Sáng sớm. Tiếng thác đổ ầm ầm bên ngoài cửa hang đã đánh thức hai con người khốn khổ tỉnh dậy, sau một đêm hoạt động mệt nhọc.
Thật sự là mệt nhọc, đùa giỡn với sinh mạng như vậy cơ mà... Không cẩn thận có khi lại tạo ra vài sinh mạng khác không chừng.
Một giọt nước từ miếng thạch nhũ nhô xuống khỏi trần hang lởm chởm rơi trúng khóe mắt Frozen, làm cô nhíu mày tỉnh dậy. Nghỉ ngơi một đêm, trận pháp cũng đã tuần hoàn bình thường, Frozen cũng đã lấy lại vài phần sức lực, cử động, chạy nhảy bình thường chắc cũng không còn trở ngại gì nữa. Mơ mơ hồ hồ nhớ lại chuyện tối qua, Frozen giật mình quay sang bên cạnh.
Trung Thành đã dậy từ lúc này, hắn nằm cạnh cô, chống tay gối đầy, nheo nheo mắt đánh giá một cách thích thú. Có điều việc nheo mắt này làm vết sẹo bên khóe mắt hắn có phần vặn vẹo, trông rất đáng ghét.
“Chúng ta đã làm gì vậy !?” Frozen đánh mắt lên ngắm trần nhà rồi hỏi. Có phần lạc giọng.
“Vận động giúp con người duy trì nòi giống và tiến hóa.” Trung Thành nhăn trán, cố gắng nghĩ ra từ hoa mỹ nhất có thể để trả lời.
“Tôi có nên giết anh không !?”
“Đêm qua nói rồi mà. Tôi sẽ không để cho em làm thế.” Trung Thành chép miệng, rồi lại như một con sói đói, lần nữa nhào đến chỗ Frozen.
Có câu: chiếm được thân thể phụ nữ thì dễ, nhưng có được trái tim mới khó. Trung Thành rất biết mình biết người, nên đành chọn việc dễ mà làm trước. Hoa hồng có gai thì đã làm sao !? Anh đây dùng súng khuất phục hoa hồng.
“Ôi... lại nữa sao !?”
Trong hang động chỉ còn tiếng than thở của cô gái. Frozen dường như bất lực trước cái thái độ ngang ngược không nói lý này của Trung Thành. Một ngày người con gái nghĩ đến đoạn “không thể ngăn cản” thực ra chính là đã chuẩn bị đến mức không ngăn cản.
Cừu non không phản kháng, sói già mà không làm tới thì đúng là không bằng cầm thú.
...
Được mười phút, đột nhiên Trung Thành dừng lại, tư thế của hắn lúc này bất nhã vô cùng, xin phép không tả ở đây.
“Sao vậy !?” Frozen khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi trên trán từng giọt lớn chảy xuống, nhịp thở gấp gáp hỏi. Tên dã thú này mà biết dừng chân trước vực sao !? Đúng là chuyện lạ....
“Có người đến đây.” Trung Thành nhíu mày nói. Tay nhanh chóng vơ lấy chiếc áo đã sớm khô queo, đắp vào cho Frozen.
“Là hắn sao !?” Frozen tái mặt nói, mấy tia xuân sắc ít ỏi đã biến mất hết không còn chút nào.
“Tên này còn thính hơn chó nữa. Không hiểu sao hắn bò từ dưới vực đó lên được, nhanh như vậy đã tìm tới.” Trung Thành cười khổ nói.
“Anh sẽ chặn hắn lại, em men theo đường mòn trong hang này đi, gió có thổi qua, hẳn là có lối dẫn ra ngoài đấy.” Liếc nhìn Frozen chăm chú, Trung Thành trầm giọng nói.
“Anh nghĩ một mình mình có thể cản được hắn !?” Frozen đột nhiên cười khẩy.
“Không, nhưng tôi là đàn ông – còn em dù mạnh mẽ đến mấy cũng chỉ là một cô gái.” Trung Thành lắc đầu nói.
Frozen chợt ngây ngốc, lúc hắn nói ra câu này, thái độ cương quyết vô cùng. Dù biết phải chết cũng không nhíu mày...
Nói sao nhỉ !? Rất... đàn ông...
