“Đến lúc rồi hả !?”
Lão Bat nhìn Richard vẫn còn đang ngủ mê mệt, trầm giọng nói với Lee Ji Won. Hắn lúc này cũng đang nhắm mắt ngồi khoanh chân trước pháp trận đằng xa.
“Ừm, đã phân tích được hoàn toàn ! Cần bốn yếu tố đồng thời nhập vào từ bốn hướng để kích hoạt pháp trận. Và bốn yếu tố đó phải chia thành hai cặp xung đột.
Ví dụ như băng và lửa, ánh sáng và bóng tối.
“Ánh sáng hủy diệt thì ta có đây.” Richard đã tỉnh lại, nhe răng nhếch miệng nói.
Ánh sáng hủy diệt mạnh mẽ, bá đạo vô cùng, lúc này vẫn đang không ngừng tàn phá cơ thể của Richard, đây cũng là nguồn sức mạnh siêu nhiên duy nhất là ma khí không thể ăn mòn được. Tương sinh tương khắc.
Vậy là đã thỏa mãn được cặp thứ nhất, ánh sáng và bóng tối.
Còn một cặp nữa thì lấy đâu ra !?
Richard huýt sáo.
Lập tức có hai tiếng kêu quái dị đáp lại. Sau đó gió mạnh nổi lên, hai sinh vật nửa dơi nửa người phiêu phù từ trên không trung đáp xuống, cung kính quỳ mọp dưới chân hắn.
“Lập tức triệt tiêu tất cả ma khí của các người, thiêu đốt sinh mệnh bản thân, tạo ra hai thuộc tính trái ngược cho ta !” Richard lạnh lùng nói, không mấy thương sót.
Với những kẻ đã trở thành Ghouls hay tử đồ, ma khí và máu là hai thứ quyết định sinh mạng của họ. Máu cung cấp tế bào liên tục cho cơ thể, ma khí sinh ra năng lượng. Nay từ bỏ đi ma khí, lại thiêu đốt sinh mạng chính mình, kết cục của hai Ghouls này chắc chắn là phải chết.
Nhưng trước khi chết họ sẽ sử dụng được thuộc tính siêu năng lực vốn có của bản thân, vì ma khí đã bị triệt tiêu, không ăn mòn các siêu năng lực này nữa.
Hai tên Ghouls thống khổ gật đầu, nhưng dưới khế ước bằng máu, chúng không thể trái lời Richard.
Lập tức cả hai cắn răng, bắt đầu tán đi ma khí của bản thân, biến cả vùng đồng bằng này thành một màu đen trong chớp mắt. Không gian tràn đầy một màu nhá nhem tối, giơ tay không thấy ngón.
Tích trữ ma khí của một Ghouls bao giờ cũng nhiều gấp vài chục lần một tử đồ bình thường. Chúng là sinh vật cấp cao gần với vampire nhất, với khả năng tái sinh vô hạn và ý thức tự chủ riếng. Hai tên ghouls không kềm chế gì phóng thích hết ma khí ra ngoài để làm sạch cơ thể, dĩ nhiên có thể nhuộm đen một vùng.
Bất kỳ siêu năng lực nào trong vùng này tạm thời sẽ đều không thể sử dụng.
Theo sau đấy, cơ thể hai tên Ghouls bắt đầu bốc cháy như hai ngọn đuốc.
Ngọn lửa màu đen kịt bốc ra từ máu huyết trong chính cơ thể, thiêu đốt cho chúng thảm thiết kêu gào, giống như bị đem tế sống, đồng thời hình thành hai quang cầu một nâu một trắng nhạt.
Đây là những tinh túy nhất sau khi ngưng luyện cơ thể của hai thiếu niên thiên tài. Thuộc tính đất và gió.
Hai quả cầu này vừa thoát ra, lập tức bị ma khí xung quanh và không gian trên thực nghiệm đảo ăn mòn, đang có xu hướng rất nhanh bị cưỡng ép dung nhập vào hòn đảo.
Richard thấy thế không chần chừ gì, hét lớn một tiếng, nhảy lên, mỗi tay chụp lấy một quả cầu, chuẩn xác ném vào trong pháp trận.
Uỳnh.
Pháp trận rực sáng.
Cột sáng như xuyên qua màn đêm, dựng thẳng lên bầu trời phủ đầy kết giới của thực nghiệm đảo.
Mây gió lập tức quần tụ lại, xoáy quanh cột sáng ấy. Bầu trời màu xanh dương cũng vặn vẹo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rách nát ra.
Còn một nửa nữa.
Richard cầm lấy cánh tay đang phát ra ánh sáng trắng chết người của mình. Hắn nằm ngủ nửa ngày là để ngưng luyện, dồn nén tất cả ánh sáng hủy diệt vào cánh tay này. Bằng cách dứt nó ra, hắn đã thành công ép được thứ đáng sợ này ra ngoài. Đây cũng là điểm ma tộc lợi thế hơn con người, cùng bị một loại vết thương, Richard có thể làm như vậy để diệt tận gốc, còn King thì chỉ có cách tỉ mẩn bài trừ từng chút một, chẳng có mấy hiệu quả.
