, khí chất phóng khoáng. Hắn giống như cá gặp nước, như rồng về biển rộng, dù cả người rách nát, nhưng vẫn cười nói ngoác mồm.
Trong số những người ở đây, cũng có vài người mạnh hơn hoặc chẳng kém gì Robert, nhưng cũng bị khí chất của hắn đồng hóa, nhóm những người tu luyện đấu khí chả mấy chốc đã xưng anh, gọi chú vô cùng thân mật. Cách tu luyện đấu khí trên trái đất trải qua 32 năm không ngừng phát triển, đã sơ bộ hình thành một thể thống nhất, dù chân truyền của hiệp hội kị sĩ có những chiêu giấu riêng để tọa chấn vị trí lãnh đạo như Excalibur của Robert, nhưng về cơ bản cũng không khác nhau mấy. Thế là đám thanh niên ăn to nói lớn nhanh chóng kết bạn, trao đổi đủ thứ.
Kể ra thì, khó ai ngờ, lên đảo để đánh nhau sống chết, người vì quyền lực, người vì thỏa mãn thú vui chém giết, kẻ muốn tìm cơ hội đột phá, tư tâm vô số kể, nhưng đứng trước kẻ thù chung, con người luôn là bạn. Những người còn sống ở đây đều coi như như đồng bào, chủng tộc quốc gia các kiểu không còn quan trọng nữa, tất cả đều là người thôi.
“Robert, chú là kị sĩ bàn tròn danh giá mà mở mồm ra là nói tục như vậy, có sao không !? Không bị cấp trên phạt chứ !?” Một thanh niên cao to, cất giọng ồm ồm nói. Hắn đeo trên lưng một thanh mâu bóng loáng, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, nhìn qua cũng biết không phải đồ thường.
“Không sao ! Hê hê, dù sao mấy năm nay ông cũng không về tổng bộ, đứa nào quản được ông !” Robert cả người băng bó, dựa vào vách đá nhún vai đáp.
“Chú phá hình tượng kị sĩ cao quý quá đấy, được cái bọn ta thích.” Cả đám cười rộ lên.
Robert cũng cười sảng khoái, hắn thích cái cảm giác này, đàn ông ở cùng một chỗ, nói tục chửi bậy, đàm luận về gái gú, cờ bạc ăn chơi các kiểu. Kị sĩ cảm thấy như vậy mới thật, như vậy mới giống đang sống. Chứ mấy đứa lúc nào cũng làm mặt lạnh như tiền, nhàn nhạt cười thâm ý, quá giả dối, nhìn chỉ muốn quại cho phát. Đàn ông là phải như vậy mới chính xác.
Uỳnh.
Đột nhiên trung tâm quảng trường, nơi các ma pháp sư vẽ pháp trận rực sáng. Tất cả cùng thôi đàm luận, ánh mắt đều dõi về chỗ đó.
“Hoạt động rồi, thứ này hoạt động được thật rồi.” Một ma pháp sư thì thào khiếp sợ.
“Không có vụ nổ, cũng chẳng có vết nứt không gian sinh ra. Mẹ nó, rõ ràng là nghịch lý mà.” Một ma pháp sư khác cũng tròn mắt. Nhìn vào đôi tay mình, hắn thậm chí tưởng mình đang mơ.
“Thầy ơi, cái này do con vẽ ra thật sao !?”
...
Dựa vào vách đá, Thần Tiễn âm thầm vận khởi linh lực, cho luồng năng lượng này tuần hoàn liên tục trong cơ thể. Mỗi khi có linh lực chạy qua, thương thế của hắn lại nhẹ đi một chút, các vết thương bắt đầu đóng vẩy với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được. Chỉ có mấy vết xương gãy cùng nứt vỡ thì mới phiền phức một chút, chỗ nào gãy thì còn lấy tay bẻ lại được. Nhưng mấy chỗ đã vỡ vụn, nứt tơi tả thì hắn cũng bó tay, đành phải cẩn thận điều khiển linh lực hàn gắn từng mẩu xương lại. Công trình này vô cùng gian nan, nhưng hắn cũng chả buồn mở miêng than vãn lấy một tiếng. Ánh mắt càng lúc càng lạnh băng, nhìn vào King vô cùng phức tạp.
Chỗ hắn ngồi không có lấy một bóng người qua lại, ai cũng cách xa hắn vài chục mét, nhưng những người mẫn cảm vẫn thấy ớn lạnh sống lưng. Thần tiễn bình thường cũng không phải loại tốt tính gì, trái lại còn vô cùng đáng ghét, cũng như đáng sợ. Nay nhìn mặt hắn hầm hầm thế kia, lại gần chắc chắn không có trái ngọt mà toàn quả đắng chực sẵn cho xem. Ai ai cũng chỉ hận không thể cách xa tên ôn thần này nửa vòng trái đất cho thiên hạ thái bình.
Sử dụng công pháp tu chân, ngoài Đạm Băng Băng đã bị Ren bắt về tổng bộ của trường sinh đảo, chỉ còn mỗi Thần Tiễn, thành ra hắn lúc này giống như một con sói cao ngạo mà cô độc, tìm chỗ vắng lặng, tự liếm vết thương của mình. Không ai muốn, cũng chẳng ai dám can thiệp.
...
Đang mải miết tìm tòi ở ngoài rìa vùng bình địa, Trung Thành âm thầm lo lắng. Vụ nổ vừa rồi quá lớn, em gái hắn chạy xa chưa, hi vọng không thành bụi khí quyển rồi chứ !?
Trực giác của Trung Thành vốn linh mẫn, nhưng lần này, hắn không cảm giác được chút gì về sự hiện diện của em gái cả. Trong lòng nóng như lửa đốt, chẳng quan tâm đến cơ thể đã thấm mệt sau một hồi chiến đấu căng thẳng, hắn vừa chạy vừa cao giọng hò hét tên em gái. Mắt cũng đã đỏ lên.
“Linh, em ở đâu...”
...
/134
|