Frozen cảm thấy như có một cây búa lớn nện mạnh vào con tim yếu ớt của mình. Thôi rồi, thôi chết rồi! Tim mình đập nhanh quá. Một tay cô đặt lên ngức, lén nhìn bốn phía như kẻ trộm, thấy Trung Thành đã quay lưng đi ra đến cửa hang mới thở phào một hơi. Nhưng mà… quyết tâm giét chết hắn trước rồi ra liều mạng với Tanker, cách đây không lâu vất vả lắm mới dứt khoát được, giờ đã tan thành mây khói.
Tình cảnh này nên làm gì bây giờ? Rốt cuộc nên làm như thế nào? Mặc kệ hắn, thật sự đi trước !? Một lần nữa Frozen tự hỏi lòng mình, nhưng cuối cùng vẫn không có đáp án, sự giằng xe dữ dội trong tâm chí nổ ra, một bên thì bảo nên chạy đi, mạng nhỏ mới là quan trọng, không thể phí hoài như vậy. Còn bên kia thì muốn ở lại cùng hắn đối mặt. Cứ thế cứ thế…
Chỉ có điều những lời có cánh mà mình vừa nghe đúng là làm cho mình sinh ra cảm giác hạnh phúc tột cùng, thì ra tên bất lương này không phải chỉ giỏi lợi dụng cơ hội, tầm ngầm, âm hiểm mà đối phó mình....
Hắn thật sự quan tâm đến mình sao !?
Cuối cùng cũng không thể nhẫn tâm bỏ đi, Frozen chật vật đứng dậy, hôm qua vận động kịch liệt, vẫn còn đau nhói. Vội vã cài lại cúc áo, cô đuổi theo Trung Thành ra ngoài cửa hang.
Một hồi cãi lộn nữa lại xảy ra, bảo sao cô gái này cũng muốn ở lại, nói rằng dù có chạy cũng chẳng được bao xa, rồi đằng nào cũng chết, chi bằng thản nhiên đối mặt gì đó... Trung Thành cũng bó tay hết cách, chẳng biết làm sao... hai người cùng ra khỏi hang, nhảy xuống bờ đất bên dưới, cũng là lúc Tanker chạy đến.
...
Tanker cười gằn, dẵm mạnh chân, để lại những dấu lõm thật sâu xuống mặt cỏ bên dưới.
Ánh mắt hắn lóe lên những tia độc ác, nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đối diện.
Thanh đao của hắn vốn màu đỏ máu, nay dưới ánh chiều tà, lại càng rực cháy, thậm chí bốc ra những mùi tanh tưởi khiến Frozen có cảm giác muốn nôn ọe.
Trung Thành vẫn nghiêm nghị, đứng chắn trước người Frozen, cặp mắt nhiệt huyết bừng bừng đã lóe lên những tia lửa của sinh mạng cuối cùng – trước khi quyết tử.
Đột nhiên, tay của hắn có chút cảm giác lạnh lẽo, nhưng mềm mại. Ngạc nhiên quay sang, Frozen đã lấy hết chút sức lực còn lại, đứng sóng vai với hắn. Hai người tay trong tay, phảng phất có chút nhu tình mật ý, dường như có thể xua tan được cái không khí tanh tưởi, chết chóc mà Tanker mang lại.
“Anh không trách tôi làm vướng chân vướng tay chứ !?” Frozen cười nói.
Trung Thành như được một dòng nước ấm áp, chạy quanh thân thể, từ vị trí bàn tay, cái lạnh bị xua tan hoàn toàn. Hắn nhếch miệng, cười cảm động:
“Không hề.”
Hai người mỉm cười có chút ngọt ngào mà chua chát, sau đó cùng quay sang đối diện với Tanker. Sắc mặt thản nhiên, thong dong vô cùng.
Hoạn nạn mới thấy chân tình.
Nhìn cảnh này, Tanker chợt thấy một nỗi khó chịu dâng lên nghẹn ứ trong cổ họng. Lồng ngực được máu vương tộc cường hóa mạnh mẽ lúc này lại chợt cảm thấy nhói đau. Nụ cười ngoan độc trên môi cũng chợt tắt hẳn. Hắn bỗng thẫn thờ ra một chút.
Cảm giác nhói đau này...
Thật giống năm năm trước.
Thứ yếu đuối mới cần loại tình cảm chết tiệt đó....
Ta hận.