Richard quăng luôn cánh tay không còn được ma khí trấn áp, đang vặn vẹo giãn nở như sắp nổ mạnh kia, sau đó há miệng, phun ra một đám khói đen, là ma khí tinh thuần nhất của bản thân ngưng luyện ra.
Ánh sáng và bóng tối cũng đã vào trận
Hai cặp năng lượng tương sinhtương khắc, đã hội tụ đầy đủ.
Pháp trận lập tức mở ra.
Bầu trời thực nghiệm đảo bắt đầu vỡ nát. Đất đá từ rìa ngoài hòn đảo bắt đầu vỡ vụn và rời ra từng mảnh lớn.
Thực nghiệm đảo đang bị phân giải.
Cây cối trên đảo đang khô héo từng mảnh lớn, pháp trận khổng lồ mở ra, hút lấy toàn bộ sinh khí tích lũy bao năm của hòn đảo, sau đó ngưng luyện thành những dòng năng lượng tinh thuần nhất. Mục đích cuối cùng của pháp trận này là để cho King hút lấy, trọng tổ thân thể, từ đó khôi phục thực lực.
Chẳng ngờ có kẻ lại mở được ra trước.
Lực hút dữ dội bắt đầu lan tỏa.
Giống như lỗ đen vũ trụ, tham lam nuốt lấy mọi thứ không chừa bất cứ điểm gì. Phía trên đỉnh trận pháo mọc lên một vòng tròn với ngôi sao sáu cánh màu trắng, đối lập với vòng tròn màu đen ở dưới.
Richard hét lớn:
“Cửa vào kia rồi, mau nhảy vào. Nếu không sẽ bị trận pháp trung tâm hút lấy rồi phân giải đó !!”
Nói rồi hắn và lão Bat lập tức nhảy vào vòng tròn màu trắng.
Còn vòng tròn màu đen thì vẫn tỏa ra sức hút kinh người, càng lúc càng mạnh lên. Những người khác bắt đầu cảm thấy khó khăn để đứng vững.
“Vậy ra cứ mười hai năm một lần mới mở cửa thực nghiệm đảo là để trận pháp này tiêu hóa hết những người còn sống trên đảo đây !” Ji Won chép miệng lẩm bẩm.
“Ừm, trường sinh đảo thật đáng sợ, trận pháp này đã nuốt đi sinh mạnh của không biết bao nhiêu thiên tài trên thế giới rồi !” Ji Jine ở đầu bên kia gật đầu tán đồng.
“Ji Won, anh cứ đi đi !”
“Đừng ngốc như vậy, chúng ta đến đây cùng nhau, đương nhiên sẽ thoát ra cùng nhau ! Anh sẽ không bỏ bất cứ ai ở lại nữa. Cũng giống như sư phụ và Hae Hae năm đó đã không bỏ rơi anh ! Mối thù với King của trường sinh đảo vẫn phải tính, nhưng anh với em, nhất định sẽ sống sót !” Ji Won lắc đầu nói. Hắn giơ tay, bấm vào công tắc không gian chính trên đó.
Phía bên kia, Ji Jine chỉ trầm mặc. Vốn dĩ cô không muốn Lee Ji Won quay trở lại đón mình, làm vậy sẽ chậm trễ thời gian tiến vào pháp trận của hắn. Hai người rất dễ có nguy cơ cùng phải chết.
Chẳng ngờ hắn thà mạo hiểm một lần cũng không bỏ cô lại. Biết là không nên, nhưng Ji Jine vẫn thấy ấm lòng.
Robot Omega một lần nữa hiện ra sau lưng Lee Ji Won. Bộ giáp bằng Orihancol đã khôi phục lại hoàn toàn. Cánh tay mới cũng đã được thay thế. Trông mobile suit này giống như một giáp chiến thần cổ đại. Nước thép ánh lên những tia sáng ngời sắc bén.
Lee Ji Won nhìn chiến hữu khổng lồ này một lần thật sâu. Sau hôm nay, rất có thể sẽ không được ngắm nó từ bên ngoài nữa. Hắn nhếch miệng cười khẩy:
“Đi nào anh bạn ! Thời khắc ngươi tỏa sáng đến rồi !”
Nói xong nhún chân nhảy lên.
Đôi mắt robot Omega rực sáng, giữa ngực nó, cửa buồng lái bật mở, Lee Ji Won vừa vặn đáp xuống, vuốt ve vỏ thép bên ngoài của chiến hữu một lần nữa. Sau đó ngồi vào khoang điều kiển, đội mũ bảo hiểm vào, che đi mái tóc quăn quăn của mình. Một luồng sáng điện tử quét qua đôi mắt phong sương của hắn.