Tanker như dã thú xổ lồng, đôi mắt chuyển thành màu đỏ quạch, toàn thân tỏa ra khí thế khiếp người khiến không khí âm vang từng tiếng tuyệt vọng.
Ngửa mặt lên trời gào thét, lúc này hắn giống như một con thú bị thương, gầm lên những tiếng phẫn nộ mà đau đớn.
Tiếng gầm ngân lên, làm cả khu rừng như đều run rẩy, lá cây rơi xào xạc...
Mặt đất chấn động.
Trung Thành cũng từ không gian màu hồng mà tỉnh lại, hắn buồn bực. “Thằng điên này sao lại lên cơn nữa rồi !?”
Phía bên kia, Tanker sau khi gào thét một hồi, cái cổ rắn chắc như vặn vẹo, mang theo gương mặt tràn ngập căm phẫn của hắn đối diện với hai người.
“Các người...”
Sau lưng Tanker, đôi cánh xương gai đặc trưng của các Ghouls bật ra, màu đỏ chói, vũ lộng lòng người, đầy vẻ khoa trương, xen lẫn bi thương mà tráng lệ.
“Chết hết cho ta.”
Chỉ để lại một tiếng pháo nổ, Tanker biến mất.
Bàn tay Trung Thành nắm chặt lại, giữ lấy một bàn tay nhỏ nhắn hơn ở trong... Hắn mỉm cười... những giây cuối cùng này.
Frozen nhắm mắt, tay cũng siết chặt vào Trung Thành, chờ đợi phán quyết của tử thần.
....
Ấy vậy mà sự đời không như mơ.
Ngay khu Trung Thành bắt đầu buồn bực, vì sao mãi mà cơn đau vẫn chưa kéo tới, hắn mới quay sang check hàng...
Thì đập vào mắt anh lính trẻ, là cái thân hình đồ sộ của Tanker đang nằm rạp trên mặt đất, vẻ mặt của hắn còn buồn bực hơn Trung Thành.
Vì sao cánh này vừa mới đập đập được mấy cái, đã chết máy rồi !? Thuốc của con dơi đó là đồ lởm !?
Tanker phát hiện, hắn không có cách nào điều khiển được cặp cánh dơi này nữa, muốn vỗ một cái cũng không thể, dường như đây chỉ là vật trang trí gắn lên thôi vậy. Hắn lập tức mất đà, cày một đường dài trên mặt đất mới ngẩng đầu lên được. Khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc xen lẫn tức giân.
“Không cần thử nữa, ta đã cắt sự liên kết của cặp cánh ấy với ngươi rồi.”
“Thân là con người, lại muốn trở thành ma tộc !? Ngươi nghĩ gì vậy !?”
2 câu thoại liên tiếp với thanh âm trong trẻo, pha chút thở dài phiền muộn. Cảm giác dịu dàng thanh thoát, dễ dàng ngấm sâu đến tận xương tùy người nghe... cứ thế vang lên, giữa tâm trạng buồn bực của ba người.
Chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua, đập vào mắt Trung Thành là một tà áo bằng lụa đen tuyền, mềm mại mà mỏng manh, phấp phới lay động. Tà áo ấy uốn lượn quanh một cô gái mĩ lệ tuyệt trần, khuôn mặt tinh xảo, sáng như bạch ngọc, lông mày như chân phượng, ẩn dưới mái tóc đen thẳng dài, rủ xuống như thác nước. Dáng người cô gái cao ráo, lại mảnh khảnh, như một cành liễu giữa thu, tưởng như có thể bị cơn gió dễ dàng mang đi mất, nhưng bóng hình ấy đứng thẳng, lại tôn lên những đường cong hoàn mỹ, ngạo nghễ để những cơn gió mơn trớn lướt qua vậy...
Chỉ có một điểm đáng tiếc là cô gái này luôn nhắm mắt, dù không làm ảnh hưởng mấy đến vẻ đẹp của cô, nhưng ai nhìn vào khuôn mặt tuyệt mỹ ấy cũng sinh ra xúc động muốn ngắm nhìn đôi mắt cô một lần... xem nó kết hợp với gương mặt xinh đẹp ấy, hài hòa ra sao...
Người đến không phải ai khác. Chính là Queen thứ hai của Trường sinh đảo – Shaorin.
...
“Chúng ta có nên nhân cơ hội mà chạy trốn không !?” Trung Thành đầu đầy mồ hôi, nhăn nhó hỏi Frozen bên cạnh.