“Mobile suit Omega 001 – Lee Ji Won – Xuất phát !”
Màn hình điều khiển rực sáng. Hàng loạt những dòng chữ báo hiệu hệ thống đã mở - lần lượt hiện lên.
Pilot code: KOREA876.
Name: Lee Ji Won.
Sound match.
System all green.
Omega 001 – lauch.
VÙ....
Để lại một tiếng máy nổ. Robot omega biến mất. Chỉ còn lại Hind El Hinnawy và đám tử đồ ở đó. Cô ta ngơ ngẩn một hồi, rồi cuộn tròn bức tranh bách quỷ dạ hành lại. Chỉ để lại một con rắn lớn, cưỡi lên nó, cũng tiến vào trận pháp màu trắng.
...
“Đi thôi !” King ngẩng đầu, nhìn cột sáng chói mắt khiến bầu trời thực nghiệm đảo cũng phải vặn vẹo kia, nhạt giọng nói.
Thần Tiễn gật đầu. Robert đang nằm nghỉ gần đó cũng phun cọng cỏ ngậm trong miệng ra, nhếch miệng cười đứng dậy. Claude tất bật chạy đi thông báo với mọi người.
Lập tức, có hai tên cao to đen hôi chạy tới, thay phiên nhau cõng King lên. Hắn lúc này đã gần như bất động hoàn toàn, một nửa bên mặt đã nhiễm đen. Thời gian của hắn không còn nhiều nữa. Ấy vậy mà vẫn thong dong trấn tĩnh khiến người ta phát ghét.
Không ai biết, với hắn, cái chết cũng chỉ giống như một chiếc máy đã làm hết công xuất mà tắt máy đi thôi, hoàn toàn chẳng quan trọng gì cho lắm.
Đoàn người nhắm hướng cột sáng, tăng tốc lên điên cuồng chạy tới.
Thi thoảng đụng phải một vài tử đồ cản đường, mũi tên của Thần Tiễn đã nhanh như chớp bắn ra, đục qua đại não đã thối rữa của bọn chúng, gọn gàng xử lý.
...
Trung Thành cũng đã kết thúc việc tấn cấp của mình.
Hắn vừa mới vung đôi cánh băng sương lên, thích thú lượn vài vòng với vẻ đắc ý không thôi thì những trận cuồng phong bắt đầu ập đến. Mới đầu Trung Thành còn tưởng là do hiệu ứng sảy ra lúc đột phá. Nhưng đến khi cây cối xung quanh bắt đầu khô héo với với vận tốc mắt thường cũng thấy được, mặt hắn nhăn như khỉ ăn ớt.
Tại sao đúng lúc anh đây mới đổi đời thì lại có dị tượng chứ !?
Frozen cũng từ trong cơn mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy vẻ mặt của Trung Thành chợt bật cười. Tiếng cười như chuông bạc thanh thúy, ấy vậy mà làm hắn ngại ngùng không thôi.
Đang muốn nói gì đó nữa, thì Shaorin đã lên tiếng cắt ngang.
“Trận pháp mở rồi. Đây có lẽ là trận chiến cuối cùng trên thực nghiệm đảo. Cùng đi thôi, nếu không sẽ không kịp nữa !”
Sau đó Shaorin như một làn gió nhẹ nhu hòa, quấn quanh cả hai người, trước ánh mặt kinh ngạc của cả hai, ba người bọn họ đồng loạt biến mất.
...
Trường sinh đảo rung động.
Từng vòng sóng hiện lên rõ ràng giữa vùng trời của hòn đảo. Cây cối xào xạc, chim muông bắt đầu kêu loạn. Mặt nước nổi sóng lớn, cả hòn đảm rung lên âm âm giống như cộng hưởng với một thứ gì đó.
Stellar cũng đã hồi phục lại khỏi cơn chấn động, nhíu mày nhìn dị tượng trên trường sinh đảo.
Phía dưới hòn đảo chính là biển thái bình dương lớn nhất trái đất. Lúc này đây, từng đợt xoáy nước dữ tợn bắt đầu hình thành, khiến cho mặt biển phẳng lặng như lõm xuống chạm đáy.
Sóng thần bắt đầu hình thành, tỏa ra tứ phía xung quanh.
Mấy thành phố ven biển có lẽ sẽ phải chịu nạn rồi.
Đứng bên cạnh Stellar, Ren với vẻ mặt nuối tiếc không thôi, hai bàn tay đã nắm chặt.
Nếu như bản thân cẩn thận hơn, khi pháp trận đó mở ra, cô mới là người ở đó.
Chỉ vì bất cẩn thôi mà.
Dù sao thì, trận chiến trên thực nghiệm đảo cũng tới hồi kết rồi.
...
/134
|