Frozen lắc đầu, vẻ mặt cũng khó coi nói:
“Chạy không thoát.”
Rõ ràng, dù là Tanker hay người mới đến kia, cũng đều ăn đứt bọn họ. Áp lực cả hai đang phải thừa nhận đều vô cùng khủng khiếp. Cô gái bộ dáng như cành liễu trước gió kia, chỉ nhẹ nhàng đã vô hiệu hóa Tanker, sức mạnh như vậy, phải đến mức nào chứ !?
...
Tanker sau một phút bàng hoàng, đã gồng mình đứng dậy.
Ánh mắt như con sói đói, tập trung vào cô gái mới đến. Tơ máu màu đỏ tràn ngập, đã lấn át luôn con ngươi.
Hắn bình tĩnh, lạnh lùng vung lên thanh đao đỏ máu. Chỉ để lại một vệt đỏ trong mắt mọi người, tàn nhẫn tự cắt văng đi cặp cánh của mình.
Thứ vô dụng như vậy thì khỏi cần đến nữa.
Vòi máu phun ra tung tóe, như nhuộm hồng luôn cả không gian này.
Shaorin nhíu mày, dù đôi mắt vẫn luôn nhắm nghiền, nhưng có vẻ chẳng ảnh hưởng lắm đến việc cảm nhận mọi vật xung quanh của cô.
Con người này thật đáng sợ. Nếu cho hắn đủ sức mạnh, có lẽ một giới hoàng cũng phải kiêng dè. May sao, hắn lúc này chỉ như mầm non mới nhú thôi.
Đối phó với hắn, có lẽ phượng hoàng kiếm cũng không cần tới.
Để tới được đây đã phải sử dụng niết bàn của phượng hoàng một lần, có lẽ nên cho nó nghỉ một chút.
Tanker chấm dứt màn tự ngược thì liếm liếm môi, đầy vẻ ngoan độc, hét lớn một tiếng, dậm chân chấn tan vùng đất dưới chân, cả cơ thể nặng nề như đạn pháo bắn đi.
Cảnh sắc tương phản vô cùng, giống như một xe tăng cỡ lớn đang muốn ủi chết một chú thỏ nhỏ nhắn vậy. Tiếc là chú thỏ này không hề yếu chút nào.
Shaorin chỉ khẽ nghiêng người đã xảo diệu lách qua một bên, để thanh đại đao đỏ máu lướt sát qua người, dường như đã nhẹ nhàng chạm tới mấy sợi tóc mỏng manh của cô. Mặt đất bị đao khí sắc bén lướt qua bắn lên tung tóe những đá cùng sỏi, để lại một rãnh sâu dài đến mấy chục mét, nhìn thảm thương vô cùng.
Hai tay Shaorin xoay tròn, một tay khẽ chạm vào cổ tay Tanker, nương theo đà bắn đến của hắn, đẩy nhẹ lên trên, một tay đặt vào thắt lưng của hắn, tiếp tục ấn mạnh về phía trước.
Trong không khí như có một hư ảnh vầng trăng tròn vạnh. Mơ hồ có dấu hiệu của vòng tròn thái cực.
Đến khi Tanker hiểu chuyện gì sảy ra thì hắn đã nằm xõng xoài trên mặt đất, giương mắt nhìn trời cao, toàn thân ê ẩm không chịu nổi. Nhất là phần lưng và gáy đau như muốn nứt ra, hắn phải nghiến răng nghiến lợi mới không kêu lên tiếng nào.
Trung Thành và Frozen ở một bên cùng hít vào một hơi khí lạnh, quay sang nhìn nhau, đều thấy được sự hoảng sợ trong mắt đối phương. Thân hình cao to đồ sộ, tràn đầy lực bạo phát của Tanker, vậy mà như một khối xốp mỏng, một khối đồ chơi lớn, bị cô gái kia nhẹ nhàng xoay tròn, trước khi ấn dán hắn xuống mặt đất.
Sự tương phản xung đột thị giác trầm trọng này, dù là ai cũng khó có thể tiếp nhận được.
Cô gái này, lại là ai nữa vậy !?
Trung Thành âm thầm xoa mồ hôi hột, cảm thán...
Con gái ở cái đảo này, toàn một đám biến thái vậy sao !?...
/134
|